Lộ Minh Phi cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Mọi người ùa lên sân khấu, vây quanh Trần Văn Văn và Triệu Mạnh Hoa như một buổi tiệc cưới. Tiếng cười đùa, reo hò vang dội, rót vào tai cậu như từng nhát búa nện xuống.
Cậu đứng đó, lạc lõng nhìn biển người đang chúc phúc. Nhìn những khuôn mặt rạng rỡ, những cái vỗ vai, ánh mắt vui vẻ, cậu chợt nhận ra—tất cả bọn họ đều biết trước cả rồi. Họ biết Triệu Mạnh Hoa thích Trần Văn Văn. Họ biết buổi tối hôm nay là dành cho màn tỏ tình này. Họ biết tất cả. Chỉ có cậu và Tô Hiểu Tường là bị giấu nhẹm.
Có lẽ, họ cũng biết cậu thích Trần Văn Văn. Nhưng không ai nói gì với cậu cả.
Một cơn chua xót trào lên nơi sống mũi. “Ha, thật ngốc.” Lộ Minh Phi cười tự giễu.
Trên màn hình, Eve kéo Wall-E vượt qua bầu trời, phá vỡ rào cản âm thanh. Một câu chuyện tình yêu đơn thuần, về một cô gái sẵn sàng dùng mọi thứ để cứu lấy chàng trai mà cô yêu thương. Ở giữa khung hình, Eve dịu dàng áp má vào Wall-E, nhạc nền du dương vang lên. Thật xúc động, và thật hợp với khung cảnh lúc này. Triệu Mạnh Hoa choàng vai Trần Văn Văn, cô cúi đầu tựa lên vai cậu ta.
Trần Văn Văn không phải Eve của cậu.
Và cậu cũng chẳng phải Wall-E của cô.
Người chiếu phim từ cửa bên bước vào, miệng ngậm điếu thuốc giả mà Lộ Minh Phi tặng, ánh mắt nhìn quanh như muốn nói mình là số một, ngẩng đầu 45 độ, giơ ngón cái lên với Lộ Minh Phi, như muốn nói, “Anh em thấy tôi xử lý ngon không?”
“Bác trai, đầu bác bị hỏng rồi à?” Lộ Minh Phi muốn túm lấy cổ áo ông mà lắc mạnh.
Nhưng cậu không còn chút sức lực nào, chỉ có thể chậm rãi ngồi xuống, dán người vào màn hình, lặng lẽ thu nhỏ mình lại, dù sao thì giờ cũng chẳng ai còn quan tâm đến câu “I Love You” nữa. Từ một chữ “i” bé nhỏ, bây giờ cậu thậm chí chỉ còn là một chữ “e” viết thường, vô nghĩa và mờ nhạt.
Có ai đó cười lớn, vỗ vai Trần Văn Văn:
Một người anh em của Triệu Mạnh Hoa cười lớn đầy hào sảng nói. “Bất ngờ lắm đúng không, chị dâu?”
Trần Văn Văn e thẹn, nhưng vẫn mỉm cười, ánh mắt sáng rực hạnh phúc, nắm lấy tay Triệu Mạnh Hoa mà đung đưa.:
“Chẳng bất ngờ gì cả, tôi đã đoán ra mấy cậu đang làm trò này từ lâu rồi, chỉ là không nói ra thôi, các cậu mặt dày quá.”
Thật sự là tất cả mọi người đều biết, bao gồm cả Trần Văn Văn.
Cậu cúi đầu, đôi giày ma sát nhẹ với sàn, lặng lẽ bước về phía cửa phòng chiếu. Không ai nhìn cậu, không ai quan tâm chữ “i” bé nhỏ đã trôi đi từ lúc nào.
Phía sau cậu, trên màn hình, Eve dịu dàng ôm lấy Wall-E, giai điệu ngọt ngào vang vọng khắp căn phòng. Trần Văn Văn vẫn là Eve, nhưng cậu không phải Wall-E. Cậu chẳng là gì cả.
Không đúng.
Cậu là một nhân vật phụ thảm hại—người chỉ tồn tại để đóng vai trò thúc đẩy nhanh tình yêu của nam chính và nữ chính.
“Chữ cái đừng chạy, chữ cái đừng chạy! Diễn viên quần chúng cũng có bao lì xì mà!” Một người anh em của Triệu Mạnh Hoa gọi cậu, “Mọi người đều có công lao!”
Một giọng nói vang lên từ phía sau, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cậu quay lại, nhìn thấy Triệu Mạnh Hoa nheo mắt làm mặt hề với cậu. Xung quanh là những gương mặt vui vẻ, hò hét, chúc phúc.
Lộ Minh Phi hiểu ý cậu ta.
Cậu ta muốn cậu cười. Cậu ta muốn cậu đùa. Cậu ta muốn cậu quay lại, làm chữ “i” của mình.
Cậu cảm thấy đáng lẽ mình nên lao tới mà đánh nhau với Triệu Mạnh Hoa một trận, cho Triệu Mạnh Hoa một cú đấm thật mạnh. nhưng cậu biết thành tích thể thao của mình chẳng so được với Triệu Mạnh Hoa, chưa kể người ta còn có cả một đám anh em. cậu nhìn cậu ta. Nhìn Trần Văn Văn. Nhìn tất cả những người đang hạnh phúc.
Cậu đã chịu cảnh thảm hại quá lâu, đến mức đã quen, cuối cùng, cậu chỉ đáp lại bằng một tiếng “Ừ.”
Lặng lẽ quay lại tiếp tục bước lên sân khấu, đứng đúng vào vị trí của mình.
Vẫn là chữ “i” nhỏ bé.
Nhưng lần này, không còn thẳng lưng nữa.
Đúng lúc này, ánh sáng từ phía sau cậu lóe lên, như tia chớp xé tan mây mù. Ai đó mạnh mẽ đẩy cửa phòng chiếu mở ra.
Trong cuộc đời mỗi con người, luôn có những khoảnh khắc ngỡ như cánh cổng thiên đường đang hé mở. Lộ Minh Phi đã chờ đợi suốt mười tám năm. Và ngay khi cậu chạm đáy tuyệt vọng—cánh cổng ấy rốt cuộc cũng mở ra. Ánh sáng chói lòa tràn vào, lạnh lẽo hơn cậu tưởng. Một thiên thần bước qua ngưỡng cửa. Nhưng không có nụ cười dịu dàng hay đôi cánh trắng tinh. Chỉ có một ánh mắt sắc như dao, lướt qua cậu—lạnh lùng, tàn nhẫn, như đang phán xét một kẻ đáng thương vừa được kéo ra khỏi địa ngục.
Lộ Minh Phi bất giác rùng mình.
Mọi người đều im lặng. Vị khách không mời này, ánh sáng từ cô ấy áp đảo tất cả mọi người trong phòng. Quá chói lóa, thực sự quá chói lóa, chói lóa đến mức Lộ Minh Phi cảm thấy cô ấy chỉ đến đây để gây chú ý., giống như một vị thẩm phán vừa đặt chân vào phiên tòa.
“Ricardo, chúng ta không còn nhiều thời gian. Cậu vẫn muốn tham gia trò hề này sao?”
Giọng nói rõ ràng, lạnh lùng vang lên, từng chữ sắc bén như mũi kim chích thẳng vào da thịt. Cả căn phòng im lặng đến nghẹt thở.
NoNo bước đến trước mặt cậu, cô ấy thay đổi hoàn toàn phong cách ăn mặc, mái tóc đỏ sẫm xõa tự nhiên giờ đã được chải gọn gàng. Cô khoác lên mình một bộ vest màu tím đậm phối cùng chiếc áo sơ mi lụa trắng ngà, tất chân màu tím, và bộ trang sức vàng đính thạch anh tím lấp lánh được thiết kế riêng. Không chỉ thay đổi về ngoại hình. Cô còn cao hơn trước đến tận mười centimet, tạo ra áp lực khiến ngay cả Lộ Minh Phi cũng phải bủn rủn chân tay. May mà NoNo kịp đỡ cậu một cái, giúp cậu đứng vững.
"Ồ, tôi…" Lộ Minh Phi ngẩn người, cậu cảm thấy không khí quanh mình như bị rút cạn, như thể chỉ cần chạm nhẹ, cả thế giới sẽ sụp đổ. Lần đầu tiên cảm thấy bản thân trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Cậu như ấm nước sôi đặt trên bếp mặt trời, sắp bị ánh mắt của mọi người thiêu cháy.
NoNo phẩy tay, vẻ mặt chẳng mấy kiên nhẫn. "Đã bảo cậu đừng mặc mấy bộ đồ giảm giá kiểu này nữa rồi mà."
Ngay lập tức, hai cô gái trang điểm tinh xảo lao tới như hổ vồ mồi.
"Khoan đã—!"
Quần áo của Lộ Minh Phi bị cởi ra một cách nhanh chóng nhưng động tác của hai cô gái vẫn nhẹ nhàng, gần như là thành thạo. Lộ Minh Phi hoảng hốt lùi lại theo phản xạ, nhưng một bàn tay giữ chặt lấy vai cậu—là NoNo. Cô bình tĩnh rút từ túi xách nhỏ bên người ra một chiếc lược, quay lại phía sau để chải tóc cho cậu. Động tác của cô vừa dịu dàng như mẹ, lại có chút gì đó giống như một người chị gái nghiêm khắc. Hai cô gái kia dường như là nhân viên của một cửa hàng thời trang, không ngừng thử và phối cho cậu năm, sáu bộ vest cùng giày da.
"Đây mới đúng là Ricardo M. Lộ của chúng ta!"
NoNo vỗ nhẹ lên mặt cậu, nở một nụ cười dịu dàng nhưng mang theo chút gì đó chế giễu, kiêu ngạo.
Lộ Minh Phi cảm thấy hai gò má tê rần—không chỉ vì cú vỗ nhẹ, mà còn vì cảm giác khó chịu từ ánh mắt cô. NoNo không chỉ đang trêu chọc cậu. Cô đang tận hưởng khoảnh khắc này, như một con mèo vờn chuột, thích thú khi thấy cậu không có sức phản kháng.
NoNo quay người đối diện với đám bạn học của cậu, nhưng chỉ có Lộ Minh Phi biết đằng sau nụ cười hoàn mỹ đó, cô đang làm gì.
Cô vui vẻ bóp má cậu, lúc thì kéo dài ra như một con cáo gian xảo, lúc thì nhéo lại như một chú lợn tròn vo. Cậu thừa biết cô cảm thấy mãn nguyện khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Cô đang chiếm ưu thế.
Con tiểu yêu tinh này tuyệt đối không cam tâm để người khác vượt trội hơn mình. Chẳng phải để trêu chọc, mà là để khẳng định một điều—chỉ có cô mới có quyền đè bẹp người khác, cứu vớt người khác, chứ không bao giờ để người khác vượt mặt.
"Triệu Mạnh Hoa cố tình chơi xỏ cậu đấy, sư đệ." NoNo ghé sát tai cậu thì thầm.
Tim Lộ Minh Phi khẽ giật.
"Sao cô biết?"
"Tôi chỉ dùng chút sắc đẹp, thế là cậu nhóc mập mạp đó nói ra hết." NoNo tỏ vẻ đắc ý, giọng nói nhẹ như không, như thể đó chỉ là một trò đùa.
"Sắc đẹp?"
"Chỉ là chủ động bắt chuyện thôi mà."
Lực bóp trên tay NoNo bất ngờ tăng lên. Cậu hơi nhíu mày vì đau, nhưng cô vẫn giữ nguyên nụ cười.
"Cậu tưởng tôi đối xử với người khác cũng nghĩa khí như với cậu chắc?"
NoNo lạnh nhạt hỏi.
Lộ Minh Phi không đáp. Cậu chỉ cảm thấy... không thoải mái.
Hai nữ nhân viên cuối cùng cũng cẩn thận gấp một chiếc khăn vuông nhỏ và cài vào túi áo ngực của cậu, sau đó quay sang xin ý kiến của NoNo.
NoNo nhìn cậu từ đầu đến chân sau khi thay đồ, đôi mắt sắc bén quét qua từng chi tiết. Cuối cùng, cô khẽ nhíu mày.
"Tạm chấp nhận được. Nhưng vẫn còn xa mới đạt đến tiêu chuẩn ăn mặc thường thấy của Ricardo."
Lộ Minh Phi khẽ siết tay, nhưng nhanh chóng thả lỏng.
NoNo quay sang cúi người chào bạn học của cậu, nở một nụ cười hoàn mỹ—lạnh lùng, chuẩn mực, không thể chê vào đâu được, như một quản gia xuất thân từ gia đình danh giá.
"Các bạn học thân mến, tối nay Ricardo còn phải tham gia một hoạt động khác, nên chúng tôi xin phép đi trước. Mọi người cứ vui vẻ nhé!"
"Ricardo?" Triệu Mạnh Hoa ngạc nhiên nhíu mày hỏi.
"Ricardo M. Lộ, chúng tôi đều gọi cậu ấy như vậy." NoNo đáp, giọng điệu tự nhiên như thể đó là sự thật hiển nhiên.
Cô quay lại, đập nhẹ vào eo cậu một cái.
"Đi thôi! Ngẩng cao đầu, ưỡn ngực! Đừng đứng đần ra đó!"
Lộ Minh Phi gật đầu, ngoan ngoãn bước đi, không phản kháng.
NoNo khoác tay cậu, hương nước hoa dịu nhẹ phảng phất quanh cậu—một mùi hương lạ lẫm, cao quý, hoàn toàn không thuộc về thế giới của cậu.
Nhưng đáng tiếc là có một điều khó chịu hơn—lúc này cô ấy lại trông cao hơn cậu một chút, khiến khung cảnh này trông chẳng khác gì một người chị gái đang đón em trai tan học.
Lộ Minh Phi cắn chặt răng, ánh mắt vô thức liếc về phía sau.
Ở đó, Trần Văn Văn vẫn đang tựa vào vai Triệu Mạnh Hoa.
Cô ấy có nhìn cậu không? Có ngạc nhiên không? Có tiếc nuối không?
Cậu không biết.
Chỉ biết rằng, dù khoảnh khắc này cậu đã lấn át được hào quang của Triệu Mạnh Hoa, nhưng rồi tất cả…
…đều như ánh sáng mờ ảo, rồi tan biến.
Trước cửa rạp chiếu phim đỗ một chiếc xe Ferrari 599 GTB Fiorano, đỏ rực như ngọn lửa, đứng yên như một con thú săn mồi vừa cạn kiệt sức lực. Lộ Minh Phi nhớ đã đọc trên tạp chí ô tô rằng chiếc xe này gần như có giá khoảng 5 triệu. Cậu ngập ngừng nhìn NoNo, rồi lại nhìn chiếc xe, cảm giác như vừa bước vào một câu chuyện viễn tưởng kỳ lạ.
“Lên xe đi.” NoNo chống tay lên hông, nghiêng đầu cười, “Phải tỏ ra thật tự nhiên chút, họ đang theo dõi cậu đấy, phải thể hiện ra một bộ mặt kiểu ‘Ferrari là gì, nhà tôi ngoài Bugatti Veyron thì chỉ có Maybach thôi!”
Lộ Minh Phi ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, lưng thẳng tắp, hai tay ngay ngắn đặt trên đùi. Cậu còn chưa kịp thở thì NoNo đã nhấn ga khởi động động cơ, chiếc Ferrari lao vút đi như một con mãnh thú vừa được thả khỏi chuồng. Lộ Minh Phi biết mình đang ngày càng rời xa quá khứ của mình, nhưng cậu không quay đầu lại. Đèn đường kéo dài thành những vệt sáng mờ ảo bên cửa kính, mọi thứ như một giấc mơ siêu thực.
Trong đêm tối, chiếc Ferrari chạy vùn vút trên cầu vượt, hai bên đường sáng rực đèn đuốc. Lộ Minh Phi nhìn những ánh đèn vụt qua ngoài cửa sổ, cảm giác như mình đang mơ. Giờ cậu như một con đom đóm nhỏ trong dòng ánh sáng này, cùng với những con đom đóm khác lao về phía trước, không biết liệu phía trước có lối ra không.
“Chắc tôi không bao giờ nghĩ mình lại gặp phải chuyện như thế này.” Lộ Minh Phi thì thào.
“Chuyện gì? Bị cô gái mình thầm yêu vả mấy cái tát trước mặt mọi người rồi bị đá văng vào góc tường à?” NoNo liếc nhìn cậu.
“Ý tôi là bị một cô nàng lái Ferrari đến đón trước mặt các bạn học.”
“Chết tiệt, nhưng cô nàng lái Ferrari giờ hết xăng rồi.” NoNo nói.
Tốc độ xe đột ngột giảm, Ferrari rẽ khỏi cầu vượt, lăn bánh chạy vào một con đường nhỏ vắng vẻ. Động cơ tắt ngúm, xe dừng ngay trước cửa một tiệm thuốc 24 giờ, nơi duy nhất trên con phố này có chút ánh sáng.
Giấc mơ đó đột ngột bị cắt ngang khi động cơ xe đột ngột im bặt.
“Chết tiệt, quên đổ xăng rồi.” NoNo vỗ mạnh vào vô lăng, bực bội như vừa phát hiện ra hộp socola của mình bị ai đó ăn mất. “Xuống xe đợi chút, đợi họ cho xe khác đến đón.” NoNo mở cửa xe và nhảy xuống.
Lộ Minh Phi ngồi sững một lúc, sau đó nhẹ giọng đề nghị: “Chúng ta có thể đi bộ ra bắt taxi mà.”
“Không, tôi không muốn đi bộ, tôi đang đi giày cao gót.” NoNo khoanh tay trước ngực từ chối với lý do rất đơn giản.
Lộ Minh Phi nhìn xuống chiếc váy bộ của NoNo, quả nhiên là một đôi Mary Jane cao ít nhất 10 cm. Nhờ đôi giày này, cô ấy ngay lập tức biến từ cô gái thể thao thành một tiểu thư nhỏ. Không khó hiểu khi NoNo kiên quyết phản đối chuyện đi bộ. Nhưng thứ làm cậu ngạc nhiên hơn là cô ấy đột nhiên đắc ý đứng sát lại cậu, nở một nụ cười đắc ý.
“Nhìn này, giờ tôi cao bằng cậu rồi.”
Lộ Minh Phi thở dài, ngồi phịch xuống bậc thềm, hai tay ôm đầu gối. “Không cao hơn chút, cô sẽ chết à?”
NoNo cũng không thèm quan tâm đến bộ váy tinh tế, ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy điện thoại nhắn tin.
Lộ Minh Phi nhìn lên bầu trời tối đen, giọng cậu chùng xuống hỏi: “Tại sao cô lại tốt với tôi như vậy?”
“Không phải ‘các người’ đâu, là ‘tôi’ tốt với cậu.” NoNo nhún vai đáp. “Học viện chỉ cần người, đâu quan tâm cậu thích ai hay bị ai tát đâu. Tính ra tôi đang trả ơn cậu đấy, cậu mời tôi ăn kem mà."
Cậu im lặng một lúc, sau đó đột nhiên quay sang nhìn cô: "Ê khoan đã, không phải các người sắp đặt hết rồi sao? Các người cùng nhau chơi khăm tôi à? Nếu không sao cô lại mặc bộ này? Cô là kiểu người rảnh rỗi mà cứ thích giả làm tiểu thư à?”
NoNo trợn mắt, làm mặt quái: “Cậu ngây ngô quá vậy, ai chơi khăm cậu? Tôi đi ra ngoài mặc quần jean và giày thể thao, biết cậu bị chơi khăm nên tôi phải vội vàng lái xe đi mua một bộ đồ, thay rồi chạy vào cứu cậu luôn, cả đường chạy như bay."
Lộ Minh Phi nhìn vào mắt cô, biết cô ấy không nói dối. Trong lòng cậu có gì đó khẽ lay động đến mức muốn khóc, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ bình thản.
“Thực ra cũng chẳng có gì đâu,” NoNo vỗ vai cậu, “Nếu cậu đồng ý nhập học, thì chúng ta là anh em của Cassell, đàn chị phải đối xử với cậu thật nghĩa khí."
“Còn cơ hội nào khác không?”
NoNo nhíu mày, chậm rãi nói: “Cậu là trường hợp đặc biệt, cậu vẫn còn có thể lựa chọn một lần nữa, là lần cuối cùng, nhưng phải suy nghĩ kỹ, đã chọn rồi thì không thể quay lại được đâu." NoNo vỗ vai Lộ Minh Phi, nở nụ cười tinh quái, "Nhưng giờ thì cho qua rồi, dù sao thì Trần Văn Văn cũng không thích cậu, đoán đúng chưa?"
"Đừng luôn đào xới vết thương của người khác." Lộ Minh Phi quay mặt đi, "Cô ấy cũng không phải cố ý đâu, chỉ là cô ấy hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của tôi thôi."
"Được rồi được rồi, người tình thánh, trong lòng cậu Trần Văn Văn là tuyệt vời lắm, dù cô ấy đã tát cậu bao nhiêu cái, cậu vẫn cảm thấy cô ấy tốt," NoNo nhún vai, "Cô ấy không biết cậu thích cô ấy à? Nếu biết mà vẫn để cậu xấu hổ thế này sao?"
"Tôi nói này, rốt cuộc các người vì sao lại tuyển tôi? Đừng lừa tôi nhé, có phải vì cha mẹ tôi không? Có thể nói rõ ràng không? Dù có nhảy vào hố lửa, tôi cũng phải biết vì sao mình phải nhảy vào chứ."
NoNo vỗ vào trán cậu một cái, "Mỗi năm có học bổng 36,000 đô la, cái hố lửa tốt như vậy mà không nhảy vào thì có rất nhiều người tranh nhau nhảy vào đấy! Cậu thật sự quý giá đấy."
Lộ Minh Phi không biết làm sao với NoNo, cậu nhận ra nếu cậu mạnh mẽ một chút, thì NoNo sẽ mạnh mẽ gấp mười lần. Không thể ép buộc, chỉ có thể dùng trí mà giải quyết, cậu lấy vai đẩy nhẹ NoNo, "Chúng ta là bạn bè đúng không? Bạn bè thì phải nói chút gì đó chứ." Cậu làm động tác "một chút" bằng tay, giọng nói làm nũng, "Nếu không tôi trong lòng cứ lo lắng, khó chịu lắm."
"Tôi chỉ có thể nói với cậu, cậu rất quan trọng với chúng tôi, việc tuyển cậu vào học không phải quyết định của giáo sư Guderian, mà là của hiệu trưởng. Còn lý do tại sao hiệu trưởng lại coi trọng cậu..." NoNo khẽ nhướn mày, ánh mắt như một con cáo nhỏ đầy quyến rũ, "Nào! Gọi chị đi!"
"Chị." Lộ Minh Phi nói rõ từng chữ.
"Ừ, ngoan." NoNo đắc ý, "Nhưng mà tôi cũng không biết tại sao hiệu trưởng lại nhất quyết phải tuyển cậu."
Lộ Minh Phi hoàn toàn không biết làm gì, "Được rồi, tôi đồng ý. Không đồng ý thì sao? Tôi cũng chưa ôn tập tốt, thi đại học chắc cũng không vào được trường tốt. Hôm nay tôi đã gây chú ý lớn trước mặt các bạn, họ sẽ nghĩ gì về tôi?" Cậu cúi đầu, "Không đồng ý với các người, tôi về sẽ nói gì với họ đây?"
Cậu cảm thấy có chút buồn. Chiếc Ferrari trước mắt, cô nàng giống công chúa NoNo bên cạnh, cùng với học bổng 36,000 đô la và trường Cassell xa xôi, tất cả như một ảo ảnh, vô thực, không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu, cũng không biết khi nào sẽ biến mất. Cậu như nhân vật nam trong câu chuyện "Cô bé lọ lem", phù thủy đã cho cậu một cô bạn xinh đẹp và một chiếc Ferrari, nhưng sẽ hết hiệu lực vào lúc nửa đêm, rồi cậu sẽ trở lại hình dạng ban đầu. Lộ Minh Phi rốt cuộc là gì? Có giá trị gì? Chính cậu cũng không nói rõ được.
NoNo nhìn đôi mắt đang cụp xuống của cậu, trên mặt rõ ràng viết chữ "Tôi khá buồn", trong lòng cô cảm thấy mềm mại, cô bỗng nhiên giơ hai tay xoa đầu cậu, vò rối tóc cậu như đang trêu một con chó nhỏ, rồi bật cười lớn tiếng nói: “Bây giờ cậu trông giống con thỏ trắng bị con gấu lấy lau mông đấy!”
Lộ Minh Phi sặc một tiếng, bị cô chọc tức đến mức suýt nấc cục: “Cô mới bị gấu lấy lau mông! Cả nhà cô đều bị gấu lấy lau mông!”
NoNo cũng không giận, cười phá lên, dang rộng hai tay ra, nghiêng đầu nhìn cậu: “Lại đây nào, thỏ trắng nhỏ, ôm một cái!”
Lộ Minh Phi giật mình, cúi đầu nhìn NoNo. Ánh mắt vô tình lướt qua bộ ngực mềm mại như đường cong núi non mùa xuân ẩn dưới lớp lụa, làm cậu lập tức cảm thấy mình đang sốt. Để tránh bị "nóng" đến mức ngã vào vòng tay NoNo, cậu ôm chặt ngực mình, rồi lập tức lùi lại vài bước. “Không có việc gì lại muốn sờ tôi làm gì?”
NoNo lè lưỡi: “Nhìn dáng vẻ thảm hại của cậu, an ủi chút thôi mà. Cậu là đậu phụ à? Cùng lắm cậu chỉ là đậu phụ khô thôi!”
“Đậu phụ khô cũng có tôn nghiêm của đậu phụ khô!” Lộ Minh Phi chỉ còn cách nói những lời vô nghĩa để che giấu sự bối rối của mình.
“Này, nghĩ xong chưa? Quyết định nhanh lên, qua cơ hội này thì không còn nữa đâu.” NoNo vừa nói vừa tháo đôi giày cao gót, “Đau chân quá.”
“Tôi…” Lộ Minh Phi ngập ngừng, “Tôi nghĩ xong rồi, tôi đồng ý.”
NoNo đặt đôi giày cao gót màu tím ánh vàng sang một bên, chỉ mang tất nhảy lên lòng đường, chẳng màng bẩn, “Thế này thoải mái hơn nhiều! Xem tôi đã hy sinh lớn thế nào vì cậu rồi này! Tôi ghét nhất là mang giày cao gót. Gọi điện cho Giáo sư Guderian đi, cậu phải nói trực tiếp thì quyết định mới có hiệu lực.”
“Có hiệu lực?”
“Cậu khác với người thường, trong cuộc đời cậu có một lựa chọn ẩn. Sau khi gọi cuộc điện thoại này, lựa chọn đó sẽ được kích hoạt,” NoNo nói, “Người ta thường nói luôn có một con đường khác, vấn đề là cậu có muốn đi không.”
“Lựa chọn ẩn…?” Lộ Minh Phi mở điện thoại, bấm số của Giáo sư Guderian.
“Minh Phi, tôi đang ở Bắc Kinh, cậu quyết định xong chưa?” Giọng nói của Giáo sư Guderian còn căng thẳng hơn cả Lộ Minh Phi, như thể Lộ Minh Phi là một đại mỹ nhân đang cân nhắc việc gả cho ông.
Lộ Minh Phi liếm môi, “Tôi nghĩ xong rồi, tôi đồng ý ký tên vào tài liệu.”
NoNo nhảy ô lò cò trên mặt đường lát đá, không buồn nhìn Lộ Minh Phi.
“Xác nhận chứ?” Giọng Giáo sư Guderian đầy phấn khởi.
“Xác nhận.” Lộ Minh Phi cảm thấy câu trả lời này chẳng khác nào câu “I do” trong lễ cưới, hai từ sẽ thay đổi cả cuộc đời cậu.
“Xác minh hoàn tất, lựa chọn được kích hoạt. Lộ Minh Phi, ngày sinh 14/02/1992, giới tính nam, mã số A.D.0013, cấp bậc ‘S’, được ghi vào danh sách của Học viện Cassell. Quyền truy cập cơ sở dữ liệu được mở, tài khoản được kích hoạt, lịch học được tạo. Tôi là Norma, thư ký của Học viện Cassell, rất hân hạnh được phục vụ cậu. Vé máy bay, hộ chiếu và visa của cậu sẽ được gửi đến trong vòng ba tuần. Chào mừng cậu, Lộ Minh Phi.” Một giọng nữ trầm ổn vang lên qua điện thoại.
Giọng của Giáo sư Guderian lại xuất hiện, “Minh Phi, giọng nói đã được xác thực, phần còn lại Norma sẽ lo liệu. Cậu chỉ cần chờ email là được. Cậu đang ở cùng NoNo phải không? Đừng đi đâu cả, tôi sẽ lập tức cử phương tiện đến đón hai người, còn vài tài liệu cần chữ ký của cậu.”
Cuộc gọi kết thúc, Lộ Minh Phi vẫn còn hơi ngơ ngác trước những gì vừa xảy ra.
“Norma là máy tính trung tâm của học viện, một máy tính nhân cách hóa. Giao bất cứ việc gì cho cô ấy đều được, cô ấy đúng là đỉnh nhất!” NoNo nói, “Nào, cùng chơi nhảy ô lò cò đi!”
“Ồ, được thôi.” Lộ Minh Phi đáp.
Hai người lần lượt nhảy ô lò cò, từng bước từng bước. Lộ Minh Phi không hề biết rằng những chuyện lớn lao đang diễn ra trên toàn thế giới. Những gì vừa xảy ra chỉ là khởi đầu. Hàng loạt gói dữ liệu khổng lồ được truyền từ siêu máy tính mang tên "Norma" đến các góc khác nhau của thế giới. Cái tên "Lộ Minh Phi" xuất hiện trên màn hình của vô số người và được ghi nhớ kỹ càng. Khóa dữ liệu được mở, hàng nghìn cổng bí mật trên khắp thế giới bắt đầu mở ra để chào đón cái tên này.
Học viện Cassell đã dang rộng vòng tay chào đón học sinh mới của mình.
Một âm thanh ù ù lớn vang vọng qua màn đêm từ xa. Không khí dường như trở nên nặng nề hơn. Lộ Minh Phi ngẩng đầu lên, mắt mở to khi nhìn thấy một bóng đen khổng lồ đang bay thấp dần về phía cậu từ bầu trời.
“Không phải chứ?” Cậu thì thầm.
NoNo cũng ngẩng đầu lên nhìn: “Lão già đó sốt ruột đến mức này sao? Trực thăng cũng được điều đến luôn à?”
Chiếc trực thăng màu đen như một con chim săn mồi khổng lồ, lượn một vòng trên không trung trước khi từ từ hạ xuống. Gió từ cánh quạt thổi tung váy NoNo và làm tóc Lộ Minh Phi rối bù hơn nữa.
Cậu quay sang cô, hét lên: “Bọn họ định bắt cóc tôi thật đấy à?!”
NoNo chỉ bật cười, vỗ vai cậu một cái: “Nào, thỏ trắng nhỏ, lên trực thăng thôi.”
Ngày 15 tháng 5 năm 2009, thứ Sáu. Một chiếc trực thăng màu đen bí ẩn đã xuất hiện bà bay qua trên bầu trời của thị trấn nhỏ miền nam này, lướt qua đầu của chàng thiếu niên Lộ Minh Phi, đánh dấu sự khởi đầu của một câu chuyện mà cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Cuộc chiến bị ẩn giấu trong dòng chảy lịch sử, giờ đây sắp sửa mở màn lần nữa.


0 Bình luận