• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Màn 9: Long Mộ - Phần 1-2-3

0 Bình luận - Độ dài: 7,756 từ - Cập nhật:

Tiếng gầm của Long Vương dâng cao, ngọn lửa vàng cũng bùng cháy dữ dội, nhanh chóng thắp sáng đôi mắt khổng lồ của rồng. Con rồng lại một lần nữa dang rộng đôi cánh, toàn bộ vảy cũng dựng lên, phát ra âm thanh chói tai như kim loại ma sát. Trái tim khổng lồ đã ngừng đập giờ đây vang lên như tiếng trống trận. Thân rồng uốn lượn vươn mình, như thể muốn cất cánh bay lên. Long Vương Norton, sau nghìn năm ngủ yên, lại một lần nữa thống trị thế gian với dáng vẻ của một bậc đế vương. "Chúng... đã dung hợp rồi sao!?" Caesar khẽ nói.

---

Hồ chứa Tam Hiệp trên sông Trường Giang, nơi từng được gọi là "Quỳ Môn" trong thời cổ đại.

Vào một đêm quang đãng, những con tàu đang chờ đi qua âu thuyền lặng lẽ neo đậu trên mặt sông. Nước sông yên tĩnh, phản chiếu ánh trăng và những vì sao. Một bóng đen đơn độc đứng trên bờ một hòn đảo nhỏ giữa dòng, lặng lẽ nhìn xa xăm. Tiếng nước chảy rì rào, gợi nhớ về những năm tháng xa xưa.

Nhiều năm trước, hòn đảo này từng là một ngọn núi. Đứng tại đây có thể nhìn thấy Quỳ Môn như thể được một vị thần dùng rìu bổ đôi. Mùa xuân đến, khắp nơi xanh mướt một màu, gió thổi tung hai tấm áo bào trắng.

Bóng đen vươn tay về phía mặt nước, những lời chú cổ xưa vang lên như tiếng chuông ngân trên sông.

Mặt nước bắt đầu gợn sóng, vô số bọt khí trồi lên từ đáy sông, làn khói trắng mờ ảo bốc lên. Ánh sáng chảy trôi như thép nóng dưới lòng nước, tựa như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào.

Nước sông sôi trào, hơi nóng trắng bốc thẳng lên trời, phát ra những tiếng nổ ầm ầm như sấm. Mặt nước nứt ra, hàng trăm tấn nước sôi trào vọt lên không trung rồi hóa thành những giọt nước rơi xuống. Khi chạm vào lớp vảy đen, chúng lập tức bốc hơi không còn dấu vết.

Một sinh vật khổng lồ—một thực thể không thể diễn tả bằng lời.

Nó phá vỡ mặt nước, ngẩng đầu cất lên một âm thanh vừa như tiếng cười, vừa như tiếng trẻ sơ sinh khóc thét. Sau đó, nó cúi đầu, đưa ánh mắt đối diện với bóng đen bên bờ nước.

Chỉ riêng phần thân nhô lên khỏi mặt nước đã cao gần bốn tầng lầu. Chiếc cổ dài phủ đầy vảy đen, dọc theo cột sống là những gai xương đen nhọn hoắt đâm xuyên qua lớp vảy. Một chiếc mặt nạ sắt cổ xưa che phủ khuôn mặt nó, chỉ để lộ đôi mắt vàng quỷ dị.

Nếu không tận mắt chứng kiến, chẳng ai tin được rằng thế giới này thực sự tồn tại một sinh vật như vậy. Hình bóng của nó từng xuất hiện trong nhiều cuốn sách huyền bí và cấm kỵ.

Có người nói chúng ẩn náu trong những hang động, phun ra lửa với mùi lưu huỳnh. Có người bảo chúng là loài mãng xà khổng lồ chứa đầy nọc độc, với nhiều hơn một cái đầu. Lại có người cho rằng chúng là biểu tượng của thiên mệnh, là nửa thần nửa ma.

Trong những câu chuyện truyền miệng của các nhà hàng hải châu Âu thời xưa, có một lời cảnh báo: Đừng bao giờ đi vào vùng biển phương Đông.

Nước ở đó có màu đỏ, luôn trong trạng thái sôi sùng sục, bởi vì dung nham chảy ngay bên dưới đáy biển. Những sinh vật này bơi lượn phía trên dòng dung nham. Một khi chúng nổi giận, bất kỳ con tàu nào cũng sẽ bị hủy diệt. Chỉ có một cách duy nhất để cầu may: hãy rải xuống biển những hạt gạo. Vì gạo trông giống như giòi bọ, mà loài sinh vật này chỉ sợ duy nhất một thứ—giòi bọ chui vào lớp vảy của chúng.

Nhưng tất cả những truyền thuyết ấy cũng không thể mô tả hết chân diện mục của chúng.

Khi chúng thực sự xuất hiện trước nhân loại, chúng đáng sợ và uy nghiêm hơn bất kỳ câu chuyện nào từng kể.

Chỉ có một từ có thể diễn tả chúng:

"Rồng"!

Ánh mắt kéo dài trong im lặng.

Bóng đen đưa tay về phía con rồng, trong miệng rồng phát ra những tiếng gầm khẽ như đang thổn thức. Nó ngoan ngoãn cúi đầu sát lại gần, để bóng đen vuốt ve mũi mình.

Một bóng dáng nhỏ bé và một con rồng khổng lồ, nhưng vào khoảnh khắc này, giữa họ lại hài hòa đến lạ thường.

"Samson, đã hai ngàn năm trôi qua, cuối cùng ta cũng đã lại gặp ngươi."

Bóng đen khẽ nói, giọng điệu ôn hòa mà sâu thẳm.

"Bắt ngươi phải canh giữ nơi này quá lâu rồi... Giờ thì, chúng ta quay về nhà thôi!"

Hắn vươn tay, nắm lấy vòng sắt trên chiếc mặt nạ sắt của con rồng—như thể một lần nữa nắm chặt lấy sức mạnh và danh dự của mình!

Bóng đen ngửa mặt lên trời, cất tiếng gầm vang, con rồng cũng liền gầm theo. Hai âm thanh hòa quyện, cộng hưởng, vang vọng khắp mặt sông. Chiếc đuôi dài của rồng quất mạnh xuống mặt nước, mở ra một vết nứt sâu trên dòng sông. Đầu rồng vẽ nên một đường cong hoàn mỹ giữa bầu trời đêm, rồi lao xuống rãnh nước cùng với bóng đen.

Chỉ trong chớp mắt, mặt nước khép lại và chỉ còn những vòng sóng lớn dần loang ra.

"Tiếng gì vậy?"

Trên một con tàu du lịch không xa hòn đảo nhỏ, những du khách đang hát karaoke ngoài trời trên boong tàu bất giác rùng mình, đồng loạt ngoảnh đầu nhìn về hướng đó.

Nhưng họ chỉ nhìn thấy mặt nước gợn sóng lấp lánh, những dãy núi tối đen dưới bầu trời sao. Đêm hôm ấy, cuộc vui trên boong tàu nhanh chóng kết thúc, chẳng ai còn tâm trạng hát hò.

Suốt đêm dài, họ không ngừng nhớ lại âm thanh đó. Một âm thanh kỳ lạ, không rõ là gì, nhưng lại khiến lòng người đau đớn đến tột cùng.

Nếu đó thực sự là tiếng con người, thì người đó đã phải trải qua nỗi đau đớn đến nhường nào, phải nghiến răng căm hận đến đâu, mới có thể phát ra âm thanh như thế!

---

"Bây giờ là đêm ngày 13 tháng 2 năm 2010, Tết Nguyên Đán âm lịch Trung Quốc. Tàu Maniakh đang thả neo tại hồ chứa Tam Hiệp. Mặt sông yên tĩnh, thiết bị hoạt động bình thường.

Đêm nay, chúng ta sẽ thực hiện ‘Kế hoạch Thanh Đồng’.

Tôi là thuyền trưởng Manstein, đây là nhật ký hải trình lần thứ 13 của tôi trong chuyến đi này."

Manstein nhìn đồng hồ, bấm gọi một cuộc điện thoại xuyên lục địa, bật loa ngoài và đặt điện thoại lên bàn.

"Mọi thứ đã sẵn sàng, hội đồng quản trị, xin hãy đưa ra mệnh lệnh cuối cùng."

"Bắt đầu hành động. Chúc may mắn."

Hiệu trưởng Anjou dứt lời, cúp máy.

Manstein quét mắt nhìn quanh tất cả mọi người trong khoang. "Các em đều đã nghe rõ rồi, hiệu trưởng đã xác nhận kế hoạch."

Tất cả cùng gật đầu.

"Dù đã diễn tập nhiều lần, nhưng chỉ có đêm nay, các em mới biết được toàn bộ kế hoạch. Hãy chú ý lắng nghe và ghi nhớ, sự phối hợp giữa các nhóm là điều kiện tiên quyết để thành công."

Manstein nhìn nhóm học viên mặc đồ tác chiến màu đen đứng ngay ngắn trong khoang. Họ đứng thẳng, hai tay đặt sau lưng, gương mặt nghiêm nghị.

"Chúc mừng tất cả các em, đây là một cuộc săn rồng thực sự.

Trên con tàu này, các em không còn chỉ là học viên nữa. Lý do các em được chọn lên tàu, chỉ đơn giản là vì các em là những người tinh nhuệ nhất."

"Này, đừng có nói về cái ‘tinh nhuệ’ gì đó mà quên mất em—thằng vô dụng bị lôi lên đây làm bia đỡ đạn đây này?"

Lộ Minh Phi lẩm bẩm trong đầu. Cậu đứng ở phía sau, chỉ thò ra nửa khuôn mặt.

"Khác với lần trước, lần này tàu Maniakh đã được trang bị toàn bộ vũ khí tối tân. Bộ phận trang bị đã chất đầy khoang dưới với những công nghệ tiên tiến nhất hiện nay.

Con tàu này sở hữu hỏa lực ngang với một tàu tuần dương. Dù là bất kỳ sinh vật nào, nó cũng có thể đối phó."

"Tất nhiên, với điều kiện là không có sai sót trong vận hành."

"Đối thủ lần này còn mạnh hơn bất kỳ thứ gì các em từng đối mặt trong khuôn viên trường.

Kim loại và thuốc nổ không thể làm tổn thương hắn, vậy nên vũ khí thông thường là vô dụng."

Manstein mở một màn hình lớn, trên đó hiện ra một bản thiết kế điện tử.

"Xin được giới thiệu: Phong Bạo! Quả ngư lôi nhanh nhất thế giới, do Nga sản xuất.

Tốc độ dưới nước của nó có thể đạt 200 hải lý/giờ, gần bằng tốc độ của một chiếc máy bay nhỏ.

Theo dữ liệu thu thập được, tốc độ lặn của loài rồng có thể đạt 50 hải lý/giờ. Nghĩa là, mục tiêu không thể thoát khỏi ngư lôi Phong Bạo..."

Manstein dừng lại, nhìn về phía sau.

"Lộ Minh Phi, em có câu hỏi gì không?"

Lộ Minh Phi giơ tay hỏi:

"Em đọc tạp chí quân sự thấy nói rằng ngư lôi Phong Bạo có thể lắp đầu đạn hạt nhân, chẳng lẽ chúng ta định dùng… vũ khí hạt nhân sao?"

"Không, trường đã trang bị cho nó đầu đạn luyện kim!"

Trên màn hình, phần đầu đạn được phóng to.

"Đầu đạn được thiết kế với 8.000 mảnh luyện kim xếp xoắn ốc bên trong. Các mảnh này sắc bén đến mức có thể cắt xuyên lớp vảy của loài rồng!"

Manstein kích hoạt mô phỏng hoạt ảnh:

"Nhìn đây, khi đầu đạn phát nổ, 8.000 mảnh kim loại sẽ bung ra như một đóa hoa thép, tạo thành một mặt phẳng đường kính 30 mét xoay tròn với tốc độ cực cao—giống như một lưỡi cưa máy khổng lồ. Nhưng tốc độ của nó còn vượt xa bất kỳ lưỡi cưa nào, trong vài phần trăm giây sẽ quay trọn một vòng, hoàn tất việc cắt… và xẻ đôi Long Vương!"

"Nhưng đây là một hồ chứa nước… chúng ta đang dùng vũ khí hải chiến đấy à?"

Lộ Minh Phi thật muốn mắng mấy kẻ điên ở bộ phận trang bị. Nếu lỡ phóng ngư lôi xuống mà nó chìm xuống đáy rồi phát nổ thì sao?

"Chuyện này có gì to tát đâu, bộ phận trang bị từng làm nhiều chuyện còn điên rồ hơn thế," Manstein bình thản đáp.

"Mực nước hiện tại của hồ chứa Tam Hiệp là 170 mét. Lần động đất dưới nước trước đó đã khiến khu vực thành phố Đồng chìm xuống khoảng 200 mét, tạo độ sâu gần 400 mét. Ngư lôi Phong Bạo thừa sức hoạt động. Nếu có chạm đáy mà phát nổ thì cũng chỉ gây ra một vụ sụp lở dưới nước thôi."

"Chỉ… gây ra sụp lở dưới nước thôi á?"

Lộ Minh Phi thầm rít lên trong đầu. Cái kiểu nói nhẹ tênh này là sao?

Nhưng cậu không nói ra miệng, bởi tất cả những người khác xung quanh đều có vẻ mặt bình thản, như thể "Ừ, chỉ là một vụ sụp lở dưới nước thôi mà."

Sống giữa một đám điên, bắt buộc phải thích nghi với lối tư duy của kẻ điên.

"Chúng ta chỉ có duy nhất một quả Phong Bạo, chỉ có một cơ hội duy nhất.

Nhóm tác chiến dưới nước sẽ dụ Long Vương ra khỏi thành phố Đồng, khi hắn xuất hiện trong phạm vi sonar, chúng ta sẽ khai hỏa ngư lôi.

Đây là sức mạnh của khoa học. Loài rồng không thể thích nghi nhanh đến mức này. Suốt hàng trăm năm, nhân loại đã vũ trang bằng khoa học, cuối cùng cũng có thể cân bằng với luyện kim thuật và ngôn linh thuật."

Manstein tiếp tục:

"Bây giờ thầy sẽ nhắc lại danh sách công việc:

Thuyền trưởng: Manstein.

Đại phó: Grayson, phụ trách lái tàu.

Thuyền phó thứ hai: Granner, phụ trách sonar và ngư lôi.

Thuyền phó thứ ba: Pacino, phụ trách khoang dưới.

Kỹ sư trưởng: Kumagai Kinao, phụ trách động cơ và nhiên liệu.

Nhóm tác chiến dưới nước:

Đội A: Caesar và Linh.

Đội B: Trần Mặc Đồng và Lộ Minh Phi.

Mọi người đã hiểu rõ vị trí của mình chưa?"

"Rõ!" tất cả đồng thanh đáp.

Lộ Minh Phi được xếp vào đội tác chiến dưới nước vì màn thể hiện xuất sắc của cậu trong huấn luyện lặn.

Từ nhỏ, cậu sống ở vùng ngoại ô thành phố, thường bơi lội trong ao hồ gần nhà để mò trai. Nếu biết trước bài kiểm tra năng lực lặn kia có mục đích thực sự, chắc chắn cậu đã giấu bớt tài năng rồi. Nhưng người ta bảo lặn hết sức, cậu lại dốc toàn lực, bơi một hơi gần 100 mét dưới nước mới chịu ngoi lên.

May mà trong đội có Caesar.

Caesar là anh hùng trên cạn, nhưng dưới nước cũng vậy. Nghe nói từ năm 14 tuổi, anh ta đã tự lái du thuyền ở rạn san hô Great Barrier để nghiên cứu sinh vật biển. Thành tích lặn của anh ta đứng đầu bảng một cách áp đảo.

Đứng thứ hai là Linh. Lộ Minh Phi đã tận mắt thấy cô ấy lặn mà không cần bình dưỡng khí, cơ thể linh hoạt như một con cá, gương mặt hờ hững như thể đang viết chữ: "Oxy sao? Thứ đó không cần thiết với một bán ngư nhân như tôi."

NoNo xếp thứ ba, còn Lộ Minh Phi đứng thứ tư.

Nhóm B là đội dự bị—chỉ khi nào đội A thất bại, họ mới phải xuống nước.

Nhưng Lộ Minh Phi hoàn toàn tin tưởng vào Caesar và Linh. Nếu ngay cả hai người này cũng không thể làm được thì có nghĩa là nhiệm vụ đã thất bại hoàn toàn.

Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

"Xin lỗi, nhưng em có một vấn đề," Linh giơ tay, "Hôm nay em không thể xuống nước."

Trong đầu của Lộ Minh Phi vang lên tiếng ồn ào, đột nhiên có một cảm giác "chuyện xấu sẽ xảy ra."

"Cậu có vấn đề gì? Yên tâm! Cậu không có vấn đề gì đâu! Sẽ ổn thôi!" Lộ Minh Phi lo lắng nhìn Linh, suýt nữa đã nói ra câu này.

"Không ổn à?" Manstein nhìn Linh từ trên xuống dưới, "Em có bị bệnh gì không? Trông em có vẻ khỏe mà."

"Đúng vậy!" Lộ Minh Phi lập tức phụ họa, "Trông cậu thực sự khỏe mạnh mà!"

"Em đang đến kỳ kinh nguyệt, nên không thể xuống nước." Linh nói câu này với vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng như -200 độ.

Lộ Minh Phi hoàn toàn hóa đá ngay tại chỗ.

---

Trời ạ! Không thể nào? Những ngày qua, Lộ Minh Phi đã quan tâm đến Linh biết bao nhiêu! Cậu chăm sóc Linh như chăm sóc một mầm cây non vậy. Mỗi lần Linh từ dưới nước lên, Lộ Minh Phi đều chạy vội tới đưa khăn tắm; khi Linh xuống nước, cậu nhất định nhìn chằm chằm để đảm bảo Linh uống hết bát súp cải đỏ giúp chống lạnh. Ngay cả khi Linh chỉ mặc một chiếc váy, Lộ Minh Phi cũng ân cần nhắc nhở cô đừng để bị lạnh. Chỉ cần Linh ho một tiếng, ngay lập tức, cậu sẽ móc hộp thuốc từ túi ra. Mọi người đều nghĩ rằng Lộ Minh Phi đang theo đuổi một cô gái Nga xinh đẹp, nhưng cậu không hề giải thích.

Suốt ba tháng qua, Linh chưa từng bỏ buổi huấn luyện nào, sức khỏe vẫn ổn định, không thể phủ nhận công lao chăm sóc tận tình của Lộ Minh Phi đã phát huy tác dụng.

Thế nhưng, khi từ “đến kỳ kinh nguyệt” thốt ra từ miệng Linh, Lộ Minh Phi chợt nhận ra—hóa ra chuyện liên quan đến phụ nữ… cậu thực sự không hiểu rõ lắm.

"Cậu nói là… ‘đến kỳ kinh nguyệt’ sao?” Lộ Minh Phi cẩn thận hỏi, "Cậu có hiểu nghĩa của từ ‘đến kỳ’ trong tiếng Trung không?”

“Là chu kỳ sinh lý của phụ nữ.” Linh đáp.

"Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu trông mới 14 tuổi thôi mà... cũng có chu kỳ rồi sao? Thà cậu nói là cậu đang nghỉ thai sản còn đáng tin hơn…”

“Đó là sự thật. Chuyện kinh nguyệt, tôi có. Ngoài ra, tôi đã 18 tuổi rồi.” Linh lạnh lùng trả lời, khiến Lộ Minh Phi như hóa đá và vỡ vụn ngay tại chỗ.

"Đó là quyền lợi cơ bản của phụ nữ vẫn phải được tôn trọng, vậy thì đội B sẽ thay thế.” Manstein nói.

“Không vấn đề gì.” NoNo gật đầu.

“Hả?” Lộ Minh Phi đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm NoNo. “Có khi nào… chị cũng đang đến kỳ không?”

NoNo giáng ngay một cái tát vào trán Lộ Minh Phi, mặt cô ấy tối sầm lại. “Liên quan gì đến em chứ? Chị không phải đang trong thời gian đó!”

“Nếu em sợ như vậy, thì chị sẽ xuống nước cùng Caesar.” NoNo thu tay lại, thản nhiên nói.

Lộ Minh Phi sững người. Câu “được thôi” vốn đã sắp bật ra khỏi miệng, nhưng không hiểu sao cậu lại nuốt nó xuống. Cậu cúi đầu, vò đầu bứt tóc mà không nói lời nào.

“Không được.” Manstein lên tiếng. “NoNo không thể xuống nước cùng Caesar. Trước tiên, theo quy tắc của Bộ chấp hành, những người thực hiện nhiệm vụ không được có tình cảm cá nhân với nhau. Thứ hai, em đã phối hợp với Lộ Minh Phi hàng trăm lần trong huấn luyện, nếu đổi sang Caesar ngay lúc này, độ ăn ý sẽ có vấn đề.”

“Nhưng thầy có nghĩ rằng cậu ta sẽ làm được gì không?” NoNo chỉ vào Lộ Minh Phi.

"Em thấy cậu ấy có trạng thái khá ổn.” Linh nói.

“Có cần trả đũa nhanh đến vậy không?” Lộ Minh Phi thầm nghĩ trong lòng.

"Thầy cũng thấy cậu ấy rất ổn.” Manstein gật đầu. “Thực tế, thành tích huấn luyện của Minh Phi cũng không tệ, rất tích cực. Ai cũng sẽ có chút hoang mang khi thực hiện nhiệm vụ lần đầu tiên, nhưng cậu ấy là cấp ‘S’, chuyện này không nên là vấn đề với cậu ta.”

“Dù sao cũng tùy em có muốn xuống nước với chị hay không, chị không có vấn đề gì đâu.” NoNo vỗ vai Lộ Minh Phi. "Chị có thể tự làm một mình, chỉ là đặt bom để dụ Long Vương ra thôi mà.”

Mọi ánh mắt đều tập trung vào Lộ Minh Phi.

Cậu quay đầu nhìn sang, thấy NoNo đang nhìn ra ngoài cửa sổ khoang tàu, khuôn mặt không chút biểu cảm. Từ khi quen cô ấy, cô ấy vẫn luôn như vậy, dường như chẳng bao giờ lo lắng hay căng thẳng, cũng chẳng thực sự bận tâm đến điều gì.

Dù cậu có đồng ý hay từ chối, chắc NoNo cũng chẳng có phản ứng gì khác biệt nhỉ? Lộ Minh Phi thầm nghĩ.

“Xuống thì xuống thôi.” Cậu nói.

“Ừ, thay đồ lặn đi.” NoNo hờ hững đáp.

Quả nhiên không đoán sai, vẫn cái giọng điệu thờ ơ ấy.

---

Lộ Minh Phi ngồi trên mạn thuyền, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao. Cậu sắp phải xuống nước làm anh hùng rồi, bỗng nhiên cảm thấy thế giới thật sao mà tươi đẹp đến thế, ánh sao lấp lánh trên bầu trời thật rực rỡ, cậu chỉ muốn hít thở thêm một chút không khí trong lành ở nơi này trước khi dấn thân vào bóng tối phía dưới…

“Nhớ kỹ, dù có chuyện gì xảy ra, em hãy đi sau chị. Chị là đội trưởng, em là đội viên, rõ chưa?” NoNo quay lại nhìn cậu.

“Em nhớ rồi.” Lộ Minh Phi nhăn mặt đáp.

“Hãy chú ý đến đồng hồ oxy của các em. Nó có thể duy trì khoảng ba tiếng thôi, đủ để sử dụng.” Manstein ngồi xổm bên mạn thuyền, dặn dò.

“Sợi dây này vừa là cáp dữ liệu, vừa là dây cứu sinh. Lớp ngoài làm từ vật liệu nano, bình thường sẽ không bị đứt. Nếu các em mất ý thức, sẽ kéo các em trở lại bằng sợi dây này.” Manstein kéo thử sợi dây đen nối với bộ đồ lặn của Lộ Minh Phi.

“Bộ đồ lặn này là loại đặc chế, hoàn toàn khép kín, có thể chịu được áp suất 20 atm. Bề mặt làm từ vật liệu nano, nhưng hãy chú ý đừng để bị rách. Một khi bị thủng, không chỉ oxy bị rò rỉ mà chênh lệch áp suất cũng cực kỳ nguy hiểm.” Manstein vỗ vai hai người họ.

“Em có thể hỏi một câu không?” Lộ Minh Phi dè dặt lên tiếng. “Chúng ta lặn xuống nhà của Long Vương để đặt bom… nếu hắn phát hiện ra… chắc chắn sẽ không vui… vậy thì phải làm sao?”

“Chuyện đó không cần lo lắng. ‘Kế hoạch Thanh Đồng’ được xây dựng bởi hiệu trưởng và toàn bộ giáo sư. Trường đã tiến hành rất nhiều nghiên cứu và suy đoán rằng Long Vương sẽ không thức tỉnh, vì hắn vẫn cần thời gian để tái tạo cơ thể.”

“Tái tạo cơ thể sao?” Lộ Minh Phi sửng sốt.

“Bộ xương của loài rồng có tính thích nghi rất cao, vì thế chúng có thể bắt chước con người, thậm chí ngay cả hình dạng rồng cũng có nhiều biến thể khác nhau. Nhưng nếu muốn sử dụng Ngôn Linh tối thượng, chúng nhất định phải có một cơ thể khổng lồ, vì thân xác con người không thể chịu đựng nổi sức mạnh đó. Con rồng mà các em từng thấy trong học viện chính là vì quá trình nở bị gián đoạn, buộc phải phá trứng chui ra, nên không thể kiểm soát được sức mạnh của mình. Năng lượng mà nó thể hiện chưa đến một phần trăm sức mạnh thực sự của nó.

Còn Long Vương này, nếu muốn nắm giữ dạng Ngôn Linh tối thượng của hệ hỏa, hắn chắc chắn sẽ phải kết kén lại, thai nghén một cơ thể khổng lồ. Hắn sẽ không dễ dàng tỉnh lại, vì vậy chúng ta mới phải dùng bom để buộc hắn nở sớm.”

“Dạng tối thượng của Ngôn Linh hệ hỏa là gì vậy?” Lộ Minh Phi hỏi.

“‘Chúc Long’, số hiệu 114, cực kỳ nguy hiểm, hiệu quả chưa rõ. Long Vương nhất định muốn nắm giữ nó, bởi vì hắn muốn báo thù… cả thế giới.”

Manstein đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị. “Cũng chính vì lý do này, chúng ta phải giết hắn trước khi hắn kịp trả thù thế giới!”

"Chúc các em may mắn!"

Manstein đồng thời đẩy cả hai người xuống khỏi mạn thuyền, khiến họ lộn nhào xuống mặt nước.

Ánh đèn pha chỉ có thể xuyên qua chưa đến 5 mét trong lòng sông, trước mắt Lộ Minh Phi chỉ toàn một màu xanh đậm đặc như mực. Nước đục ngầu, đầy những hạt phù du trôi nổi khắp nơi.

Áp suất nước ép chặt vào màng nhĩ cậu như muốn xé toạc nó. Đồng hồ áp suất hiển thị họ đã lặn xuống độ sâu 50 mét. Hỗn hợp khí heli-oxy được nén vào bộ đồ lặn của họ, giúp cơ thể họ thích nghi chống lại áp suất khắc nghiệt dưới nước, nhưng đồng thời cũng làm họ trông như những người lốp Michelin phồng rộp.

"Hít thở sâu đi, nếu không áp suất có thể khiến màng nhĩ em vỡ đấy." Giọng NoNo truyền đến qua tai nghe. "Đừng có nhát cáy như vậy, chỉ mới 50 mét thôi. Có một người lặn tự do có thể xuống đến hơn 100 mét đấy, mà người đó còn không mang bình oxy nữa kìa."

"Hơn 100 mét mà không có bình dưỡng khí á? Chẳng phải sẽ ngạt thở sao?" Lộ Minh Phi hớp một ngụm khí lớn, cảm giác đau ở tai dịu đi đôi chút.

"Người đó nói rằng khi lặn xuống sâu, cảm giác như đặt chân đến một hành tinh xa lạ vậy. Mọi thứ trên thế giới đều trở nên xa xăm. Nhưng so với nguy cơ ngạt thở, chính cảm giác cô độc ấy mới là điều đáng sợ nhất. Vì vậy, bộ chấp hành quy định rằng khi lặn sâu, bắt buộc phải có hai người một nhóm."

Lộ Minh Phi sững người một lúc, giờ cậu mới hiểu tại sao một nhiệm vụ vốn có thể thực hiện một mình lại nhất định phải có đồng đội. Cậu thử tưởng tượng nếu NoNo không có ở đây, chỉ còn lại cậu giữa làn nước xanh thẫm vô tận, lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, không nhịn được mà khẽ run lên.

"Khi đến vị trí đã định, chúng ta phải đi vào khe nứt bên dưới." NoNo nói. "Bám vào chị, thả lỏng cơ thể, tự nhiên lặn xuống."

Ngay bên dưới họ là một khe nứt dưới đáy nước. Cả hai bám vào thành vách, thả lỏng cơ thể để khối chì nặng bên hông kéo họ chậm rãi chìm xuống. Những vách đá lởm chởm ép chặt hai người họ vào giữa.

Lộ Minh Phi ngước lên nhìn, chỉ thấy một màu đen kịt. Áp suất nước tiếp tục tăng, đồng hồ hiển thị họ đã lặn xuống đến 80 mét—nghĩa là sau khi vào khe nứt, họ đã chìm thêm 20 mét nữa, tương đương độ cao của tám tầng nhà.

"Tới nơi rồi." NoNo nói khẽ.

Lộ Minh Phi nâng đèn pha, chiếu về phía trước.

Cậu nhìn thấy một bức tường khổng lồ—một bức tường kéo dài vô tận sang trái, sang phải, lên trên và xuống dưới. Dưới ánh đèn, nó lộ ra một màu xanh cổ kính, loang lổ những mảng gỉ đồng trông như những lớp bông xốp phủ lên bề mặt. Giữa những đám gỉ sét ấy mọc lên những loài thực vật kỳ lạ, những sợi tua dài mỏng manh lắc lư theo dòng nước.

Lộ Minh Phi hít sâu một hơi—đây chính là bức tường ngoài của Thành Phố Đồng, một kỳ quan không khác gì thần tích.

"Nó đã bị vùi lấp ở đây hàng ngàn năm rồi phải không? Nếu không có trận động đất, ai mà tìm ra được?" Cậu trầm trồ.

"Chính vì có thứ này trong tầng đá mà khi động đất xảy ra, ở đây đã hình thành một bề mặt ứng suất, và vết nứt may mắn trùng khớp với nó." NoNo giải thích.

"Có một gương mặt người ở đây!" Lộ Minh Phi đưa tay chạm vào một khuôn mặt nổi lờ mờ trên vách thanh đồng.

Đó là một gương mặt méo mó trong đau đớn, miệng cắn chặt một khúc gỗ đang bốc cháy, tạo thành một hình ảnh dữ tợn.

"Đó là một linh thể sống. Nếu em học lớp sinh học luyện kim thuật, em sẽ hiểu." Giọng Manstein vang lên trong tai nghe. "Miệng cắn gỗ cháy nghĩa là linh hồn này bị lửa giam cầm, đau đớn nhưng không thể giải thoát. Trong Tứ Đại Quân Chủ, Long Vương Norton là kẻ giỏi luyện kim thuật nhất, bởi vì hắn điều khiển nguyên tố lửa. Hắn có thể dùng ngọn lửa nguyên thủy tinh khiết nhất để nung chảy kim loại, ‘giết chết’ kim loại, loại bỏ tạp chất, sau đó khiến nó ‘tái sinh’. Loại kim loại này được gọi là ‘kim loại tái sinh’, sở hữu thuộc tính cực mạnh và còn có thể phong ấn linh hồn.

Đây là một linh hồn bị phong ấn. Nó sẽ tuân theo mệnh lệnh của Long Vương, canh giữ cánh cửa của Thành phố Đồng."

"NoNo, trong ống chân không mà em mang theo có một mililit máu tươi của 'chìa khóa'. Hãy bôi máu lên môi của 'linh thể sống', huyết thống thuần khiết của loài rồng sẽ mở lối vào cho các em." Manstein tiếp tục nói.

NoNo lấy ra ống chân không từ phía sau eo và dùng kim tiêm rút một ít mẫu máu.

"Cụ già này vẫn còn sống à?" Lộ Minh Phi hỏi.

"Chết rồi, 'linh thể sống' chỉ là một khái niệm trong thuật luyện kim, ý thức của hắn đã biến mất." NoNo đáp.

"Nhưng mà... hắn..." Giọng Lộ Minh Phi bỗng run lên. "CẮN Em!"

NoNo giật mình ngẩng đầu lên.

Bàn tay của Lộ Minh Phi bị mắc kẹt trong miệng của "linh thể sống", trông như thể thật sự bị nó cắn chặt. Cậu đang giãy giụa để kéo tay ra.

"Đừng cử động! Chỉ là bị kẹt thôi, 'linh thể sống' sẽ không dễ dàng cử động, nó chỉ là một ổ khóa thôi. Ổ khóa có thể tự cắn người sao?" NoNo nói. "Ai bảo em táy máy làm gì?"

"Không... không phải!" Lộ Minh Phi lắp bắp. "Hắn thật sự đã cắn em!"

Mặt cậu trắng bệch.

NoNo bỗng sững sờ.

Cô tận mắt nhìn thấy gương mặt thanh đồng kia chuyển động. Cả khuôn mặt nhô ra khỏi vách tường, lớp gỉ đồng trên bề mặt nứt vỡ, hàm răng nanh sắc nhọn há ra rồi ngoạm chặt lại, phát ra một tiếng rắc chói tai.

Nó... thật sự đã cắn Lộ Minh Phi!

Lộ Minh Phi cảm giác như đang bị lấy máu trong bệnh viện, một cơn đau nhói xuyên qua tay cậu. Găng tay của bộ đồ lặn bị rách toạc.

Vô số dòng bong bóng khí nhỏ từ vết rách rò rỉ phun ra ngoài, khiến áp suất bên trong bộ đồ lặn giảm xuống nhanh chóng. Cậu không thể thốt lên lời, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn kim áp suất quay cuồng.

Cậu không phải cao thủ lặn tự do 100 mét bằng tay không. Phổi của cậu đang chứa đầy hỗn hợp khí heli-oxy với áp suất cao. Một khi áp suất bên trong bộ đồ biến mất, các khí hòa tan trong máu sẽ đồng loạt sủi bọt, biến thành vô số bong bóng khí.

Cậu có thể tưởng tượng được nếu mạch máu của mình đầy bong bóng khí sẽ ra sao không?

Đó chính là thuyên tắc khí, một trong những tình huống nguy hiểm nhất khi lặn!

NoNo lập tức vươn tay kéo cậu lại.

Bất kể vì lý do gì mà linh thể sống đã cắn Lộ Minh Phi, điều quan trọng nhất bây giờ là phải giải thoát tay của cậu ngay lập tức.

Trước khi khí oxy trong bình cạn kiệt, họ phải bịt kín vết rách của bộ đồ lặn!

---

Miếng sấm vang rền, trực tiếp truyền thẳng vào trong đầu cô, tựa như có ai đó đang đọc một câu chú cổ xưa trong cung điện tối đen.

“Long Văn?” NoNo mở to mắt.

Chiếc ống chân không màu bạc trượt khỏi tay cô, rơi thẳng xuống.

"Khốn thật!” Cô thốt lên.

Mẫu máu của “chìa khóa” chỉ có hai phần, bản dự phòng vẫn còn trên con tàu Maniakh.

Lộ Minh Phi vẫn đang vùng vẫy bên cạnh. Dưới ánh đèn chiếu, có thể thấy cậu cắn chặt răng, cơ mặt căng cứng, mắt đầy tơ máu, giãy giụa đến mức có vẻ không thể trụ được bao lâu nữa.

“Rút tay ra đi! Đừng sợ!” NoNo từ bỏ mẫu máu, túm lấy cổ tay Lộ Minh Phi, dùng sức kéo mạnh, “Nhịn đi! Dù có gãy tay em cũng phải rút ra!”

Dưới nước, cô có kinh nghiệm hơn hẳn Lộ Minh Phi. Nếu cứ tiếp tục để rò rỉ khí, hậu quả có thể là cái chết. Gãy xương cổ tay thì chỉ cần lên mặt nước là có thể chữa trị.

“Đau! Đau! Đau!” Lộ Minh Phi hét lên.

NoNo mặc kệ cậu, đạp lên vách thanh đồng, nghiến răng kéo mạnh.

Tay cậu bỗng nhiên rút ra được!

NoNo mất thăng bằng, đâm sầm vào Lộ Minh Phi. Điều đầu tiên cô làm là giữ chặt cổ tay cậu, ngăn không cho khí oxy tiếp tục rò rỉ.

“Thế nào rồi?” Cô ra sức lắc cậu.

“Ồ ồ... em vẫn ổn.” Lộ Minh Phi nói.

NoNo sững người, “Vẫn ổn sao?”

Lộ Minh Phi gãi đầu, “Nó... đột nhiên không cắn em nữa.”

NoNo nghi hoặc kiểm tra găng tay lặn bị rách. Ngón tay bị thương của Lộ Minh Phi lộ ra qua vết nứt.

“Em kêu cái gì mà kêu! Tưởng mình là công chúa hạt đậu chắc?” NoNo đột nhiên nổi giận, thúc khuỷu tay vào ngực cậu.

Trên ngón tay Lộ Minh Phi chỉ có một vết cắt dài chưa đến một centimet, sâu khoảng bằng một nhát cắt từ dao rọc giấy. Hàm răng sắc nhọn kia hóa ra chỉ có vẻ ngoài đáng sợ, vừa đủ rạch da cậu thì đã dừng lại.

“Em bị một cái đầu chết cắn chặt đấy! Dĩ nhiên là em hoảng loạn rồi! Em tưởng nó sẽ ăn em luôn chứ!” Lộ Minh Phi phân trần.

Sau khi khóa chặt cổ tay, áp suất trong bộ đồ lặn khôi phục lại, cậu lập tức cảm thấy đỡ hơn.

Hai người mải tranh cãi, không ai chú ý rằng con quái vật bên cạnh không chỉ đơn thuần là “ngừng cắn” Lộ Minh Phi.

Nó há miệng, ngày càng to hơn. Nếu không tận mắt nhìn thấy, chẳng ai dám tin một “con người” có thể mở miệng to đến thế—trừ phi nó không có hàm dưới, kết cấu miệng giống như một con mãng xà có thể nuốt trọn cả voi.

NoNo bất giác quay đầu lại, thứ đập vào mắt cô là một cái miệng đen ngòm—tựa như muốn... nuốt chửng bọn họ.

Trước mắt cô tối sầm, theo phản xạ siết chặt cổ tay Lộ Minh Phi.

Cả hai lập tức cùng bị cuốn vào vòng xoáy dữ dội.

Khi mở mắt ra lần nữa, xung quanh lại là không khí.

NoNo bò dậy khỏi mặt đất, đưa mắt quan sát bốn phía.

Trước mắt họ là một lối đi bằng thanh đồng, hai bên lối đi có vô số bức tượng đồng, tất cả đều là những người mặc trang phục cổ đại—có thể là quan viên hoặc võ tướng, tay cầm nha hốt. Điều duy nhất khác biệt là từ cổ áo và giáp trụ của họ vươn ra những chiếc cổ dài của loài rắn—tất cả những vị quan này đều mang đầu rắn, giống như đầu rắn hổ mang. Điều trông buồn cười nhất là có vài cái đầu rắn còn đội cả mũ.

“Woa, chẳng lẽ chúng ta chết rồi à?” Một giọng nói vang lên bên cạnh.

“Nói nhảm thật, chết rồi thì em còn cằn nhằn kêu ca được chắc?” NoNo không cần suy nghĩ, vung tay tát ngay một cái.

Lộ Minh Phi xoa đầu: “Em chưa từng chết bao giờ, sao mà biết chết rồi có nói được hay không chứ?”

“Người khác chết có thể không nói được, nhưng em mà chết chắc chắn vẫn là một cái loa phát thanh.” NoNo vươn tay đóng van bình oxy của Lộ Minh Phi, rồi đóng luôn của mình.

“Có thể tiết kiệm chút oxy rồi đấy, không biết không khí ở đây có hít thở được không.” Cô thử vặn van mặt nạ, không khí mang theo mùi oxy hóa của thanh đồng tràn vào, nhưng không quá sặc mũi.

“Trần Mặc Đồng! Lộ Minh Phi! Có chuyện gì vậy? Hai em đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Manstein truyền đến từ tai nghe.

Hai người quay đầu lại nhìn sợi dây đen đồng thời vừa là dây liên lạc vừa là dây cứu sinh. Nó không bị đứt mà kỳ lạ thay, lại cắm thẳng vào bức tường đồng phía sau họ.

NoNo ngồi xuống, chạm vào chỗ tiếp giáp, phát hiện dây và bức tường gắn liền với nhau không một kẽ hở, giống như bị đúc chung một khối.

“Trần Mặc Đồng báo cáo, có một chút bất ngờ xảy ra, nhưng chúng em đã tiến vào bên trong thành phố đồng, cả hai đều không bị thương. Bộ đồ lặn của Lộ Minh Phi bị rách, nhưng oxy vẫn còn đủ.” NoNo nói, “Vấn đề duy nhất là dây liên lạc đã bị nhúng vào trong tường.”

“Lần này chúng ta có kinh nghiệm hơn rồi. Cả hai đều mang theo dây nối dài, có thể tìm trong túi.” Manstein thở phào nhẹ nhõm. “Sau khi linh thể kiểm tra mẫu máu, nó sẽ mở cửa vào thành phố đồng. Sau khi vào trong, cánh cửa sẽ biến mất. Bức tường đó được đúc từ kim loại tái sinh, có tính dẻo rất cao, giống như đất sét vậy. Dây liên lạc của các em sẽ bị kẹt trong đó cho đến khi cửa mở lại.”

Lộ Minh Phi và NoNo lấy ra cuộn dây nối dài từ túi áo. Họ tháo dây đen khỏi bộ đồ lặn, rồi kết nối nó với đoạn dây mới.

“Gọi Maniakh, có nghe rõ không?” NoNo nói.

“Tín hiệu rất rõ ràng, không có vấn đề gì.” Manstein trả lời ngay lập tức.

“Có hai điều không khớp với dự đoán. Thứ nhất, lần trước khi Diệp Thắng và Aki vào đây, không khí trong này đã không thể hô hấp do quá trình oxy hóa kim loại kéo dài nhiều năm khiến oxy cạn kiệt, nhưng giờ chất lượng không khí đã đủ để hít thở bình thường. Thứ hai, em chưa kịp dùng mẫu máu của ‘chìa khóa’, mà cửa đã tự mở.” NoNo báo cáo.

"Thầy có thể giải thích câu hỏi thứ nhất,” Manstein nói, “Không khí ở đây có thể hít thở được là vì Long Vương đã trở về cung điện của hắn. Hắn là một loài bò sát, cũng hô hấp bằng oxy, nên tất nhiên trong nhà hắn sẽ có oxy. Nói cách khác, hắn đang ở rất gần các em.”

Lộ Minh Phi căng thẳng đảo mắt nhìn xung quanh: “Giáo sư, thầy bảo hắn sẽ không tỉnh dậy lại mà, đúng không?”

“Không đâu. Để nuôi dưỡng một cơ thể khổng lồ, hắn cần trải qua quá trình tái sinh, giống như một lần ấp trứng mới. Bây giờ Long Vương vẫn đang trong trạng thái ‘trứng’.”

“Em có thể giải thích câu hỏi thứ hai,” Lộ Minh Phi giơ tay lên, “Linh thể mở cửa vì… nó đã hút máu của em, lúc đó em cảm giác như đang lấy mẫu máu trong bệnh viện.”

Manstein im lặng một lúc lâu, “Chỉ có thể giải thích là do huyết thống rồng của em, có thể liên quan đến độ tinh khiết, long huyết có độ tinh khiết cao. Ngôn Linh của 'chìa khóa' có thể mở tất cả cánh cửa trên thế giới, nhưng khi mở cổng thành phố đồng, 'chìa khoá' dùng máu của chính mình. Không phải bằng sức mạnh của Ngôn Linh, mà là nhờ vào ưu thế huyết thống.”

“Chuẩn bị xong, chúng ta sẽ tiếp tục đi.” NoNo nói.

“Cố gắng đặt bom càng gần tẩm cung của Long Vương càng tốt, sức công phá của quả bom này bình thường, nhưng bên trong có thuốc luyện kim sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền mạnh với nước và kim loại, nhanh chóng tiêu tốn hết oxy trong thành phố đồng. Long Vương đang trong quá trình ấp trứng, khi hắn cảm nhận được sự thiếu oxy, hắn sẽ phải phá trứng ra sớm, lúc đó hắn rất yếu, ngư lôi Phong Bạo sẽ dễ dàng giải quyết hắn.”

“Hiểu rồi, nhưng trước hết chúng ta phải tìm đường.” NoNo nói, “Phía trước là một lối đi, hai bên có rất nhiều tượng người đầu rắn.”

"Thánh đường lộ." Manstein nói, “Trong ‘Băng Hải Tàn Quyển’ có ghi chép về con đường này. Vào thời kỳ hưng thịnh của rồng, những người dân phải đi qua thánh đường lộ này để bái kiến Long Vương, trong cung điện thanh đồng ở Bắc Âu cũng có một con đường giống hệt như vậy. Các bức tượng người đầu rắn bên hai bên tượng trưng cho các nguyên tố kim loại mà Long Vương quản lý, theo bảng các nguyên tố luyện kim, tổng cộng có 88 loại.”

"Liệu có bản đồ không?” NoNo hỏi.

“Có một cách đơn giản hơn, em nhớ bài học nhập môn luyện kim của em không? Trong luyện kim, ngôi sao năm cánh đại diện cho năm nguyên tố, góc dưới bên phải là nguyên tố lửa. Thành phố đồng này cũng được xây dựng trên nền tảng luyện kim, tương tự như lý thuyết phong thủy của Trung Quốc cổ đại, tẩm cung của Long Vương sẽ nằm ở khu vực thấp hơn của thành phố đồng. Các em xem dưới chân có nước không.”

“Có.” NoNo và Lộ Minh Phi đứng trong nước sâu đến ngang đầu gối.

"Có nước là có dòng chảy, từ cao xuống thấp. ‘Băng Hải Tàn Quyển’ nói, đi theo dòng nước sẽ đến được ngôi vị của ngọn lửa. Lộ Minh Phi, em sử dụng thuốc nhuộm mang theo đi.” Manstein nói.

Lộ Minh Phi lấy ống thuốc nhuộm từ trong túi bộ đồ lặn, bẻ gãy và đổ vào nước.

Chất nhuộm màu vàng huỳnh quang tạo thành một vết màu vàng xanh lớn trong nước, một lúc sau, một dòng màu vàng xanh mảnh mai lặng lẽ trôi theo đáy nước, như một con rắn nhỏ đầy linh tính.

“Thật là công nghệ cao!” Lộ Minh Phi thán phục.

Có vẻ như Manstein, người đầu hói này, hiểu biết rất sâu về rồng, vậy thì cơ hội thành công của nhiệm vụ này cao hơn rất nhiều. Cái gọi là quân lính, một người giỏi sẽ kéo theo những người khác giỏi, Lộ Minh Phi thì không sao, miễn là Manstein không vụng về thì nhiệm vụ này sẽ có hy vọng.

NoNo vỗ vai Lộ Minh Phi, "Cứ bám theo đường vạch màu, mà đi tiếp về phía trước thôi.”

"Chúng ta đi cùng nhau đi!” Lộ Minh Phi liếc nhìn những bức tượng người đầu rắn, lắc đầu.

Cậu ghét rắn, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy lạnh lẽo và trơn tuột, nguy hiểm và có độc. Cậu còn ghét những con rắn có vẻ ngoài giống người, mặc trang phục lịch sự. Mặc dù những người đầu rắn này đều hơi cúi người, nghiêng về phía trước như đang chào hỏi, trông như những con rắn học thức.

NoNo không thể làm gì khác, cô nắm chặt tay Lộ Minh Phi, "Chúng ta đi cùng nhau thôi! Em nhát như vậy, sau này chị phải bảo vệ em mệt mỏi biết bao!”

Hai người đồng hành đi qua những bức tượng người đầu rắn.

Sau khi tiếng bước chân của họ lướt qua mặt nước biến mất, một âm thanh cơ khí, tiếng kim loại cọ xát vang lên trong con đường dài tĩnh lặng. Những bức tượng người mặt rắn đang cúi mình dâng lễ đồng loạt đứng thẳng lên, nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt bạc đúc từ bạc sáng lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.

Lúc này, Lộ Minh Phi không hề biết rằng những bức tượng này không phải lúc nào cũng giữ tư thế cúi mình.

Họ tiếp tục bước đi trong suốt cuộc hành trình dài đằng đẵng. Dòng màu dẫn đường cho họ qua những hành lang mê cung của thành phố đồng, cuối cùng họ đã đến một không gian rộng lớn.

Nước trong hành lang đã đổ vào một hồ nước ở đây, làn nước có màu xanh dương gần như đen, lạnh buốt đến xương, không thể biết độ sâu.

Lộ Minh Phi ngẩng đầu lên, chiếu đèn pin trên mũ bảo hiểm lên trên, cậu thấy một vòm đồng khổng lồ giống như bầu trời, từ giữa nó mọc lên một cây lớn, với vô vàn nhánh cây và cánh hoa, giống như một hình ảnh phân vân phức tạp, khiến người ta nhìn vào chỉ một cái thôi cũng cảm thấy chóng mặt.

"Đây là nơi mà Diệp Thắng và Aki đã từng đến, em có nhớ bức hình đó không?" NoNo nhẹ nhàng nói.

"Cũng có thể nói đây là nơi mà Diệp Thắng và Aki chết đi nhỉ," Lộ Minh Phi hoảng sợ, "Nơi này chẳng có điềm lành gì cả."

"Nhưng chúng ta có em, một tay chuyên gia giải mã bản đồ giỏi mà," NoNo vỗ vai cậu, "Không có gì phải lo."

NoNo chiếu đèn pin lên mặt nước, dòng màu vẫn đang từ từ di chuyển, càng lúc càng gần đến trung tâm hồ nước, nhưng đến đó thì nó không còn tiến lên nữa, giống như bị thứ gì đó cản trở.

"Nước ở đây không chảy sao?" Lộ Minh Phi lẩm bẩm, "Vậy thì đây chính là điểm cuối rồi, chúng ta nhanh chóng đặt bom rồi chạy đi thôi!"

"Đừng vội, nhìn cái kia kìa," NoNo hướng đèn pin về phía trước.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận