• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Màn 2: Hoàng Kim Đồng - Phần Năm

0 Bình luận - Độ dài: 3,507 từ - Cập nhật:

"Chuyện này... chắc không phải là đùa chứ?" Lộ Minh Phi cứng đờ nghĩ thầm, đầu óc trống rỗng. Ngay trước mắt cậu, có người vừa chết thật sự.

Cậu dựa lưng sát vào bức tường lạnh lẽo, hơi thở gấp gáp, cảm nhận vô số đường đạn rít đang cắt ngang qua bên ngoài, những viên đạn giết người lướt qua sát bên cạnh. Tiếng súng nổ đinh tai, tiếng kính vỡ loảng xoảng, tiếng rên rỉ hấp hối vang vọng. Khuôn viên trường giờ đây đã biến thành một lò mổ, đó là tất cả những gì cậu có thể nghĩ lúc này, thật đáng thương cho cậu - một tân sinh viên - chưa kịp được phân phòng ký túc xá, thậm chí cũng chẳng biết đâu là phe rồng, đâu là phe con người. Lộ Minh Phi run rẩy, cảm giác như não cậu giờ đây bị đổ đầy hồ, nếu bị đạn bắn xuyên qua đầu ngay lúc này thì chắc chắn bắn ra ngoài sẽ không phải là não mà là một đống hồ đặc, nếu chết tại đây thì cậu có được tính là một tai nạn ngoài ý muốn không? Hay sẽ được viết vào lịch sử học viện với dòng chữ: "Tân sinh viên chết vì chưa kịp chọn phe."

Bắn! Giết!

"Định vị! Định vị! Đối phương còn lại 43 người!"

"Đối phương còn lại 27 người! Có một tay bắn tỉa chưa thể định vị! Hắn đã hạ gục 13 người của chúng ta rồi! Phải giải quyết hắn ngay!"

Hai bên vừa hét lên qua bộ đàm vừa tiếp tục đấu súng. Tiếng đạn vẫn nổ rền vang, Nhưng kỳ lạ thay là không ai cố gắng xông vào con hẻm hẹp mà Lộ Minh Phi đang trốn, chỉ có những viên đạn lạc, lạnh lùng thỉnh thoảng bắn sượt qua bên tai. Lộ Minh Phi cứng đờ người đứng bất động ngay bên cạnh thi thể của giáo sư Guderian và Toyama Masashi, máu của họ loang thành vũng đỏ thẫm, cậu cố tưởng tượng mình là một khúc gỗ không quan tâm đến sự đời.

Cuộc chiến giết chóc ngoài kia kéo dài không biết bao lâu, cậu không còn cảm giác nữa, khói súng đặc quánh bao trùm khắp khuôn viên, xác chết nằm ngổn ngang la liệt trên bãi cỏ và các lối đi. Những tiếng nổ chát chúa liên tiếp, kèm theo những cột lửa bùng lên. Hai bên đã sử dụng đủ loại vũ khí từ lựu đạn, súng phóng lựu, đến tên lửa vác vai. Lộ Minh Phi từng lướt qua không ít tạp chí quân sự nên nhận ra ngay những món đồ chơi đắt đỏ này. Những loạt đạn bay ngang qua làm vỡ nát một hàng cửa kính phía trước không xa cậu, mảnh kính sắc bén văng tung tóe, găm vào bức tường cậu đang dựa lưng, phá tan ảo tưởng "đây chỉ là một buổi diễn tập" của Lộ Minh Phi.

Tất cả những vũ khí kia đều là hàng thật!

Nhịp tim của Lộ Minh Phi đã gần chạm ngưỡng tối đa 180 lần/phút như muốn nổ tung trong lồng ngực. Thứ gọi là adrenaline trong người cậu tiết ra khắp cơ thể như mồ hôi... Mỗi giây phút cậu đều có thể chết, nhưng kỳ lạ thay, cậu vẫn bình an vô sự... cứ thế, cứ thế. Quá mệt mỏi đến cực hạn,, cậu ngồi bệt xuống đất, chống cằm lơ đễnh nhìn ra ngoài và dần dần nhận ra chút manh mối. Những người mặc đồ chiến đấu đen và đỏ sẫm rõ ràng là hai phe đối địch. Cả hai đều đang cố tấn công vào căn cứ của đối phương: phe đen đóng quân trong tòa nhà nhỏ vừa nãy, còn phe đỏ sẫm chiếm giữ Giáo Đường bên kia bãi cỏ. Nhưng tiêu điểm của trận pháo kích là bãi đỗ xe trống trải nằm ngay ở giữa, nơi cả hai bên buộc phải băng qua nếu muốn tiến công. Nhưng bãi đỗ xe lại không có đủ chỗ nấp, hoàn toàn lộ ra giữa làn đạn dày đặc, bất kỳ ai lao ra đều trở thành mục tiêu sống. Đã có hơn 40 người chết đã nằm lại ở đó.

"Nếu là Zerg thì tấn công dồn dập như vậy còn có lý, chúng đông và không có não. Nhưng nếu là con người, chẳng phải nên mang xe tăng tới bắn phủ đầu trước sao? Hoặc ít nhất, gửi một ghost đi thả bom hạt nhân chứ?" Lộ Minh Phi nuốt nước bọt nghĩ vẩn vơ.

Cứ như thể chỉ huy bên kia đã nghe được ý tưởng chiến thuật của Lộ Minh Phi - một chiến thần StarCraft. Một người chiến binh phe đỏ sẫm trên tay mang chặt theo một chiếc cặp tay đen xuất hiện từ Giáo Đường, hắn di chuyển nhanh nhẹn, khéo léo né tránh được một vài làn đạn, nhưng cuối cùng lại bị một viên đạn bắn tỉa từ trên cao đã ghim thẳng vào đầu hắn. Trên chiếc cặp ngã văng xuống, lăn lông lốc trên nền đất có in rõ ràng biểu tượng hạt nhân màu vàng.

Lộ Minh Phi co giật mạnh khóe miệng rồi cười gượng. "Tôi chỉ nói đùa thôi mà... có thật luôn sao? Thôi cũng được, chết gần thế này mà bị nổ hạt nhân thì chắc là không đau lắm."

Cậu hết cách rồi. Cái chiến trường điên rồ này không phải thứ mà người bình thường như cậu có thể hiểu được.

Tiếng súng dần thưa thớt, khói súng cũng mờ bớt. Từ khắp nơi đột ngột vọng lại một giọng nói trầm vang mạnh mẽ qua hệ thống loa khắp khuôn viên, phá vỡ không gian ngột ngạt, "Caesar, bên cậu còn bao nhiêu người sống sót? Còn muốn tiếp tục không?"

"Sở Tử Hàng, khá lắm," một giọng khác của đối phương phát ra từ cùng hệ thống loa phóng thanh, mang theo một nụ cười lạnh lẽo. "Bên tôi chỉ còn tôi và một cô gái thôi. Cậu muốn dùng cô ấy làm tiên phong à?"

"Sở Tử Hàng?” Lộ Minh Phi bỗng ngẩn người lại, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.

Sở Tử Hàng cười nhạt. "Tôi cũng chỉ còn lại một cô gái thôi, nhưng tiếc rằng, cô ấy chính là tay bắn tỉa khiến các cậu đau đầu. Chỉ cần cô ấy khóa chặt bãi đỗ xe, các cậu không thể qua được. Tuy nhiên, cô ấy cũng không phải là kiểu người thích xông pha.”

“Năm nay không phải sẽ là thế cục bế tắc chứ? Nếu vậy thì thật đáng tiếc.”

“Đúng là rất đáng tiếc. Tôi còn muốn thắng cậu chiếc Bugatti Veyron nữa cơ.”

“Bây giờ tôi chỉ còn lại một con dao săn thôi, còn cậu thì sao?”

“Tất nhiên là thanh Thôn Vũ rồi, đó là thanh chỉ huy kiếm của tôi.”

“Hẹn gặp ở bãi đỗ xe.”

“Rất tốt.”

Âm thanh điện từ trong loa phóng thanh đột ngột tắt ngúm, hai bên đồng thời ngắt liên lạc. Khuôn viên trường chỉ còn lại sự im lặng như của một thành phố chết, khói lửa lan toả như màn sương sớm dày đặc. Lộ Minh Phi trốn trong con hẻm nhỏ, nhìn ngó xung quanh, cảm giác từng dây thần kinh trong cơ thể mình đang gào thét cảnh báo: Có điêu gì đó rất tồi tệ sắp xảy ra! Cậu nghĩ ngợi một lát, rồi chậm rãi nằm xuống bên cạnh thi thể của Toyama Masashi và Giáo sư Guderian. Cậu quay đầu nhìn gương mặt của ông già này, nghĩ rằng ông ta đối với mình cũng không tệ, vậy mà lại bị hạ sát vô lý như vậy, trong lòng có chút xót xa.

Dù sao thì…

Người chết mới là an toàn nhất

“Tất cả đều do thầy không tốt, tự nhiên lại làm việc ở cái học viện kỳ quái này.” Lộ Minh Phi thở dài, cố nhấc một cánh tay của Giáo sư Guderian đè lên lưng mình, để tạo cảm giác như hai người bị hạ gục khi đang cố gắng bảo vệ nhau trong trận chiến.

Cửa Giáo Đường và tòa nhà nhỏ đồng thời bật mở ra, những tiếng giày tác chiến nặng nề cũng đồng thời dội vang lên bước đầu tiên trên mặt đất.

Người mặc đồ tác chiến đỏ đậm cầm trong tay một con dao săn dài khoảng nửa mét, lưỡi dao màu đen tuyền khắc hoa văn vàng óng ánh lên sắc lạnh. Đối diện, người mặc đồ tác chiến đen thì cầm một thanh katana dài, lưỡi kiếm phản chiếu ánh mặt trời, sáng loáng đến mức chói mắt, sắc bén đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hai người dần dần bước về phía bãi đỗ xe, tiếng bước chân không nhanh không chậm, khiến bầu không khí ngày càng căng thẳng.

Hai người đứng đối diện nhau, như hai vị thần chiến tranh sắp sửa giao tranh.

“Cái quái gì đây? Cận chiến à?” Lộ Minh Phi ngạc nhiên nghĩ, “Mang cả bom hạt nhân thu nhỏ xông vào để doạ người, rồi giờ lại quay sang đấu cận chiến?”

Người mặc đồ tác chiến đỏ đậm đứng ở một bên bãi đỗ xe, chậm rãi gỡ bỏ mặt nạ trên đầu, mái tóc vàng như ánh kim xõa xuống, càng làm nổi bật gương mặt hoàn mỹ tựa như bức tượng thần điêu khắc Hy Lạp, đôi mắt xanh băng giá không chút dao động hiếm thấy ánh lên sự lạnh lùng tựa như kẻ bề trên nhìn xuống con mồi đang chờ chết. Anh ta khẽ tung con dao săn trong tay như đang chơi đùa với vận mệnh, nhìn người mặc đồ tác chiến đen ở phía đối diện. Người đó cũng lặng lẽ tháo mặt nạ, lộ ra một mái tóc đen bù xù, chỉa lung tung khắp các hướng, sắc bén như lưỡi kiếm, ánh mắt lạnh lẽo không chút dao động.

“Có thể bước đến trước mặt tôi, cậu mạnh hơn tôi tưởng đấy.” Người thanh niên tóc vàng nói, trầm ổn như tiếng chuông đồng.

“Có thể khiến Caesar khen ngợi, thật là vinh hạnh.” Người thanh niên tóc đen lạnh lùng cười nhạt đáp lại.

“Nhưng đến đây là kết thúc rồi.” Vừa dứt lời, Caesar đột ngột lao đến như một mũi tên được bắn ra từ cung thần, không khí chấn động. Lộ Minh Phi cảm nhận được từ xa một luồng áp lực vô hình cuộn tròn theo cú lao tới của Caesar, như một cơn sóng thần dữ dội ập đến, khiến tim cậu run lên, hơi thở ngưng lại. Chỉ trong khoảnh khắc lao lên, bóng dáng Caesar đã hoá thành một vệt mờ đỏ nhạt, đó là do tốc độ không thể tin được. Cậu ta như một con đại bàng lao xuống từ trên cao! Con dao săn cùng cánh tay cầm dao dường như không thể nhìn rõ, bởi tốc độ quá nhanh khiến con dao gần như biến mất khỏi không gian!!

Lộ Minh Phi chỉ kịp cảm nhận trái tim mình như bị bóp nghẹt.

Đây là nhát dao để giết người, cứng rắn, lạnh lùng, mang theo sức mạnh uy nghiêm của một vị hoàng đế nghiền nát tất cả. Một nhát dao như vậy, trước mặt dù có là sắt thép cũng sẽ bị chém đôi.

Nhưng đối diện, Sở Tử Hàng không phải là sắt, mà thanh katana trong tay anh ta mới thực sự là sắt. Anh đứng yên tại chỗ, không hề di chuyển, katana chậm rãi quét qua một vòng cung, dừng lại giữa không trung. Đòn gần như chắc chắn chí mạng của Caesar đang đến gần, ngay trong khoảnh khắc ấy, katana của Sở Tử Hàng cũng biến mất. Chỉ với một cái lắc cổ tay, katana thực hiện một cú đánh sắc bén, tuyệt đối và không một kẽ hở, dùng một lực nhỏ tác động lên mũi dao của Caesar. Khoảnh khắc ấy, cả không gian như đông cứng. Đó là kỹ thuật vượt lên trên cả tốc độ và sức mạnh, vì lưỡi đao là một đòn bẩy, khi mũi dao chịu lực sẽ truyền toàn bộ sức mạnh đến cổ tay người cầm. Sở Tử Hàng đã chọn đúng thời điểm, ngay trước khi Caesar thực sự phát lực. Đó là khoảnh khắc yếu nhất của Caesar, và anh đã ra tay chặn đứng!

Lộ Minh Phi không nhìn rõ những chi tiết này, chỉ thấy Caesar lao tới trước mặt Sở Tử Hàng, trong khi Sở Tử Hàng vẫn không nhúc nhích. Chỉ với một cái né nửa người, Caesar như đâm phải một bức tường, khựng lại, hơi loạng choạng và lùi lại vài bước.

Áp lực như một vị hoàng đế của Caesar bị Sở Tử Hàng ngăn chặn lại, khiến Lộ Minh Phi bất ngờ cảm thấy dễ thở hơn.

Lộ Minh Phi thở phào, nhận ra bầu không khí đã bớt nặng nề hơn.

Nhưng không dừng lại, tiếng kim loại ngân vang, đó là thanh katana của Sở Tử Hàng đang rung dữ dội. Dù chỉ chạm vào dao của Caesar trong tích tắc, nhưng lực mạnh mẽ ấy đã khiến thanh đao được rèn từ ngọc thép rung lên dữ dội, giống thanh đao được rèn từ ngọc thép rung lên dữ dội, giống như một miếng lò xo đồng bị gảy. Sức mạnh trên dao của Caesar quá lớn, và Sở Tử Hàng đang mượn rung động để triệt tiêu lực tác động ấy.

Sở Tử Hàng lùi lại vài bước, nhìn thanh đao của mình, nói:

'So với 'Dictator', 'Thôn Vũ' vẫn còn kém hơn một chút."

Hai người ngừng lại trong thoáng chốc, rồi lập tức lao vào nhau lần nữa.

Con dao "Dictator" trong tay Caesar mang phong thái cương mãnh, mạnh mẽ, trong khi "Thôn Vũ" của Sở Tử Hàng thì tựa như một bóng ma hòa vào không khí, luôn xuất hiện bất ngờ, thực hiện những đòn đánh chí mạng. Mỗi lần bị "Dictator" cản phá, nó liền lập tức rút lui và lại hóa thành một ánh sáng mờ gần như không thấy được. Dao và kiếm va chạm liên tục. Kim loại chém vào nhau, phát ra những tia lửa sáng rực. Sát khí của cuộc đấu sinh tử của cả hai tựa như một màn trình diễn vũ đạo mê hoặc chết chóc, tốc độ nhanh đến mức Lộ Minh Phi không thể nhìn rõ. Chỉ thấy trước mắt là một trận chiến siêu việt nhân loại. Không còn hình bóng của hai kẻ chiến đấu, chỉ còn lại một màu đen và một màu đỏ sẫm, bóng đen của "Dictator", ánh sáng chói mắt của "Thôn vũ", hòa quyện vào nhau không thể phân tách, một cuộc chiến giữa quỷ dữ và bóng ma!

Âm thanh rung động của katana của Sở Tử Hàng trong không trung ngày càng dữ dội, hòa cùng tiếng gào giận dữ của Caesar, sát khí dày đặc như đặc quánh.

"Dictator'? 'Thôn Vũ'? Đang làm cái quái gì vậy chứ?" Lộ Minh Phi lẩm bẩm.

"Dictator' có nghĩa là 'nhà độc tài' trong tiếng Latin, còn 'Thôn vũ' vốn là một thanh katana vốn không hề tồn tại trên thế giới, chỉ thường xuyên xuất hiện trong các trò chơi Nhật Bản. Người ta nói rằng thanh katana danh tiếng 'Muramasa' sẽ tự động hóa thành yêu đao 'Thôn vũ'(Murasame) sau khi giết đủ một nghìn người. Sau mỗi lần giết người, nó sẽ tự thấm ra những giọt nước nhỏ tí tách để rửa sạch vết máu. Nhưng Lộ Minh Phi đã từng tra cứu tư liệu, và biết rằng thanh katana này chỉ là do một nhà văn ở thời Edo, Kyokutei Bakin, tưởng tượng ra trong tác phẩm Câu Chuyện Về Tám Chiến Binh Chó Của Satomi. Vậy mà trong học viện này, thực sự có người rút ra được một thanh katana như vậy.

Chuyện này còn có thể kỳ quái hơn được nữa không? Caesar, anh có thể rút từ sau lưng ra một thanh 'Frostmourne' không?" Lộ Minh Phi nằm đó nghĩ thầm.

Âm thanh bước chân rất nhỏ nhẹ truyền đến từ phía cuối con hẻm hẹp phía sau, Lộ Minh Phi ngạc nhiên, lưng cậu cứng lại, tai lập tức căng lên.

Có người!

Bước chân đang dần tiến lại gần. Lộ Minh Phi bất ngờ cảm thấy một cảm giác hoảng hốt, đột nhiên nhận ra đối phương có thể đang mang súng. Cậu còn chưa kịp bật dậy, giơ hai tay lên nói "Tôi đầu hàng! Tôi chỉ là người vô tội thôi!" thì một bàn chân đạp mạnh lên lưng cậu, nhẹ nhàng nhảy vọt qua, bước ra khỏi con hẻm, đáp xuống đất nhẹ như mèo. Cái đạp ấy đúng lúc đè lên phổi của Lộ Minh Phi, khiến cậu không kịp thở và phải bật ra một tiếng "Ai da". Người kia giật mình, rút ra khẩu súng Colt từ hông, xoay người ngồi xổm xuống, nòng súng lạnh lẽo đồng thời chĩa thẳng súng về phía sau.

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Lộ Minh Phi ngỡ ngàng chớp mắt, đôi mắt đẹp đầy kiêu hãnh của đối phương khiến cậu cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa bất ngờ, cùng với mái tóc đỏ sẫm buộc thành đuôi ngựa và đôi khuyên tai cỏ bốn lá đang lung lay trong gió.

"Đến đây, thỏ con, ôm một cái nào!" Một giọng nói vang lên trong đầu cậu, và khi nói câu đó, chính là đôi mắt ấy đang nhìn cậu, đẹp đến mức khiến người ta vừa sợ vừa ngạc nhiên.

"NoNo, là em đây!" Lộ Minh Phi vui mừng lên tiếng, ngoài hai tên điên vẫn còn đang đấu dao kia, người sống sót cuối cùng ở đây chính là NoNo.

NoNo mặc bộ trang phục chiến đấu màu đỏ sẫm. Lộ Minh Phi ngạc nhiên, rồi chợt hiểu ra rằng NoNo cũng tham gia vào cuộc chiến này, và là người của đội đỏ, cô là cô gái cuối cùng trong đội đỏ, ngoài Caesar. Khi Caesar phát động thử thách, anh ta đã tạo ra một cái bẫy, người cuối cùng sẽ tấn công đội đen, và NoNo là "mũi tên bí mật" của cậu ta. Lộ Minh Phi nhận ra rằng cậu thực sự không quen NoNo, thời gian họ gặp nhau chỉ vỏn vẹn vài giờ, nhưng trên suốt chuyến hành trình vượt đại dương, điều duy nhất làm cậu cảm thấy yên tâm chính là cô gái không quen biết này.

Tại sao cậu lại tin cô ấy? Chỉ là vì không có ai khác để tin tưởng thôi.

Nhưng bây giờ cô ấy lại đang chĩa súng vào cậu.

Không khí căng như dây đàn.

Lộ Minh Phi cẩn thận chậm rãi giơ tay lên, "Đừng bắn… em đầu hàng… em… em chỉ là người vô tội."

NoNo không đáp, vẫn giữ nguyên tư thế, không động đậy dù chỉ là một chút.

"Chị… Em… Em…" Lộ Minh Phi nói.

NoNo khẽ mỉm cười, rồi bỗng nhiên hét lớn, “NẰM XUỐNG!”

Không chút do dự, cô cùng lúc bóp cò.

Viên đạn xé gió vèo vèo bay ngang qua trên đầu Lộ Minh Phi, chỉ thiếu một chút nữa là có thể nổ tung đầu cậu. Khi NoNo hét lên, Lộ Minh Phi lập tức ôm đầu, cúi mặt xuống đất.

Cảm giác kỳ lạ, không thể tin được lại xuất hiện, mặc dù cô ấy đang chĩa súng vào cậu, cậu vẫn làm theo mà không chút do dự.

Một vũng máu lớn lan ra trên ngực NoNo, khiến bộ đồ chiến đấu đỏ sẫm của cô biến thành màu đen. Một viên đạn lớn của súng bắn tỉa trực tiếp trúng vào giữa ngực cô, khiến cô bị đẩy lùi gần như ngã ngửa, nhưng cô vẫn dùng sức cuối cùng ngồi vững.

Cô cúi đầu nhìn vết thương trên ngực, khóe môi cô khẽ cong, gật đầu với Lộ Minh Phi, giọng khàn khàn, "Cũng ngoan đấy, nhưng vẫn quá chậm..."

Lộ Minh Phi hoảng hốt quay đầu lại, thấy một cô gái mặc trang phục chiến đấu đen, nằm sấp trên mặt đất, trên tay cô cầm khẩu súng bắn tỉa hạng nặng, miệng súng đen ngòm vẫn đang bốc khói xanh. Lộ Minh Phi nhận ra khẩu súng đó, đó là súng bắn tỉa Barrett M82A1 sản xuất tại Mỹ – "Vua bắn tỉa", cỡ nòng 0.5 inch, người bị trúng phát đạn từ cự ly này chắc chắn không thể sống sót. Viên đạn sẽ biến nội tạng người đó thành bùn máu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận