Vol 7 (Đã Hoàn Thành)
Chương 4: Những Kẻ Mang Hy Vọng (3)
0 Bình luận - Độ dài: 2,419 từ - Cập nhật:
Trans: TentacleSoHot
-----
Cùng lúc đó, một hội đồng quân sự đang chuẩn bị diễn ra tại sở chỉ huy của Đế quốc Grantz.
Bầu không khí không hẳn là căng thẳng, nhưng cũng chẳng thể gọi là yên bình. Nó mang một vẻ nghiêm trang vừa phải. Trong khung cảnh ấy, các quý tộc đang chăm chú nhìn về phía cô gái ngồi ở chiếc ghế danh dự.
“Chúng ta vừa nhận được tin: Nữ vương Claudia đã tới nơi.”
Một quý tộc phụ trách điều hành cuộc họp lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc, và chỉ câu nói ấy thôi đã khiến cả phòng họp đổi sắc mặt. Bởi cái tên "Claudia" đã liên tục được nhắc đến kể từ trước khi cô đến.
Tin tức lan truyền từ những người tị nạn ở phía Tây kể rằng cô đã cứu họ khỏi tay bọn cướp, giải cứu cả một thành phố khỏi sự tấn công của Lục Quốc, thậm chí còn đánh bại đội quân 20.000 người chỉ với 1.000 quân. Những câu chuyện ấy rồi sẽ được các nghệ sĩ hát rong phổ thành khúc ca, và người dân sẽ nâng ly bia mạch nha trong quán rượu, mắt sáng lên khi nhìn các vũ công múa hát theo giai điệu đó.
“Hãy dành cho ngài ấy lời cảm ơn. Không có ngài ấy, tình hình phía Tây đã thảm khốc hơn rất nhiều.”
Tất nhiên, với những cống hiến đó, một lời cảm ơn là không đủ. Nhưng dù phần thưởng có đến muộn, thì với tư cách là người chỉ huy quân đội Grantz, Liz vẫn cần phải thể hiện lòng biết ơn.
“Nữ vương Claudia chắc chắn sẽ rất hài lòng. Có một láng giềng đáng tin cậy luôn là điều tốt.”
“Đúng vậy. Nhưng tôi nghe nói quân đội Vương quốc Levering cũng đã chịu nhiều tổn thất.”
Nhiều binh sĩ Levering đã hy sinh để cứu lấy người dân phía Tây. Phần thưởng về sau sẽ phải bao gồm cả sự bồi thường cho gia quyến những người đã ngã xuống.
“Trước hết, hãy đón tiếp Vương quốc Levering bằng tất cả sự chân thành.”
Không ai trong số các quý tộc dám phản đối lời của Liz. Dù trong lòng họ nghĩ gì, thì sự thật vẫn là Claudia đã ra tay cứu giúp người dân phía Tây trước tất cả mọi người. Họ không có tư cách ghen tị hay trách móc, chỉ có thể cảm kích.
“Vậy thì, bắt đầu hội nghị quân sự thôi.”
Sau lời tuyên bố của Liz, bầu không khí trong phòng họp chợt trở nên căng như dây đàn. Sau khi quét mắt nhìn các quý tộc với vẻ hài lòng, Liz hướng ánh nhìn về phía vị quý tộc đang chủ trì cuộc họp.
“Trước tiên, hãy báo cáo tình hình hiện tại cho ta.”
“Vâng, thưa điện hạ.”
Người quý tộc ấy đặt những quân cờ lên bản đồ trải giữa bàn hội nghị.
“Hiện tại, quân đội ta đang đóng quân tại lãnh địa Mark, thu thập vật tư hậu cần từ các quý tộc lân cận để chuẩn bị cho trận đánh quyết định. Đồng thời, ta cũng cử các đơn vị trinh sát đi thu thập tình hình của Lục Quốc. Theo báo cáo gần đây, quân địch đã dựng trại tại đồng bằng Larix.”
Liz kiểm tra lại báo cáo trên tay, rồi ngước lên nhìn về phía Vetu — tộc trưởng nhà Muzuk.
“Vetu-dono, tình hình bên Lục Quốc ra sao? Ta nhớ ngài chịu trách nhiệm giám sát quân chính quy của chúng.”
“Vâng, không còn nghi ngờ gì: Lục Quốc đã đóng quân tại đồng bằng Larix.”
Vetu đứng dậy chào theo nghi thức, ánh mắt toát lên sự tự tin.
“Theo trinh sát, lực lượng của chúng vào khoảng 100.000 người. Dù ban đầu quân số có cao hơn, nhưng hiện tại không có dấu hiệu cho thấy chúng đang ẩn nấp ở khu vực xung quanh. Có thông tin cho rằng đội quân đã phân tán, vì vậy con số 100.000 là hợp lý.”
“Ta nghe nói có mâu thuẫn giữa tổng chỉ huy và phó chỉ huy bên địch… chuyện đó ảnh hưởng ra sao? Chúng có đang mất tinh thần không?”
“Tinh thần của chúng vẫn rất cao. Những vụ cướp bóc liên tục xảy ra ở khắp nơi khiến ý chí chiến đấu của chúng không suy giảm chút nào.”
Giọng Vetu thể hiện rõ rằng kẻ địch không hề dễ chơi.
Tuy nhiên, Liz cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trong biểu cảm của anh ta. Gương mặt đầy vẻ chua chát khiến cô ngập ngừng, không chắc có nên hỏi tiếp hay không. Rõ ràng còn điều gì đó đang bị giấu.
“Có chuyện gì khiến ngài bận tâm sao, Vetu-dono?”
“Không… ừm…”
Vetu nói lí nhí, như thể đang cố nuốt lời vào trong.
“Báo cáo này… có thể sẽ ảnh hưởng đến các trận đánh sau. Dù tốt hay xấu.”
Bị Liz thúc ép, Vetu đành đọc to nội dung trong tay với vẻ miễn cưỡng.
“…Thánh kỳ Hắc Long của đệ tứ hoàng tử Hiro đã bị giương lên. Có thông tin rằng quân Lục Quốc đang gọi ngài ấy là ‘vua anh hùng thất bại’. Hơn nữa, chúng bắt dân tị nạn phải giẫm lên cờ rồi chặt đầu họ.”
Toàn bộ phòng họp đông cứng, thậm chí quên cả thở. Họ hoàn toàn bị sốc trước thông tin ấy.
Thánh kỳ Hắc Long là biểu tượng thiêng liêng với dân tộc Grantz. Dù có ghét Hiro, họ cũng không thể dung thứ việc đó. Hắc Long là biểu tượng của Chiến Thần— một trong Mười Hai vị Thần của Grantz — là thần hộ mệnh được cả đất nước tôn thờ. Bắt người ta giẫm lên thánh kỳ đó là hành vi báng bổ không thể tha thứ.
Nhưng lạ thay, thay vì nổi giận, phần lớn các quý tộc lại hiện lên vẻ rối bời.
Cả người họ cứng đờ, trán túa mồ hôi, ánh mắt dán chặt xuống sàn. Bởi vì — một sát khí kinh hoàng đã bao trùm cả căn phòng.
Trong lúc mọi người còn im lặng, có tiếng rắc vang lên, như thứ gì đó bị bẻ gãy.
Mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn về nơi phát ra âm thanh đó — là cô gái tóc đỏ ngồi ở ghế danh dự.
“…..”
Khóe miệng Liz rỉ máu.
Cô đang đè nắm đấm xuống mặt bàn, cố kiềm chế cảm xúc như thể chỉ trực chờ tuốt kiếm lao thẳng vào đội quân địch. Đôi mắt mở to, trừng trừng nhìn chằm chằm vào Vetu. Vetu, như đã dự đoán, bắt đầu toát mồ hôi lạnh, lau trán lia lịa. Mặc dù chẳng liên quan gì trực tiếp, nhưng bị ánh mắt ấy chiếu tướng cũng đủ khiến ông khiếp đảm.
“Dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy… để nâng cao sĩ khí sao.”
Câu nói không hề mang ý khen, nhưng chiến lược này rõ ràng là hiệu quả. Những người sùng bái Chiến Thần, như Liz, sẽ bị kích động mạnh.
Cơn thịnh nộ của Liz khiến ai cũng phải rùng mình. Cô vốn là người hiền hòa, hiếm thấy trong hoàng tộc Grantz.
Những quý tộc từng nghĩ cô chỉ như mèo con chắc chắn giờ đã hiểu: con non của sư tử vẫn là sư tử. Cơn giận của cô khiến cả không gian méo mó.
“Chúng ta sẽ xuất phát vào ngày kia. Trong thời gian đó, tiếp tục trinh sát và chuẩn bị tiêu diệt địch ở đồng bằng Larix.”
Giọng nói của Liz lạnh lẽo, buộc tất cả phải gật đầu đồng tình. Bề mặt nước có thể bình lặng, nhưng bên dưới là một đáy sâu cuồn cuộn.
Không ai dám mở miệng. Hội nghị rơi vào im lặng tuyệt đối.
Quý tộc chủ trì thậm chí quên cả vai trò của mình vì sợ hãi, khiến cuộc họp tạm dừng. Mọi ánh nhìn hướng về ông ta, nhưng ông cũng chỉ đứng đực ra đó.
Trong bầu không khí nặng nề ấy, một cô gái tóc bạc nhẹ nhàng bước tới.
Cô vốn đứng sau lưng Liz, giờ khẽ đặt tay vào tay áo rồi tiến đến không hề do dự.
“…Công chúa điện hạ Celia Estrella, đây ạ.”
Cô đưa cho Liz một chiếc khăn trắng, chỉ vào vết máu bên khóe miệng.
“À… xin lỗi. Cảm ơn cậu.”
Cuối cùng cũng nhận thức được tình trạng của bản thân, Liz nhận lấy khăn, lau vết máu với vẻ mặt khó chịu.
Các quý tộc thở phào nhẹ nhõm khi thấy cơn giận của Liz dần lắng xuống.
Ngay lúc đó.
Tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào.
“Hiện tại đang họp quân sự, xin đợi một lát!”
“Ôi dào, nếu không cho tôi tham gia cuộc họp thì tôi làm sao tham chiến cùng mọi người được?”
“Xin hãy chờ được cho phép. Tôi sẽ trình báo ngay lập tức!”
“Không thể để lãng phí thời gian vào việc đó mãi được, đúng không?”
Xé toạc sự hỗn loạn, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào giữa căn phòng im lặng.
Cô là kiểu người chẳng ngại nói điều mình muốn.
“Ta là Claudia Van Levering, Nữ vương của Vương quốc Levering. Rất hân hạnh được gặp mặt các quý ngài, quý bà của Đế quốc Grantz.”
Claudia cúi người chào duyên dáng, nhưng một số quý tộc đã bật dậy vì thái độ quá mức ngang ngược của cô. Chính là những kẻ từng chứng kiến cơn giận của Liz và thề không bao giờ chọc giận cô nữa.
“Một nước nhỏ như ngươi mà cũng dám xen vào cuộc họp trọng yếu thế này sao?”
“Ra ngoài đi. Đóng góp bé tí mà dám tỏ thái độ lỗ mãng, không biết xấu hổ à?”
“Im lặng!”
Khi giọng của Liz vang lên, tất cả im bặt.
Cô đứng dậy khỏi ghế và cúi đầu trước Claudia.
Việc quốc chủ một đại quốc cúi đầu trước một nước nhỏ khiến cả phòng họp náo động.
“Xin thứ lỗi cho sự vô lễ của thuộc hạ của tôi. Cảm ơn cô đã giúp đỡ.”
Liz ngẩng đầu, mỉm cười thanh nhã.
“Tôi là Celia Estrella Elizabeth von Grantz.”
Claudia thoáng bất ngờ bởi sự khiêm nhường của đệ lục công chúa.
Có lẽ cô nghĩ Liz sẽ bị kích động nếu cô tỏ ra cao ngạo.
Nhưng hành động bất ngờ ấy khiến Claudia bối rối — dù gì cô cũng là người từng đạt tới ngôi vương nhờ khả năng thao túng chính trị, nên cô nhanh chóng lấy lại phong độ.
Đáp lại lòng chân thành của Liz, Claudia quỳ gối, hành lễ như một bề tôi.
“Xin gửi lời tạ lỗi chân thành nếu tôi có điều gì thất lễ.”
Cô cúi đầu, như thể tự trách vì đã quá bốc đồng.
“Tôi thực sự hy vọng tình hữu nghị giữa hai quốc gia sẽ ngày càng bền chặt, không bao giờ lung lay.”
“Đúng vậy, bỏ qua hết chuyện cũ đi.”
Liz định mời Claudia ngồi xuống, nhưng cô bỗng khựng lại bởi một bóng người xuất hiện sau lưng Claudia.
Một người với dáng vẻ kỳ lạ.
Kẻ đó mang mặt nạ, không thể đọc được biểu cảm, khoác áo choàng trắng thuần khiết toát lên vẻ vô nhiễm. Nhưng bên hông lại đeo một thanh kiếm đen tỏa ra khí tức u ám.
Liz rúng động bởi hình ảnh nghịch lý giữa sáng và tối ấy. Các quý tộc khác cũng chấn động không kém.
“…Ngài là ai?”
Claudia mỉm cười trả lời ánh mắt dò hỏi của Liz.
“Ngài ấy là quốc vương thứ hai của tiểu quốc Baum —Hắc Long Vương bệ hạ.”
“Cái gì?”
Người bất ngờ lên tiếng không ai khác ngoài Vetu.
Cả không gian như bị kéo về phía người đàn ông đeo mặt nạ.
Sự hiện diện áp đảo của hắn khiến ai nấy đều bị cuốn hút.
Một mắt hắn tỏa ra ánh sáng vàng rực, trong khi mắt còn lại là một vực sâu đen tối.
Người đàn ông đó cúi đầu nhẹ mà không nói gì.
Và rồi—
“Chúng ta còn có thư của Công chúa Tư Tế.”
Claudia lấy ra một bức thư có chữ phát sáng.
Đó là linh thư — chỉ có thể được viết bởi Nữ Tư Tế được linh hồn chấp thuận.
“Hắc Long Vương bệ hạ đã quyết định tham chiến vì đau lòng trước những gì xảy ra với đồng minh cũ —Hoàng Đế Sư Tử.”
“Ta chưa từng nghe nói rằng tiểu quốc Baum có quốc vương đăng cơ.”
Vetu lên tiếng phản đối, nhưng Claudia vẫn điềm nhiên, thậm chí khẽ mỉm cười khinh bỉ.
“Chuyện đó là có thật, ngươi không tin cũng phải tin.”
Cô đưa linh thư cho Vetu.
Thứ này không thể làm giả. Vetu dù miễn cưỡng nhưng vẫn phải chấp nhận, đôi vai sụp xuống trong thất vọng.
“Đ-đúng là… linh thư thật. Thứ này chỉ có Công chúa Tư Tế mới viết được…”
Vetu ngồi phịch xuống ghế, cạn lời.
Trong lúc đó, Liz vẫn không rời mắt khỏi Hắc Long Vương. Cô nheo mắt, hỏi bằng giọng dò xét:
“Tóc đen… Ngài cũng là hậu duệ của vị ‘Song Hắc Anh Hùng Vương’ — vị vua đầu tiên của Baum?”
Dù hỏi Claudia, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào chàng trai kia.
Claudia hơi xoay người như muốn che đi cậu và gật đầu.
“Đúng như mong đợi từ người nổi tiếng thông tuệ như Celia Estrella-sama. Ngài đoán đúng hoàn toàn.”
“Fufu… ra vậy. Thế thì được.”
Liz khẽ cười, nheo mắt lại, phẩy nhẹ tóc mai sang bên.
“Vậy thì… hai vị có thể tham dự phần còn lại của hội nghị được chứ?”
Claudia gật đầu.
“Vâng, tôi cũng mong được nghe ý kiến của Hắc Long Vương bệ hạ về Lục Quốc… Nếu được, xin hãy cùng gia nhập hội nghị.”
“Vậy nếu không phiền, ta xin được ngồi phía cuối.”
Ánh mắt của Claudia và Liz giao nhau.
Aura, người vẫn đang quan sát từng tia lửa giữa hai người, khẽ thở dài rồi nhắm mắt lại.


0 Bình luận