Shinwa Densetsu no Eiyuu...
Tatematsu Miyuki Ruria
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7 (Đã Hoàn Thành)

Chương 5: Tuyệt Vọng Trườn Ra Từ Bóng Tối (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,157 từ - Cập nhật:

Trans: TentacleSoHot

-----

“-――?”

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cô. Liz lập tức ngoảnh về phía ấy với gương mặt đầy kinh ngạc. Một con rồng đen kịt rơi thẳng từ bầu trời, kéo theo bầu không khí u ám như khói đen sặc mùi tang tóc.

Không chỉ mình Liz nhận ra điều đó. Các binh sĩ xung quanh cô cũng sững sờ, tạm thời quên cả chiến đấu, chăm chú nhìn lên bầu trời.

Một khối ác ý khổng lồ đang bao phủ cả bầu trời. Bầu không khí khủng khiếp ấy khiến ai cũng rợn da gà.

“Cái... cảm giác này là――!”

Đôi mắt Liz nheo lại đầy khó chịu, cảm nhận rõ sự tử khí bao trùm khắp chiến trường. Cô lập tức giơ cao Hỏa Đế, chuẩn bị ứng chiến.

Ngay lúc ấy, một cú va chạm dữ dội truyền khắp cơ thể cô, khiến đôi chân lún sâu xuống mặt đất.

“Xem ra cô rảnh rỗi đến mức dám phân tâm trước mặt tôi nhỉ?”

Giọng nói vô hồn, đều đều như tiếng máy móc vang lên từ phía sau cây búa và lưỡi kiếm đỏ đang va chạm.

Liz không thể xác định thực thể đen tối đang lơ lửng trên trời, liền trừng mắt nhìn Luca vì đã cắt ngang sự tập trung của mình. Trái lại, đôi mắt vô cảm kia lại nhìn thẳng lên trời.

“...Cô để tâm đến thứ đó đến thế sao?”

Luca liếc lên trời như để xác nhận, rồi lập tức gia tăng lực đánh xuống, dồn lực vào cây búa khổng lồ, ép Liz phải lùi lại, dùng toàn bộ sức chân để đẩy ra.

“Thấy một thứ như thế, ai mà không tò mò cơ chứ?”

“Tò mò thì làm được gì ― cô tưởng mình hiểu được à?”

Khi lưỡi kiếm và cây búa vẫn đang gằn nhau trong không trung, Luca buông lời trêu chọc, cố khiến Liz phân tâm.

Nhưng Liz vẫn giữ được sự bình tĩnh, không nao núng.

“Phải… nên tôi mới muốn kiểm tra cho chắc.”

Giọng Liz mang theo cơn giận dồn nén, và lưỡi kiếm đỏ rực liền bùng cháy mạnh mẽ, đẩy búa của Luca lùi lại.

Luca tặc lưỡi, lập tức bật nhảy lùi về phía sau để giữ khoảng cách.

“…Thứ lửa phiền phức thật đấy. Dai như rắn vậy.”

Cô ta liếc xuống tay áo trái đã cháy sém, mặt nhăn nhó khó chịu.

Liz rời mắt khỏi Luca, nhìn lại bầu trời. Nhưng tất cả những gì còn lại, chỉ là một nền trời trong xanh như cũ. Dấu vết của tai họa kia đã tan biến.

Cô có thể cảm nhận dư âm rất nhạt, nhưng vẫn không thể xác định được kẻ đứng sau.

“Vậy, khi phiền phức kết thúc... cô tính chết luôn à?”

Luca mỉm cười giả tạo, lời nói thì nhẹ tênh, nhưng ánh mắt lại lạnh băng như dao.

Liz dập tắt cơn rối loạn đang sôi sục trong lòng, âm thầm bắt đầu di chuyển, tính toán khoảng cách giữa hai bên.

“.....Tôi sẽ không chết đâu.”

Vừa nói, cô vừa âm thầm rút ngắn khoảng cách, từng bước một, như một bóng ma ẩn mình dưới lòng đất.

“Tôi ghét cái sự tự tin mù quáng đó. Cũng ghét luôn vẻ ngoài hoàn hảo chưa từng biết khổ đau của cô.”

Đôi mắt Luca lờ đờ, nụ cười vẫn dính trên môi, nhưng chất chứa đầy hủy diệt.

“Đúng là… tôi chưa từng chịu khổ bằng cô.”

Liz không phủ nhận. Cô hiểu rõ, bản thân được ban phước.

Từ nhỏ đến lớn, cũng từng trải qua đủ chuyện, nhưng lý do duy nhất cô không gục ngã — là vì đã có rất nhiều người ở bên cạnh, giúp cô đứng dậy.

“Thành thật nhỉ? Với danh phận lục công chúa mà dám thừa nhận như thế, cũng không tệ.”

“Chị tôi nói tôi thật thà quá. Nhưng đó lại là điểm mạnh của tôi.”

Liz không nhận ra rằng, chính trái tim trong sáng ấy đã nuôi dưỡng nên thứ gọi là “sức hút” nơi cô.

Nếu cô giả tạo hơn, che giấu cảm xúc tốt hơn, thì có lẽ đã có thêm nhiều đồng minh. Có thể, thậm chí chẳng cần gặp Hiro, cô cũng đã tự mình đứng vững giữa triều đình.

Tất nhiên, cô cũng có đố kỵ, cũng từng giận dữ, từng oán hận. Nhưng so với những âm mưu nhơ nhớp của người lớn… chúng chẳng là gì.

Trong một triều đình đầy mưu mô, phản bội, ám sát, những kẻ như Liz ― thuần khiết và thẳng thắn ― đơn giản là không có chỗ đứng.

“…..Thật sự đẹp đẽ… Như một đứa trẻ mới sinh, không vết nhơ. Cô là ánh sáng thuần khiết, cao quý, đến mức… khiến tôi phát điên.”

Ác ý bắt đầu tuôn ra từ toàn thân Luca. Áp suất không khí biến đổi, không gian dần bị bóp nghẹt.

“Haa― ha… haha, ha…”

Luca bắt đầu run vai, tiếng cười khàn khàn đầy ghê rợn.

“Ahahaha―… Không.”

Lần đầu tiên, Liz thấy gương mặt của Luca thay đổi ― và đó không còn là vẻ mặt của một con người.

Mặt cô ta vặn vẹo, méo mó đến mức nước mắt máu rỉ ra từ hốc mắt. Cô ta gào lên như một con thú điên cuồng.

“Ta không chấp nhận ―...!”

Mặt đất vỡ toạc dưới cơn bộc phát ác khí dữ dội của Luca.

“Không chấp nhận nổi cái thứ gọi là 'con người' như cô tồn tại!!”

Và với một làn bụi dày đặc bốc lên, Luca lao thẳng vào Liz!

Liz không hề dao động. Cô đã chờ khoảnh khắc này ― một bước lên, rút mạnh Viêm Đế, lưỡi kiếm vẽ một vòng cung đỏ rực xé ngang bầu trời!

Luca né được — chỉ chút xíu nữa thôi là mũi kiếm đã rạch thẳng mặt cô ta. Gió lướt qua rạch toạc da mặt, xé rách cả không khí phía trước.

“Kuh!?”

Lập tức xoay người, Liz giật lùi chân phải, vặn người, chuẩn bị phản đòn.

“Biết ngay cô đang giở trò.”

Dù đã đỡ được đòn, nhưng lực từ cây búa khiến Luca bị hất khỏi mặt đất, cơ thể lơ lửng trong không trung.

“Giờ tới lượt tôi.”

Búa lao tới. Mặt đất nứt vỡ. Cơn lốc cuốn tung đất đá.

Chỉ với một tay, Luca có thể vung vũ khí khổng lồ ấy như không. Không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự tinh quái và tốc độ đáng sợ.

Liz bị búa quét tới từ mọi hướng, nhưng cô chỉ cần một hơi ― để phản đòn.

“Ha!”

Cô đấm mạnh vào chuôi kiếm, làm lưỡi kiếm dựng đứng che chắn.

Tận dụng lực va chạm, cô rút cánh tay trái ra khỏi chuôi kiếm, lách người né đúng lúc, rồi tung cú đá thẳng vào Luca — nhắm vào khoảng hở do búa gây ra!

Luca bị trúng. Nhưng cô ta phản ứng nhanh, vặn cổ tay, đẩy ngược búa lên từ dưới!

“Ta sẽ nổ tung bụng ngươi!”

Không còn đường né, Liz... lao thẳng vào cây búa!

Luca nhíu mày, tưởng Liz đã buông xuôi ― nhưng ngay lập tức, lưỡi Viêm Đế đâm thẳng vào đầu búa!

Lửa và kim loại va chạm. Tia lửa tung tóe.

“Giằng co sức mạnh sao?”

“Không, chỉ mình cô thôi.”

Liz buông tay khỏi chuôi kiếm.

Cán cân vỡ vụn. Viêm Đế bị hất tung lên trời.

Luca sững sờ nhìn thanh kiếm bay lên… thì ngay lúc ấy ― Liz xoay người, quét chân!

“Cái…!?”

Luca mất đà, ngã dúi xuống đất.

Liz bật dậy, tung một cú đá vào bụng cô ta.

“Gofuh!?”

Cơ thể Luca bật lên, rồi lăn dài như một khối thịt bị quăng xuống sườn núi, cuốn theo đám bụi mù dày đặc.

Liz nhìn theo, rồi nhẹ giơ tay lên.

“…Chào mừng trở lại.”

Viêm Đế bay về, bùng cháy rực rỡ trong tay chủ nhân.

Cô hít một hơi, ổn định nhịp thở, mắt vẫn không rời khỏi làn bụi vẫn còn cuộn lên ngùn ngụt.

Lắng nghe âm thanh hỗn loạn xung quanh, Liz cảm nhận được — phần lớn “Đội Oán Linh” đã bị tiêu diệt. Trò chơi đẫm máu sắp sửa kết thúc.

Tất cả là nhờ “Hồng Hoa Kỵ Sĩ” không hề lùi bước trước áp lực của nỗi hận ngút trời.

“…Sắp xong rồi.”

Có thể vì đã chạm trán một kẻ mạnh, hoặc vì mối liên kết giữa cô và “Viêm Đế” đã sâu sắc hơn, mà giác quan Liz trở nên cực kỳ nhạy bén. Cô có thể cảm nhận rõ nhịp đập của chiến trường này.

Bầu không khí toàn trận địa đang thay đổi một cách rõ rệt.

Một phần quân địch từng áp sát chính doanh đã hoàn toàn khựng lại.

Lỗ hổng từng mở ra ở trung quân Grantz vẫn chưa được lấp, nhưng thay vì là điểm yếu, nó lại biến thành cái bẫy, nuốt chửng đội quân chủ lực của Lục Quốc.

Quân dự bị Grantz đã vòng ra sau, bắt đầu bao vây từ phía sau.

“Phần còn lại… là tùy vào cánh trái và phải thôi.”

Nhìn sang hai bên, cô thấy chiến cuộc vẫn đang bốc khói dữ dội.

Tiếng binh khí va chạm át cả mọi âm thanh khác, và cô chắc chắn nơi đó cũng đã chất đầy xác chết — một biển máu khác đang hình thành.

Để hạn chế thêm thương vong, cô phải――

“...Tôi cần kết thúc cô, đúng không?”

Người phụ nữ đang từ từ bước đến ― thân trái mang một vết sẹo sâu hoắm khiến người ta không dám nhìn thẳng, tay áo bên trái bay phần phật trong gió, để lộ cánh tay bị mất hoàn toàn.

Nhưng thứ khiến Liz khó chịu hơn... lại là biểu cảm trên gương mặt cô ta.

“…Eagle, Eagle, làm ơn… cho chị mượn sức mạnh một chút thôi…”

Luca cúi xuống trước một chiếc sọ người, đôi mắt vô hồn như đứa trẻ lạc mẹ đang mải miết tìm kiếm.

Cô ta thì thầm, vừa phủi bụi trên chiếc sọ:

“Xin lỗi… sắp xong rồi… chỉ một lát thôi… nên… đợi chị nhé…”

Với gương mặt thánh thiện như Đức Mẹ, nhưng ánh mắt thì vẩn đục như ác quỷ, cô ta vuốt ve chiếc sọ như một báu vật. Mỗi lần chạm vào, một mảnh da khô lại rơi ra từ hốc mắt.

“Lạnh à? Cố chịu thêm chút nữa thôi…”

Chiến tranh kéo dài khiến biết bao con người phát bệnh về tâm thần.

Liz chưa từng thấy ai sụp đổ hoàn toàn như Luca — dẫu cô từng chứng kiến rất nhiều phản ứng khác nhau.

Cô tự hỏi điều gì đã đưa Luca ra chiến trường này — nỗi căm hận nào khiến người phụ nữ ấy chiến đấu?

Phục thù? Tìm cái chết? Hay đi tìm mục đích sống? Hàng loạt lý do lướt qua đầu, nhưng Liz gạt bỏ tất cả.

“Ta sẽ quét sạch dòng máu Grantz. Đổ đầy trái tim em bằng máu chúng.”

Vuốt sọ một lần cuối, Luca ngẩng đầu lên, quay về phía Liz.

“Đã đến lúc cô phải chết… vì Eagle.”

“…Cô chẳng còn gì cả.”

Một câu tuyên án.

Không còn gì trong đầu cô ta. Không còn lý do để sống, cũng chẳng còn mục tiêu chiến đấu.

Liz nhận ra ― Luca đã gãy từ lâu. Thứ giữ cô ta tiếp tục chỉ là ảo ảnh mang tên “Eagle,” và giờ, khi đánh mất nó, cô ta chỉ đang trở về đúng bản chất thật sự.

Không rõ là từ khi nào, ở đâu, vì sao — chỉ biết, con người trước mặt đã là một cái xác biết đi.

“…Cô đang lạc lối. Vì mất nơi để quay về, đúng không?”

Sự mất mát đã kéo Luca trở về “bản thể ban đầu” — một con người chỉ tồn tại nhờ bấu víu.

Ngay từ đầu, cô ta đã là một cái xác sống. Một linh hồn không còn hy vọng ở thế giới này. Dù đã từng tuyệt vọng và muốn chết, Luca vẫn sống sót — nhờ hàng loạt điều kiện ngẫu nhiên.

Niềm hạnh phúc mà Luca nắm giữ, hoàn toàn trái ngược với Liz — hoặc có lẽ chính là bất hạnh đội lốt hạnh phúc.

Liz sinh ra là “đứa trẻ bị nguyền rủa,” nhưng lại được rất nhiều người cứu rỗi.

Luca sinh ra là “đứa trẻ được ban phước,” nhưng lại bị dày vò bởi chính những kẻ thân cận.

Và cuối cùng, cả hai vẫn sống sót — dù họ có muốn hay không.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận