Chương 223 – Tầng 20 (3)
— Tên tôi là… Kim Chundong.
Người đàn ông có khuôn mặt giống hệt tôi lên tiếng. Tôi không thể hiểu được ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Kim Chundong.
Nghe cái tên ấy như thể có một cây búa giáng thẳng vào đầu tôi. Tôi chết lặng, đủ loại suy nghĩ ập đến, nhưng kẻ đối diện lại là người mở lời trước.
— Vậy cậu là ai?
Tôi có thể dễ dàng trả lời câu hỏi đó. Tôi chắc chắn là Kim Hajin, một kẻ vốn không thuộc về thế giới này. Rốt cuộc, tôi đã chiếm lấy cuộc đời của Kim Chundong với tư cách một kẻ bất thường.
— Tôi không nghĩ cậu là tôi.
Câu nói ấy khiến tôi bừng tỉnh. Hắn biết bản thân không phải một Doppelgänger của tôi.
“Cậu hiểu tình huống hiện tại rồi mà…”
— …
Hắn nhắm mắt và im lặng. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng chúng tôi phải chiến đấu. Dù vậy, tôi vẫn muốn hỏi hắn một điều gì đó bình thường hơn.
“Này.”
Hắn mở mắt ra, ánh nhìn chúng tôi giao nhau.
“Tối qua cậu làm gì?”
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nhăn mặt và xoa thái dương.
— Tôi không nhớ. Một phần ký ức của tôi bị chặn lại.
“Vậy sao?”
Tôi hỏi đơn giản vì một lý do: nếu đây thực sự là Kim Chundong, thì “tối qua” của hắn hẳn phải là 4-5 năm trước.
— Kỳ lạ thật…
Đột nhiên, hắn bắt đầu kiểm tra cơ thể mình: vai, tay, mặt, bụng và chân. Hắn chạm vào từng bộ phận rồi thử các tư thế khác nhau trước khi tròn mắt ngạc nhiên.
— Cơ thể tôi… mạnh hơn trước rồi.
“…”
Hắn đang nói về khoảng thời gian trước khi tôi đến thế giới này. Tôi cũng muốn biết hắn đã sống ra sao, muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn.
“Tôi hỏi này, cậu có ước mơ gì không? Cậu sắp vào Cube rồi. Cậu có mục tiêu nào không?”
— Tôi không biết.
May mắn thay, Kim Chundong vẫn chịu hợp tác với tôi. Dù trông hắn có vẻ trầm lặng, nhưng thật ra lại là một người tốt bụng. Điều đó cũng không lạ gì, vì hắn thường xuyên tham gia tình nguyện.
— Lúc đó… tôi có… có một thứ tôi muốn…
“Muốn gì?”
— Tôi không nhớ rõ… ugh!
Đột nhiên, hắn ôm đầu và khuỵu xuống vì cơn đau dữ dội. Có vẻ như hắn bị một ràng buộc rất khắc nghiệt trong nơi này. Tôi thở dài và ngước nhìn lên trần.
Tại sao Tháp Điều Ước lại đặt Kim Chundong trước mặt tôi?
Tôi biết lý do, nhưng không muốn thừa nhận. Rõ ràng, tòa tháp không công nhận tôi là một thực thể thuộc về thế giới này.
“Cậu có biết vì sao cậu ở đây không?”
— Biết. Ngay trước mắt tôi có ghi rõ ràng.
“Ghi gì?”
Kim Chundong cười lạnh.
— Nó nói rằng nếu tôi giết cậu, tôi có thể thay thế cậu. Tôi, một Doppelgänger, có thể trở thành con người thực sự.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, nhưng tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Không phải chuyện đó.”
Tôi muốn hỏi về một thứ khác.
“Tôi đang hỏi về việc làm thế nào cậu trở thành tôi, còn tôi lại trở thành cậu.”
— …
Kim Chundong im lặng. Chúng tôi nhìn nhau, hình ảnh phản chiếu của đối phương hiện rõ trong mắt mình. Rồi hắn cất lời.
— Tôi biết cậu đã thay thế tôi.
“Làm sao cậu biết?”
— Chỉ là tôi biết thôi. Đó không phải thứ có thể giải thích được.
“Vậy cậu định làm gì bây giờ? Giết tôi à?”
Kim Chundong giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh.
— Tôi không muốn sống bằng cách giết ai cả.
“Hửm?”
— Cuộc sống này vốn không phải thứ tôi muốn tiếp tục.
Kim Chundong khẽ cười, không thành tiếng, nhưng lại khiến tôi cảm nhận được một điều gì đó rất lạ. Nó không chỉ đơn thuần là khiến tôi rung động, mà còn chạm đến tận sâu bên trong linh hồn tôi. Tôi mở to mắt.
[ Cảnh báo! Độ đồng bộ đã tăng thêm 5%! ][ Cảnh báo! Độ đồng bộ với Doppelgänger đã tăng lên! ][ Cảnh báo! Một phần cảm xúc của Doppelgänger đã chuyển vào tiềm thức của bạn! ][ Cảnh báo! Nếu độ đồng bộ đạt mức quá cao, bạn có thể gặp phải tác dụng phụ nguy hiểm! ]
Tôi lắc đầu, cố xua tan những suy nghĩ đó. Hít một hơi thật sâu, tôi lấy lại bình tĩnh và nhìn thẳng vào hắn.
“Cậu.”
Hệ thống đã cảnh báo, nhưng tôi vẫn muốn hỏi thêm. Đây có thể là cơ hội duy nhất, tôi không muốn có bất kỳ hối tiếc nào.
“Cậu biết về Sự Kiện Kwang-Oh không?”
Kim Chundong giật mình.
— Biết.
“Sao cậu lại biết?”
— Chuyện đó đơn giản thôi. Nó là một đại án xảy ra vào năm tôi sinh ra. Tôi đoán mình có thể là một nạn nhân, nên đã tự tìm hiểu.
Kim Chundong cười cay đắng.
— Khoảng 3-4 năm trước, tôi phát hiện ra có một thế lực đứng sau vụ việc đó. Nhưng sau cùng, cũng chẳng có gì thay đổi. Không có quyền lực hay tiền bạc, tôi chẳng làm được gì cả.
Sssk…
Hắn rút kiếm ra, lưỡi kiếm vang lên âm thanh sắc bén.
— Giờ chúng ta phải chiến đấu thôi. Tôi bị hệ thống ràng buộc.
Tôi nâng khẩu súng lên.
— Một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại.
“Thật chứ?”
— Phải. Nhưng trước đó, hãy giúp tôi một chuyện.
Kim Chundong giơ kiếm về phía tôi, khí lạnh từ lưỡi kiếm tỏa ra.
— Tôi muốn cậu tìm ra…
Tôi im lặng lắng nghe.
— Ai đã bẻ cong cuộc đời tôi, và kẻ nào đã đẩy tôi vào sự cô độc này.
Dứt lời, hắn lao tới. Không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Click—
Tôi kích hoạt Aether, vô hiệu hóa cái lạnh đến tận xương và biến Desert Eagle thành một khẩu súng trường. Thế giới chậm lại dưới hiệu ứng của Bullet Time, tôi bóp cò.
===
[15F – Chiến Hạm Bị Bỏ Hoang Của Genkelope]
Nhóm của Aileen, "Aileen và Những Đứa Nhóc," cuối cùng cũng đặt chân lên tầng 15 sau muôn vàn khó khăn. Đặc biệt, tầng 13 là nơi làm khó họ nhất. Vì Aileen vốn ngủ rất nhiều, nên cô ấy không thể chịu nổi việc phải thức suốt 100 giờ
"Chỗ quái nào đây."
Aileen nhanh chóng gạt đi ký ức tủi hổ khi vừa khóc như trẻ con. Giờ đây, cả nhóm đang đứng trên boong của một con tàu vũ trụ khổng lồ.
“Có vẻ như đây là một con tàu không gian.” Jin Seyeon lên tiếng bên cạnh cô.
“Ờ thì, tôi cũng thấy vậy.”
Một con tàu vũ trụ trông như bước ra từ phim khoa học viễn tưởng. Aileen cảm thấy khó quen với khung cảnh quá đỗi khác thường này, nhưng cô cũng hiểu rằng tòa tháp sẽ không bao giờ tạo ra thứ gì quen thuộc cả.
“Đi thôi.”
“Ừ.”
Họ luôn duy trì đội hình như cũ. Aileen, nhỏ nhất nhưng mạnh nhất, đi đầu. Theo sau lần lượt là Jin Seyeon, Yi Yongha, rồi Shin Jonghak. Cả nhóm bước chậm rãi, quan sát khung cảnh kỳ vĩ của tầng 15.
“À phải rồi, tớ nghe nói nhóm Suho cũng đã vượt qua tầng 13.” Jin Seyeon chợt nhớ ra.
“Thật sao?” Aileen đáp, trong lòng thầm nghĩ: Tưởng họ muốn tập trung bảo vệ Crevon hơn là leo tháp cơ mà? Chắc họ tìm được cách cân bằng cả hai việc rồi.
“Tớ nghe nói họ còn giết được con quái vật Chimera nữa.”
“Cái gì? Thật á?”
Aileen cuối cùng cũng lộ vẻ ngạc nhiên, cau mày nhìn Jin Seyeon như thể không vui.
“Ừ.”
“Đó chẳng phải là con thứ hai họ giết được sao?”
“Đúng vậy.”
Nhóm Hắc Liên đã hạ gục con tai họa đầu tiên, con mãng xà. Sau đó, nhóm Kim Suho tiêu diệt con thứ hai, Medusa. Còn nhóm của Aileen, ban đầu không đánh bại được Minotaur, phải dùng cuộn dịch chuyển mà Kim Hajin đưa để thoát thân. Mãi đến lần thứ hai mới thành công.
“Họ đánh bại Chimera kiểu gì?”
“Thì ai cũng biết Gift của Suho là hack game mà.”
Kim Suho có thể chém xuyên mọi thứ với Gift siêu đỉnh của mình.
“À, nhưng Fenrir cũng mạnh lắm đấy. Cô từng thấy cậu ta hủy diệt đám quái vật bằng súng chưa?” Yi Yongha xen vào cuộc trò chuyện.
“Ừ, nhưng cậu ta lấy đâu ra đống đạn đó nhỉ?”
“Ai biết? Gift của cậu ta liên quan đến súng, chắc có thể tự tạo ra đạn luôn chăng?”
“Chắc vậy?”
Gần đây, Fenrir đã hủy diệt cả một cánh đồng quái vật ở Crevon. Cộng đồng vẫn còn bàn tán xôn xao về chiến tích đó.
“Cô nói đúng, Yongha. Cậu ta thực sự rất ghê gớm. Ai mà ngờ cậu ta lại mang cả khẩu súng vào tháp bằng một tấm vé đen chứ?”
KOONG!
Một vụ nổ vang lên, sàn tàu rung chuyển, rồi hàng loạt sinh vật kỳ dị trồi lên từ các khe hở trên sàn. Một, hai, ba… ít nhất hai mươi con. Aileen khoanh tay, nhăn mặt.
“Ew, đám này là gì đây?”
Từ “kinh tởm” cũng chẳng đủ để miêu tả chúng.
“Chắc là quái vật của tầng 15, nhưng hình dạng của chúng thì…”
Jin Seyeon bắt đầu ngưng tụ ma lực, Shin Jonghak cũng giương thương lên. Aileen sắp sử dụng Ngôn Linh thì—
ẦM!
Một nguồn ma lực khổng lồ bùng lên.
“…?”
Không gian xung quanh bỗng chốc phủ trắng, gió tuyết cuồn cuộn. Một phép băng đơn giản, nhưng sức mạnh thì không hề đơn giản chút nào. Toàn bộ lũ quái vật lập tức hóa thành tượng băng rồi vỡ vụn thành trăm mảnh.
“Cái quái gì vậy?” Aileen cùng cả nhóm đờ người.
“Các cô cậu có sao không?”
Một người phụ nữ chạy đến. Rõ ràng, cô ấy chính là người vừa thi triển ma pháp hủy diệt đó. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô ấy, cả nhóm đều chết sững.
“Hả?” Aileen chớp mắt.
“Medea?”
Quản lý tầng 3 đang đứng ngay trước mặt họ. Sao cô ta lại ở đây mà không phải ở Prestige? Khi Aileen còn đang suy nghĩ—
“Aaaaaahhh!” Medea đột nhiên hét lên đầy bực bội, rồi trừng mắt nhìn nhóm của Aileen.
“Khốn thật! Bao giờ anh ta mới đến đây chứ?”
Cô ta giậm chân, vừa đi vừa lầm bầm mấy câu khó hiểu. Nhóm của Aileen chỉ biết đứng nhìn, đầu đầy dấu chấm hỏi.
***
[Tầng 20 – Hang Thử Thách, Ga Cuối Cùng]
Tôi bước ra ngoài sau khi đánh bại bản sao của mình. Mọi thứ vẫn không thay đổi. Tôi vẫn là Kim Hajin.
“…”
Tôi nhìn khẩu súng trên tay. Tôi vừa giết một người có gương mặt giống hệt mình.
[Ngươi đã chinh phục thử thách bản sao của tầng 20.][Phần thưởng nhận được: Dẫn Đường Của Sương Mù Liều Lĩnh.][Cẩn thận! Đồng đội của ngươi có thể đã bị bản sao nuốt chửng.][Cẩn thận! Mức độ đồng bộ hiện tại: 7%.]
Ban đầu, độ đồng bộ chỉ là 5%, nhưng sau trận chiến, nó đã tăng lên 7%. Tôi không biết nguyên nhân, nhưng nếu tiếp tục tăng lên, chắc chắn sẽ có điều gì đó sẽ xảy ra.
“Huuu…”
Tôi thở dài, ngước nhìn khung cảnh xung quanh.
Một nhà ga hoang tàn giữa màn đêm dày đặc. Đường ray màu xám trải dài vô tận sang hai phía. Một không gian trống rỗng đến rợn người, chẳng có gì khác ngoài bóng tối.
Kiiik…
Một cánh cửa mở ra, và một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Chỗ quái nào đây?”
Cheok Jungyeong xuất hiện, đầy vết thương nhưng mặt mày phấn khích cực độ. Hắn tiến lại gần tôi với nụ cười rạng rỡ.
Lạch cạch—
Nhiều cánh cửa khác lần lượt mở ra. Jin Yohan, Jain, rồi Boss cũng bước ra. Họ đã đánh bại bản sao của mình. Nhưng ánh mắt tôi vô thức dừng lại ở Boss. Cuộc chiến của cô ấy có vẻ khốc liệt nhất. Cô ấy thở dốc, dựa vào tường để lấy lại bình tĩnh.
Ngay lúc đó, hệ thống thông báo.
[Chào mừng đến Khu Dân Cư của tầng 20 – Nhà Ga Cuối Cùng!]
“Hả? Khu dân cư?” Cheok Jungyeong nhíu mày.
“Nơi này là… khu dân cư á?”
Đúng lúc hắn nói, ánh đèn bừng sáng. Không gian xung quanh dần lộ ra—những cửa tiệm, quán trọ, băng ghế và một quầy bán vé hiện lên trong tầm mắt.
“Này Kim Hajin, có vẻ chúng ta cần đến quầy vé trước đấy.”
Tôi lắc đầu. Nhà ga này chính là cánh cửa dẫn đến phần cuối cùng của tòa tháp. Chúng tôi không thể lên tàu chỉ với một tấm vé đơn giản.
“Phải đợi tàu đến trước đã. Còn nhiều thời gian lắm.”
“Thế à?”
“Cứ hỏi hệ thống đi.”
[Chuyến tàu ở ga này chạy theo chu kỳ 3 tháng một lần.][Còn 61 ngày, 16 giờ, 33 phút nữa chuyến tàu tiếp theo mới đến.][Phải có ít nhất 100 hành khách mới được phép lên tàu.]
“…?”
Thông tin từ hệ thống khiến tôi ngạc nhiên. Điều kiện cuối cùng—cần ít nhất 100 người để lên tàu—không hề có trong cốt truyện gốc.
“Haa…”
Nhưng đây cũng chẳng phải lần đầu hay lần thứ hai mọi chuyện diễn ra khác với nguyên tác. Tôi khẽ thở dài rồi quay sang nhìn Boss. Chẳng biết từ khi nào, cô ấy đã đứng ngay cạnh tôi.
Trước đó, Yoo Yeonha từng nói Đoàn Kịch Tắc Kè chính là thủ phạm giết chết bố mẹ Kim Chundong. Hơn nữa, bản phác họa về người đã đưa Kim Chundong đến trại trẻ mồ côi lại có nét giống với Boss. Nếu vậy… Boss hẳn biết ai là kẻ đã giết cha mẹ Kim Chundong.
“...?”
Boss đột nhiên nhìn tôi. Có vẻ như cô ấy cảm nhận được ánh mắt của tôi và khẽ đưa tay vuốt tóc.
“Boss.”
“G-Gì thế?” Nghe giọng điệu nghiêm túc của tôi, cô ấy khẽ hắng giọng rồi đáp lại.
Tôi nhìn thẳng vào Boss, chậm rãi nói.
“Có vẻ như chúng ta tạm thời không thể tiến xa hơn (trong tòa tháp).”
Đây không phải một cuộc trò chuyện nên diễn ra ngay lúc này. Thực sự không phải. Nhưng có lẽ do sự đồng bộ, hoặc do yêu cầu của Kim Chundong…
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một lát, được chứ?”
Tôi không thể chờ thêm nữa.


0 Bình luận