• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Màn 4: Thanh Đồng Thành - Phần Bốn

0 Bình luận - Độ dài: 2,927 từ - Cập nhật:

Động đất tạm thời ngừng lại, bụi đá trong nước dần dần rơi xuống, màn nước đục bắt đầu lắng, để lộ ra thứ ẩn giấu bên dưới vực sâu, tầm nhìn trở nên rõ ràng.

Diệp Thắng nheo mắt, nhận ra một dấu vết mờ nhoè từ gỉ đồng xanh xám trên bức tường đồng khổng lồ, giống hệt với dấu vết trên mảnh gốm cổ mà họ vừa phát hiện trước đó, đó là một khuôn mặt bị đốt cháy trong lửa, chỉ là lớn hơn rất nhiều.

“Đây là… một thành phố đồng?” Aki thì thầm, cô và Diệp Thắng vẫn giữ liên lạc qua một đường tín hiệu riêng biệt.

Diệp Thắng chạm nhẹ vào vết gỉ xanh trên bề mặt kim loại lạnh lẽo.

“Giống như Thanh Đồng Thành mà hắn đã đúc trên băng tuyết Bắc Âu trong truyền thuyết.” Diệp Thắng nói rồi ngẩng lên, “Chúng ta gặp may rồi! Nếu không phải động đất vừa rồi mở ra vết nứt, chúng ta sẽ không bao giờ có thể khoan lỗ dưới đáy nước để đến đây.”

“Đúng vậy, ai lại biết nó bị chôn vùi dưới đất sâu hàng chục mét chứ? Cả một thành phố đúc bằng đồng, thật không biết rồng làm sao mà làm được.” Aki vươn tay chạm vào bức tường đồng, cảm nhận bề mặt kim loại lạnh lẽo.

“Giáo sư Von Schneider từng có một giả thuyết, rằng Long vương Norton đã khoan rỗng một ngọn núi thành khuôn, rồi đổ đồng lỏng từ đỉnh núi xuống, Thanh Đồng Thành hình thành trong khi nhiệt độ cao của đồng làm vỡ đá núi, từ đó tạo thành một công trình đồ sộ mà ngay cả công nghệ hiện nay cũng không thể thực hiện được, một thành phố hoàn toàn bằng đồng, nơi cư trú của nó.”

“Cảnh tượng đó thật điên rồ.” Aki thì thầm, “Liệu nó… có còn ở bên trong không?”

“Chúng ta phải vào mới biết được.” Diệp Thắng hơi nghiêng đầu nói, “Anh rất mong đợi điều này.”

"Diệp Thắng, Aki, chuẩn bị rút lui,” giọng của Mance đột ngột vang lên bên tai họ, "Thầy lo lắng sẽ có dư chấn, và lượng oxy của các em sắp không đủ rồi.”

Oxy.

Aki cắn môi, kiểm tra chỉ số trên đồng hồ tay—lượng oxy của họ thực sự không còn nhiều. Nhưng…

Làm sao có thể rời đi ngay lúc này?

"Một đội thám hiểm dưới nước được tài trợ bởi một quỹ tư nhân ở Hồng Kông, Trung Quốc đang khám phá một ngôi mộ mới phát hiện dưới nước. Có vẻ như họ không biết gì về việc của chúng ta, nhưng họ sẽ sớm tiến hành lặn sâu và sớm phát hiện ra thành phố này," Mance tiếp tục nói, giọng đầy căng thẳng. "Nếu họ phát hiện ra Thanh Đồng Thành, chúng ta khó lòng giữ bí mật."

Diệp Thắng nhắm mắt lại, nhưng trong bóng tối của tâm trí anh, những con ‘rắn’ vẫn tiếp tục bò sâu hơn, cảm nhận từng hơi thở yếu ớt của thế giới này.

Và ở đâu đó trong Thanh Đồng Thành, có thứ gì đó.

Đó không phải một thành phố chết.

---

"Hiểu rồi, yêu cầu của ông được chấp thuận," hiệu trưởng nói, giọng nói trầm thấp. "Nhớ kỹ, không được để bất kỳ con rồng thuần huyết nào thoát khỏi sự giám sát của chúng ta. Với chúng, ưu tiên hàng đầu là bắt sống, nếu không thể thì tiêu diệt. Thứ này mà thoát ra ngoài, cả thế giới sẽ đảo lộn."

Mance hít một hơi sâu.

"Thời gian có hạn, để mở được Thanh Đồng Thành, tôi có thể sử dụng 'chìa khóa' không?"

"Tôi đã để ông mang nó đi, chính là vì khoảnh khắc này!"

Cuộc gọi kết thúc.

Mance gác máy, cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve má đứa trẻ trong chiếc nôi trắng tinh khiết. Đứa bé này vừa mới khóc lớn giờ đã nằm yên lặng, chỉ mở to đôi mắt ngây thơ nhìn quanh. Bên cạnh nôi là một người phụ nữ, khoảng ba hoặc bốn mươi tuổi, quyến rũ và xinh đẹp, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út trái lấp lánh cho thấy cô có một người chồng giàu có.

"Nhóc con, có phải cháu cảm nhận được thứ đó không?" Mance véo mũi đứa bé.

"Phải cẩn thận khi sử dụng nó, đây là 'chìa khóa' duy nhất của chúng ta hiện tại. Với độ thuần khiết của huyết thống rồng cao như vậy, khó mà tìm được đứa trẻ thứ hai, ngay cả Sở Tử Hàng cũng không thể sánh bằng," người phụ nữ khẽ nói.

"Nhưng nó ngoan hơn Tử Hàng nhiều," Mance bật cười, trêu đùa trẻ. "Đừng bày ra vẻ không tin tưởng người khác như vậy, cô chỉ là mẹ nuôi của nó. Chúng tôi ai cũng rất thích 'chìa khóa'. Có thời gian thì hãy quan tâm con gái ruột của mình nhiều hơn đi."

"Trần Mặc Đồng sao?" người phụ nữ nhếch môi nói, giọng cô nhàn nhạt. "Tôi không cảm nhận được nó xem tôi là mẹ."

"Vấn đề gia đình các người rất phức tạp… Giờ đang làm việc, đừng bàn chuyện này nữa" Mance cẩn thận bế đứa trẻ lên, nhẹ nhàng lắc lư nó trong vòng tay và nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ. "Nhưng đừng giận nếu tôi nói thêm vài câu. Nếu chỉ khi con gái xem cô là mẹ thì cô mới xem nó là con, có phải đòi hỏi quá cao không? Cô có một cô con gái nuôi rất xinh đẹp đấy."

Người phụ nữ im lặng.

Mãi một lúc sau, cô mới khẽ cười rồi nói mà không chút do dự.

"Ông là cố vấn của nó, tôi biết ông rất quan tâm đến nó. Nhưng một đứa trẻ có thể nhìn mẹ ruột chết ngay trước mặt mà không khóc, không la, chỉ lặng lẽ chờ đợi hai ngày hai đêm cho đến khi người thu dọn xác gõ cửa, tôi không có ý định yêu thương nó," người phụ nữ nói mà không chút do dự.

"Thôi được," Mance khẽ thở dài. "Tôi chỉ muốn nói là NoNo đôi khi có tính cách rất kỳ lạ… nhưng nó thực sự là một đứa trẻ rất tốt."

Không đợi người phụ nữ trả lời, ông quay người bước ra ngoài.

Mance trở về khoang trước, đứng trước cửa sổ dang rộng hai tay, chờ Selma chuẩn bị bộ đồ lặn cho mình.

Ngoài khoang tàu, gió mưa quất vào cửa sổ, che khuất khung cảnh bên ngoài.

Ánh mắt ông xuyên qua lớp kính dày, dừng lại ở một ngọn núi nhô lên khỏi mặt nước ở phía đằng xa, "Bạch Đế Thành, thầy rất thích cái tên này." Giọng ông trầm xuống, thì thầm như đang trò chuyện với chính mình.

"Thuyền trưởng, Bạch Đế Thành rốt cuộc là chỉ cung điện của Long Vương, hay là một thành phố?" Selma hỏi.

"Đúng là có một thành phố như vậy, một thành phố được xây dựng cách đây hơn hai nghìn năm trước. Vài thập kỷ trước, nó vẫn còn lộ ra ngoài không khí, nhưng vì việc xây dựng đập Tam Hiệp, mực nước dâng cao lên, phần lớn thành phố đã bị nhấn chìm, chỉ còn lại đền Bạch Đế trên đảo. Người đã xây dựng thành phố này tên là Công Tôn Thuật. Hơn hai nghìn năm trước, ông ta chống lại triều đại lý tưởng của kẻ phản nghịch Vương Mãng và ông ta tự thành lập quốc gia của riêng mình tại đây. Có người gọi ông là 'Bạch Đế'."

“Cái tên này khiến tôi nhớ đến Bạch Vương,” thuyền phó thứ ba cất giọng nói.

“Không phải Bạch Vương, đúng ra là Vua Đồng và Lửa. Hắn cũng được gọi là Vua Tro, một trong Tứ Đại Quân Chủ cao quý đầu tiên của loài rồng. Tên hắn là Norton, được sinh ra trực tiếp từ Hắc Vương Nidhogg.” Mance chậm rãi rít một hơi xì gà, làn khói trắng mờ ảo xoáy quanh ông.

Không gian bỗng chốc lặng như tờ.

“Vậy là tự sinh ra sao?” Selma nhíu mày, ngập ngừng một chút rồi hỏi. “Vậy Hắc Vương rốt cuộc là cha hay mẹ của hắn?”

“Theo các nghiên cứu hiện tại, loài rồng đúng là sinh sản qua giao phối, giống như đa số các loài khác. Tuy nhiên, với Tứ Đại Quân Chủ đầu tiên, chúng không được sinh ra từ sự giao phối giữa hai giới. Chúng đại diện cho bốn nguyên tố và được phân tách trực tiếp từ Hắc Vương. Vì vậy, Hắc Vương vừa là cha vừa là mẹ của chúng,” Mance giải thích. “Người Trung Quốc có năm nguyên tố: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa và Thổ. Nhưng loài rồng chỉ có bốn nguyên tố: Thổ, Thủy, Phong và Hoả. Điều này hẳn đã được học trong các bài nhập môn giả kim thuật rồi.”

Selma nuốt khan.

Mance liếc nhìn cô.

“Vậy người Trung Quốc tên Công Tôn Thuật kia thật ra là Long Vương sao?”

“Không phải, mà là một ai đó ẩn nấp sau Công Tôn Thuật. Trước khi ông ta xưng đế, ông từng nói rằng mình nhìn thấy một con rồng trồi lên từ giếng và nằm phục trước dinh thự của ông ta. Trong lịch sử Trung Quốc, điều này được ghi lại là ‘Rồng xuất hiện trước phủ điện’. Công Tôn Thuật coi đây là điềm lành,” Mance nói. “Ở trên bản đồ cổ Trung Quốc, khu vực Tứ Xuyên thuộc phía tây. Công Tôn Thuật tin rằng vận may của mình đến từ kim loại, và màu của kim loại là trắng. Vì vậy ông ta được gọi là ‘Bạch Đế’. Nhưng thực chất, từ ‘Bạch Đế’ trong ngữ cảnh này không ám chỉ Bạch Vương mà là ‘Vua Kim Loại’. Và tình cờ thay, Vua Đồng và Lửa Norton có hai kỳ tích: ngọn lửa vô song và khả năng rèn đồng từ mạch đất sâu, biến chúng thành vũ khí.”

Không ai lên tiếng.

Trong khoang tàu, không khí như đông cứng lại.

Selma siết chặt bàn tay.

“Con rồng này, tại sao lại làm những chuyện như vậy? Rèn nên một thành phố đồng khổng lồ như thế là một công trình không tưởng!”

Mance nhún vai, tháo điếu xì gà ra khỏi miệng, thở ra một làn khói nhạt. “Chúng ta chưa bao giờ biết lý do. Nếu muốn hiểu loài rồng thực sự muốn làm gì, chúng ta phải hiểu được chúng là gì và mối quan hệ giữa chúng với con người. Đây là một bài toán học thuật khó. Chỉ nghiên cứu hóa thạch của rồng thì chẳng bao giờ có câu trả lời. Có lẽ chúng ta phải bắt được một Long Vương sống để tra hỏi.” Ông ngừng lại, rồi nói thêm, giọng trầm xuống: "Và tối nay là một cơ hội!”

---

Lúc này, Diệp Thắng cảm nhận được sự bất an của con "rắn” mà anh để lại bên trong Thanh Đồng Thành. Nó bắt đầu di chuyển nhanh hơn nhiều.

Có thứ gì đó đang thay đổi.

Ánh sáng đèn pha chiếu từ trên mặt nước rọi xuống, một bóng người xuất hiện và đang bơi về phía họ. Mance không nói gì, ông chỉ lặng lẽ gõ nhẹ vào mặt nạ mũ lặn của mình để ra hiệu, phả ra một loạt bong bóng khí. Ông trông như một phụ nữ mang thai tháng thứ chín. Bộ đồ lặn đặc chế của ông có một chiếc túi trong suốt cứng cáp nổi bật ở trước ngực, bên trong có một đứa trẻ mặc một bộ đồ lặn cỡ nhỏ. Trong môi trường đáng sợ dưới nước, điều kỳ lạ là đứa trẻ không khóc, sợ hãi hay la hét. Nó chỉ từ từ, lặng lẽ quay đầu nhìn xung quanh, đôi đồng tử lấp lánh ánh sáng vàng nhạt phản chiếu ánh sáng đèn pha.

Mance bơi đến gần, mang theo dây cứu sinh mới, kết nối nó xong liền thay bình dưỡng khí cho Diệp Thắng và Aki một cách thành thục.

“Ồ! Chìa khóa!” Diệp Thắng khẽ đập nhẹ vào túi đựng của Mance để trêu đứa bé. “Giáo sư, trông thầy y như một con chuột túi biết lặn vậy.”

“Còn em thì trông giống như một con cáo đến đây để bắt cóc chuột túi con của thầy vậy! Nhớ kỹ, chỉ có hai tiếng đồng hồ,” Mance khẽ nhếch môi rồi giơ hai ngón tay lên. “Hãy chuẩn bị, thầy sẽ mở cửa.”

Diệp Thắng và Aki lơ lửng phía sau Mance, mỗi người đặt một tay lên vai ông. Mance khoanh tay trước ngực và rồi vỗ mạnh vào tay hai học trò xuất sắc nhất của mình.

Mance nhắm mắt, giơ tay ấn lên bức tường đồng, thì thầm niệm một câu. Giọng của ông giống như hát nhưng lại cũng như một lời gầm gừ, âm thanh hùng vĩ ấy trực tiếp xuyên qua nước và sâu thẳm trong tâm trí của Diệp Thắng và Aki. Mance đột ngột mở mắt, làm một việc mà một thợ lặn bình thường nếu chứng kiến sẽ bị dọa cho ngừng tim đập, ông mở mặt nạ của bộ đồ lặn áp suất trong độ sâu 120 mét dưới nước. Điều này sẽ khiến áp lực nước khổng lồ tác động trực tiếp vào cơ thể con người mong manh của ông, mỗi bọt khí trong máu sẽ đua nhau thoát ra ngoài, có thể khiến các mạch máu của ông bị vỡ.

Âm thanh của Mance vang vọng trong lòng nước, vào khoảnh khắc này, ông đã giải phóng "ngôn linh".

Một cơn chấn động vô hình, mạnh đến mức mọi phân tử xung quanh đều bị đẩy lùi.

Ngôn linh · Bất Trần Địa.

Xung quanh Mance, nước sông bắt đầu xoay tròn, một lớp vỏ nước trong suốt nhanh chóng lan rộng ra với ông là trung tâm. Trong không gian hình cầu có đường kính vài mét, nước bị ép ra ngoài, tạo thành một dòng xoáy nhanh chóng quay xung quanh họ, không khí trong bình oxy của Mance tràn ra lấp đầy không gian bên trong quả cầu, họ đột nhiên đứng trong không khí trên đáy sông!

Diệp Thắng và Aki cảm nhận được áp suất của nước bên ngoài, nhưng bên trong vẫn ổn định như trên đất liền.

Mance đã xé toạc quy luật của tự nhiên.

Chỗ mà tay Mance chạm tới, giống như gió mùa đông thổi qua bề mặt của bức tường đồng, lớp gỉ đồng lớn bị lột ra, lộ ra bề mặt kim loại mới, ánh lên ánh sáng xanh đen như dầu. Hình ảnh trên bức tường rõ ràng xuất hiện, là một khuôn mặt người nổi lên, miệng ngậm một thanh củi đang cháy đỏ, đây là một bức tranh kỳ quái, biểu cản khuôn mặt bị vặn vẹo đầy đau đớn khủng khiếp, nhưng lại không chịu buông ra củi đang nghiến chặt trong miệng.

Bức tường đã thức tỉnh.

"Nhóc con, phần còn lại giao cho cháu." Mance treo mình trên bức tường đồng, lặng lẽ cẩn thận cởi túi từ bụng bộ đồ lặn lấy ra đứa trẻ.

Im lặng bao trùm, chỉ có tiếng "xào xạc" phát ra từ dòng xoáy nước đang quay càng lúc càng nhanh. Đứa bé có đôi mắt vàng im lặng rất lâu, cố gắng cúi người đứng dậy, đứng thẳng trên tay của Mance. Nó trông chỉ mới vài tháng tuổi, ngậm một cái núm vú, mặc bộ đồ liền thân có hình những con bò sữa lớn nhỏ, trên đầu chỉ có một ít tóc tơ. Nhưng chính đứa bé này, thẳng lưng, nghiêm nghị như một vị linh mục. Nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đó, từ từ giơ tay nhỏ mập mạp, đặt một ngón tay mập mạp ấn lên giữa trán khuôn mặt đồng đó.

Trán đồng nổi lên lưỡi dao sắc bén cắt vào da và thịt trên ngón tay mềm mại của đứa bé, máu chảy qua khuôn mặt đau đớn đó. Trong nháy mắt, Aki nhìn thấy khuôn mặt đồng đó vặn vẹo, lộ ra một biểu cảm vui mừng. Diệp Thắng đưa tay vớt lấy cái núm vú vừa rơi khỏi miệng đứa bé, một âm thanh trầm đục giống như tiếng chuông khổng lồ từ miệng đứa bé phát ra, bức tường đồng vang lên một cách mơ hồ.

Máu của đứa bé chảy vào miệng khuôn mặt đồng, như bị một sức mạnh vô hình hút đi, nhưng đứa bé vẫn đứng đó, với tư thế thờ ơ của một người tử đạo, hoàn toàn không có vẻ đau đớn vì mất máu. Nó hơi cúi người xuống, như thể định hôn vào miệng khuôn mặt đồng. Mance ôm lấy nó, ngừng hành động đáng sợ đó, ông lấy băng cầm máu ra, cẩn thận quấn xung quanh ngón tay nhỏ của đứa bé, rồi vỗ nhẹ nhàng lên má nó, "Chìa khóa, đủ rồi, cháu thật tuyệt vời."

Không ai nói gì thêm.

Chỉ có tiếng "xào xạc" của dòng xoáy nước, và tiếng vang trầm đục từ bức tường đồng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận