Shinwa Densetsu no Eiyuu...
Tatematsu Miyuki Ruria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7 (Đã Hoàn Thành)

Chương 5: Tuyệt Vọng Trườn Ra Từ Bóng Tối (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,244 từ - Cập nhật:

Trans: TentacleSoHot

-----

Một nhóm kỵ binh đang phi nước đại.

Đó là một đơn vị độc lập được điều động riêng trên chiến trường.

Lá cờ tung bay phía trước mang biểu tượng của quỷ tộc — hai chiếc sừng sắc nhọn bắt chéo trên nền tím. Kề bên là huy hiệu có hình bạch mã độc giác, cũng trên nền tím, tung bay kiêu hãnh giữa bầu trời.

Cũng với lá cờ đó được phất tại chính doanh, tuyến ba của trung tâm Grantz giờ đây do quân Vương quốc Levering chỉ huy.

Dẫn đầu là những chiến xa bốn ngựa đang lao vun vút trong gió ngược. Đứng trên một trong số đó là nữ hoàng Claudia của Vương quốc Levering, mái tóc tím bạc tung bay, tay cầm roi ngựa.

“Không thể cưỡi ngựa ra chiến trường, có phải là chí mạng không nhỉ?”

Claudia hỏi khi đang điều khiển cỗ xe rung lắc dữ dội.

Chàng trai mang mặt nạ đang gác tay lên thành xe, mắt ngước nhìn bầu trời.

“Đến giờ thì tôi vẫn chưa gặp rắc rối gì với Tốc Long.”

“Thế sao lại không cưỡi nó? Cậu đang bảo vệ con rồng đó cơ mà?”

“Dù vết thương đã lành, nhưng nếu nó vận động mạnh, có thể lại nứt ra. Tôi không thể để con bé tự làm khổ bản thân được.”

Hiro đáp, rồi mở bản đồ, đặt thanh kiếm bên cạnh để chặn gió.

Tuy vậy, khi thấy bản đồ cứ bay phần phật vì gió mạnh, cậu bực bội khoanh tay.

“Đang lúc thế này mà còn coi bản đồ làm gì vậy?”

“Tôi cần xác nhận một thứ. Có bản đồ trước mặt sẽ dễ hình dung hơn.”

Trong lúc họ trò chuyện, bản đồ bị gió xé nát và bay mất phía sau. Claudia khịt mũi tỏ vẻ khó chịu.

Hiro nhún vai, lẩm bẩm như chẳng mấy bận tâm.

“Hắc Kỵ Hoàng Gia có vẻ đã đốt sạch lương thực của địch rồi.”

Claudia nhíu mày trước câu chuyện chẳng liên quan. Hiro luôn như thế — bất kể tình huống nào, cũng quăng ra những câu khiến người khác phải động não.

“Cậu cũng đối xử với công chúa Celia Estrella như vậy à?”

“.....”

Không có câu trả lời, nhưng Claudia ngầm hiểu — chắc là chẳng khác gì.

“Khi trận chiến này kết thúc, tôi nên gặp cô ấy một lần nhỉ?”

Cô nhớ lại lần đầu gặp Celia tại hội nghị quân sự — một cô gái mang khí chất thanh khiết như thần thánh, vừa dịu dàng vừa cứng cỏi. Dáng người hoàn hảo như tượng tạc, khiến Claudia không thể rời mắt.

Cô chắc rằng một cuộc trò chuyện với Celia sẽ rất thú vị.

“Tôi thực sự muốn hiểu rõ hơn về cô ấy, cho tương lai.”

“...Nếu có cơ hội, cứ làm vậy.”

Claudia bật cười thích thú. Trong mắt người đeo mặt nạ ấy, lần đầu tiên cô thấy một tia cảm xúc thật — đó là điều khiến tim cô đập mạnh.

Tuy vậy, lúc này, không thể để lỡ thời cơ hay làm Hiro phật ý. Cô quay sang hướng tây chiến trường.

“Nếu làn khói đó là dấu hiệu lương thực bị thiêu rụi, thì cục diện trận chiến sẽ thay đổi nhanh chóng từ đây.”

“Cô nói đúng.”

Hiro nhớ đến bức thư đã biến mất khỏi yên ngựa Tốc Long. Trong đó có nhắc đến việc Hắc Kỵ Hoàng Gia vẫn còn sống — họ đã ẩn mình tại Felzen, âm thầm theo dõi động thái của Lục Quốc.

“Lục Quốc quá nóng vội. Nếu chịu truy sát đến cùng, kết cục có thể đã khác.”

Hay ít nhất, nếu chúng thay đổi vị trí hậu cần — thì bi kịch đã không xảy ra. Nhưng giờ nghĩ lại cũng vô ích. Đây là thực tại, và chỉ có thể đón nhận.

“Khả năng hành động dứt khoát của Hắc Kỵ quả thật đáng kinh ngạc.”

Khói đen từ phía tây chứng minh — kế hoạch đã bắt đầu, và lương thực địch đã cháy rụi.

“Aura có vẻ đã không bỏ lỡ cơ hội này mà lập tức hành động.”

Nhìn về chính doanh Grantz, hàng loạt cờ hiệu và bụi đất đang cuộn lên.

Aura có vẻ đang nâng cấp ván cờ, gửi mệnh lệnh đến từng chỉ huy.

“Sĩ khí Lục Quốc sẽ giảm sút, nhưng chắc chắn chúng vẫn sẽ phản công liều mạng.”

“Ừ, chính vì vậy — thời khắc quyết định là bây giờ.”

Kế hoạch xuyên phá trung tâm đã bị lộ — khiến Lục Quốc mất phương hướng. Giờ thì chúng chỉ có thể đâm thẳng vào lỗ hổng Grantz đã mở — và liều mạng bóp nghẹt trung quân.

“Chỉ sợ phản tác dụng... vì đà chiến thắng vẫn đang thuộc về Lục Quốc. Chuột bị dồn chân còn cắn mèo, con mồi tuyệt vọng mới đáng sợ nhất.”

“Cậu nói đúng — và đó là lý do chúng ta đang ở đây, phải không?”

Từng chút từng chút, như nước ngấm vào bông — đến lúc thích hợp, bóp cổ chỉ trong một hơi.

Đó chính là thắng lợi hoàn hảo.

“Ta chỉ cần câu giờ đến khi vòng vây hoàn thành... và rồi sẽ được đền đáp xứng đáng.”

Claudia vừa dứt lời thì dừng cỗ xe.

Họ đã đến tuyến ba — chính là vị trí mục tiêu.

Xung quanh là binh lính Grantz đang dàn trận.

Dù lo lắng, họ vẫn đứng vững vàng, ánh mắt không hề sợ hãi khi nhìn thấy quân Levering. Có lẽ họ đã được báo trước — nên không hề nao núng khi thấy Hiro và Claudia.

“Không cần phải bi quan.”

Hiro nhảy xuống xe, chân chạm đất, quay sang nói với Claudia.

“Họ đã giao cho tôi một vai trò quan trọng. Tôi phải đáp lại sự kỳ vọng đó.”

Để xứng đáng — thì trước tiên...

“Ta phải xử lý bọn kia đã.”

Ở phía sau tuyến hai, bụi mù bốc lên khi một nhóm kỵ binh đang xông tới như ma quỷ — nghiền nát tất cả binh lính Grantz cản đường.

Claudia nhăn mặt khó chịu, còn lính Levering lập tức dựng thương thủ thế.

“...Trông ghê thật đấy.”

Claudia buột miệng nói, chẳng giấu nổi sự ghê tởm.

“Tôi nghe nói... bọn chúng là ‘Đội Oán Linh’ gì đó. Là đơn vị tư nhân của cựu chỉ huy Lục Quốc.”

Hiro trả lời hờ hững, Claudia nghe xong lại càng tò mò.

“Cậu biết nhiều nhỉ. Đã từng giao chiến với chúng à?”

“Không. Chỉ đọc qua báo cáo thôi. Không biết rõ sức mạnh, nhưng nếu chúng tiến được đến đây... chắc chắn là không tầm thường.”

Chúng được mô tả như dã thú, tàn sát không chừa ai.

Việc tung loại quái vật như vậy vào trận địa... thật chẳng khác nào trò đùa bệnh hoạn.

“Không thể để chúng vượt qua đây. Cô biết điều đó mà, đúng không Claudia?”

“Dĩ nhiên rồi. Quân của ta không yếu đến mức run sợ trước đám yêu ma núi rừng ấy.”

“Vậy thì không còn gì phải lo. Nghiền nát chúng thôi.”

Hiro mỉm cười đằng sau chiếc mặt nạ. Claudia nâng cao thanh kiếm xanh biếc như tín hiệu ra quân.

“Các ngươi đang đứng trước mặt Quân Vương — mà dám nhìn từ trên xuống?”

Claudia nhếch môi lạnh lùng, vung tay chỉ đạo — một động tác đầy ngạo mạn.

Dẫu vậy, quân Levering đồng loạt hét vang.

“Vì Tổ Vương Rox! Hãy để vinh quang của Nữ hoàng truyền tới chúng!”

Họ thúc ngựa, lao lên như gió lốc, mũi thương rực sáng dưới ánh mặt trời.

Chỉ một khoảnh khắc sau, hai đạo quân va chạm.

Máu bắn tung tóe. Đầu người lăn lông lốc. Tay chân văng khỏi thân thể. Mũ giáp vỡ nát, ngực bị ép đến móp méo, nội tạng phun trào.

Dẫu máu mồm trào ra, họ vẫn nghiến răng, đâm xuyên cổ họng kẻ thù.

Một trận chiến kinh hoàng, nơi thịt bị xé, xương bị nghiền, linh hồn bị chà đạp.

“Raaaaahhh!”

Vượt qua cả nỗi sợ cái chết, họ gào lên, lao vào vùng tử địa của chính mình.

Tất cả là vì Nữ hoàng. Quân Levering chiến đấu đến giọt máu cuối cùng với niềm kiêu hãnh trong tim. Nhưng dẫu ý chí có sắt đá, cũng không thể nào trúng đòn mãi.

“Đừng lo tuyến sau, cứ xả giận đi. Ta lo phần còn lại.”

Claudia, trên khuôn mặt rạng ngời như say mê, lao vào đội Oán Linh vẫn còn sống sót.

“Hãy nhảy múa điên loạn và quỳ gối dưới chân ta.”

Tuyết lả tả rơi quanh nàng. Dưới bầu trời xanh ngắt, Claudia vung thanh kiếm như một cơn bão tuyết hoang dại.

“Nhăn nhó đi, gào thét đi, để ta cắt lấy linh hồn thảm hại của ngươi.”

Một điệu múa kiếm không thể tưởng tượng nổi.

Không cần cưỡi ngựa. Kẻ nào đứng trước mặt nàng, đều bị chẻ đôi chỉ trong chớp mắt.

Vũ điệu lưỡi kiếm ấy không chỉ tiếp thêm tinh thần cho quân Levering, mà cả lính Grantz xung quanh cũng được khơi dậy dũng khí.

Trong địa ngục chiến trường, nơi Claudia đứng — lại mang đến cảm giác như đặt chân vào vùng đất băng giá vô tận.

“Cho ta nếm thử chút tuyệt vọng đó được không?”

“Á… Aaaaaaaaaa!!”

“Chậm như rùa vậy. Chán tới mức muốn ngủ gật luôn.”

Giữa khung cảnh hỗn loạn, một người đàn ông lặng lẽ hạ từng tên Oán Linh — mà không hề nhúc nhích khỏi chỗ.

“Với cái trình độ đó mà đòi phục thù? Đừng mơ. Không một thứ gì ngươi có thể đạt được.”

Chỉ một nhát chém, kẻ địch đổ rạp như rối đứt dây.

Sự sợ hãi đến nghẹt thở đang lấn át cả thù hận bao trùm chiến trường.

“Uooooohhh!!”

Gào lên như quỷ dữ, tàn quân Oán Linh nhảy khỏi ngựa, rút kiếm, lao vào Hiro như điên.

“Chưa đủ tầm. Ngươi đang làm gì vậy? Chọn tuyệt vọng à?”

Trước chàng trai đeo mặt nạ, lưỡi kiếm mang theo chút khát vọng trả thù chẳng khác gì trò trẻ con. Máu đổ đầy đất, nhưng áo choàng trắng của cậu vẫn không vướng một giọt.

Đứng giữa vũng máu, Hiro ung dung tung đòn, tỏa ra khí thế đè bẹp tất cả.

“Mỗi người có nỗi đau riêng khi mất mát, khi bị tước đoạt... không ai giống ai.”

Hiro cúi đầu nhìn xuống. Trượt chân trong vũng máu, cậu nhìn chằm chằm kẻ địch đang cố gượng dậy — rồi đâm Hắc Đế thẳng vào cổ hắn không chút do dự.

“Guaaaaah!”

Hiro rút thanh kiếm đen khỏi xác, ánh mắt lạnh tanh quét quanh chiến trường.

“Nhưng tuyệt vọng thì công bằng.”

Cậu bước tới, chém gục từng tên địch đang rút lui.

Gương mặt không lộ chút cảm xúc, nhìn dòng máu phun trào từ những kẻ đang ngã gục.

“Nếu ghét cay ghét đắng sự bất công của thế giới này… thì lẽ ra các ngươi phải giơ tay lên trời mà cầu thay đổi.”

Hiro ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, không rõ những lời ấy dành cho ai.

Không ai thấy được biểu cảm phía sau chiếc mặt nạ.

Giữa tiếng gào hét loạn lạc, Hiro vẫn đứng sừng sững trên vũng máu — dáng vẻ yếu ớt như một thân cây khô chỉ cần chạm nhẹ là gãy.

Nhưng đội Oán Linh lại đứng như bị đóng băng. Không ai dám nhúc nhích.

Thậm chí vài tên còn quay lưng bỏ chạy — dù đây là thời cơ tốt để phản công.

“Góaah!?”

Một mũi thương xuyên thấu lưng. Chúng quá mải chăm chú vào Hiro mà quên mất xung quanh — để rồi bị lính Grantz đâm từ sau lưng.

Cái chết của đồng đội kéo chúng về thực tại.

“Á… aaaaa…”

Giờ đây, chẳng còn oán linh nào cả. Chỉ còn những con người tầm thường, gào thét vì sợ chết.

“Ooooohhhh! Oooooohh!”

Bỏ chạy — đó là lựa chọn cuối cùng còn sót lại cho chúng.

“Bảo mà... các ngươi chưa sẵn sàng.”

Tưởng rằng có thể xâm nhập vào tận tuyến ba mà rút lui an toàn? Đúng là trò hề.

“Thật thất vọng.”

Toàn những kẻ yếu đuối, cố gồng lên làm thú dữ.

“Chúc mừng. Các ngươi đúng là... con người.”

Hiro cứ thế cắt cổ một tên đang ngã xuống, rồi chẻ đôi đầu một kẻ khác hét lên như chuột.

“Con người — theo cái cách hèn hạ và thối nát nhất có thể.”

Một tên khác vứt vũ khí đầu hàng, nhưng Hiro không chần chừ — đâm thẳng.

“Gahh—Aah…”

“Kể cả có cầu xin tha thứ... ta cũng không tha.”

Để tránh sự hỗn loạn, Hiro giết trước những kẻ đầu hàng.

Vô số người từng bị tra tấn. Vô số người chết trong nỗi tuyệt vọng.

Oán Linh — nhân danh “báo thù” mà giết cả kẻ không chống cự, cả phụ nữ và trẻ nhỏ, thậm chí ăn thịt xác chết như quỷ dữ.

“Không có ai trong các ngươi xứng đáng sống sót.”

“Aaagh… Hiii, aaaaaagh!”

Cắt phăng đầu một tên, Hiro ném xuống trước đám còn lại vẫn cố vùng vẫy.

“Ta không cần nói gì nữa. Tất cả đều vô nghĩa.”

Lưỡi kiếm cào trên mặt đất, Hiro vác kiếm trên vai, ánh nhìn lạnh lẽo đâm xuyên.

Từng đó... là đủ để khiến chúng đứng chôn chân tại chỗ.

“...A...”

Chúng hiểu rồi.

Dù trời đất có sụp đổ — cũng không thắng nổi người này.

Dù vậy, bản năng mách bảo — quay lưng bỏ chạy sẽ chết chắc.

Chúng chẳng khác gì lũ trộm bị nhốt giữa bầy mãnh thú.

Hiro bước tới.

Một bước của cậu, là hai bước chúng lùi.

“Bắt đầu từ đứa trên cùng nhé.”

Một nhát. Cổ đối phương bật máu như suối.

“Tiếp theo.”

Một nhát nữa. Thân thể bị chém ngang eo.

“Rồi.”

Đòn chém nhẹ hơn cả trẻ con cầm kiếm gỗ. Nhưng không ai tránh được. Tất cả đều đổ gục.

“Vẫn chưa đủ. Thế nên — cứ tiếp tục vùng vẫy đi.”

Không ai hiểu vì sao họ bị trúng đòn. Cũng chẳng ai biết phải làm gì để chống lại.

“Muốn tiếp tục kháng cự cho đến khi ta thỏa mãn sao?”

Mắt phải dưới lớp mặt nạ — lóe lên ánh vàng lạnh toát đến rợn người.

Dù giữa trời nắng gắt, nó vẫn không hề mờ nhạt.

Nếu chỉ có một bên, người ta có thể gọi là “dị nhãn.” Nhưng mắt trái lại hoàn toàn ngược lại — như hố sâu đen ngòm, tuôn ra sát khí sắc lẹm.

Cặp mắt đó... như đang nhìn thấu tâm can kẻ thù.

Hai luồng ánh sáng ấy—một vàng rực như ánh thần, một đen thẳm như vực sâu—vĩnh viễn không thể cùng tồn tại.

Dù có bóc tách lịch sử, đào sâu tất cả huyền thoại, cũng sẽ không bao giờ tồn tại một người mang cả hai.

Nếu có, kẻ đó ắt không còn thuộc về phạm trù “con người” nữa — mà là một thực thể vượt ngoài lý trí nhân loại, một “thần” bước xuống trần gian.

Chính vì thế, khi chứng kiến cảnh tượng ấy — đội Oán Linh, vốn hung hăng như loài thú hoang, đột ngột chết lặng.

“Với cái quyết tâm ấy mà dám chắn đường ta sao?”

Không một chút do dự. Kể cả đứng không đúng vị trí, Hiro vẫn sẽ vung kiếm — tàn nhẫn, không khoan nhượng.

Bởi vì...

Trong Hiro, không tồn tại cái gọi là “tha thứ.”

Cuộc tàn sát đơn phương ấy sẽ không dừng lại… cho đến khi kẻ địch cạn máu.

“Aaa… aaaaahhh...”

Chỉ cần đối diện hắn thôi, sự chênh lệch đã rõ rành rành.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy — một vàng, một đen — linh hồn họ như bị xé toạc.

“Câm mồm.”

Thậm chí, cả tiếng thét cũng không được phép vang lên.

Trái tim họ vỡ vụn, khi nhận ra… mọi sự chống cự đều vô nghĩa trước “phán quyết của thần.”

Thù hận tan biến. Cơ thể bị chém vụn. Không chút thương xót.

“H-Hyiih!?”

Thứ từng nâng đỡ trái tim họ chỉ là oán niệm — giờ đây cũng đã sụp đổ hoàn toàn. Cổ họ nghẹn cứng, tuyệt vọng nuốt trọn lý trí.

“...Tưởng bọn chúng thù dai với Grantz lắm cơ mà.”

Claudia lẩm bẩm, mắt không chớp nhìn cảnh đội Oán Linh ném vũ khí, quay đầu bỏ chạy.

“...Thật thảm hại.”

Thanh kiếm trên tay cô chùng xuống — như thể đã chẳng còn gì để chém.

Cô dõi theo tấm lưng những kẻ tháo chạy như nhìn rác rưởi. Bất chợt, như nhớ ra điều gì đó, cô nghiêng đầu khẽ hỏi:

“Nhưng... liệu bọn chúng có thoát được cơn thịnh nộ của Quân Vương không?”

Câu nói ấy — nhẹ tênh như gió — lại như dội vào tim.

Đối tượng của nó, là một chàng trai trẻ.

Mắt phải phát ra khí chất trang nghiêm đến rợn người. Mắt trái thì như đang tuôn trào một cơn lũ sát khí dữ dội.

Hiro—vươn tay về phía trời xanh—ẩn sau chiếc mặt nạ, môi cong lên thành một nụ cười ghê rợn.

“Các ngươi biết… tuyệt vọng là gì không?”

Chỉ một câu nói.

Bầu trời xoắn vặn. Mặt đất rung chuyển như muốn gào thét.

Một cơn lũ sức mạnh khủng khiếp — khiến cả đồng minh lẫn kẻ thù phải nghẹt thở.

“Khóc đi — vì sự tuyệt vọng. Hãy để lệ ngươi rơi vì thất vọng. Và tận hưởng... nỗi tuyệt vọng này.”

Mặt đất nứt toác. Không gian vỡ vụn.

Mọi thứ bị phủ trong sự kinh hoàng. Nỗi tuyệt vọng lan tràn như dịch bệnh.

“Hãy nuốt linh hồn chúng đi, Hắc Đế.”

Âm thanh biến mất khỏi thế giới. Cứ như khái niệm "tiếng động" chưa bao giờ tồn tại.

“Ta là... Hắc Long Vương.”

Áp lực khủng khiếp ập đến. Cảm giác bị đè ép siết chặt lấy mọi sinh vật quanh đó.

Không có đường lui trong sự tĩnh lặng tàn bạo ấy.

Ai nấy, dù là người, là ngựa, là côn trùng hay cỏ cây... đều run rẩy. Không một ai động đậy nổi.

Hiro giương thanh Hắc Đế lên — ngang tầm mắt — như đang ngắm.

“Là kẻ đưa tất cả sinh mệnh... về với cõi hư không.”

― Nỗi sợ cái chết ―

Thời gian ngừng trôi. Không, chỉ còn nhịp tim là vang vọng trong thế giới này.

Kể cả đồng minh hay kẻ thù, tất cả đều quên đi dòng chảy thời gian. Tất cả đều bất động.

“Giờ thì—hãy cho ta thấy… cái chết trông ra sao nào.”

Như vị Thần Chết phán xử linh hồn tội lỗi, Hiro đặt tay lên mặt nạ.

― Hắc Thủy Kính Tử  ―

Một cái hàm đen kịt khổng lồ trồi lên khỏi cõi đời này — như thể đang nguyền rủa tất cả sự sống.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận