Trans: TentacleSoHot
-----
“Thật không thể chấp nhận nổi.”
Chiếc bàn rung lên dữ dội.
Một vị tướng già đập mạnh nắm đấm xuống mặt bàn, tiếng nổ vang lên như sấm cùng sát khí bùng phát khiến cả lều chỉ huy lạnh đi vài độ.
Không ai dám thốt nên lời. Tất cả chỉ biết im lặng chờ cơn thịnh nộ qua đi.
“Chúng ta có một nghìn kỵ binh, hai nghìn bộ binh nhẹ, nếu tính cả số bị thương nặng thì hơn bốn nghìn quân… và đây là thiệt hại ta phải chịu chỉ từ một ngàn quân địch. Hai vạn người, mà đây là kết quả sao?”
Gương mặt tướng quân McRill như chết lặng, bởi liên tiếp bị kẻ địch dắt mũi bằng những mưu mẹo tinh vi.
“Chúng có vẻ rất giảo hoạt. Ngày mai, hãy đánh bình tĩnh, từ từ hạ thành Tullus. Qua trận hôm nay, có khi binh lính cũng tỉnh lại phần nào rồi.”
Một sĩ quan lên tiếng, như muốn xoa dịu cơn giận của tướng quân. Nhưng chẳng ai dám nhìn vào mắt ông, chỉ cúi đầu, miệng méo xệch như bị bôi dầu.
“Tôi tìm được báo cáo cũ nói rằng pháo đài Tullus từng bị ta chiếm giữ. Nhưng trước khi đánh trận quyết định với hoàng tử Hiro, ta đã bỏ lại pháo đài đó mà không phá hủy, chỉ kịp lấy đi lương thực và vật tư. Vì vậy, phía đối phương hiện tại không thể trụ lâu. Chúng ta chỉ cần đánh chắc là thắng.”
“Ý ngươi là… chỉ cần đánh sập cái pháo đài tồi tàn ấy là có thể xóa sạch nỗi nhục hôm nay?”
Đám sĩ quan im lặng. Binh lính thì rã rời, sĩ khí đã rớt xuống tận đáy. Dù có tiếp tục kéo dài, nếu viện quân từ Đế quốc Grantz kéo đến, người thua sẽ là họ.
“Một lần nữa, ta hỏi: Liệu hạ được cái pháo đài ấy… danh dự có trở lại không?”
Không ai dám trả lời. Vì tất nhiên là không.
Đây là một sai lầm nghiêm trọng ― và là sai lầm đáng bị chém đầu.
“Trước tiên, ta phải dọn sạch hậu quả. Trận chiến này… ta là người chịu trách nhiệm.”
Với McRill, thất bại đồng nghĩa với cái chết. Ông giờ chỉ còn ba lựa chọn: tập kích ban đêm, đánh cẩn trọng vào ngày mai, hoặc rút về tổng quân chờ bị xử trảm.
Không còn chỗ cho sai lầm.
Nếu ngày mai vẫn chưa chiếm được pháo đài, mà quân Grantz lại sắp tới, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Kể cả nếu đánh đêm, mà thất bại, thì không chỉ bản thân McRill, mà cấp trên của ông ― Luca ― cũng sẽ bị liên lụy. Dù ông sẵn sàng chết, nhưng không muốn cô ấy bị liên lụy. Nếu không thu được gì, ít nhất cũng phải đảm bảo cho cô an toàn.
“Giờ thì nói đi, các ngươi nghĩ thế nào?”
Bầu không khí nặng nề bao trùm lều chỉ huy. Bỗng cửa lều bật mở ― một lính gác bước vào. Cặp mắt chán nản của đám sĩ quan lập tức hướng về phía đó.
“Thưa tướng quân McRill, xin phép báo cáo…”
Giọng hắn run run.
“Các binh sĩ bị bắt làm tù binh… đã được thả và quay về.”
McRill nhíu mày. Thả tù binh? Là trò gì nữa đây? Bắt rồi lại thả?
Ông đứng dậy ngay lập tức.
“Chúng đâu?”
Ban đầu ông định trảm hết bọn vô dụng ấy mà chẳng cần nghe lời giải thích. Nhưng giờ binh lính đã mệt mỏi quá rồi, nếu ông thể hiện lòng khoan dung, có thể giúp củng cố lại tinh thần quân đội. Còn nếu trách mắng, sĩ khí lại càng tụt.
“Dạ, họ đang ở phía trước trung tâm chỉ huy.”
McRill bước đi, đám sĩ quan theo sau như cái bóng.
Ngoài trời lạnh cắt da. Ông thở ra một làn khói trắng, bước tới gần nhóm binh sĩ đang cúi gằm mặt.
“Các ngươi đã trở lại… Ta mừng vì các ngươi vẫn còn sống.”
Vài lời khích lệ. Sau đó, McRill hỏi:
“Giờ thì kể cho ta nghe. Sao các ngươi lại được thả?”
Ánh mắt ông hướng về thủ lĩnh nhóm — chính là đội trưởng tuyến hai, Weike.
Mặt ông ta băng bó, tay buông thõng như gãy, đứng sau là đám lính cũng trong tình trạng thảm thương không kém.
Trong khi mọi người im lặng, Weike mở miệng.
“Thần không biết. Bị bịt mắt, rồi thả ra. Không tra hỏi gì cả. Chúng thần cũng không rõ lý do… và e rằng không thể làm hài lòng ngài, tướng quân.”
“…Ra vậy.”
McRill thở dài, thất vọng lộ rõ.
Weike lập tức cúi rạp xuống, dán trán xuống đất.
“Thần xin lỗi vì vô dụng… xin tha mạng!”
Ông ta tưởng mình sẽ bị chém, nên hoảng loạn cầu xin.
Một sĩ quan bên cạnh thì thào vào tai McRill:
“Thưa ngài, nên rộng lượng tha cho họ. Binh sĩ đang quan sát, nếu ngài giữ được bình tĩnh, họ sẽ yên tâm hơn.”
Thật ra, McRill cũng không định xử phạt. Nhìn xung quanh, quả thật đã có rất nhiều binh lính tụ tập. Nếu ông tỏ ra hào hiệp lúc này, niềm tin có thể được khôi phục.
“Cho họ ăn uống. Những người còn lại hãy tập trung trị thương. Sau này còn dùng tới.”
Ông nhìn Weike, người đang ngẩng mặt lên đầy bất ngờ.
“Ngài không trừng phạt tôi sao…?”
“Không cần. Là lỗi của ta, vì đã khiến các ngươi ra nông nỗi này.”
McRill quỳ xuống, đối mặt với Weike.
“Cảm ơn ngài! Thần nhất định sẽ báo đáp ơn này ngoài chiến trường!”
Weike run rẩy, xúc động cúi đầu thề nguyện. McRill mỉm cười. Nếu tin tức này lan ra, nó sẽ phần nào khôi phục ý chí chiến đấu đã mất.
“Thôi nào, đi trị thương trước đã.”
McRill vươn tay kéo Weike dậy.
Nhưng…
“Hả?”
McRill buột miệng.
Thứ đập vào mắt ông là—
“Goaah ― Buuh!”
Weike ói ra máu.
Trên lưng hắn, một thanh hắc kiếm cắm sâu đến tận chuôi, đen hơn cả màn đêm.
“Mượn một chút mưu kế để làm chậm suy nghĩ của các người, rồi nhân lúc hỗn loạn mà hủy diệt tất cả.”
Khi Weike đổ gục vào vũng máu, người đàn ông đeo mặt nạ tháo băng, từ tốn cất lời. Một luồng ánh sáng vàng rực rỡ tỏa ra từ con mắt phải, chói lòa giữa màn đêm.
Một luồng sát khí khiến tướng quân lạnh sống lưng. Cả người ông cứng đờ, bản năng cảnh báo nguy hiểm tột độ.
Kẻ đeo mặt nạ cởi bỏ áo choàng đẫm máu, để lộ bộ quân phục trắng tinh không nhiễm một hạt bụi.
“Bản chất của chiến thuật, quy luật của chiến thắng — là binh pháp.”
Thanh kiếm đen được rút ra khỏi lưng Weike vung lên, máu tươi bắn tung tóe trên đất.
Trong ánh lửa lập lòe, bóng đen của hắn nhảy múa trên chiếc mặt nạ.
Bóng dáng ấy — vừa như đang ẩn mình trong đêm tối, vừa như một ảo ảnh không thực.
“Tôi cần… cái đầu của ông.”
Hắn từ từ giơ tay phải lên mặt.
“Và giờ… tan biến thật ngoạn mục đi.”
Hắn giơ ngón trỏ lên ― như vị thần ban phát cái chết.
“Rút kiếm.”
Ngay tức thì, những "binh sĩ" đứng phía sau hắn bật dậy rút kiếm.
“Nuốt chửng kẻ địch trước mặt, và dâng linh hồn các ngươi lên thiên giới.”
Đám binh sĩ đang đứng ngơ ngác liền bị đâm tới tấp bởi chính những “đồng đội” đứng cạnh mình.
Tiếng thịt bị xé toạc vang lên lạnh gáy. Không ai kịp hét, cổ họng đã bị đâm xuyên, moi ra, nghiền nát.
Một số kịp phản ứng lại bắt đầu chống cự tuyệt vọng.
Rồi…
ẦM!!!
Một tiếng nổ vang rền, chấn động cả dạ dày.
McRill quay lại.
“…Cái… gì!?”
Một cột lửa phun thẳng lên trời, sáng rực như địa ngục.
Nếu nhớ không nhầm — đó là kho lương thực.
“Khốn kiếp… chuyện gì đang xảy ra…?”
“Tâm lý chiến lược thứ nhất là làm nhục, thứ hai là đánh đòn, thứ ba là làm nhụt chí.”
Một giọng nói vang lên giữa tiếng áo giáp lạch cạch. McRill rùng mình — hắn đang đến gần.
“Ông vốn không xứng là đối thủ của tôi.”
“Hah… hah… haaah…”
Tướng quân thở dốc. Tim ông như bị bóp nghẹt.
Người đàn ông trong bộ áo choàng trắng không lộ một chút cảm xúc. Gió thổi tung vạt áo, lấp lánh như ánh trăng.
“Trận chiến này… sẽ kết thúc bằng cái chết của ông.”
Câu nói ấy không hề khiến McRill tức giận. Trái lại, hy vọng cuối cùng trong ông vỡ tan.
Nhưng ông vẫn không chịu cúi đầu.
“Đừng có hỗn láo.”
Ông có người mình phải bảo vệ. Chừng đó là đủ để ông rút kiếm.
“Ta sẽ giành chiến thắng cho Luca-sama!”
Ông hét lên, dồn toàn bộ sức lực vào nhát chém.
“Quá muộn rồi.”
Câu nói nhẹ như gió, chưa kịp tới tai McRill… thì đầu ông đã lăn xuống đất.
Ông chết mà không hề hay biết. Đôi mắt vẫn hướng về bầu trời.
“Tôi xin lỗi. Ông không phải là một tướng quân bình thường. Mà là một dũng tướng.”
“McRill-sama! Không thể để hắn sống――!?”
“Ồn ào quá.”
Vút!!! — Một đường chém cày ngang mặt đất.
“…Đáng tiếc là không thay đổi được gì.”
Hắn lao tới đám sĩ quan còn sống, chém không ngừng tay.
“Hyii!?”
“C-cố chiến đấu tới cùng! Báo thù cho McRill-sama!”
Phản công? Chỉ như trò chơi con nít.
Kẻ đeo mặt nạ cứ thế cắt ngọt từng mạng người, bóp nát hy vọng.
Khắp nơi, lửa lan ra từ lửa trại, gió mang theo tàn lửa đốt cháy cả doanh trại.
Tiếng hét vang lên giữa hỗn loạn.
“Có phản bội!”
“Cẩn thận bọn đã quay sang phe Levering!”
Lương thực bị đốt, viện binh Grantz tới, không muốn chết thì chỉ còn đường chạy.
Thông tin rối loạn. Cả đêm tối nhuốm màu tang tóc.
Tướng lĩnh bị hạ sát, trung tâm chỉ huy bị phá, không ai ra lệnh được nữa.
Kẻ đeo mặt nạ đứng lặng trong khung cảnh hỗn loạn.
“Tâm trí con người thật yếu đuối… dễ dàng gục ngã trước sợ hãi.”
Hắn rút thanh hắc kiếm khỏi xác người, đúng lúc một nhóm kỵ binh xuất hiện.
“Chừng này là đủ rồi, đúng không? Làm nữa chỉ tổ tự thiêu.”
“Phải. Về thôi.”
“Ừ, trở về pháo đài, chờ đến sáng mai.”
Hắn nắm lấy tay người phụ nữ đang cưỡi ngựa, nhảy lên yên.
Và thế là họ rút lui, kiêu hãnh rời khỏi trại chính của quân Lục Quốc Urpeth ― nơi đang chìm trong biển lửa và tiếng gào khóc.
Chỉ còn lại… địa ngục.
Từng cái lều bốc cháy. Lính thì la hét trong đau đớn, ngựa hoảng loạn phi như điên.
Doanh trại chính của Urpeth… cháy rụi.
*****
Trời quang đãng, mây trắng lững lờ trôi, từng đàn chim bay ngang, vượt qua làn khói đen đang bốc lên ngùn ngụt.
Dưới đất, những thanh kiếm rơi vãi, xác cháy đen vẫn còn bốc khói, hơi nóng chiến trường chưa tan.
Cảnh tượng… thảm khốc đến mức không thể nhìn thẳng.
Từ xa, mùi tử khí vẫn xộc thẳng vào mũi.
Hiro quay mặt khỏi những chiếc lều cháy trụi, nhìn sang người đứng cạnh mình.
Claudia đặt tay lên tường thành, mặt không cảm xúc, nhìn về bãi chiến trường.
“Có vẻ… mai đến lượt chúng ta rồi nhỉ?”
“Có thể. Nhưng nếu thấy tội nghiệp cho bọn họ, thì người nằm đó đã là chúng ta rồi.”
Hiro lại nhìn về trại chính của quân Urpeth ― giờ chỉ còn là đống tro tàn.
Không còn dấu hiệu của sự sống.
Chỉ còn những con quái thú đang ăn xác, chó hoang giành nhau ruột gan, và lũ chim rỉa mắt người chết.
Trận tập kích đêm qua đã cướp đi hàng nghìn sinh mạng. Dù còn khoảng mười ngàn sống sót, nhưng tất cả… đã chạy trốn.
“Giỏi lắm. Giờ thì lính của tôi chắc cũng chịu chấp nhận cậu rồi, Hiro-sama.”
“Nghe vậy thì tôi mừng. Tôi cũng muốn hợp tác tốt với cô về lâu dài.”
“Vậy tiếp theo tính làm gì?”
Claudia hỏi.
“Vẫn còn vài cánh quân Lục Quốc đang hoành hành khắp nơi. Tôi muốn quét sạch càng nhiều càng tốt, rồi mới hội quân với quân Grantz.”
“Chúng ta chỉ còn khoảng sáu trăm quân ở pháo đài. Tính luôn hai nghìn quân ở hậu phương thì tổng cộng cũng chỉ 2.600. Tôi không muốn tổn thất thêm nữa.”
Hiro mỉm cười với Claudia ― người đã nói thẳng thắn.
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì xử lý nốt bọn Lục Quốc, rồi đợi quân Grantz.”
“Thư báo cho biết quân Grantz sẽ đến trong vài ngày nữa.”
Cô đưa cho Hiro một lá thư có đóng ấn của đệ lục Công chúa.
“Cuối cùng… Liz cũng đến.”
Hiro khẽ chạm tay phải lên chiếc mặt nạ, như điều chỉnh lại vị trí.
“…Tôi đã quyết định đổi tên.”
Để kế hoạch hoàn thành, cậu sẽ phải từ bỏ danh tính thật — tạm thời sống như một vị vua giả.
Thời điểm đã tới. Đã đến lúc từ bỏ tên mới… và lấy lại cái tên cũ.
“Từ giờ, cô cứ gọi tôi là Surt.”
Claudia run rẩy nhẹ trước khí chất của chiến binh trước mặt, ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa ganh tị.
Cô không thể che giấu sự phấn khích, nụ cười nở rộ như hoa.
“Như lời ngài nói, quốc vương của chúng tôi. Chủ nhân mà chúng tôi tôn kính.”
Claudia cúi mình sâu, ánh mắt bừng sáng như có lửa.
“Mọi điều… sẽ theo ý ngài.”
―― Một vị vua đã từng tồn tại.
Một Hắc Vương vĩ đại, rực rỡ hơn cả mặt trời, như một vị thần giáng thế.
Là ánh trăng sáng rọi nhân gian ― cũng là ác quỷ lấp lánh giữa đêm đen.
Thái dương trong đêm tối, kẻ đã nuốt trọn ba ngàn thế giới.
Và người đó chính là… “Hắc Long Vương.”


0 Bình luận