Vol 1:Bình minh rực lửa
Màn 8: Anh Trai - Phần 5-6-7-8-9
0 Bình luận - Độ dài: 11,123 từ - Cập nhật:
Cánh cửa của Điện Anh Linh bị đá văng ra, bốn người như những con chó mất chủ chạy vội vào, và khi nhìn thấy Caesar và Mai ở gần cửa sổ, họ đều ngẩn người.
"Số 13?" Mai nói, "Cậu chưa chết à? Lạc đường đến tận đâu thế?"
"Đội trưởng... để sau nói đi!" Lão Đường nói, "Cái thứ đó đuổi theo rồi!"
Bên ngoài Điện Anh Linh, như thể mặt trời đã mọc sớm, ánh sáng rực rỡ chiếu vào.
"Caesar! Tuyệt quá!" Finger vô cùng kích động, lao đến nắm tay Caesar trước khi NoNo kịp làm, "Cố gắng ngăn chặn hắn đi! Đến lúc này chỉ có thể dựa vào các cậu, Hội Học Sinh và Sư Tâm Hội!"
Caesar bị Finger nắm tay, không biết phải nói gì, anh lướt qua vai Finger, nhìn về phía NoNo, "Em không sao chứ?"
"Đến giờ vẫn tạm thời không sao." NoNo cúi xuống nhặt lên một khẩu súng tiểu liên rơi trên đất, "Em thật sự không muốn chết ngay vào ngày sinh nhật mình đâu."
Mọi người đều có chuyện để nói, chỉ có Lộ Minh Phi đang sốt ruột, chân tay loạn xạ, "Nhanh lên! Nó sắp tới rồi!"
"Caesar! Cậu lo liệu ở đây đi!" Finger túm lấy Lộ Minh Phi, "Triệu tập những người ưu tú trong Hội Học Sinh của cậu, ngăn hắn lại! Tôi tin các cậu sẽ làm được."
"Được." Caesar bình thản nói.
Finger và Lộ Minh Phi quay người chạy đi, vượt qua bức tượng Odin, hướng về cửa sau, Lão Đường do dự một chút, rồi đuổi theo.
Khi Lộ Minh Phi chạy tới cửa, cậu quay đầu nhìn lại NoNo, thấy Caesar nhẹ nhàng vỗ vào mặt cô.
Finger đẩy nhẹ đầu Lộ Minh Phi lại, nhét khẩu PPK vào tay cậu.
"Này! Sao lại đưa cho em?" Lộ Minh Phi hỏi.
"Chỉ có người từng đánh bại Caesar và Sở Tử Hàng mới xứng đáng cầm khẩu súng này." Finger vừa nói vừa đóng chặt cửa lại, "Trên mạng trường học mọi người gọi em là 'Xạ thủ thần đầu tiên của Cassell' mà."
"Minh Minh, tôi tin ông." Lão Đường vỗ mạnh lên vai cậu và giơ ngón tay cái.
"Các người có thể không vô lý như vậy không?" Lộ Minh Phi ngơ ngác.
---
"Em không theo họ à?" Caesar mỉm cười, lấy khẩu súng trong tay NoNo.
"Vào ngày tự do em luôn đồng hành bên cạnh anh mà." Nono nói, "Anh biết mà, em đáng tin."
"Hôm nay không phải ngày tự do, hôm đó em sẽ không gặp chuyện nguy hiểm, anh cũng không lo lắng. Nhưng giờ em ở lại đây anh sẽ lo lắng. Em không có Ngôn Linh, không giống anh." Caesar vuốt trán cô, "Đi đi! Sau khi anh ngăn cản hắn một chút sẽ rút lui."
NoNo do dự một chút, gật đầu.
"Quà sinh nhật của em là gì vậy?" Cô chạy vài bước rồi quay lại hỏi.
"Là một cuốn sách."
"Một cuốn sách sao?" NoNo ngạc nhiên, món quà này hoàn toàn không giống phong cách của Caesar, anh ấy thích những món quà hoành tráng.
“Một cuốn sách tên là Dragon Raja, do chính anh viết. Nó đã được đăng dài kỳ trên một tạp chí và vừa được xuất bản thành sách. Anh định tặng cuốn đầu tiên cho em.” Caesar nhún vai. “Món quà bí mật mà, anh đã viết nó trong nửa năm mà không nói cho em biết.”
NoNo gật đầu. “Vậy tối mai trước khi đi ngủ, em sẽ nhận được cuốn sách mà anh tặng chứ?”
“Tất nhiên, anh cũng không muốn định chết vào đêm sinh nhật đầu tiên của bạn gái mình đâu.”
NoNo quay người chạy về phía cửa sau, Caesar nhìn theo bóng lưng cô trong khi từng viên đạn AE được nạp vào khẩu Desert Eagle.
Mai vẫn khoanh tay dựa vào tường, nhìn hai người trò chuyện mà chẳng hề có chút ý định tránh đi. Cô nghiêng đầu, bình thản quan sát, đồng thời vươn vai khoe vóc dáng hoàn mỹ, giống như một ngọn đèn chói mắt.
“Bạn gái anh trông cũng không tệ đâu.” Maí thản nhiên nói.
“Ừ, người tôi thích luôn là người tốt nhất mà.” Caesar lạnh lùng đáp.
“Thôi kệ đi, dù sao cũng bị con nhỏ ăn khoai tây chiên đó dồn đến đường cùng rồi!” Mai bắt đầu thay băng đạn cho khẩu Glock của mình.
“Băng đạn mở rộng 33 viên?” Caesar liếc nhìn cô. "Cô không định chạy à? Tư thế này cứ như muốn liều mạng vậy.”
“Đừng hiểu lầm, tôi không có ý định cùng anh chịu chung hoạn nạn đâu.” Mai nhún vai, hất cằm về phía đám người đang bất tỉnh trên mặt đất. “Vì bọn họ thôi. Giờ tôi không thể mang họ đi được, nhưng nếu con rồng kia xông vào đây, tôi không dám chắc họ có thể sống sót.”
“Có tinh thần hy sinh như thế, nghe không giống lời cô lắm.”
“Là đội trưởng, tôi chỉ đơn giản là không thể chịu được việc mình là kẻ hèn nhát thôi.”
Caesar và Mai nhanh chóng tiếp tục nạp đạn, gần như đồng thời kéo chốt súng. Đúng lúc này, điện thoại của Mai reo lên.
"Khoai tây chiên, nếu tôi sắp chết, câu cuối cùng cô sẽ định nói với tôi là gì?" Mai hỏi.
"Đạn phi kim loại có thể gây sát thương cho hắn!" Người phụ nữ đáp.
"Cái gì?"
"Vua Đồng và Lửa có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với kim loại và lửa trong lãnh địa của hắn. Vì vậy, đạn kim loại không thể làm tổn thương hắn bất kỳ viên đạn nào đến gần cũng sẽ bị nung chảy ngay lập tức và giảm tốc về 0." Người phụ nữ giải thích. "Nhưng hắn không có khả năng điều khiển vật liệu phi kim loại, vì vậy trừ khi lãnh địa của hắn sụp đổ, nếu không, bắn hắn bằng đạn Frigg sẽ hiệu quả hơn nhiều so với đạn thật."
"Hiệu ứng gây mê của đạn Frigg có tác dụng với hẳn không?"
"Không, không có. Ở nhiệt độ cao, thành phần gây mê sẽ bốc hơi và phân hủy ngay lập tức trước khi kịp xâm nhập vào mạch máu của hắn, khiến nó mất tác dụng! Nhưng động năng của đạn Frigg vẫn có ảnh hưởng đến hẳn, có nghĩa là cô không thể giết hắn, nhưng có thể đẩy lùi hẳn."
"Khoai tây chiên, hậu cần như cô vẫn đáng tin cậy đấy, nhưng vấn đề duy nhất là..." Mai đột nhiên cao giọng chửi, "Cái tốc độ rùa bò của cô làm tôi phải nạp lại băng đạn một lần nữa! Tôi vừa mới nhét 33 viên đạn thường vào khẩu Glock rồi!"
Cô đóng điện thoại, chạm mắt với Caesar, và cả hai đồng thời bắt đầu thay đạn. Họ đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài Điện Anh Linh.
Khi cái bóng mảnh mai nhưng chói mắt đó xuất hiện trước cửa Điện, Caesar và Mai đồng loạt nhảy lên, xả súng Glock và Desert Eagle với tốc độ bắn tối đa về phía hẳn.
Đạn Frigg phát huy tác dụng, cái bóng giật lùi liên tục trong màn đạn, cơ thể hắn bị những làn khói đỏ thẫm từ đạn Frigg đấy về phía sau. Đạn gần như tan rã thành một làn khói máu ngay khi chạm vào hắn, nhưng lực đẩy vẫn khiến hắn lùi lại. Caesar và Mai thay đạn luân phiên, bắn liên tục, từng phát đạn bức hẳn ra khỏi Điện Anh Linh.
Sự giật lùi từ loạt bắn liên tục khiến cổ tay họ tê dại, nhưng họ vẫn nghiến răng tiếp tục. Mỗi áp lực dội lên cổ tay họ cũng tạo ra một lực phản chấn tương tự lên con rồng kia.
Họ không có đường lùi—cánh cửa phía sau họ tuyệt đối không thể để con rồng đó bước vào!
Schneider lắng nghe tình hình chiến đấu trong Điện Anh Linh, ánh mắt đột nhiên lóe lên. Ông hét vào micro:
“Đúng… đúng rồi! Đạn Frigg có thể đẩy lùi hắn! Tất cả đổi sang đạn Frigg ngay! Bắn liên tục, đừng cho hắn cơ hội kích hoạt Ngôn Linh!”
Các học viên ẩn nấp trong bóng tối lập tức bật dậy, trút xuống một cơn mưa đạn vào cái bóng vừa bị đẩy ra khỏi Điện Anh Linh. Một làn sương máu bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.
---
“Ê, chúng ta đến đây để bơi à?” Lộ Minh Phi nói. “Em tưởng chúng ta đến đây để lánh nạn chứ.”
“Đương nhiên là lánh nạn. Nước là kẻ thù lớn nhất của Ngôn Linh hệ hỏa.” Finger nghiêm túc nói. “Nếu em học Ngôn Linh học, em sẽ biết biểu tượng của Ngôn Linh là một ngôi sao năm cánh. Năm nguyên tố Thổ, Thủy, Phong, Hoả và Tinh thần khắc chế lẫn nhau. Ngôn Linh hệ hỏa có thể xuyên qua nhiều loại rào cản, nhưng rất khó vượt qua một khối nước. Nếu hắn lần theo các em bằng một loại Ngôn Linh hệ hỏa nào đó, thì đây là nơi an toàn nhất—hồ bơi trong nhà lớn nhất của học viện Cassell.”
“Anh đang đứng ở giữa khu nước sâu, chỉ mặc độc một cái quần lót mà lại nói những điều đầy tính học thuật. Em thực sự không thể hiểu nổi tâm lý của anh.” Lộ Minh Phi nói.
“Tiếp tục đạp nước đi, nhớ giữ khẩu PPK trên tay tránh bị ướt. Nếu tên đó thực sự đuổi tới đây, em cứ bắn cho hắn một phát.”
“Nhưng vừa nãy anh bảo nếu hắn đuổi đến, chúng ta phải nín thở lặn xuống cơ mà?”
“Cũng có lý. Anh nên chuẩn bị cho em một cái túi ni lông mới phải.”
Trong bể bơi trong nhà rộng lớn của học viện Cassell, Finger, Lộ Minh Phi và Lão Đường ra sức đạp nước. Lộ Minh Phi thầm cảm thấy may mắn vì mình có chút kỹ năng bơi lội.
Xem ra những gì Finger nói không phải không có lý. Họ đã ở đây đạp nước suốt 15 phút mà con rồng đó vẫn chưa đuổi theo. Trước đó, dù họ trốn ở đâu, không đến 5 phút sau hắn đã lần ra, giống như một con chó đánh hơi được mùi vậy.
“À, giới thiệu một chút. Đây là bạn của em, Lão Đường.” Lộ Minh Phi nói. “Đây là sư huynh của tôi, Finger.”
“Chào.” Hai người vốn không cùng phe phái bắt tay nhau.
“Người khi nãy là bạn gái của hội trưởng hội học sinh học viện chúng tôi—NoNo. Cô ấy là sư tỷ của tôi.” Lộ Minh Phi nói. “Lão Đường, đừng hiểu lầm nhé.”
Bây giờ cậu mới dần yên tâm, cảm thấy có thể trò chuyện vài câu giết thời gian. Đứng đợi trong căng thẳng như thế này cũng khiến người ta bất an.
“Tôi hiểu mà. Động vào chị dâu thì hậu quả là ba nhát dao, sáu lỗ thủng. Chỉ có thể làm, không thể nói.” Lão Đường đáp. “Tuy tôi lớn lên ở Mỹ, nhưng tôi vẫn là người Trung Quốc, hiểu văn hóa Trung Quốc.”
“Chỉ tiếc là chị dâu của ông không ở đây cùng đạp nước với chúng ta…”
“Hình ảnh này đúng là khiến người ta chảy máu mũi.” Finger cười nói.
“Này, Lão Đường, rốt cuộc sao ông lại đến đây?” Lộ Minh Phi hỏi.
“Tôi từng nói tôi là thợ săn tiền thưởng rồi mà, đúng không? Nghề này có một trang web chuyên nhận các vụ án liên quan đến hiện tượng siêu nhiên. Định kỳ, người ta sẽ đăng tin tuyển nhiệm lên đó. Thân phận khách hàng luôn được giữ bí mật. Nếu cấp bậc đủ cao, ông sẽ có quyền xem chi tiết nhiệm vụ và quyết định có nhận hay không. Nếu hồ sơ của ông được khách hàng chấp nhận, họ sẽ gửi thư mời cho ông. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tiền thưởng sẽ tự động được chuyển vào tài khoản.”
“Không ngờ nghề của ông lại phong cách đến vậy.” Lộ Minh Phi nói.
"Thực ra tôi cũng chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt," Lão Đường hơi ngượng ngùng. "Chỉ là tôi dường như có khả năng miễn nhiễm bẩm sinh với những chuyện tâm linh. Ví dụ như khi vào mộ cổ, người khác bị ảnh hưởng, nhưng tôi thì không. Một số lời nguyền được đồn đại trong giới là cực kỳ linh nghiệm, nhưng cũng chẳng có tác dụng với tôi. Vì thế, cấp bậc của tôi khá cao, có thể nhận những vụ án lớn trị giá 5 triệu đô như lần này."
"5 triệu?" Finger tròn mắt.
"Nhưng tôi không ngờ vụ này lại nguy hiểm đến vậy. Ban đầu, chỉ nói là đến học viện này để tìm một món đồ, ai mà ngờ… Biết thế tôi đã không nhận rồi. Giờ này chắc tôi vẫn còn đang ngủ ngon ở New York. Dù tiền không nhiều, nhưng cũng đủ để đưa ông đi du lịch khắp nước Mỹ bằng xe Greyhound." Lão Đường thở dài. "Huynh đệ, ông rất nghĩa khí. Tôi sẽ không quên đâu."
"Tôi cũng muốn đi Greyhound du lịch nước Mỹ…" Finger lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, sắc mặt Lão Đường thay đổi. "Không biết tại sao… Tôi cảm thấy… hình như… hắn đã đuổi đến đây rồi."
"Không thể nào?" Lộ Minh Phi dựng thẳng đôi tai thỏ nhạy bén của mình lên. "Không nghe thấy gì cả, một chút âm thanh cũng không—"
Cậu đột nhiên im bặt, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Trong phòng tập thể dục lẽ ra phải trống không, bỗng vang lên một tiếng bước chân.
Tiếng bước chân chậm rãi, từng nhịp từng nhịp vọng lại từ xa đến gần, dường như chỉ cách họ một bức tường.
Cùng với đó, một giọng nói khiến da đầu người nghe tê dại cất lên—
"Anh trai… Anh trai…"
---
"Quỷ... quỷ đuổi theo rồi!" Lộ Minh Phi run lẩy bẩy mấy cái, hoảng hốt hỏi: "Giờ phải làm sao?"
Sắc mặt Finger cũng không thoải mái chút nào. Anh ấy đưa cho mỗi người một túi nhựa và nói: "Đừng căng thẳng. Nghe tiếng bước chân thì hắn đang đi vòng quanh bể bơi, chứng tỏ hắn biết chúng ta ở gần đây nhưng không xác định được vị trí chính xác do nước cản trở. Hắn đoán chúng ta trốn trong này cũng không có gì lạ, vì sau khi băng qua Điện Anh Linh sẽ đến ngay phòng tập thể dục. Đừng tự dọa mình, nếu lộ diện bây giờ thì chắc chắn sẽ bị phát hiện. Chúng ta mỗi người cầm theo một túi nhựa đựng không khí, lặn xuống nước, nếu ngạt thở thì hít vài hơi để cầm cự vài phút. Khi chúng ta hoàn toàn bị nước bao quanh, ngôn linh hệ hỏa sẽ mất dấu chúng ta. Đến lúc đó, hắn không tìm được nữa thì sẽ bỏ đi. Anh thấy đầu óc hắn có vẻ không tỉnh táo lắm, có khi là một con rồng có vấn đề về thần kinh cũng nên."
"Thật sự là rồng à? Nhưng tại sao rồng lại có hình dạng con người?" Lộ Minh Phi thắc mắc.
"Rồng sinh ra chín loài khác nhau, em có thấy cô gái xinh đẹp đánh nhau với Caesar kia không, biết đâu cũng là một con rồng đấy. Cảnh báo lần cuối, tuyệt đối đừng căng thẳng, căng thẳng sẽ để lộ dấu vết. Nước có thể tạo thành một lớp phong ấn tự nhiên, che giấu toàn bộ khí tức của em. Sông Trường Giang chính là một kết giới nước hoàn hảo, nếu không thì thành phố đồng đã chẳng ẩn mình lâu đến thế. Hãy tin tưởng vào một người từng là cấp 'A' như anh." Nói xong, Finger ấn đầu hai người bọn họ xuống nước.
Lộ Minh Phi nín thở, úp mặt xuống nước, không dám mở mắt. Cậu bơi giỏi, nhưng không thích mở mắt khi lặn, vì khi đó trước mặt chỉ toàn một màu xanh nhạt, khiến cậu có cảm giác như lạc vào một hành tinh khác.
Vào ban đêm, nước trong bể không được làm nóng, lạnh đến mức khiến cậu run rẩy.
Không biết đã trôi qua bao lâu, mọi thứ vẫn yên ắng, chỉ có nước trong bể dần ấm lên, như thể hệ thống sưởi đã được bật. Lộ Minh Phi cảm thấy với nhiệt độ này, miễn là không thiếu không khí, cậu có thể ở dưới nước bao lâu cũng được. Nhưng niềm vui chẳng kéo dài lâu, nước bắt đầu nóng lên một cách bất thường, thậm chí có cảm giác như nước đang sôi.
Không biết có phải Finger đã cài sai nhiệt độ khi vào đây không, nhưng hồ bơi bây giờ gần như có thể dùng để tắm nước nóng rồi.
Một lát sau, nhiệt độ tăng lên đến mức khó chịu.
Lộ Minh Phi cảm thấy bất an. Không khí trong túi nhựa sắp hết, nước hồ bơi nóng đến mức không thể chịu nổi. Cậu nghĩ có lẽ con rồng kia đã đi nơi khác rồi, có thể ngẩng đầu lên xem thử.
Cậu đưa tay ra tìm Finger và Lão Đường, nhưng không chạm vào ai cả.
Cảm giác hoảng sợ tràn đến, Lộ Minh Phi cẩn thận ngoi đầu lên khỏi mặt nước, phóng tầm mắt nhìn xung quanh. Trước mắt cậu chỉ có một màn hơi nước trắng xóa.
Nhiệt độ nước hồ có lẽ đã tăng đến 40 độ, nếu tiếp tục thì sẽ biến thành suối nước nóng mất. Lộ Minh Phi không nhìn thấy Finger và Lão Đường, có lẽ bọn họ cũng chịu không nổi mà lên bờ trước rồi.
"Không lẽ Lão Đường và Finger... đã gặp chuyện rồi sao?" Cậu nghĩ, nhưng lập tức phủ nhận. Hai người họ trông ngon miệng hơn cậu, nhưng không có lý do gì để con rồng kia bỏ qua cậu hoàn toàn.
Cậu men theo bậc thang trèo lên bờ, nước trong hồ càng lúc càng nóng, hơi nước bốc lên như nồi súp đang sôi, biến khu bể bơi thành một phòng xông hơi khổng lồ. Hơi nước dày đặc đến mức không thể nhìn rõ lối ra.
Lộ Minh Phi không dám lên tiếng, cẩn thận dò dẫm men theo mép hồ. Chỉ cần tìm thấy Finger hoặc Lão Đường, cậu sẽ bớt hoảng loạn.
Bỗng cậu nghe thấy tiếng nước khuấy động. Một bóng người bơi đến cạnh hồ và trèo lên bờ.
"Ai mà chịu nóng giỏi vậy?" Lộ Minh Phi thở phào nhẹ nhõm, tay xách chiếc quần lót ướt đẫm, rón rén bước đến bên hồ.
Cậu sững người. Trong làn hơi nước trắng xóa, thứ cậu nhìn thấy không phải là khuôn mặt của Finger hay Lão Đường, mà là một thiếu niên thanh tú đang vịn vào cầu thang để trèo lên bờ.
Cậu ta trông còn nhỏ tuổi hơn Lộ Minh Phi, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mày rất nhạt, đôi mắt đen láy nhưng lại trống rỗng vô hồn. Cơ thể trần trụi mang một sắc trắng nhợt nhạt, gầy gò đến mức lộ rõ xương sườn.
Cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vào Lộ Minh Phi, im lặng trong vài giây.
"Tôi không tìm anh. Tôi đanh tìm anh trai tôi. Anh có thấy anh ấy đâu không?" Giọng cậu ta nhẹ bẫng, xa xăm như vọng lại từ nơi nào đó rất xa.
"Không thấy." Lộ Minh Phi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ Anh trai cậu là ai chứ?
"Vậy tôi đi tìm anh ấy đây. Tạm biệt."
Cậu thiếu niên lướt qua Lộ Minh Phi, cơ thể nóng rực, hơi nóng phả thẳng vào mặt cậu.
Lộ Minh Phi quay đầu lại, nhìn bóng dáng cậu thiếu niên dần biến mất vào màn sương trắng.
"Anh trai... anh trai..." Cậu thiếu niên cất tiếng gọi, giọng nói mỗi lúc một xa dần.
Giọng nói này... rất quen thuộc...
Lộ Minh Phi đột nhiên nổi da gà, cơ thể cậu cứng đờ. Cậu đã nghe giọng nói này ở đâu rồi... Trong hành lang tối tăm đó, giọng gọi của con rồng kia vọng lại nhiều lần, trở nên mơ hồ quỷ dị, nhưng chất giọng lại hoàn toàn giống với thiếu niên trước mặt.
Chẳng lẽ... vừa rồi cậu đã trò chuyện với một con rồng?
Cậu không dám nghĩ tiếp nữa. Cơn sợ hãi khổng lồ như muốn nuốt chửng cậu. Cậu chộp lấy quần áo ở mép bể bơi, vừa mặc vừa chạy như điên.
Qua khỏi hành lang, sương mù đã tan hết. Cậu cắm đầu chạy một mạch đến cửa thoát hiểm phía sau, đẩy cửa ra, hít sâu một hơi không khí trong lành mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Nhưng rồi cậu lại sững người lần nữa.
Trước mặt cậu, một ông lão đang đứng yên, hai tay đút túi quần.
Ông ta có mái tóc trắng gọn gàng, mặc bộ vest đen chỉnh tề, trên túi áo cài một đóa hồng đỏ thắm.
Khuôn mặt cho thấy ông ta đã rất già, nhưng tư thế đứng lại mang dáng vẻ cứng cỏi, mạnh mẽ của một người thanh niên.
"Lộ Minh Phi, thầy vẫn luôn tìm em." Ông lão mỉm cười.
"A... Hiệu trưởng... Anjou!" Lộ Minh Phi tròn mắt kinh ngạc.
Lộ Minh Phi theo chân hiệu trưởng lên lầu.
Dưới chân họ là cầu thang sắt bên hông Giáo Đường dẫn lên một tòa kiến trúc cũ kỹ sắp thành phế tích.
Bên ngoài gác chuông là một ban công có tầm nhìn cực kỳ rộng.
Bên trong gác lộn xộn bừa bộn, một gã cao bồi già đang ngồi trên sô pha, cầm lon bia uống ngon lành. Không hiểu sao trong lúc tất cả học viên đang đối đầu với rồng dưới kia, ông lại có thể điềm nhiên như chẳng có chuyện gì.
"Này! Anjou, đây là 'S' cấp mới của chúng ta à?" Gã cao bồi giơ tay chào Lộ Minh Phi. "Chào nhóc!"
Lộ Minh Phi ngơ ngác đáp lễ.
Hiệu trưởng kéo cậu đến mép ban công, mở vali ra ngay trước mặt cậu.
Bên trong là một khẩu súng bắn tỉa cỡ nòng lớn.
Không ai nói lời nào.
Lộ Minh Phi lặng lẽ nhận lấy khẩu súng, cảm nhận sức nặng trong tay.
Hiệu trưởng lại lấy ra một ống thủy tinh thạch anh hình trụ, mở nắp và đưa cho cậu xem bên trong.
Đó là một viên đạn dài, đầu đạn có màu đỏ sậm, trông như một viên hồng ngọc được mài thô. Ánh sáng đỏ bên trong chảy xuôi như có dòng máu đang lưu động.
"Nguyên tố thứ năm, Hiền Giả Thạch." Hiệu trưởng nói. "Đây là đạn luyện kim. Đầu đạn này được tạo nên từ kết cấu tinh thần thuần túy, chỉ có nó mới có thể giết chết Long Vương. Em hãy trân trọng viên đạn này, nó vô cùng quý giá."
Ông nạp viên đạn vào băng đạn, "cạch" một tiếng lên nòng, sau đó vỗ nhẹ lên vai Lộ Minh Phi.
"Hiệu trưởng... chuyện này là sao?" Cuối cùng Lộ Minh Phi cũng có thể thốt ra câu đầu tiên.
Hiệu trưởng chỉ về phía sân trường. Các đội tác chiến đang nhanh chóng tập hợp về hướng Điện Anh Linh. Trên đỉnh tòa nhà, ngay phía trên con gà trống bằng đồng, một bóng người rực sáng như ngọn đuốc đang đứng đó— chính là con rồng kia.
Hắn hướng về toàn bộ khuôn viên trường mà gào thét.
Các học viên đang chạy tới đều nhắm về phía hắn bắn ra những viên đạn Frigg, làn khói đỏ như máu bao trùm lấy cơ thể hắn.
Hắn vung tay che mặt, nhưng vẫn tiếp tục cất tiếng gọi.
"Anh trai!"
Giọng hắn giống như một oan hồn vất vưởng, khiến người nghe lạnh sống lưng.
"Đó chính là Long Vương." Hiệu trưởng nói. "Thầy sẽ phá vỡ lớp phòng ngự của hắn. Một lát nữa, em sẽ thấy một con mắt xoay tròn— con mắt rồng thứ ba của hắn, chính là điểm yếu chí mạng. Em hãy nhắm thẳng vào trán hắn, dùng viên đạn này bắn vào đó."
"Em làm được không?"
Lộ Minh Phi nhìn chằm chằm khẩu súng bắn tỉa trong tay. Đây là một khẩu súng hạng nặng tối tân, được trang bị ống ngắm laser hồng ngoại. Với những người có chút kinh nghiệm bắn súng, trúng mục tiêu là điều không khó, trượt mới là chuyện lạ. Hơn nữa, khoảng cách cũng không quá xa.
"Nhưng... tại sao lại là em?" Cậu hoang mang.
"Vì em đã được chọn." Hiệu trưởng mỉm cười. "Hãy tin vào huyết thống của mình. Em là 'S' cấp duy nhất! Chỉ có em mới miễn nhiễm với 'Ngôn Linh · Vĩnh Hằng' của thầy."
Hiệu trưởng rút từ trong áo vest ra một con dao gấp— một con dao cổ có kích thước lớn. Cán dao bằng gỗ khảm đồng tinh xảo, lưỡi dao hơi cong, bề mặt có những đường vân xoắn kỳ dị. Đây là một thanh dao thép hoa văn cực kỳ hiếm gặp.
Trong thời cổ đại, những mảnh thiên thạch quý giá chỉ được dùng để rèn vũ khí cho anh hùng.
Thấy Lộ Minh Phi chăm chú nhìn con dao, hiệu trưởng cười.
"Đây chính là vũ khí của thầy. Người bạn Manecke Cassell đã rèn nó từ đầu lưỡi kiếm bị gãy của mình để tặng thầy. Rất hữu dụng."
Nói xong, ông quay người xuống lầu.
"Hãy quan sát thậy kỹ màn trình diễn của thẩy. Phần còn lại thầy giao cho em, Lộ Minh Phi."
---
Lão Đường chạy băng băng qua bãi cỏ, chỉ muốn rời khỏi chỗ chết tiệt này càng nhanh càng tốt.
Cậu cảm thấy có lỗi. Vừa rồi, không biết vì sao cậu sợ hãi đến cực độ. Tiếng bước chân kia cứ vang lên trong đầu, khiến cậu cảm giác trốn dưới nước cũng chẳng thể thoát được. Cuối cùng, cậu không kìm được mà lén lút bò lên bờ bỏ trốn.
Cậu thật sự thấy có lỗi với Lộ Minh Phi. Nhưng nỗi sợ đó... quá khủng khiếp.
"Đừng chạy! Đừng chạy!"
Finger đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa hét. "Chạy thế này cậu cũng không thoát được đâu! Hắn..."
Cậu quay đầu nhìn lên đỉnh Điện Anh Linh, mặt tái nhợt, không thốt nên lời.
Rõ ràng, con rồng kia đã phát hiện ra họ.
Cơ thể hắn phát ra những tiếng "rắc rắc" chói tai, tựa như xương cốt đang vỡ vụn và tái tạo. Da thịt trên lưng bị xé rách, một đôi cánh màng vốn áp sát lưng bỗng nhiên bung ra. Máu tươi nhỏ xuống từ những vết rách trên da.
Với lợi thế bay lượn trên không, việc bắt họ trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Hiệu trưởng xuất hiện trên bãi cỏ.
Ông hạ thấp người như một con báo săn, toàn bộ sức mạnh dồn vào đôi chân, tư thế chẳng khác nào một thanh niên tràn đầy sinh lực.
Tiếng ngâm tụng Long Văn vang vọng khắp khuôn viên trường. Trên cao, con rồng cũng cúi đầu nhìn xuống người đàn ông già nua này.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được “Linh” của ông bùng nổ trong bóng tối.
Ngôn Linh · Vĩnh Hằng.
---
Lộ Minh Phi đột nhiên nhận ra một điều kỳ lạ: thời gian dường như đã chậm lại trên toàn bộ khuôn viên trường. Những học sinh đang chạy, con rồng đang duỗi cánh, thậm chí cả lá cây bị gió thổi và ngọn lửa đang bùng cháy, tất cả đều chuyển động chậm lại. Đôi mắt của con rồng trong kính ngắm mở rồi khép lại chậm chạp. Chỉ có cậu và hiệu trưởng là không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi này, với hiệu trưởng di chuyển nhanh như một con báo, vượt qua bãi cỏ và nhảy lên thang thoát hiểm, lên mái của Điện Anh Linh. Ngay cả lính thủy đánh bộ tinh nhuệ hay những cao thủ võ thuật cổ đại Trung Quốc cũng không nhanh đến thế.
Hiệu trưởng tiến lại gần con rồng, chỉ cầm trên tay một con dao gập.
"Lộ Minh Phi!" Giọng của hiệu trưởng vang vọng lên trong không khí.
Lộ Minh Phi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tập trung hoàn toàn vào kính ngắm, kính ngắm theo dõi bước đi của hiệu trưởng. Hiệu trưởng sẽ chỉ cho cậu mục tiêu. Vào khoảnh khắc này, hình ảnh của những chiến binh săn rồng qua các thời đại tái hiện trong hình bóng của người đàn ông già, những chiến binh đã vượt qua giới hạn của con người nhờ vào lợi thế về huyết thống, lòng dũng cảm và sự hy sinh, trong thời kỳ chưa có khoa học.
Xung quanh con rồng, lửa cháy bùng lên, nhưng tốc độ lại chậm hơn rất nhiều so với trước, như một đoạn phim quay chậm. Hiệu trưởng cắt xuyên qua các khe lửa, và trong khoảnh khắc gần gũi, ông vung dao gập, quay người.
Hai cánh tay của con rồng rơi xuống, và nó còn chưa kịp phản ứng, chỉ ngây người nhìn về phía trước, dường như không nhận ra hiệu trưởng đã ở sau lưng nó.
Trán của nó bị xẻ một đường, đó là vết cắt mà hiệu trưởng đã tạo ra bằng con dao gập, và một con mắt đỏ vàng từ vết thương vỡ ra, từ từ quay.
Con mắt rồng thứ ba, điểm yếu của nó—đây chính là cơ hội hoàn hảo mà hiệu trưởng đã tạo ra cho cậu. Lộ Minh Phi đột nhiên hiểu ra: không có động tác thừa, chặt đứt hai cánh tay của nó, để con rồng không thể che chắn.
Trong kính ngắm, cậu nhìn rõ khuôn mặt của con rồng. Tay cậu hơi run nhẹ. Đúng là khuôn mặt của đứa trẻ mà cậu đã nhìn thấy ở hồ bơi, con rồng lúc đó đã làm bay hơi một lượng nước lớn trong hồ bơi, lộ ra hình dạng thật. Dù nhìn thế nào, nó cũng chỉ là một đứa trẻ bị lạc... "Tôi không tìm anh," đứa trẻ đã nói, như thể đã từng quen biết.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, cậu hơi lệch kính ngắm và bóp cò.
Viên đạn, được chế tạo từ Hiền Giả Thạch, rời khỏi nòng súng với tốc độ mà mắt cậu có thể nhìn thấy. Lúc này, mọi thứ đã không thể thay đổi. Cậu đứng thẳng, đặt khẩu súng bắn tỉa xuống, và nhìn viên đạn bay lơ lửng trong không khí.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Viên đạn trúng đích! Mắt rồng bùng lên với máu nóng, con rồng hét lên, ôm lấy trán.
"Điều gì khiến em không thể quyết định được, Lộ Minh Phi?" Hiệu trưởng quay lại nhìn lên đỉnh của Giáo Đường.
Con rồng vỗ cánh, bay rời khỏi mái của Điện Anh Linh, lao về phía lão Đường đang chạy như điên. Nhìn thấy bóng tối che phủ mình, lão Đường hoảng sợ, ngã ngồi xuống đất.
"Tất cả, thay đạn thật!” Giọng hiệu trưởng vang lên trong kênh liên lạc của tất cả các học sinh.
Họ không có thời gian để suy nghĩ, cũng không cần phải suy nghĩ. Hiệu trưởng là lãnh đạo tuyệt đối trong khuôn viên trường này. Hàng trăm khẩu súng thay đạn thật, nhắm vào con rồng đang lướt qua trong bóng đêm. Họ hoàn toàn không chú ý đến việc có lão Đường ở trong bóng tối.
Con rồng hạ cánh đối diện với lão Đường, phía sau nó, hàng trăm viên đạn trượt vào buồng đạn, đụng vào viên kim loại đánh lửa.
Lão Đường nhận ra những gì sắp xảy ra. Đột nhiên, con rồng mở rộng cánh, như một tấm khiên khổng lồ bao bọc lão Đường trong đó.
Lửa từ súng đạn thắp sáng toàn bộ khuôn viên trường trong bóng tối, hàng nghìn viên đạn thật bắn trúng cơ thể con rồng, nó đã mất đi sức mạnh của Ngôn Linh để điều khiển kim loại, chỉ có thể dùng lưng và cánh để ngăn cản. Các học sinh không ngừng thay đạn, cho đến khi tất cả các băng đạn đã hết, họ không dám dừng lại. Mặc dù trong cơn mưa đạn vẫn tiếp tục dữ dội, con rồng vẫn đứng vững, không hề ngã xuống.
Cuối cùng, viên đạn cuối cùng ra khỏi nòng, khói thuốc bốc lên nồng nặc trong không khí, tất cả mọi người đều nhìn vào hình dáng của con rồng đang đứng vững, đôi cánh mở ra như một vị thần trong làn khói.
Lão Đường cũng nhìn, nhìn vào khuôn mặt của nó. Con rồng bị tổn thương nặng như một xác chết bị đóng đinh trên thập tự giá, vô số lỗ đạn trong suốt, xương rồng của nó dù mềm dẻo, nhưng sau khi mất đi sức mạnh của Ngôn Linh, nó chỉ còn là một vật liệu tốt mà thôi. Các xương và khớp trên đôi cánh mở rộng của nó vỡ nát thành bột, đang rơi xuống từng mảnh.
Nó không còn tỏa sáng nữa, mà chuyển thành màu xám nhạt u ám, nhìn về phía lão Đường, cười mệt mỏi, "Anh trai..."
"Không... đừng tìm tôi! Tôi không quen biết cậu!" Lão Đường hét lên rồi quay người chạy đi, phía sau lưng, cơ thể con rồng sụp đổ.
Lão Đường chạy điên cuồng trên con đường núi, không biết mình đang chạy trốn khỏi điều gì, chỉ là muốn thoát đi. Con rồng đã chết, nhưng có vẻ như vẫn có thứ gì đó đang đuổi theo cậu.
"Anh trai, bên ngoài... có rất nhiều người."
"Có lẽ chúng ta sẽ chết... Nhưng, Constatine, đừng sợ."
"Không sợ, có anh ở đây, em không sợ... Nhưng tại sao... anh không ăn em?"
"Em đúng là một món ăn tuyệt vời, nhưng như thế thì cô đơn lắm. Trong hàng ngàn năm, chỉ có em và anh ở bên nhau."
“Nhưng cái chết thực sự mang đến người ta nỗi đau buồn, như thể bị nhốt trong một chiếc hộp đen, mãi mãi mãi mãi, tối tăm mù mịt… giống như mò mẫm lang thang trong bóng đêm, nhưng dù bàn tay đưa ra với mãi, vẫn không thể chạm được vào thứ gì...”
"Số phận của những kẻ bị bỏ rơi chính là phải vượt qua hoang mạc. Họ phải dựng lại chiến kỳ và trở về quê hương. Cái chết không đáng sợ, nó chỉ là một giấc ngủ dài. Trước khi ta có thể nuốt chửng thế giới này, thay vì bước đi cô độc, chi bằng hãy ngủ yên một cách an lành. Chúng ta rồi sẽ thức tỉnh."
“Anh trai... Khi chiến kỳ dựng lên và thế giới bị nuốt chửng, anh sẽ ăn em chứ?”
“Sẽ ăn. Như vậy em sẽ cùng anh, cai trị thế giới!”
Cậu ấy đã nhớ ra rồi, thứ đang đuổi theo cậu chính là ký ức.
Cậu đột ngột dừng lại, điên cuồng kéo tóc mình, nhìn vào bầu trời đen tối, phát ra một tiếng kêu ngập tràn nỗi đau.
“Em trai!”
Cậu đã nhớ lại, tất cả mọi thứ đều đã nhớ lại.
Hóa ra trong suốt hai nghìn năm qua, dù ngủ hay tỉnh, em chỉ muốn tìm anh. nhưng khi em tìm thấy anh, anh đã quên mất hình dáng của em rồi.
Khi anh nhớ ra được hình dáng của em, thì em đã chết rồi.
Ngọn lửa dữ dội bao quanh cơ thể cậu, bay lên bầu trời đêm, trong không trung ngọn lửa bùng nổ, giống như có đôi cánh đang mở rộng.
“Long cốt thập tự , Long Vương Norton, cuối cùng cũng lộ mặt tức giận,” trong tháp chuông của Giáo Đường, hiệu trưởng Anjou uống cạn ly martini, "Hãy lắng nghe tiếng kêu của nó, ngập tràn bao nhiêu năm cô đơn và đau đớn... nó... không, chính là hắn, hoàn toàn sống lại, với linh hồn của một người tử đạo.”
“Anjou, ông biết rằng trong Tứ Đại Quân Vương, mỗi ngai vàng đều có cặp song sinh, với khả năng của ông, không phải vừa rồi ông không nhận ra 'hàng hóa' mà chúng ta đưa vào chính là người anh đã trốn thoát khỏi bình đồng phong ấn 80 năm trước và rơi xuống sa mạc Lop Nor sao? Ông hoàn toàn có thể dễ dàng xóa bỏ hắn, nhưng tại sao ông lại không làm vậy? Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Lão cao bồi già hỏi.
“Tôi đã mệt mỏi rồi,” hiệu trưởng lạnh nhạt nói.
“Mệt mỏi sao? Mệt với số phận giết rồng, hay chính bản thân ông?”
"Cả hai đều mệt mỏi. Tôi đã sống hơn một trăm năm, nhờ ân huệ của huyết thống rồng, tôi vẫn chưa chết. Trong suốt một trăm năm qua, bạn bè tôi đều đã chết, chỉ còn lại ông thôi. Chúng ta là hai đóa hoa kỳ lạ của học viện Cassell đã từ lâu nên tàn lụi, nhưng chúng ta vẫn đứng ở đây, uống martini, để máu nóng từ sự hồi sinh của Long Vương vương rơi vào tay chúng ta." Hiệu trưởng nhìn vào tay mình.
"Vì thế hệ trẻ chưa thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ thế giới này, phải không? Chúng ta vẫn luôn chờ đợi, những người lãnh đạo thế hệ mới, nhưng họ vẫn chưa đến." Lão cao bồi già im lặng một lúc, "Lộ Minh Phi, ông rất kỳ vọng vào thằng bé đó? Thằng bé có hy vọng không?"
"Chưa biết được, trong gần một trăm năm qua, không phải chỉ một, hai người trẻ tuổi tài năng như thằng bé, nhưng những ngôi sao mới vẫn liên tục rơi xuống, còn chúng ta, hai ông già này vẫn chưa chết." Hiệu trưởng nói, "Tôi không thể chờ thêm nữa, Leonardo, tôi không thể chờ thêm nữa. Tôi muốn trong khoảng thời gian còn lại làm xong những gì tôi cần làm, một lần cho tất cả, kết thúc cuộc chiến giữa loài người và Long Tộc một lần và mãi mãi."
"Ông muốn tiêu diệt rồng... thay vì liên tục ngăn cản chúng thức tỉnh sao?"
"Đúng, tôi muốn giết chết Tứ Đại Quân Chủ!"
Lão cao bồi già im lặng một lúc, "Theo thần thoại Bắc Âu, số phận bắt đầu từ Urd, được đo đạc bởi Verdandi, và cuối cùng sẽ bị cắt đứt bởi kéo của Skuld. Sự kết thúc của lịch sử loài người, Hắc Vương Nidhogg nhất định sẽ trở lại,Hắn là tuyệt vọng, là địa ngục, và nhất định sẽ dùng đôi cánh treo đầy hài cốt nhân loại để che phủ bầu trời. Hắn chính là chiếc kéo của Skuld. Vào ngày hắn báo thù, dù ông có là Odin, dù ông có bước ra khỏi cung điện với cây thương vô địch trong tay, thì con đường ông đi cũng chỉ là một con đường không có ngày về. Trong suốt một trăm năm qua, chẳng phải chúng ta đã luôn tin vào những lời tiên tri như vậy sao? Chúng ta chỉ có thể trì hoãn ngày đó, nhưng không thể thay đổi kết cục. Vì số phận, chính là vì không thể thay đổi, nên mới gọi là số phận." Ông ta ngừng một lúc, "Vậy bây giờ, ông muốn thay đổi số phận sao?"
Hiệu trưởng gật đầu, "Muốn giết chết Long Vương, chỉ có cách dồn chúng đến bước đường cùng, buộc chúng phải đặt cược gần như sự bất tử của mình để chiến đấu với loài người đến cùng."
"Bước đường cùng sao?"
"Đúng vậy, ta phải ép chúng đến bước đường cùng," hiệu trưởng khẽ nói, "Với một sinh mệnh bất tử, chỉ cần còn sống, thì luôn còn hy vọng. Theo ông khi nào mới thật sự không còn đường lui?"
"Khi người thân yêu nhất bị giết, khi không còn muốn sống nữa, đó chính là lúc không còn đường lui." Lão cao bồi thở dài.
"Những cây Long Cốt Thập Tự cháy rực trên bầu trời kia sẽ là bia mộ của chúng!"
Hiệu trưởng bấm số gọi điện thoại. "Caesar Gattuso, thầy là hiệu trưởng Anjou, thầy muốn mời em đến văn phòng của thầy uống trà."
---
Buổi sáng, ánh nắng chiếu rọi vào phòng ký túc xá 303. Lộ Minh Phi ngồi đờ đẫn trước bàn, ngón tay gõ lách cách trên bàn phím laptop.
Cậu mở trang tin tức của trường, dòng tiêu đề nổi bật:
"Caesar, anh có thể lãng mạn hơn nữa không?"
"Chủ tịch hội học sinh Caesar Gattuso đã đốt pháo hoa trị giá hàng chục ngàn USD để chúc mừng sinh nhật bạn gái Trần Mặc Đồng... Đêm qua, có người đã bắn pháo hoa đặc chế trong thung lũng, hiện lên dòng chữ ‘NoNo, Happy Birthday!’ Trùng hợp thay, hôm qua cũng là sinh nhật lần thứ 20 của ‘Phù thủy tóc đỏ’ Trần Mặc Đồng. Và ngay giữa màn pháo hoa rực rỡ ấy, Caesar tay cầm hai khẩu súng, chiến đấu ác liệt với kẻ lạ xâm nhập vào khuôn viên trường, thậm chí còn nổ súng vào Long Vương Norton. Dù những hành động ngầu lòi của anh ấy đã nhiều đến mức khiến người ta tê liệt, nhưng anh em mang trang tin tức của trường chúng tôi vẫn phải thốt lên: Caesar, anh lại một lần nữa quá lãng mạn rồi! Anh lãng mạn đến mức chúng tôi không thể không đưa tin này lên tiêu đề!"
Hình ảnh đính kèm là bầu trời đêm đen tuyền, những chùm pháo hoa khổng lồ bùng nổ rồi tan biến như bụi vàng rực cháy. Ánh sáng phản chiếu lên một thác nước bạc đang đổ xuống từ đỉnh núi.
Lộ Minh Phi cụp mắt xuống, tiếp tục gõ bàn phím.
Dù sao cũng chẳng ai tin chuyện hoành tráng này có liên quan đến cậu. Chẳng phải đây chính là chiêu trò của Dương Quá để tán tỉnh Quách Tương trong Thần Điêu Hiệp Lữ hay sao? Hồi đó, Dương Quá oai phong biết bao—Thần Điêu Đại Hiệp, vác thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm, dắt theo con điêu to hơn cả người, tung hoành giang hồ. Tán tỉnh một cô bé Quách Tương đang tuổi mới lớn chẳng phải là chuyện dễ dàng sao?
Còn cậu—Lộ Minh Phi—có tư cách gì để liên quan đến chuyện lãng mạn như vậy?
Dù có miễn cưỡng coi cậu là Dương Quá, thì Caesar và NoNo cũng chính là vợ chồng Quách Tĩnh - Hoàng Dung. Cậu tặng pháo hoa cho Hoàng Dung, cả thiên hạ đều mặc nhiên cho rằng đó là của Quách đại hiệp gửi… cũng hợp lý thôi.
"Đúng rồi, hôm qua chúng ta đã ăn đồ của Caesar, em cũng nhận được ánh mắt đưa tình của hội trưởng Hội Tân Sinh Viên Qilan, rồi cả sự khích lệ của Sở Tử Hàng. Vậy em đã quyết định gia nhập bang… à không, câu lạc bộ nào chưa?" Finger hỏi từ giường trên.
"Quyết định rồi, em sẽ gia nhập Ban Tổ Chức Câu Lạc Bộ của Hội Học Sinh! Em đang viết thư cho Caesar đây." Lộ Minh Phi đáp mà không ngẩng đầu.
Finger ngớ người vài giây. "Trời ạ! Em không có não à? Em có chút khái niệm nào về đấu đá chính trị không? Anh nói này, em thầm thích bạn gái người ta, lại còn tham gia vào tổ chức của anh ta, Caesar muốn đối phó với em thì thiếu gì cách chứ!"
"Em chỉ cảm thấy rằng có đàn chị che chở cũng không tồi thôi." Lộ Minh Phi nhún vai. "Nếu anh là Caesar thông minh tài giỏi, anh có rảnh rỗi đi làm khó một kẻ tầm thường như em không?"
Cậu nhấn nút gửi email.
"Xong! Thư xin gia nhập đã gửi đi rồi!"
---
Có ai đó gõ cửa phòng ký túc xá.
Finger đi đến mở cửa, và đứng ở cửa là Pacino, một cán bộ hội học sinh ăn mặc chỉnh tề. Anh ta đưa một phong bì cho Lộ Minh Phi khi cậu tiến lại gần.
"Thẻ hội học sinh của cậu, chào mừng cậu gia nhập." Pacino đưa tay ra. "Từ bây giờ, chúng ta là bạn."
"Đây... Đây là kiểu hiệu suất gì thế?" Lộ Minh Phi mặt nhăn nhó, chỉ có thể đưa tay ra. "Tôi... tôi mới vừa gửi email đầu hàng... ý tôi là email thôi mà."
"Trưởng phòng tổ chức câu lạc bộ, Trần Mặc Đồng, nói rằng cô ấy tin cậu sẽ chọn gia nhập hội học sinh. Câu nói chính xác của cô ấy là, 'Thằng nhóc này không thoát khỏi tay tôi đâu.' Vậy nên thẻ của cậu đã được in sẵn, chúng tôi đã chờ sẵn dưới lầu. Vừa rồi Trần Mặc Đồng gọi điện xác nhận là email đăng ký của cậu đã đến, nên chúng tôi lên đây ngay lập tức." Pacino nói một cách lịch sự, bắt tay Lộ Minh Phi, khiến cậu cảm thấy như mình vừa mới gia nhập một tổ chức và nhận được sự chào đón nhiệt tình.
"Là một thành viên mới của hội học sinh, Caesar mời cậu tham gia một cuộc họp tại Sảnh Amber," Pacino nói thêm.
"なに? What? Các người đùa tôi à?" Mắt Lộ Minh Phi mở to đầy kinh ngạc.
---
"Không phải đùa đâu, cậu đã được phân vào 'Kế hoạch Thanh Đồng'. Sau trận chiến tối qua, hiệu trưởng và tôi đã có một cuộc họp. Sự cố tối qua là do một loài rồng Sơ Đại Chủng thức tỉnh. Việc thức tỉnh rồng sẽ tăng tốc, và vào tháng 2 năm 2010, chúng tôi sẽ thực hiện một nhiệm vụ đồ long trên sông Dương Tử, có mã hiệu 'Thanh Đồng'. Ban đầu, đây là công việc của bộ chấp hành, nhưng vì nhân lực của họ phân tán khắp nơi trên thế giới, một phần còn phải ở lại trường, nên chúng tôi thiếu người. Vì vậy, lần này, nhiệm vụ sẽ do giáo sư Manstein dẫn đầu, hội học sinh sẽ cử một số thực tập sinh. Tôi đã giới thiệu cậu." Caesar nói thẳng thừng.
"Này, này! Anh Caesar, đồ long... không phải là công việc chuyên môn sao? Em mới vào trường được vài tuần... mà giờ lại nghe nói về đồ long... Nói đến đồ long, em còn chưa nộp bài luận sau giờ học môn Hóa học Luyện kim nữa!" Lộ Minh Phi không ngờ mình đến Sảnh Amber lại là để tham gia cuộc họp động viên trước chiến đấu.
"Ngày mai bắt đầu, cậu không cần phải lên lớp nữa, chuẩn bị cho khóa huấn luyện đi." Caesar vừa nghiên cứu biểu đồ lớn trên bàn làm việc vừa không ngẩng đầu lên. "Cậu không thể từ chối. Tất cả những người đến đây hôm nay đều tham gia 'Kế hoạch Thanh Đồng'. Trong số sinh viên năm nhất, chỉ có hai người được chọn, và cậu là một trong số đó. Đây phải coi là một vinh dự."
"Vinh dự cái gì chứ! Cái đầu của anh chắc đầy vinh dự rồi phải không?" Lộ Minh Phi nghĩ thầm.
"Chắc phải hỏi ý kiến trước chứ? Ví dụ như ở Trung Quốc, mặc dù các thầy cô đã quyết định giao việc này cho em, nhưng họ vẫn sẽ hỏi em, 'Lộ Minh Phi, trường có một nhiệm vụ quan trọng và khó khăn dành cho em, em có muốn nhận không?'"
"Được rồi," Caesar ngẩng đầu lên và nói tiếp. "Lộ Minh Phi, chúng tôi có một nhiệm vụ quan trọng và khó khăn dành cho cậu, cậu có muốn nhận không?"
"Em từ chối!" Lộ Minh Phi hét lên.
"Tôi đoán cậu sẽ trả lời như vậy, nên tôi nói luôn: cậu không thể từ chối," Caesar nói lạnh nhạt.
Lộ Minh Phi không nói gì thêm.
"Đồng ý đi, một sinh viên năm nhất khác đã đồng ý rồi, liệu cậu có thể đừng lãng phí thời gian không?"
"Thằng điên nào lại đồng ý chứ? Anh đang lừa em đúng không? Anh nghĩ em ngốc à?" Lộ Minh Phi nói.
"Thực sự là đã đồng ý một cách bình tĩnh." Một người từ phía bên cạnh bước ra.
Cô ấy thật ra không cần phải nói "bình tĩnh", giọng điệu không hề dao động của cô đã rõ ràng chứng minh rằng cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như thể có người bảo cô đi vệ sinh.
Linh mặc đồng phục trường, đứng yên bên cạnh Lộ Minh Phi. Đây là lần đầu tiên Lộ Minh Phi thấy cô ấy mặc đồng phục, bộ đồng phục may riêng này, với kích cỡ có lẽ chỉ phù hợp với trẻ em, nhưng khi mặc lên người cô lại khiến mình trông giống như một công chúa hoàng gia ngoan ngoãn.
"Này! Cô sao lại ở đây?" Lộ Minh Phi ngạc nhiên.
"Tôi cũng là thành viên của hội học sinh mà, sao lại không thể ở đây?" Linh hỏi lại.
"Cái vẻ lạnh lùng của cô chẳng phải rõ ràng nói 'tôi không quan tâm đến ai' sao? Sao lại tham gia hoạt động câu lạc bộ vậy?" Lộ Minh Phi nói.
"Không, tôi thực sự rất nhiệt tình với hoạt động câu lạc bộ, và thích ở cùng mọi người." Linh đáp.
"Với cái vẻ mặt lạnh lẽo như dưới không khí âm, làm sao có thể nói là 'nhiệt tình' được?" Lộ Minh Phi phát điên, "Này tôi bảo, cô nghĩ kỹ chưa? Nhiệm vụ này có thể nguy hiểm đến tính mạng đó! Nguy hiểm thật đấy! Nhìn cô kìa, chỉ khoảng tối đa mười tám tuổi, nếu nhìn chiều cao chỉ có mười bốn tuổi… Cô còn cả một cuộc đời tươi sáng, chắc chắn chưa có bạn trai nhỉ? Mà bây giờ chết đi thì thật là đáng tiếc!"
Linh lạnh lùng liếc anh một cái, "Im miệng!"
"Tôi... tôi mới gia nhập hôm nay..." Lộ Minh Phi ấp úng, "Sáng nay tôi mới nộp đơn... Tổ chức không cần kiểm tra tôi một chút sao?"
"Không sao, chẳng phải cậu đã nhận thẻ hội học sinh chuẩn bị sẵn rồi sao? Cậu là thành viên chính thức của hội học sinh." Caesar nói, "Thêm nữa, hiệu trưởng nhờ tôi chuyển lời tới mọi người rằng, nếu hoàn thành nhiệm vụ này, thầy ấy sẽ cho mọi người điểm số tuyệt đối cho tất cả các môn trong học kỳ này, như vậy GPA của mọi người trong học kỳ đầu sẽ là 4.0."
Mọi người đều vỗ tay, chỉ có Lộ Minh Phi là cảm thấy như mình đang đứng trước thềm vực sâu.
"Nhưng em không đến đây vì GPA 4.0!" Cậu lầm bầm.
"Vậy Lộ Minh Phi, cậu đến đây vì lý do gì?" Caesar quay lại, đôi mắt màu xanh băng lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu.
Lộ Minh Phi ngẩn ra.
"Vậy thì cậu nhận ra rằng tất cả sinh viên ở học viện này đều có huyết thống rồng, nhưng lại có mục tiêu đồ long, tất cả mọi người ở đây đều phải mạo hiểm, và là mạo hiểm sinh tử, sao cậu không rời đi? Chỉ cần đi làm thủ tục thôi, bộ thực thi có rất nhiều cách để xóa trí nhớ của cậu, khi về Trung Quốc họ sẽ giúp xử lý lý lịch của cậu ở Mỹ, cậu vẫn có thể sống cuộc sống cũ." Caesar nhìn thẳng vào mắt Lộ Minh Phi, "Có ai đã nói với cậu những điều này không?"
"Có." Lộ Minh Phi cúi đầu, gãi tai.
"Vậy sao cậu không chọn thôi học đi?" Caesar hỏi.
Cả căn phòng có mười mấy người, không ai nói gì, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở của mỗi người. Khi Caesar hỏi, anh ta nhìn quanh, dường như không chỉ hỏi Lộ Minh Phi, mà còn hỏi tất cả mọi người.
Lúc này, Caesar trông giống một người lãnh đạo hơn bao giờ hết.
"Chắc là... có lý do cá nhân gì đó." Sau một lúc im lặng, Lộ Minh Phi ậm ừ nói.
Cậu nhìn vào tấm thẻ đen trong tay, trên đó có hai dòng chữ, dòng đầu là "Union of Dragonese" (Long Huyết Đoàn), dòng dưới là tên nhỏ "Ricardo M. Lu".
Thẻ hội học sinh của cậu, Ricardo · M · Lộ, thành viên phòng tổ chức câu lạc bộ của hội học sinh.
"Thật không biết làm sao mà mình lại đi đến bước này." cậu tự nhủ trong lòng.
Một tiếng cười lạnh từ phía sau truyền đến, Lộ Minh Phi giật mình, cậu nhận ra đó là tiếng cười của Lộ Minh Trạch. Cậu vội quay người lại, cố gắng tìm kiếm cậu thiếu niên bí ẩn trong đám đông.
Cậu không tìm thấy, nhưng hướng phát ra tiếng cười, NoNo đang núp sau một cán bộ hội học sinh vạm vỡ và cố gắng cuộn tóc của Linh lên...
"Em đang làm gì vậy?" Caesar nhìn theo ánh mắt của Lộ Minh Phi, thấy NoNo đang làm vậy thì nhíu mày.
"Ồ." Nono thả tóc của Linh xuống, nhún vai một cách thờ ơ.
"Dù sao thì, cậu đã biết mọi chuyện rồi, bây giờ cậu vẫn có thể chọn thôi học. Nếu bỏ cuộc, thì cậu có thể tham gia nhiệm vụ. Nếu cậu chọn thôi học, thủ tục cũng rất đơn giản." Caesar nhìn Lộ Minh Phi, "Nếu vậy tôi sẽ rất vui, vì tôi chỉ hợp tác với những người giỏi nhất, dù cậu có phải 'S' cấp hay không, nếu cậu là kẻ hèn nhát vô dụng, tôi không muốn nhìn thấy cậu."
"Tất cả chú ý, chúng ta sẽ bắt đầu khóa huấn luyện kéo dài hai tháng, sau đó chúng ta sẽ bay đến Trung Quốc, mở màn trận chiến đầu tiên với rồng, mã nội bộ, 'Thanh Đồng'!" Caesar giơ tay lên.
Mọi người đồng loạt giơ tay theo, nhưng không ai nói gì, đó là một lời tuyên thệ im lặng. Lộ Minh Phi rũ đầu xuống, chỉ đơn giản là giơ tay theo, cảm thấy mình như bị những lý tưởng vĩ đại và niềm tin kiên định của đám người điên này ép buộc.
Đồ long, chuyện lớn như vậy, liệu cậu có làm được không? Thực ra lý do cậu không muốn thôi học… không liên quan gì đến lý tưởng, cô đơn, hay khát vọng gì cả…
Chỉ là một lý do rất, rất nhỏ.
---
"Này, đừng lo lắng nữa." NoNo đứng bên cạnh cậu, dùng khuỷu tay huých nhẹ, "Yên tâm đi, em là đàn em của chị, chứ không phải của Caesar. Chị sẽ bảo vệ em!"
"Chị?" Lộ Minh Phi liếc cô một cái, trong lòng nghĩ: chính cậu thậm chí còn chẳng biết Ngôn Linh là gì, mà vẫn định bảo vệ mình sao?
---
Lộ Minh Phi nhìn vào gương, không biết bộ chiến phục bó sát chết tiệt này làm từ chất liệu gì, mà nó dính chặt vào cơ thể như một lớp da cứng, khiến cậu liên tưởng đến những quảng cáo trên TV về đồ lót giảm mỡ, thon chân, siết eo.
"Em đã tự đứng ngắm mình trong gương suốt mười lăm phút rồi đấy." Phần đầu của Finger thò xuống từ giường tầng trên.
Lộ Minh Phi thở dài, "Em chỉ đang suy nghĩ xem mặc bộ này thì trông giống đại đạo cửu nguyệt trong Thâu Tinh Cửu Nguyệt Thiên hay giống Rei Ayanami trong Evangelion hơn."
"Này, người ta nhận được chiến phục của Bộ Chấp Hành thì thường vui mừng phát điên, đứng trước gương xoay tới xoay lui, nhưng là để ngắm huy hiệu trên vai và thắt lưng, hay thử vài động tác rút súng ngầu lòi. Còn em thì lại đang tưởng tượng đường cong uyển chuyển như gái anime của mình à?" Finger nói, "Tỉnh lại đi, tỉnh lại nào! Chẳng lẽ cuộc sống của em ngoài mơ mộng về nhân vật anime ra thì chẳng còn gì khác sao?"
"Còn game nữa."
"Vẫn chỉ là một tên otaku..." Finger lắc đầu.
"Này, đại sư huynh vô dụng, anh đã bị lưu ban bốn năm rồi, sao vẫn còn ở Học viện Cassell vậy?" Lộ Minh Phi ngồi bên giường, nhìn ra bầu trời đầy sao qua cửa sổ mở.
"Là một đại sư huynh vô dụng, anh đã dốc toàn lực nghiên cứu về huyết thống và gen của loài rồng, ngoài việc đó ra thì anh chẳng biết làm gì khác... Em nghĩ anh có thể rời khỏi đây mà vẫn kiếm đủ cơm ăn sao?" Finger không biết moi từ góc nào của cái chăn lôi thôi của mình ra một miếng bánh waffle, nhét vào miệng nhai ngon lành.
"Nhưng có lẽ em sẽ chết đấy." Lộ Minh Phi ỉu xìu cúi đầu.
"Đừng lo, anh đã nghĩ ra rồi, anh sẽ hỗ trợ em từ xa!" Finger vươn tay xuống, vỗ nhẹ lên đầu cậu.
"Hỗ trợ từ xa sao?"
"Anh sẽ luôn online, em chỉ cần mang theo thiết bị có thể kết nối mạng là được. Với thực lực của em cộng với trí tuệ của anh còn chuyện gì mà chúng ta không giải quyết nổi chứ?"
"Cách nói này nghe như kiểu: 'Nhìn đi, món khoai tây xào dưa chuột của chúng ta, hoàng đế nào dám chê không ngon chứ?'" Lộ Minh Phi vừa nhen nhóm chút hy vọng liền bị dập tắt ngay lập tức. "Lần này... bọn họ tiết kiệm thật đấy."
"Ý em là sao?" Finger ngớ người.
"Bảo hiểm y tế của em ấy, mức bồi thường cao nhất là vận chuyển thi thể của em về Trung Quốc... Mà giờ em sắp bay về Trung Quốc rồi, sau đó chết ở đó, chẳng phải là rất tiết kiệm sao?"
"Như một con heo tự mình đi vào dây chuyền lò mổ vậy?" Finger trầm giọng nói, "Anh cũng đã bị cảm giác bi thương này của em lây sang rồi... Nhưng thật đó, em phải tin vào kiến thức lý thuyết phong phú của anh. Hơn nữa, anh tuyệt đối là cao thủ mạng số một của Học viện Cassell, không giấu gì em, với thực lực của anh, bây giờ vẫn có thể truy cập hệ thống của trường bằng quyền hạn 'A', chỉ là phải mạo hiểm một chút thôi."
Lộ Minh Phi im lặng một lúc, "Anh Finger, đôi khi em cảm thấy anh khá là không theo dây chuyền lắm..."
"Đừng nói vậy mà..." Finger chen vào.
"Nhưng đôi khi em cũng cảm thấy anh thật sự đối tốt với em," Lộ Minh Phi ngẩng đầu nhìn Finger, khuôn mặt bị mái tóc rối che khuất một nửa, "Anh bỏ ra bao nhiêu thời gian lo cho em chỉ vì anh quá chán à?"
"Đừng nói vậy mà..." Finger im lặng một lúc, gãi đầu, "Em cũng có thể nói là chán thôi, lưu ban bốn năm rồi, không biết học gì nữa, ngày thường cũng không ra khỏi phòng, chỉ lên mạng đọc tin tức. Anh cũng phải tìm ai đó để nói chuyện chứ? Vậy nên anh coi như là giúp đỡ em thôi!"
"Đây cũng là một kiểu cô đơn sao?"
"Sao câu hỏi này lại cao siêu thế nhỉ..." Finger suy nghĩ một chút, "Chắc cũng có thể gọi là vậy."
"Thế vậy anh nghĩ người ta thật sự cô đơn thì sao? Họ sẽ chết sao?" Lộ Minh Phi nói, "Cô đơn hay không, không phải vẫn là mỗi ngày ngủ ăn, có gì chơi thì chơi, không có gì chơi thì ngồi ngẩn người cũng qua được thời gian sao."
"Ánh mắt u sầu của em lúc này giống như một triết gia, nhưng anh không hiểu, sao đột nhiên em lại quan tâm đến cái chủ đề 'cô đơn' lớn lao này vậy?" Finger đưa tay sờ trán Lộ Minh Phi, "Em bị sốt à?"
"Không."
"Hay là đang yêu?"
"Không phải, em chỉ thấy người khác rất kỳ lạ, chuẩn bị đi đồ long, mỗi người đều hào hứng, còn trong lòng em chẳng cảm thấy gì. Đồ long thì có gì liên quan đến em chứ?" Lộ Minh Phi nằm xuống giường, nhìn lên giường trên mà ngẩn ngơ, "Em thật sự là người ngoài cuộc đấy, học viện này giống như một bộ anime, em vốn là một khán giả, thứ Hai thì xem Code Geass, thứ Ba thì xem Gundam, thứ Tư thì xem Bleach, thứ Năm xem Gintama, thứ Sáu thì xem Long Tộc. Rồi một ngày thứ Sáu, 'vù' một cái là em bị kéo vào đây, còn đúng lúc vào cảnh cao trào, mấy nhân vật chính đồ long còn có ông thầy nào đó dẫn dắt, còn em, lên là xông ngay, chưa hiểu gì đã phải liều mạng vì chuyện không liên quan."
Cậu thở dài, ném một thứ gì đó lên giường trên, "Đây."
"Này, ý em là gì?" Finger bắt lấy thứ đó, ngẩn người một chút.
Đó là thẻ sinh viên của Lộ Minh Phi.
"Chỉ là thẻ sinh viên của em mà thôi, nếu anh nghe nói em chết ở Trung Quốc, thì hãy nhanh chóng cầm thẻ này đi mua đồ, trước khi nó hết hạn. Dù sao thì hồ sơ tín dụng của người chết cũng chẳng sao, không trả cũng chẳng sao." Lộ Minh Phi nói.
"Thật sự em nghĩ mình sẽ chết sao?"
"Thật đấy." Lộ Minh Phi ánh mắt mơ màng.
"Vậy em vẫn đi sao?"
"Em có một lý do nhỏ thôi mà." Lộ Minh Phi nói, "Thôi kệ đi, lý do này vô nghĩa lắm, em sẽ không nói cho anh biết nữa."
"Anh không quan tâm đến lý do của em, nhưng nếu em thật sự nghĩ mình sẽ chết, sao không bắt đầu quẹt thẻ ngay bây giờ! Em xem đi, giờ chúng ta gọi điện đặt hai phần súp nấm gà, kèm theo một miếng bít tết phi lê bò chín vừa, tráng miệng là gan ngỗng ăn với cá tuyết cuộn, rồi gọi thêm hai phần Camus cognac! Dù sao thì hạn mức thẻ tín dụng của em cũng có tới một trăm ngàn đô la, nếu không quẹt hết thì sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa!" Finger vung thẻ sinh viên lên từ giường trên, nhảy xuống và lao tới cái điện thoại.
"Ê!" Lộ Minh Phi cũng nhảy xuống giường, túm lấy anh ta, "Sư huynh, anh sai rồi, câu thoại không nên như vậy! Câu thoại phải là anh rất xúc động, rồi khích lệ em một chút chứ!"
"Đợi anh ăn xong đêm khuya rồi sẽ khích lệ em!" Finger nghiêm mặt, giơ thẻ lên cao, như kiểu một công nhân trong bức tranh tuyên truyền thời Cách mạng Văn hóa đang cầm khẩu hiệu.
Lộ Minh Phi nhảy lên cố với lấy thẻ, lúc này Finger khom lưng như một người cao lớn hơn hẳn, Lộ Minh Phi giống như con khỉ đang vươn tay với quả chuối.
"Em nói là nếu em chết rồi thì anh tranh thủ quẹt thẻ trước khi nó bị khóa lại thôi mà!" Lộ Minh Phi lần nữa cảm nhận được sự tàn khốc của việc "nhờ người không đúng chỗ".
"Đến lúc đó thì đã muộn rồi! Một trăm ngàn đô la, trong trường này em có thể mua gì? Anh cũng không cần xe hơi hạng sang, chỉ là mua chút đồ ăn đêm thôi, ăn một bữa đỉnh cao có thể quẹt hết mấy trăm bữa!" Finger nói.
"Nhưng không chắc là em sẽ chết đâu! Biết đâu em lại may mắn sống sót, quay lại nhìn, trời ơi, thẻ tín dụng nợ một trăm ngàn đô, vậy thì em cũng phải nhảy lầu mất!" Lộ Minh Phi sốt ruột, "Mẹ kiếp, sao hành động nguy hiểm như vậy lại không có thưởng cao chứ!"
"Vừa nãy em còn nói em thật sự nghĩ mình sẽ chết mà!"
"Đó chỉ là cách nói bi quan thôi! Biết đâu em không chết thì sao? Biết đâu en có thể sống sót được!" Lộ Minh Phi mặt đỏ bừng. Thẻ tín dụng đó thật sự là mạng sống của cậu, một tên nghèo khổ, ở trường này cậu chỉ dựa vào cái thẻ đó mà sống qua ngày.
Finger tát vào trán Lộ Minh Phi, bàn tay thô ráp mạnh mẽ khiến Lộ Minh Phi ngẩn người.
"Đúng rồi, em nói đúng rồi," Finger cất thẻ vào túi của Lộ Minh Phi, vỗ vào ngực cậu, quay người leo lên giường trên, "Luôn có khả năng, đôi khi những kẻ thất bại vô dụng cũng sống sót được, vì vận may của bọn họ thường rất tốt, hiểu chưa?" Anh ta co người lại trong chăn, dựa vào đầu giường và mở laptop, ánh sáng xanh từ màn hình chiếu lên khuôn mặt bừa bộn của anh ta.
Lộ Minh Phi ngẩn ngơ một lúc lâu, "Ê, vậy là anh đang cố khích lệ em à?"
"Vì anh em mình đều là những đám thất bại, phải khích lệ nhau chứ." Finger không thèm nhìn cậu.


0 Bình luận