"Đùa thôi mà, đến đây, để tôi giúp cậu một chút. Cậu đã từng tặng hoa chưa?" NoNo hỏi.
"Chắc có lẽ là... cỏ đuôi chó?" Lộ Minh Phi chợt tỉnh táo lại, bỗng dưng lảm nhảm.
"Đã mời đi xem phim chưa?"
"Có một lần trường tổ chức chiếu phim cách mạng, 'Ngôi sao sáng' ấy, tôi ngồi cạnh cô ấy."
"Cô ấy sinh nhật ngày nào?"
"10 tháng 10."
"Tặng quà sinh nhật chưa?"
"Cô ấy lấy cây bút của tôi để viết thư cho chàng trai tặng thiệp, sau đó không trả lại bút cho tôi. Hôm sau cô ấy nói, vậy thì coi như là quà rồi..."
"Thật không biết xấu hổ!"
"Tôi cũng thấy thế."
"Cậu thực sự làm mất mặt cho học viện Cassell của chúng ta!" NoNo tức giận, "Nghe cho rõ đây, tôi dạy cậu một chút. Đầu tiên, tất cả các cô gái đều phải theo đuổi! Cậu không chủ động, còn mong cô ấy tự tỏ tình với cậu à? Thứ hai, đối với con gái, quan trọng nhất chính là cảm giác hạnh phúc. Cậu đã từng thử mang đến cảm giác hạnh phúc cho Trần Văn Văn chưa?"
"Cảm giác hạnh phúc?" Lộ Minh Phi ngớ người.
"Ví dụ thôi nhé," NoNo hạ giọng, "giả sử Trần Văn Văn rất thích cậu, nhưng cậu lại không có cảm giác gì. Rồi một ngày, cậu thi không tốt, chán nản cùng cực, bỗng nhìn thấy Trần Văn Văn lái một chiếc Ferrari đến đón cậu. Ở nơi đông người, cô ấy vuốt tóc cậu, nói: 'Ngoan, đừng lo, lần sau sẽ làm tốt hơn.' Cậu có thấy hạnh phúc phát điên không?"
Lộ Minh Phi im lặng một giây, rồi nghiêm túc gõ bàn phím:
"Lập tức! Không chút do dự! Đeo dây xích vào, rồi chạy theo cô ấy như một con chó!"
"Không có khí chất gì hết!" NoNo gõ lại. "Cậu phải giả vờ từ chối một chút, rồi mới nhận lời chứ!"
"Vậy tôi phải làm sao?" Lộ Minh Phi hỏi, lần này không còn giỡn nữa.
"Phải quyết tâm! Nói với tất cả mọi người cậu thích cô ấy, hét thật to! Đặt cả danh dự và tương lai vào đó! Cậu hiểu con gái không? Không có cô gái nào thực sự ghét một chàng trai dũng cảm và chân thành tỏ tình với mình. Dù cô ấy không chấp nhận, cô ấy cũng sẽ nhớ cậu."
"Nếu cô ấy không nhận thì sao?"
"Thì mang theo ký ức đẹp về thất tình mà bay đến Mỹ."
"Nghe có vẻ thảm hại quá..."
"Yêu ai đó đâu phải dễ? Phải giết qua cả đống kẻ thù! Con chó cuối cùng, xuyên qua hàng ngàn đòn tấn công của kỵ sĩ, khi chỉ còn lại giọt máu cuối cùng, vung một cú quyết định thay đổi cục diện! Nếu cậu chết giữa đường cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng không lao vào hỏa lực thì không phải là chó tốt đâu!"
Lộ Minh Phi ngẩn người, cảm nhận được sát khí trong lời nhắn của NoNo. Trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh cô gái lạnh lùng, sắc bén, như thanh dao thép mài sáng. Giờ đây, cô ấy đã vung dao, một nhát chém thẳng vào tim cậu.
Máu bắn tung tóe.
Khoảnh khắc này, Lộ Minh Phi đưa ra quyết định táo bạo nhất trong 18 năm qua. Trong ba tháng cuối cùng trước khi tốt nghiệp, trong những ngày tháng cuối cùng bên cạnh Trần Văn Văn, cậu sẽ nói với cô ấy rằng mình đã thích cô ấy ba năm rồi. Dù cú ra đòn này có yếu ớt đến đâu, dù không thể phá vỡ phòng tuyến của cô ấy, thì cậu cũng phải trở thành con chó tốt!
"Hiểu rồi!"
"Phải tặng hoa đấy, nếu không biết cô ấy thích gì, thì tặng hoa hồng đi. Màu đỏ đậm. Không cô gái nào thực sự không thích hoa hồng; phải có nhạc nền cảm động; quan trọng nhất là phải nói ra trước mặt mọi người. Đó chính là can đảm của cậu!"
NoNo gõ tiếp: "Chúc may mắn nhé, cậu nhóc!"
"Tuân lệnh!" Lộ Minh Phi tưởng tượng mình là một tướng quân dũng mãnh, ra lệnh cho binh sĩ xông lên.
"Dù cậu thành công, con đường vào học viện Cassell sẽ mãi mãi khép lại với cậu."
NoNo nhắn câu cuối cùng, rồi đăng xuất ngay lập tức, không để lại cơ hội để đáp lại.
Lộ Minh Phi ngẩng đầu, thở ra một hơi thật dài. Cậu rất muốn thử, cảm thấy lần tỏ tình này sẽ thành công, và nếu vậy, không đi Mỹ học cũng không sao. Chỉ là… từ nay về sau, sẽ không gặp lại NoNo nữa.
Cậu nhìn vào màn hình, thấy avatar mèo lớn màu xám đã tối đi. Bỗng dưng, cậu có cảm giác đây là một phép thuật. Nếu cậu thành công tỏ tình, thì học viện Cassell, giáo sư Guderian và cả NoNo… sẽ biến mất như bong bóng xà phòng.
Cậu chưa từng nghĩ rằng, điều khiến cậu luyến tiếc nhất lại không phải là Trần Văn Văn
---
Trong phòng suite tầng cao của khách sạn Lệ Kinh, NoNo thong thả uống cà phê.
Màn hình của chiếc Macbook Apple của cô chưa tắt QQ, chỉ là đang bật chế độ ẩn danh, dòng tin nhắn cuối cùng của Lộ Minh Phi là chỉ có hai từ đơn giản “Cảm ơn”.
Màn hình chat khác, người có ID là "Sonic" nói: "Em đang làm gì đấy? Dạy cậu ta cách tỏ tình với con gái à? Nếu một học sinh 'S' từ bỏ cánh cửa Cassell vì tình yêu, hiệu trưởng sẽ phát điên mất."
“Anh điên à? Em chỉ đùa thôi mà.” NoNo nhăn mũi tinh tế, cười lạnh, “Tỏ tình kiểu này làm sao mà thành công được? Trần Văn Văn là kiểu con gái rất văn nghệ, cô ấy chỉ chấp nhận những gì cô ấy thích, cho dù có tặng cô ấy bao nhiêu hoa hồng và nhạc cảm động, cô ấy cũng sẽ không để ý đâu. Nghĩ rằng chỉ cần hoa hồng, nhạc và nói lớn 'Anh yêu em' là xong à? Nói đùa!”
“Em có thể vô đạo đức hơn một chút không?”
“Không thể rồi,” NoNo nhún vai, “Em phải thừa nhận đây là việc vô đạo đức nhất em từng làm.”
“Bắt nạt một sinh viên mới làm gì?”
“Sinh viên mới? Cậu ấy là 'S' cấp đó! Anh và em chỉ là 'A' cấp, giờ không tranh thủ bắt nạt cậu ấy, sau này vào học viện rồi, chúng ta cũng không dám làm vậy nữa.” NoNo nói.
“Hy vọng đừng có chuyện gì xảy ra, nếu Trần Văn Văn giống Lộ Minh Phi, là kiểu người thầm lặng, thích Lộ Minh Phi ba năm rồi nhưng không dám nói ra, chỉ thiếu một lời tỏ tình. Em mà làm hỏng tất cả mọi chuyện thì sao?”
NoNo lè lưỡi, “Chắc là không đến mức đó đâu?”
"Hội học sinh cần kiểu người này, người duy nhất 'S' cấp, tuyệt đối không thể rơi vào tay Sư Tâm Hội "Sonic" nói.
“NoNo.” Diệp Thắng từ ngoài cửa mở cửa bước vào, “Giáo sư Guderian gọi cô qua để cùng thảo luận.”
“Ồ.” NoNo xỏ đôi dép bông, cầm cốc cà phê chạy ra ngoài.
Trong phòng khách, Giáo sư Guderian, Diệp Thắng, và Sakatoku Aki đang ngồi quanh bàn trà, vẻ mặt có phần nghiêm trọng. Trên bàn trà có đặt một tập tài liệu vừa được in ra.
“NoNo, có một nhiệm vụ chỉ có thể giao cho em.” Giáo sư Guderian cầm tập tài liệu lên. “Học viện vừa gửi đến một bản lý lịch, là của một ứng viên người Nga có huyết thống rất tốt. Thầy phải bay ngay đến Bắc Kinh, sau đó chuyển tiếp sang Nga. Việc xử lý những vấn đề tiếp theo của Lộ Minh Phi sẽ giao cho em.”
“NoNo chớp mắt, chưa kịp tiêu hóa hết thông tin. “Em?” Cô bật ra một tiếng ngạc nhiên. “Còn Diệp Thắng và Aki thì sao?”
“Thời gian của ‘Kế hoạch Quỳ Môn’ đã bị đẩy lên sớm hơn dự kiến, hiệu trưởng sắp đích thân tới Trung Quốc. Giáo sư Mance đã thông báo cho chúng tôi lập tức lên đường đến Tứ Xuyên để báo danh.” Diệp Thắng nói. “Tôi và Aki còn cần một chút thời gian để luyện tập phối hợp.”
“Gấp đến vậy sao??” NoNo bĩu môi, lúc này cô vẫn còn như một đứa trẻ.
“Đến khi cô thực sự bước vào nhiệm vụ, cô sẽ hiểu, một giờ, một phút, thậm chí một giây cũng không thể chậm trễ.” Diệp Thắng vỗ vai NoNo. “Có những khoảnh khắc chỉ đến một lần, bỏ lỡ rồi, là như bỏ lỡ cả cuộc đời.”
“Lời này anh nên vỗ vai Aki rồi nói: ‘Vì thế, anh cầu hôn em.’” NoNo cười khẽ, cô vỗ vỗ vai Aki, không kiềm được mà buông lời trêu chọc.
Aki lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng.
“Được rồi, vậy thầy muốn em xử lý Lộ Minh Phi thế nào đây?” NoNo nhìn Giáo sư Guderian.
Giáo sư Guderian gãi đầu. “Nếu nói theo ý kiến thực sự của thầy... thì dù có phải bắt cóc, cũng phải bắt cậu ta sang Mỹ cho bằng được!”
---
Lộ Minh Phi cảm thấy NoNo như một thiên thần, mỗi lần cô xuất hiện, thế giới của cậu dường như sáng bừng lên, mang theo cả may mắn lẫn sự ấm áp. Nhưng ngay khi NoNo thoát khỏi trạng thái online, sự yên tĩnh trong nhóm chatbỗng nhiên bị phá vỡ—Trần Văn Văn lên tiếng.
Tựa như một tín hiệu bí ẩn, những thành viên ẩn mình bấy lâu cũng lần lượt xuất hiện, từng dòng tin nhắn ào ạt tràn vào khung chat, tiếng cười đùa như thể vang lên tận ngoài đời thực. Ai nấy đều tài hoa xuất chúng, hệt như những nhân vật chính bước ra từ tiểu thuyết, hoàn toàn không giống những kẻ đang mệt mỏi vùng vẫy trong cơn ác mộng kỳ thi đại học.
“Trước khi tốt nghiệp, chúng ta tổ chức một buổi tụ họp đi!” Trần Văn Văn đề nghị.
Cả nhóm bùng nổ hưởng ứng, không ai phản đối. Trong văn đoàn, đề xuất của Trần Văn Văn gần như là thánh chỉ, hiếm ai có thể chống lại sức hút tự nhiên của cô. Triệu Mạnh Hoa nửa đùa nửa thật:
“Văn Văn đúng là Lưu Bị của văn đoàn, sức hấp dẫn với cánh đàn ông tuyệt đối luôn!”
“Tiệc tụ họp? Chán lắm, gần đây tôi đang giảm cân.” Tô Hiểu Tường buông một câu lạnh lùng.
Không ai ngờ cô tiểu thư kiêu kỳ này lại hạ mình gia nhập văn đoàn. Hội trưởng câu lạc bộ tennis lẫn bi-a đều từng mời cô gia nhập, nhưng cô chẳng thèm để mắt. Ấy vậy mà cuối cùng, cô lại chọn văn đoàn của kẻ đối đầu—không phải vì Trần Văn Văn, mà là vì Triệu Mạnh Hoa.
Cô không giấu giếm chút nào, thậm chí còn tuyên bố một cách oanh liệt. Trong một bữa tiệc tại Pizza Hut, giữa lúc mọi người còn đang ăn uống rôm rả, Tô Hiểu Tường đột ngột đứng dậy, nâng ly bia lên, giọng điệu không chút e dè:
“Tôi đãi mọi người ăn, chỉ để nói một điều—tôi thích Triệu Mạnh Hoa. Ai muốn tranh, cứ tới! Người đông thế nào tôi cũng không sợ!”
Uy phong lẫm liệt!
“Không tổ chức tiệc tụ họp, chúng ta bao một rạp chiếu phim nhỏ xem phim đi.”
Lộ Minh Phi giật mình.
Lời của NoNo bỗng vang lên trong tâm trí cậu—rạp chiếu phim nhỏ? Đây chẳng phải là sân khấu hoàn hảo để tỏ tình sao?
Cậu nuốt nước bọt, trái tim bỗng nhiên đập mạnh hơn.
“Xem gì đây?” Có người hỏi.
“Wall-E.” Trần Văn Văn đáp ngay.
Tim Lộ Minh Phi gần như hẫng một nhịp.
Một bộ phim về tình yêu. Một bộ phim hoạt hình đầy tình yêu!
Trong đầu cậu lập tức hiện lên hình ảnh Wall-E, chú robot nhỏ bé, lem luốc, si tình, lặng lẽ gom nhặt từng món đồ vụn vặt chỉ để tìm chút hơi ấm từ một thế giới đã bỏ rơi mình. Và EVE—nàng robot trắng muốt, kiêu sa, mạnh mẽ như công chúa giữa vũ trụ.
Lộ Minh Phi nhớ rõ lần đầu xem bộ phim này, cậu đã cười, đã xúc động, thậm chí còn rơi nước mắt khi chứng kiến Wall-E bị nghiền nát thành đống sắt vụn. Cảnh EVE chạy khắp nơi tìm linh kiện để cứu Wall-E, cảnh cô ôm lấy cậu, mang theo hy vọng, vượt qua cả giới hạn âm thanh…
Một chú robot thu gom rác cũng có thể có được mùa xuân của riêng mình.
Có lẽ… cậu cũng vậy.
“Để tôi lo bắp rang bơ và Coca, còn lại tôi không quan tâm!” “Tiểu thiên nữ” hào phóng tuyên bố.
“Thế thì tớ với cậu là cặp bài trùng rồi, tớ sẽ phụ trách ăn bắp và uống Coca.” Lộ Minh Phi không kìm được mà buột miệng.
“Tiểu thiên nữ” tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt..
“Xì! Ai cặp bài trùng với cậu chứ?”
Mọi người tiếp tục bàn bạc sôi nổi, không khí tràn ngập niềm háo hức. Một buổi tụ họp trước khi tốt nghiệp, bao trọn một rạp chiếu phim nhỏ để xem một bộ phim về tình yêu—đây sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ.
Điều quan trọng nhất là tình yêu.
Trong lòng Lộ Minh Phi, như thể có một bông hoa đang nở rộ, từng cánh từng cánh bung ra, rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Giữa dòng tin nhắn, Trần Văn Văn bỗng lên tiếng:
“Lộ Minh Phi, đi mua vé cùng tớ nhé. Mọi người sẽ gửi tiền cho cậu.”
Trong văn đoàn, giao cho cậu nhiệm vụ chạy vặt đã trở thành thói quen, chẳng có gì lạ. Nhưng lần này…
Lần này, Trần Văn Văn muốn đi cùng cậu.
Một con đường, nếu đi với một số người, sẽ dài đến mức khiến người ta mệt mỏi. Nhưng nếu đi với một người khác…
Con đường ấy có thể trở nên ngắn đến mức khiến người ta không nỡ bước đi.
Lộ Minh Phi và Trần Văn Văn đang đi trên con đường lát đá dọc bờ sông, mỗi bước đi như một bước ba chao, chậm rãi lê thê. Mỗi ngày sau giờ học đều đi qua đây, nhưng hôm nay bỗng nhận ra con đường này ngắn đáng ghét, sao chính quyền thành phố không chi thêm chút tiền để kéo dài con phố này đến tận 50km nhỉ?
“Lộ Minh Phi, cậu muốn đăng ký vào trường nào?” Trần Văn Văn hỏi.
Họ vừa đi đặt vé rạp chiếu phim riêng, sau đó cậu lại cùng cô đi mua một túi hoa chuông xanh. Tiện thể, cậu nhìn giá hoa hồng, không phải dịp lễ tết thì cũng không quá đắt. Tiền để mua 99 bông hoa, cậu vẫn có thể xoay sở được. Bây giờ, Trần Văn Văn đang ôm túi hoa chuông xanh, cùng cậu đi bộ về nhà. Đây là lần đầu tiên Lộ Minh Phi biết nhà Trần Văn Văn thực ra cách nhà mình không xa lắm. Trần Văn Văn mặc chiếc váy trắng bằng vải cotton như khi mới nhập học, trên váy phảng phất một mùi hương dễ chịu.
“Tùy, chỉ cần đậu được là được.” Lộ Minh Phi nói. Cậu ngại không dám nhắc đến việc người của học viện Cassell bảo cậu đã vượt qua vòng phỏng vấn.
“Cậu có định nộp hồ sơ ở gần đây không?”
Lộ Minh Phi trong lòng khẽ rung động, thầm nghĩ Trần Văn Văn đang ngầm hỏi cậu sẽ thi vào trường nào. Có hy vọng rồi!
“Chỗ nào cũng được, miễn là trường đông bạn học thì càng tốt.”
Trần Văn Văn mỉm cười, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Hai người cúi đầu, im lặng bước đi. Lộ Minh Phi đếm từng bước chân, lòng tràn ngập niềm vui, cảm thấy giữa mình và Trần Văn Văn có một sự ăn ý tinh tế nào đó.
“Ê, sao mặt cậu trông ngượng ngùng thế?” Một giọng nói đầy vẻ ma quái vang lên từ phía đối diện.
Lộ Minh Phi giật mình ngẩng đầu, cô gái đối diện kéo cặp kính râm khổng lồ xuống, trừng mắt nhìn cậu, rồi giơ hai tay lên ngang tai giả làm gạc nai sừng lớn, hét to với cậu: "Này! Này!"
Lộ Minh Phi biết ngay cảm giác thân thiết kiểu "người quen lâu ngày gặp lại" của NoNo chỉ là đang diễn trò cho Trần Văn Văn xem. Phong cách của cô nàng tiểu phù thủy này, cậu đã từng nếm trải.
“Bạn cậu à?” Trần Văn Văn hơi bối rối, cảm giác như bị khí thế công chúa nhỏ của NoNo áp đảo.
“Ừ ừ.” Lộ Minh Phi lắp bắp.
“Này này! Thật trùng hợp nhỉ?” NoNo vừa nói vừa nhảy đến trước mặt Trần Văn Văn. “Đây là Trần Văn Văn phải không?”
“Sao cô biết tên tôi?” Trần Văn Văn ngạc nhiên.
“Nghe cậu ấy nói đấy. Cậu ấy bảo...” NoNo đột nhiên ngừng lại, tròn mắt nhìn Lộ Minh Phi. “Đúng rồi, cậu còn nợ tôi một cây kem đúng không?”
Tống tiền! Đây là một vụ tống tiền trắng trợn!
Nhưng chỉ cần lúc này NoNo không nói linh tinh, bảo Lộ Minh Phi làm gì cậu cũng chịu.
Lộ Minh Phi nhanh chóng móc tiền ra. “Cậu muốn ăn vị gì?”
“Vani rưới sốt dâu.” NoNo tháo mũ bóng chày, dùng tay vuốt mái tóc dài đỏ sậm của mình.
Lộ Minh Phi đành phải chịu mất tiền. Ba người vừa ăn kem vừa đi dạo trên con đường dọc bờ sông. Hoa hoè rơi xuống váy trắng của Trần Văn Văn và chiếc mũ bóng chày của NoNo. NoNo nhảy nhót, như thể dưới chân có gắn lò xo. Trần Văn Văn thì nhẹ nhàng trò chuyện với cô. Lộ Minh Phi lầm lũi đi theo sau hai cô gái, NoNo xuất hiện đã chiếm hết cơ hội nói chuyện của cậu, giờ chẳng còn chút phần nào cho cậu nữa.
“Lộ Minh Phi có nói xấu tôi nhiều không?” Trần Văn Văn hỏi.
“Không đâu, cậu ấy bảo cô ấy rất thích văn học nên mới tham gia câu lạc bộ văn học.”
“Ồ, hai người là bạn cấp hai à?”
“Bạn cấp một cơ, sau đó tôi sang Mỹ học, gần đây mới quay về.” NoNo quay sang Lộ Minh Phi, nói: “Cậu còn nhớ bức tường trường học chúng ta ngày xưa có cây thường xuân không? Hôm nọ tôi về xem, nó đã leo đến tận mái nhà rồi!”
Lộ Minh Phi gật đầu thật mạnh, thầm nghĩ ly kem này rất đáng giá. Nuo Nuo quả thực là một "doanh nhân" đáng tin cậy, kể chuyện sinh động và hấp dẫn.
"Gia đình cô là dân nhập cư à?" Trần Văn Văn hỏi.
"Không phải, tôi mang hộ chiếu Trung Quốc, chỉ đi sang đó du học thôi. Hiện tại tôi đang học năm hai đại học."
"Cô nhảy lớp à? Lộ Minh Phi mới học lớp 12 thôi mà."
"À, chúng mình không cùng lớp, mình là đàn chị của cậu ấy." NoNo nhanh chóng bịa chuyện, trông như thể cô ấy không chớp mắt khi nói dối. "Đúng không, Lộ Minh Phi?"
"Đúng! Đàn chị!" Lộ Minh Phi gật đầu nghiêm nghị.
NoNo cười tươi như hoa nở.
Cuối cùng, họ chia tay nhau tại ngã ba đường. Lộ Minh Phi và Trần Văn Văn tiếp tục đi về phía trước, còn NoNo rẽ sang hướng khác. Lộ Minh Phi nhìn bóng dáng NoNo nhảy nhót rời xa, cảm thấy cô ấy có chút không thật, như thể là người sẽ tan biến bất cứ lúc nào.


0 Bình luận