Vol 7 (Đã Hoàn Thành)
Chương 4: Những Kẻ Mang Hy Vọng (7)
0 Bình luận - Độ dài: 2,694 từ - Cập nhật:
Trans: TentacleSoHot
-----
Ngày 23 tháng 3, năm 1024 theo Lịch Đế Quốc.
Tại Đế quốc Grantz vĩ đại ― đồng bằng Larix ở phía tây bắc khu vực Tây Vực.
Nơi đây là chiến trường.
Một vùng đất nhuốm oán thù, nơi từng chứng kiến vô số trận chiến đẫm máu, oán hận tích tụ không dứt.
Xác người bỏ lại nơi chiến địa ― không một thi thể nào còn nguyên vẹn.
Chúng bị quái vật xé xác, thối rữa không qua nổi mùa đông, áo giáp vỡ nát bị lũ cướp chiến trường vơ vét. Những cái xác bị lột sạch của cải giờ chỉ còn trơ trọi giữa cánh đồng Larix, phơi bày như một thứ “trang trí” ghê rợn.
Và giờ đây, vùng đất địa ngục này lại một lần nữa chuẩn bị trở thành chiến trường.
Cả phía đông lẫn tây, chân trời đã bị phủ kín bởi binh sĩ, và cả bầu trời cũng ngập trong cờ hiệu. Tất cả tung bay trong gió như thể tuyên bố niềm kiêu hãnh của mình.
Phía đông là quân đội Đế quốc Grantz với 130.000 binh sĩ.
Phía sau trung quân là một đội hình khá đặc biệt.
Đó là quân đội Vương quốc Levering do Claudia dẫn đầu. Vì đến từ nước khác nên họ chỉ được xem là quân tình nguyện, và dĩ nhiên, không được chào đón nồng nhiệt.
Nguyên nhân chủ yếu là bởi họ không thể phối hợp tác chiến hiệu quả, và vì quân Levering đã lập nhiều chiến công từ trước, nên giới lãnh đạo Grantz muốn tránh để họ “ăn điểm” thêm nữa.
“Nhờ vậy mà chúng ta mới có chỗ ngồi quan sát toàn cảnh thế này.”
Hiro nói khi ngồi trên chiếc chiến xa bốn đầu, gượng gạo thở dài. Claudia bên cạnh, vừa rót trà vừa bình thản đáp lời:
“Đi một chặng dài như vậy mà chỉ được đứng nhìn thôi thì cũng hơi uổng nhỉ.”
“Chúng ta chỉ còn hơn hai ngàn người, vậy là hợp lý rồi.”
Sau hàng loạt trận đánh trước khi quân Grantz đến được Tây Vực, số lượng binh sĩ Levering đã giảm rõ rệt. Từ 5.000 quân ban đầu, giờ chỉ còn khoảng hơn 1.000. Nhưng những hy sinh đó không hề vô ích. Quân của Lục Quốc cũng đã bị tiêu hao tương ứng.
“Chúng ta mà bị đẩy ra tiền tuyến lúc này thì tiêu đời.”
Họ đã mệt nhoài. Nghỉ ngơi là điều tốt nhất có thể làm.
“Vậy cậu nghĩ trận này sẽ thế nào?”
Hiro hướng mắt xuống bản đồ dưới chân, trả lời câu hỏi của Claudia.
Quân Grantz và quân Lục Quốc được xếp như các quân cờ, mô phỏng tình hình thực chiến.
Cánh phải của Grantz có 50.000 quân, chủ yếu là kỵ binh. Cánh trái cũng vậy.
Trung quân với 30.000 quân, phần lớn là bộ binh, đang giữ thế bị động.
Trái lại, quân Lục Quốc có ít kỵ binh hơn.
Cánh phải và trái mỗi bên 30.000 quân, phần lớn là bộ binh. Trung quân có 40.000 quân, thiên về kỵ binh pha trộn với bộ binh.
Cả hai bên đều dùng đội hình bao vây tiêu diệt.
“Trung quân Grantz mỏng quá. Chẳng phải đội hình này mất cân đối sao?”
Claudia ghé sát vào bản đồ, nhướng mày thắc mắc.
“Có thể đây là chiến thuật dụ địch. Aura là người thích tấn công hơn phòng thủ… có thể cô ấy đang cố khiêu khích.”
Hai cánh quân của Grantz tạo thành bức tường dày, còn trung quân lại trống trải bất thường.
Chìa khóa nằm ở chỗ: ai sẽ ra tay trước.
Quân Grantz có nhiều quân dự bị hơn. Lục Quốc phải chủ động tấn công nếu không muốn bị bào mòn.
“Vậy nếu là Hiro-sama thì sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ đón lấy đòn đó. Rồi nghiền nát chúng xuống đất cho tới khi hối không kịp.”
Hiro ngẩng đầu khỏi bản đồ, nhìn về tiền tuyến.
Một trận chiến dài ngắn không rõ sắp đi vào lịch sử.
Chỉ trong tích tắc nữa thôi, mùi máu sẽ tràn ngập khắp nơi, mùi sắt rỉ cháy xém cả đất, khói thuốc nhuộm đỏ cả bầu trời.
Nơi chiến trường, không có thiện hay ác. Chỉ có thắng hay thua.
Hai đạo quân sẽ tạo nên một thế giới riêng, nơi âm ti trú ngụ.
“Bắt đầu rồi.”
Tín hiệu khai chiến vang lên từ tiếng tù và giữa chiến trường.
Cờ hiệu của hai bên đồng loạt tung bay. Như một lời tuyên chiến công khai ― sẽ giết nhau bằng danh dự.
Lá cờ nào sẽ bị nhấn chìm trong biển máu?
“Bên ra tay trước là… Lục Quốc.”
Cánh phải quân Lục Quốc bắt đầu chuyển động.
Tiếng vó ngựa từ phía sau trung quân Grantz vang vọng ― đến cả quân Levering ở xa cũng nghe thấy.
Một âm thanh chấn động cả dạ dày.
“Sĩ khí đã đủ. Vấn đề là… liệu họ có đáp lại được không.”
Hiro liếc nhìn về đại bản doanh của Grantz, nơi Aura hẳn đang gánh áp lực kinh hoàng…
*****
Aura quả thật đang rất căng thẳng, y như Hiro dự đoán.
".....Mmm."
Một quyết định mà nếu thành công, ai cũng sẽ ngợi ca, nếu thất bại... thì sẽ là trò cười thiên hạ. Liệu chiến thuật này có thể giành chiến thắng hay không, tất cả đều phụ thuộc vào mệnh lệnh của chính cô.
Đối với Aura, người vẫn chưa thật sự trưởng thành về mặt tinh thần, áp lực ấy quá lớn để gánh vác.
Nhưng cô hiểu — đây là trận chiến không được phép thua.
"Tham mưu trưởng Aura! Quân cánh phải địch đã bắt đầu tiến công!"
"Biết rồi. Cánh trái của ta cũng dâng lên đi."
Cả hai phe đều muốn triển khai chiến thuật bao vây. Do đó, tuy cách làm khác nhau, nhưng đội hình lại khá tương đồng.
Ngay khi Aura ra hiệu, cánh trái quân Grantz liền ào ạt tiến lên.
"Ta sẽ phản bao vây chúng."
Aura lập tức truyền lệnh cho người phất cờ, chỉ thị cánh phải cũng dâng quân. Lệnh vừa ban, cánh phải nhanh chóng phản hồi và bắt đầu tiến công.
Khoảng cách giữa trung quân với hai cánh dần bị kéo giãn.
Vì cả hai cánh đều chủ lực là kỵ binh, tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh. Chiến thuật lần này cũng tận dụng tối đa điểm mạnh ấy — tấn công bao vây và tiêu diệt.
"Tôi nghĩ giãn thêm nữa thì sẽ nguy hiểm... còn trung quân thì sao?"
Aura lắc đầu trước câu hỏi của sĩ quan tham mưu. Vẫn còn quá sớm để quyết định.
"Chúng ta chờ xem địch sẽ làm gì."
Về quân số, Grantz đang chiếm ưu thế. Nhưng chưa thể tung quân dự bị vội.
Ngay lúc đó, cánh phải Grantz đã chạm trán với cánh trái của Lục Quốc.
Có lẽ vì trung quân vẫn án binh bất động, nên tiếng va chạm vũ khí vang vọng rõ mồn một.
Kỵ sĩ ngã xuống vì mưa tên, chiến mã hí vang vì mất chủ. Gươm đâm vào thịt, giáo xuyên qua tim, khói máu bốc lên từ chiến trường bên phải.
"Còn cánh trái..."
Dù đã hành động trước cánh phải, cánh trái vẫn chưa tiếp cận được quân địch.
Dựa vào vệt bụi đang bốc lên, chắc họ đang dốc toàn lực xông tới, nhưng vẫn chưa thể thấy đối phương. Trong lúc đó, cánh phải Grantz vẫn tiếp tục lao đi như vũ bão.
Điều này khiến hai bức tường bảo vệ trung quân hoàn toàn biến mất.
"Th-Tham mưu trưởng Aura, chuyện này..."
Sĩ quan tham mưu mặt mày tái mét, giọng đầy hoảng loạn.
"...Tôi biết."
Aura nheo mắt, rướn người khỏi lưng ngựa, cố quan sát tổng doanh địch.
Cờ hiệu tung bay giữa bầu trời. Tiếng trống trận dồn dập vang lên như sấm.
Rồi cô thấy bụi mù cuộn lên phía xa.
"...Chúng tới rồi."
Aura siết chặt tay lên ngực, cố kìm nén nỗi bất an dâng trào.
*****
Tổng doanh Lục Quốc — dưới bầu trời nhuốm màu nâu đất.
Chỉ huy 40.000 quân trung tâm chính là Luca Mammon de Urpeth.
Dù đang liên tục tiếp nhận báo cáo, ánh mắt cô vẫn đờ đẫn, vô hồn nhìn xuống đất.
Trên đầu gối vắt chéo của cô là một cái sọ người — trông rất giống người em trai quá cố.
Vừa vuốt nhẹ chiếc sọ, Luca vừa chăm chú theo dõi đàn kiến bò ngang qua.
"Eagle này, kiến và binh lính giống nhau thật nhỉ?"
Dù chẳng có ai đáp lại, Luca vẫn gật đầu lia lịa rồi cười méo mó như vừa hiểu ra điều gì.
"Đúng vậy. Dù là chỉ huy đi nữa... thì cũng chỉ là quân tốt. Giống như kiến, bị buộc phải làm việc mãi mãi."
Cô có vẻ đã buông bỏ khả năng suy nghĩ, nhưng sự thật là Luca rất hiểu vai trò của mình. Dù quan văn chạy qua chạy lại, ánh mắt mờ đục ấy vẫn dõi theo từng người một.
Thỉnh thoảng, khi có sĩ quan dừng lại đọc báo cáo, cô sẽ đưa ra chỉ thị cần thiết. Chính xác đến mức không ai dám chê trách, dù tinh thần cô có sụp đổ thế nào đi nữa.
Huống hồ, người sở hữu Ngũ Đại Thánh Pháp Diệt Kiếm cũng không thể bị phế truất khỏi quyền chỉ huy.
"Xem ra cánh phải Grantz đã sập bẫy hoàn hảo."
Vừa vuốt sọ Eagle, Luca vừa liếc nhìn sĩ quan.
Ánh mắt ấy đủ khiến hắn nghẹn lời, nhưng sợ phá hỏng tâm trạng của cô, nên vẫn cố gắng báo cáo đầy đủ, không dám nhìn vào tay cô.
"Còn cánh phải ta thì sao?"
"Như kế hoạch, đã tách được trung tâm Grantz khỏi cánh trái của họ."
"Vậy à... Gọi Tướng McRill tới."
Viên sĩ quan không thể ngẩng đầu nổi. Bởi lẽ — McRill đã tử trận.
"À... ừm..."
Khi ngẩng lên, hắn thấy một người phụ nữ trông như cái xác không hồn đang đứng chờ.
"Có chuyện gì sao?"
"T-Tướng McRill đã..."
Dù biết là nguy hiểm, nhưng hắn không thể lừa được. Nếu cố tình che giấu, đầu hắn sẽ không giữ được.
Hắn ho khan mấy lần để che đi sự run rẩy, rồi dồn hết can đảm, nện nắm đấm xuống đất:
"Tướng McRill đã tử trận! Ông ấy đã hy sinh cùng hai vạn quân tại Trận Fort Tullus!"
Đây là sự kiện chưa từng có. Hai vạn quân bị tiêu diệt bởi đội hình chỉ có 1.000 người.
Thật ra không phải toàn bộ đều chết. Khoảng 3.000 người sống sót quay về, mệt mỏi và mất tinh thần.
Số còn lại thì hoặc bị săn đuổi, hoặc hóa làm cướp. Tung tích vẫn bặt vô âm tín.
"...Vậy là Tướng McRill đã ra đi rồi."
Luca bắt đầu bước đi loạng choạng, ra lệnh chuẩn bị ngựa.
Sĩ quan lập tức đuổi theo, nhưng vẫn giữ khoảng cách, gọi với:
"Luca-sama! Người định đi đâu vậy?"
"Nếu McRill không còn, thì ta sẽ tự mình chỉ huy."
"Còn nhiều tướng giỏi khác mà! Giao cho họ cũng được mà!"
"Ta không tin ai cả. Ta chỉ còn Eagle thôi."
Không màng đến ý kiến phản đối, Luca trèo lên ngựa bằng lực chân phi thường, rồi ôm lấy chiếc sọ, mỉm cười:
"...Đến lúc rồi. Tấn công thôi."
Hai cánh quân Grantz đã bị dụ dỗ rời xa trung tâm.
Luca biết rằng quân Grantz đông nên chắc chắn sẽ dùng chiến thuật bao vây tiêu diệt. Thế là cô đưa cánh phải Lục Quốc dâng lên để dụ đối phương phản bao vây.
Và như dự đoán, chúng cắn câu.
"Tất cả chỉ là bước đệm để rút mỏng trung tâm Grantz."
Giờ đây, hai cánh quân 50.000 người đã bị tách biệt.
Trung tâm chỉ còn 30.000 — nhỏ nhất đội hình — đã mất lớp bảo vệ.
Lục Quốc thì đã chuẩn bị từ đầu để xuyên phá trung tâm, nên quân số áp đảo với 40.000 quân.
"Cho Đội Oán Linh xung trận trước. Kỵ nhẹ ở tuyến đầu, kỵ nặng theo sau. Bộ binh ở lại, chặn cánh phải Grantz đang vòng lại. Còn ta... sẽ lấy đầu Công chúa Thứ Sáu."
Ra lệnh liên tục, Luca thúc ngựa lao thẳng ra tiền tuyến.
"Eagle, hãy chứng kiến trận chiến của chị gái ngươi. Chị sẽ xé xác từng tên Grantz."
Dù đang cưỡi ngựa phi nước đại, cô vẫn vuốt ve chiếc sọ như nâng niu báu vật.
Lính hộ tống xung quanh thì nổi da gà, nhưng khi tới gần tiền tuyến, họ lập tức bị thu hút bởi một đội hình kỳ dị.
"Đây là... Đội Oán Linh sao? Rợn người thật..."
Giữa những lời bàn tán xen lẫn hoang mang, Luca hít một hơi thật sâu, vẻ mặt ngây ngất như kẻ say mê mùi tử khí.
"Cảm ơn Lucia-sama."
Đội Oán Linh — những kẻ phát ra mùi tanh hôi quái dị ấy — không khiến cô sợ hãi, mà lại kích thích khát vọng hủy diệt trong lòng cô.
Trước khi rời Felzen, Lucia đã tặng lại đơn vị này như một món quà chia tay. Luca không từ chối, và có vẻ lựa chọn ấy hoàn toàn chính xác.
"Nhờ chúng, ta sẽ đâm thẳng vào trung tâm địch."
Nóng nực đến khó chịu. Không khí tanh mùi máu khô. Áo giáp bám đầy máu đen, không ai còn nhận ra màu sắc ban đầu. Lưỡi kiếm rỉ sét, dính đầy thịt thối.
Mắt bọn chúng trống rỗng như Luca — không còn là người nữa. Chỉ là những bóng ma vật vờ giữa trần thế.
"C-Chúng là cái quái gì vậy... ọe..."
Một tên lính nôn thốc nôn tháo.
"Vô lễ quá. Chúng là những chiến binh dũng cảm đấy."
Luca ngẩng đầu lên trời, lẩm bẩm như chẳng quan tâm đến lính hộ tống.
"Cứ giết hết cũng được. Dám không chào Eagle mà."
Đội Oán Linh lập tức tuân lệnh.
"K-Khoan đã! Người điên rồi sao!?"
Bọn chúng kéo lính hộ tống khỏi ngựa, bóp nát đầu họ.
Có kẻ bị cắn đứt cổ họng, có kẻ bị giẫm nát dưới vó ngựa, có kẻ bị đánh đến chết.
Chúng tàn sát từng người một, nuốt chửng tiếng thét bằng cơn cuồng nộ.
Luca vẫn ngây ngất dõi theo.
"Tốt nhỉ? Con người nên sống theo bản năng mà."
Ôm lấy chiếc sọ, cô giật dây cương, hét lớn:
"Tiêu diệt sạch lũ Grantz! Nuốt chửng từng cái cổ ngốc nghếch kia cho ta!"
Với ánh mắt lờ đờ như dã thú đói khát, Luca lao thẳng về phía trung tâm Grantz.
"Toàn quân — xung phong!"
Cô dẫn đầu đội quân quái vật — những kẻ đã không còn là người.
Cơn mưa tên của Grantz không làm chậm bước tiến của họ.
"Có thể coi ta là quái vật, là ác quỷ cũng được! Ta là Luca Mammon de Urpeth!"
Dưới sự chỉ huy của Luca, Đội Oán Linh xuyên thủng trung tâm Grantz.
"Gì thế — Gogyaah!?"
Đầu của một binh sĩ nổ tung trong tích tắc. Não bắn tung tóe. Nhưng không một kẻ nào trong Đội Oán Linh sợ hãi.
Khí thế của chúng khiến quân Grantz bị chững lại.
"Chặn chúng lại! Phải chặn bằng được — Hiiyaaah!?"
Do mệt mỏi vì hành quân, quân Grantz phản ứng chậm chạp. Đội Oán Linh như cá gặp nước, quẫy tung cả đội hình.
Hàng ngũ trung tâm bị phá vỡ chỉ trong phút chốc.
Và rồi — cuộc tàn sát bắt đầu.
"Xoắn cổ! Bóp nát! Băm vằm! Đạp chết sạch lũ cản đường!"
Đội quân của Luca như cơn ác mộng đổ ập xuống trung tâm Grantz.


0 Bình luận