Vol 7 (Đã Hoàn Thành)
Chương 4: Những Kẻ Mang Hy Vọng (4)
0 Bình luận - Độ dài: 2,752 từ - Cập nhật:
Trans: TentacleSoHot
-----
Mặt trời đang chuẩn bị lặn.
Chân trời được nhuộm màu đỏ thắm như son, và ở phía xa, đỉnh dãy núi Glaozarm lấp lánh trong ánh sáng tàn lửa còn sót lại.
Tại Đại Đế Đô, nơi từng sôi động bậc nhất, dòng người cũng bắt đầu thưa dần.
Từ trên cao nhìn xuống quảng trường là cung điện Venetian — trái tim của đế quốc với nghìn năm lịch sử.
Ở phía đông của cung điện, trong khu vực dành riêng cho tầng lớp quý tộc, có một dinh thự nổi bật giữa những biệt thự hoa lệ.
Đó là phủ của gia tộc Kelheit — một trong năm đại quý tộc đứng đầu phương Đông.
“.....Trở nên yên tĩnh quá rồi nhỉ?”
Rosa nhìn quanh căn phòng ngủ rộng đến mức dư thừa, rồi khẽ mỉm cười.
Những ngày vừa qua còn đầy ắp tiếng cười nói.
Liz mãi miết đuổi theo Hiro, Skaaha mỉm cười dõi theo họ, Aura thì lặng lẽ đọc sách chẳng màng thế sự, một chàng trai trung thành với Quỷ tộc cắm trại ngoài sân, lặng lẽ quan sát từ khung cửa sổ, và một nữ lính đánh thuê cứ dính lấy Rosa như hình với bóng, sẵn sàng bảo vệ cô bằng cả mạng sống.
Những ngày ấy, thật náo nhiệt, thật đậm đà, và cũng không thể nào quên.
“Biết là chẳng thể kéo dài mãi, nhưng… mình vẫn ngốc nghếch mong nó sẽ như vậy.”
Như thể để xua đi nỗi cô đơn, Rosa thở dài, ngả người tựa vào lưng ghế, ngước nhìn trần nhà. Ngay lúc ấy, Cerberus rúc vào dưới chân cô.
“Mày không muốn đi theo chủ nhân à?”
Cô hỏi Cerberus, và con sói nghiêng đầu, hắt hơi một cái.
Nó đã không còn hoang dã như thuở mới tới Đại Đế Đô. Không, giờ thì nó là thú cưng thuần chủng hoàn toàn rồi.
Có lẽ là kết quả của việc được bọn hầu nâng như nâng trứng.
Cerberus vốn là sinh vật bản địa của Quần đảo phương Đông. Dân tộc thú cư ngụ tại đó luôn có một Cá thể Sói Trắng làm hộ thú, và chúng được xem là linh thú chỉ hoàng tộc mới có quyền nuôi dưỡng.
Chẳng ai biết bằng cách nào Cerberus lại xuất hiện ở lục địa Trung tâm, nhưng khi Liz tìm thấy nó, cô đã kinh ngạc vô cùng.
Rosa vuốt bụng Cerberus, ký ức ùa về như dòng nước ấm áp.
“Con gái mà, cũng nên giữ dáng một chút chứ.”
Gần đây nó bắt đầu mập ra. Nếu không đi săn nữa, danh xưng “Bạch Lang” cao quý sẽ không giữ được mất.
“Khi nào rảnh, chúng ta đi săn nhé. Hồi trước ta hay dẫn Liz theo đó.”
Rosa cười nhẹ, thì cánh cửa phòng ngủ đột ngột vang lên tiếng động.
Âm thanh nặng nề bất thường — không giống tiếng đóng cửa thông thường, và đôi mắt Rosa lập tức sắc lại. Cô cảm nhận được một điều bất ổn pha lẫn trong đó. Với phản xạ dày dạn, cô nắm lấy thanh Sư Vương Kiếm bên cạnh và cất giọng hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Từ sau khi Liz rời đi, Rosa đã siết chặt an ninh của dinh thự.
Lẽ ra, phải có hai binh sĩ tinh nhuệ canh gác bên ngoài cánh cửa kia. Nhưng đáp lại cô, chỉ là im lặng.
Rosa hít sâu, ổn định nhịp thở.
Khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng, và thế giới chìm trong màn đêm.
Trong khi ánh trăng lặng lẽ tràn vào phòng, Cerberus gồng mình xuống thấp, gầm gừ trong cổ họng.
“...Biết ngay mà. Ta đã đoán trước chuyện này.”
Cô từng nghĩ tới viễn cảnh đó, nhưng vẫn không muốn nó trở thành sự thật.
“Thật phiền... Nếu ta thực sự có con, thì chẳng đời nào lại ở lại nơi nguy hiểm như Đại Đế Đô này.”
Nếu đúng là đang mang thai, thì giờ cô đã rút về căn cứ chính và dựng nên hệ thống phòng thủ còn chặt hơn cả nhà tù.
“Vậy... là quý tộc nào đã thuê sát thủ đây…”
Tin đồn rằng Rosa mang trong mình huyết thống của Hiro đã lan ra như lửa cháy rừng.
Grantz là một đế quốc coi trọng huyết thống — vốn tự hào với nghìn năm lịch sử.
Nếu là con của “Chiến Thần,” đứa trẻ ấy sẽ được chào đón. Nhưng với những kẻ phản đối, đó là mối đe dọa sống còn. Khi còn chưa ra đời, đứa trẻ ấy đã gánh lên vai ánh hào quang của “Thái tử tương lai.” Và cùng với đó, quyền lực sẽ tập trung quanh người mẹ.
Nói cách khác — tính mạng của Rosa đang bị đe dọa vì cô mang thai “huyết mạch đế vương.”
Vì vậy, Rosa mới tăng cường phòng thủ cho dinh thự.
“Từ cửa vào đến đây đã có nhiều tầng bảo vệ…”
Dù là quý tộc, Rosa cũng có hiểu biết nhất định về võ thuật. Nhưng trình độ của cô chỉ ngang một người đàn ông bình thường.
“Vậy mà vẫn có kẻ đủ mạnh để lọt vào đến tận đây…”
Cánh cửa chậm rãi mở ra, phát ra âm thanh ken két.
Người bước vào mặc đồ đen từ đầu tới chân, gương mặt ẩn sau lớp mũ trùm, khí tức lạnh lẽo đến rợn người.
“…Một mình thôi sao?”
Nhưng cách hắn di chuyển cho thấy kỹ năng rất cao. Nếu không, hắn đã chẳng vượt qua được các lớp bảo vệ.
Rosa siết chặt chuôi kiếm Sư Vương, giậm chân lấy đà, truyền lực khắp cơ thể.
“Đáng tiếc thay, ta đã đoán được sẽ có sát thủ.”
Cô đã chuẩn bị sẵn cho chuyện này.
“Vậy nên, ta cũng có quà mừng cho ngươi.”
Rosa nhếch mép, búng tay một cái.
Từ hành lang, từ bóng tối, từ cánh cửa phòng bên cạnh, lính gác tràn vào phòng, vũ khí sẵn sàng.
“Bắt sống hắn! Tìm ra kẻ chủ mưu!”
Rosa ra lệnh, và các binh sĩ lập tức xông tới.
Nhưng đôi môi ẩn trong bóng tối của tên sát thủ nhếch lên — nụ cười hình lưỡi liềm đáng sợ.
“Gopuh!”
Chỉ một chiêu, một binh sĩ trúng đòn xuyên tim, gục ngã không kịp rên.
Hắn xoay người, dùng chân phải làm trục, đâm thẳng binh sĩ thứ hai. Rút kiếm ra, hắn trượt lưỡi qua khe mũ giáp của người thứ ba, làm tung cả dịch não. Máu tươi nhuộm sàn nhà, hắn chém người thứ tư chéo từ vai xuống, phá vỡ giáp như giấy.
Chỉ trong chớp mắt, từng người lính gục xuống. Không ai kịp kêu than. Một cuộc tàn sát đơn phương.
Không lâu sau, tất cả ngã gục giữa vũng máu.
Trước mắt Rosa, tên sát thủ vẫn đứng đó — ở đúng nơi hắn đã bước vào, chưa hề nhúc nhích.
“Chết tiệt!”
Rosa rút kiếm Sư Vương, nhưng hắn biến mất khỏi tầm mắt trong tích tắc.
“Gah!?”
Cô bị đánh vào bụng, toàn bộ hơi thở bị ép ra khỏi phổi.
Dù vậy, cô vẫn nghiến răng, vung kiếm điên cuồng.
“Đừng có mơ!”
“Vô ích thôi.”
Sư Vương bị hất văng dễ dàng, Rosa trúng đòn vào má, cơ thể bay ngược ra sau, va vào tường.
Trước khi cô kịp rơi xuống, tên sát thủ đã áp sát, giữ chặt người cô.
“Khốn...!”
Hắn nắm đầu cô, bịt miệng lại.
“Sợ chết à?”
Hắn đập đầu cô vào tường, Rosa suýt ngất, nhưng hắn không để cô gục xuống, tung thêm cú đấm vào bụng.
“Thở đi. Ta chưa cho phép ngươi chết.”
“Khặc... Gah!”
Khi Rosa vừa hít được một hơi, hắn liền bóp cổ cô.
“Nói dối đấy. Ngừng thở đi.”
Hắn nhấc bổng Rosa lên, chân cô rời khỏi mặt đất. Cô giãy giụa, đánh vào tay hắn, nhưng vô ích.
“Agh… gahhh!”
Ánh trăng rọi vào phòng, chiếu lên hai bóng người — một đang giãy giụa giữa sàn nhà đẫm máu.
Mái tóc vàng rối bù của Rosa lấp lánh ánh trăng, tỏa ra vẻ sống động dù đang trong cơn bạo tàn.
“Mềm mại thật đấy. Chắc cô đẹp lắm.”
Tên sát thủ lẩm bẩm, rồi bất ngờ buông cổ Rosa.
“Khụ… Guhah…”
Rosa quỳ sụp xuống, lưng cong gập, cố hít lấy từng ngụm khí quý giá.
Tên sát thủ túm tóc cô, kéo giật.
“Higah…”
“Mượt thật. Không thể nhầm với ai khác. Ta sẽ gửi từng sợi cho hắn.”
“Ngươi... Khốn kiếp…!”
Hắn đập mặt Rosa xuống sàn.
“Agh! Aah…!?”
Rồi lại lặp lại. Lặp đi lặp lại. Không ngừng.
Rosa dần mất ý thức, nhưng ý chí không cho phép cô ngất đi.
“Tóc cô chắc thật đấy. Khó rụng ghê.”
Giọng hắn vô cảm, chỉ chứa hận thù lạnh lẽo, không có chút sắc thái thô tục.
Hắn hành hạ Rosa như thể đang mổ thịt thú hoang — bình thản, lạnh lùng.
Đấm mặt, đá bụng, quật ngã.
Dù vậy, hắn vẫn giữ chặt mái tóc cô, nhất quyết không buông.
“Nếu cần, ta sẽ róc cả da đầu. Gãy tay thì chịu.”
Hắn đặt chân lên cánh tay mảnh khảnh của Rosa, rồi giật mạnh tóc cô.
“Fuguh… GAAAAAAHHH!”
Tiếng gãy xương vang vọng khắp phòng, theo sau là tiếng thét đầy đau đớn của Rosa.
Nhưng hắn vẫn chưa dừng lại. Cuộc tra tấn tiếp tục.
“Chưa đủ sao? Lần tới sẽ là ngón tay, bàn chân... Hay cái mũi? Hay là móc mắt ra?”
Đúng lúc ấy — Cerberus, từ phía sau, lao vào hắn.
Bóng đen và trắng quấn vào nhau trong màn đêm như một vũ điệu hoang dại.
Máu trào từ miệng, Rosa gắng đứng dậy, đôi chân run rẩy nhưng tràn đầy quyết tâm.
“Đừng có coi thường ta, đồ hèn mạt…”
Cô nhặt lại Sư Vương Kiếm, mặt đẫm máu, đôi mắt xanh ánh lên lửa giận.
“Ta là cựu đệ tam công chúa của Grantz! Ta không dễ chết vậy đâu!”
Rosa hét lên, lao tới, tung đòn tấn công cuối cùng. Nhưng lưỡi kiếm bị chặn lại.
“Chính vì vậy... ta không thể tha thứ cho cô.”
Cerberus đang cắn vào lưng tên sát thủ thì bị hắn giằng ra, rồi đá mạnh văng vào tường.
Dù vậy, Bạch Lang không chùn bước. Nó gầm lên, lao tới lần nữa.
“Biến đi! Đồ súc sinh!”
Hắn chụp lấy mõm Cerberus, túm đuôi, nện nó xuống sàn.
Hắn giáng liên tiếp nắm đấm vào con sói đang thoi thóp, rồi đạp mạnh xuống.
“Guh!”
Nhưng cú đạp không tới.
Bởi vì gót chân hắn đã chạm vào Rosa. Cô dùng thân mình che chắn cho Cerberus.
“Ta không để ngươi giết nó… Nó là gia đình của ta.”
Rosa ngẩng đầu, cười chế giễu trong khi máu vẫn rỉ trên mặt.
Sát khí từ tên sát thủ bùng nổ. Hắn run lên, như không kìm được nữa.
“Nếu vậy… chết đi. Cùng với đứa con trong bụng cô.”
Hắn túm đầu Rosa, ném mạnh cô vào tường.
“Fugh.”
Lưng cô đập mạnh vào tường rồi trượt xuống, đập lưng xuống sàn.
Dù vậy, cô vẫn nghiến răng, nện nắm đấm xuống đất, cố đứng dậy giữa cơn đau.
“Đủ rồi. Đến lượt ngươi cảm nhận nỗi đau này.”
“Khốn kiếp…”
Tên sát thủ vươn tay ra — nhưng nó khựng lại.
Không phải vì chần chừ. Cánh tay hắn, dưới ánh trăng, đã đóng băng.
“Tới đó là hết đường rồi.”
Dù đang trong đêm tối, mái tóc xanh lam của cô vẫn óng mượt.
Gương mặt mong manh như thủy tinh, ẩn chứa chiến khí lặng lẽ.
Đôi tay thon nhỏ bọc trong bộ giáp nặng, tỏa ra khí tức u uẩn, vừa thánh khiết, vừa méo mó.
Haran Skaaha de Felzen đang đứng nơi ngưỡng cửa.
“Xin lỗi vì đến trễ, Rosa-dono. Bên kia mất hơi nhiều thời gian.”
Skaaha bước lên phía trước, toàn thân toát ra sát khí lạnh lẽo không thể che giấu nổi.
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Giọng tên sát thủ lần đầu lộ ra cảm xúc. Sự bối rối hiện rõ, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngạo mạn ban nãy.
“Ngươi không cần biết lý do. Ta sẽ giết ngươi ngay tại đây.”
Skaaha lập tức áp sát, rút ngắn khoảng cách như một cơn gió lạnh.
“Đừng tưởng có thể chết dễ dàng.”
Tên sát thủ nhấn lưỡi, định lùi lại để tạo khoảng cách.
“Tiếc là… chẳng ai có thể thoát khỏi hàn khí của Băng Đế đâu.”
Đôi chân của tên sát thủ đông cứng lại, và chỉ với một cú xoay thương, Skaaha chém bay một cánh tay của hắn.
“Ta chém tay ngươi trước, đề phòng ngươi nổi điên. Ta sẽ cầm máu cho — nếu không, nó sẽ thối rữa mất.”
“Hah… agh… Guaaaaaaaaaaah!!”
Tên sát thủ lăn lộn trên sàn, máu tuôn ra từ vết thương đang bị đóng băng.
“Nói đi. Ai là kẻ ra lệnh cho ngươi?”
Skaaha giáng mạnh gót giày xuống, đạp thẳng lên kẻ đang giãy giụa dưới chân mình.
“Gobuoh!”
“Cảnh báo trước nhé — ta không hiền đâu. Kẻ nào dùng thủ đoạn hèn hạ thế này, ta tuyệt đối không tha.”
Chiếc mũ trùm của tên sát thủ lăn khỏi đầu, rơi xuống sàn. Khuôn mặt thật sự của hắn hiện rõ dưới ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ.
Skaaha sững người.
Khuôn mặt hắn đầy những vết tra tấn — hai hốc mắt trống rỗng, và trên trán là một lỗ hổng như thể bị móc ra thứ gì đó.
Nhưng quan trọng nhất…
“Màu da này… ngươi là người của Quỷ tộc?”
Tên sát thủ hơi khựng lại, có lẽ vì nghe thấy câu nói của Skaaha.
Và rồi, hắn nở một nụ cười méo mó.
“Cha chúng con ơi, xin ban cho Kẻ Ngu khổ hình đời đời. Cha chúng con ơi, xin ban yên bình cho thánh nhân…”
Ngay lập tức, máu phun ra từ mắt, mũi, miệng và tai hắn. Cơ thể mất hết sức sống, hắn đổ sụp xuống sàn.
Một vũng máu loang rộng dưới chân.
Mắt Skaaha mở to vì kinh ngạc, cô lập tức cúi xuống kiểm tra, nhưng tên sát thủ đã tắt thở.
“Không lẽ… hắn tự sát?”
Rosa tiến đến, đứng bên Skaaha vẫn còn bất ngờ.
“Cảm ơn, Skaaha-dono. Tốt lắm, Cerberus.”
Bạch Lang ngồi xuống bên cạnh Skaaha, Rosa đưa tay xoa đầu nó.
Skaaha lấy lại vẻ bình tĩnh, cúi đầu trước Rosa.
“Thành thật xin lỗi vì đến muộn. Tôi không ngờ bọn chúng lại giỏi đến thế…”
Rosa khẽ lắc đầu, không trách móc.
“Không sao đâu. Kết cục như vậy là tốt rồi.”
Rosa khẽ cười, nói đùa rằng tóc cô không rụng bao nhiêu — là nhờ nó chắc. Nhưng ai cũng nhận ra cô đang cố gượng cười.
Gương mặt cô tái nhợt, mồ hôi túa ra như tắm.
“…Hắc Tử Thôn, phải không?”
Rosa vuốt đầu Cerberus, rồi nhìn thi thể của tên sát thủ.
“Cô biết bọn chúng à?”
“Không… cũng chỉ biết sơ như bao người khác thôi. Nhưng gần như chắc chắn — bọn chúng căm thù hoàng tộc Grantz.”
Rosa khẽ lắc đầu.
“Không, bọn chúng hận Chiến Thần…”
Chúng căm ghét dòng máu của Chiến Thần một cách cực đoan. Việc cô bị đấm đá liên tục vào bụng là bằng chứng rõ ràng nhất. Rosa đặt tay lên bụng mình, mặt nhăn lại vì cơn đau buốt xương.
“Chắc gãy vài cái xương sườn rồi… Mà, nếu không có tin đồn ta đang mang thai, thì có lẽ ta đã bị giết từ đầu rồi. Coi như trong rủi có may.”
Không — có khi mục tiêu chưa bao giờ là cô.
Nếu vậy, Rosa đoán rằng động cơ thật sự nằm ở một nơi khác.
“Chuyện này… mới chỉ bắt đầu thôi.”
Lời Rosa còn chưa dứt, thì một tiếng ồn vang lên. Âm thanh kim loại va chạm dồn dập vọng lại từ hành lang.
“Rosa-dono, lính gác nghe thấy ẩu đả rồi. Trước tiên, tôi sẽ đưa cô đi chữa trị.”
“Ừ, phải rồi… Chuyện khác để sau.”


0 Bình luận