Đó là sức mạnh uy hiếp áp đảo của bức tranh. Bầu trời phía trên bức tranh như một vết rách của thế giới, loang lổ giữa hai màu đen xám pha lẫn với màu của ngọn lửa hung tàn. Không có mặt trời, không có ánh sáng, chỉ có một cây đại thụ khổng lồ đứng sừng sững giữa hoang tàn. Những cành cây đã khô héo, như những bàn tay xương xẩu vươn ra bốn phía, tạo thành một mạng lưới dày đặc, như đang cố gắng chống đỡ bầu trời đang nứt vỡ. Dưới gốc cây, vùng đất hoang trơ trọi, đầy rẫy những bộ xương khô vỡ vụn nằm rải rác. Một nghĩa địa không bia mộ, một chiến trường không hồi kết. Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất. Từ sâu trong đống hài cốt, một con quái thú khổng lồ bỗng cựa mình. Những mảnh xương trắng vỡ vụn khi sinh vật ấy cất mình bật dậy. Nó không đơn thuần chỉ là một con quái thú—nó là hiện thân của tai họa. Đôi cánh khổng lồ vươn rộng, kết từ vô số mảnh xương người, tựa như một lưới tử thần đang vươn ra để nuốt chửng tất cả. Và rồi, nó ngẩng đầu lên. Một tiếng gầm rú xé toạc bầu trời. Cổ họng con quái vật rực lên ngọn lửa đen u tối, và chỉ trong chớp mắt, một cơn lốc lửa phun trào, thiêu rụi mọi thứ trong tầm mắt. Âm thanh kinh hoàng ấy xuyên thẳng vào tâm trí Lộ Minh Phi—một tiếng gầm thê lương của con quái thú ấy không chỉ vang vọng trong đầu, mà còn chấn động tận sâu trong linh hồn.
---
Lộ Minh Phi đứng giữa dòng người đông đúc, nhìn thoáng qua tấm vé tàu trong tay rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên mái vòm rộng lớn của nhà ga Chicago, trông giống như mái vòm của một nhà thờ.
Hai chiếc va li to lớn đứng chình ình hai bên chân cậu, hai chiếc nặng gần bằng cơ thể của cậu. Trên lưng là một chiếc ba lô nhô lên một khối lớn, vì bên trong có một chiếc nồi áp suất mà dì cậu đã nhét vào. Bên cạnh là một túi vải đựng một chiếc chăn dày, một cái gối, và một chiếc hộp được buộc lại với nhau bằng dây thừng như thể chuẩn bị vượt biên trái phép. Còn hộ chiếu? Nó đang bị kẹp chặt giữa hai hàm răng cậu, như thể nếu buông ra, nó sẽ lập tức tan vào hư không.
Là một đứa con cưng của trời, Lộ Minh Phi mang theo toàn bộ hành trang du học của mình, một mình lên chuyến bay của hãng hàng không Mỹ, vượt đại dương và hạ cánh xuống tại sân bay quốc tế Chicago. Theo lịch trình kế hoạch mà Norma đã sắp xếp, cậu chỉ cần bắt chuyến tàu nhanh CC1000 từ ga tàu Chicago là sẽ đến Học viện Cassell. Mọi chuyện nghe có vẻ đơn giản.
"Thật sự muốn tự mình đưa cậu đi, nhưng tôi lại phải bay sang Nga." Giáo sư Guderian nói qua điện thoại, giọng đầy tiếc nuối. "Nhưng đừng lo, Norma sẽ sắp xếp tất cả."
Quả thật, Norma là một thư ký xuất xắc không hề khiến người ta thất vọng. Ba tuần sau, một phong bì lớn được gửi đến tay anh, bên trong có hộ chiếu, lịch trình, vé tàu, tất cả đều đầy đủ, kèm theo một cuốn "Hướng dẫn nhập học Học viện Cassell cho người mới", dưới đó còn có dòng chữ "Phiên bản Lộ Minh Phi".
Cuốn hướng dẫn có tên gọi khá buồn cười nhưng lại rất hữu ích, hướng dẫn tất cả những gì Lộ Minh Phi cần biết trước khi cậu đến ga tàu Chicago.
Mọi chuyện đều suôn sẻ... cho đến khi cậu đến nhà ga Chicago.
"Tàu nhanh CC1000? Chưa từng nghe qua... có thể là một tuyến tàu con? Nhưng mã số cậu nói không đúng..." Một nhân viên trực ban nhíu mày nhìn vé tàu của cậu.
"Xin lỗi, lịch trình tàu mới nhất không có chuyến này." Một nhân viên khác nhún vai.
"Vé tàu có vẻ thật đấy, nhưng mà... tôi chưa bao giờ thấy chuyến tàu này cả."
Đây là những câu trả lời khác nhau từ các nhân viên trực ca.
Trong lịch trình tàu, không có chuyến tàu này.
Cái quái gì thế này?
"Thật là một sự hiểu lầm lớn!" Lộ Minh Phi hét lên giữa đám đông.
Chúa đã hứa với Moses rằng: "Con hãy đến Canaan, nơi đó là miền đất chảy sữa và mật," và đã đưa cho ông một tấm bản đồ. Moses dùng sức mạnh thần thánh vượt qua Biển Đỏ rộng lớn, thoát khỏi sự truy đuổi của người Ai Cập, gần như mất mạng nhưng sống lại, và khi nhìn thấy biển chỉ dẫn phía trước, ông thấy ghi “Đi Ấn Độ”, “Đi Trung Quốc”, “Đi Nhật Bản”, nhưng không có “Đi Canaan”. Dưới biển chỉ dẫn, cảnh sát nói: "Canaan? Tôi không biết, chưa từng nghe qua!"
Chắc hẳn, Moses lúc đó cảm thấy thế nào, thì lúc này Lộ Minh Phi cũng cảm giác y như vậy.
Nhưng Moses còn có phép màu của Chúa. Còn Lộ Minh Phi thì sao? Cậu chỉ còn có một tài sản cuối cùng trong túi—một tờ 20 đô la.
Trước đó, dì cậu đã đưa cho cậu 500 đô la làm lộ phí trong chuyến đi, nhưng khi qua hải quan ở Chicago, một viên cảnh sát béo tròn vừa kiểm tra vài chục đĩa PS2 lậu mà cậu mang theo, vừa hí hoáy ghi lại một con số khủng khiếp lên biên lai phạt, vừa cười thích thú khen ngợi sở thích của cậu: "Ồ, ‘Resident Evil IV’! Tôi cũng thích trò này đấy! Cậu cũng thích series ‘Dynasty Warriors’ à? Tuyệt! ‘Dragon Quest’ nữa này! Cậu có gu đấy!"
Có thể vì thích sở thích của Lộ Minh Phi và như một món quà chia tay đầy trớ trêu, tên béo đã để lại cho Lộ Minh Phi đúng 20 đô la.
Giờ đây, “Moses” từ xa xôi đứng trước cửa hàng Subway, nắm chặt tờ 20 đô la duy nhất trong tay như nắm giữ số phận của chính mình. Cậu đối diện với sự lựa chọn sinh tồn: tiêu 6 đô la để có một suất sandwich với Coca hay nhịn đói? Dù học bổng 36.000 đô la có nghe hấp dẫn đến đâu, nhưng hiện giờ cậu chỉ còn 20 đô la, nếu chi 6 đô la thì chỉ còn 14 đô la. Cậu sẽ sống sót được bao lâu? Có lẽ cậu nên để dành chút tiền để mua thẻ điện thoại gọi cho trường học? Cậu không có điện thoại, chiếc N96 đã được chú cậu giữ làm quà chia tay.
Trong lúc cậu đang vật vã với bài toán kinh tế học cấp sinh tồn, một giọng nói vang lên từ phía sau cậu:
"One dollar, just one dollar(Một đô la, chỉ một đô la thôi)..."
Đây rồi! Câu nói quen thuộc trong văn hóa ăn xin của nước Mỹ! Ở Mỹ, đây là câu nói đặc trưng của những người ăn xin, xin một đô la, giống như lời hát của những người ăn xin trong văn hóa cổ đại Trung Quốc. Lộ Minh Phi chưa từng trải nghiệm cảnh bị người ta xin tiền, nhưng mấy cảnh trong phim Hollywood đã giúp cậu hiểu ngay tình huống này. Một đô la? Không đời nào!
Cậu quay phắt lại, lớn tiếng trả lời bằng tiếng Anh đơn giản và thẳng thắn nhưng đầy quyết đoán:
"No! I am poor! No money!(Không! Tôi nghèo! Không có tiền đâu!)"
Đối diện cậu là một người thanh niên cao lớn, khuôn mặt bị che khuất bởi bộ râu quai nón nhưng vẫn có nét vẻ anh tuấn. Đôi mắt anh ta sáng lấp lánh đầy khát khao, trên người là áo sơ mi hoạ tiết caro màu xanh đậm và chiếc quần ống rộng đã lâu không được giặt giũ. Một người ăn xin trông còn phong trần hơn cả những nghệ sĩ nhạc rock. Ở Mỹ, việc gặp phải một người ăn xin như vậy là khá hiếm, những người ăn xin khác thường ăn mặc tử tế hơn.
"Người Trung Quốc?" Người kia nheo mắt nhìn và nhận ra quốc tịch của Lộ Minh Phi, ngay lập tức chuyển sang tiếng Trung Quốc lưu loát đến bất ngờ, "Xin cậu cho anh chút tiền để mua một cốc coca, anh thề, anh thật sự không phải là ăn xin! Chỉ là... anh đã làm mất ví tiền khi ra ngoài thôi."
Lộ Minh Phi lập tức cảnh giác nghĩ thầm: "Cái điệu bộ này, cái miệng lưỡi của người ăn xin này quá quen thuộc, không phải chuyên gia ăn xin thì cũng là cao thủ mượn tiền.
"Finger Von Frings, thật sự không phải là ăn xin, anh là sinh viên đại học!" Người thanh niên cao lớn để chứng minh thân phận của mình, từ trong túi xách đã lập tức móc ra một quyển sách giáo khoa dày cộp, to gần bằng một viên gạch, giống như một cuốn từ điển, như muốn chứng minh nhân cách của mình.
Trên quyển sách giáo khoa đã khá cũ kỹ này, tiêu đề sách được viết bằng tiếng Anh xen lẫn với Latin, Lộ Minh Phi có cảm giác như mình đã thấy kiểu chữ này ở đâu đó.
Người này lại nói tiếng Trung Quốc lưu loát như vậy... Lộ Minh Phi thoáng nghĩ, rồi chợt nhận ra cậu đã từng thấy kiểu viết này trong tài liệu nhập học của Học viện Cassell.
"Anh cũng đang chờ... tàu nhanh CC1000 à?" Lộ Minh Phi hỏi, mắt sáng lên.
Cả hai đồng loạt móc trong túi ra một tấm vé từ tính, chúng giống nhau như đúc, với nền đen và họa tiết cây đại thụ lớn bằng bạc lấp lánh.
"Em là sinh viên mới, Lộ Minh Phi." Lộ Minh Phi vươn tay ra, định tỏ ý thân thiện.
“Trời ơi! Cuối cùng cũng tìm được một người để xin một đô la mua Coca rồi.” Finger nắm chặt tay Lộ Minh Phi, đầy xúc động.
“Trong đầu anh ngoài Coca ra chẳng có gì khác sao?” Lộ Minh Phi cạn lời nghĩ thầm.
Không còn cách nào khác, Lộ Minh Phi đành mua cho cả hai một phần sandwich và một ly Coca.
---
"Này cậu, anh đây thực sự ngưỡng mộ cậu đấy, cậu trông có vẻ rất nghĩa khí!” Finger ngồi phịch xuống ghế dài, gặm sandwich và uống ly Coca mà Lộ Minh Phi vừa mua.
Cả hai cộng lại chỉ còn 25 đô la. Để tiết kiệm, Lộ Minh Phi gợi ý rằng vì Coca được miễn phí refill, họ không cần mua hai ly mà chỉ cần lấy hai cái ống hút và refill liên tục là được. Frings, một người đến từ nước Đức tư bản phát triển, hoàn toàn không giữ phong cách cẩn trọng của người Đức về vấn đề vệ sinh, lập tức nhiệt tình khen ngợi sự tư duy tài chính sáng tạo của cậu em Trung Quốc.
“Anh học năm mấy rồi?” Lộ Minh Phi hỏi, vừa uống coca.
“Năm thứ tám.”
“Năm thứ tám?” Lộ Minh Phi suýt bị Coca làm nghẹn.
“À... thực ra là năm thứ tư, nhưng anh bị lưu ban.”
“Vậy sao lại là năm thứ tám?”
“Bị lưu ban bốn năm liền chứ sao…” Finger nhún vai như thể chẳng có gì to tát.
Lộ Minh Phi im lặng nhìn người đàn ông trước mặt mình, trong lòng dâng lên một nỗi bất an kỳ lạ. Một người có thể trầy trật tám năm trong đại học… có đáng tin không? Cậu lo lắng cho tương lai của mình, quyết định không bàn thêm về chuyện lưu ban đáng sợ này.
“Anh từng đi chuyến tàu đó chưa?” Cậu hỏi để đánh lạc hướng suy nghĩ của mình.
"Đương nhiên rồi! Mỗi kỳ khai giảng anh đều đi. Nếu không, chỉ còn cách ngồi trực thăng tới đó thôi. Trường nằm sâu trong núi, chỉ có chuyến tàu này mới đến được. Nhưng không ai biết lịch trình của nó, mà thực ra, cả ga tàu Chicago cũng không biết. Người cuối cùng biết được lịch trình của chuyến tàu đã qua đời cách đây hai năm, ông ấy nói rằng tàu này đã chạy từ trước Thế Chiến thứ hai.” Finger vừa nhai sandwich vừa nói.
Lộ Minh Phi cảm thấy câu chuyện ngày càng quái dị. Một chuyến tàu bí ẩn, không có lịch trình, nhưng vẫn đều đặn đưa sinh viên đến trường suốt gần một thế kỷ?
“Nhưng đừng lo, tàu kiểu gì cũng đến, chỉ là... những người có thứ hạng thấp như chúng ta thì phải chờ lâu hơn thôi.”
“Thứ hạng?” Lộ Minh Phi hỏi. “Ý anh là gì? Giai cấp tư sản và vô sản à?”
“Một kiểu như thân phận quý tộc và nông dân ấy. Những học sinh có thứ hạng cao sẽ được ưu tiên nhận tài nguyên từ học viện, chẳng hạn được xe riêng đưa đón.”
“Anh học tám năm rồi mà thứ hạng vẫn không cao à?”
“Nói thật thì... anh đang vật lộn giữa việc bị đuổi học và phải bổ sung tín chỉ!” Finger nhún vai thở dài.
Lộ Minh Phi nuốt nước bọt. Cậu cảm thấy tương lai của mình có chút u ám.
“Học viện Cassell này tốt đến mức anh học mãi không chịu bỏ à? Tốt nghiệp xong rồi dễ kiếm việc lắm sao?”
“Không, họ tự phân công việc luôn!” Finger đáp, rồi ợ một tiếng thật lớn.
Lộ Minh Phi nhìn qua cửa sổ lớn của nhà ga, ngoài kia là những tòa nhà chọc trời đen kịt đứng sừng sững như những gã khổng lồ, bóng tối đã bao trùm thành phố Chicago. Đường sắt trên cao lóe lên những tia sáng rực rỡ mỗi khi đoàn tàu chạy qua, người đi đường hối hả, đèn neon sáng lấp lánh phản chiếu lên mặt đường ẩm ướt
Cậu và Finger đã ở ga tàu Chicago hai đêm rồi, không có tiền thuê khách sạn, họ chỉ có thể quấn chăn ngủ trên ghế dài trong sảnh chờ. Nếu không nhờ tấm vé từ tính của họ thực sự có thể quét qua máy kiểm tra, chắc họ đã bị bảo vệ đuổi đi từ lâu. Nhưng chẳng ai ở ga tàu Chicago biết về chuyến tàu bí ẩn CC1000.
Finger chẳng mảy may lo lắng. Anh nói rằng mọi lần trở lại trường của anh đều như vậy, chỉ trách thân phận của họ quá thấp. Những học sinh có thứ hạng cao khi đến nhà ga sẽ có xe đưa đón từ lối đi VIP mà không gây bất kỳ sự chú ý nào. Lộ Minh Phi buộc phải hỏi thứ hạng của cả hai thấp đến mức nào. Finger nói rằng chắc chỉ ngang với tầng lớp nông nô thời Trung cổ. Lộ Minh Phi hít sâu một hơi, cậu cảm thấy thật uể oải, Finger vỗ vai Lộ Minh Phi an ủi cậu rằng thực ra có những người còn thấp hơn, ví dụ như "thứ hạng lừa thồ". Lộ Minh Phi câm nín. Cậu có dự cảm rằng những ngày tháng sắp tới sẽ không hề yên ổn.
Phòng chờ giờ đây chỉ còn lại hai người họ. Finger ôm quyển sách giáo khoa, đi quanh quẩn khắp nơi, giọng đọc sách vang vọng trong không gian rộng lớn, đơn điệu và lạc lõng. Lộ Minh Phi cuộn mình trên chiếc ghế dài bằng gỗ, quấn chặt chiếc chăn quanh người. Ý thức của cậu dần trở nên mơ hồ, rồi chợt lờ mờ nghe thấy một tiếng chuông ngân dài, âm trầm và đơn độc vang lên từ nơi xa xôi nào đó.
Tiếng chuông…?
Tiếng chuông ngân vang, dường như vọng đến từ một nhà thờ rất xa. Nó không giống âm thanh nhộn nhịp của thành phố, cũng không phải tiếng còi tàu. Nó giống như tiếng vọng từ một nhà thờ cũ kỹ bị lãng quên, vang lên từ một nơi không xác định, như thể xuyên qua cả thời gian và không gian.
Lộ Minh Phi nhắm mắt, nghĩ ngợi vu vơ, nhưng ngay khi mí mắt khép lại, trong tâm trí hiện lên khung cảnh về một vùng hoang mạc trải dài vô tận dưới ánh trăng, nơi chân trời bị nuốt chửng bởi một vầng trăng khổng lồ, lớn đến mức gần như bao trùm cả bầu trời. Xa xa, bóng dáng của một nhà thờ đen kịt đứng sừng sững. Cậu nhìn thấy cảnh một đám người cầm đuốc chạy trên hoang mạc, ánh lửa yếu ớt không đủ để chiếu sáng gương mặt của họ, khuôn mặt bị bóng tối che khuất. Đám người ấy chạy về phía mặt trăng tròn như đang bị điều gì đó dẫn dụ, vầng trăng to đến mức không tưởng, một nửa chìm dưới đường chân trời. Họ chạy, không ngừng chạy, như thể phía trước là lời hứa hẹn duy nhất của họ. Họ từ đỉnh núi lao xuống về phía ánh trăng, như những bóng ma bị kéo vào một nghi thức cuồng loạn nào đó.
Lộ Minh Phi bất giác giật mình, cậu mở bừng mắt. Tim cậu đập thình thịch, không hiểu sao trong tâm trí lại xuất hiện những khung cảnh kỳ lạ như vậy, vừa điên cuồng, vừa rực rỡ, lại vừa chân thật, như thể cậu đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ ấy.
Cậu hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh. Nhưng tiếng chuông vẫn còn đó, vang lên từng hồi đều đặn. Điều này… không đúng.
Tại sao lại có tiếng chuông đơn điệu như thế? Lộ Minh Phi chợt nhận ra điều gì đó không đúng. Đây là Chicago, bên ngoài là những con đường tấp nập tiếng xe cộ, tiếng nói chuyện ồn ào của người qua lại, tiếng còi tàu. Nhưng giờ đây, tất cả những âm thanh ấy đều biến mất. Sao cậu không nghe thấy gì khác ngoài tiếng chuông đơn điệu và cô quạnh kia? Ở gần đây rõ ràng không có nhà thờ.
Cậu ngồi dậy từ ghế dài, nhìn ra ngoài qua cửa kính lớn. Bên ngoài, một vầng trăng khổng lồ từ từ nhô lên từ đường chân trời, ánh trăng đổ xuống như từng con sóng đổ vào bờ. Cả phòng chờ ngập trong ánh trăng lạnh lẽo như nước, lạnh ngắt và vô hồn, bóng của những khung cửa sổ in lên lưng ghế dài. Một cậu bé ngồi yên lặng, ngẩng đầu đón ánh trăng.
Lộ Minh Phi nhìn quanh, không thấy Finger đâu, bảo vệ ở cửa ra vào cũng biến mất. Xa xa, quán sandwich Subway đã tắt đèn từ lúc nào. Trong không gian này, không còn một ai trong nhà ga, không còn tiếng bước chân, không còn âm thanh của loa thông báo. Chỉ còn lại cậu và cậu bé kia. Lộ Minh Phi cảm thấy rất lạ, nhưng không dám cất lời, thậm chí không dám thở mạnh. Phòng chờ giờ đây có một sự im lặng khiến người ta không dám phá vỡ.
Cậu bé ấy ngồi ngay đó, ngay cạnh cậu, như thể đã luôn ở đó từ trước đến giờ. Một cậu bé trông có vẻ như là người Trung Quốc, khoảng 13 hoặc 14 tuổi, mặc một bộ lễ phục nhỏ màu đen. Gương mặt non nớt của cậu toát lên một thứ ánh sáng rực rỡ. Cậu bé không nói gì, chỉ lặng lẽ ngước nhìn ánh trăng, đôi mắt phản chiếu lại thứ ánh sáng bạc huyền bí. Lộ Minh Phi không hiểu sao một đứa trẻ như thế lại có nét trầm lặng và đau buồn như thể đã sống hàng ngàn năm. Giữa biết bao hàng ghế trống, cậu bé lại ngồi ngay bên cạnh cậu, như thể đang chờ cậu tỉnh dậy.
Cảm giác bất an siết chặt lấy Lộ Minh Phi. Cậu bé này… ở đây từ khi nào?
Cả nhà ga vắng lặng đến ngột ngạt. Sự im lặng nặng trĩu, như thể bất kỳ âm thanh nào cũng có thể phá vỡ sự cân bằng mong manh giữa thực tại và cơn ác mộng.
Lộ Minh Phi gạt chăn sang một bên, ngồi cạnh cậu bé. Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn ánh trăng, thời gian trôi chậm rãi, giống như hai người đang ngồi ngắm biển.
“Đổi không?” Cậu bé bất ngờ lên tiếng khẽ hỏi, giọng nói trầm tĩnh nhưng lại vang vọng trong không gian như có một năng lượng vô hình đang khuếch đại nó.
“Cái gì cơ?” Lộ Minh Phi lắp bắp, không hiểu cậu ta nói gì.
“Đổi không?” Cậu bé hỏi lại.
Lộ Minh Phi nuốt khan, bối rối. “Đổi gì chứ? Tôi không có tiền... I am poor, no money…”
“Vậy là anh trai từ chối rồi?” Cậu bé từ từ quay đầu lại. Trong đôi mắt màu vàng của cậu ta, ánh lên ngọn lửa cháy rực, như một chiếc gương phản chiếu ngọn lửa.
Tất cả ý thức của Lộ Minh Phi trong khoảnh khắc bị ánh lửa ấy nuốt chửng. Toàn thân cậu run rẩy dữ dội, như thể đang đối mặt với hiểm cảnh. Từ sâu trong cơ thể trỗi lên một nguồn sức mạnh khổng lồ. Cậu giật lùi lại thật mạnh.


0 Bình luận