Vol 7 (Đã Hoàn Thành)
Chương 4: Những Kẻ Mang Hy Vọng (5)
0 Bình luận - Độ dài: 2,724 từ - Cập nhật:
Trans: TentacleSoHot
-----
Một lượng lớn binh lính đang ùn ùn kéo về dinh thự của gia tộc Kelheit.
Hàng chục đống lửa được đốt khắp nơi khiến màn đêm cũng sáng như ban ngày. Trên tường thành, những bóng người lặng lẽ quan sát khung cảnh đó. Một sự hiện diện nặng hơn cả bóng tối, nhẹ hơn cả gió lướt, đang nhìn xuống với gương mặt bĩu môi.
“Thất bại rồi sao…? Không ngờ bọn họ lại để Băng Đế ở lại phía sau.”
Gã khẽ lẩm bẩm giữa làn gió đêm, thì một giọng khác vang lên từ phía sau.
“Giờ làm sao đây? Đích thân ra tay luôn chứ?”
“Không cần. Chỉ là nghi binh thôi. Mục tiêu của chúng ta… nằm ở nơi khác.”
Thủ tướng Gils buông tay, để vật đang cầm rơi xuống đất. Thứ đó lăn lóc trên nền đá, phát ra âm thanh ẩm ướt, cứ lởn vởn trong tai như ám thanh từ địa ngục.
“Không được lãng phí thời gian. Đi thôi.”
Gils xoay người, bắt đầu tiến bước.
Giờ đây, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phủ Kelheit, khiến an ninh hoàng cung trở nên lơi lỏng. Họ có thể thẳng tiến tới mục tiêu mà không bị ai cản đường.
Thủ tướng Gils cùng vài cái bóng lướt đi trên con đường ngập ánh trăng. Dù không có mưa, mặt đất vẫn phát ra âm thanh sũng nước như bùn, ăn mòn sự tĩnh mịch của đêm tối.
Nhưng――
“Cho cháu đi cùng có được không?”
Một giọng nói vang lên. Dù là giữa màn đêm, người đó vẫn toát ra khí chất lẫm liệt. Bóng dáng ấy bước tới, ánh vàng bừng lên quanh người.
Gils thản nhiên giơ tay chào, như thể gặp người quen giữa buổi tiệc trà.
“Ồ ồ, nhị hoàng tử Selene. Muộn thế này rồi, người còn đi đâu vậy?”
“Phải để cháu hỏi câu đó mới đúng, bác à. Người làm gì ở đây vào giờ này?”
Với nụ cười nhẹ tênh, hoàng tử Selene đặt tay lên hai thanh kiếm đeo bên hông.
Nụ cười đó mang theo khí thế ngút trời — rõ ràng anh ta sẽ không để bọn họ tiến thêm bước nào nữa.
Hai bên dừng lại, mắt đối mắt.
“Bác có thể giải thích, bác đang làm gì với đám người khả nghi kia không?”
“Chỉ là... đang làm quen thôi.”
Selene nhướng mày khi thấy Gils dang hai tay ra, tỏ vẻ vô tội.
Dù vậy, anh không vội vạch trần, mà lặng lẽ liếc quanh.
“…Mà trông họ chẳng có vẻ gì là muốn thân thiện với ta cả.”
Khoảng năm người trùm áo choàng đang vây quanh Selene.
“Cũng phải thôi, cháu chưa chào hỏi ai mà. Thế cũng là dễ hiểu.”
“Vậy thì... chẳng phải họ nên là người mở lời trước sao?”
Ánh trăng rọi xuống mặt đất, hé lộ cảnh tượng quanh Thủ tướng Gils.
Cả khu đất nhuộm một màu đỏ đen rợn người — máu thấm vào đất, tạo nên thứ màu sắc ghê rợn.
Không chỉ một hai cái xác. Những mảnh thân thể bị chém nát nằm la liệt, lên tới hàng chục.
Gils mỉm cười, chỉ tay vào cái đầu người nằm trên đất — chính là thứ hắn vừa buông tay khi nãy.
“Là lỗi của Driks, phó chỉ huy quân đội hạng hai. Nếu hắn không tọc mạch quá, có lẽ đã chẳng phải chết.”
“Tinh thần yêu nước của họ... chẳng phải chính bác đã dạy nên sao?”
Những cái xác nằm dưới đất là thành viên của “Mật Hầu” — đội ám sát tinh nhuệ do chính tay Gils đào tạo.
“Các ngươi đi trước đi. Tên này, để ta xử lý.”
Gils liếc về đám áo choàng quanh mình. Chúng lập tức tan vào bóng tối mà không phát ra một tiếng động.
Selene không đuổi theo. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào Gils, gương mặt đanh lại.
Không khí thay đổi rõ rệt.
Ma lực đặc quánh tụ lại quanh Gils, như muốn giam cầm mọi thứ xung quanh. Trước áp lực mạnh đến rát da ấy, Selene không thể không tập trung toàn bộ tinh thần vào đối thủ trước mặt.
“Ngươi từng hỏi vì sao ta tiêu diệt đám ‘Mật Hầu, đúng chứ?”
Gils ngước nhìn bầu trời đêm, giọng điệu đầy ngạo mạn.
“Bởi vì từ giờ trở đi, bọn chúng sẽ chỉ làm vướng chân thôi.”
Hắn quay lại nhìn Selene, mặt méo mó như kẻ đang tận hưởng tất cả những gì trần thế có thể ban tặng.
Niềm vui. Khoái lạc. Cuồng loạn. Hắn cười như thể sắp nhảy múa dưới thiên địa.
“Giết bọn trẻ cũng là trách nhiệm của cha mẹ, đúng không?”
Selene nhíu mày, gằn giọng:
“Mục đích của ngươi là gì — không, ngươi là ai mới đúng?”
“Ngươi nghĩ ta sẽ nói à?”
“Ta sẽ bắt ngươi phải nói. Vì Driks và tất cả những người đã chết.”
Dù giọng vẫn trầm tĩnh, khí thế tỏa ra quanh Selene như sóng vỗ mặt hồ. Sát khí dâng trào, mạnh mẽ đến mức méo mó cả không gian.
“Kẻ địch đã lộ mặt… Gan Jiang và Mo Ye.”
Khi Selene rút ra đôi kiếm, Gils nhíu mày khó chịu.
“Có vẻ... ngươi nghiêm túc nhỉ?”
“Tất nhiên. Ta sẽ đánh thật vang. Nếu ta yếu đi một chút thôi, tinh anh toàn đế quốc sẽ đổ dồn về đây ngay.”
“Ngươi là con tốt thí? Giống như kẻ kia?”
“Không đời nào. Ta không thích thất bại.”
Từ Selene tuôn ra một ý chí sắt đá không thể lay chuyển.
Gils phì cười, đặt tay lên hông, thở ra một hơi nặng nề.
“…Ngu ngốc.”
Khuôn mặt hắn lạnh tanh, trống rỗng như nhìn một con sâu.
“Ngươi có biết gì về ‘tử cung của quỷ’ không?”
Một lượng ma lực khổng lồ tuôn trào, xé nát bầu trời, rạch sâu mặt đất.
“Hãy run rẩy đi, sợ hãi đi, nhìn thẳng vào mối đe dọa này.”
Mặt đất nứt vỡ. Không gian rạn gãy. Luồng năng lượng ngập tràn thế gian.
“Hãy nhấn thế giới vào hỗn loạn — ‘Tạo Hóa Thiên Địa’.”
Không khí run rẩy.
Bầu trời nứt toác. Mặt đất rên rỉ. Hỗn mang bắt đầu nuốt trọn mọi thứ.
“Tên ta là—”
“Ta không cần biết!”
Selene lao tới như sao băng, đôi kiếm chém rực lửa. Nhưng cú chém bị chặn lại, đầu thương đối phương sượt qua má anh.
“…Hãy vinh hạnh vì được đích than Quân Vương xử lý.”
“Vậy ta sẽ lấy danh hiệu ‘Kẻ Diệt Vương’!”
Selene lau máu trên má, tung cú chém thứ hai mạnh gấp bội. Gã đàn ông trước mặt nở nụ cười đầy khoái cảm, vào thế không chút nao núng.
Ngay khoảnh khắc sau đó, cả hai va chạm dữ dội.
Bầu trời gào thét vì không chịu nổi cơn cuồng phong. Mặt đất thét lên, vỡ tan dưới áp lực.
*****
Ngày 21 tháng 3, năm 1024 theo Lịch Đế Quốc.
Trại của Vương quốc Levering được dựng ở góc trại chính của Đế quốc Grantz.
Lều của Hiro cũng được dựng tại đó.
Trong chiếc lều đơn sơ, Hiro đang chăm chú nhìn bản đồ trải trên bàn.
Ngay bên cạnh, Claudia đang tao nhã nhấp ngụm trà.
Cũng có mặt ở đó là một người đàn ông ăn mặc như thương nhân và đội trưởng Cận Vệ Nữ Vương — cánh tay phải của Claudia. Claudia cất lời, đúng lúc Hiro vừa điều chỉnh quân cờ trên bản đồ.
“Có vẻ bọn tôi sẽ được phân vào trung quân.”
“Bọn tôi ở hàng sau, với tư cách quân độc lập. Chỉ huy là Aura, nên không có gì đáng lo. Nếu có thì chỉ là hai bên cánh trái, phải của trung quân Grantz thôi.”
Nói xong, Hiro liếc sang tờ da dê bên cạnh.
Trên đó là danh sách chỉ huy các cánh quân.
Claudia tò mò nghiêng người nhìn rồi hỏi:
“Chỉ huy cánh phải là Bassianus, phải không? Cậu biết ông ta chứ?”
Hiro ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
“Gặp một lần tại yến tiệc thôi.”
Ông ta là tướng xuất thân từ quý tộc phương Đông, nổi danh bởi lối đánh bạo liệt đặc trưng của quân đội Grantz. Dù chưa lập chiến công nào nổi bật, nhưng có lẽ gia tộc hậu thuẫn rất mạnh.
“Phó tướng thì khá điềm tĩnh. Có lẽ ông ấy sẽ kiểm soát cánh phải tốt.”
Tuy nhiên, Hiro vẫn có một mối bận tâm lớn hơn.
Rosa — quyền lãnh đạo gia tộc Kelheit, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lẽ ra cô ấy mới là người đảm nhận vị trí này. Đệ nhị hoàng tử Selene cũng không thấy đâu. Tất cả khiến Hiro thấy bất an.
Claudia lại lên tiếng, như đọc được suy nghĩ ấy.
“Phó tướng cánh phải là… Decius Etor von Bunadhara?”
“Cha của Aura đấy. Dù chưa từng chỉ huy đại quân, nhưng là người đã nuôi dạy một Chiến Nữ, thì chắc chắn không tầm thường. Tôi không nghĩ đây là quyết định sai.”
Còn cánh trái thì sao?
Aura đã bị tước chức Tham mưu trưởng. Vetu giờ là người nắm quyền chỉ huy.
Dù khó chịu, nhưng Aura sẽ không dễ dàng khuất phục.
Phó tướng của Vetu là Luzen Kiork von Grinda.
Claudia nghiêng đầu khi thấy Hiro mỉm cười khi nhắc tới cái tên đó.
“Tôi chỉ nghĩ, ông ấy đã leo lên cao thật. Là bác của Liz.”
“Cho người thân lên làm tướng… có hơi liều lĩnh đấy. Có gây vấn đề gì không?”
“Ông ấy chưa từng chỉ huy trận lớn, nhưng đánh chắc. Với tình hình hiện tại thì đây là lựa chọn ổn.”
Dù Kiork không có thành tích nổi bật, nhưng nếu thể hiện tốt trong trận này, mọi lời dị nghị sẽ biến mất.
(Mong ông ấy thật sự làm nên chuyện…)
Chỉ cần tạo được danh tiếng, thì quyền uy sẽ tự đến.
“Ngài nghĩ trận này có dễ thắng không?”
Người hỏi là đội trưởng Cận Vệ Nữ Vương.
Một quân nhân chính trực, kiên định, không dung thứ bất công.
Thật khó hiểu vì sao người như vậy lại phục tùng Claudia — hẳn cô đã chạm đến thứ gì đó rất sâu trong lòng ông ta.
“Ta sẽ tuân theo mệnh lệnh của Grantz.”
Sau lời Hiro, ông ta quay sang nhìn Claudia. Khi thấy cô gật đầu im lặng, ông cũng yên tâm im lặng theo. Claudia tiếp lời:
“Kể cả nếu phải thua trận?”
“Vẫn sẽ tuân theo.”
Trận chiến này là cơ hội để chứng kiến Liz trưởng thành.
Trước đây, Hiro đã vô tình cướp mất cơ hội của cô.
Tình hình giờ đang dần tốt lên, nhưng nhịp phát triển của cô lại trở nên quá chậm.
(Lẽ ra… Liz đã phải thức tỉnh từ lâu rồi.)
Tất cả đều là lỗi của Hiro.
Anh đã che chắn quá nhiều, đã bao bọc quá kỹ.
Anh đã chấp nhận sự ỷ lại của cô, và khiến tài năng ấy không thể bung nở hoàn toàn.
(Chiến đấu bên cạnh nhau nghe có vẻ lãng mạn, nhưng sẽ chẳng giúp cô ấy vượt qua bức tường nào cả.)
Chỉ khi họ ngang hàng, khi không ai chịu thua ai — thì mới có thể cùng nhau bước tiếp.
(Mình là bản sao vụng về. Một con chó vẽ ra để bắt chước hổ…)
Bắt chước không đủ. Phải thấu hiểu, tiêu hóa và biến nó thành của chính mình.
Khi Hiro dần rời xa, Liz sẽ dần hiểu ra — không chỉ là mô phỏng nữa.
Ăn kẻ mạnh, rồi lại nuốt kẻ mạnh hơn. Sau từng xác chết, đỉnh cao vững chãi sẽ hiện ra.
(Kẻ đủ tàn nhẫn mới bước lên được con đường vương giả.)
Claudia bật cười khi thấy suy nghĩ đó hiện rõ trên mặt Hiro.
“Cậu đúng là… bao đồng quá mức.”
Hiro không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn bản đồ.
Lúc ấy, Claudia nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo cậu.
Cô áp sát thứ mềm mại vào lưng cậu rồi thì thầm, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào tai Hiro.
“Cậu nói là sẽ trung thành tuân lệnh, nhưng trong đầu thì lại có kế hoạch riêng, đúng không?”
Claudia khẽ luồn tay qua người Hiro, vuốt ve một cách mơn trớn, rồi từ từ bò lên lưng cậu.
“Lo lắng chứ gì? Đang bất an phải không? Sao không chịu thừa nhận đi?”
Thấy Hiro im lặng không đáp, Claudia dí chóp mũi nhỏ nhắn vào sát tai cậu, hơi thở ngọt ngào đến tan chảy.
“Cậu đã tính sẵn cả rồi còn gì. Khi mấy cô gái ấy thất bại, cậu sẽ lập tức lao đến, dù có là vô ích đi nữa. Ngoài miệng thì đẩy họ ra xa, nhưng tim lại chẳng nỡ bỏ mặc.”
Với cử chỉ gợi cảm chẳng khác nào khiêu khích, Claudia áp môi lên cổ Hiro, lướt nhẹ một đường.
Đội trưởng Cận Vệ Nữ Vương nhìn cảnh đó với ánh mắt hết hồn, còn người đàn ông giả làm thương nhân thì trông vô cùng khó xử. Nhưng Claudia chẳng thèm bận tâm, tiếp tục thì thầm.
“Cậu si tình đến mức khiến người ta ghen tị đấy.”
“Cô nghĩ nhiều quá rồi.”
Hiro xoay người, nhìn thẳng vào Claudia.
“Các cô ấy đâu có yếu đuối đến vậy. Có khi còn mạnh hơn tôi.”
Con người là sinh vật luôn phát triển. Dù tốc độ có khác nhau, nhưng không ai mãi đứng yên.
Cuộc chiến lần này sẽ là bước nhảy vọt lớn đối với họ. Họ sẽ có được danh tiếng, tiền tài, và cả quyền lực.
Và xa hơn nữa――…
(Mình chỉ là bệ đỡ cho họ mà thôi. Sự tồn tại của mình… chỉ có ý nghĩa như thế.)
Hiro quay lưng, bắt đầu bước đi. Claudia gọi với theo.
“Cậu định đi đâu đấy?”
“Ra ngoài một chút, hóng gió đêm.”
Không đợi Claudia trả lời, Hiro rời khỏi lều. Bên ngoài chìm trong bóng tối. Ánh lửa từ các đống củi bập bùng theo làn gió đêm. Tàn lửa bay lên như những vì sao cháy rụi.
Ánh sáng lập lòe hắt lên gương mặt lạnh lùng, vô cảm, tạo ra những cái bóng và cả hơi ấm lặng lẽ.
Hiro cúi nhìn đôi bàn tay mình.
Chúng đã nhuốm đầy máu ― từng đưa tiễn vô số mạng sống.
(Rey… anh thực sự là một kẻ được ban ơn.)
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, các vì sao đang lấp lánh.
(Altius vẫn ở đó. Em cũng vậy. Biết bao người đã chìa tay giúp đỡ một tên vô dụng chẳng biết gì như anh.)
Họ đã nâng đỡ cho một thằng ngốc chẳng có gì ngoài ảo tưởng.
(Có lẽ… chính vì thế mà anh không thể vượt qua, sau khi đánh mất em.)
Cho đến bây giờ cũng vẫn vậy. Hiro cười nhạt với chính mình.
(Nhưng khi được triệu hồi lại thế giới này… anh đã tìm được người để bảo vệ.)
Cậu vươn tay lên, dù chẳng thể chạm đến mặt trăng, vẫn cố vươn lấy nó bằng tất cả khát vọng.
(Anh đã tìm thấy thế giới mà anh muốn gìn giữ.)
Khác hẳn với quá khứ, khi đôi tay này không thể vươn tới trời cao.
Dù từng từ bỏ, dù có bị cười nhạo bởi sự bám víu ngu ngốc hiện tại…
Thì giờ đây, khi cơ hội quay lại lần nữa――
(Nếu có thể, xin hãy cười chế giễu dáng vẻ ngu ngốc này của anh đi.)
Chỉ cần em dõi theo anh đến phút cuối.
Xin em… xin em hãy nhìn anh, và mỉm cười khi thấy anh thách thức định mệnh.
Đó là tất cả những gì Hiro mong mỏi.
(Ngày ấy… khoảnh khắc ấy… hạnh phúc ấy…)
Hiro siết ngực, thở khẽ ra một hơi.
(Mình sẽ trả lại tất cả… qua cô gái ấy.)
――Cho đến khi thân xác này mục rữa.


0 Bình luận