Vol 7 (Đã Hoàn Thành)
Chương 2: Ôm hy vọng… chìm trong đau thương (3)
0 Bình luận - Độ dài: 2,134 từ - Cập nhật:
Trans: TentacleSoHot
-----
Ngày 9 tháng 3, năm thứ 1024 theo Lịch Hoàng Triều. Lãnh địa Beirut nằm ở tây bắc vùng Tây của Đế quốc Grantz.
Lục Quốc đã rút quân khỏi đồng bằng Larix – nơi từng giao chiến với Hiro, Hoàng tử thứ tư – và một lần nữa lùi về biên giới nối giữa phương Tây và Felzen, tức là lãnh địa Beirut.
Nguyên nhân là vì họ đã tổn thất nhiều hơn dự kiến trong trận chiến với Hiro. Dù tinh thần binh lính đang lên cao nhờ chiến thắng, nhưng họ lại mất đi nhiều tướng lĩnh trọng yếu.
Sau khi xem qua bản báo cáo thiệt hại, Lucia đập mạnh chiếc quạt sắt xuống bàn.
“…Giờ ta phải làm gì đây?”
Đội quân từng có quân số 200.000 giờ chỉ còn khoảng 160.000. Khi lật sang trang tiếp theo, cô cũng thấy báo cáo rằng quân đội Grantz đã sẵn sàng. Quân số là 130.000.
Ít hơn cô dự đoán. Nhưng việc Đế quốc Grantz có thể tập hợp lực lượng lớn như vậy chỉ trong vòng hai tháng chứng tỏ họ vẫn còn tiềm lực đáng kể.
Xét về đường dài, tỷ lệ thắng của Lục Quốc không cao.
“Ta nghĩ… rút về Felzen thì hơn.”
Ở lại phương Tây để phá hoại kinh tế của Đế quốc Grantz cũng hấp dẫn đấy, nhưng nếu quá tham lam, kết cục chỉ có thể là thất bại. Có kẻ sẽ vì tham công mà liều lĩnh đánh thẳng vào trung tâm đất nước. Nhưng nếu muốn làm chắc tay, thì ở lại phương Tây lúc này là cực kỳ nguy hiểm.
Hơn nữa, sự hứng thú của Lucia với Grantz giờ cũng đã nguội lạnh.
“Dù sao thì việc chiếm được Felzen cũng đã là thành công lớn rồi.”
Lucia mệt mỏi thở dài, đưa tay xoa trán như muốn xua tan mệt mỏi.
“Việc đầu tiên ta cần làm… là bảo đảm sự an toàn. Bởi vì sân khấu sắp thay đổi rồi.”
Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu lăn kể từ khoảnh khắc cô để “Cổ Vương” trốn thoát.
“Chắc là cái giá phải trả cho việc quên đi thân phận nữ vương mà chạy nhảy như một đứa trẻ con.”
Lucia ngả người ra sau ghế, ánh mắt lặng lẽ hướng lên trần lều.
Ngay khi lưỡi kiếm chuẩn bị chém xuống đầu chàng trai――
――mọi chuyện đã rẽ sang hướng khác.
Tất cả mọi người đều mong chờ giây phút ấy. Giây phút sẽ khắc tên họ vào sử sách.
Tiếng kêu gào tuyệt vọng của quân địch – những kẻ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng – đã im bặt từ lâu.
Giờ đây, chỉ còn việc kết liễu một huyền thoại sống. Nhưng trên chiến trường, chỉ cần một chút lơ là cũng đủ để trả giá bằng mạng sống.
Lucia đã quên mất điều quan trọng nhất, để mặc bản thân bị cuốn theo cảm xúc phấn khích kỳ lạ.
Mọi chuyện bắt đầu bằng tiếng ngựa hí, tiếp theo là âm vang cuồng nộ của vó ngựa, và rồi cô nhận ra — có gì đó không ổn.
Một đám bụi khổng lồ cuộn lên phía trước, theo sau là tiếng không khí rít lên kỳ dị khiến cô mất tập trung.
Và rồi, Lucia nhận ra có điều bất thường với Luca.
“Gaah――… Aaa!”
Cô ta đang lăn lộn trên mặt đất, gào lên đau đớn. Dù vẫn siết chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt đỏ rực khao khát giết chết “Cổ Vương”, nhưng lưỡi kiếm kia mãi không chạm tới mục tiêu. Nửa thân trái của cô ta đã bị đóng băng.
“Fufu… thật nhiều sơ hở…”
Sát khí đột ngột tràn đến.
Lucia lập tức vặn người, tung chiếc quạt sắt trong tay trái với tốc độ cực nhanh.
“Kuh!?”
Trong lúc chiến trường còn đang chìm trong cơn bụi mù, một kỵ binh Urpeth nhảy khỏi ngựa. Rồi người đó tháo mũ giáp ra — mái tóc tím ánh bạc tung bay trong gió. Một người phụ nữ xinh đẹp đến nao lòng xuất hiện.
Dù mang theo khí chất trong sáng, cô ta vẫn toát ra một mùi hương quyến rũ, ma mị khiến bất kể là nam hay nữ cũng phải bị hút hồn. Vẻ đẹp sắc sảo đến mức rợn người.
“Tiếc là… ta không thể để người này chết lúc này được.”
Người phụ nữ tóc tím bạc mỉm cười nhẹ nhàng, ôm lấy “Cổ Vương” đang bê bết máu.
Và rồi…
“Thế nên từ giờ, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Cô ta nhẹ nhàng nhấc “Cổ Vương” lên bằng đôi tay thon thả, rồi đặt hắn lên con ngựa đang phi tới từ phía sau.
Lucia chỉ đứng sững người trong giây lát rồi lập tức phản ứng.
“Đứng lại!”
Cô vung quạt sắt, định lao theo.
Nhưng một bức tường băng đột ngột trồi lên chắn đường. Ngay trước khi cơ thể cô chạm vào nó, một linh cảm xấu ập đến khiến Lucia khựng lại. Dù thế, hơi lạnh vẫn tràn qua, bao lấy tứ chi cô.
“Cái gì――!?”
Lucia vung quạt chém xuống, gió lạnh bị chẻ làm đôi như thác nước vỡ tung. Nhưng xung quanh cô, kể cả dưới chân, đã bị băng giá bao phủ.
“Fufu, ngạc nhiên sao?”
Nữ nhân kia vuốt nhẹ lưỡi kiếm trong suốt như pha lê, khóe môi cong lên thích thú.
“Đây là ma kiếm tên gọi ‘Tự Thực’.”
Lucia lập tức hiểu: đây không phải một thanh kiếm bình thường.
Một thứ hung khí có khả năng bẻ cong không gian. Cô cảm nhận rõ ràng một nguồn “ma lực” khủng khiếp đang tuôn trào từ thanh kiếm ấy. Ma lực dày đặc đến mức như muốn hút lấy linh hồn. Trước nguồn sức mạnh ấy, tóc gáy Lucia dựng đứng.
“…Thật đáng nể.”
Lucia khẽ bặm môi.
Bởi vì trong khóe mắt cô, kỵ binh đang cõng “Cổ Vương” đã cưỡi ngựa thoát ra khỏi làn bụi.
Nhưng Lucia không dám rời mắt khỏi người phụ nữ tím bạc kia. Cô biết, chỉ cần phân tâm, cái chết sẽ đến ngay lập tức.
“Ngươi là ai?”
Sức nóng của “ma lực” khiến da cô bỏng rát — điều đó chứng minh người này không phải kẻ tầm thường. Nhưng một người không sở hữu trong tay một trong Ngũ Tuyệt Thế Bảo Kiếm mà lại có sức mạnh như thế… thì thật phi lý.
“Ta là Claudia Van Levering, Nữ vương của Vương quốc Levering.”
“Hoàng tộc à…? Gần như thuần huyết quỷ tộc… nhìn màu da đó… đã được tinh linh hóa rồi sao?”
“Fufu, ngươi biết nhiều thật đấy.”
Claudia mỉm cười, lấy tay che miệng như đang rất vui.
“Ngươi đến từ tận vùng biên giới phía Bắc… chẳng lẽ là hậu duệ của Tổ vương Rox?”
Là quỷ tộc có dòng máu mạnh, lại được tinh linh hóa, nếu thật sự là hậu duệ của “Ngũ Vị Hắc Thiên Tướng,” thì cô ta hoàn toàn đủ sức đối đầu với những kẻ sở hữu Ngũ Tuyệt Thế Bảo Kiếm.
Cơ mà… có một điều không khớp.
“Cái ‘ma lực’ kỳ lạ này là sao? Nó pha trộn đủ loại khí tức.”
“Đó là sức mạnh của Tự Thực — dạng hoàn chỉnh của các cổ vật ma thuật mà Vua Tổ Rox để lại.”
Lucia sực nhớ rằng tổ tiên mình từng viết về thứ gì đó tương tự trong các tài liệu cổ. Nhưng do cuộc đại thanh trừng dưới thời đệ tam hoàng đế, phần lớn thư tịch bị thiêu rụi. Những ghi chép còn sót lại rất ít, nên cô không hứng thú tìm hiểu.
“Một thanh kiếm giết chính đồng loại… sao có thể có di vật cổ như thế tồn tại đến nay?”
“Cuộc thanh trừng đã khiến nhiều tài liệu thất lạc… hay đúng hơn là bị giấu đi có chủ đích. Vì thế không ai tìm ra nó. Nó ở ngay trước mắt, nhưng chẳng ai nhận ra — đúng là một ‘ngọn hải đăng’ bị lãng quên.”
Một thanh kiếm bị nguyền rủa, đã từng giết vô số quỷ tộc, hút lấy ma thạch của họ để gia tăng sức mạnh.
Lucia không rõ thanh kiếm hiệu quả ra sao, nhưng chỉ cần đối diện như thế này đã đủ biết nó nguy hiểm đến nhường nào.
Dù vậy… Lucia không phải loại người dễ rút lui.
“Ngươi không định đuổi theo Cổ Vương à?”
Chưa muộn. Tên lính giả trang làm kỵ binh Urpeth đang đưa “Cổ Vương” rời đi, nhưng giữa chiến trường đầy quân Lục Quốc, thoát ra không dễ. Nếu Lucia tung đòn đánh gục Claudia, vẫn có thể đuổi kịp.
Đang nghĩ vậy thì Claudia đảo mắt quan sát xung quanh, rồi quay lại nhìn Lucia.
“Chà… có vẻ ta không còn nhiều thời gian. Thôi thì, đành rút lui vậy.”
Claudia nói như thể chỉ là chuyện thường. Nhưng vượt qua hơn 30.000 binh lính mà không bị thương — rõ ràng là điều bất khả thi. Chỉ cần một lệnh từ Lucia là có thể bao vây cô ta như đứng trên vách đá dựng đứng.
Lucia nhíu mày nghi hoặc… rồi nhận ra — có gì đó rất lạ.
(Cô ta liên tục quan sát xung quanh?)
Claudia, dù đang cản đường Lucia, vẫn không tấn công. Cứ như thể cô ta đang cố gắng không gây tổn thất cho những gì xung quanh. Tại sao… cô ta lại cẩn trọng đến vậy?
“Lẽ nào… ngươi…”
“Ara, ngươi nhận ra rồi sao?”
Claudia vung tay quét không khí, như thể khuấy động màn sương. Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi tới, cuốn sạch lớp bụi.
“Ngươi nghĩ ta sẽ để yên cho ngươi sao?”
“Nếu ngươi nhận ra sớm hơn… thì ta đã không xoay sở được đến mức này.”
Claudia mỉm cười mãn nguyện, và rồi…
“Cái gì…”
Cùng lúc nụ cười nở trên môi cô ta, tiếng kèn chiến vang vọng khắp chiến trường.
“Giờ thì… cảm ơn vì đã câu giờ cho ta. Từ giờ ngươi muốn làm gì thì tùy.”
Claudia kéo cương, nhảy lên ngựa. Cô ta lao xuyên qua làn bụi và quay đầu liếc nhìn Lucia.
“Chỉ có một cách để giữ lấy danh dự của ngươi.”
Claudia cười nhếch mép chế giễu rồi phi thẳng qua chiến trường. Ngay sau đó là tiếng hô lớn vang lên.
“Hiro Schwartz von Grantz đã bị tiêu diệt!”
Claudia nói rồi biến mất trong làn bụi.
“Chiến thắng thuộc về Lục Quốc! Hãy để cả chiến trường biết điều đó! Giương đại kỳ lên và hô thật to!”
Như muốn chế nhạo, cô ta vừa đánh trống vừa hét lớn khi rời khỏi nơi đó.
“Tch!”
Lucia nghiến răng khi nhận ra âm mưu của đối phương. Cô vội đảo mắt, rồi không chần chừ, chém đầu một binh sĩ gục gần đó.
Cô nện đầu hắn xuống nền đất nhuốm máu để làm đổi màu tóc, rồi khi bụi tan, cô giơ cao cái đầu lên trời như thể chiến thắng thật sự.
“Hiro Schwartz von Grantz đã bị tiêu diệt!”
Thật là thảm hại.
Tình huống này quá trớ trêu, đến mức cô chỉ muốn bật cười. Cô đã dồn kẻ thù vào chân tường, nhưng lại để hắn chạy thoát, rồi chính mình lại phải làm theo những gì đối phương muốn.
Dù cô tưởng rằng mình đã tính toán kỹ lưỡng cho trận chiến này… nhưng rất có thể mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch của hắn từ đầu.
Ngay từ khi chiến tranh chưa bắt đầu, có lẽ cô đã bước vào chiếc bẫy mà Hiro giăng sẵn.
Cô đã tính chuyện lôi kéo quý tộc trung tâm và phương Tây về phía mình, và khi mọi thứ có vẻ đang tiến triển, cô tin rằng mình đã vượt qua “Chiến Thần.”
Nhưng rốt cuộc, tất cả chỉ là con rối trong lòng bàn tay hắn.
“…Thật đáng tiếc. Cục diện lớn hơn là gì…? Ta chẳng nhìn thấy gì cả.”
Chỉ vì một chút lơ là, cô đã để hắn trốn thoát… dù gần như đã cầm chắc chiến thắng.
Mối hận này… không thể bỏ qua.
Kẻ dám chối bỏ sự tồn tại của cô, kẻ dám làm nhục danh dự nữ vương… không thể để sống sót.
Lucia cắn chặt môi đến bật máu, máu tươi nhỏ xuống cằm — nhưng điều chiếm lấy cô không phải là đau đớn, mà là thịnh nộ.
“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi… Ta nhất định sẽ giết ngươi.”


0 Bình luận