“A!” Tiếng kêu thảm thiết của Finger khiến Lộ Minh Phi giật bắn mình tỉnh giấc, cả người như vừa bị kéo mạnh khỏi một vực sâu vô tận.
Cậu mở mắt, tim vẫn đập thình thịch. Finger đang ôm đầu, ngồi xổm bên cạnh, mặt mày nhăn nhó như thể vừa bị ai đó gõ một cú trời giáng. Nhưng điều khiến Lộ Minh Phi bàng hoàng hơn là những âm thanh ồn ào từ bên ngoài vọng vào: tiếng bước chân dồn dập của người qua lại, tiếng còi xe, tiếng rì rầm của dòng người hối hả, tiếng bánh xe và đường ray ma sát. Mọi âm thanh của một đô thị lớn đều đủ cả, mạnh mẽ đến mức cậu gần như không thể tin rằng mình vừa trải qua một sự tĩnh lặng đến nghẹt thở. Hai bảo vệ vẫn đang dựa vào cửa ngủ gật ngon lành, quán sandwich Subway ở đằng xa vẫn sáng đèn, một nhân viên đang chán chường lau mặt quầy. Tất cả đều rất bình thường.
“Lại là mơ à?” Lộ Minh Phi tự lẩm bẩm hỏi, vẫn chưa thoát khỏi dư âm của cơn ác mộng.
Nhưng không… cảm giác đó quá thật. Quá rõ ràng. Cậu chưa bao giờ gặp phải một giấc mơ nào lồng vào giấc mơ khác như thế, từng lớp từng lớp bủa vây cậu như một chiếc lồng vô hình. Trong giấc mơ đầu tiên, cậu thấy đám đông chạy trên hoang mạc dưới ánh trăng. Trong giấc mơ thứ hai, cậu gặp và nói chuyện với cậu bé kỳ lạ kia. Từ giấc mơ đầu tỉnh dậy, cậu bước thẳng vào giấc mơ thứ hai. Nhưng thực ra, ngay cả khi ấy cậu vẫn đang nằm trên ghế dài, chiếc chăn trên người còn chưa bị gạt ra khỏi chỗ.
“Đừng có nhảy tưng tưng trong mơ nữa! Vừa nãy cậu nhảy dựng lên như con bọ chét hoảng loạn bị đốt ấy!” Finger lầm bầm phàn nàn.
Lộ Minh Phi đưa tay lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán. Tại sao lại hoảng sợ đến mức như thế? Là vì một đôi mắt vàng rực của cậu bé kia sao? Nhưng nghĩ lại thì có gì lạ đâu? Con gái trong câu lạc bộ anime ở trường chẳng phải đã đeo mọi loại kính áp tròng màu rồi hay sao? Lại còn sắm đủ màu cầu vồng cơ mà.
Cậu tự an ủi bản thân, nhưng lòng vẫn thấy bất an.
“Lấy hành lý đi, xe đến rồi.” Finger vỗ vai cậu nói, như thể mọi chuyện ban nãy chưa hề xảy ra.
Lộ Minh Phi ngẩng lên, nghe thấy tiếng chuông và còi tàu vang vọng đến. Finger nói đúng, một đoàn tàu vừa tiến vào ga. Ánh đèn chói loá của tàu lướt qua sân ga vắng vẻ, thời điểm là hai giờ sáng, vào một đêm không có chuyến tàu tăng cường nào, nhưng chuyến tàu nhanh CC1000 đã đến như thể vừa lướt ra từ màn đêm.
Một bóng người xuất hiện bên cổng soát vé trống trơn. Đó là một người mặc đồng phục nhân viên tàu hỏa mặc đồng phục màu xanh lục sẫm, tay lắc một chiếc chuông nhỏ màu vàng âm thanh lanh lảnh nhưng trầm đục như vọng từ một thế giới khác. Trên mũ của anh ta gắn huy hiệu nhân viên tàu hỏa bằng vàng, một tay cầm đèn pin, tay còn lại cầm máy quẹt thẻ.
“Chuyến tàu nhanh CC1000, hành khách vui lòng chuẩn bị lên tàu, hành khách vui lòng chuẩn bị lên tàu.” Giọng nói của nhân viên tàu vang vọng khắp đại sảnh, nhưng dường như chỉ có họ nghe thấy..
Hai nhân viên bảo vệ vẫn say ngủ, dường như chỉ có Frings nhận ra sự xuất hiện của nhân viên tàu. Trong quán Subway sáng đèn ở đằng xa, cũng không ai ló đầu ra nhìn xem. Nửa đêm thế này, một nhân viên tàu với trang phục cổ điển xuất hiện tại một nhà ga hiện đại ở Chicago thực sự là điều khó tin, nhưng chẳng có ai để ý đến anh ta cả.
Lộ Minh Phi rùng mình. Người nhân viên kia giống như… một hồn ma vậy!
“Sao mà trông như… tàu địa ngục vậy này?” Cậu túm chặt lấy tay áo của Finger, thì thầm.
“Chỉ là hiệu ứng ngôn linh thôi. Người đó là một người bình thường hoàn toàn, thậm chí còn là fan của Backstreet Boys đấy.” Finger tỉnh bơ đáp.
“Ngôn linh?” Lộ Minh Phi ngạc nhiên.
"Chú cán bộ, chú cán bộ, Finger và Lộ Minh Phi!” Finger vẫy tay.
Lộ Minh Phi không còn thời gian để hoang mang. Cậu cẩn thận lấy vé tàu từ trong túi ra, kéo theo đống hành lý lỉnh kỉnh cồng kềnh, bước theo Finger tiến về phía cổng soát vé. Khi cậu nhìn rõ khuôn mặt của nhân viên tàu, cậu mới tin lời Finger. Người này quả thực không giống hồn ma chút nào, anh ta đang nhai kẹo cao su và còn thổi bong bóng như một thiếu niên rảnh rỗi.
Hành khách lần lượt lên tàu. Finger đưa vé cho nhân viên soát vé, chiếc máy soát kêu "bíp" và bật đèn xanh sáng.
“Finger, cậu vẫn chưa bỏ học à?” nhân viên soát vé lười biếng hỏi. “Tôi cứ tưởng năm nay sẽ không gặp lại cậu nữa.”
“Tôi là người có đầu có cuối mà,” Finger đáp. “Chuyến tàu lần này tới muộn như vậy, có phải cấp bậc của tôi lại tụt nữa không?”
“Xuống hạng 'F' rồi. Cậu đã từ hạng 'A' rớt xuống đây, từ thiên đường rớt xuống địa ngục,” nhân viên soát vé nói.
“Thật sự từ nông nô thành súc vật rồi…” Finger lẩm bẩm thì thầm, mặt mày méo xệch như muốn khóc..
Tới lượt vé của Lộ Minh Phi, cậu đút vé vào máy, chiếc máy phát ra tiếng nhạc vui vẻ khi đèn xanh bật sáng.
“Lộ Minh Phi?” Nhân viên soát vé đột nhiên ngước lên, đôi mắt xanh lá của nhân viên soát vé sáng rực lên. “Thật xin lỗi, hệ thống đã có chút trục trặc. Cấp bậc của cậu là 'S'. Nhưng số người đạt cấp bậc này rất ít, nên có thể hệ thống bị lỗi, giống như lỗi năm 2000 vậy.” Anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình máy quét, lông mày nhíu lại.
“Cấp 'S'?” Finger đứng bên cạnh trợn tròn mắt há hốc mồm. “Không phải chỉ có hiệu trưởng mới đạt hạng 'S' thôi sao?”
“Không chỉ hiệu trưởng, nhưng cũng không quá mười người.” Nhân viên soát vé nhún vai giải thích. "Thôi, nhanh lên tàu đi, tàu không dừng lâu đâu.”
“Tôi muốn hỏi một điều… Đây thật sự là tàu chính thức sao? Tại sao không có trong lịch trình? Tại sao lại không đến đúng giờ? Sao lại đến bất thình lình vậy?” Lộ Minh Phi không kìm được hỏi. Chuyến tàu này từ đầu đến cuối đều toát lên sự kỳ lạ. Nếu đây là tàu tốc hành địa ngục thật, cậu ít nhất phải cầu nguyện trước khi lên.
“Đúng vậy, chuyến tàu này được chính quyền thành phố Chicago đặc biệt phê duyệt, chạy thẳng đến Học viện Cassell. Nó không có trong lịch trình vì là tàu nhánh, không cố định thời gian khởi hành. Cậu có biết loại tàu đặc biệt chạy trên đường sắt công cộng nhưng dẫn tới các mỏ hoặc nhà máy không? Chúng tôi cũng giống vậy.” Nhân viên soát vé trả lời rất thẳng thắn nhưng thản nhiên, không vòng vo.
Lộ Minh Phi không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay lo lắng hơn.
Họ bước theo nhân viên soát vé ra sân ga, nơi một chiếc tàu cao tốc đang đỗ với ánh đèn pha rực rỡ chiếu sáng. Đoàn tàu màu đen, thiết kế tàu khí động học với những hoa văn dây leo bạc ánh lên lấp lánh trên nền sơn đen. Nó đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Cửa tàu duy nhất mở ra, và đứng ở đó là một dáng người quen thuộc — Giáo sư Guderian.
---
Tàu lao vút qua màn đêm tối đen. Trong toa tàu mang phong cách cổ điển châu Âu, Lộ Minh Phi, Finger và Giáo sư Guderian ngồi đối diện nhau quanh một chiếc bàn gỗ sồi. Nội thất của toa tàu được trang trí bằng giấy dán tường hoa văn phong cách Victoria, các khung cửa sổ được ốp gỗ thật, ghế sofa bọc da xanh đậm thêu chỉ vàng. Từng chi tiết đều tinh xảo đến từng đường nét. Cả Lộ Minh Phi và Finger đều đã thay đồng phục của Học viện Cassell: áo sơ mi trắng, bộ vest xanh lục viền bạc, khăn quàng cổ màu đỏ thẫm và trên túi áo thêu huy hiệu Cây Thế Giới của học viện.
Điều kỳ lạ là dù chưa từng được đo may, bộ đồng phục vừa khít với người Lộ Minh Phi như thể được làm riêng. Lật cổ tay áo lên, cậu thấy tên mình được thêu bằng chỉ xanh lục: Ricardo M. Lu.
Từ khoảnh khắc đặt chân lên tàu và mặc đồng phục, Lộ Minh Phi đột nhiên cảm thấy mình trở thành một người thượng lưu, vô cùng cao quý. Nhưng đồng thời, cậu không kìm được nỗi sợ, như thể điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
“Cà phê hay sô-cô-la nóng?” Giáo sư Guderian hỏi, tựa lưng vào tường. Đằng sau ông là một bức tranh khổng lồ được che lại bằng vải bạt.
"Sô-cô-la nóng." Finger giơ tay đáp.
"Không hỏi em." Giáo sư Guderian nghiêm nghị. "Phải nghiêm túc lên. Thầy là cố vấn tạm thời của em, do nhà trường chỉ định. Đây là buổi hướng dẫn nhập học dành cho tân sinh viên." Ông quay sang Lộ Minh Phi, "Em cũng có thể chọn một ly rượu mạnh, nếu muốn."
"Gặp cố vấn mà… cũng được uống rượu sao?"
"Họ chỉ sẽ đưa cậu thứ gì đó để giúp cậu bình tĩnh, tránh hét lên trong lúc hướng dẫn nhập học." Finger ghé sát tai thì thầm.
"Đến mức đó sao?" Lộ Minh Phi co rúm người lại.
"Còn hơn cả những gì em tưởng tượng." Giáo sư Guderian trầm giọng.
"Trước tiên, rất xin lỗi vì thầy đến muộn. Thầy bị trễ ở bên Nga lâu hơn dự kiến, mãi khi về đến học viện mới phát hiện ra sự cố điều phối và chưa đón được em. Vì thế thầy quyết định đi theo chuyến tàu này. Ngoài ra, nhà trường yêu cầu mỗi sinh viên tham gia kỳ thi xét tuyển đầu vào gọi là kỳ thi '3E'. Nếu không vượt qua kỳ thi này, em sẽ không được nhập học, đồng thời học bổng của em cũng sẽ tạm thời bị đình chỉ." Giáo sư Guderian vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo, giọng điệu pha chút mệt mỏi.
"Kỳ thi xét tuyển?" Lộ Minh Phi nuốt khan, sau đó thở phào nhẹ nhõm. "Nghe cũng đáng sợ, nhưng ít nhất tim em vẫn chịu đựng được."
"Đây là thỏa thuận bảo mật, em ký vào đi." Giáo sư Guderian đưa ra một bản tài liệu.
Giấy cũ kỹ, viền vàng đã hơi sờn, nhìn vào nội dung của bản thỏa thuận kỳ lạ được viết bằng một thứ tiếng Latin cổ pha lẫn tiếng Anh. Không hiểu sao, khi nhìn vào nó, Lộ Minh Phi cảm giác như bản thân vừa vô tình bước vào một nghi thức nào đó, một sự ràng buộc vô hình đang dần siết chặt. Tay Lộ Minh Phi khẽ run. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn ký. Từ giây phút này, không còn đường lui nữa. Giờ đây, cậu đang ngồi trên chuyến tàu tốc hành, lao đi với vận tốc hơn 200km/h hướng đến Học viện Cassell bí ẩn. Đây là con đường mà cha mẹ cậu đã chọn sẵn cho cậu, còn có gì để từ chối?
Giáo sư Guderian cẩn thận cất bản tài liệu, sau đó ngả người tựa vào ghế. "Là một trường đại học chính quy được Bộ Giáo dục Mỹ công nhận, Học viện Cassell luôn nỗ lực mang đến nền giáo dục chất lượng cao cho những sinh viên có tài năng đặc biệt, đồng thời giới thiệu cơ hội việc làm. Thời gian học của trường là 4 năm. Những người như Finger học 8 năm mà chưa tốt nghiệp là rất hiếm. Trường áp dụng hình thức giáo dục cổ điển khép kín, mọi sinh viên đều bắt buộc ở nội trú. Khi hoàn thành khóa học, trường sẽ cấp bằng tốt nghiệp chính thức cho em. Nhưng rất tiếc, bằng cấp của trường có thể không giúp em tìm được chuyên ngành tương ứng ở các trường đại học khác. Nếu em muốn học lên thạc sĩ hay tiến sĩ, chỉ có thể tiếp tục ở lại trường này thôi."
"Ý thầy là… bằng không chính thống?" Lộ Minh Phi cau mày cảnh giác hỏi.
"Không, rất chính thống. Bằng của trường hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của Bộ Giáo dục. Ý thầy là, chuyên ngành của trường rất đặc thù." Giáo sư Guderian chậm rãi chỉnh lại kính lựa lời giải thích. "Rất đặc biệt."
"Đặc biệt đến mức nào?" Lộ Minh Phi chớp mắt tò mò, nhưng bắt đầu cảm thấy không ổn.
"Em biết các trường thần học không?"
Lộ Minh Phi gật đầu.
"Thần học là một loại học viện đặc biệt, nơi sinh viên chủ yếu nghiên cứu về thần thánh. Còn y học, sinh viên tập trung nghiên cứu cơ chế của cơ thể con người. Các trường kinh doanh thì chuyên về khái niệm 'giao dịch'. Học viện Cassell cũng là một học viện đặc biệt như vậy. Trường nghiên cứu…"
Giáo sư Guderian đứng dậy, bước đến rồi nắm lấy một góc tấm vải bạt che bức tranh sơn dầu khổng lồ treo trên tường phía sau. Không khí trong toa tàu như chùng xuống, tiếng bánh xe lăn trên đường ray trở nên xa xăm, tựa như cả không gian đang nín thở chờ đợi.
Ông mạnh mẽ kéo tấm vải xuống.
Một khung cảnh dữ tợn lộ ra dưới ánh đèn vàng nhạt, và ngay khoảnh khắc Lộ Minh Phi cảm thấy một cơn choáng váng ập đến ngay khoảnh khắc cậu nhìn thấy nó, như thể có một bàn tay vô hình đẩy cậu ra xa. Không khí trở nên đặc quánh, áp lực vô hình đè nặng lên ngực khiến hơi thở cậu trở nên gấp gáp.
Đó là sức mạnh uy hiếp áp đảo của bức tranh. Bầu trời phía trên bức tranh như một vết rách của thế giới, loang lổ giữa hai màu đen xám pha lẫn với màu của ngọn lửa hung tàn. Không có mặt trời, không có ánh sáng, chỉ có một cây đại thụ khổng lồ đứng sừng sững giữa hoang tàn. Những cành cây đã khô héo, như những bàn tay xương xẩu vươn ra bốn phía, tạo thành một mạng lưới dày đặc, như đang cố gắng chống đỡ bầu trời đang nứt vỡ. Dưới gốc cây, vùng đất hoang trơ trọi, đầy rẫy những bộ xương khô vỡ vụn nằm rải rác. Một nghĩa địa không bia mộ, một chiến trường không hồi kết. Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất. Từ sâu trong đống hài cốt, một con quái thú khổng lồ bỗng cựa mình. Những mảnh xương trắng vỡ vụn khi sinh vật ấy cất mình bật dậy. Nó không đơn thuần chỉ là một con quái thú—nó là hiện thân của tai họa. Đôi cánh khổng lồ vươn rộng, kết từ vô số mảnh xương người, tựa như một lưới tử thần đang vươn ra để nuốt chửng tất cả. Và rồi, nó ngẩng đầu lên. Một tiếng gầm rú xé toạc bầu trời. Cổ họng con quái vật rực lên ngọn lửa đen u tối, và chỉ trong chớp mắt, một cơn lốc lửa phun trào, thiêu rụi mọi thứ trong tầm mắt. Âm thanh kinh hoàng ấy xuyên thẳng vào tâm trí Lộ Minh Phi—một tiếng gầm thê lương của con quái thú ấy không chỉ vang vọng trong đầu, mà còn chấn động tận sâu trong linh hồn.
"Rồng?" Giọng cậu run rẩy.
"Đúng vậy, rồng. Cụ thể hơn, đó là Long Hoàng Nidhogg." Giáo sư Guderian khẽ gật đầu trả lời, ánh mắt đầy sự nghiêm túc. "Theo thần thoại Bắc Âu ghi chép trong Edda Cổ, khi Ragnarok xảy ra, nó sẽ cắn đứt rễ của Yggdrasil, cây thế giới. Ngày đó, thế giới sẽ diệt vong." Ngón tay ông lướt qua những cuốn sách cổ được bọc bìa da tinh tế trên kệ. "Nếu em biết tiếng Latin, em sẽ đọc được tên của những cuốn sách này: Long Tộc Phả Hệ Học, Long Tộc và Ngôn Linh Thuật, Chìa Khóa Solomon, Long Tộc Huyết Thống Luận, Long Loại Cơ Nhân Học… Đây là thành quả của hàng ngàn năm, qua bao thế hệ nghiên cứu về rồng. Học viện Cassell là nơi tập hợp tất cả những tri thức đó. Ở học viện này, em có thể học các môn như Kỹ Thuật Luyện Kim, Thiết Kế Máy Móc Phép Thuật, hoặc Lý Thuyết Huyết Tộc Rồng. Nhưng mục tiêu cuối cùng của tất cả các khóa học đều là..." Ông nhìn thẳng vào mắt Lộ Minh Phi, "Đồ long!"
Lộ Minh Phi cứng đờ. "Đồ… đồ long?"
"Đúng vậy, đồ long." Giáo sư Guderian gật đầu. "Ở những nơi em không biết, việc này đã diễn ra hàng ngàn năm. Con người đã viết nên một lịch sử không có rồng, nhưng thực ra, mỗi dòng trong một lịch sử khác đều có bóng dáng rồng. Bí mật này quá sức kinh khủng. Nếu bị tiết lộ, hậu quả sẽ không thể lường trước. Vì vậy, một số gia tộc gọi là 'Huyết Duệ' đã cùng nhau giữ gìn bí mật này trong hàng ngàn năm, đồng thời gánh vác sứ mệnh đồ long. Họ liên tục đào tạo những thế hệ tinh thông chiến đấu, chú thuật, ma pháp và luyện kim, đưa họ lên chiến trường để chấm dứt những nỗ lực phục sinh của loài rồng, hết lần này đến lần khác. Đến ngày nay, Học viện Cassell đã kế thừa di sản đó."
"Di… di sản?"
"Đúng vậy, vì những gia tộc đồ long vĩ đại trong lịch sử phần lớn đã biến mất. Trong thời kỳ mới, trường không thể chỉ dựa vào truyền thống gia tộc mà phải áp dụng cơ chế giáo dục hiện đại." Giáo sư Guderian đưa tay về phía Lộ Minh Phi. "Chào mừng em gia nhập Học viện Cassell, Lộ Minh Phi!"
"Đừng... đừng chìa tay ra và nói 'chào mừng' trước khi em quyết định, được không? Trường này là trường dạy đào tạo thợ săn rồng chuyên nghiệp? Xin lỗi! Đừng đùa ác thế được không? Đây là gì? Màn mở đầu CG mới của Dũng Sĩ Diệt Rồng hả? Em vào cái CG này kiểu gì? Có thể cho em cái cổng không gian để ra ngoài không?" Lộ Minh Phi lùi lại, hoảng hốt xua tay.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả con tàu rung chuyển dữ dội. Tất cả ánh sáng nhấp nháy rồi tắt ngúm, chỉ còn bóng tối tuyệt đối tràn ngập.
"Này, tàu đâm vào núi hả?" Lộ Minh Phi ngã nhào xuống sàn, đầu óc quay cuồng, sờ soạng khắp người, dường như không bị thương. "Có ai bị thương không? Có ai biết nến ở đâu không?"
"Lộ Minh Phi, những gì họ nói... đều là sự thật." Một giọng nói khẽ vang lên trong bóng tối, lạnh lẽo như gió đêm.


0 Bình luận