The Novel's Extra
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story (Từ chương 203)

Chương 217: Lý Do Gặp Mặt (3)

0 Bình luận - Độ dài: 3,714 từ - Cập nhật:

Chương 217 – Lý Do Gặp Mặt (3)

Tôi lao đến đấu trường chật kín người. Ngoài trận chung kết của giải đấu võ thuật, hôm nay còn có nhiều sự kiện khác. Tìm Boss giữa đám đông chẳng dễ chút nào, ngay cả với tôi.

Dòng Ma Lực của Dấu Thánh chảy vào mắt tôi, biến đổi tầm nhìn của tôi. Như một vệ tinh, tôi quan sát toàn bộ đấu trường từ trên cao và cuối cùng cũng tìm thấy Boss đang tiến về phòng chờ. Tôi vội vàng đuổi theo, chạy như điên và nắm lấy vai cô ấy. Boss giật mình quay lại.

“…”

“…”

Chúng tôi chỉ nhìn nhau chằm chằm mà chẳng nói lời nào. Boss không mở miệng, còn tôi cũng chẳng biết nên nói gì. Tôi cố gắng bình tĩnh suy nghĩ. Nếu Boss đấu với Bell, cô ấy có thể sẽ lại mất kiểm soát.

Liệu cô ấy có thắng nổi không? Tôi nghi ngờ điều đó sau khi tận mắt chứng kiến Gifts của Bell.

Hắn gần như chắc chắn sở hữu Magic Power Body, một Gifts tôi từng viết trong sổ thiết lập nhưng chưa bao giờ áp dụng vào cốt truyện gốc vì nó quá mạnh.

Với Gifts đó, Boss không đời nào thắng được.

“Boss, tôi…”

Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định thử dùng Demon’s Cunning Speech. Kỹ năng này có lẽ không hiệu quả với người mạnh như cô ấy, nhưng mức độ tin tưởng của mục tiêu cũng ảnh hưởng đến hiệu lực. Và theo tôi biết, Boss rất tin tưởng tôi.

“Sao cô không bỏ trận đấu này đi và lên tầng 15 cùng tôi? Chúng ta có việc cần làm ở đó.”

Tiếc là Ma Lực trong lời nói của tôi tan biến trước khi chạm vào tai cô ấy.

“Cậu vừa làm gì vậy?”

Gương mặt Boss lạnh đi khi cảm nhận được thứ gì đó.

“Hả?”

“Cậu vừa cố làm gì?”

“À…”

Tôi gãi đầu cười gượng. Giờ nên giải thích sao đây? Để yên cho cô ấy đấu và gây chuyện ư? Không được, hệ thống an ninh của đấu trường rất nghiêm ngặt, nhất là trong trận đấu. Công chúa Araha cũng có mặt, nếu tôi nhúng tay vào, có khi bị Crevon cấm cửa mất.

“À thì, cũng chẳng có gì. Chỉ là một thứ tôi mới học gần đây thôi.”

Tôi quyết định ở lại với Boss.

“Tôi định dùng một chút ám thị nếu nó có tác dụng với cậu.”

“Ám thị?”

“Ừ, chỉ là kiểu ‘cố lên nhé’ thôi.”

Lời bào chữa của tôi hơi tệ, nhưng cũng không quá kỳ lạ trong mối quan hệ giữa chúng tôi. Dù gì thì cấp dưới cũng có thể lo lắng cho cấp trên mà.

“Xem ra không có tác dụng rồi. Thôi, vào phòng chờ đi.”

“Ừ.”

Tôi cùng Boss bước vào phòng chờ. Chúng tôi ngồi trên ghế sofa trong căn phòng rộng rãi. Tôi cắn móng tay suy nghĩ. Trận đấu này có lẽ chỉ kết thúc khi một trong hai kẻ nằm xuống…

“À!”

Tôi chợt nghĩ ra một cách hay. Ma Lực của Dấu Thánh có thể tồn tại khoảng 30-40 phút sau khi rời khỏi cơ thể tôi. Nếu tôi đưa cho Boss một món đồ có thuộc tính kháng ma thuật… Không, với tính cách của cô ấy, Boss sẽ chẳng chịu nhận đâu.

“Tch.”

Tôi bực bội tặc lưỡi. Đúng lúc đó, tôi để ý đến chiếc găng tay đen của Boss.

“Boshy, trận chung kết sẽ bắt đầu sau 5 phút.”

“Biết rồi.”

“Khoan đã, Boss.”

Trước khi Boss đứng dậy, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy.

“…?”

Boss trợn mắt nhìn tôi. Tôi bí mật truyền Ma Lực của Dấu Thánh vào chiếc găng tay, thêm vào đó thuộc tính kháng ma thuật.

“Cậu… cậu làm gì vậy?”

“…”

“Kim Hajin?”

Tôi cần thêm chút thời gian để hoàn thành.

“Chỉ là… cổ vũ thôi.”

“Hả?”

“Đừng có thua đấy.”

— À… Chúng tôi xin lỗi quý khán giả. Một thông báo đột xuất vừa được gửi đến. Thí sinh Yeokma quyết định bỏ cuộc. Thay vào đó, một trận đấu biểu diễn giữa Boshy và Lữ Bố sẽ diễn ra.

“Ể?”

Tôi sững người nhìn loa phát thanh trên trần.

“Cái gì?”

“Cậu bỏ tay ra được rồi.”

“À, ừ.”

Tôi vội vàng thả tay Boss ra.

[13F, Khu Nghỉ Ngơi, 49:03:02] [49:03:01] [49:03:00]

Chiếc đồng hồ quen thuộc tiếp tục đếm ngược. Đội của Aileen đã tiến đến tầng 13 ngay sau khi xử lý xong Đại Thảm Họa ở Crevon. Cảm nhận nhanh nhạy của Jin Seyeon cho thấy thử thách ở tầng này là không được ngủ. Hiện tại, họ đã thức suốt hơn 50 tiếng.

“Cô Nguyệt vẫn ổn chứ?”

Jin Seyeon hỏi Shin Jonghak. Mọi người đều cố gắng trò chuyện để giữ tỉnh táo.

“Tất nhiên. Nếu không thể hoạt động tốt khi thiếu tôi, họ đã chẳng phải là một trong những Guild mạnh nhất thế giới.”

“Ờ, cậu thì ghê lắm đấy nhỉ? Ghê thật đấy…”

Aileen cười nhạo câu trả lời đầy kiêu ngạo của Shin Jonghak. Cô ấy trở nên cáu kỉnh do thiếu ngủ, và cũng vốn chẳng ưa gì đám Anh hùng trong bang hội. Dù gì thì bang hội cũng chỉ tồn tại vì lợi nhuận.

“Ahhh, buồn ngủ chết mất. Ngồi không thế này chịu không nổi. Tôi đi tập luyện đây.”

Aileen bật dậy rồi bước đến căn phòng bên cạnh. Jin Seyeon nhìn theo cô ấy.

“Đừng ngủ quên đấy, Aileen.”

“Không có đâu. Đừng lo.”

“Để cửa mở đi.”

“…”

Aileen lườm Jin Seyeon nhưng vẫn để cửa hé mở. Jin Seyeon cẩn thận quan sát qua khe cửa. Không lâu sau, Aileen bắt đầu hít đất bằng thân hình nhỏ bé của mình.

“Một, hai, ba… urgh, tám mươi sáu, tám mươi bảy… ugh, một trăm bốn mươi, một trăm bốn mươi mốt…”

“Xem ra tôi không cần lo lắng về cô ấy.” Jin Seyeon lẩm bẩm, rồi quay sang Shin Jonghak lần nữa. Phải chăng vì đầu óc đang mơ màng mà Jin Seyeon chợt nghĩ đến việc nói ra cảm xúc thật của mình khi nhìn Shin Jonghak? Dù gì thì hai người cũng đã đồng hành với nhau một quãng thời gian dài.

“Shin Jonghak, cậu nghĩ gì về ông nội mình?”

Cô vốn biết anh luôn tự hào về ông. Shin Jonghak là kiểu người không bao giờ bỏ lỡ cơ hội khoe khoang về gia thế của mình.

“Ông nội tôi à?”

“Ừ, vị anh hùng Shin Myungchul. Đến giờ vẫn có rất nhiều người kính trọng ông vì những gì ông đã làm để ngăn chặn Đại Thảm Họa.”

“Nếu cô đang hỏi về những năm tháng cuối đời của ông… thì tôi chỉ có thể nói là tôi vẫn chưa hiểu hết.”

Phản ứng của anh khiến Jin Seyeon bất ngờ.

“Hả?”

Shin Jonghak nhắm mắt lại, hồi tưởng về hình ảnh mờ nhạt của ông nội.

— Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao.

Câu nói đó vốn xuất phát từ một bộ truyện tranh về siêu anh hùng, vào thời điểm mà thế giới vẫn chưa có anh hùng thực sự. Nhưng ông nội của anh, Shin Myungchul, đã khắc ghi nó vào tim. Cuối cùng, ông hi sinh bản thân để cứu lấy nhân loại. Thế nhưng, ông đã bỏ lại đứa cháu trai luôn yêu quý và tôn kính mình.

“Đại Thảm Họa đó đáng lẽ vẫn có thể bị ngăn chặn ngay cả khi ông nội tôi không hi sinh. Dù gì thì thế giới cũng có rất nhiều kẻ mạnh.”

Người anh hùng muốn gánh vác tất cả đã chết, còn những kẻ chẳng làm gì thì vẫn sống sờ sờ. Khi còn trẻ, Shin Jonghak đã từng căm hận điều đó. Nếu ông nội anh hi sinh để cứu thế giới, vậy thì Cửu Tinh tồn tại để làm gì? Tám người còn lại đã ở đâu?

“Lẽ ra ông nên sống. Ông nên ở lại thế giới này để làm nhiều điều vĩ đại hơn.”

Đối với anh, Shin Myungchul là anh hùng thực thụ.

“Tôi hiểu rồi.”

Jin Seyeon không hỏi gì thêm. Shin Jonghak cũng không nói nữa. Sự im lặng bao trùm giữa họ.

“Vậy lần này tôi có thể hỏi một câu nhạy cảm hơn không?”

“Chúng ta đang chơi trò nói thật à?”

Vì mệt mỏi, Shin Jonghak vô thức buông lời mỉa mai theo thói quen. Anh nhanh chóng nhận ra điều đó nhưng không đính chính lại. May mắn thay, Jin Seyeon cũng không để tâm.

“Cứ cho là vậy đi. Nếu cậu muốn, tôi cũng có thể trả lời câu hỏi của cậu.”

“Vậy cô hỏi trước đi.”

“Cậu nghĩ gì về Nayun?”

Cô đi thẳng vào vấn đề. Shin Jonghak hơi cau mày, nhưng cái tên đó khiến anh nhớ về những kỷ niệm đẹp.

Ban đầu, anh chỉ nghĩ Chae Nayun là người duy nhất xứng với mình. Jinsung và Daehyun, hai gia tộc mạnh nhất, nên gắn kết với nhau. Đó là suy nghĩ đần độn nhất mà anh từng có.

Thế nhưng, theo thời gian, anh dần hiểu hơn về cô. Anh không còn bận tâm đến chuyện gia thế nữa. Anh chỉ đơn giản là thích ở bên cô, thích những khoảnh khắc hai người bên nhau. Khi cô cười, thế giới vốn u ám trong mắt anh bỗng trở nên rực rỡ.

“Cô ấy là người tôi thích.”

Vì vậy, anh căm hận con sói khốn kiếp đã cướp đi nụ cười ấy.

“Vậy à.”

“Giờ đến lượt tôi. Cô có gia đình không?”

Shin Jonghak cố tình hỏi một câu nhạy cảm để đáp lại. Anh biết Jin Seyeon rất ghét tiết lộ thông tin về gia đình mình.

“Dĩ nhiên là có. Cha tôi cũng từng là một anh hùng xuất sắc.”

Cô trả lời bằng vẻ mặt hoàn toàn bình thản.

“Mẹ tôi qua đời khi sinh em trai tôi. Rồi thằng bé cũng mất vì bệnh khi mới 3 tuổi.”

“À… cô không cần kể chi tiết đến vậy đâu…”

Shin Jonghak hơi bối rối và tránh ánh mắt cô. Nhưng Jin Seyeon chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

“À phải rồi, cầm lấy cái này đi.”

Cô lấy ra một viên ngọc nhỏ từ túi mình.

“Gì đây?”

“Một Hiệu Dụng Phẩm. Giữ viên ngọc này và đặt ra một mục tiêu. Mục tiêu càng lớn, phần thưởng khi đạt được nó sẽ càng xứng đáng.”

Shin Jonghak kiểm tra phần mô tả của vật phẩm.

[Lv.??? Ngọc Hy Vọng]

Lv.??? Đặt Mục Tiêu: Đặt một mục tiêu mà bạn muốn đạt được.

Lv.??? Hoàn Thành Mục Tiêu: Khi bạn đạt được mục tiêu đã đặt ra, viên ngọc này sẽ biến thành một vật phẩm tương ứng với giá trị của mục tiêu đó. (Hiệu Dụng Phẩm)

“Tôi có hai viên, nên nghĩ rằng nên đưa cậu một cái.”

Shin Jonghak liếc nhìn cô, rồi vui vẻ cất viên ngọc đi. Dù gì thì Hiệu Dụng Phẩm cũng rất hiếm.

“Cảm ơn. Mà cô đặt mục tiêu gì vậy?”

“…”

Jin Seyeon không trả lời. Anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô siết chặt viên Ngọc Hy Vọng trong tay.

“Báo thù.”

“…?”

“Tôi muốn báo thù. Chỉ vậy thôi.”

Shin Jonghak không ngờ tới câu trả lời đó. Nó chẳng hề phù hợp với hình ảnh của cô. Một người luôn cống hiến cho công việc thiện nguyện, vậy mà lại muốn báo thù?

“Có một người tôi phải gặp được, bằng mọi giá.”

Cô tin rằng một ngày nào đó, ước nguyện của mình sẽ thành hiện thực. Dù vậy, không ai có thể đảm bảo rằng đó sẽ là một cuộc gặp gỡ có hậu.

“Mmm.”

Koong! Koong! Koong! Koong!

Tiếng động lớn vang lên từ căn phòng bên cạnh. Cả hai quay đầu lại, rồi tròn mắt khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Jin Seyeon thở dài lẩm bẩm.

“Chắc là ngủ quên lúc nào không hay rồi.”

Không ngoài dự đoán, thủ phạm chính là Aileen. Cô ấy đang rên rỉ khe khẽ, những lọn tóc trắng mượt mà xõa xuống. Ma lực tỏa ra từ nỗi buồn của cô đang khiến căn phòng rung chuyển.

“Um… Cô Aileen?”

Jin Seyeon nhẹ giọng gọi, nhưng Aileen chẳng đáp lại.

“Uwaaa…”

Cô bắt đầu khóc thút thít, hai bàn tay nhỏ bé đấm xuống sàn nhà. Không biết cô đang mơ thấy gì mà lại đau lòng đến thế? Jin Seyeon vội bước tới, ôm lấy cô như dỗ dành một đứa trẻ. Aileen liền bám chặt lấy cánh tay cô, tiếng khóc càng lớn hơn.

"Đừng khóc, đừng khóc… Jonghak, cậu có cái gì ngọt không?"

Jin Seyeon vừa vỗ lưng Aileen vừa hỏi. Shin Jonghak lục trong túi và lấy ra một miếng sô-cô-la ăn dở.

[15F, Chiến Hạm Bị Bỏ Hoang Của Genkelope]

Tôi một mình quay lại tầng 15. Một khung cảnh tối tăm và rợn người hiện ra trước mắt. Hành lang trống trải như hòa làm một với bóng đêm, mặt sàn ẩm ướt phát ra tiếng lép nhép mỗi khi tôi bước đi. Thật lòng mà nói, tôi không muốn đứng đây một mình, nên tôi triệu hồi Spartan và Sannuri.

— Hiing.

— Pururu.

“Tốt lắm, cứ trò chuyện tiếp đi.”

Tôi tiếp tục bước đi, lắng nghe hai con thú nhỏ ríu rít. Tầng 15 được chia thành 6 khu vực phân bố trông như một bàn nhảy lò cò khổng lồ. Để chinh phục một khu vực, tôi phải hoàn thành nhiều nhiệm vụ và tiêu tốn một lượng lớn TP. Trong cốt truyện gốc, tôi chỉ tóm tắt đơn giản rằng Kim Suho chuyển giao quyền điều hành cho một NPC.

“Xem nào…”

Tôi sử dụng Chân Thư để xác định khu vực quan trọng nhất trên con tàu. [Khu vực 3] nằm ở phía bên phải chứa các buồng ngủ đông với những NPC đang say giấc. Tôi có thể đánh thức họ và giao nhiệm vụ cho họ.

“Đi thôi.”

Tôi lao về phía trước cùng với Spartan và Sannuri. Trong lúc chạy, tôi cảm nhận được những luồng khí lạnh sống lưng len lỏi khắp con tàu, nhưng tôi cố gắng phớt lờ chúng.

— Kieeeek!

Một sinh vật ngoài hành tinh bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.

[Lv.12 Vật Chủ Ngoài Hành Tinh]

Bộ giáp đen của nó đầy những lỗ hổng, chất dịch độc nhỏ xuống từ móng vuốt và chiếc đuôi dài. Từ “kinh tởm” là từ duy nhất có thể miêu tả nó.

“Chết tiệt!”

Tôi lập tức giương súng và bóp cò.

Kwang!

Con quái vật nổ tung thành từng mảnh. Máu và chất độc của nó văng ra, nhưng Aether kịp thời tạo ra một lớp lá chắn.

“Thu thập nọc độc đi.”

[Bạn đã nhận được Tinh Thể Nọc Độc Của Ký Chủ Ngoài Hành Tinh.]

Tôi tiếp tục chạy dọc theo con tàu giống như một mê cung. Không mất nhiều thời gian để đến [Khu vực 3]. Tôi mở cánh cửa bị khóa chặt và bước vào trong. Lũ quái vật ngoài hành tinh bên ngoài không thể đuổi theo tôi nữa.

“Phù…”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi.

— Hiing.

— Pururu.

“Gì đấy?”

Spartan và Sannuri cũng theo vào, nhìn tôi với ánh mắt như đang cười nhạo.

[Đang khởi động hệ thống…]

[Đang kích hoạt phòng thủ không gian và cô lập khu vực…]

[Nhiên liệu còn lại: 3%.]

[Có thể mua nhiên liệu bằng TP.]

“Oh…”

Công nghệ nơi này vượt xa những gì tôi từng thấy. Mặt sàn làm từ hợp kim carbon, các cỗ máy phức tạp điều khiển chiến hạm được đặt ở trung tâm, và những buồng ngủ đông hình bầu dục xếp thành hàng dọc theo tường. Trước tiên, tôi kiểm tra những NPC đang ngủ bên trong.

[Hoa Tiêu Cấp 5 – Liole]

[Điều kiện mở khóa – 15.000 TP hoặc Chìa Khóa Nhiệm Vụ]

[NPC này sẽ tuân theo người đánh thức họ.]

“Mm, vẫn như cũ.”

May mắn thay, mọi thứ đều giống với thiết lập gốc của tôi. Tất nhiên, tôi không đời nào bỏ ra 15.000 TP. Tôi mỉm cười và lấy Mystic Key từ kho đồ.

[Mystic Key]

Lv.7 Mở khoá

Nhờ số phiếu kinh nghiệm vật phẩm từ Tomer, Mystic Key của tôi đã lên cấp 7. Tôi cắm chìa vào buồng ngủ đông và xoay nó. Đúng như mong đợi, cánh cửa lập tức mở ra.

“Huaaak.”

Không quan tâm đến tên hoa tiêu vừa tỉnh dậy, tôi tiếp tục mở các buồng khác. Tổng cộng, tôi đã đánh thức 8 hoa tiêu với các cấp bậc khác nhau.

[Thuyền Trưởng Cấp 1 – Honer]

[Điều kiện mở khóa – 300.000 TP, Lõi Tai Họa, hoặc Hoàn Thành Nhiệm Vụ Đặc Biệt]

[NPC này sẽ tuân theo người đánh thức họ.]

Như dự đoán, chỉ Mystic Key thì không thể đánh thức được thuyền trưởng.

“Hmm.”

Liệu nó có chống cự được sức mạnh này không? Tôi truyền hai tia Dấu Thánh vào chiếc chìa khóa rồi đẩy nó vào khe khóa một lần nữa. Nếu nó chịu nổi, tôi sẽ chịu thua.

— Click.

Buồng ngủ đông mở ra.

“Huaaak.”

Sau khi đánh thức Thuyền Trưởng Honer, tôi tiếp tục mở khóaTrưởng Khoa Kỹ Thuật, Trưởng Khoa Khoa Học, Bác Sĩ Hạng Ưu, Chỉ Huy Quân Đội và nhiều người khác.

“Chắc phải mất cả ngày để đánh thức hết mọi người.”

Tôi lẩm bẩm và nhìn xung quanh. Những NPC vừa tỉnh dậy đều đứng ngơ ngác nhìn nhau.

***

Nhóm Nan Chi Bản Chất nhìn quanh khi đứng bên trong một tòa nhà tối tân do hàng chục pháp sư và đặc vụ xây dựng. Căn cứ của họ được đặt gần một đồng cỏ ở Trung Á.

— Hiệp hội chỉ đưa ra bốn quy tắc. Thứ nhất, chỉ những guild có sự cho phép mới được vào. Thứ hai, các guild không được phép chiến đấu với nhau. Thứ ba, các guild phải tự chọn khu vực của mình. Thứ tư, mọi tranh chấp phải kết thúc trong thời gian ngắn, không được kéo dài.

Hiện tại, 13 thành viên chủ chốt của Nan Chi Bản Chất đang họp trong phòng hội nghị, lắng nghe Yoo Yeonha thuyết trình qua màn hình hologram.

— Nan Chi Bản Chất đã cử 35 thành viên. Ba người trong số đó đã học được kỹ năng [Mass Teleport] trong Tòa Tháp, vì vậy nếu ai bị thương hoặc gặp nguy hiểm…

Buổi họp vẫn tiếp tục, nhưng Chae Nayun chẳng hề tập trung. Cô bận rộn lục lọi trong túi áo, chẳng buồn để ý Yoo Yeonha đang nói gì.

— À phải, những bình thuốc hồi phục cao cấp nhất cũng đã được chuẩn bị cho mọi người, cứ sử dụng thoải mái. Chúc may mắn nhé.

"Cô đang lục lọi cái gì vậy?”

Ngay khi Yoo Yeonha, Giám đốc Chiến lược, vừa kết thúc bài phát biểu, Kim Youngjin quay sang hỏi Chae Nayun.

“Hả?”

“Nếu cô đang lên cơn thèm thuốc thì không cần phải cố nhịn đâu. Ra ngoài hút đi.”

“Không, không phải thế…”

Chae Nayun gãi cổ, không định giải thích thêm. Cô vẫn mân mê một tấm vé trên tay. Kim Youngjin nhìn cô với ánh mắt khó hiểu rồi nhẹ nhàng hỏi tiếp.

“Cô ổn chứ?”

“Hả? Ừm, sao tự nhiên lại hỏi thế?”

“Tầng 13. Tôi nghe nói cô bỏ cuộc giữa chừng.”

Tuần trước, Chae Nayun cùng nhóm của Kim Suho đã chinh phục tầng 13. Nhưng họ phải dừng lại nửa chừng—vì cô. Chae Nayun không thể chịu nổi những ký ức hạnh phúc mà mình đã trải qua ở đó.

“Nghe bảo cô đã khóc nhiều lắm—”

“V-Vớ vẩn!” Chae Nayun ngắt lời ngay lập tức.

“Gì cơ? Vớ cái gì? Cô nhớ là tôi là cấp trên của cô—”

“T-Tại anh cứ nói linh tinh!” Chae Nayun lớn tiếng phản bác rồi bật dậy khỏi ghế.

“Khoan đã, cô…”

“Tôi đi vệ sinh đây!” Cô vội vã rời đi.

Trong nhà vệ sinh, Chae Nayun nhìn chằm chằm vào mình qua gương.

“Chắc chắn là cái tên Yi Yeonghan khốn kiếp lại bép xép rồi.”

Những chuyện xảy ra ở tầng 13 là một trong những ký ức tồi tệ nhất gần đây của cô. Cô đã buông lỏng cảnh giác và ngủ quên. Rồi cơn ác mộng ập đến.

Nhưng liệu đó có thực sự là một cơn ác mộng? Một tương lai hạnh phúc mà cô chưa từng dám nghĩ tới đã mở ra trước mắt. Khi tỉnh dậy, cô chỉ có thể bật khóc vì hiện thực tàn nhẫn. Nước mắt không ngừng rơi, cả người run rẩy như muốn trốn tránh sự thật. Cuối cùng, chính Kim Suho là người quyết định bỏ cuộc.

“Haa…”

Chae Nayun mở vòi nước, dội thẳng lên đầu. Nước lạnh giúp cô tỉnh táo phần nào, nhưng giọng nói nghẹn ngào vẫn bật ra.

“Tại sao Kim Hajin lại xuất hiện ở đó…”

— “Huup!”

Một tiếng hít thở gấp gáp vang lên từ buồng vệ sinh bên cạnh. Chae Nayun giật mình. Có người sao?

“Ai đó?”

Không đợi câu trả lời, cô lao đến, đá tung cánh cửa.

“Hiiik!”

Người bên trong là một cô gái mà Chae Nayun rất quen.

“Ch-Chào, Nayun…”

Nhìn thấy Yi Jiyoon, cô biết mình vừa lỡ lời. Cô ấy chắc chắn đã nghe thấy tất cả.

Mình có nên đập mạnh vào đầu để cô ấy mất trí nhớ không nhỉ?

Nhưng lần này, cách đó chẳng giải quyết được gì.

— “Nayun?”

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc phát ra từ chiếc đồng hồ thông minh của Yi Jiyoon. Cô ta đang gọi điện với Yoo Yeonha, Giám đốc Chiến lược của Nạn Chỉ Bản Chất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận