Vol 1:Bình minh rực lửa
Màn 4: Thanh Đồng Thành - Phần Hai
0 Bình luận - Độ dài: 3,800 từ - Cập nhật:
Một người ngồi trên bàn phía sau lưng cô gái, đang lặng lẽ quan sát Lộ Minh Phi. Đó là một cậu bé trông ngoan ngoãn, chân đung đưa nhè nhẹ, mang đôi giày da nhỏ màu trắng, mặc một bộ vest đen nhỏ nhắn tinh xảo và thắt một chiếc khăn lụa trắng quấn quanh cổ, mềm mại như dải sương mỏng, đôi mắt vàng nhạt của cậu ta ánh lên sự dịu dàng khó tả, tựa như một bức tranh được vẽ nên từ những gam màu yên bình nhất.
Nhưng sự xuất hiện của cậu ta… không hề yên bình chút nào.
Sao cậu ta lại ở đây? Lộ Minh Phi kinh ngạc, cảm thấy hơi thở mình cứng lại, cậu bé giống như một oan hồn dai dẳng không buông tha ấy lại xuất hiện vào những thời điểm cậu không ngờ đến nhất. Làm thế nào cậu ta vào được phòng thi? Hay thực ra cậu ta đã luôn ở đây, ẩn mình trong đám sinh viên khác từ trước, chỉ chờ thời khắc này để lộ diện?
Cậu bé nhẹ nhàng vẫy tay với Lộ Minh Phi, mang theo một nụ cười thiên thần nhàn nhạt. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên lưng cậu ta, đổ dài cái bóng của cậu ta lên sàn nhà, kéo dài đến tận chân Lộ Minh Phi. Lộ Minh Phi cảm thấy bản thân không thể từ chối sự lựa chọn, một cảm giác như dây xích vô hình quấn quanh cơ thể cậu, kéo cậu về phía trước. Đôi chân như không còn thuộc về bản thân nữa, bàn tay cậu vô thức đẩy bàn ra và từng bước tiến về phía cậu bé, cuối cùng nắm lấy tay cậu. Cậu bé mỉm cười rồi nhảy xuống từ bàn, những bước chân của cậu ta nhẹ nhàng như gió thoảng, dẫn Lộ Minh Phi đến bên cửa sổ, như thể họ đang khiêu vũ trong cung điện, và chỉ đến khi Lộ Minh Phi nhận ra mình đang bước theo vai trò của người nữ, Lộ Minh Phi mới bừng tỉnh, từng nhịp điệu hoàn toàn bị cậu bé dẫn dắt.
Cậu ta đang đùa giỡn với mình sao?
Trước khi cậu kịp phản ứng, cậu bé đã khẽ nhẹ nhàng trèo lên bậu cửa sổ ngồi, đôi chân nhỏ đung đưa ra ngoài, như thể thế giới này không có trọng lực. Lộ Minh Phi chần chừ một giây, rồi cũng nghi hoặc ngồi xuống bên cạnh, mượn ánh hoàng hôn, cậu cẩn thận quan sát cậu bé kỹ hơn. Lộ Minh Phi chưa từng thấy một cậu bé nào xinh đẹp đến kỳ lạ như vậy: khuôn mặt tròn trịa, mang theo nét trẻ thơ nhưng lại pha chút trung tính giữa nam và nữ như thể chẳng thuộc về giới tính nào cả, từng động tác đều nhẹ nhàng, tao nhã, cao quý, tựa như thể từ khi sinh ra chưa từng chạm vào bụi trần. Cậu ta dựa vào khung cửa sổ phủ đầy dây leo, nhìn xa xăm, đôi mắt vàng trong ánh chiều tà ánh lên chút sắc đỏ nhạt, hoàn toàn không lạnh lùng như đôi mắt vàng lạnh lẽo của Sở Tử Hàng.
Sự yên tĩnh bao trùm ấy khiến người ta không nỡ phá vỡ, học viện Cassell trong ánh hoàng hôn đẹp giống như một bức tranh sơn dầu.
“Này, tôi là Lộ Minh Phi.” Nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn cảm thấy nên chào hỏi.
"Tôi là Lộ Minh Trạch.” Cậu bé nhìn ra xa, nhẹ nhàng trả lời một cách bình thản, như thể đó là điều hiển nhiên.
Lộ Minh Phi nghĩ cậu ta đang đùa. Cậu biết rõ Lộ Minh Trạch nhất, đó là em họ cùng phòng của cậu, cùng học cấp ba, hồi nhỏ còn dễ thương, nhưng giờ là một thằng nhóc cao 1m60, nặng cũng phải 160kg, đang trong giai đoạn tuổi dậy thì nên mặt đầy mụn. Ở trường không tìm được bạn gái nên toàn viết mấy câu bi quan lên mạng để tán tỉnh người khác. Còn cậu bé trước mặt khác xa một trời một vực, chẳng tìm thấy bất cứ điểm nào giống nhau.
"Hoàng hôn? Em lên mạng rồi à?" Cậu bé quay đầu nhìn Lộ Minh Phi.
Lộ Minh Phi giật thót mình suýt nhảy dựng lên. "Dấu ấn hoàng hôn” là cái tên cậu dùng để giả làm con gái trên QQ, và mỗi lần cậu online, Lộ Minh Trạch luôn nhắn: “Hoàng hôn? Em lên mạng rồi à?”
Dòng tin nhắn chào hỏi đơn giản ấy, khi Lộ Minh Trạch gõ lên màn hình, luôn khiến Lộ Minh Phi cảm nhận được một sự mong đợi đầy háo hức. Nhưng khi cậu bé này cất lên cùng một câu nói, cảm giác lại hoàn toàn khác, như thể cậu ta biết chắc chắn rằng cậu sẽ đến, đúng lúc, đúng chỗ.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Giọng Lộ Minh Phi hơi run rẩy.
“Không quan trọng. Đây chính là ‘linh thị’ của anh. Mỗi người đều có một ‘linh thị’ khác nhau, nhưng đều nhìn thấy thứ quan trọng nhất trong lòng mình. Và trong ‘linh thị’ của anh, anh nhìn thấy tôi.” Cậu bé tự xưng là Lộ Minh Trạch mỉm cười nói, “Người anh quan tâm nhất là tôi, thật vinh hạnh.” Cậu bé nghiêng đầu, nụ cười vẫn dịu dàng như ban đầu.
Lộ Minh Phi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Đừng đùa nữa, chẳng phải trong ‘linh thị’ chỉ toàn những... đường nét lộn xộn thôi sao? Nhìn cậu đi... làm gì mà lộn xộn được chứ? Ngay cả tóc cũng gọn gàng hoàn hảo!” Cậu lắp bắp, cố tìm một lý do để bác bỏ.
"Lần này là do anh triệu hồi tôi, tại sao lại nhìn thấy tôi, thì anh tự hỏi chính mình đi. Người khác đều rất đau buồn, còn anh thì không sao à?" Lộ Minh Trạch quay đầu, lặng lẽ liếc nhìn những con người trong lớp học, người vui kẻ buồn. Sau đó, cậu ta quay lại nhìn Lộ Minh Phi, ánh mắt sắc bén như thể có thể nhìn thấu tận đáy lòng cậu. Hai người ngồi trên bậu cửa sổ, như những khán giả của một vở kịch siêu thực.
"Chẳng có cảm giác gì cả. Nếu 'linh thị' thực sự khiến người ta đau buồn, vậy sao cậu không buồn chút nào?" Lộ Minh Phi khựng lại hỏi.
"Bọn họ thực sự rất đau buồn, vì họ nhìn thấy điều sâu thẳm nhất trong lòng mình. Vậy còn nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh là gì?" Lộ Minh Trạch giơ một ngón tay, chạm vào ngực Lộ Minh Phi.
"Sâu hơn cả tim... thì chắc là dạ dày rồi." Lộ Minh Phi không nhịn được buông lời đùa cợt, cố gắng xua đi cảm giác khó chịu đang dâng lên.
Cậu bé không cười.
"Con người thật là những sinh vật ngu ngốc, anh cũng thế. Nhưng khác với họ, anh cố tình biến mình thành kẻ ngu ngốc." Lộ Minh Trạch lạnh lùng nói, "Anh không đau buồn, vì tôi đã thay anh cảm nhận nỗi buồn ấy rồi. Thật tàn nhẫn, phải không?"
Cậu ta nghiêng đầu, khẽ mỉm cười với Lộ Minh Phi. Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến những sợi tóc của cậu ta khẽ bay lên, trong ánh hoàng hôn, nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời như thiên thần.
Nhưng Lộ Minh Phi cảm thấy nó còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
"Chúng ta... đang bàn về một kiểu tình cảm sâu sắc giữa hai người đàn ông sao? 'Tôi đã thay anh cảm nhận nỗi buồn'... câu thoại này của cậu nghe như bước ra từ trong tiểu thuyết ngôn tình ấy, cậu không thấy sao?" Lộ Minh Phi nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh, cậu cảm thấy da gà mình nổi hết cả lên.
Lộ Minh Trạch không để ý đến cậu nữa, im lặng nhìn chằm chằm vào ánh hoàng hôn xa xăm. Mặt trời đang dần lặn, và trong ánh sáng cuối cùng ấy, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má cậu bé.
Lộ Minh Phi cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay bóp nghẹt. Cơn đau không xuất phát từ thể xác mà là từ bên trong, từ sâu thẳm linh hồn. Lúc này đây, cậu có thể cảm nhận được nỗi đau buồn to lớn từ cậu bé ấy, nó như một dòng nước lạnh lẽo không ngừng trào ra, ào ạt ập đến, muốn nhấn chìm lấy cậu xuống một vực sâu không đáy. Đó không phải là ngôn tình, càng không phải giả vờ, nỗi buồn này của cậu bé chân thực, mãnh liệt, dữ dội và đầy uy lực đến mức khiến người ta kinh sợ.
Cậu bé vẫn đứng đó, dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt xinh đẹp không biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt vàng nhạt lại ánh lên một tia sắc lạnh.
"Bây giờ tôi ghét việc anh ngồi cạnh tôi rồi." Lộ Minh Trạch thản nhiên nói, và bất ngờ giơ chân đạp một cú mạnh vào người Lộ Minh Phi.
Lộ Minh Phi không kịp phản ứng, cơ thể cậu đột ngột mất thăng bằng, rơi xuống khỏi bậu cửa sổ. Trong nháy mắt, mặt đất biến mất dưới chân cậu, không khí lạnh lẽo gào thét bên tai. Cậu kinh hãi nhận ra mình không phải đang ngồi trên cửa sổ tầng hai của thư viện, mà là trên đỉnh của một tòa tháp nhọn. Thứ chờ đợi cậu phía bên dưới không phải là bãi cỏ xanh mướt, không còn khuôn viên yên bình của học viện Cassell, mà là những mỏm đá sắc nhọn lởm chởm, như hàm răng của một con quái vật khổng lồ há miệng chực chờ xé nát cơ thể cậu. Nếu rơi xuống, cậu chỉ có thể tan xương nát thịt. Cậu há miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh nào. Cậu cố hết sức vung tay muốn bám vào thứ gì đó, nhưng tất cả đều vô ích. Thứ duy nhất cậu chạm được chỉ là không khí vô tận.
Phía trên cậu, Lộ Minh Trạch lặng lẽ đứng dậy, đứng trên đỉnh tòa tháp nhọn như một mũi giáo chọc trời. Tựa như một thiên thần đọa lạc. Sau lưng cậu ta là mặt trời hoàng hôn khổng lồ, nhuộm cả bầu trời bằng sắc đỏ máu. Gió thổi tung mái tóc mềm mại của cậu ta, làm chiếc khăn lụa trắng khẽ bay lên, cậu ta vẫy tay chào tạm biệt, gương mặt xinh đẹp không chút biểu cảm.
Trong khoảnh khắc ấy, như có tia sét vụt qua não Lộ Minh Phi, một hình ảnh dữ dội chợt lóe lên... Một đêm mưa gió lạnh lẽo, trên bồn hoa bằng đá lạnh giá, những giọt mưa rơi tí tách từ tán lá trên đầu. Cậu và cậu bé đó, hoặc có thể là người em họ Lộ Minh Trạch, ngồi trong bóng tối, ôm chặt lấy nhau.
Cơn chóng mặt dữ dội ập đến. Cậu muốn hét lên, nhưng cơn gió đã cuốn đi mọi âm thanh.
Những mỏm đá sắc nhọn đang đến gần.
Không…
Không thể nào…
"Trời ơi! Mình không thể nào thích đàn ông được..." Lộ Minh Phi rơi vào bóng tối.
Cậu giật mình bật dậy khỏi ghế, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, như vừa phá vỡ một màn đen dày đặc để quay trở lại hiện thực. Nhưng cậu còn chưa kịp định thần thì trước mặt cậu là NoNo, đang mạnh tay đập vào đầu cậu, khiến cậu choáng váng.
Trong phòng thi rộng lớn và trống trải, chỉ còn lại hai người họ.
"Bái phục! Làm bài thi 3E mà cậu cũng ngủ say đến mức như vậy," NoNo đứng khoanh tay nói, giọng đâ mỉa mai, ánh mắt nhìn cậu như thể đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh, "Cậu là heo à?"
Lộ Minh Phi còn chưa kịp tiêu hóa hết mọi chuyện, chỉ theo bản năng đáp lại: “Thỏ ạ...”
“À không… Kỳ thi kết thúc rồi sao?” Lộ Minh Phi dụi dụi mắt hỏi, đầu óc vẫn còn lơ mơ.
“Đã gần đến giờ ăn trưa rồi. Kỳ thi 3E chỉ có thời gian giới hạn là ba tiếng.”
Lộ Minh Phi giật mình, nhìn lên bục giảng. Những công nhân lực lưỡng đang tháo nguyên một tấm bảng trắng đầy những đường nét nguệch ngoạc và vác nó đi.
NoNo cũng liếc nhìn theo, nhún vai nói: “Ồ, cô ấy trả lời trực tiếp trên bảng trắng, không còn cách nào khác, đành phải tháo cả tấm bảng ra để nộp làm bài thi. Trong kỳ thi 3E, cảm xúc của mọi người thường không ổn định, những sự cố như thế này không hiếm gặp. Nhưng cậu thì lại hoàn toàn khác—cực kỳ bình tĩnh, tất cả chúng tôi đều rất tò mò về màn trình diễn của cậu. Theo kết quả giám sát, cậu bình thản hoàn thành bài thi rồi thản nhiên gối tay ngủ ngon lành. Ngay cả giáo sư Manstein cũng phải khen ngợi.” NoNo lườm cậu.
Lộ Minh Phi cảm thấy có gì đó không đúng. “Em... không làm điều gì kỳ lạ chứ?”
“Hoàn toàn không, tôi đã nói rồi, cậu cực kỳ bình tĩnh.”
Lộ Minh Phi đặt tay lên trán, cảm giác hoang mang dâng lên. Cái giấc mơ kỳ quái kia bắt đầu từ khi nào? Từ lúc cậu nhìn thấy những giọt nước mắt của Qilan? Từ lúc cậu hoàn thành bài thi? Hay thực ra cho đến bây giờ cậu vẫn chưa tỉnh và đang mơ? Cảm giác không phân biệt được thực tại và hư ảo này thật đáng ghét. Cậu giơ tay lên, véo mạnh vào cổ tay mình, chẳng may dùng sức quá mạnh, nước mắt cũng lập tức trào ra.
“Bầm rồi...” NoNo thản nhiên chỉ vào cổ tay cậu nói, vẻ mặt như thể đang nhìn một đứa trẻ ngốc nghếch.
“A... Em biết rồi...” Lộ Minh Phi nhăn mặt, súyt xoa.
“Thôi nào, nộp bài đi, chỉ còn mình cậu nữa.”
"Vâng vâng.” Lộ Minh Phi vừa nói vừa lật những tờ “bản vẽ” gom lại trên bàn mình và đưa ra cho NoNo.
“Được rồi, để tôi đếm.” NoNo kiểm tra một lượt rồi dùng máy bấm ghim, “Chín bức tất cả, tôi đã ghim lại rồi.”
Khoan. Chín?
Lộ Minh Phi sững sờ, đầu óc như bị một tiếng sấm lớn nổ vang! Chín bức bài thi? Tại sao lại là chín bức? Cậu nhớ rất rõ ràng mình chỉ vẽ có tám bức tranh đơn giản kiểu trẻ con. Cậu chỉ có tám bức để vẽ, và những câu trả lời Finger bán cho cậu cũng chỉ có tám câu. Bức thứ chín từ đâu ra?
“Chờ đã, chờ đã... Để em kiểm tra lại!” Cậu vội vàng giằng lấy xấp bài thi từ tay NoNo, nhưng cô nhanh chóng né tránh.
“Kiểm tra cái gì cơ? Với kỳ thi này, ‘hạng S’ như cậu chẳng phải dễ dàng vượt qua sao?” NoNo nói, nhanh chóng cầm bài thi bước đi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khi xấp bài thi lướt qua tầm mắt, Lộ Minh Phi thoáng nhìn thấy tờ bài thi cuối cùng của mình, tờ mà cậu hoàn toàn không nhớ đã làm... Không nghi ngờ gì, đó là nét vẽ của cậu, nhưng lại đẹp đến mức khiến cậu sởn da gà. Giống như một tác phẩm hoàn mỹ, trau chuốt đến từng đường nét. cậu như bị sét đánh trúng.
Cậu sững người, trợn tròn đôi mắt nhìn NoNo đưa bài thi cho giáo sư Manstein. Ông ta bỏ tất cả bài thi vào một chiếc hộp mật mã màu đen. Nắp hộp “cạch” một tiếng đóng lại, mọi chuyện đã thành sự thật. Lộ Minh Phi không còn quyền chỉnh sửa gì nữa.
Giáo sư Manstein xoay rối mật mã, rồi giao chiếc hộp cho NoNo, “Mang đi cho Norma chấm bài đi.”
Lộ Minh Phi đặt tay lên trán, mặt trắng bệch, “Không thể nào... Nét vẽ của mình... có thể đẹp đến vậy sao?”
---
Ngồi bên bàn ăn, sắc mặt của Lộ Minh Phi trông chẳng khác nào “kẻ tang gia”.
Cái quái gì đang xảy ra với cuộc đời cậu vậy?
“Này! Này! Sao rồi? Nhìn biểu cảm thê thảm của em... chẳng lẽ là bị phát hiện gian lận rồi sao?” Finger ngồi ngay cạnh, huých vai cậu đầy tò mò, "Mà nhớ, có gì cũng đừng khai anh ra đấy!”
“Vớ vẩn, anh nghĩ em là ai chứ? Em là cao thủ trong nghề!” Lộ Minh Phi không kiên nhẫn, phẩy tay nói: “Tám câu hỏi em đều trả lời trọn vẹn hết, không ai phát hiện ra trò gian lận của em đâu. Chỉ là sau khi làm xong... em lại lỡ tay vẽ linh tinh thêm vài thứ.”
“Không sao, không sao, miễn là em không viết mấy thứ nhảm nhí nhăng cuội là được. Mấy nét vẽ linh tinh ấy sẽ bị bỏ qua thôi.” Finger thở phào.
“Thật sự không nhăng cuội... xét về mặt hội họa thì đó còn là màn thể hiện vượt xa khả năng của em...” Lộ Minh Phi gãi đầu, không biết giải thích thế nào về chuyện này.
Giờ ăn trưa, họ ngồi dưới mái vòm hình cung của nhà ăn. Nhà ăn này trông giống như một thánh đường thời trung cổ hiệp sĩ, chính giữa mái vòm treo lơ lửng một chiếc đèn chùm khổng lồ hình cây, mỗi chiếc lá trên đó đều là một ngọn đèn pha lê nhỏ, tỏa ra ánh sáng lung linh. Trên những bức tường đá hoa cương treo đầy dòng chữ Latin chào mừng tân sinh viên nhập học được khắc bằng nét chữ uốn lượn trang trọng. Xung quanh, các sinh viên trong bộ đồng phục màu xanh đậm của Học viện Cassell quây quần bên những chiếc bàn ăn dài. Ở đầu mỗi bàn có một học sinh phụ trách, và Finger chính là người đang ngồi ở đầu bàn của họ.
“Không ngờ một anh chàng phế vật như anh cũng có ngày được làm cán bộ lớp cơ đấy.” Lộ Minh Phi nhướn mày cười nói.
“Chỉ là trưởng bàn thôi, vì học viện không có chỗ dành cho học sinh năm tám nên anh bị điều đến ngồi với đám tân sinh viên.” Finger đáp.
Người phục vụ đặt một phần ăn trước mặt Finger. “Chuyền xuống lần lượt nhé.”
“Vẫn lại là mấy món này à?” Finger nhìn đĩa thức ăn trước mặt, lập tức thở dài não nề: “Tiệc chào mừng tân sinh viên, ngoài thịt chân giò nướng, khoai tây nghiền và dưa cải chua, chẳng lẽ không còn món nào khác sao? Bộ thực đơn này tôi đã ăn tám lần rồi.”
“Không sao, tôi có thể điều chỉnh chút cho cậu.” Người phục vụ nghiêm túc đáp.
"Thật sao? Có món gì hấp dẫn hơn như thịt bò sốt rượu vang chẳng hạn?” Finger mắt sáng rỡ hỏi.
“Tôi có thể đổi món chính thành hai phần khoai tây nghiền kèm chân giò nướng; hoặc là hai phần dưa cải chua kèm chân giò nướng. Cậu thích cái nào hơn?”
“Trong đầu cậu chỉ toàn chân giò nướng à?” Finger liếc nhìn đầu của người phục vụ.
“Ăn đi, cậu không có lựa chọn khác đâu. Thực đơn này cũng là truyền thống của học viện. Mà món Đức chẳng phải đặc sản quê hương cậu sao? Sao lại không thích món ăn quê nhà vậy?” Người phục vụ nhún vai.
“Quê tôi có bò và có phân bò, nhưng tôi cũng không có thích phân bò đâu.” Finger lườm người phục vụ nói. “Cậu hiểu cái logic này không?”
“Tại sao lại toàn ăn món Đức vậy?” Lộ Minh Phi ngồi cạnh, cầm dĩa chọc chọc vào miếng chân giò nướng, lưỡng lự không biết nên bắt đầu ăn từ đâu.
“Cassell là họ của một gia tộc Đức, nổi tiếng trong lịch sử như một dòng họ chuyên đồ long. Nhiều đời đều có những tay đồ long giả cừ khôi. Nghe nói hiệu trưởng của trường chỉ là nhân vật tuyến hai trong gia tộc Cassell,” Finger nhún vai nói, “Gia tộc Cassell là cổ đông lớn nhất của học viện, vì vậy phong cách ở đây mang đậm nét Đức.”
Lộ Minh Phi nhướn mày: “Hiệu trưởng mang họ Cassell sao?”
“Không, tất cả người nhà Cassell đều chết cả rồi.”
“Chết hết sao?”
“Nghĩ xem họ làm nghề gì suốt bao nhiêu năm, em sẽ hiểu. Còn sống đến thế kỷ 20 đã là may mắn lắm rồi.” Finger cắn một miếng to chân giò nướng, giọng nói mơ hồ. “Dù sao cũng thi xong rồi, thả lỏng chờ kết quả đi. Mai là khai giảng rồi. Giáo sư dạy môn Ma Động Cơ Giới Thiết Kế Học cấp một mà em đăng ký là Mance Rundstedt, một người cuồng thi cử. Mỗi buổi học đều sẽ điểm danh. Cẩn thận đấy.”
“Sáng 8 giờ! Thế thì không còn ngủ nướng được nữa à?” Lộ Minh Phi thở dài.
“Xin chú ý, các tân sinh viên năm nhất, xin chú ý. Buổi học môn Ma Động Cơ Giới Thiết Kế Học cấp 1 dự kiến diễn ra vào sáng mai sẽ bị hủy. Giáo sư Mance Rundstedt sẽ gửi giáo trình chương đầu tiên qua email cho các bạn.” Giọng nói của Norma đột ngột vang vọng lên trong nhà ăn.
“Quá chu đáo rồi!” Lộ Minh Phi mặt mày hớn hở.
“Giáo sư Mance Rundstedt chắc chắn đang làm nhiệm vụ ở Trung Quốc.” Finger không ngẩng đầu, tiếp tục gặm khúc giò heo nướng.
“Làm nhiệm vụ?” Lộ Minh Phi chớp mắt không hiểu.
“Học viện này thường xuyên hủy lớp vài tuần vì các giáo sư bận ra ngoài làm nhiệm vụ. Một số giáo sư còn kiêm chức ở Bộ Chấp hành,” Finger nói, “làm nhiệm vụ bí mật của Bộ Chấp hành."
“Lẽ nào là…” Lộ Minh Phi lập tức rùng mình kinh ngạc.
"Chắc chắn liên quan đến rồng. Nếu hủy lớp đột ngột thế này, chắc hẳn họ đã phát hiện ra manh mối nào đó.” Finger nhún vai bình thản.


0 Bình luận