The Novel's Extra
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story (Từ chương 203)

Chương 220: Dòng Chảy Định Mệnh (3)

0 Bình luận - Độ dài: 3,613 từ - Cập nhật:

Chương 220 – Dòng Chảy Định Mệnh (3)

Hắn đấm tôi văng đi chỉ với sức mạnh thuần túy, không dùng chút Ma Lực nào. Tôi không thể hiểu nổi. Cơn đau lan khắp cơ thể, nhưng tôi vẫn không thể tin được sự thật đó.

Tại sao?

Từ lần chạm trán đầu tiên, tôi đã rút ra bài học: không được chủ quan. Tôi đã điều tra hắn kỹ lưỡng. Hắn chỉ là một tay thiện xạ, không hơn. Những gì tôi tận mắt chứng kiến và những gì người khác biết đều chỉ ra điều đó. Tôi không cảm nhận được dấu hiệu Ma Lực nào trên người hắn, thứ phân biệt giữa một cao thủ và một kẻ mới vào nghề. Hắn cũng chẳng có vẻ gì là từng luyện tập bất kỳ kỹ thuật đặc biệt nào.

Lẽ ra phải như vậy… nhưng cái quái gì đang xảy ra đây?

Ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu ngay khi cú đấm của hắn đập nát giáp trụ của tôi và quăng tôi đi xa. Nhưng tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì hắn đã lao xuyên qua làn bụi mịt mù, đuổi theo tôi giữa không trung.

"Tôi đã nói với cô từ lần trước rồi."

Bàn tay thô ráp của hắn bóp chặt lấy mặt tôi, ghìm chặt cơ thể tôi giữa không trung. Qua những kẽ ngón tay, tôi có thể thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn. Nó như một tảng băng đè nặng lên tâm trí và cơ thể tôi. Rồi hắn thì thầm, giọng nói trầm thấp vang bên tai.

"Nếu gặp lại, tôi sẽ giết cô."

Từng lời của hắn khắc sâu vào đầu tôi, còn bàn tay hắn thì như thể muốn nghiền nát cả hộp sọ tôi. Tôi cố nhấc tay lên, nhưng cơ thể không nhúc nhích nổi.

"Trong hay ngoài Tòa Tháp cũng vậy thôi."

Khóe môi hắn nhếch lên, một nụ cười lạnh lẽo khiến tim tôi như ngừng đập trong giây lát.

"Sao cô không chịu nghe lời?"

Ngay sau đó, hắn nện tôi xuống mặt đất.

Cảm giác như cơ thể tôi tan vỡ. Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu. Hắn không dùng bất kỳ kỹ thuật chiến đấu phức tạp nào, chỉ đơn giản là kéo tôi lên rồi đập mạnh xuống ở hướng ngược lại. Sau đó, hắn quăng tôi sang phía bên kia. Cứ như vậy, tôi bị quăng qua quật lại như một con lắc, cho đến khi hắn ném tôi lên cao và tung một cú đá.

RẦM!

Lồng ngực tôi vỡ vụn. Tôi lại bị thổi bay, nhưng lần này, hắn lập tức đuổi theo và đấm tôi theo hướng ngược lại. Tôi không chịu bỏ cuộc, cố phản kháng bằng cách dựng lá chắn ma thuật và bắn vũ khí Ma Lực về phía hắn.

Nhưng cảnh tượng trước mắt tôi thật khó tin.

Tất cả Ma Lực của tôi đều tan biến ngay khi chạm vào hắn. Không một vết bầm, không một vết xước. Tất nhiên, hắn cũng chẳng dừng lại mà tiếp tục hành hạ tôi.

Đau.

Đau đớn không dứt.

Nó kéo dài mãi cho đến cùng. Tôi nghiến chặt răng. Vì sao tôi lại bị đánh đến mức này?

"CHẾT… TIỆT—!"

Tôi gầm lên và tiếng hét vang vọng khắp không gian. Hắn cuối cùng cũng dừng lại. Nhưng cơ thể tôi không còn chút sức lực nào để cử động. Khi bị thương đến một mức độ nhất định, Ma Lực sẽ tự động dồn vào việc hồi phục. Nghĩa là tôi không thể chiến đấu tiếp được nữa.

Bịch.

Tôi nhanh chóng mất cả sức để đứng. Hắn bắt đầu tiến đến. Cộp. Cộp. Tôi nghe rõ từng bước chân của hắn, nhưng dù cố gắng thế nào, tôi cũng không thể nhúc nhích.

Hay là… đầu tôi bị đập nhiều quá đến mức hỏng rồi?

Một ý nghĩ kinh hoàng chợt lóe lên. Tôi sợ hãi. Liệu tôi có chết ở đây không? Chỉ thế này thôi sao?

Tôi luôn nghĩ mình sẽ bình thản đối mặt với cái chết. Nhưng… không, tôi không thể chết ở đây. Không phải bây giờ. Không phải theo cách này. Tôi vẫn còn một mục tiêu chưa hoàn thành. Quê hương tôi, đất nước tôi, cha mẹ tôi, những thuộc hạ trung thành của tôi… Tôi…

Lời nói tự nhiên bật ra khỏi miệng tôi, ngay cả trước khi tôi kịp suy nghĩ.

"... tha… cho tôi…"

Giọng tôi run rẩy. Tôi nghẹn ngào đến mức tưởng như mình sắp khóc.

Hắn dừng lại.

Tôi chỉ có thể thấy đôi chân hắn. Tôi không biết liệu mình có nên cảm thấy may mắn khi không phải nhìn thấy gương mặt hắn hay không, nhưng trong tuyệt vọng, tôi vươn tay ra và đặt lên mũi giày của hắn.

"..."

Một sự im lặng nghẹt thở bao trùm. Tôi gắng gượng giữ lấy chút ý thức cuối cùng và nói ra những lời mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ thốt ra.

"... Tôi… xin lỗi."

Lúc này, tôi chẳng còn gì để mất nữa. Cái đầu bị đánh đến mụ mị của tôi không còn giữ nổi chút tự tôn nào. Trong đầu tôi lúc này chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.

Tôi muốn sống.

Tôi… phải sống…

***

Ngay khi Jin Sahyuk tung đòn nghiền nát cơ thể tôi, tôi đã nghĩ…

Có nên dùng [Đảo Ngược Thời Gian] không?

Nhưng tôi gạt ngay ý nghĩ đó trước cả khi cơ thể chạm đất.

Dù có dùng nó, tôi cũng chẳng thể làm gì nếu không kết thúc trận đấu trong vòng 3 phút. Đúng là tôi có thể kích hoạt [Định Mệnh] ngay sau [Đảo Ngược Thời Gian], nhưng tôi cũng có thể chết vì đau tim ngay lúc đó.

Tác dụng phụ của [Đảo Ngược Thời Gian] khiến tim tôi như muốn nổ tung, và tất cả chỉ số của tôi giảm đi 3-4 điểm trong suốt một ngày. Tôi đoán rằng [Định Mệnh] cũng có tác dụng phụ tương tự. Rất có khả năng tôi không thể sử dụng [Định Mệnh] và [Đảo Ngược Thời Gian] liên tục.

Tôi kích hoạt [Định Mệnh] ngay trước khi Jin Sahyuk có thể tung thêm đòn đánh.

Ngay từ lúc bình minh ở Prestige, cô ta đã trở thành Định Mệnh của tôi. Chỉ số của tôi tăng vọt đến 300%, và một sức mạnh phi lý tràn ngập trong cơ thể.

Thế giới xung quanh bỗng trở nên chậm lại.

Trước mắt tôi, chỉ có một đối thủ duy nhất.

"Đây là lần đầu tiên mình cận chiến thực sự đấy."

Tôi lao thẳng về phía Jin Sahyuk, cảm giác cơ thể tôi tràn đầy hưng phấn. Nó di chuyển theo bản năng, hoặc có lẽ là theo Aether.

Tôi đấm văng cô ta đi.

Ngay khi cơ thể cô ta còn chưa kịp chạm đất, tôi đã lao tới, nắm lấy mặt cô ta.

RẦM! Tôi đập cô ta xuống mặt đất.

RẦM! Tôi nhấc lên và quật mạnh xuống theo hướng ngược lại.

RẦM! Tôi tiếp tục đập qua lại như một món đồ chơi.

Đây là lần đầu tiên tôi thực sự cận chiến nên có lẽ tôi đã vô thức bắt chước Hulk trong mấy bộ phim từng xem.

Sau đó, tôi ngẩn người trong giây lát.

“CHẾT TIỆT—!”

Tiếng gào đột ngột của cô ta khiến tôi bừng tỉnh. Tôi đứng yên nhìn cô ta. Jin Sahyuk lườm tôi bằng đôi mắt nửa mở, rồi ngã xuống đất với một tiếng “thịch”.

“Hừm…”

Trận chiến kết thúc nhanh hơn tôi nghĩ. Tôi tiến lại gần Jin Sahyuk, người đang bất tỉnh trên mặt đất. Cơ thể cô ta vẫn hoạt động và đang từ từ hồi phục. Tôi chuẩn bị kết liễu cô ta, nhưng rồi—

“… tha… mạng.”

“…”

Bước chân tôi khựng lại khi nghe thấy lời đó. Cô ta vừa nói gì? Tôi có nghe nhầm không?

“Tôi… xin lỗi.”

Những lời tiếp theo thậm chí còn khó tin hơn. Tôi nổi cả da gà. Không thể hiểu nổi cô ta vừa nói gì, tôi giả vờ như chưa nghe thấy. Chết đi có khi lại tốt hơn cho cô ta.

Tôi giơ tay lên, nhưng rồi dừng lại. Nhìn thấy đôi bàn tay đầy máu của mình, một cơ chế phòng vệ vô thức kích hoạt. Dù có ý chí mạnh đến đâu, tinh thần tôi cũng có giới hạn. Trước giờ, tôi chưa từng giết ai bằng tay không. Tôi định lấy Desert Eagle từ túi ra—

“Đứng yên!”

Hiệu ứng của [Định Mệnh] đã hết, thời gian ba phút đã qua. Tôi cảm nhận được nhiều nguồn năng lượng đang đến gần.

“Đây là Đội Đặc Nhiệm của Hiệp Hội Anh Hùng! Bỏ vũ khí xuống ngay!”

“… Cái gì?”

Khoảng mười thành viên tinh nhuệ của Hiệp Hội xuất hiện, chĩa vũ khí về phía tôi và gia tăng Ma Lực.

“Tránh ra nào.”

Một giọng nữ vang lên, rồi một người bước lên đầy khí thế giữa họ. Người phụ nữ nhỏ bé ấy là Aileen. Cô ta có vẻ như đang giữ vai trò chỉ huy trong nhiệm vụ này. Xuất hiện một cách đầy kịch tính, Aileen nhìn tôi chằm chằm.

“Cậu đang làm gì ở đây?”

“…”

Tôi không trả lời. Tác dụng phụ bắt đầu làm cơ thể tôi cứng lại. Aileen chỉ về phía Jin Sahyuk.

“Cô ta không phải Ma Nhân. Sao cậu lại đánh nhau với cô ta?”

“…”

“Với lại… trận chiến này dữ dội quá. Không giống như một cặp tình nhân cãi nhau chút nào.”

Aileen lẩm bẩm, liếc nhìn đống máu me giữa chúng tôi. Tôi không đáp mà chỉ lặng lẽ nằm xuống đất. Aileen cau mày.

“Giờ phải làm gì đây?” Một thuộc hạ của cô ta hỏi.

“Làm gì nữa? Đó là Fenrir. Chắc cậu ta được một hội nào đó thuê. Còn cô gái kia… tôi không biết là ai, nhưng cứ để hai người này lại và lo chỗ khác trước đi.”

Aileen chỉ về hướng ngược lại. Đám Ma Nhân cũng đã gọi tiếp viện.

“Đó là Kim Ohsung, đúng không?”

Ánh mắt Aileen rơi vào một gã đàn ông gầy gò. Kim Ohsung, một trong những nhân vật cấp cao của Satan’s Servants, mạnh hơn Gunyuden gấp ba, bốn lần.

“Ừ, tôi nghĩ đúng là hắn.”

“Vậy thì đi thôi.”

Aileen liếc nhìn tôi lần cuối rồi bước về phía chiến trường. Ma Lực cuộn trào như những lưỡi dao quanh chân cô ta, nhưng ngay lập tức được kiểm soát. Sau đó, cô ta hô lên.

“Nghe cho rõ! Mặt đất sắp bị đảo lộn!”

Mặt đất bên dưới đám Ma Nhân đột nhiên dâng lên bầu trời. Một câu nói đơn giản đã đảo lộn trời đất. Thảm họa nhân tạo này khiến cả một tầng đất bị xé toạc.

— “Aaaaah!”

— “C-Cái quái gì thế?!”

— “Khoan! Dừng lại!”

Lở đất ngược giết chết phần lớn Ma Nhân, số còn lại thì bị áp lực từ Ma Lực của Aileen nghiền nát. Bọn chúng hoàn toàn không có cửa chống lại cô.

“Woah…”

Tôi muốn xem tiếp trận chiến của cô ấy, nhưng không có thời gian. Tôi đến đây trong bí mật, vậy mà hôm nay lại gặp đủ loại khách không mời. Ngay lúc đó, một giọng nói khác vang lên bên tai tôi.

“Cậu đã giấu nó, hay học được từ trong Tòa Tháp?”

“…?”

Tôi quay đầu lại và thấy một con mèo đang nói chuyện.

“Sahyuk cũng vừa học được một chiêu khá mạnh đấy. Tôi không nghĩ cô ta lại thua như thế.”

Con mèo mỉm cười khi nhìn Jin Sahyuk nằm trên đất.

“Thật thảm hại.”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi nhận ra danh tính của con mèo. [Magic Power Body] có thể được sử dụng theo nhiều cách khác nhau. Nó chắc chắn là Bell. Tôi chỉ nói một câu với hắn.

“Dẫn cô ta đi.”

Mắt con mèo mở to.

“Thật á?”

Tôi yếu ớt gật đầu.

“Nói với cô ta rằng tôi đã rất cảm động trước lời cầu xin chân thành đó.”

Hôm nay, tôi đã thấy một khả năng khác ở Jin Sahyuk. Trong nguyên tác, cô ta là một nhân vật dường như bất tử, thậm chí Kim Suho cũng không thể đánh bại cô ta. Suốt nửa bộ truyện, cô ta luôn lấn át cậu ấy. Nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa.

Con mèo lại lên tiếng.

“Có khi cậu sẽ hối hận sau này đấy.”

Tôi không trả lời mà chỉ ngước nhìn vào khu vực khai quật. Trận chiến của tôi đã kết thúc, và có lẽ cuộc báo thù của Chae Nayun cũng sắp đến hồi cao trào.

— “Xin hãy tha mạng cho tôi.”

Gunyuden quỳ rạp trên mặt đất, van xin cô ấy. Tôi không nhịn được mà bật cười. Kỳ lạ thật, tình huống này sao mà giống tôi quá vậy.

***

“Xin hãy tha mạng cho tôi.”

Phụt.

Kẻ vừa tràn đầy tự tin cách đây ít phút giờ lại nằm rạp xuống đất, cầu xin mạng sống. Chae Nayun nhìn gã với nụ cười nhạt nhẽo và nâng thanh Claymore lên.

“Mày…”

Cô lạnh lùng cất tiếng. Gunyuden run rẩy nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của cô. Thanh trường kiếm khổng lồ vẫn cuộn trào Ma Lực. Hắn tưởng rằng nó sẽ xuyên qua tim mình, nhưng rồi—

Keng!

Thanh kiếm trở về vỏ.

“Ngươi nghĩ ta giống ngươi à?”

“… Cái gì?”

Chae Nayun lấy ra một thứ từ trong túi. Đó trông giống như một cặp còng tay bình thường, nhưng thực chất là thứ có thể triệt tiêu Ma Lực. Cô nhanh chóng còng chúng vào tay Gunyuden và Yudoren…

Chae Nayun lấy ra một thứ từ trong túi. Thoạt nhìn, nó chẳng khác gì cặp còng tay bình thường, nhưng lại có khả năng phong ấn ma lực. Cô khóa chúng vào cổ tay của Gunyuden và Yudoren.

“Ta sẽ moi lõi ma lực của ngươi ra và tra hỏi kỹ càng. Sau đó nhốt ngươi vào nhà tù dành cho Ma Nhân, để ngươi có muốn chết cũng không được.”

“…”

“Ngươi sẽ phải sống trong địa ngục mà không thể tự kết liễu, thằng khốn.”

Chae Nayun nhìn thẳng vào mắt Gunyuden.

“… Thật sao.”

“Đúng vậy. Chuẩn bị tinh thần đi. Ta sẽ bắt ngươi khai ra kẻ đã thuê ngươi.”

Bốp!

Cô dùng vỏ kiếm đập mạnh vào đầu Gunyuden, khiến hắn ngất đi ngay lập tức vì không còn chút ma lực nào. Nhưng ngay lúc đó, một cơn chóng mặt đột ngột ập đến. Thế giới xoay tròn và tầm nhìn của cô đảo lộn.

“Uwoaah…”

Có ai đó đã đỡ cô lại.

“Hả?”

Trong cơn choáng váng, Chae Nayun ngước lên. Một ảo giác thoáng qua trong giây lát. Người trước mặt cô… không phải Kim Hajin sao? Anh đang nhìn cô với ánh mắt trống rỗng quen thuộc.

“Cậu…”

“Nayun! Cậu không sao chứ?”

“Yi Jiyoon?”

Ảo giác biến mất ngay lập tức. Gương mặt Kim Hajin dần nhòe đi, thay vào đó là Yi Jiyoon. Mình bị sao thế này? Chae Nayun vội lắc đầu, lấy lại tinh thần và đứng dậy.

“Cậu ổn chứ? Tớ đã chạy tới đây nhanh nhất có thể!”

“Tớ ổn. Tớ đã bắt được hai tên này rồi.”

Chae Nayun lúc này mới nhận ra người đàn ông đứng bên cạnh Yi Jiyoon. Lẽ ra Cô Nguyệt mới là người phụ trách tầng 4, nhưng bằng cách nào đó, Shin Jonghak lại có mặt ở đây.

“… Cái gì?”

Shin Jonghak im lặng nhìn cô. Huyết nhục và bùn đất bám đầy trên cây thương và bộ giáp của anh, chứng tỏ anh cũng vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.

“Sao Shin Jonghak lại ở đây?”

“…”

Shin Jonghak không đáp. Cậu không thể nói rằng một gián điệp trong Nan Chi Bản Chất đã báo tin cho cậu. Dấu vết của những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt Chae Nayun càng khiến cậu không thể mở miệng. Cuối cùng, cậu chỉ cười cay đắng.

“… Tôi đã luôn ở đây.”

***

Màn kịch diễn ra trước mắt tôi chẳng khác nào một cảnh phim thiếu niên điển hình. Chae Nayun đã chiến thắng kẻ thù mà không giết hắn. Shin Jonghak lại một lần nữa tuyên bố rằng cậu sẽ không từ bỏ cô. Và chẳng bao lâu nữa, Kim Suho cũng sẽ xuất hiện, tiếp tục câu chuyện của họ mà không có tôi. Tôi chỉ biết cười chua chát.

“Kim Hajin.”

Một giọng nói lạnh lùng cất lên phía sau. Tôi chầm chậm quay lại, khó khăn trong từng hơi thở. Boss nhìn tôi với ánh mắt không giấu nổi sự tức giận.

“À, Boss. Cô đến rồi?”

“Cậu chỉ nói vậy thôi à? Tôi đã bảo cậu không được tham gia mà.”

“…”

Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Boss nhíu mày, có lẽ vì tôi chẳng tỏ ra chút sợ hãi nào. Tôi nhìn thấy bàn tay thô ráp, trắng bệch của cô dưới lớp áo choàng.

“Hừm…”

Nhìn đôi tay đó, tôi chợt nhớ đến chiếc nhẫn. Không hiểu sao lại như vậy. Có lẽ vì vừa thấy cảnh Chae Nayun và Shin Jonghak?

Homer’s Ring vẫn đang nằm lặng lẽ trong kho chứa dị không gian của Dấu Thánh, chưa từng có chủ nhân thực sự.

Mình có nên đưa chiếc nhẫn đó cho Chae Nayun không?

Chiếc nhẫn cao cấp ấy có thể khuếch đại sức mạnh của cô và bù đắp cho điểm yếu của cô. Điều đó không phải là không thể. Nếu như trong cốt truyện gốc, Chae Shinhyuk sẽ tìm kiếm một vật phẩm phù hợp cho con gái, thì có lẽ ông ta cũng sẽ nghe nói về Homer’s Ring nếu Chae Nayun nhờ vả. Rồi bằng cách nào đó, ông ta có thể tìm đến Truth Agency để hỏi về vị trí của nó. Và tôi, cũng có thể “vô tình” đưa nó cho ông ta.

Hôm nay, Chae Nayun đã giành chiến thắng bằng chính sức mình. Cô ấy không để cơn thù hận cuốn đi mà giết chết kẻ địch. Cô ấy có vẻ hạnh phúc và có quyền tự hào về bản thân.

Cô ấy sẽ không tìm đến cha mình để xin một món đồ đâu.

Nếu có một ngày cô ấy thật sự cần… nếu mong muốn trở nên mạnh mẽ của cô ấy chạm đến tôi bằng một cách nào đó…

“Lúc đó, tôi sẽ tự tay tạo ra một thứ cho cô ấy.”

Có lẽ, tôi là người duy nhất thừa hưởng di sản của người lùn. Tăng chỉ số trí tuệ thì không thể, nhưng tái tạo hiệu ứng [Khuếch Đại Ma Lực] của Homer’s Ring thì lại rất đơn giản. Chỉ cần gom đủ nguyên liệu tốt nhất thế giới, mỗi ngày làm việc 1-2 tiếng, khoảng 3 tháng là xong.

“Cậu định làm gì?”

Boss cau mày hỏi. Tôi bật cười nhẹ.

Boss cũng không thua kém gì Chae Nayun về khoản Ma Lực. Ma Lực của Chae Nayun chỉ có thể phát huy tối đa khi dùng kiếm, nên Boss sẽ không thể tận dụng chiếc nhẫn hiệu quả bằng cô ấy. Dẫu vậy, chiếc nhẫn này vẫn phù hợp với cô. Nếu tôi tặng nó cho Boss, cô sẽ không bán nó như trong cốt truyện gốc nữa.

“Boss, lại đây một chút.”

“Kim Hajin. Tôi không đùa đâu. Tùy vào câu trả lời của cậu—”

“Tôi có thứ…”

Vả lại, tôi cũng muốn dỗ cô một chút.

“… muốn tặng cho cô.”

“Haa.”

Boss thở dài với vẻ mặt không hài lòng, nhưng vẫn bước đến.

“Gì?” Cô ngồi xổm trước mặt tôi, trong khi tôi gắng sức cử động những khớp xương đang kêu răng rắc.

“Nhắm mắt lại.”

“Cậu không nên có mặt ở đây trong nhiệm vụ này. Cậu thậm chí không được phép lại gần. Jain đã cố tình dụ Hiệp Hội và Ma Nhân tới đây, nhưng nếu cậu xuất hiện, bọn họ sẽ bắt đầu nghi ngờ—”

“Suỵt.”

Có vẻ cô ấy không chịu nhắm mắt, nên tôi đành tự lấy tay che mắt cô lại. Sau đó, tôi thử đeo nhẫn vào ngón tay cô, nhưng rồi khựng lại.

Mình đang làm gì thế này?

Đeo nhẫn cho ai đó kiểu này có hơi kỳ lạ. Ngón áp út, ngón trỏ… Dù đặt vào ngón nào cũng thấy không ổn.

Cuối cùng, tôi mở lòng bàn tay của Boss ra và đặt chiếc nhẫn vào đó.

“Xong rồi.”

“… Đây là gì?”

Cô chưa kịp nói hết câu. Tôi mỉm cười nhẹ và nhìn cô. Boss đứng lặng như thể thời gian ngừng trôi. Cô ấy nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn với đôi môi hơi hé mở, thậm chí còn không chớp mắt.

“…”

Cứ như vậy, chiếc nhẫn đã có chủ mới. Có thể sau này tôi sẽ hối hận vì quyết định này, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của Boss lúc này, tôi cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

“Sao hả? Trên đường tới đây tôi nhặt được đấy.”

Chỉ cần thế này thôi, tôi đã thấy mãn nguyện rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận