Vol 7 (Đã Hoàn Thành)
Chương 4: Những Kẻ Mang Hy Vọng (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,926 từ - Cập nhật:
Trans: TentacleSoHot
-----
Ngày 18 tháng 3, năm 1024 theo Lịch Đế Quốc.
Đế quốc Grantz vĩ đại — Lãnh thổ Mark ở cực tây của vùng Trung Tâm.
Trên con đường dẫn đến các vùng phía Tây, 130.000 binh sĩ Grantz dưới sự chỉ huy của Liz đã dựng trại. Ở trung tâm trại là một sở chỉ huy lớn với lá cờ sư tử, xung quanh là những chiếc lều lộng lẫy thể hiện sự uy nghiêm.
Lý do Liz và đồng đội đóng quân tại đây là vì Lục Quốc đã tập hợp toàn bộ lực lượng và dựng trại trên đồng bằng Larix — nơi Hiro được cho là đã tử trận, và xác của nhiều người vẫn còn nằm rải rác trên chiến trường.
Trùng hợp thay, nơi Liz dựng trại cũng chính là nơi Hiro từng đóng quân trước trận chiến với Lục Quốc. Cô và Aura đang đi dạo trong trại như thể đang theo dấu chân của cậu.
“Nghe nói đội trinh sát đã trở về từ đồng bằng Larix.”
Khi Liz nói với Aura, cô để ý thấy một binh sĩ với vẻ mặt căng thẳng đang quay lại chào cô.
Sự căng thẳng có lẽ do gặp Liz, nhưng chủ yếu là vì họ đang chuẩn bị cho một trận chiến sắp tới. Sau khi cúi chào binh sĩ, Liz nhìn quanh.
Giống như những binh sĩ trước đó, các binh sĩ xung quanh đều trông căng thẳng và tập trung vào nhiệm vụ của mình.
Toàn bộ trại Grantz đang trong trạng thái căng thẳng.
Tuy nhiên, không có dấu hiệu của sự lo lắng quá mức, và không khí có phần nghiêm túc vừa phải. Điều này cho phép họ hành động ngay lập tức trong trường hợp khẩn cấp.
Sau đó, Liz lại nhìn Aura, người đang đọc báo cáo.
“Hmm, quân địch đã giảm từ 160.000 xuống còn 100.000.”
Tướng chỉ huy Lucia đã rút lui, nhưng có vẻ họ đã mất một số lượng lớn binh sĩ do trận chiến với Hiro và sự kháng cự khi cướp bóc ở nhiều nơi. Tuy nhiên, tinh thần của họ vẫn cao nhờ vào việc cướp bóc, và họ có nhiều dự trữ lương thực.
“Dù vậy, họ đang mất kiểm soát. Lục Quốc không thể kiểm soát đội quân lớn của mình. Họ không chỉ cướp bóc mà còn tấn công cả dân thường không vũ trang.”
Liz nhăn mặt khi nghe báo cáo của Aura.
Đã có nhiều vụ thảm sát một chiều xảy ra ở nhiều nơi. Mục tiêu của những vụ thảm sát này bao gồm cả các lãnh thổ của các quý tộc phía tây đã đầu hàng. Nếu họ phản đối, thành phố của họ bị san bằng và thiêu rụi.
“Không có sự khoan dung nào cả. Các quý tộc phía tây đã đầu hàng cũng bị xử tử, không chừa một ai. Có vẻ như Lục Quốc đã quyết định tiêu diệt Grantz hoàn toàn.”
Họ có lẽ đã mất cảnh giác vì đã đầu hàng. Họ có thể đã quá tự tin rằng Lục Quốc sẽ không tấn công. Nhưng ngay khi họ mở cổng và cho họ vào, cuộc thảm sát bắt đầu.
“Có vẻ như một số người đã thành công trong việc đẩy lùi cuộc tấn công.”
Đây là lý do tại sao số người bị giết lại cao như vậy.
Tuy nhiên, đây không phải là một báo cáo có thể xem nhẹ. Có vô số thương vong. Nghĩ về những người vẫn đang hy sinh ở nơi khác, Liz cảm thấy đau lòng.
“Phía tây sẽ... gặp nhiều khó khăn trong thời gian tới.”
Aura nói với giọng nghiêm trọng. Liz gật đầu nhẹ và ôm ngực.
Những người đã mất nhà cửa, những tên cướp xuất hiện, những con quái vật nổi loạn, ngay cả sau khi chiến tranh kết thúc, sự oán hận vẫn tiếp tục được tạo ra. Sẽ mất rất nhiều thời gian để người dân phía tây có thể tận hưởng sự yên bình. Đó là chiến tranh; điều đó là không thể tránh khỏi. Sẽ dễ dàng hơn bao nhiêu nếu họ có thể nhìn nhận theo cách đó?
“Hãy chiến thắng trước đã.”
Khi Aura hạ thấp lông mày và than thở, Liz nhẹ nhàng vỗ đầu cô.
“Không sao đâu. Chúng ta sẽ giành lại phía tây tươi đẹp, tôi hứa.”
Cô nói một cách vui vẻ, nhưng nụ cười của cô cứng nhắc vì sự kết hợp giữa trầm cảm và trách nhiệm.
Từ bây giờ, Liz sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách. Điều đó là điều hiển nhiên, xét đến áp lực. Có lẽ đó là lý do tại sao Aura gật đầu một cách ngoan ngoãn.
“Rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Aura nắm chặt tay và nhìn lên bầu trời. Trong mắt cô, có một cảm giác đơn giản và đẹp đẽ về sứ mệnh vượt qua những khó khăn.
“Cha của Aura đang ở phía tây, phải không... ông ấy có ổn không?”
Aura gật đầu và lấy ra một bức thư.
"Họ đã phòng thủ thành công trước cuộc vây hãm."
Khi được hỏi chi tiết, ông ấy nói rằng Hiro đã gửi thư từ trước, và ông chọn cách nhẫn nhịn trước những khiêu khích của kẻ địch thay vì đáp trả, nhờ vậy mà vẫn an toàn. Còn về Liz — ông ấy chẳng nhắc cho cô gì cả.
Nếu ông thực sự làm như vậy, thì những người đã ngã xuống trong trận chiến này sẽ không bao giờ được tưởng thưởng xứng đáng.
Có người hy sinh vì đất nước. Có người hy sinh vì gia đình. Có người hi sinh với hy vọng cứu được bạn bè.
Đây là thời kỳ hỗn loạn, nơi mà sinh mạng con người bị đặt cược cho sự tồn vong của quốc gia.
Những kẻ còn sống mà tuyên bố rằng "chỉ sống thì mới có ý nghĩa" thì quá kiêu ngạo rồi. Không phải ai bước vào cõi chết cũng là vì họ muốn chết.
"Ba của Aura cũng phải cố gắng hết sức chứ. Dù sao ông ấy cũng là người đã nuôi dạy Aura, nên chắc chắn kiến thức của ông ấy sẽ hữu ích lắm."
"Ừ, cứ dùng như ngựa kéo xe cũng được ấy."
Liz bật cười trước lời đáp của Aura.
"Giờ thì mọi người đang đợi, tụi mình đến phòng họp quân sự thôi."
"Cho họ đợi đi."
Câu trả lời đến rất nhanh. Aura đáp lại với vẻ cáu kỉnh chẳng buồn giấu diếm. Liz chỉ biết cười gượng vì cô cũng chẳng hiểu nổi thái độ của Aura.
Có lẽ cô thấy khó chịu vì nhà Muzuk — gia tộc đại quý tộc thống lĩnh giới quý tộc phương Nam — lại phát ngôn như thể mọi chuyện là của riêng họ. Nếu Rosa có mặt, thì chẳng vấn đề gì, nhưng vì âm mưu của Vetu, cô ấy đã không thể tham gia trận chiến lần này. Kết quả là giới quý tộc phương Đông, những người đã mất lãnh chúa, giờ đang bị thế lực của giới quý tộc phương Nam ép cho nghẹt thở.
"Nếu onee-sama mà ở đây, mọi chuyện chắc đã khác rồi."
"...Nhà Muzuk có vẻ định chiếm lấy lãnh thổ của những đại quý tộc đã suy yếu."
Nỗi lo của Aura không hề vô lý.
"Mình sẽ không để Vetu muốn làm gì thì làm đâu."
Cuộc chiến với Lục Quốc đang làm xáo trộn cơ cấu quyền lực của năm đại quý tộc.
Nhà Mark, người kế vị nhà Krone đã sụp đổ để liên kết giới quý tộc trung tâm, đang dần mất đi sức hút sau khi thủ lĩnh của họ tử trận trong chiến tranh với Lục Quốc. Một phần nguyên nhân còn là do trong nội chiến, quá nhiều kẻ phản loạn xuất hiện và giới quý tộc đầu sỏ bị tiêu diệt.
Nhà Munster — người từng giữ vai trò trung tâm của quý tộc phương Tây — cũng chung số phận. Sau cái chết của đệ tam hoàng tử, Blutar, nhiều quý tộc phương Tây đã quay lưng và theo phe Lục Quốc. Kết quả là toàn bộ gia tộc bị cuốn vào thảm họa và diệt vong.
Chỉ còn lại nhà Scharm, nhưng người đứng đầu hiện tại chỉ là bù nhìn của đệ nhị hoàng tử, Selene, và chưa từng xuất hiện công khai. Họ không có tham vọng xâm lược phương Bắc, vì thế cũng không nhận được sự ủng hộ từ giới quý tộc. Do vậy, năm đại quý tộc ngang hàng với nhà Muzuk đã không tham gia trận chiến lần này, và Vetu lợi dụng thời cơ, chiêu dụ các quý tộc vừa và nhỏ ở khắp các vùng để gây dựng thế lực.
Chính vì thế mà các cuộc họp quân sự dần bị chi phối bởi quan điểm của nhà Muzuk.
"...Thất vọng thật đấy."
Liz cố nghĩ ra lời gì đó để an ủi Aura, người đang bộc lộ một vẻ yếu đuối bất thường.
Ngay lúc ấy――
"Gì vậy…?"
Liz lập tức đưa tay chạm vào "Viêm Đế" bên hông.
"…..?"
Aura cũng cảm nhận được và nhìn theo cùng hướng với Liz.
Một tiếng ồn ào phát ra từ nơi ánh mắt họ dừng lại. Họ nghe thấy tiếng la hét gấp gáp, lẫn lộn.
"Đánh nhau à…? Đi thôi."
Liz vội vàng chạy về phía phát ra tiếng động, Aura chạy theo sát bên.
Nhiều binh lính trước khi ra chiến trường thường quá máu lửa. Các chỉ huy hay dùng rượu để xoa dịu và gắn kết họ, nhưng với những người háo chiến, thế không ăn thua.
"Tránh ra! Cái gì mà ồn vậy!"
Liz lớn giọng át tiếng binh sĩ.
Khi nhận ra người lên tiếng là đệ lục công chúa, binh lính lập tức hoảng hốt và tự động dạt ra nhường đường. Nhưng không ai chịu giải thích. Liz băng qua đám đông, tìm kiếm lý do đằng sau sự náo loạn này.
Cuối cùng, Liz đến trước một vũng máu loang lổ trên mặt đất.
"―!?"
Liz nghẹn lời. Một sinh vật to lớn nằm sõng soài trong vũng máu. Xung quanh, binh lính đang cố gắng cấp cứu cho nó.
"Mau lấy thêm băng gạc! Bác sĩ đâu rồi?!"
Một người lính vừa hét lên vừa ấn khăn cầm máu.
"Cậu đi lấy băng, cậu nữa đi gọi bác sĩ ngay!"
Một binh sĩ lướt qua Liz trong tình trạng hoảng loạn đến mức không nhận ra cô.
Liz bước đến gần sinh vật to lớn với bước chân loạng choạng, rồi quỳ gối bên cạnh nó.
"...Mừng là mày đã trở lại."
Khi cô chạm vào lớp da của nó, cô cảm nhận được bề mặt thô ráp. Máu nóng nhuộm đỏ bàn tay cô.
Một binh lính trông thấy cô, chuẩn bị quát thì chợt sững lại.
"Này, cô dám… À không, xin lỗi, thưa công chúa!"
Ngay khi nhận ra danh tính thật sự của Liz, anh ta quay mặt đi và tiếp tục trị thương trong im lặng.
Liz chẳng để tâm đến thái độ của binh sĩ, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve làn da của sinh vật đó, mặc cho máu vẫn đang rỉ ra.
"...Mày kiên cường lắm."
Cô suýt bật khóc khi thấy hàng tá mũi tên cắm vào lớp vảy cứng cáp của nó, nhưng vẫn cố kìm nén. Cô không thể rơi nước mắt trước mặt binh lính.
Aura ngồi ở rìa tầm nhìn mờ ướt của cô, đặt một tấm vải lên chỗ bị thương của con vật.
"...Của Hiro à?"
"Ừ, là tốc long của cậu ấy. Bị thương te tua thế này..."
Đó là một sinh vật khó gần, vốn chẳng thân thiện với con người. Nhưng chẳng hiểu sao, con bé này lại đặc biệt quý Hiro, điều đó từng khiến Liz cực kỳ bất ngờ. Nó không bao giờ cho cô cưỡi, nhưng lại rất thân thiết. Nó từng là bạn chơi với Cerberus, cả hai từng chạy nhảy tung tăng cùng nhau, nhưng giờ thì yếu ớt đến mức chẳng còn hình bóng ngày xưa.
"Này, tôi chuyên trị người thôi đấy nhé? Chữa cho tốc long thì quá sức rồi."
"Nhưng không thể để nó nằm đây được. Dù gì nó cũng là tốc long của Hiro mà."
"...Tôi sẽ cố gắng."
Khi thấy bác sĩ quân y chạy tới, Liz đứng dậy.
Cô không thể ở lại bên tốc long được nữa, cuộc họp chiến thuật sắp bắt đầu rồi. Cô phải làm việc mình cần làm. Nếu cô dừng lại ở đây, mọi nỗ lực sẽ đổ sông đổ bể.
"...Aura?"
Cô gọi cô gái nhỏ, nhưng Aura vẫn cứng đờ tay đặt trên yên của tốc long.
"Có chuyện gì vậy?"
Cô định đặt tay lên vai Aura, nhưng ngay trước khi kịp chạm, Aura đã đứng dậy rất nhanh. Phản ứng nhanh bất thường khiến Liz cũng giật mình.
"Liz, còn cuộc họp nữa."
Liz nghiêng đầu khó hiểu trước biểu cảm bất an hiếm thấy của Aura, nhưng chưa kịp hỏi thì cô đã quay đi và bước đi.
"Đ-đợi đã, Aura, cậu sao vậy?"
"Sinh lực của tốc long không phải chuyện đùa đâu. Nó sẽ hồi phục nhanh thôi. Còn giờ, cậu nên tập trung vào cuộc họp chiến tranh, đừng nghĩ gì khác, tập trung vào Lục Quốc đi."
Aura, khác thường, lại nói liên tục như thế và bước nhanh về phía trước. Cô không để ý rằng "bức thư" trong tay áo đã bị lộ một chút khi quay người.
Có một người đang quan sát họ từ phía sau. Nếu Liz không bị phân tâm bởi Aura, có lẽ cô đã nhận ra sự xuất hiện kỳ lạ kia.
"….."
Một người đàn ông khoác áo choàng trắng, đeo mặt nạ. Người đó bước tới gần nhóm binh sĩ đang cấp cứu tốc long.
"Xin lỗi, cho tôi qua một chút."
Chỉ một câu nói, mà không khí đã trở nên nặng nề. Áp lực từ anh ta lớn đến mức không ai dám ngăn cản, binh sĩ tự động nhường đường.
Những ai cảm nhận được khí chất vượt trội của anh ta đều co rúm lại, sợ hãi hoặc kính sợ.
Không một ai kiểm tra thân phận của người này. Họ hoàn toàn bị khí thế của anh ta đè bẹp.
Nếu không ai ngăn cản, việc anh ta đến được bên tốc long là điều không thể tránh khỏi.
"...May quá. Mừng là mày không sao."
Người đeo mặt nạ quỳ xuống, khẽ vỗ nhẹ lên đầu tốc long, vai khẽ run.
"N-này, không thể chạm vào nó như vậy――"
Bác sĩ định ngăn anh ta lại, nhưng mắt mở to kinh ngạc khi thấy cảnh tượng trước mắt.
"Cái… cái gì thế này…?"
Một ánh sáng nhạt bao lấy tốc long, và những vết thương liền biến mất chỉ trong vài giây — một sự kỳ diệu vượt khỏi lẽ thường.
Các binh sĩ và bác sĩ chỉ còn biết chết lặng.
Người đeo mặt nạ phớt lờ mọi ánh nhìn, nhẹ nhàng nói:
"...Ổn rồi chứ?"
Anh ta đứng lên, xác nhận yên cương đã được tháo ra.
"Tôi sẽ đưa nó đi."
"K-không được. Đây là tốc long của đệ tứ hoàng tử Hiro――"
Người đeo mặt nạ đặt tay lên vai bác sĩ và giơ tay kia ra hiệu dừng lại.
"...Xin lỗi, nhưng anh phải từ bỏ thôi."
Một ánh sáng vàng phát ra từ sâu trong chiếc mặt nạ. Các binh sĩ xung quanh nhận thấy sự bất thường, vội rút kiếm. Nhưng ngay lúc ấy, một cây gậy từ trên trời rơi xuống, cắm phập xuống đất, tạo ra một hố sụt lớn.
"Không giống cậu gì cả. Biết rằng nó an toàn rồi thì đừng gây thêm rắc rối nữa."
Một giọng phụ nữ vui vẻ vang lên giữa đám bụi mù mịt. Đám binh lính dạt ra, để lộ một người phụ nữ mặc áo tím bạc bước đến.
"Claudia, dù sao thì nó cũng là khế ước thú của tôi. Tôi có trách nhiệm bảo vệ nó."
"Như tôi đã nói, cậu mang nó theo là để khẳng định chính thống của mình mà."
"...Cô nghĩ vậy à?"
"Chứ cậu tưởng tôi nghĩ cậu định làm gì?"
"Tôi tưởng cô định tấn công nó."
Bỏ qua cuộc trò chuyện giữa hai người, các binh sĩ đứng đó vẫn cứng đờ không nói được gì. Không phải vì hai kẻ lạ mặt.
Mà vì họ nhận ra biểu tượng trên cây gậy cắm giữa đám đông — một lá cờ với hình cái cân trên nền trắng.
Đó là biểu tượng của một quốc gia nhỏ nhưng đầy ảnh hưởng ở trung tâm đại lục.
Một quốc gia chưa từng xuất hiện trên chiến trường vì luôn giữ thế trung lập, sống ngoài vòng xoáy của thế tục.
Nay, khi nó xuất hiện trước mặt họ — ai nấy đều á khẩu.
"Ồ, có vẻ mọi người ngạc nhiên thật đấy."
Cô gái tên Claudia mỉm cười, đưa mu bàn tay che miệng như thể đang tinh nghịch trêu chọc sự ngỡ ngàng của mọi người.
"Đây là――"


0 Bình luận