Vol 7 (Đã Hoàn Thành)
Chương 4: Những Kẻ Mang Hy Vọng (8)
0 Bình luận - Độ dài: 2,079 từ - Cập nhật:
Trans: TentacleSoHot
-----
“Công chúa điện hạ Celia Estrella, dường như quân chủ lực của Lục Quốc đã tấn công và phá vỡ tuyến phòng thủ đầu tiên rồi ạ.”
“…Hiểu rồi.”
Nghe báo cáo, Liz mạnh mẽ gật đầu, quay đầu ngựa. Sau lưng cô là đội kỵ binh nhẹ mặc giáp đỏ thẫm.
“Đến lúc chúng ta xung trận rồi! Hôm nay chính là ngày cái tên ‘Hồng Hoa Kỵ Sĩ’ sẽ vang danh khắp thiên hạ!”
Đội Hồng Hoa Kỵ Sĩ— trực thuộc Đệ tứ Quân đoàn Hoàng gia— là một trong những đơn vị tinh nhuệ và cơ động nhất của Đế quốc Grantz. Trong khi Đệ tam Quân đoàn mà Aura từng chỉ huy thiên về trọng kỵ binh, thì Hồng Hoa Kỵ Sĩ lại gồm toàn kỵ binh nhẹ.
Vì phải trấn giữ vùng phía Nam bất ổn, họ không thể tham chiến cùng Liz suốt thời gian qua. Nhưng giờ đây, khi toàn cõi Grantz bị cuốn vào chiến tranh, họ cuối cùng đã có thể đến tiếp viện cho cô.
“Nếu thấy mơ hồ, hãy nhìn về phía trước! Nếu thấy sợ hãi, cứ nhìn về phía trước!”
Hồng Hoa Kỵ Sĩ, dưới sự dẫn dắt của người chỉ huy ban đầu, đang trong trạng thái hưng phấn cực độ nơi chiến trường.
“Nếu cảm thấy lạc lối, hãy nhìn về phía trước! Ta luôn ở đó!”
Liz rút Viêm Đế từ hông ra, chỉ lên bầu trời xanh ngắt.
“Ta sẽ xua tan mọi nỗi sợ hãi của các ngươi!”
Không khí bùng nổ.
Hồng Hoa Kỵ Sĩ đồng thanh hô lớn, gõ gươm vào khiên, giơ thương lên trời cao, hô vang như sấm dậy:
“Cầu cho Tinh Linh Vương ban phúc cho ‘Hỏa Công chúa’ của chúng ta!”
Sĩ khí dâng cao ngút trời. Liz cũng tràn đầy khí thế khi dẫn dắt đội quân đang rực lửa nhiệt huyết.
Giờ khắc đã điểm.
Cô hít một hơi sâu, mắt dõi theo lá cờ hoa hồng phấp phới trên chính doanh.
“Giờ ta sẽ tấn công quân chủ lực của Lục Quốc!”
Liz giật cương cho chiến mã phóng lên phía trước.
Mục tiêu — tiêu diệt hoàn toàn quân chủ lực Lục Quốc, những kẻ đang cắn vào trung tâm quân Grantz.
Liz và đội quân của cô đóng tại cánh trái hàng thứ ba, đúng vị trí có thể tiếp ứng cho tuyến hai bằng con đường ngắn nhất.
(Mọi thứ đến giờ đều đúng theo kế hoạch của Aura.)
Thật xứng danh Chiến Nữ — Liz thầm khen ngợi. Việc còn lại là cô phải hoàn thành nhiệm vụ của mình. Và bất ngờ thay, thời cơ đến nhanh hơn dự đoán.
Theo kế hoạch, cô sẽ đánh vào chính doanh của Lục Quốc, nơi đang đụng độ với tuyến hai…
“…Cái gì?”
Trước mắt cô là đội quân địch đang dốc toàn lực áp sát sang bên. Liz chết lặng khi chứng kiến cảnh quân địch đang áp đảo với sức mạnh khủng khiếp.
Ở phía sau, cách xa đó, là quân chủ lực Lục Quốc vẫn đang đuổi theo đồng minh của cô.
“Công chúa điện hạ Celia Estrella, có vẻ một phần quân địch đang tiến về trung tâm tuyến hai!”
Tiếng lính truyền tin kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Không còn nghi ngờ gì — địch đang tiến nhanh hơn dự kiến.
Nếu không cản chúng ngay tại đây, tốc độ tiến công sẽ phá hỏng toàn bộ kế hoạch.
“Chúng ta sẽ chặn đội quân đó lại!”
“Nhưng… nhiệm vụ của ta là đánh bên sườn quân chủ lực địch mà?”
“Đúng, nhưng nếu để chúng cứ thế lao đi, có khi chúng sẽ táp thẳng vào chính doanh của ta.”
“Khó mà tới được với lực lượng đó, đúng không?”
Liz cũng nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn vang lên hồi chuông cảnh báo rằng — chuyện này rất không ổn.
Nếu chúng thực sự đủ năng lực, cô sẽ hối hận không kịp.
“Xóa sổ đội quân bên phải cho ta!”
Cô vung Viêm Đế để chỉ hướng, và Hồng Hoa Kỵ Sĩ lập tức lao theo.
Họ xuyên qua một đoạn phòng tuyến mỏng, tập kích sau lưng quân địch đang toát ra khí chất kỳ dị. Nơi họ đi qua, xác người rải rác, thân thể vặn vẹo như co giật.
Xác chết và người hấp hối nằm la liệt thành một bức tranh không thể chịu nổi.
“Phải chặn bọn chúng lại bằng mọi giá!”
Vừa đuổi kịp hậu quân địch, Liz lập tức thúc yên, tung người lên, vung kiếm chém bay đầu một kỵ binh địch. Chưa dừng lại, cô mượn lực chiến mã địch để lao lên, chém xuyên qua từng điểm yếu của kẻ thù một cách chớp nhoáng.
Lúc này, Hồng Hoa Kỵ Sĩ cũng đã theo kịp, đồng loạt đánh từ phía sau. Kỹ năng chiến đấu được mài giũa suốt bao năm bùng nổ. Những mũi thương, lưỡi kiếm đều chính xác xuyên thẳng vào tử huyệt.
Nhưng…
“Gì vậy ― mấy tên này điên à!?”
Một lính Grantz hét lên. Tên địch dính thương ngã xuống… kéo cả đồng đội theo cùng.
“Phải chắc chắn bọn chúng tắt thở! Không thì rút lui ngay ― Gah!?”
Một tên địch, dù hấp hối, vẫn nhảy khỏi ngựa, ôm chặt lấy một binh sĩ Grantz và lao vào bụi mù. Sau đó, một loạt kỵ binh khác cũng ngã vì vướng xác.
Kẻ địch hoàn toàn không hề chần chừ khi hủy diệt lẫn nhau, và tinh thần ấy đã khiến khí thế của Hồng Hoa Kỵ Sĩ chững lại.
Nếu phải chết, thì sẽ kéo theo càng nhiều người chết cùng càng tốt — chỉ riêng ý chí đó thôi cũng khiến Liz rùng mình.
Điều gì đã khiến họ tuyệt vọng đến mức chọn con đường tự sát như thế?
Cô không tài nào hiểu nổi… nhưng không thể để binh sĩ của mình chết vô nghĩa.
Liz lập tức đưa ra quyết định.
“Tăng tốc…!”
Cô lẩm bẩm, nhưng chưa kịp nói hết thì—
Kẻ địch đột ngột quay đầu.
Bụi mù dâng lên, quân Lục Quốc cưỡng ép đổi hướng, cuốn theo cả binh sĩ Grantz xung quanh, bất chấp việc té ngựa hay va đập.
“Ooo, oooooohhh!”
Tiếng gào thét chẳng khác nào tiếng hú của ác quỷ. Không phải lời nói, mà là sóng âm xé toạc màng nhĩ.
Nghe thấy thứ âm thanh hỗn loạn đó, ngay cả chiến mã cũng hoảng loạn dừng bước.
Một khoảnh khắc tĩnh lặng — đầy khó chịu, không hề mang tính nghỉ ngơi. Mà là ghê tởm.
“Ooooooh!”
Quân Lục Quốc gào rống, đạp nát cả đồng đội ngã xuống, cứ thế điên cuồng lao tới, chẳng còn phân biệt được ai là bạn ai là thù.
“Phản công! Đẩy lùi chúng lại!”
Liz hét lớn, đá gót ngựa xông lên.
Hai đội quân — một đỏ tươi, một đỏ thẫm — đan xen nhau.
Ngọn thương đâm xuống bằng nỗi hận. Thanh kiếm vung lên vì niềm kiêu hãnh. Hoa máu nở rộ, cơn mưa đỏ đổ ập xuống chiến trường.
Trong chớp mắt, nơi ấy trở thành vùng đất chết, núi xác, sông máu, vạn thi tàn.
“…..Cái quái gì vậy…”
Sau khi hạ gục một kẻ địch, Liz lạnh sống lưng khi bắt gặp ánh mắt thù hận của xác chết đang nằm dưới chân.
Không một lời nào, không oán thán, chỉ là những cái xác chết đi vì một mục tiêu duy nhất — “giết kẻ thù.”
Chúng không sống vì bản thân. Chúng sống vì thù hận.
Liz không thể không hoang mang trước lũ địch vô hồn ấy.
“Nhưng… thế thì đã sao――”
Cô khẽ thở ra, rồi nói tiếp:
“Ta sẽ không nương tay đâu.”
Một ý chí kiên định bừng lên trong mắt cô. Trên chiến trường, không có chỗ cho lòng trắc ẩn.
Nếu địch có thứ không thể buông bỏ, thì cô cũng có điều mình phải bảo vệ bằng mọi giá.
“Vậy ta cũng sẽ dốc toàn lực để tiễn các ngươi về đất.”
Cô đá mạnh yên ngựa, chém thẳng vào một tên lính với đôi mắt rỗng như oan hồn. Luồng khí tạo ra tiếng rít trong không gian, nhưng kẻ địch chẳng hề nao núng. Nhát chém của Liz mang theo sức mạnh khủng khiếp, nhưng thay vì lửa bắn tung, lửa bùng lên bao phủ kẻ địch.
“Aa ――… Aa… Aaa.”
Tên lính đó chìm vào biển lửa, tiếng hét không thành lời.
Ngọn lửa lan rộng như biển lửa rắn bò, nuốt chửng cả đội hình địch. Kỳ lạ là không một đồng minh nào bị thương — ngọn lửa chỉ chọn địch mà thiêu đốt.
“Công chúa Celia Estrella! Một phần quân địch vẫn tiếp tục tách ra, đang tiến thẳng đến chính doanh!”
Nghe thấy lời báo động, Liz cắt ánh mắt khỏi biển lửa, nhìn thẳng về phía trước.
Bụi tung mù mịt. Dòng hơi nâu cuộn cuộn tiến về phía chính doanh với tốc độ khủng khiếp.
“Không lẽ… bọn chúng đã bị cắt rời, giờ thì cứ lao tới không cần hậu phương?”
Nếu tất cả hành vi liều mạng nãy giờ chỉ để che mắt cô, thì mọi thứ hiện ra trước mắt chính là bằng chứng.
Nếu địch chỉ muốn đánh vào chính doanh — thì không thể để chuyện đó xảy ra.
“Kuh, đuổi theo ngay!”
Dù Liz có an toàn hay không, một khi tin chính doanh thất thủ lan ra, cục diện sẽ lập tức sụp đổ, dù quân ta có đang chiếm ưu thế.
Và rồi…
“…Tìm thấy rồi.”
Một giọng nói nhớp nháp, như trườn ra từ cõi chết, rung động trong tai cô.
Tựa như ai đó thì thầm ngay bên vai, nhưng khi quay lại nhìn, cô chẳng thấy ai cả.
Không — “nó” đang ở ngay trước mắt.
Một hố lớn vừa bị đục thủng mặt đất bằng sức mạnh khủng khiếp.
Gió lốc thổi qua, rạch da buốt thịt, rắn lửa do Liz tạo ra cũng bị xé nát.
Sau cơn bụi mù, một người phụ nữ xuất hiện.
Nửa người bên trái bỏng nặng đến mức khiến Liz phải quay mặt đi, tay trái chỉ còn là ống tay áo rỗng bay trong gió. Dáng người mảnh khảnh nhưng phát ra một sự méo mó kỳ quái.
“Eagle, ta tìm thấy rồi. Con bé tóc đỏ, kiếm đỏ, binh sĩ đỏ, mọi thứ đều nhuộm đỏ — chắc chắn là đệ lục công chúa của Grantz.”
Đôi mắt đục ngầu từng ngắm nhìn cái sọ ấy giờ xoáy thẳng vào Liz.
Cô nghẹn thở. Đôi mắt ấy — tuyệt vọng, không còn tia hy vọng nào — quá quen thuộc.
Không thể nào quên.
Cơn ác mộng bị kéo vào địa ngục, bất lực trước mọi thứ. Nơi cô muốn cứu nhưng không thể, nơi cô muốn giúp nhưng lại bị nhấn chìm.
Ở tận cùng của địa ngục ấy, có một chàng trai mang đôi mắt y hệt.
“Eagle, ở đây xem chị chiến đấu nhé.”
Người phụ nữ đặt chiếc sọ lên xác cháy sém, mặc kệ Liz đang choáng váng.
“Xác này vẫn còn ấm, không lạnh đâu. Chị sẽ kết thúc sớm thôi.”
Sự phi lý bóp nát dòng suy nghĩ của Liz. Nhưng tiếng gào của sát khí kéo cô trở lại.
“K-không lẽ hắn vẫn sống――”
“OHHHHHHH!”
Lớp da cháy khét lộ ra xương trắng, giáp tan chảy đốt vào thịt. Khói trắng bốc lên như oán niệm bay lượn.
Cảnh tượng trước mắt…
“Đội Oán Linh… là những binh sĩ đồ chơi dễ thương của ta.”
Giọng cô ta vang lên giữa âm thanh kim loại va chạm.
Liz quay lại — một người phụ nữ tay cầm đại chùy, cười khùng khục.
Một cái xác biết cười. Một con chó tàn tạ sống dở chết dở. Cô ta nhìn Liz, như ở rất gần, cũng như rất xa.
Liệu người đó có còn là “người” hay không — Liz không có câu trả lời.
“Ta là chủ nhân của chúng — Luca Mammon de Urpeth.”
Cô ta vung chùy một cái — mặt đất rung chuyển.
“Giờ thì ― cùng nhau uống máu, đắm chìm trong lạc thú đi chứ nhỉ?”


0 Bình luận