• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Màn 4: Thanh Đồng Thành - Phần Một

0 Bình luận - Độ dài: 3,815 từ - Cập nhật:

Bản đồ mới ngay lập tức xuất hiện trên màn hình lớn, sau một khoảnh khắc im lặng, mọi người đều ngay lập tức quay đầu nhìn về phía Lộ Minh Phi. Sau khi bản đồ được giải mã, mọi người nhận ra ngay kết quả là chính xác.

Trong phòng điều khiển, mọi thứ yên tĩnh, nhưng ẩn giấu bên trong là sự ngạc nhiên và lo lắng to lớn, như thể một quả bom sâu đang lặng lẽ từ từ chìm xuống đáy đại dương, không ai biết khi nào nó sẽ phát nổ.

Lộ Minh Phi lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của cô gái nhỏ nhắn, trong suốt và lạnh lùng như băng tuyết. Không một chút dao động. Không một tia cảm xúc.

---

“Chào Panda!” NoNo nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Lộ Minh Phi lảo đảo, có hai quầng thâm in rõ dưới mắt, đầu cậu va thẳng vào cửa lớp trên tầng hai của thư viện. Cơn đau nhói lên nhưng cậu chưa kịp kêu, ánh mắt đã kịp nhận ra đôi chân dài mặc quần jeans cùng đôi giày Mary Jane màu tím vàng quen thuộc. NoNo ngồi trên bàn giảng, tay chỉ vào mũi Lộ Minh Phi, ánh mắt sắc bén nhìn cậu.

Lộ Minh Phi không ngờ rằng NoNo lại chủ động nói chuyện, trong lòng cậu cảm thấy phấn khích nhưng cố giữ bình tĩnh, cố gắng tỏ ra trấn tĩnh như một quý ông, nhưng câu nói đầu tiên thốt ra lại là:

“Xin lỗi, xin lỗi, hôm qua không biết sao lại bắn hạ bạn trai của chị.”

Lập tức trong lớp có một vài sinh viên huýt sáo, tiếng cười vang lên khắp lớp. Lộ Minh Phi chết sững, cậu mới nhớ ra câu này quả thật hơi quá đáng.

“Cậu bắn hạ bạn trai tôi thì xin lỗi tôi làm gì?” NoNo nhướng mày, nhún vai đầy thờ ơ rồi hất cằm về phía bàn học, “Về chỗ ngồi đi, sắp bắt đầu thi rồi, giám thị là giáo sư Manstein của Ủy ban kỷ luật, tôi sẽ thu bài thi.”

Giáo sư Manstein bước ra từ bên cạnh, liếc nhìn Lộ Minh Phi một cái, rồi nhìn đồng hồ đeo tay, “Mọi người đã đến đủ rồi, giờ sẽ công bố quy định thi cử!”

"Trường tuyệt đối cấm gian lận, vi phạm sẽ bị hủy bỏ tất cả các tư cách! Đừng cố gắng nhìn bài thi của người khác, camera giám sát phủ sóng toàn bộ lớp học, không có điểm mù! Cũng đừng mang thiết bị truyền thông điện tử, sóng vô tuyến trong lớp cũng bị giám sát! Thầy biết các em đều là thiên tài, nhưng thầy có thể nói với các em, những người còn thiên tài hơn các em cũng đã từng thi ở lớp này, những phương pháp gian lận mà các em có thể nghĩ ra, người khác đã thử qua rồi…” Giáo sư Manstein tuyên bố với một giọng điệu trang trọng và uy nghi.

Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng.

Lộ Minh Phi đi về chỗ ngồi của mình. Mỗi chỗ ngồi đều có bảng tên, bảng tên của Lộ Minh Phi là “Ricardo · M · Lu”.

Lộ Minh Phi ngây người một lúc, nhận ra đây chính là tên tiếng Anh chính thức của cậu. Cậu ngẩng đầu lên và thấy Nono đang khoanh tay trước ngực, ngả đầu sang một bên, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cách chán nản. Lộ Minh Phi nghĩ rằng những bảng tên này là do NoNo đặt, cô là người đầu tiên gọi cậu là “Ricardo”, và cô gọi như vậy một cách tùy ý. Cô gái này rất kiên quyết, và một khi cô đã quyết định gọi cậu là Ricardo thì cứ gọi mãi như vậy.

Cậu cũng ngả đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhận ra hôm nay là một ngày đẹp trời, mặt trời mới mọc lên trên mây, ánh sáng chiếu xuống qua tán cây từ trên mây, tạo bóng trên bàn gỗ óc chó, cả lớp học được nhuộm một màu vàng đỏ nhạt.

Lộ Minh Phi trong lòng hơi dao động, có thể là vì trời đẹp làm tan đi tâm trạng xấu của cậu, hoặc có thể vì đây là lần đầu tiên cậu có một tên tiếng Anh chính thức.

“Vậy thì... Ricardo thôi.” cậu thầm nghĩ trong lòng.

Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức của cậu tại Học Viện Cassell, trông có vẻ là điềm báo tốt. Cậu đột nhiên cảm thấy mình có thể sống sót ở đây, không kìm được lén nở một nụ cười.

Cậu nhớ lại rằng mình vẫn chưa biết có những tân sinh viên nào trong khóa này, nên quay đầu nhìn xung quanh. Những sinh viên này có vẻ đến từ khắp nơi trên thế giới, với các màu da và khuôn mặt khác nhau, nhưng đều mặc đồng phục của học viện Cassell, trong đó có vài cô gái xinh đẹp, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Đang định quay đi, cậu nghe một giọng nói vui vẻ vang lên:

"Tôi là Qilan, hội trưởng hội tân sinh viên, Lộ Minh Phi, rất vui được gặp cậu. Cậu là 'S' cấp, có thể ký tên cho tôi không?" Cậu bạn nam với làn da nâu cầm tay bắt tay với cậu. Cậu ấy có vẻ là người Ấn Độ, với khuôn mặt điển trai, tóc xoăn đen và đôi mắt sắc nét rõ rệt đen trắng, giống như một ngôi sao trong phim ca nhạc Bollywood.

"Tôi á?" Lộ Minh Phi chớp mắt, lần đầu tiên bị yêu cầu ký tên, không khỏi cảm thấy vừa tự hào lại vừa xấu hổ. "Chữ tôi viết rất xấu đấy."

“Không sao, tôi không chê." Qilan đưa bút và một cuốn sổ ghi chép cho Lộ Minh Phi, cậu không thể từ chối, nên đành cầm lấy và đã để lại nét chữ nguệch ngoạc trên đó.

"Hy vọng cậu sẽ gia nhập hội tân sinh viên của chúng tôi, chúng tôi..."

"Được rồi, các em, bây giờ không phải là lúc để giao lưu xã giao." Giáo sư Manstein cắt ngang Qilan, "Trước khi bắt đầu, vui lòng tắt điện thoại và để nó cùng thẻ sinh viên trên góc bàn."

Âm thanh tắt điện thoại vang lên khắp lớp, chỉ có riêng Lộ Minh Phi là không làm gì được. Trong suốt 18 năm cuộc đời, cậu chỉ từng có một chiếc N96 trong một khoảng thời gian ngắn. Cậu im lặng lén nhìn điện thoại của người khác, cảm thấy hơi xấu hổ và nghĩ rằng nếu thực sự qua được kỳ thi này, có lẽ cậu sẽ trích tiền từ học bổng để mua một chiếc điện thoại tử tế. Lúc này, cậu nhìn thấy một bàn tay gần như trong suốt đưa một chiếc điện thoại Vertu đắt tiền đến mép bàn.

Đây là lần đầu tiên Lộ Minh Phi nhìn thấy chiếc điện thoại cao cấp làm thủ công này, giá ít nhất phải vài vạn Nhân Dân Tệ . Cậu muốn lặng lẽ nhìn thêm vài giây nữa, nhưng ánh mắt lại bị chủ nhân của chiếc điện thoại kéo đi.

Đó là một cô gái nhỏ nhắn, ngồi ở góc lớp, quay lưng về phía Lộ Minh Phi, làn da cô trắng đến lạnh lẽo. Sau khi tháo áo khoác đồng phục, cô mặc một chiếc áo phông trắng cổ thấp đơn giản, không trang sức, không màu mè, mái tóc vàng nhạt gần như trắng được tết thành bím và cuộn lên ở trên đầu, để lộ ra cái cổ dài thanh tú. Cả người cô toát ra vẻ tinh khiết như một bức tượng băng.

Lộ Minh Phi khẽ cau mày, cảm thấy một cảm giác quen thuộc thoáng qua trong lòng. Nhưng cậu biết mình không thể nào biết và từng gặp cô gái này ở đâu đó, trước 18 tuổi, số cô gái tóc vàng mà cậu từng gặp chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không có khả năng.

Bức màn đen lặng lẽ di chuyển từ giữa các ô cửa sổ chạm trổ gỗ, tất cả các cửa sổ đều bị đóng lại, Toàn bộ lớp học rơi vào một không gian khép kín, chỉ còn ánh đèn tường vàng nhạt bật lên rồi rọi xuống. NoNo đi dọc hành lang, phát cho mỗi tân sinh viên một tờ giấy thi A4 và một cây bút chì đã được gọt.

Tờ giấy thi hoàn toàn trắng.

Không tiêu đề, không câu hỏi, không bất kỳ ký hiệu nào. Một khoảng im lặng bao trùm, rồi tiếng hít vào từ xung quanh vang lên khắp lớp. Tờ giấy trắng này khiến mọi người đều bất ngờ, có người giơ tay lên, nhưng trước khi ai kịp lên tiếng, giáo sư Manstein đã trầm giọng tuyên bố:

"Không cần nghi ngờ, tờ giấy thi không có vấn đề gì. Thầy sẽ ở bên ngoài lớp học, nếu có vấn đề gì các em có thể ra hỏi. Thảo luận không bị cấm, miễn là các em không sao chép đáp án của người khác." Ông dừng lại một chút rồi lạnh lùng nói thêm, "Chúc các em may mắn."

Giáo sư Manstein và NoNo rời khỏi lớp học. Cùng với tiếng cánh cửa đóng lại, các sinh viên bắt đầu nhìn quanh, thì thầm với nhau, giống như những con kiến trên chảo nóng, mặt đầy vẻ hoang mang. Họ không thể sao chép đáp án của người khác, và một bài thi không có câu hỏi thì họ sẽ tìm câu trả lời từ đâu?

Đúng lúc đó, hệ thống phát thanh vang lên, cắt ngang mọi cuộc bàn tán.

Giai điệu guitar điện mạnh mẽ của Beat It—Michael Jackson.

Các sinh viên nhìn nhau, cả lớp ai nấy đều ngẩn người đông cứng trong giây lát, rồi bắt đầu thì thầm. Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Chỉ có một người ngoại lệ, đó là Lộ Minh Phi, cậu thoáng nở nụ cười. Cậu đã nắm chắc phần thắng.

“Họ sẽ dùng nhạc mạnh để che lấp câu ngôn linh của Long Văn, em phải tập trung, lắng nghe một giai điệu phụ ở vùng âm trầm, đó chính là ngôn linh Long Văn. Khi người khác đồng cảm sẽ xuất hiện hiệu ứng 'linh thị', có biểu hiện lạ, em đừng lo lắng, không đồng cảm hay không thấy linh thị cũng không sao, chỉ cần nghe rõ và chép lại câu trả lời anh đưa cho em là được.” Lời dặn dò của Finger vang vọng trong đầu cậu đã ứng nghiệm.

Lộ Minh Phi nhẹ nhàng xắn tay áo lên, trên cánh tay cậu có một dãy các bức vẽ nhỏ bằng bút bi. Đây chính là đáp án của tám câu hỏi, những bức vẽ trừu tượng này thật khó nhớ, cậu chỉ đành làm các mẩu nhỏ. Phương pháp cổ điển này là cách hiệu quả nhất để đối phó với việc giám sát công nghệ cao, cậu có thể giả vờ gãi ngứa và che tay qua cánh tay để tránh camera, hơn nữa, bằng cách đó, bằng chứng có thể nhanh chóng bị tiêu hủy chỉ với một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay và lau đi. Chiêu này là cậu học từ cô gái nhỏ Tiểu Thiên Nữ Tô Hiểu Tường, cô ấy chép mẩu vào đùi, rồi mặc váy ngắn đi thi, giám thị biết chỗ mẩu nhưng không dám vạch trần.

Cậu khẽ nhắm mắt, dựng đôi tai có thể động nhẹ ra, bỏ qua tiếng nhạc chính, tập trung vào những âm thanh ẩn bên dưới. Quả nhiên dưới tiếng hát sáng và mạnh mẽ của Michael Jackson, dường như có ai đó đang thì thầm một câu ngôn linh, giống như một lời nguyền cổ xưa, cũng giống như một lời thánh ca.

“Ngôn linh·Tiên tri.” Nghe một lúc, Lộ Minh Phi mở mắt đã hiểu, không nói gì, bình tĩnh lật ngược tờ giấy thi trắng và lập tức bắt đầu vẽ. Những nét bút đầu tiên xuất hiện trên nền trắng, ghép lại thành một hình dạng quen thuộc—một đàn vịt.

“Quả nhiên là ‘S’ cấp độc nhất trong tân sinh viên, sự bình tĩnh của cậu lại một lần nữa chứng minh tất cả khả năng của cậu.” Giọng nói trầm ổn của Qilan vang lên bên cạnh.

“Tôi vẫn chưa có chút manh mối nào, có lẽ tôi không thể qua nổi được kỳ thi 3E, nếu như vậy tôi có một chuyện muốn nhờ cậu.”

“Không không, tôi chỉ đang vẽ một con vịt thôi.” Lộ Minh Phi đáp nhanh, cố gắng che giấu đi hình vẽ trên giấy, đáp án của câu đầu tiên quả thật trông giống như nhiều con vịt ghép lại.

“Tôi hy vọng cậu có thể dẫn dắt và lãnh đạo hội tân sinh viên.” Qilan hoàn toàn không để ý đến con vịt nhỏ của cậu.

“Dẫn dắt?” Lộ Minh Phi súyt làm rơi bút, cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu.

“Sư Tâm Hội và Hội Học Sinh đều đang thu hút người mới, nhưng tân sinh viên của chúng ta không nên phân tán, tôi luôn tin rằng chúng ta có thể sẽ mang đến một làn gió mới cho trường này, chỉ là chúng ta thiếu một người lãnh đạo giống như Caesar hay Sở Tử Hàng, tôi không đủ khả năng, nhưng cậu có thể!” Qilan nói.

“Cậu nghiêm túc đấy à? Đừng đột ngột làm vẻ mặt như vậy được không? Cậu làm tôi cảm thấy như mình là Lưu Bị ở Bạch Đế Thành và cậu là Gia Cát Lượng, nhưng tôi chỉ là một người qua đường thôi mà!” Lộ Minh Phi vẫy tay, chuyện làn gió mới có liên quan gì đến cậu chứ?

Qilan im lặng một lúc, đôi mắt của cậu lộ vẻ thất vọng, nước mắt trào ra, lặng lẽ chảy xuống, lăn dài trên má.

Lộ Minh Phi hoảng hốt sợ hãi, trong lòng đau nhói, “Khoan khoan, anh bạn, đừng khóc, có chuyện gì có thể từ từ bàn lại... Mặc dù tôi cũng biết Lưu Bị khóc là Gia Cát Lượng ra trận, nhưng cậu đừng có mà khóc xong rồi lại nhào vào đấy nhé... Tôi muốn nói Gia Cát Lượng ở ngay phòng bên cạnh tôi kìa, tôi thật sự chỉ là người qua đường mà thôi.”

“Thì ra là... như vậy.” Qilan vẫn đang rơi lệ, nhưng nở một nụ cười nhạt.

“Cuối cùng cậu đã hiểu, vậy thì làm bài cẩn thận nhé.” Lộ Minh Phi nói.

Qilan lau nước mắt, ánh mắt rõ ràng đen trắng, thoáng buồn bã và đầy nỗi sầu muộn xuyên qua thời gian. Cậu không còn quan tâm đến Lộ Minh Phi nữa, lặng lẽ cúi đầu rồi bắt đầu vẽ phác họa trên tờ giấy trắng, đầu bút rít lên từng nét mạnh mẽ, những đường cong méo mó giống như những khu rừng rậm rạp dày đặc mọc lên nhanh chóng. Cậu vừa nức nở, vừa vẽ liên tục, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cậu đang viết di chúc.

"Cậu ấy không phải là đã lĩnh hội được câu ngôn linh, mà là... cậu ấy đã... có được linh thị!” Lộ Minh Phi đột nhiên sững lại hiểu ra, lập tức quay đầu nhìn xung quanh.

Lớp học đã hoàn toàn biến đổi. Các sinh viên không còn thì thầm nữa, không khí trong lớp trở nên kỳ dị đến khó tả. Có người ngồi ngây ngốc, mặt đờ đẫn như thể vừa mất cả gia đình; có người lững thững bước đi lại trên hành lang, mắt đờ đẫn như những thây ma lạc lõng bên bờ sông Mịch Lô, giống như Quách Quỳ hay những bóng ma đi lang thang, đôi mắt trống rỗng như những linh hồn lạc lối; một cô gái nhảy lên bục giảng, cầm phấn vẽ vời trên bảng đen, miệt mài vung phấn, nhưng cô không hề nhận ra rằng phấn đã hết từ lâu; một cô gái quyến rũ khác đột nhiên hét lớn "Hallelujah", mặt đầy vui sướng, đôi mắt rạng rỡ như kẻ được khai sáng, nhảy múa xoay vòng tròn trong lớp, có thể thấy cô ấy đã luyện tập, điệu múa rất uyển chuyển, nhưng điều kỳ lạ là cô ấy không đang nhảy một mình, dường như có một người đàn ông vô hình đang nắm tay và nhảy cùng cô ấy, và cô ấy nhìn anh ta bằng ánh mắt đắm say đầy tình cảm.

Các sinh viên như bị ma quái chi phối, tự mãn với bản thân, rơi vào những trạng thái kỳ dị khác nhau. Cả lớp học giống như một vở kịch siêu thực khiến Lộ Minh Phi cảm thấy một luồng khí lạnh toát mồ hồi chạy dọc sống lưng.

Thế giới này điên rồi, nhưng nó không kéo cậu vào.

Chỉ có một ngoại lệ, đó là cô gái như tạc tượng băng ngồi ở góc lớp kia, giữa những cảnh tượng hỗn loạn, cô là người duy nhất giữ được sự yên tĩnh tuyệt đối, lưng thẳng như cây tre mảnh, đôi tay đặt ngay ngắn trên bàn, ánh mắt dửng dưng nhìn vào khoảng không phía trước, và cô cũng như Lộ Minh Phi, vẫn bình thường.

Bình thường đến mức kỳ lạ.

Cậu nhìn cô, cô vẫn không hề nhúc nhích.

---

"Xem theo thời gian, chắc là đã xuất hiện cộng hưởng rồi nhỉ?" Toyama Masashi mặt đầy lo lắng, tay ông cầm chặt một chiếc vali y tế đứng ngoài cửa lớp, ánh mắt dán vào lớp học như thể có thể nhìn xuyên qua bức tường, "Tôi đã chuẩn bị sẵn, nếu tác động tâm lý quá mạnh, có thể vào cứu trợ ngay."

"Không cần vội, chắc là chịu được, nhóm sinh viên lần này có vẻ khá ổn," Giáo sư Manstein khoanh tay nói, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi rồi ông chợt quay sang NoNo, "Này, NoNo, thầy nhớ kỳ thi 3E của em lúc đó rất bình tĩnh nhỉ. Có vẻ như ‘linh thị’ không phảu điều gì mới mẻ với em."

"Vì lần đầu em có linh thị là khi còn rất nhỏ, lúc thi 3E em đã quen rồi." NoNo nói, đôi mắt hờ hững như đang lật giở lại một ký ức xa xăm.

"Lần đầu linh thị là khi nào?" Manstein hỏi.

"Mẹ em nằm trên giường, một bóng đen đi đến và rút linh hồn của bà ấy, bà ấy chết rồi." NoNo nói, giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng mỗi chữ đều như một nhát dao lạnh lẽo cắt vào không khí.

"Ồ? Linh thị thật đến mức như vậy thì hiếm có thật đấy, đa số mọi người chỉ nhìn thấy những đường nét hỗn độn và những khuôn mặt khó mà mô tả." Giáo sư Manstein khẽ nhướng mày hơi tò mò.

"Thực tế còn sống động hơn thầy nghĩ nhiều, em không chỉ thấy ai đó mang linh hồn mẹ em đi... mà còn nhìn rõ mặt người đó." NoNo tựa vào bức tường lạnh, nhìn về phía cuối hành lang nói, giọng thì thầm như tự nói với chính mình.

---

"Tập trung tinh thần, tập trung tinh thần! Chiến thắng gần kề rồi!" Lộ Minh Phi siết chặt cây bút, hít sâu một hơi. Cậu đã hoàn thành xong bảy câu hỏi, chỉ còn một câu cuối cùng.

Hoàn toàn không có gì quá khó. Hóa ra, Finger đúng là một tên thương gia lừa đảo giỏi đến mức bậc thầy, Trường Đại học Cassell thật sự đã lấy lại đề thi tám năm trước, chỉnh lại một chút thứ tự rồi thi lại. Cậu chỉ cần làm theo đáp án đã chuẩn bị sẵn là đủ.

Nhưng… một chướng ngại bất ngờ xuất hiện.

Xung quanh cậu, Qilan cũng không biết đã làm bao nhiêu câu hỏi, nhưng vẫn cúi đầu lau nước mắt mỉm cười, rất buồn, bộ dạng vừa thê lương vừa đầy cảm hứng, và tất nhiên, vẫn tiếp tục kể về gia đình cách mạng.

"Cậu biết không, hồi nhỏ tôi sinh ra và sống ở một khu ổ chuột tại Queensland," Qilan bắt đầu, giọng nói mang theo chút hoài niệm. "Cha tôi là một bác sĩ Ấn Độ, nhưng ông ấy nghiện rượu nặng, suốt ngày say xỉn. Ông ấy thường xuyên đánh đập tôi và đánh cả mẹ tôi..."

Lộ Minh Phi nghiến răng, bút trong tay suýt gãy. Cậu đang làm bài thi! Ai lại kể chuyện đời bi kịch ngay lúc này?!

"… nhưng mẹ tôi không bao giờ bỏ rơi tôi. Bà luôn ôm tôi, nói rằng một ngày nào đó, tôi sẽ rời khỏi nơi đó và có cuộc sống tốt hơn."

Lộ Minh Phi cúi đầu tiếp tục làm bài, cố tình giả vờ như không nghe thấy. Nhưng Qilan vẫn tiếp tục.

"Bà tôi thì khác. Bà không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ trồng một cây lựu phía sau nhà. Mỗi ngày, bà đều tưới nước, mong chờ đến mùa trái chín…"

Lộ Minh Phi nghiến răng. Đừng nói tiếp, đừng nói tiếp, đừng nói tiếp!

"Nhưng khi lựu còn chưa kịp chín, bà đã qua đời."

Nói xong rồi?! Cuối cùng cũng xong rồi?!

"Cậu có nghĩ đó là một phép ẩn dụ không?" Qilan lau nước mắt, nhìn cậu đầy mong đợi.

Tôi không nghĩ gì hết! Tôi chỉ muốn làm bài thôi!

Lộ Minh Phi bị cậu ta làm phiền không chịu nổi, nhưng người Hội trưởng Hội tân sinh viên này rất chân thành, khiến Lộ Minh Phi cảm thấy khó có thể ngắt lời.

Cậu hoàn thành câu hỏi thứ tám, cậu ép bản thân giữ vẻ mặt bình tĩnh, vừa lơ đãng trả lời Qilan vài câu cho có lệ, vừa lén nhìn cô gái tóc vàng bạch kim đó. Không thể nào… Cậu nheo mắt. Cậu không tin ngoài mình ra lại thật sự có ai khác vẫn bình thường trong lớp giữa cơn hỗn loạn này, không lẽ còn có ai đó cũng có huyết thống "Giả Long Tộc" lén lút trà trộn vào đây?

Một làn gió nhẹ thổi qua lớp học, cuốn theo những tiếng nức nở, tiếng lẩm bẩm vô nghĩa của sinh viên, tiếng cười ngây dại, và tiếng giày của cô gái kia khi cô khẽ dịch chuyển.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận