Main Story (Từ chương 203)
Chương 256: Cùng Mục Tiêu, Khác Con Đường (2)
0 Bình luận - Độ dài: 3,564 từ - Cập nhật:
Chương 256 – Cùng Mục Tiêu, Khác Con Đường (2)
Cuộc gặp với Wicked diễn ra suôn sẻ. Với phong thái tự tin và mạnh mẽ, Wicked khẳng định vị thế của mình trong giới Ma Nhân hiện tại.
“Hiệp hội tuyên bố sẽ hành động vào tháng Tư, nhưng tôi không nghĩ bọn họ sẽ thành công.”
Tôi đồng tình với đánh giá của Wicked. Đội ám sát đầu tiên của Hiệp hội Anh Hùng sẽ thất bại thảm hại do có kẻ phản bội trong hàng ngũ. Đáng tiếc, tôi lại chưa từng chỉ rõ danh tính của những kẻ phản bội đó trong câu chuyện gốc.
Thực lòng mà nói, từ đây trở đi mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn. Tôi từng ép buộc tiến trình của câu chuyện chỉ để kết thúc nó nhanh hơn và chỉ nhớ mang máng việc mình đã viết một vài dòng về đội ám sát đầu tiên của Hiệp hội Anh Hùng. Nếu có thể, tôi sẽ tự cho mình một trận vì sự ngu ngốc đó.
“Chúng ta sẽ chờ xem và hành động vào tháng Sáu. Nếu họ giết được Orden thì tốt, còn nếu thất bại, chúng ta sẽ tự ra tay.”
“Ai sẽ tham gia vào đội ám sát?”
Boss hỏi Wicked. Đối diện với sự hiện diện áp đảo của Wicked, cô không hề nao núng. Hai người hoàn toàn có thể đối đầu ngang hàng.
“Cô đang hỏi về những thành viên đáng chú ý à? Các thủ lĩnh của Evil Society, bao gồm Kim Hakpyo, Terror cùng thuộc hạ của hắn, Destruction và thuộc hạ của hắn…”
Wicked chỉ liệt kê toàn những Ma Nhân khét tiếng.
“Tôi không có ý định để con quái vật cặn bã đó sống sót. Những Ma Nhân khác cũng nghĩ như vậy. Nếu Plucas còn sống, hắn chắc chắn sẽ tự mình ra tay.”
“Plucas?” Boss cau mày khi nghe cái tên đó.
“Plucas chính là Ác Quỷ đã bị Chae Joochul giết.”
Wicked không hề tỏ ra tức giận vì cô không phục vụ Plucas. Chủ nhân của cô là Baal, một cái tên lẫy lừng.
“Thế nào? Tôi tin rằng chúng ta có khả năng thành công cao hơn Hiệp hội Anh Hùng rất nhiều.”
Trong cốt truyện gốc, Ma Nhân chính là những kẻ thành công trước. Sau khi Hiệp hội Anh Hùng thất bại, bọn chúng đã xâm nhập vương quốc của Orden, chặt đứt một cánh tay của Vua Quái Vật và tiêu diệt vô số thuộc hạ của hắn.
Nhờ vậy, nhóm tiếp viện gồm Chae Nayun, Yi Yeonghan, Rachel, Yun Seung-Ah và Kim Suho mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Kim Suho không tham gia đội ám sát đầu tiên vì Hiệp hội Anh Hùng muốn kiềm chế cậu ta sau khi cậu ta chinh phục Tòa Tháp Điều Ước. Đương nhiên, vào lúc này, Kim Suho cũng chẳng thể nghĩ đến Orden khi còn đang giao chiến với Quỷ Vương.
“Ta, Wicked, sẽ công nhận quyền kiểm soát của các người đối với phần Pandemonium hiện tại nếu các người tham gia.”
Boss khẽ nhíu mày. Đây quả thực là một lời đề nghị hấp dẫn, bởi Ma Nhân vốn chỉ hợp tác với đồng loại của chúng.
“Sao nào? Tôi thấy đây là một thỏa thuận không tồi.”
Wicked chuyển ánh mắt sang tôi.
“Tôi rất ấn tượng với cách Hắc Liên bắn hạ Orden trên sóng phát trực tiếp.”
“…”
Boss cau mày trước lời khen ngẫu nhiên đó khi Wicked tiếp tục nhìn tôi chằm chằm.
“Vậy?” Wicked quay lại với Boss.
Chỉ lúc đó, Boss mới nhìn sang tôi. Tôi khẽ gật đầu, và cô ấy liền đưa ra quyết định.
“Chúng tôi sẽ tham gia, nhưng không nhận lệnh từ bất kỳ ai.”
Trong lúc đó, tôi thầm tự hỏi liệu trong cốt truyện gốc, Đoàn Kịch Tắc Kè có từng tham gia vào đội ám sát của Ma Nhân hay không?
“Hahaha! Không nhận lệnh từ ai! Phải rồi, đúng là phong cách của Đoàn Kịch Tắc Kè!” Wicked bật cười sảng khoái.
“Giờ thì ăn thôi! Mọi chuyện đã quyết định xong xuôi rồi!”
Ba tiếng sau khi cuộc họp kết thúc…
Đoàn Kịch Tắc Kè và Wicked rời đi, nhưng các thuộc hạ của cô ta vẫn còn ở lại trong phòng họp. Sáu thủ lĩnh của Wicked tập trung thảo luận với tay chân dưới quyền.
“Chúng ta thực sự sẽ để yên cho bọn chúng sao?” Lục Thủ Lĩnh của Wicked, Yi Junghan, phá vỡ sự im lặng.
“Ngươi nghĩ ta sẽ làm vậy à? Đám khốn đó thậm chí còn trộm đồ từ kho của ta!”
Nhất Thủ Lĩnh đập mạnh tay xuống bàn. KWANG!
Đoàn Kịch Tắc Kè đã đặt ra những quy tắc hợp lý khi tiếp quản Pandemonium, nhưng Ma Nhân lại không chịu nhún nhường dù chỉ một chút. Những Ma Nhân cấp cao như các thủ lĩnh của Wicked được hưởng lợi rất nhiều từ việc hợp tác với Satan’s Servants.
“Boss sẽ tức giận đấy…”
“Không, Boss cũng muốn vậy thôi. Ngươi không cảm nhận được à? Nhìn cách hai tên kia hành xử kìa, ngạo mạn đến mức chẳng thèm bỏ mũ trùm hay áo choàng xuống. Boss bỏ qua vì tình hình hiện tại, nhưng bình thường bà ấy đã giết chúng từ lâu rồi.”
Những thủ lĩnh của Wicked tự diễn giải ý định của cô ta theo ý mình. Họ tin rằng nếu giết được hai kẻ ngạo mạn đó, Boss chắc chắn sẽ rất hài lòng.
“Tuyệt. Chúng ta sẽ xử lý lũ trộm đó ngay khi hoàn thành nhiệm vụ.”
Nhị Thủ Lĩnh, Yoon Yonghan, đồng ý với Nhất Thủ Lĩnh, Kirken.
“Không, tại sao không giết chúng ngay từ bây giờ? Dù sao thì chúng ta vẫn có thể lập một đội ám sát khác.”
“Hừm… nghe cũng không tệ.”
Sau đó, Tứ Thủ Lĩnh, Plaiun, lên tiếng.
“Cứ để ta lo chuyện giăng bẫy.”
“Plaiun, ta bảo ngươi học tiếng Hàn rồi mà. Thời đại này mà không biết tiếng Hàn thì sống kiểu gì?”
“Xin lỗi, nhưng ta không có năng khiếu về ngôn ngữ. Ta đang tính học một kỹ năng phiên dịch đây.”
“Thôi, nếu định pha trộn thì cứ nói luôn bằng tiếng Anh đi.”
Kirken cằn nhằn Plaiun, nhưng vẫn dịch lời hắn cho những người khác. Và thế là, các thủ lĩnh của Wicked đã đi đến thống nhất. Khi cuộc họp sắp sửa kết thúc…
“Ưm… Kirken-hyung.”
Lục Thủ Lĩnh, Yi Junghan, cẩn trọng lên tiếng.
“Gì?”
“Thay vì giết hết bọn chúng, sao chúng ta không làm nhục chúng để răn đe?”
“Làm nhục?”
“Y-Yeah.”
Yi Junghan bật cười rồi tiếp tục nói khi thấy Kirken cau mày.
“Một trong số họ có thân hình khá bắt mắt. Anh không thấy vậy sao?”
“Ai? Thủ lĩnh của bọn chúng à?”
Kirken nhớ lại vị thủ lĩnh của Đoàn Kịch Tắc Kè, người chẳng hề tỏ ra sợ hãi trước Wicked.
“Không, không phải cô ta. Là…”
Yi Junghan ho khẽ, có vẻ lúng túng. Hắn gãi cổ một cách vụng về và nhìn Kirken.
Kirken bỗng cảm thấy gai người.
“…Ngươi đang nói đến Hắc Liên?”
“Ừm, là hắn… Da hắn trông cũng khá trắng đấy, nhưng đừng hiểu lầm. Không phải là ta muốn gì cả, chỉ là ta nghĩ đó là cách tốt nhất để bọn chúng phải chịu nhục…”
Yi Junghan nuốt nước bọt, đưa ra một cái cớ đầy miễn cưỡng. Nhìn hắn chảy nước miếng, Kirken cau mày đầy ghê tởm.
“Hừm…” Kirken gật đầu mà không phản đối.
“Muốn làm gì thì làm.”
“Haha, cảm ơn hyung.” Yi Junghan cười tươi và cúi đầu.
Ở một nơi xa, có kẻ đang bí mật nghe lén cuộc trò chuyện này.
“B-B-Bọn điên này!”
Đội trưởng Horner gầm lên tức giận bên trong phòng chỉ huy của con tàu Genkelope. Ông vốn theo dõi phòng họp để đề phòng bất trắc xảy ra với chỉ huy tàu, và giờ thì ông thực sự thấy mừng vì đã làm vậy.
“Lũ hỗn xược! Chúng dám xúc phạm chỉ huy tàu của chúng ta!”
Vị đội trưởng thường ngày điềm tĩnh giờ đây tràn đầy phẫn nộ. Horner hít một hơi sâu để trấn tĩnh đôi tay đang run rẩy của mình, sau đó lập tức gọi điện.
— Vâng, thưa đội trưởng.
“Trung úy, tình hình khẩn cấp.”
Trong [Tháp Điều Ước], nơi đáng sợ nhất đối với người chơi chính là [Nhà Tù Alcatraz]. Horner đang gọi cho viên trung úy phụ trách nhà tù này.
“Ta sẽ gửi danh sách những người chơi này qua. Bám theo và bắt hết bọn chúng, bất kể lý do là gì. Khạc nhổ nơi công cộng, hút thuốc trên đường, trêu đùa đánh nhau… Hễ phạm lỗi nhỏ nhất cũng coi như phản quốc.”
— Tôi có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra không?
“Liên quan đến sự an toàn của Chỉ Huy Tàu Extra7.”
Người trung úy thoáng do dự, nhưng khi nghe lời giải thích của Horner, hắn lập tức giật mình. Giọng nói đầy căng thẳng vang lên.
— Đã rõ!
“Nhét hết lũ tội phạm này vào tù đi.”
Ba giờ sau…
“Cái… cái quái gì!? Chúng tôi có làm gì đâu mà!?”
“Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Thả ta ra! Bọn ngươi có biết ta là ai không? Ta là Kirken! Chỉ cần búng tay một cái, ta có thể chôn sống—”
“Thêm hai năm tù vì chống đối người thi hành công vụ.”
“Khoan đã, hai năm!?”
Đám lính gác áp giải khoảng 40 Ma Nhân đến [Nhà Tù Alcatraz] của con tàu Genkelope, buộc tội chúng gây cản trở trật tự công cộng. Lý do chính thức? Nói chuyện quá ồn ào trong một nhà hàng.
===
[Tầng 30]
“Quá chậm.”
Những lời của Quỷ Vương như một tảng đá đè nặng lên Kim Suho, kẻ đang nằm sõng soài trên mặt đất.
“Có vẻ như ngươi đã chạm đến một bức tường.”
Cậu đã thua 30 lần. Cuối cùng, cậu cũng buộc được Quỷ Vương sử dụng toàn bộ sức mạnh, nhưng vẫn chẳng thể trụ nổi dù chỉ một phút trong trạng thái đó.
Kim Suho ngước nhìn Quỷ Vương, người giờ đây không còn mặc giáp nữa. Hóa ra, bộ giáp không phải để phòng thủ, mà là để tự giới hạn tốc độ của hắn.
“Hiệp sĩ, trông ngươi thảm hại quá.”
Kim Suho không phải kẻ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng nam nhân trước mặt cậu đúng là mang khí chất của một vị vương. Làn da hắn nhợt nhạt hơn con người rất nhiều, đôi mắt và mái tóc đen như vực sâu thăm thẳm.
“Ta sẽ không chấp nhận lời thách đấu của ngươi nữa, trừ khi ngươi có tiến bộ.”
Nói rồi, Quỷ Vương quay lưng bước đi. Chiếc áo choàng phất lên, che khuất tầm nhìn của Kim Suho.
Cậu cảm thấy như muốn khóc, liền nhắm mắt lại. Hết lần này đến lần khác, thất bại chồng chất, tuyệt vọng cứ thế kéo dài. Bức tường trước mặt dường như quá cao để vượt qua. Sự bất lực len lỏi vào từng thớ thịt, còn trong đầu cậu vang lên những tiếng nói thúc giục bỏ cuộc.
Nhưng rồi, vô số khuôn mặt lướt qua tâm trí cậu—Kim Hajin, Yun Seung-Ah, và những người khác. Sự tin tưởng của họ là động lực thúc đẩy cậu tiến xa hơn.
Mình không thể bỏ cuộc. Mình vẫn có thể tiếp tục. Vì những người bạn đã đặt niềm tin vào mình…
Cậu lại gắng sức đứng lên.
“Mình có thể chiến thắng.”
Ngay cả khi dòng Ma Lực cuồn cuộn cuốn phăng cậu đi, ngay cả khi chênh lệch sức mạnh xé toạc đôi bàn tay cậu, bẻ gãy chân và xương sườn cậu… nhưng thanh kiếm của cậu vẫn chưa gãy.
Chỉ cần thanh kiếm còn nguyên vẹn, cậu vẫn còn cơ hội. Và chừng nào còn cơ hội, cậu sẽ không bỏ cuộc.
“Mình có thể thắng…”
Sức mạnh của thanh kiếm phụ thuộc vào niềm tin của người cầm nó. Niềm tin càng kiên định, lưỡi kiếm càng vững vàng.
Kim Suho vẫn tin vào những lời mà sư phụ từng nói với cậu.
“Um…”
Một phù thủy tiến lại gần Kim Suho, người đang thở hổn hển. Cô đưa cho cậu một chiếc túi nhỏ.
“Đây là gì?”
“Đối thủ của cậu để lại cho cậu đấy.”
Kim Suho nhìn chằm chằm vào nó và chợt nhớ đến lời Kim Hajin.
Mở cái này ra khi mọi chuyện trở nên tồi tệ. Nó sẽ giúp cậu rất nhiều.
“Ta nghĩ cậu quên mất nó, nên đem tới đây.”
Kim Suho bật cười khi nghe phù thủy nói vậy. Quên ư? Làm sao cậu có thể quên thứ mà Hajin đã đưa chứ? Chẳng qua là cậu chưa muốn dùng nó mà thôi, vì cậu không muốn gian lận.
“Chẳng phải đã đến lúc cậu cần một chút trợ giúp sao?”
Lần này, giọng của phù thủy nghe có vẻ dịu dàng hơn bình thường.
“Haa…”
Kim Suho thở dài, suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy chiếc túi. Nó nhẹ bẫng, khiến cậu chẳng thể đoán được bên trong có gì. Tuy nhiên, chỉ cần xét đến người đã đưa nó cho mình, cậu đã có lý do để mong đợi.
Kim Suho từ từ mở túi ra.
“Hả?”
Bên trong là ba tờ giấy trông giống phiếu giảm giá.
[Phiếu Điểm Thưởng] [Phiếu Điểm Thưởng] [Phiếu Cường Hóa Đặc Biệt]
===
[Korea – Seoul]
Một tháng trôi qua, ngày đội ám sát Orden lên đường cuối cùng cũng đến.
— Hiệp Hội Anh Hùng đã hoàn tất công tác chuẩn bị. Những vật phẩm hiệu dụng từ Tháp Điều Ước cũng được tận dụng tối đa...
Khi xem TV, tôi bỗng nhớ đến Kim Suho.
"Cậu ta đã sử dụng chúng chưa nhỉ?"
Lúc này, Suho hẳn đang chiến đấu sinh tử với Quỷ Vương—kẻ có lẽ còn mạnh hơn cả trong nguyên tác.
Vì vậy, tôi đã đưa cho cậu ấy hai [Phiếu Điểm Thưởng] và một [Phiếu Cường Hóa Đặc Biệt] mà mình có được nhờ can thiệp thiết lập. Đây đều là những vật phẩm quý giá mà tôi chẳng hề muốn cho đi, nhưng chúng sẽ phát huy hiệu quả tối đa trên nền tảng chỉ số cao của Kim Suho. Khiến cậu ta mạnh hơn cũng đồng nghĩa với việc có lợi cho tôi. Thành thật mà nói, tôi chẳng có nhiều lựa chọn.
— Đội ám sát Orden sẽ xuất phát trong vòng một tháng.
Người dẫn chương trình đang đưa tin về chiến dịch của Hiệp Hội Anh Hùng. Cái "một tháng" mà anh ta nhắc đến thực chất chỉ là thông tin đánh lạc hướng. Đội ám sát thực sự đã lên đường từ hôm nay. Lợi dụng lúc đó, tôi sẽ đi tìm cô gái sở hữu quyền năng chữa trị.
— Jin Seyeon, Aileen, Shin Jonghak, Yi Yongha cùng nhiều anh hùng nổi tiếng khác cũng sẽ tham gia chiến dịch lần này.
Tôi lập tức sững người trước lời dẫn của phát thanh viên, mắt dán chặt vào màn hình.
“Khoan đã... cái gì cơ?”
Một cảm giác bất an bất chợt dâng lên trong tôi.
Aileen vốn không hề xuất hiện sau arc Orden trong nguyên tác. Jin Seyeon cũng vậy, Yi Yongha cũng vậy. Lúc đó, tôi chỉ tập trung vào góc nhìn của Kim Suho. Cậu ta đã cùng đồng đội đánh bại Orden, nhưng tôi chưa từng đề cập chuyện gì xảy ra sau đó—vì ngay lúc bọn ác quỷ bắt đầu hành động, tôi đã tạm ngừng sáng tác.
"Chẳng lẽ..."
Tôi nhìn Aileen đang cười rạng rỡ trên TV—một nhân vật đã biến mất khỏi câu chuyện. Mọi thứ chưa từng được nhắc đến rõ ràng, nhưng có thể nào...?
"Đó chính là nơi cô ấy chết sao?"
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Tất cả những người ở đó đều đóng vai trò quan trọng trong việc ngăn chặn thảm họa tương lai. Không một ai có thể chết. Tuy nhiên, tôi lại không biết chính xác ai sẽ phản bội họ, bởi trong nguyên tác, tôi chỉ lướt qua nó bằng một câu duy nhất.
"Kim Hajin, đồ ngu ngốc."
Tôi tự trách mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
— Aileen, cô có muốn nói điều gì không? Một lời động viên chẳng hạn?
— Lời động viên á? Ừm, thì chúng tôi nhất định sẽ chiến thắng! Này, Jin Seyeon, Yi Yongha, hai người cũng nói gì đi chứ.
— À, tôi là Yi Yongha đây. Vợ tôi đã cho phép tôi tham gia, nên... Anh yêu em, Younghee!
— Thôi đi ông tướng!
Jin Seyeon, Aileen, Yi Yongha, thậm chí cả Shin Jonghak—tất cả bọn họ đều tràn đầy sinh khí.
— Cảm ơn cô. Vừa rồi là Ngôn Linh Sư Aileen. Xin trở lại với trường quay.
Buổi phỏng vấn kết thúc, nhưng tôi vẫn chìm trong suy nghĩ.
Jain và Cheok Jungyeong có thể bắt cô gái sở hữu quyền năng chữa trị mà không cần đến tôi. Nhưng nếu Aileen và đồng đội của cô ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng... tôi là người duy nhất có thể cứu họ.
"...Khốn thật."
Tôi nghiến răng chửi thề, cầm lấy Desert Eagle rồi lập tức liên lạc với Boss.
===
[Đấu Trường Pandemonium – Phòng Chờ Của Jin Sahyuk]
"Biến mẹ mày đi, đồ khốn nạn! Mày theo tao làm quái gì hả?"
Jin Sahyuk gầm lên đầy giận dữ. Đối diện với cô, Bell chỉ nhún vai đầy thản nhiên.
"Tại sao à? Tôi phải theo dõi xem cô có định phản bội bọn tôi không chứ."
"Mày điên à? Đầu óc mày có vấn đề rồi phải không? Hả?"
Jin Sahyuk nổi đóa khi biết Bell quyết định tham gia đội ám sát của Wicked. Đoàn Kịch Tắc Kè cũng sẽ có mặt ở đó. Nếu chạm trán nhau, hậu quả sẽ rất khó lường. Nhìn bộ mặt cười cợt của Bell, cô chỉ thấy chướng mắt.
"Chính cô đã lén lấy viên tinh thể từ Orden mà không báo cho tôi."
Bell nghiêm giọng, ánh mắt đầy ẩn ý.
"Ha! Chẳng lẽ cái gì tao cũng phải xin phép mày sao?"
Jin Sahyuk vốn có kế hoạch trở về quá khứ cùng Kim Hajin để tìm hiểu thân phận thật sự của hắn. Nhưng Bell lại muốn cản trở cô.
"Sahyuk, cuối cùng thì cô cũng chỉ biết run rẩy trước mặt hắn thôi. Tôi cá là cô sẽ nói lắp suốt buổi đấy."
Jin Sahyuk giật bắn người, nhưng lập tức siết chặt nắm tay, đứng thẳng lưng.
"Đ-Đồ điên! T-Tao k-không có lắp bắp!"
"Cô vẫn đang gặp ác mộng đúng không? Tôi thấy cả rồi. Tha cho tôi... Đừng làm thế..."
Bell nở nụ cười nham hiểm, rồi chiếu một đoạn hologram lên không trung. Jin Sahyuk lặng người nhìn nó.
Trên màn hình, một đoạn video mà cô chưa từng biết đến bắt đầu phát.
— Không, dừng lại... Đừng làm thế...
— Đau quá... mẹ kiếp...
— Tha cho ta... đau lắm... Ta xin lỗi...
Một cơn chấn động dữ dội xộc thẳng vào tâm trí Jin Sahyuk.
"Khốn kiếp... mày..."
Nỗi sợ, sự căm phẫn và cả những cảm xúc hỗn loạn bùng lên trong cô như một cơn bão tố.
"MÀY CHẾT MẸ ĐI CHO TAO!"
Tiếng gầm của Jin Sahyuk làm rung chuyển mặt đất. Cửa sổ trong phòng chờ vỡ vụn, còn đồ đạc thì bay tán loạn trong không trung.
“Haha, có chuyện gì thế? Tôi thấy nó khá đáng yêu đấy. Nếu ta cho Kim Hajin xem cái này, hắn sẽ không ghét ngươi nhiều như trư—”
"CÂM MIỆNG!"
Một ngọn thương phép lao thẳng tới. Bell ung dung biến cơ thể thành ma lực, để mũi thương xuyên qua mình mà không chút tổn hại.
"…?"
Ít nhất thì đáng lẽ phải như vậy. Nhưng ngay lúc đó, Bell cảm nhận được một cơn đau nhói. Ban đầu, hắn còn tưởng mình nhìn nhầm.
Ssk—
"Cái gì?"
Hắn cúi xuống nhìn vết thương trên đùi, rồi quay sang Jin Sahyuk. Cô ta đang chìm trong cơn thịnh nộ, chỉ biết điên cuồng tấn công.
Ssk—
Lần này, một vết cắt sâu hơn hiện ra trên tay hắn.
"À… ra vậy."
Bell nhìn vết thương, bật cười thích thú. Trước khi kịp nhận ra, Jin Sahyuk đã đạt đến một cấp độ hoàn toàn mới.
Có vẻ ngày ta chết cũng không còn xa nữa.
Hắn vui vẻ đón nhận từng đợt tấn công. Những ngọn thương xuyên qua cơ thể hắn mang đến một cảm giác tê dại đầy khoái lạc.
"Tốt lắm, tốt lắm… thêm chút nữa, thêm chút nữa đi…"
Hắn chìm đắm trong sự khoái cảm của cơn đau, tận hưởng từng khoảnh khắc một cách mê say.


0 Bình luận