Vol 7 (Đã Hoàn Thành)
Chương 4: Những Kẻ Mang Hy Vọng (9)
0 Bình luận - Độ dài: 2,435 từ - Cập nhật:
Trans: TentacleSoHot
-----
“Tham mưu trưởng Aura! Khí thế của quân địch không thể ngăn nổi nữa rồi ạ!”
Tại chính doanh của Đế quốc Grantz, các sĩ quan tham mưu đồng loạt hét lên, tiếng la nghe chẳng khác gì tiếng gào thét tuyệt vọng. Mỗi lần có tin báo từ các đơn vị tiền tuyến được truyền về, sắc mặt của họ lại thêm phần tái nhợt.
“…..Ta biết rồi.”
Aura, người vẫn đang theo dõi diễn biến trận chiến, lập tức nhảy xuống ngựa và cúi nhìn bản đồ mô hình chiến trường trải trên bàn. Đôi mắt cô lia nhanh khắp bản đồ, tay đẩy quân cờ để nắm rõ tình hình hiện tại.
Lỗ hổng lớn mở ra ở khu vực trung tâm quân Grantz vẫn chưa thể lấp lại.
Liz đã cố gắng hết sức để giảm bớt quân số địch, nhưng không thể cắt đứt khí thế của chúng. Tuy nhiên, vì quân chủ lực Lục Quốc chưa thể xuyên phá tuyến phòng thủ thứ hai, vấn đề lớn nhất lúc này chính là đội quân địch đang đâm sâu vào đội hình Grantz.
“Vẫn còn quân dự bị ở tuyến sau.”
“Nhưng thay vì đưa quân dự bị ra, không phải nên rút chính doanh lùi về sau thì hơn sao?”
“Càng có nhiều quân bài để chơi thì càng tốt. Biết đâu trận chiến này chưa kết thúc trong hôm nay, nên ta cần giữ lực lượng dự bị cho những diễn biến tiếp theo.”
Aura khẽ gật đầu trước những ý kiến từ các sĩ quan tham mưu.
“Các cánh quân hiện giờ thế nào?”
Aura lơ đi các ý kiến trước đó và nghiêng đầu hỏi tiếp.
“Ng-ngoài chuyện đó ra… chuyện trước mắt là phải xử lý nguy cơ sắp ập vào chính doanh ạ…”
“Tình hình toàn cục ra sao?”
Với ánh mắt không thể nhầm lẫn, Aura lặp lại câu hỏi. Các sĩ quan tham mưu chết lặng. Khi không ai trả lời, vai Aura khẽ trùng xuống, cô chỉ vào một người.
“Tình hình chiến sự thế nào?”
“…Cánh phải quân Grantz đang chiếm ưu thế, còn cánh trái thì đã giao chiến.”
Thông tin không hoàn toàn cập nhật, nhưng có thể ước đoán tình hình hiện tại không thay đổi quá nhiều. Hai cánh quân Lục Quốc vốn dĩ được lập ra chỉ để khiến Grantz mất đi ‘tường chắn’ bên ngoài trung tâm.
Nói cách khác ― chỉ là mồi nhử.
Chúng là điều kiện cần để chiến thắng. Nhưng nếu không thắng được, ít nhất cũng phải câu kéo thời gian.
“Đúng như dự đoán, chúng đang muốn xuyên phá trung tâm.”
Dự đoán của Aura hoàn toàn chính xác. Hai cánh quân Grantz đã bị kéo ra xa trung tâm, còn quân chủ lực Lục Quốc thì đang dồn lực cắn vào trung tâm.
Quan trọng hơn hết, Aura hiểu rằng đối phương sẽ không sử dụng chiến thuật bao vây tiêu diệt.
Bởi vì địch cũng biết Grantz sẽ tận dụng ưu thế quân số để thi triển chiến thuật bao vây tiêu diệt.
Chính vì thế, chúng mới hành động táo bạo như vậy. Để đẩy Grantz vào thế chủ động rút mỏng trung tâm, đồng thời khiến hai cánh trở thành bức tường dày hơn.
Đồng thời, nếu đối phương cảnh giác, chúng sẽ dùng chiến thuật phản tâm lý để dụ Grantz thực hiện phản bao vây, nhằm tạo sơ hở tại trung tâm.
Tất cả đều được sắp đặt sẵn — từ cơ hội, tâm lý, đến hoàn cảnh thuận lợi, để Grantz không chút ngần ngại mà cắm đầu vào trung tâm.
Và vì thế, tình hình hiện tại mới xảy ra.
Cho đến lúc này, mọi việc vẫn đang diễn ra theo đúng kế hoạch, dù có vài biến số không lường trước.
Đã đến lúc tung bước đi tiếp theo.
“Kích hoạt bước tiếp theo.”
Thực tế, bước này không cần thiết lắm — chỉ cần tiếp tục theo đà hiện tại là Grantz có thể giành thắng lợi.
Vì quân lực Grantz vượt trội hơn Lục Quốc.
Nếu cứ đánh bình thường thì chắc chắn sẽ thắng. Nhưng một chiến thắng như thế chẳng để lại ấn tượng gì đáng kể cho Liz.
Điều thực sự quan trọng trong trận chiến này… là tạo ra một kết quả khiến các quốc gia xung quanh phải kinh ngạc.
“Chúng ta sẽ kết thúc trận chiến này với tổn thất ít nhất.”
Aura rút từ ống tay áo ra một tờ “lệnh thư”.
Đây là bức thư cuối cùng mà Hiro để lại trong yên ngựa của Tốc Long. Aura đã đọc nó mà không biết rằng nó được viết riêng cho Liz, và cô hối hận vì đã vô tình xâm phạm nội dung ấy.
Tuy nhiên, càng đọc, cô càng nhẹ nhõm vì bức thư đó không rơi vào tay Liz.
Trong thư ghi lại xuất thân thực sự của Hiro và vô số kế hoạch mà cậu để lại. Aura đã đọc dở phần nói về thân thế rồi dừng lại, cắt phần ấy ra và cất giữ cẩn thận.
Cô tin rằng Liz, trong tình trạng tinh thần lúc ấy, sẽ không thể chịu đựng nổi.
Và thực tế, quyết định đó là đúng.
Khi Aura đưa cho Liz xem phần thư ghi kế hoạch, Liz đã vô cùng bối rối, thậm chí không dám đọc tiếp. Vì vậy, Aura quyết định giữ phần còn lại lại, chờ đến khi thời cơ thích hợp, dù cô không biết lúc nào điều đó sẽ đến.
Và rồi...
(Mình sẽ không để kế hoạch của Hiro bị uổng phí.)
Đó là điều mà cô và Liz đã cùng quyết tâm. Họ sẽ tận dụng tất cả những gì Hiro để lại.
“Người đâu, phất cờ.”
Các sĩ quan tham mưu cứng mặt lại khi thấy cờ hiệu được phất lên theo tín hiệu của Aura.
Những người vừa còn cuống cuồng hốt hoảng, giờ đây lại toát ra khí chất cứng cỏi như những chiến binh thời loạn. Như thể linh hồn họ vừa bị thay thế.
Không ― chính vì đã nhìn thấy cờ hiệu đó, họ phải thay đổi.
Đó là một lá cờ mà lẽ ra không bao giờ được phất lên nữa.
Thanh kiếm bạc trắng nổi bật trong màn đêm, cùng con rồng gầm thét giữa bầu trời đen kịt.
Chính là “Thánh Kỳ” của người từng được gọi là “Chiến Thần.”
Tiếng tù và vang vọng khắp chiến trường. Dù bị vắt cạn không khí trong phổi, giai điệu ấy vẫn hùng dũng và kiên định.
“Mọi người, nghe cho rõ.”
Lời của Aura khiến các sĩ quan đứng lặng.
“Đã đến lúc hành động.”
Đây là thời khắc quyết định. Họ sẽ làm tất cả để giành lấy thắng lợi.
“Trước hết, tiêu diệt đội quân đang áp sát chính doanh!”
“Không thể để chúng tự tung tự tác thêm nữa.”
“Rõ!”
Thực tế, tình hình vẫn chưa đến mức tuyệt vọng.
Quân địch đúng là đang cố phá vỡ tuyến phòng thủ thứ hai với tốc độ đáng sợ, nhưng tuyến ba vẫn đang chờ sẵn phía sau. Nếu xét theo khí thế, có thể chúng sẽ tiếp cận được chính doanh, nhưng theo góc nhìn của Aura, đó chỉ là một vấn đề nhỏ, hoàn toàn có thể xử lý.
Tuy không nằm trong kế hoạch, nhưng cũng chẳng phải điều bất ngờ.
“Vậy có cần điều động quân dự bị không?”
“Không cần. Giao cho Nữ hoàng Claudia.”
“Chỉ dùng mỗi quân Levering thôi sao?”
Các sĩ quan có lẽ muốn hỏi: liệu vậy có đủ để chặn quân địch không?
Ngay cả Liz cũng không ngăn được chúng. Aura hiểu nỗi lo đó, nhưng chính việc Liz không ngăn được chứng minh rằng “những kẻ mạnh” vẫn còn sống sót.
Nếu vậy, giao việc này cho quân Levering ― những người có nhiều kinh nghiệm thực chiến với Lục Quốc ― là lựa chọn đáng tin cậy hơn, dù họ đã chiến đấu liên tục và kiệt sức.
Ngoài ra, còn lý do chính trị.
Quân Levering đã đóng góp không nhỏ trong cuộc chiến này. Nếu cứ để họ rỉ sét ở hậu phương, e rằng các quốc gia khác sẽ chỉ trích Đế quốc Grantz là hẹp hòi, không muốn để Levering lập công.
Về hình thức, đây là món nợ lớn. Nhưng về thực chất, đó là món nợ với một quốc gia vẫn bị coi thường như chư hầu chỉ vì lập trường ngoại giao của họ.
“Truyền lệnh cho quân Levering.”
Aura rút vũ khí tinh linh bên hông, chỉ mũi kiếm về phía người phất cờ. Khi thấy cờ Levering tung bay trên không, Aura liền ra lệnh tiếp:
“Tiếp theo, truyền thông báo đến toàn quân: Đây là thời khắc then chốt. Không ai được rời vị trí. Ngăn chặn đà tiến của địch bằng mọi giá.”
“Rõ!”
Các sĩ quan lập tức lao đi khắp nơi.
Thông báo lần lượt được gửi đến từng đơn vị.
“…..”
Aura nhìn quanh chính doanh ồn ào, rồi đột ngột xoay người lại, hướng ánh mắt về phía sau.
Cờ của quân Levering tung bay, như hồi đáp lại ánh nhìn của cô.
Vương quốc đó từng là vùng đất do “quỷ tộc” thống trị — chủng tộc từng thống lĩnh đại lục, nhưng đã bị đẩy lùi lên cực Bắc lạnh giá. Có người còn gọi họ là “tù nhân bị giam cầm.”
Lần đầu tiên gặp Nữ hoàng Claudia, Aura đã sững sờ vì nhan sắc hoàn mỹ của cô. Và dẫu vẻ ngoài thanh tú như tiên nữ, Aura vẫn cảm nhận rõ sự sắc sảo và dã tâm giấu kín bên trong — qua từng lời cô nói trong hội nghị quân sự.
“Aura-sama! Có khói bốc lên từ phía sau chính doanh của Lục Quốc!”
Vừa nhận ra người truyền tin báo cáo, Aura lập tức ngắt dòng suy nghĩ, ngước mắt nhìn về phương Tây xa xăm.
Khói đen bốc cao, cuộn xoáy như thể muốn hét lên điều gì đó.
Aura rùng mình. Cô che miệng bằng tay áo, đôi mắt mở to.
Cô biết… mình sẽ không thể gặp lại họ nữa.
Cũng đã từ lâu, cô không còn hy vọng được thấy chiến tích của họ bằng chính mắt mình.
“…Cảm ơn trời.”
Tại khu vực Felzen, tin tức về việc “Hắc Kỵ Hoàng Gia” còn sống đã được xác nhận — điều này từng được ghi lại trong thư của Hiro.
Có một người tên là Rach de Fairtra ở Felzen.
Khi hoàng thất Felzen còn tồn tại, ông là đội trưởng cấm vệ quân, đồng thời là phó chỉ huy quân giải phóng do Skaaha dẫn đầu. Và chỉ mới hôm kia, người ta đã báo rằng Hắc Kỵ Hoàng Gia đã vượt qua vùng Felzen dưới sự dẫn đường của ông — một tia sáng hiếm hoi giữa chuỗi ngày u ám.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của họ cũng mang theo vô vàn hệ lụy.
Trận thua lịch sử ở Felzen, thất bại trong việc để Tam hoàng tử Blutar bị bắt, và chuyện họ vẫn sống sót — đối với một đất nước quân phiệt như Grantz, tất cả đều bị coi là ô nhục.
Đó là lý do vì sao “Hắc Kỵ Hoàng Gia” phải ẩn mình dưới lòng đất, tìm kiếm nơi để chết trong danh dự, nhờ sự giúp đỡ của Rach.
Nhưng Hiro… đã viết trong thư, nêu rõ giá trị của họ.
Bọn họ vẫn luôn chờ ngày phục thù. Họ chưa từng chạy trốn.
Hiro đã để lại nguyện vọng: “Hãy cho họ cơ hội ấy.”
(Bao nhiêu khả năng… bao nhiêu con đường… Hiro đã để lại tất cả.)
Hiểu được suy nghĩ ấy của Hiro, Aura cảm thấy trong lòng trào dâng một niềm xúc động lẫn e sợ.
Cậu ấy đã nhìn xa đến đâu chứ? Khi nhận ra chiến lược của Hiro không chỉ là kế hoạch… mà là viễn kiến tương lai, Aura cảm thấy bản thân như đang đứng trước một vị thần.
Nếu toàn bộ cục diện hôm nay là do Hiro sắp đặt — thì đó chính là phép màu.
Cậu ấy… đã vượt khỏi giới hạn của con người.
(Nhưng… mình nhất định sẽ vượt qua được.)
Mang danh “Chiến Nữ,” cô không được phép gục ngã hay bỏ cuộc.
Cô muốn được nhìn thấy khung cảnh mà cậu ấy từng nhìn.
Người thiếu niên với mái tóc đen đôi, từng mang giấc mộng vang khắp thiên hạ — cậu ấy còn muốn vươn đến đâu nữa?
(Chắc chắn… ở đó sẽ có sự thật.)
Aura giơ cao linh khí, ôm lấy suy nghĩ ấy trong tim.
“Thông báo đến toàn bộ quân dự bị. Đã đến lúc chuyển hướng chiến trường, nghiền nát quân chủ lực của Lục Quốc.”
Cô từ từ hạ tay xuống, mũi kiếm chỉ về phía làn khói đen xa xăm phía tây.
“Truyền lệnh đến toàn quân. Chiến thắng đã trong tầm tay, nhưng không được chủ quan. Hãy dốc hết toàn lực.”
Các sĩ quan tham mưu, trong giọng nói dõng dạc ấy… như thấy thấp thoáng bóng dáng của một chàng trai trẻ.
Họ ngước nhìn bầu trời, ánh mắt rực cháy. Một khao khát cháy âm ỉ trong lòng, như đang đợi thời khắc bùng lên.
Họ âm thầm lau đi khóe mắt ướt đẫm — như để xóa đi sự hoảng loạn trước đó.
“Hỡi Tinh Linh Vương, Cha Vĩ Đại, xin hãy ca tụng sự vĩ đại của quân vương chúng con.”
Từng người một, họ quỳ gối xuống, cúi đầu trước chiến kỳ.
“Công lý của Người xuyên thủng bầu trời xanh. Uy nghiêm của Người chạm tới tận lòng đất. Bước chân Người xẻ đôi đại dương. Kỳ tích của Người chiếu sáng ba ngàn thế giới.”
Giữa một thế giới đang rung chuyển trong tiếng gươm giáo, nơi đây như thể thời gian ngưng đọng — một vùng tĩnh lặng cô lập.
Aura đặt tay lên ngực, khẽ cất lời sau cùng:
“Hãy hiến tặng một trận chiến vinh quang cho Chiến thần .”
“Tuân lệnh.”
Tất cả đồng thanh đáp lại—đều nhau, lặng lẽ, dữ dội—với một tinh thần chiến đấu sục sôi, họ đồng loạt đứng lên.


0 Bình luận