Shinwa Densetsu no Eiyuu...
Tatematsu Miyuki Ruria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7 (Đã Hoàn Thành)

Chương 2: Ôm hy vọng… chìm trong đau thương (4)

0 Bình luận - Độ dài: 2,587 từ - Cập nhật:

Trans: TentacleSoHot

-----

Bên trong lều của Lucia đang dần ngập trong sát khí.

“Xin thất lễ.”

Một giọng nữ vang lên, phá tan bầu không khí ngột ngạt. Trước khi Lucia kịp cho phép, một bóng người đã bước vào lều.

Người đó… không có cánh tay trái. Đúng hơn là, nửa bên trái cơ thể cô đã bị tàn phá nặng nề, đến mức khiến ai nhìn cũng phải rùng mình và quay mặt đi. Dáng vẻ như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan, phát ra một thứ hiện diện sắc lạnh như mảnh thủy tinh gãy.

Không còn chút dấu vết nào của nàng công chúa xinh đẹp từng được ngưỡng mộ thuở nào.

Ai nhìn cô lúc này… cũng sẽ nghĩ như vậy.

Đôi mắt nhợt nhạt như người chết, làn da trắng bệch như hồn ma — chỉ cần đứng gần thôi cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

Tên cô là Luca Mamon de Urpeth ― tổng chỉ huy của Vương quốc Urpeth, một trong Lục Quốc, và đồng thời cũng là phó tổng chỉ huy của chiến dịch xâm lược Grantz.

“Tôi bận chăm sóc Eagle nên đến muộn.”

Luca nói với Lucia bằng ánh mắt trống rỗng, không hề mang theo chút cảm xúc hay ngại ngùng nào.

Em trai cô ― Eagle ― đã bị Đệ tứ Hoàng tử chém đầu trong trận chiến trước đó. Nhưng thay vì chấp nhận cái chết ấy, cô mang xác anh về, ăn uống và ngủ cùng cái đầu của anh, thậm chí còn cười nói vui vẻ. Thêm vào đó, những cuộc trò chuyện kỳ quái vang lên từ lều cô mỗi đêm khiến lính canh phát điên, và hàng loạt đơn xin chuyển đơn vị đã đổ về Lucia.

Từ sau cái chết của em trai, tâm trí Luca đã sụp đổ hoàn toàn, lang thang giữa ranh giới của thực và ảo.

“Eagle vẫn còn yếu, vết thương chưa lành. Nếu có chuyện gì thì nói nhanh lên.”

Lucia thở dài, lặng lẽ chỉ quạt sắt về phía chiếc ghế đối diện. Ý bảo ngồi xuống, nhưng Luca chỉ đứng chắn ở cửa, không nhúc nhích.

Lucia đành nhún vai, bỏ cuộc và bắt đầu nói.

“Ta nghĩ... nếu tiếp tục đóng quân ở đây sẽ chẳng mang lại kết quả gì tốt. Chúng ta sẽ rút về Felzen.”

Luca lập tức tiến lên một bước, nhìn Lucia chằm chằm từ trên cao.

“Cô không đồng ý sao?”

Cô ta khẽ gật đầu.

“Dĩ nhiên là không. Cô định làm cái quái gì thế hả? Cô đã để Đệ tứ Hoàng tử trốn thoát. Hắn chắc chắn vẫn đang quanh quẩn đâu đây. Ta sẽ tìm ra hắn và chặt đầu hắn.”

“Đừng cố chấp nữa. Hắn chết rồi. Ta chẳng còn lý do gì để ở lại nơi này.”

“Cô chỉ đang tự an ủi mình thôi. Một khi binh lính biết sự thật… và đặc biệt là khi quê nhà biết được sai lầm này, cả cô và ta sẽ bị trừng phạt.”

“Đúng là vậy… Nhưng nếu hắn còn sống mà không ra mặt, nghĩa là hắn cũng không muốn để lộ việc đó. Vậy thì… tốt hơn hết là giữ kín chuyện này.”

Dù rất khó chịu, đây lại là một sự đồng thuận đầy tính toán, vượt qua cả ranh giới giữa kẻ địch và đồng minh.

Điều duy nhất Lucia có thể làm bây giờ… là đóng vai một kẻ hề — người đã “đánh bại Cổ Vương”.

“Ta không rời khỏi nơi này. Dù có phải xé xác hắn mà lấy đầu, ta vẫn sẽ ở lại cho đến khi hoàn thành.”

“Cô là tổng chỉ huy của một trăm ngàn binh sĩ đấy… biết chứ?”

Tốt nhất là nên rút quân. Với hệ thống chỉ huy đang rối loạn thế này, những trận chiến sắp tới sẽ rất khó khăn. Dù sao thì họ cũng đã thành công trong việc chiếm được phương Tây. Như thế là quá đủ cho bây giờ rồi.

Từ giờ, điều đang chờ Đế quốc Grantz chính là tái thiết phương Tây. Họ phải xử lý các quý tộc thay đổi lập trường, kiểm soát người tị nạn để tránh nổi loạn. Còn vô số vấn đề phải giải quyết. Nếu để Grantz bận bịu vì những chuyện đó, đó sẽ là cơ hội tốt nhất để triệt hạ họ hoàn toàn.

“Vì em trai cô đã chết, nên――”

“Eagle chưa chết!”

Sát khí bùng phát dữ dội như thể quỷ dữ nhập thân.

“Em ấy chỉ đang nghỉ ngơi trong lều thôi! Chờ thời cơ thích hợp!”

Đó là biểu cảm… chỉ có ở một hồn ma bị giam cầm bởi thù hận không dứt.

Lucia nghĩ thầm — “Chiến Thần mà cũng bị oán đến mức này… đúng là bất hạnh.”

“…Nếu cô nghĩ vậy thì cứ thế đi. Nhưng… kéo cả binh sĩ vào con đường báo thù, cô thấy ổn sao?”

“Im miệng. Ta là tổng chỉ huy. Binh lính có nghĩa vụ nghe lệnh ta.”

“Cô sẽ mất ngôi đấy.”

“Ta mặc kệ. Chỉ cần giết được hắn là đủ…”

Luca cúi đầu, cắn móng tay đến bật máu vì uất hận.

“Ta sẽ tự tay giết hắn. Hắn phải chịu đựng nỗi thống khổ… mãi mãi.”

Lucia mở chiếc quạt sắt, che nửa mặt, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt đã mất hết ánh sáng kia.

eacda15a-2415-4b1c-bb55-c3407f74db7a.jpg

“Đêm nào… Eagle cũng khóc. Em ấy khóc vì đau, khóc gọi chị, khóc vì cổ bị đau, khóc vì không còn tay, khóc vì đau đớn và thù hận… khóc, để ta giết chết kẻ đó.”

Luca thở hồng hộc như dã thú, giọng khản đặc, gằn từng chữ mà không rời mắt khỏi Lucia. Mùi oán độc từ người cô ta như sương độc lan tràn khắp lều, không hề ngừng lại.

“Thế nên ta phải giết hắn… Phải, vì ta là chị gái em ấy… ta sẽ xé toạc tay hắn, moi ruột hắn ra, ahaha… quấn ruột hắn quanh cổ, siết chặt lại, nghiền nát hết, giết hắn.”

Gương mặt cô ta hoàn toàn vô cảm, ánh mắt nhìn vào hư vô, miệng lẩm bẩm như thì thầm với chính mình. Giọng nói có vẻ vui vẻ, nhưng lại vang lên trong lều như một tiếng gào rỗng tuếch.

“Phải rồi, phải rồi… giết hắn, giết hắn? Giết? Giết! Giết, giết, giết!”

Câu nguyền rủa tràn ngập oán độc, đến mức khiến người nghe rơi vào tuyệt vọng.

“Giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết…”

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột.

Như một con búp bê hỏng, Luca giẫm mạnh xuống đất liên hồi, đầu lắc lư như muốn rơi ra.

Cô ta gào thét không ngừng, mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống đất.

Rồi đột nhiên, cô ta giật mình như vừa bị thứ gì đó đánh trúng.

“Ha… ha… x-xin lỗi! D-dừng lại…!”

Bất thình lình, Luca lùi dần về góc lều, ôm lấy cơ thể run rẩy, đôi mắt mở to hoảng loạn, ánh nhìn sợ hãi quét khắp nơi.

“À… nếu cô đã nói hết rồi… ta về đây. Eagle đang đợi ta.”

Nói đoạn, Luca vội vã lao ra khỏi lều như đang trốn chạy điều gì.

Lucia chỉ lặng im nhìn theo bóng dáng loạng choạng đó, rồi từ từ nhắm mắt lại.

“Ngươi đã gãy… nhưng lại gãy theo hướng tệ nhất.”

Một tiếng thở dài sâu và nặng nề thoát ra, rồi môi Lucia nhếch lên thành một nụ cười nhạt.

“Giờ thì… ta nên dùng cô ta thế nào đây?”

*****

“Đại tướng McRill, đội trinh sát vừa báo phát hiện doanh trại của quân Levering…”

Trong một căn lều ồn ào, người giữ chức cao nhất ngẩng đầu lên khi nghe báo cáo từ tham mưu.

Người đó chính là McRill de Pius — đại tướng của Vương quốc Urpeth, một trong Lục Quốc.

“Chúng trốn ở đâu?”

“Gần trung tâm vùng Tây, tại một nơi gọi là Pháo đài Tullus.”

“Vị trí khá xa… Nếu ta tổ chức một lực lượng riêng, liệu có thể đánh hạ được không?”

“Hiện chưa rõ quân số của chúng. Tôi nghĩ nên chờ thêm tin tức.”

“Ra vậy…”

McRill ngả lưng vào ghế, thở dài.

“Nếu không có được kết quả nào, e là không tránh khỏi cơn thịnh nộ của Luca-sama…”

So với các quốc gia khác, Urpeth chịu tổn thất nặng nề hơn nhiều. Không chỉ mất 20.000 quân bao vây thành Sabelt, mà cả trang bị của họ cũng bị đối phương cướp lấy và dùng để chống lại Hiro — điều này khiến các nước khác chỉ trích. Nếu phải bồi thường, thì không chỉ chiến công của Luca bị tước đoạt, mà ngay cả tính mạng cô ấy… cũng sẽ khó giữ.

“Nếu để điều đó xảy ra… chúng ta sẽ không thể trả được ơn cho bệ hạ Kratos.”

Dù cố vương Kratos có nhiều kẻ thù, nhưng với McRill, ông như một người cha. Khi nhà vua qua đời và Urpeth rơi vào tay kẻ khác, ông đau lòng khi thấy hai đứa trẻ kia — Eagle và Luca — bị gạt bỏ.

Khi ấy, McRill chẳng có quyền lực gì để bảo vệ họ, chỉ có thể đứng nhìn. Thế mà hai anh em vẫn gắng gượng vượt qua, rồi nhanh chóng trưởng thành, dẫn quân ra trận trong cuộc chiến này.

Nhưng rồi Eagle tử trận. Còn Luca thì hóa điên vì mất em trai.

“…Thật nhục nhã. Gọi là đại tướng mà chẳng làm được gì ra hồn.”

McRill khoanh tay, rầu rĩ. Một người lính bước tới, báo cáo.

“Phó tướng Luca-sama muốn gặp ngài. Ngài ấy yêu cầu ngài đến lều ngay lập tức…”

Sắc mặt McRill tối sầm. Ông thực sự không muốn gặp Luca lúc này. Người ta đồn rằng cô ta ngủ cùng chiếc đầu của em trai. Mùi hôi thối từ lều chỉ huy khiến nhiều binh lính phàn nàn.

“…Ta hiểu rồi. Ta sẽ đến ngay.”

Dù không biết mình sẽ bị quở trách thế nào, ông vẫn phải đi.

Chỉ mong… chỉ là một lời trách mắng đơn thuần.

McRill rời lều chính, nét mặt nặng nề. Vừa bước ra, một luồng khí lạnh tạt qua khiến ông rùng mình. Ông cau mày, rồi chậm rãi tiến về phía lều của Luca.

Lều của cô ta không cách xa lều chính là mấy.

Trên đường đi, ông nghe thấy tiếng cười đùa của binh lính vang vọng quanh trại.

Khi đến nơi, lính canh trước lều Luca chào ông với vẻ căng thẳng. Khi họ vén cửa lều, tay còn run lẩy bẩy — chẳng biết là vì gặp đại tướng, hay vì nỗi sợ hãi đang chờ bên trong.

“Khụ…”

Nén lại cơn muốn quay đầu bỏ chạy, McRill bước vào trong.

Ngay khi vào lều, một mùi hôi nồng nặc đập thẳng vào mũi, khiến ông suýt nôn. Ông đưa tay che miệng, bước từng bước nặng nề vào trong. Ở giữa lều, Luca đang ngồi.

Khung cảnh kỳ dị đến nghẹt thở. Nhưng khi Luca ra hiệu ngồi xuống, McRill vội quỳ gối.

“Ngài… gọi tôi đến, Luca-sama?”

Giọng ông run lên vì sợ. Ông ngước nhìn lên, thấp thỏm không biết mình có chọc giận cô ấy không.

Rồi — với ánh mắt đục ngầu như nước bùn, “quý cô” ấy từ từ nhìn ông.

“Ngài không chào Eagle à?”

“Hả…?”

“Eagle đang giận đấy. Mau chào em ấy đi.”

Cô ta quay sang, đưa cho ông cái đầu của Eagle.

Cái đầu đã khô, lớp da tróc lở, mắt thì đang phân hủy.

McRill cố nuốt trào ngược trong dạ dày, gương mặt nhăn nhó.

“H-ha! Thật vui được gặp lại ngài, Eagle-sama!”

Ông không thể chịu nổi nữa. Cảm giác như mình đang chìm trong bùn lầy, lạnh buốt từ dưới chân trườn lên.

“Eagle… ta nên làm gì đây?”

Luca ôm chiếc sọ, thủ thỉ bằng giọng hạnh phúc.

“Thật à? Em muốn thế à? Fufu… Eagle thật là tốt bụng.”

Cô ta ra hiệu bảo ông ngẩng mặt.

McRill rướn cổ lên, xương cốt kêu răng rắc vì toàn thân đang cự tuyệt điều này.

Luca mỉm cười trong ánh sáng mờ nhạt của căn lều.

“Từ thời phụ vương, ngài đã luôn trung thành với chúng ta… nên lần này ta bỏ qua cho.”

Không nói rõ ai “chúng ta”. Chỉ cần Luca nói thêm một câu, đầu McRill có thể rơi xuống đất.

“Đa tạ. Tôi rất vinh hạnh. Tôi sẽ dốc toàn bộ mạng sống để phụng sự hai người.”

McRill không ngần ngại thể hiện lòng biết ơn.

“Vậy, lý do ta gọi ngài đến…”

“Xin hãy ra lệnh, tôi sẵn sàng tuân theo.”

Ông vừa định quỳ xuống thêm lần nữa, thì một mệnh lệnh đáng sợ chấn động cả tâm trí.

“Đốt sạch tất cả làng mạc xung quanh. Giải phóng hết đám tị nạn ra đường mà hành hạ, phơi xác chúng công khai. Đừng để bất kỳ người Grantz nào sống sót. Tìm chúng tận rễ mà chặt đầu, mà giết sạch.”

Mệnh lệnh quá tàn bạo khiến toàn thân McRill cứng đờ. Trong đầu ông chỉ còn sự hỗn loạn. Nhưng không thể im lặng mãi, ông đành lên tiếng.

“T-tôi… tôi không thể làm vậy…”

“Tại sao?”

“Nó sẽ gây ra mối hận không cần thiết… có thể ảnh hưởng đến các trận chiến sau này…”

“…Đại tướng McRill, ngẩng đầu lên.”

Tim ông như muốn ngừng đập. Cảm giác như bị dội nguyên thùng nước đá lên đầu. McRill thở dốc, hoảng loạn.

Thời gian như ngưng đọng. Não ông không thể chấp nhận mệnh lệnh vô lý, thân thể ông thì phản kháng trong tuyệt vọng. Cảm giác như rơi vào một bóng tối không lối thoát. Nhưng mọi thứ rồi cũng đến hồi kết.

“――!?”

McRill ngẩng đầu… và không thể thốt nên lời.

Ngay trước mặt ông là… Luca.

Đôi mắt dại đi, mở to. Cô ta dí sát cái đầu của Eagle vào bên má bị thương của mình, nhìn ông trừng trừng.

“Giết sạch lũ Grantz đã khiến Eagle ra nông nỗi này.”

Ngày xưa, cô ấy là một thiếu nữ xinh đẹp.

Sau khi cố vương mất, nhan sắc ấy trở thành tai họa. Cô ấy bị đám quý tộc biến thành món đồ chơi.

Sau những ngày như địa ngục, cuối cùng cô ấy được giải thoát. Nhưng giờ đây, cô ôm cái đầu người thân yêu đã chết, nửa mặt trái thì cháy sém, còn đôi mắt màu hổ phách năm nào… đã mờ đục như bị nguyền rủa.

McRill cắn chặt môi, máu rịn ra. Ông tự hỏi, liệu tất cả chuyện này… có phải lỗi của mình không?

Và rồi, ông biết rõ — giờ ông không còn quyền từ chối nữa.

“Rõ… tôi sẽ khiến lũ Grantz phải trả máu.”

Luca rồi sẽ chỉ còn con đường dẫn đến diệt vong. Sẽ không ai đi theo cô ấy nữa. Nhưng nếu vậy, thì… dành phần đời còn lại để trả ơn cố vương, cũng không phải lựa chọn tệ.

“Vậy thì, ta giao cho ngài 20.000 quân. Hãy đốt làng, phá thành, san bằng mọi pháo đài, mọi công trình có thể thấy.”

“Rõ!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận