Shinwa Densetsu no Eiyuu...
Tatematsu Miyuki Ruria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7 (Đã Hoàn Thành)

Chương 3: Vượt Qua Tuyệt Vọng (3)

0 Bình luận - Độ dài: 1,839 từ - Cập nhật:

Trans: TentacleSoHot

-----

Trời đã chợp tối khi Claudia quay trở lại.

Cô mang theo mặt nạ và bữa tối. Cô xin lỗi, bảo rằng vừa có việc gấp phải xử lý.

Hiro đã lường trước điều này, nên khi ăn, cậu chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Có vẻ như ta đã bị bao vây rồi."

"Vậy... cậu nhận ra rồi sao?"

"Tôi nghe tiếng ồn ào từ nãy giờ." Hiro nói, giọng bình thản như đang tán gẫu. "Tôi nghĩ sớm muộn gì cũng bị phát hiện... chỉ là không ngờ lại sớm vậy."

"Nói vậy... chỗ này là đâu thế?"

Hiro chợt nhận ra mình quên hỏi nơi đang ở, liền cau mày.

Claudia kéo chiếc bàn nhỏ gần đó lại, lấy bản đồ và trải ra.

"Chúng ta đang ở giữa vùng Tây Grantz. Đây là một pháo đài tên là Tullus."

"Phòng thủ tốt không?"

"Không, chỉ cần quân đông một chút là phá được."

"Vậy... để tôi xem thử."

Hiro đứng dậy, cố nuốt nốt thức ăn Claudia mang đến.

"Khoan, đừng quên cái này."

Claudia đưa cậu chiếc mặt nạ.

"À, phải rồi."

Hiro đeo nó lên như thể chỉ là miếng bịt mắt, rồi mở cửa bước ra.

"Pháo đài này tên là Fort Tullus à? Tôi không biết gì mấy về nó. Dẫn tôi đi xem tuyến phòng thủ đi."

"Nơi này nhỏ lắm, không có gì để xem đâu."

Claudia nhún vai, bước đi trước dẫn đường.

Họ không mất nhiều thời gian để ra khỏi tòa nhà. Khi bước ra, ánh trăng chào đón họ.

Hiro đang ở trong một dinh thự gỗ lớn nhất pháo đài. Xung quanh là dãy nhà ở đơn sơ, có lẽ là nơi nghỉ của binh lính. Quân lính Levering đang cầm đuốc chạy tán loạn khắp nơi.

Theo lời Claudia, 2.000 trong số 3.000 quân đã ở lại hậu phương, 1.000 còn lại theo họ đến Fort Tullus.

Có lẽ vì pháo đài quá nhỏ, nên dù quân số ít nhưng vẫn thấy chật chội.

Từ vị trí của lửa trại cũng thấy — tường thành thấp đến mức chỉ cần thang là leo qua được, dễ bị công phá bằng máy bắn đá.

Nói trắng ra, Fort Tullus dễ thủ nếu ít quân công, nhưng nếu gặp đại quân thì chẳng khác gì mảnh giấy.

Rõ ràng không thích hợp để thủ thành, Hiro và Claudia bước qua lính tuần tra, leo lên tường thành.

Gió mạnh thổi qua, tóc Claudia tung bay.

"À, tiện nói... chúng từng yêu cầu tôi đầu hàng, nhưng tôi chọc tức chúng rồi từ chối."

Dù chẳng cần khiêu khích địch, nhưng với tính cách Claudia thì chuyện này không lạ. Ít ra thì, còn hơn là đầu hàng.

"Chuẩn phong cách của cô rồi."

Hiro đáp vô cảm, rồi nhìn xuống quan sát tình hình.

Không chỉ là ánh sáng lập lòe — những ngọn lửa bốc lên trời, trải dài khắp cánh đồng.

Pháo đài đã bị bao vây hoàn toàn.

Và bởi một đại quân.

Hiro cảm thấy gai người... nhưng không phải vì sợ — mà vì hưng phấn.

"Vậy... chúng ta thoát kiểu gì đây?"

Claudia nghiêng đầu, tay đặt lên má như đang bối rối.

Nhưng nụ cười thoáng qua trên mặt cô khiến Hiro nghĩ...

(Cô ta đang tận hưởng chiến tranh? Hay không coi đây là khủng hoảng thế?)

Không cần hỏi cũng biết — chắc chắn cô ta đã có kế hoạch thoát thân. Mà nếu đã có rồi mà chưa ra tay, nghĩa là cô đang thử mình.

"Thật là khó xử. Trong tình huống này, Hiro-sama sẽ làm gì?"

"Cô biết rõ mà còn hỏi."

"Fufu, tôi không quên chuyện cậu từng cứu vương quốc Levering. Nhưng giờ khác rồi. Tôi muốn thấy khả năng của cộng sự tương lai."

Cô muốn kiểm tra năng lực thực sự của Hiro. Có thể là vì thuộc hạ đang nghi ngờ việc cô đột ngột thân thiết với một kẻ lạ mặt.

Tóm lại, Hiro cần chứng minh bản thân không chỉ với Claudia, mà cả binh sĩ Levering.

(Chắc chắn là muốn thử sức mình...)

Hiro cảm nhận rõ ánh nhìn dò xét từ cô.

"Biết quân địch có bao nhiêu không?"

"1.000 bên ta, còn Lục Quốc có 20.000."

Claudia nhếch mép, mắt lóe lên ánh gian tà.

Biết được người chỉ huy thì tốt, nhưng không phải lúc để kén cá chọn canh.

Hiro đặt tay lên cằm suy nghĩ. Claudia liếc cậu, rồi nhìn quanh.

"Canh phòng rất chặt. Đừng mong đánh đêm. Đuốc quá nhiều, chúng không định để ta ngủ yên."

Tức là địch chuẩn bị cho chiến tranh ban đêm.

Nếu lơi lỏng, chúng sẽ công. Nếu phòng thủ gắt, chúng sẽ tra tấn tâm lý.

(Nếu vậy, mình cần một kế hoạch táo bạo... để cho bọn chúng thấy mình là ai.)

Trong thế giới kẻ yếu bị đào thải, sức mạnh là tất cả.

Kẻ mạnh thắng, kẻ yếu thua. Đơn giản và tàn nhẫn.

"Làm chút gì đó để khuấy động mọi thứ thôi."

Khi Hiro nghĩ ra nhiều kế, Claudia nghiêng đầu nhìn.

"...Khuấy động?"

"Tôi muốn xem đối phương là loại chỉ huy thế nào. Hung hăng hay rụt rè — rồi tùy đó mà triển khai."

"Vậy là... cậu đã có cách thắng 20.000 quân?"

Ánh mắt cô mở to, đầy kinh ngạc.

"Tất nhiên. Chỉ cần từng bước đúng, kết cục chỉ có một: chiến thắng."

Nói thì dễ, làm mới khó. Nhưng Hiro tự tin.

"Con người có cảm xúc. Dù là ai, dẫn quân bao nhiêu, vẫn là người. Chỉ cần có cảm xúc, là sẽ có sơ hở."

Và chiến tranh... có thể bị thao túng bởi cảm xúc.

"Mà thôi, nói mãi cũng vô ích. Làm cho cô xem."

"Cậu định làm gì?"

"Trước hết, dập hết đuốc trên tường thành đi."

"...Cậu điên à?"

Claudia nhìn Hiro đầy ngờ vực.

"Kế càng lớn, đối thủ càng dè chừng. Người ta luôn sợ bị bỏ thuốc, nên trước khi ăn sẽ kiểm tra. Chiến tranh cũng vậy."

"Giảm cả quân canh nữa. Hôm nay, để lính nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt."

"Nếu địch tấn công thì sao?"

"Lúc đó, lính còn lại bắn tên. Còn lính nghỉ thì ném đá. Tìm mấy viên đá lớn trong sân ấy."

Hiro mỉm cười.

"Ổn cả. Tin tôi đi."

Claudia lặng người, miệng mấp máy.

"Cậu chắc không?"

"Ồ, tôi mừng là cô tin tôi đấy."

"...Được rồi. Làm như vậy đi."

Claudia ra lệnh. Chỉ một lát sau, đuốc trên tường được dập tắt.

Ánh sáng vụt tắt. Bóng tối dày đặc bao trùm pháo đài.

"...Có lẽ địch bắt đầu để ý rồi. Giờ thì sao?"

Claudia hỏi trong bóng tối.

Hiro nhìn ra những đốm lửa xa xa — trại địch.

"Trung tâm chỉ huy sẽ rối. Một phe muốn công ngay, phe kia sợ bẫy. Và thế là tranh cãi nổ ra, thời gian trôi đi vô ích."

Cậu nói như lẽ đương nhiên.

"Cuối cùng, không kết luận được gì — chúng sẽ phái trinh sát."

Còn gì đáng sợ hơn một cái bẫy trong bóng tối?

Nếu để 20.000 quân chết trong tay 1.000, chỉ huy sẽ bị khinh bỉ suốt đời.

"Nếu chỉ huy ngu, lỡ xông lên thì sao?"

"Công hay không, kết cục vẫn thế."

Hiro giơ tay về phía bầu trời.

Bóng tối luôn đáng sợ. Không thấy gì, không biết gì đang chờ.

Con người sinh ra là để tìm ánh sáng.

"Dù cố gắng, chúng cũng sẽ gãy. Không ai chịu được nỗi sợ trong bóng tối mãi mãi."

*****

Đêm khuya, gió rít, lạnh buốt.

Ánh lửa chập chờn, tàn bay như sao.

Trung tâm chỉ huy của đơn vị Urpeth, Lục Quốc — đặt tại trung tâm doanh trại.

Trước lều, Đại tướng McRill đang nhìn Fort Tullus chìm trong bóng tối.

"Khoảng một tiếng từ lúc đuốc bị dập..."

McRill nhíu mày, không hiểu chuyện gì.

Một sĩ quan báo cáo:

"Không thấy động tĩnh gì trên tường. Tôi cho rằng... nên công thành ngay."

Nhưng McRill gằn mặt:

"Chờ trinh sát về đã. Nếu chúng mai phục thì sao?"

"Chúng ta có 20.000 quân. Pháo đài yếu thế kia sao chống đỡ được chúng ta."

"Chưa chắc. Đúng là quân ta đông, sĩ khí cao. Nhưng nếu thất bại thì sao?"

"Nếu vậy thì..."

McRill giơ tay ngăn lại.

"Nếu không hạ được, sĩ khí sẽ sụt. Tin báo cho biết quân Grantz đã sẵn sàng tiếp viện."

Nếu để đến khi viện quân tới, chưa hạ được pháo đài, sẽ mất hết lợi thế.

"Nếu thua, sẽ bị chỉ trích." McRill thở dài. "Mọi người sẽ nói ta chỉ biết cướp bóc."

Chiến thắng liên tiếp khiến quân Urpeth quá tự tin.

Cộng thêm mất nhiều tướng trong trận trước — không còn ai kiềm chế binh sĩ.

"Ai cũng muốn lập công, nên ganh ghét nhau. Không thể giữ bình tĩnh mãi."

McRill không muốn mất quân trong trận nhỏ này.

"Cứ bình tĩnh. Mọi quyết định sẽ dựa trên báo cáo trinh sát."

McRill thở ra làn hơi trắng, ngước nhìn trời.

"Trăng bị mây che rồi... Không biết đêm nay đứng về phe nào đây."

Bóng tối là cơ hội cho tập kích.

Nhưng... McRill chần chừ. Linh cảm mách bảo rằng đối thủ đang theo dõi.

"Tự dung ta thấy bất an..."

"Bất an?"

"Ừm... chắc do già rồi, linh cảm kém đi..."

Tiếng bước chân nặng nề cắt ngang.

McRill đặt tay lên chuôi kiếm — phản xạ vô thức.

Viên sĩ quan cười:

"Trực giác của ngài vẫn nhạy lắm."

"Có thể..."

Rồi ông buông tay, khoanh tay.

Một toán binh sĩ bước vào ánh lửa — là đơn vị trinh sát.

Mặt mày ai cũng tái nhợt, người bê bết máu.

"...Thất bại rồi à?"

McRill lẩm bẩm.

Trinh sát, lính bị thương, máu chảy từ đầu, bụng, mắt vô hồn... tất cả đều bị trúng tên.

"...Quả nhiên, là cái bẫy."

"Tôi xin lỗi... Chúng tôi cố thăm dò, ai ngờ bị mai phục."

Không có lệnh công, nhưng vì muốn lập công nên họ hành động.

McRill không trách, vì trách cũng vô ích.

"Chúng đã chờ sẵn, rồi bắn tên trong bóng tối."

Tiếng tên rít trong đêm là nỗi kinh hoàng.

Chỉ cần bắn theo tiếng rên, kẻ địch sẽ hoảng loạn.

McRill cảm ơn nhóm trinh sát, rồi ra lệnh:

"Địch vẫn đang canh ở tường. Từ giờ, chuyển sang chiến thuật quấy nhiễu."

Trống trận sẽ vang không ngừng tới sáng, không cho địch nghỉ.

"Rõ, tôi sẽ báo các đơn vị."

Viên sĩ quan chạy đi.

Nhưng McRill biết — cách này vô dụng.

"Tấn công sáng mai thôi. Dốc toàn lực... hoặc là..."

Ông vào lều, ánh mắt liếc nhìn pháo đài một lần cuối.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận