Shinwa Densetsu no Eiyuu...
Tatematsu Miyuki Ruria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7 (Đã Hoàn Thành)

Chương 2: Ôm hy vọng… chìm trong đau thương (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,399 từ - Cập nhật:

Trans: TentacleSoHot

-----

Cơn gió thổi suốt ngày hôm qua đã lặng hẳn, để lại bầu không khí yên ả đến mức ru ngủ.

Những khối đen lốm đốm trải dài trên mặt đất dưới ánh hoàng hôn là những lều trại của binh sĩ. Bữa tối sắp được dọn ra, hơi nước bốc lên từ nhiều nơi, tạo thành những đám khói mỏng lượn lờ giữa không trung.

Thế nhưng, khung cảnh lại yên tĩnh đến lạ, hoàn toàn trái ngược với hôm qua.

Thật khó tin rằng có đến hơn 100.000 binh sĩ đang tụ tập tại đây, trong một bầu không khí trang nghiêm, nặng nề. Cả thành phố cũng vậy — tiếng rao của thương nhân thiếu sức sống, người qua lại trên phố trông rã rời, bước chân nặng nề.

Thủ đô của Đại Đế quốc Grantz, Cladius, đang bị bao trùm bởi một tầng u ám.

Tại cung điện Venetian — nơi nhìn xuống toàn thành — ánh hoàng hôn phủ một màu đỏ sẫm, như đang dõi theo từng bước đi của binh lính và dân chúng. Trong tiền sảnh cung điện, Liz, Rosa và các tướng lĩnh đang tổ chức buổi hội nghị quân sự cuối cùng trước khi xuất phát vào ngày mai.

Những người ngồi quanh bàn đều là các đại quý tộc nắm giữ quyền lực to lớn ở các vùng miền. Tất cả tụ hội về đây với một mục tiêu chung: phục vụ cho người sẽ trở thành vị hoàng đế kế tiếp.

Giờ đây khi Hiro — Đệ tứ Hoàng tử — đã biến mất khỏi thế gian, tất cả ánh nhìn đều dồn về phía Liz.

Chính vì thế, để ghi điểm với cô, nhiều quý tộc đã chủ động xin ra trận. Trong bối cảnh quý tộc trung ương và phương Tây đang suy yếu, bất kỳ chiến công nào cũng có thể đổi lấy đất đai.

Gốc rễ của cuộc chiến này không chỉ đơn thuần là tiêu diệt Lục Quốc.

Điều khiến các quý tộc tụ họp, là viễn cảnh chia chác chiến lợi phẩm sau khi đẩy lùi kẻ thù.

Một quốc gia không thể phát triển nếu không mang lại lợi ích cho người dân. Ngay cả quý tộc cũng sẽ quay lưng nếu chẳng được gì. Khi mất mát quá lớn, cần thủ đoạn để lấy lòng dân. Nhưng nếu lợi ích đủ nhiều — thì không cần thủ đoạn, người cũng tự kéo đến.

Chiếm được lòng người, chủ yếu dựa vào năng lực của kẻ đứng đầu.

(Phẩm chất của một người thống trị — đó là vấn đề của tương lai. Nhưng bây giờ, việc cần làm là tập trung vào chiến tranh.)

Rosa khẽ thở dài khi nghĩ đến những chuyện Liz sẽ phải đối mặt.

Rồi đây, cô bé sẽ phải đương đầu với mặt tối của ván cờ chính trị. Một con đường không thể tránh khỏi nếu muốn trở thành hoàng đế.

“Rosa-dono, cô đã nhận được thư của Nữ hoàng Claudia chưa?”

Thủ tướng Gils lên tiếng kéo Rosa khỏi dòng suy nghĩ. Cô gật đầu đáp lại đơn giản.

“Rồi. Nhưng cô ấy nói chưa có được thông tin xác thực nào về cái chết của Hiro Điện hạ.”

Một vài quý tộc khẽ cau mày khi nghe cô đọc đoạn trích từ mảnh giấy da.

Đó là những người chưa từng ủng hộ Hiro. Với họ, chuyện sống chết của Hiro chưa rõ ràng là điều không thể chấp nhận. Việc không xác nhận được “tử trận” khiến họ phiền lòng.

Với những kẻ coi trọng huyết thống Grantz, Hiro là cái gai trong mắt.

Theo di nguyện của Đệ nhất Hoàng đế, Hiro được Hoàng đế Greyheit thừa nhận và ban cho vị trí cuối cùng trong hoàng thất Grantz, nhưng thân thế cậu vẫn là một ẩn số. Không ít người cảm thấy khó chấp nhận một kẻ như thế bước lên ngai vàng.

Họ lo sợ dòng máu Grantz thuần khiết truyền đời từ Hoàng đế đầu tiên sẽ bị vấy bẩn. Nhưng cũng chẳng ai dám công khai chỉ trích, bởi Hiro được xem là hậu duệ của "Chiến Thần", và còn có gia tộc Kelheit — một trong Ngũ Đại Quý Tộc — hậu thuẫn.

“Về việc xác nhận sinh tử của Đệ tứ Hoàng tử Hiro và Đệ tam Hoàng tử Blutar, chúng ta sẽ gửi yêu cầu đàm phán với Lục Quốc — phía tuyên bố đã giữ được thi thể.”

Rosa gật đầu đồng ý với lời Thủ tướng Gils. Không ai phản đối.

Ngay lúc đó, có kẻ cố tình chuyển hướng cuộc họp.

“Về Lục Quốc thì sao? Chúng ta định hỏi chúng điều gì?”

Người lên tiếng là Vetu, gia chủ nhà Muzuk — thủ lĩnh phe quý tộc miền Nam, một trong Ngũ Đại Quý Tộc.

Rosa cảm nhận rõ có điều bất thường trong thái độ của hắn, nên đáp lại cẩn trọng.

“Theo thư viết, giữa tổng chỉ huy và phó chỉ huy phe địch đang xảy ra bất đồng.”

“Còn gì nữa không?”

“Không có thông tin mới nào khác.”

Rosa nhún vai đầy khí chất, còn Vetu thì lộ rõ vẻ thất vọng.

“Vậy thì… đúng là uổng phí một ngày trì hoãn.”

“Không hẳn vậy, đúng chứ?”

Người xen ngang không ai khác chính là Liz, từ nãy đến giờ vẫn im lặng quan sát.

“Nếu không nắm được tình hình, thì sao có thể chiến thắng?”

Sắc mặt Vetu khẽ biến đổi, rõ ràng hắn không ngờ bị chen ngang từ hướng này.

Ánh mắt Liz sắc như kiếm, chiếu thẳng vào đối phương.

“Mâu thuẫn giữa chỉ huy và phó chỉ huy là thông tin cực kỳ quý giá. Nếu đó là kế hoạch của địch, ta cần ứng phó. Nếu là thật, ta có thể lợi dụng để chia rẽ chúng. Và nếu cần thiết, ta sẽ hành động để khiến mâu thuẫn ấy không thể dập tắt.”

Cô không ngập ngừng. Câu chữ rõ ràng, sắc sảo. Các quý tộc xung quanh sững sờ trước sự bản lĩnh ấy.

“Từ bây giờ, hãy cử trinh sát quan sát tình hình nội bộ Lục Quốc. Dựa theo kết quả, chúng ta có thể điều chỉnh chiến lược cho phù hợp. Điều này sẽ giúp ích lớn trong việc tái chiếm phương Tây.”

Không khí lạnh giá trong phòng họp bỗng chốc nóng lên. Một làn áp lực mềm mại nhưng quái lạ lan toả giữa các quý tộc. Ai cũng nhận ra — dòng chảy thời cuộc đang đổi chiều.

Trong bầu không khí ấy, Vetu giơ tay nhẹ, ánh mắt lóe lên thứ ánh sáng khó đoán.

“Chúng ta đã lãng phí một ngày quý báu. Càng chiếm lại phương Tây nhanh, dân chúng càng bớt khổ. Các người nghĩ sao?”

“Đẩy nhanh tiến độ không giúp ích gì nếu tinh thần binh sĩ bất ổn. Nếu chiến đấu trong khi thiếu thông tin, phương Tây sẽ càng tang thương. Điều chúng ta cần — là một chiến thắng chắc chắn, không có con đường tắt nào khác.”

Lời Liz đầy lý lẽ, khiến các quý tộc gật gù tán thành.

Thấy vậy, Vetu bỗng mỉm cười.

Nụ cười ấy mang theo hàm ý gì — chẳng ai đoán được từ khí chất kỳ dị hắn toát ra.

(Nhưng… Liz đã thắng rồi. Con bé trưởng thành thật rồi.)

Rosa xúc động. Chắc chắn Liz đã luôn dõi theo Hiro. Cách nói chuyện của cô lúc này rất giống Hiro. Suy nghĩ điềm tĩnh, linh hoạt, và lời lẽ mạnh mẽ không ai bắt bẻ được.

Ngược lại, Vetu tỏ ra cảm tính, thiếu cơ sở. Có thể hắn định dụ Liz về phe mình, nhưng lại thiếu thông tin để điều hướng. Có vẻ hắn cũng không định mở màn chiến tranh ngôn từ, nhưng bị bác bỏ ngay từ đầu khiến hắn không vui. Nếu tiếp tục cãi, có thể hắn sẽ bị cả hội đồng cô lập.

Vì vậy — Vetu đành im lặng.

“Vậy thì… không có thay đổi về chiến lược, chúng ta sẽ tiến về phương Tây như kế hoạch, đúng chứ?”

Thủ tướng Gils xác nhận. Liz gật đầu.

“Từ hôm nay, các chỉ huy sẽ trở về đơn vị và chính thức tiếp quản quyền chỉ huy.”

Hội đồng quân sự kết thúc. Thủ tướng Gils tuyên bố giải tán.

Các quý tộc lần lượt rời khỏi phòng họp. Rosa bước đến cạnh Liz.

“Hôm nay là ngày Ghada-dono khởi hành. Chị sẽ đến tiễn họ, còn em thì sao?”

“Em định đi thăm Hugin và mọi người…”

Liz đứng dậy khỏi chỗ.

“Celia Estrella Điện hạ, thần có thể xin một chút thời gian được không?”

Một quý tộc bước đến với vẻ mặt áy náy. Sau đó, hàng loạt quý tộc khác vây quanh Liz.

“Nếu được, thần muốn bàn về kế hoạch sắp tới…”

“Ể? Ơ…?”

Rất nhiều người tìm cách kết nối với Liz, từ việc xin tư vấn quân sự cho đến bày tỏ lòng trung thành.

Liz nhìn chị mình, rồi nhìn đám quý tộc, ánh mắt như cầu cứu hướng về Rosa.

“Em có thể gửi thư cho Ghada-dono sau cũng được. Chị sẽ chuyển lời giúp em đến Hugin-dono.”

Nếu từ chối thẳng, có thể khiến các quý tộc mất thiện cảm.

Rosa mỉm cười phức tạp, vỗ nhẹ vai em vài cái, như khích lệ.

“…Vậy, làm phiền chị nhé.”

Liz gật đầu, rồi quay sang đối mặt với các quý tộc, buông mình vào cơn sóng đối thoại.

Rosa rời khỏi căn phòng, để lại Liz giữa vòng vây người.

Cô đến phủ Kelheit — nơi Ghada và mọi người đang chuẩn bị rời đi.

(Nếu Ghada rời khỏi Grantz, chiến lực của ta sẽ giảm mạnh.)

Họ cũng đã nhận được tin Hiro tử trận. Nhưng đó không phải lý do duy nhất khiến họ rời đi.

Chính bức thư Hiro để lại cho Ghada mới là điều thúc đẩy hành động.

Rosa không biết trong thư viết gì. Dù rất muốn đọc lại, nhưng cô đã lựa chọn không làm thế. Vì vậy, Hiro mới yên tâm giao nó cho cô.

(Cậu đúng là giỏi điều khiển lòng người.)

Rosa lẩm bẩm, rồi sải bước xuống hành lang, tiến ra cổng chính nơi có lính canh nghiêm ngặt.

――――――

Khi Rosa đến dinh thự gia tộc Kelheit, Ghada và nhóm của anh đã sẵn sàng nơi tiền sảnh.

Một người đàn ông có vẻ là thương nhân đang quỳ trước mặt Ghada — người đang mặc giáp đen có khắc rãnh để che màu da. Rosa thấy anh đưa thư cho người đó.

Cảnh tượng khiến cô nghi ngờ, nhưng vẫn tiến lại gần.

Ghada và mọi người lập tức cúi đầu khi thấy cô đến. Người thương nhân thì chạy vụt qua Rosa mà không nói một lời. Cô chỉ kịp liếc nhìn bóng lưng hắn rồi tiến về phía Ghada.

Mặt Ghada vẫn bị che bởi chiếc mũ giáp, không thể thấy biểu cảm. Nhưng Hugin và Munin phía sau thì hiện rõ nét u ám.

“Mọi người… đi ngay à?”

Rosa hỏi. Ghada ngẩng lên nhìn trời.

“Không còn lý do gì để ở lại nữa.”

“…Tiếc thật.”

Cô biết họ sẽ không đổi ý. Không có lý do gì để giữ họ lại — cô đành từ bỏ.

Tuy nhiên, có một điều cô muốn biết trước khi họ đi — nội dung bức thư Hiro để lại.

Vì vậy, Rosa khéo léo lái chủ đề.

“Người vừa rồi… là gián điệp giả dạng thương nhân à?”

“Hắn là một trong những thương nhân từng thuê chúng tôi hộ tống. Quân Đoàn Quạ Đen vốn là tập hợp của cựu lính đánh thuê. Giờ được tự do, chúng tôi quyết định quay lại nghề cũ.”

Bắt đầu lại từ việc hộ tống thương nhân — nghe cũng hợp lý. Nhưng sự nghi ngờ trong Rosa chưa tan.

“Vậy… mọi người định đi đâu?”

“Có một tiểu quốc ở tận xa phía Đông.”

“…Baum?”

“Phải. Vương quốc nhỏ được lập nên bởi Song Hắc Anh Hùng Vương — tổ tiên của Độc Nhãn Long.”

Rosa thắc mắc không biết đó là trùng hợp hay là do Hiro chỉ thị. Nhưng nếu là do Hiro, thì lại thấy hợp lý một cách lạ thường. Cô đắn đo, nhưng không thể để bản thân cứ bị mù mờ. Cách tốt nhất để dò xét ai đó là đặt câu hỏi thẳng thắn.

Vì vậy, sau một thoáng ngập ngừng, Rosa cất lời:

“Đó là lệnh của chủ nhân mọi người sao?”

Cô nhìn chằm chằm Ghada, không bỏ sót từng cử động nhỏ.

Ghada khẽ giật vai, rồi nhìn thẳng vào mắt cô, không để lộ cảm xúc.

“…Ta cũng không rõ. Nhưng thời cuộc… đang bắt đầu chuyển động.”

Rosa thấy nhịp thở ngập ngừng ấy làm rối thêm suy nghĩ trong đầu. Những lời nói bóng gió ấy có thể liên quan đến cái chết của Hiro, tình hình Đế quốc, hay thậm chí là cả Lục Quốc. Để thu hẹp khả năng, cô hỏi tiếp:

“Thời cuộc đang chuyển mình… ý anh là chỉ Đại Đế quốc Grantz? Hay còn cả Baum?”

Ghada không đáp. Thay vào đó, anh kéo dây cương, phi thân lên yên ngựa.

“Tiếng rồng đen gầm thét làm lý trí thế gian méo mó. Tiếng sư tử gầm vang khôi phục trật tự nhân gian.”

Đó là câu được ghi ở cuối Hắc Thư và Bạch Thư — hai cuốn sách cổ kể về Song Hắc Anh Hùng Vương cứu dân khỏi ách yêu tộc, và Sư Vương dẫn dắt nhân loại đến hòa bình.

“Gửi lời đến Celia Estrella Điện hạ giùm ta.”

Ghada ngoảnh đầu lại, nở nụ cười khó hiểu.

“――Và nói rằng, ta mong chờ lần gặp mặt kế tiếp.”

Không hiểu ý nghĩa lời ấy, Rosa liền gọi theo:

“Là ý gì vậy!?”

Anh định nói rằng… sẽ quay lại bên Liz sao?

Hay là…

Ghada chỉ vẫy tay, không đáp.

Chỉ còn tiếng vó ngựa vang vọng giữa khoảng trống.

Rosa đứng lặng, lặng lẽ dõi theo bóng lưng anh rời đi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận