• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Màn 10: Thất Tông Tội - Phần 4-5-6

0 Bình luận - Độ dài: 9,298 từ - Cập nhật:

Lộ Minh Phi gãi đầu, suy nghĩ rất lâu rồi nói:

"Chẳng phải chính cậu đã nói thế sao? Mỗi người làm cái nhiệm vụ giết rồng này đều phải có lý do riêng của họ để tự thuyết phục bản thân… Hôm đó tôi trằn trọc suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng chỉ có một lý do: Tôi muốn để cha mẹ tôi nở mày nở mặt thấy tôi có tiền đồ… Nhưng nghĩ lại thì thấy thật nực cười nhỉ. Tôi vượt qua được bài kiểm tra 3E là nhờ gian lận, và còn cái danh hiệu 'S' cấp kia cũng chẳng biết rõ được đánh giá theo kiểu tiêu chí gì, rồi nhờ có cậu giúp đỡ tôi mới giải mã được bản đồ của Thành Phố Đồng, hay trong một phút điên rồ hạ gục cả Caesar lẫn Sở Tử Hàng, thế là bỗng dưng thành nhân vật nổi bật của học viện… Cậu nói xem, thế này mà gọi là có tiền đồ à?"

"May mắn cũng được tính là một dạng tiền đồ." Lộ Minh Trạch nói, "Nhưng kiểu người như anh vốn không nên vào hội học sinh, mà nếu không vào đó thì đã chẳng phải điều đến nơi này."

"Có một cô gái dùng mỹ nhân kế lôi kéo tôi rồi." Lộ Minh Phi ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm, "Nếu tôi không gục ngã trước sắc đẹp thì còn đáng mặt đàn ông không?"

"Anh dù là thằng thất bại thì anh cả đời chỉ toàn thích hái "Hoa trên đỉnh núi" nhỉ?" Lộ Minh Trạch cười lạnh.

"Ý cậu là không bao giờ có cơ hội à?"

"Tức là tỷ lệ thấp đến mức giống như sao Hỏa va vào Trái Đất vậy." Lộ Minh Trạch nhún vai.

"Cậu không thể hiểu được đâu, cậu vẫn chưa đủ tuổi." Lộ Minh Phi nhìn chằm chằm vào Lộ Minh Trạch.

"Em không hiểu sao?" Lộ Minh Trạch cũng nhìn lại cậu.

"Cậu không thể nào hiểu được cái cảm giác này đâu." Lộ Minh Phi bật cười, nhưng trong tiếng cười lại chẳng có chút gì là vui vẻ. "Suốt mười mấy năm qua, chẳng ai cảm thấy tôi là quan trọng cả, chẳng ai để tâm hôm nay tôi đã làm gì, thậm chí còn có còn tồn tại trên đời hay không. Lâu dần, tôi cũng bắt đầu tin rằng mình chẳng có chút giá trị nào. Nếu tôi biến mất khỏi thế gian này, liệu có ai nhận ra không? Có ai buồn không? Hay rồi cũng chỉ như một hạt bụi vô danh, lặng lẽ bị cuốn đi?" Cậu hít vào một hơi, nhưng dường như có gì đó nghẹn lại trong lồng ngực. "Ngày nào tôi cũng chỉ ngồi đó, ngẩn ngơ thơ thẩn hàng giờ, vì tôi không biết mình nên làm gì. Người ta bảo tôi không biết quý trọng bản thân, nói tôi chẳng có cảm giác giá trị tồn tại. Nhưng cậu nói xem, nếu bản thân tôi còn chẳng có sự tồn tại, thì giá trị đó đến từ đâu? Những suy nghĩ trong đầu tôi, ngoài chính bản thân tôi ra, chưa từng có ai lắng nghe. Tôi không có chỗ trong thế giới này, cũng không có ai thực sự quan tâm đến tôi. Những người ngoài kia có lẽ còn chẳng nhớ nổi tên tôi, nhưng họ lại có thể dễ dàng kết luận rằng tôi là một kẻ thất bại, một kẻ vô hình." Giọng cậu càng lúc càng khàn đặc, lẫn trong đó là một chút gì đó giống như sự cam chịu, nhưng đồng thời cũng giống như một tiếng thét trong lặng lẽ.

Lộ Minh Trạch lặng lẽ nhìn cậu.

"Rồi một ngày nọ, tôi cảm thấy như có ai đó đang dẫm đạp lên đầu mình. Nhưng tôi thậm chí còn chẳng có đủ sức để tức giận hay phản kháng. Tôi chỉ muốn ngồi im một chỗ, cứ thế bị chà đạp cũng được. Có khác gì đâu? Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa bật mở. Một tia sáng tràn vào. Một cô gái rất xinh đẹp, đi giày cao gót mười phân, diện váy ngắn sành điệu, phóng vèo vèo trên chiếc Ferrari sáng bóng. Cô ấy kéo tôi ra khỏi góc tối của mình, để tôi có thể ngẩng cao đầu trước mặt mọi người, để tôi—dù chỉ trong khoảnh khắc—không còn là một kẻ vô hình nữa." Lộ Minh Phi ngồi bật dậy, nắm chặt tay, ánh mắt lóe lên một thứ gì đó rất khó gọi tên. "Cậu biết không? Cái cảm giác đó… thật sự rất ngầu. Rất rất ngầu. Cả đời này tôi chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào ngầu đến như thế."

"Cô ta chỉ thương hại anh mà thôi." Lộ Minh Trạch thờ ơ nói. "Thương hại một cậu đàn em vô dụng, vì bản thân cô ta cũng từng trải qua cảm giác như vậy. Cô ta ghét cảm giác đó, nên mới giúp anh, chứ không phải là thích anh."

"Dù là thế, chính cô ấy đã kéo tôi lên từ vực sâu, bỏ công sức cứu tôi. Vậy mà tôi vẫn là một kẻ vô dụng sao?" Lộ Minh Phi nghiến răng, tức giận nhổ một bãi nước bọt. "Mẹ nó khốn khiếp thật! Tôi đã sống như một thằng phế vật vô dụng quá lâu rồi! Mỗi lần tôi thất bại, mọi người bảo tôi ngu ngốc. Mỗi khi tôi thành công, lại bảo tôi ăn may. Những người tôi coi trọng, họ coi tôi như không khí, hoặc coi tôi là trò hề. Cuối cùng, chỉ có một thằng nhóc ngốc nghếch có cái tên giống cậu là thực sự hiểu tôi, rồi khen tôi 'Hoàng hôn, em là một cô gái tốt!' mà tôi cảm thấy thật thảm hại. Đây là cái quái gì vậy, cái cuộc đời này?"

"Đây là cái quái gì vậy?" Lộ Minh Trạch lặp lại, giọng trầm và lạnh.

"Tôi là người mà NoNo đã kéo lên từ hố sâu, tôi không thể mãi là một thằng vô dụng được!" Lộ Minh Phi gằn từng chữ, ánh mắt bùng lên sự quyết tâm.

"Được rồi, đây là lý do tôi tồn tại. Nghe thật thảm hại, phải không? Nếu cậu muốn cười nhạo thì cứ cười đi, tôi không quan tâm. Cậu cười cũng đúng thôi, tôi chẳng có gì để so với Caesar hay Sở Tử Hàng. Tôi chỉ là một thằng vô dụng, chẳng có bao nhiêu ý nghĩa tồn tại. Nhưng tôi chấp nhận sự thật này! Nhưng, nếu cười xong rồi thì làm ơn—" Lộ Minh Phi đứng bật dậy, hít thật sâu một hơi, như để gom lại tất cả sự kiên cường còn sót lại trong mình, rồi gào lên:

"ĐÁNH THỨC TÔI NGAY! TÔI ĐANG GẤP LẮM!"

Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên kích động như vậy, chỉ là cảm thấy... rất nhiều điều đã muốn nói từ lâu, nhưng không ai có thể nghe. Nhưng tại sao lại phải nói với Lộ Minh Trạch? Để cậu ta biết mình cũng có lúc cảm thấy rất uất ức.

"Ước muốn của anh..." Lộ Minh Trạch nhẹ nhàng nói, "Không phải là muốn báo thù cả thế giới này sao? Lộ Minh Phi?"

"Vớ vẩn!" Lộ Minh Phi đáp lại, "Báo thù là có ý gì?"

Lộ Minh Trạch im lặng nhìn cậu, biểu cảm phức tạp, vừa như khinh bỉ, vừa như thương hại.

"Được rồi, em hiểu rồi, thật ra em có thể giúp anh." Lộ Minh Trạch từ từ gật đầu, "Nhưng có điều kiện."

"Điều kiện như nào?"

"Anh đã từng đọc Faust chưa?"

"Đọc rồi, là Trần Văn Văn giới thiệu cho tôi, à, cậu không biết cô ấy đâu, cô ấy là bạn học cấp ba của tôi."

"Không, em biết. Em là em trai của anh, Lộ Minh Trạch. Đương nhiên em biết người tên Trần Văn Văn, người mà anh nhắc đến cả nghìn lần rồi." Lộ Minh Trạch lạnh nhạt nói.

"Không có thời gian để đùa với cậu đâu! Em trai tôi cao 160cm, nặng 160kg, nhìn chẳng giống cậu chút nào!"

"Quỷ Mefisto và Faust đã đánh cược, Mefisto trở thành nô lệ của Faust, và khi Mefisto làm Faust thỏa mãn với những niềm vui trần thế, quan hệ chủ - tớ sẽ chấm dứt, và linh hồn của Faust sẽ thuộc về quỷ. Điều kiện của em cũng giống như vậy, em sẽ lập một khế ước với anh, em sẽ giúp anh thực hiện ước muốn..."

"Vớ vẩn thật! Cậu là quỷ ở đỉnh núi nào à? Muốn linh hồn tôi làm gì?" Lộ Minh Phi run rẩy, mở to mắt.

"Không phải linh hồn, em muốn đổi lấy thân thể của anh..."

"Biến đi!" Lộ Minh Phi không tự chủ được, hai tay ôm chặt ngực, nhìn từ trên xuống dưới Lộ Minh Trạch, không hiểu sao tên nhóc có vẻ ngoài lịch sự này lại có ý nghĩ dâm đãng như vậy.

Lộ Minh Trạch thở dài, lắc đầu: "Anh trong đầu chứa toàn những ý nghĩ kỳ quái gì vậy? Được rồi, ta dùng từ khác, em muốn lấy sinh mạng của anh, bao gồm cả thể xác lẫn linh hồn. Đối với những người không quan tâm đến linh hồn thì còn gì đáng kể chứ? Cứ sống như xác sống không linh hồn, có ý nghĩa không?"

"Đưa ra cái giá khá đắt như vậy, cậu có thể làm được gì?" Lộ Minh Phi nhìn cậu nhóc có vẻ bình thường, nhưng lại nói những câu điên rồ.

"Mọi thứ ư... không, phải là "Gần như mọi thứ"." Lộ Minh Trạch nhướng mày.

"Vậy có thể giết được tên Long Vương đó chứ?"

"Không dễ, nhưng có thể."

Lộ Minh Phi hít một hơi lạnh, nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Lộ Minh Trạch, nghe giọng nói đều đều của cậu, không khỏi cảm thấy chuyện điên rồ này thật sự có thể xảy ra.

"Nếu cậu làm xong, tôi sẽ lập tức chết sao?" Lộ Minh Phi dò hỏi.

"Nghe rõ đây, điều kiện giao dịch như sau, kẻ thù anh sẽ đối mặt là 'Tứ đại quân chủ' của Long Tộc: Vua của đồng và lửa, Vua của thiên không và gió, Vua của đại địa và núi, Vua của hải dương và nước. Vậy em có thể được triệu hồi bốn lần. Bây giờ em trở thành thú triệu hồi của anh rồi, nhưng mỗi lần triệu hồi sẽ tốn đi một phần tư sinh mạng của anh..."

"Độc ác thật đấy! Gọi cậu ra nói vài câu mà mất đến một phần tư sinh mệnh à? Cậu nói hay thế, tôi nhất định phải nghe cậu nói sao?" Lộ Minh Phi chen vào.

Lộ Minh Trạch thở dài, bất lực: "Ý em là, anh yêu cầu em làm gì thì em làm, rồi em mới nhận thù lao. Nếu em không làm được, đương nhiên em sẽ không nhận gì."

"Liệu cậu có đáng tin không?" Lộ Minh Phi liếc nhìn cậu.

"Lần nào em cũng giúp anh không phải một lần đâu, show me the flower, dùng rất ổn mà nhỉ? Hơn nữa anh cũng không cần hy vọng gì đâu, khi khế ước kết thúc, em sẽ có cách lấy lại sinh mệnh của anh." Lộ Minh Trạch nói, giọng bình thản, "Lặp lại một lần nữa khế ước của chúng ta: Em cho anh bốn lần triệu hồi em, giúp anh thực hiện bốn ước nguyện, khi tất cả ước nguyện đã được thực hiện, hoặc khi anh cảm thấy cô đơn trên thế giới này, khế ước của chúng ta sẽ chấm dứt, và sinh mệnh của anh sẽ thuộc về em."

"Cậu nói... tôi sẽ cảm thấy cô đơn trên thế giới này à?" Lộ Minh Phi ngạc nhiên, "Điều kiện này là sao? Cậu quyết định tôi cô đơn thì tôi sẽ cô đơn à?"

"Không, quyết định của em không tính, tùy thuộc vào anh quyết định chứ. Điều kiện này chỉ có hiệu lực khi chính anh thừa nhận mình cảm thấy cô đơn, và cũng không phải là kiểu cô đơn bình thường, mà là... cô đơn đến mức tuyệt vọng rồi." Lộ Minh Trạch nói, "Được không?"

"Vậy chỉ khi tôi thừa nhận mới có hiệu lực à? Nghe cũng hợp lý đấy." Lộ Minh Phi lẩm bẩm, "Cậu không giống một tên buôn bán gian trá."

"Anh chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận lập khế ước rồi à? Vậy anh đưa tay ra đây." Lộ Minh Trạch cười lặng lẽ, "Mấy nghìn năm rồi nhỉ, anh ngốc nghếch trong nhiều chuyện, nhưng trong chuyện này chưa bao giờ đồng ý với em. Cái cô gái gọi là NoNo đã thay đổi anh nhiều đến thế sao? Khiến anh sẵn lòng trả một cái giá đắt như vậy, đến mức bỏ đi cả giới hạn của mình."

"Đùa à, cậu tưởng tôi là đồ ngốc đến thế sao? Chỉ cần tôi dùng ba lần gọi cậu để giải quyết xong là được, không cần đến lần thứ tư, thật ra tôi chỉ cần một lần thôi, chỉ cần cậu giúp tôi trong tình huống khẩn cấp này, cậu nghĩ tôi muốn gặp cậu à? Không có chuyện ấy đâu, ma quái à, có làm không, nhanh lên!"

Lộ Minh Phi giơ tay ra, cắn chặt răng. Không hiểu sao, cậu cảm thấy sợ, sợ đến mức toàn thân run rẩy, như thể sắp mất đi một thứ gì đó. Nhưng cậu cũng sợ không thể kiên trì mà rút tay lại, rút lại thì NoNo sẽ chết. Cậu muốn hoàn thành giao dịch này nhanh chóng, cắt đứt mọi con đường lùi, không còn đường lui thì chẳng phải lo sợ nữa, ai đã nói vậy nhỉ, muốn vượt qua một bức tường cao, cách tốt nhất là ném mũ của mình qua trước, như vậy bạn sẽ có quyết tâm để trèo qua.

"Quyền lực là thứ khiến con người bị mê hoặc quyến rũ, một khi anh đã thử nắm quyền và sức mạnh, rất khó để chống lại cám dỗ, anh trai... anh đã rơi lọt vào bẫy của em rồi!" Lộ Minh Trạch đưa tay, vỗ mạnh vào lòng bàn tay Lộ Minh Phi, "Đây là khế ước đã lập của chúng ta, xong!"

"Anh trai?" Lộ Minh Phi ngây người nhìn đôi mắt của cậu thanh niên, như một hồ nước vàng nóng chảy lấp lánh.

Trong ký ức của cậu, Lộ Minh Trạch, chính là thằng béo béo chưa bao giờ gọi cậu như thế. Lộ Minh Trạch sẽ nằm trên giường nói lớn: "Lộ Minh Phi, đừng chiếm máy tính của em, em còn phải chat QQ!" "Lộ Minh Phi, đi lấy cho em một lon coca từ trong tủ lạnh!" "Lộ Minh Phi, đừng dựa vào áo lông của em, tránh ra, tránh ra, tránh ra..."

"Anh trai?" Nghe thật lạ, nhưng cũng thật quen, tự nhiên đến mức không thể giải thích.

---

“The Gathering(Sự Tụ Họp), đơn vị thị pháp, pháp lực vô hạn.” Lộ Minh Trạch vỗ lòng bàn tay lên trán Lộ Minh Phi. “Từ giờ phút này, kỹ năng này đã được giải phóng!”

“NoGlues(Không Có Keo Dính), đối thủ của anh sẽ không thể sử dụng Ngôn linh, hiệu quả tương đương với ‘Ngôn linh · Giới Luật’. Từ giờ phút này, kỹ năng này đã được giải phóng!”

“Cái này là sao? Truyền công ép buộc à? Chả có cảm giác gì cả.” Trán Lộ Minh Phi bị vỗ đến đau điếng, vang lên bôm bốp, cảm giác như Lộ Minh Trạch là một lang băm Mông Cổ dán cao dán cho cậu.

Cậu hiểu hai câu The Gathering và NoGlues, trong chế độ chơi đơn của StarCraft, chỉ cần nhấn phím “Enter” rồi nhập hai câu lệnh này vào là có thể bật hai chế độ gian lận khác nhau, tương tự như Black sheep wall, nhưng còn mạnh hơn nữa.

“Ngôn linh, là Ngôn Linh của anh đấy.” Lộ Minh Trạch nói.

“Ngôn linh của người khác đều là mấy câu Long Văn nghe như thánh ca siêu ngầu, sao của tôi toàn là tiếng Anh vậy?” Lộ Minh Phi cảm thấy không thể có chuyện gì hoang đường hơn thế.

“Dùng được là được rồi, anh quan tâm mấy thứ đó làm gì? Chỉ cần có thể niệm chú, anh còn để ý là cầm đũa phép hay cuộn báo chắc? Đúng rồi, hai cái này đều chỉ có hiệu lực tạm thời trong thời gian ngắn thôi. Tuy nhiên có một cái anh có thể giữ lại, vì một trong số chúng được anh tự mình giải phóng.”

"Ý là sao cơ?” Lộ Minh Phi ngớ người.

"Đừng · chết.”

Lộ Minh Trạch nói thật chậm, dường như muốn để Lộ Minh Phi nhìn rõ khẩu hình của cậu ta. “Trước khi đến đây, anh đã gào lên cầu xin 'Đừng chết mà’ không biết bao nhiêu lần. Anh rất muốn cô ấy không chết, đúng không? Nhưng anh có mong muốn, lại không có được sức mạnh. Nhưng giờ thì khác bởi anh có thể rồi. Sau khi dùng The Gathering, anh sẽ có được đủ sức mạnh để điều khiển thao túng sinh mệnh. đó là… đặc quyền của anh!”

“Sao lại… sao lại có cả Ngôn linh phiên bản tiếng Trung vậy?”

“Thật ra tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Hebrew cũng không phải là không thể có, nhưng anh chỉ hiểu tiếng Trung và tiếng Anh, nên đừng nghĩ nhiều làm gì.” Lộ Minh Trạch bắt đầu mất kiên nhẫn với mớ câu hỏi lằng nhằng của cậu. “Là huyết thống hậu duệ Long Tộc, tất cả sức mạnh đều tồn tại dưới dạng ngôn từ.”

“Có… sách hướng dẫn sử dụng không?”

“Không có, chỉ cần niệm ra là dùng được thôi. Đây vốn dĩ là gian lận mà, gian lận còn cần sách hướng dẫn à?” Lộ Minh Trạch lườm cậu. “Cuối cùng là gợi ý nhiệm vụ: Để gây sát thương lên Sơ Đại Chủng, chỉ có vũ khí luyện kim, hơn nữa phải là vũ khí luyện kim mạnh nhất!”

“Vũ khí luyện kim mạnh nhất sao? Là cái gì vậy? Chưa từng nghe qua! Là trang bị cấp đỉnh cao à? Nhưng tôi chỉ là một nhân vật cấp một mới lên đường, chưa có cơ hội vào phó bản cao cấp nào để lấy loại vũ khí đó đâu!” Lộ Minh Phi vô cùng tuyệt vọng.

“Nếu đây là một game online, thì đối với anh, không cần đi tìm đâu, bởi món vũ khí này đã nằm sẵn trong gói quà tân thủ của anh rồi. Chính là cái hòm mà Diệp Thắng đã tìm thấy, bên trong cái hòm đó có chứa tổng cộng bảy món vũ khí chí mạng, do Norton đích thân rèn vào công nguyên khai thủy. Theo lý luận của Luyện kim thuật, hắn đã giết chết kim loại bằng hoả diễm, rồi khiến nó tái sinh, rót vào đó nguyên tố tinh thần, tái tổ hợp, từ đó rèn thành vũ khí đủ để giết chết Long tộc – đồng thời cũng giết cả chính hắn.

Tên của nó là… ‘Thất Tông Tội’!”

"Có đúng thật không đấy? Đừng có ăn hiếp tôi không đọc Kinh Thánh, ‘Thất Tông Tội’ chẳng phải là một khái niệm trong Kitô giáo à?” Lộ Minh Phi vò đầu.

“Tôn giáo của loài người, thần thoại của loài người, tất cả đều là giả dối, chỉ là vỏ bọc để che giấu thời đại của loài rồng đã bị chôn vùi từ thời tiền sử. Đừng hỏi quá nhiều, nhớ kỹ là được!”

“Ồ.” Lộ Minh Phi gật đầu.

“Bảy thanh đao kiếm của ‘Thất Tông Tội’ được đặt theo bảy đại tội: ‘Ngạo mạn’, ‘Đố kỵ’, ‘Phẫn nộ’, ‘Lười biếng’, ‘Tham lam’, ‘Tham thực’ và 'Sắc dục’.” Lộ Minh Trạch nói, “Chúng phán xét thất chủng tội ác của nhân thế, còn đại tội giáng xuống Norton chính là ‘Phẫn nộ’. Anh nên dùng thanh ‘Phẫn nộ’, thanh nặng nhất!”

“Được, nhớ rồi. Nhưng mà… tôi chưa từng học qua khóa cận chiến nào cả… Thứ nặng nhất tôi từng cầm là dao bếp, không biết có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của cậu không.” Lộ Minh Phi thành thật nói, cậu cảm thấy linh hồn của kế hoạch đồ long này là Lộ Minh Trạch, còn cậu chỉ là người chạy vặt.

“Không cần kế hoạch. Trên chiến trường của chúng ta không có kế hoạch, chỉ cần dùng sức mạnh tuyệt đối, xóa sổ hắn đi.” Lộ Minh Trạch hờ hững nói.

“Nghe cứ như giẫm chết một con gián ấy.” Lộ Minh Phi le lưỡi.

Lộ Minh Trạch ngập ngừng một chút rồi nói: "Chán anh thâjt, thôi thì để chắc chắn, em tặng anh một món quà nhé. Trong thời gian ngắn, anh có thể sao chép và sử dụng một loại ngôn linh chỉ có tác dụng tạm thời. Nhưng không thể là ngôn linh quá cao cấp, quá mạnh thì anh không kiểm soát nổi đâu. Anh chọn đi.”

"Vậy của Caesar, được không?” Lộ Minh Phi nghĩ ngợi một chút.

“Của Caesar sao? anh chắc chứ? So với 'Liêm Dứu' của Caesar, ngôn linh ‘Quân Diễm’ số hiệu 89 của Sở Tử Hàng có sức sát thương lớn hơn đấy.”

"Tại vì dù sao cũng phải hiểu sơ qua mới bắt chước được chứ?”

“Được thôi, 'Liêm Dứu’, em sẽ mở phong ấn cho anh.” Lộ Minh Trạch nhẹ nhàng đặt tay lên trán Lộ Minh Phi, cậu có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm từ bàn tay đó.

Tia chớp lóe lên trong đầu, một số hình ảnh thoáng qua trước mắt cậu nhưng không sao bắt kịp được. Cảm giác sợ hãi bỗng nhiên ập đến theo bản năng.

"Thôi đi đi, Lộ Minh Phi! Phán xét đi! Đây là sân khấu của anh!” Lộ Minh Trạch bỗng nhiên gào to, không thể tưởng tượng một cậu trai trông như thiếu niên lại có thể phát ra giọng nói đầy uy nghi đến vậy, khiến từng lỗ chân lông co rút lại, như thể tránh né luồng khí lạnh thấu xương ấy.

Nhưng đồng thời, cậu ta lại làm một chuyện cực kỳ chơi khăm—cậu ta lao tới, tung một cú đá từ phía sau, sút thẳng Lộ Minh Phi xuống biển!

"Lần trước chúng ta đã hứa đừng có đẩy nhau nữa mà!” Lộ Minh Phi hét lên trong lúc rơi xuống màn nước đen ngòm.

“Lần này là đá.” Giọng của Lộ Minh Trạch vang lên, "Cố lên, anh trai."

---

Cậu mở mắt ra trong bóng tối, lại một lần nữa nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia, cùng mái tóc đỏ bồng bềnh như rong biển trôi trong nước.

Ngăn cách giữa hai người là một tấm kính dày 20 cm, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cái chết của cô ấy.

Ngực cô cắm sâu một mũi gai nhọn, sắc như một ngọn thương.

"Và chị cũng đã nói sẽ bảo vệ em mà, nhận người làm đàn em thì luôn phải trả giá một chút chứ.” Giọng nói vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng cô thì không thể nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Thật ra cũng khá thích cô ấy đấy, nhưng cũng chẳng thể gọi là yêu. Ngay từ đầu đã không có cơ hội để yêu, cũng chưa từng có cơ hội để hiểu rõ cô ấy. Cái thích ấy chỉ đơn thuần là cậu bị hút vào vẻ đẹp và sự ranh mãnh của cô, chỉ thế thôi. Mà cô cũng biết điều đó, đúng không? Một cô gái có thể chỉ bằng phân tích tâm lý mà nhìn thấu chủ nhân cũ của một căn nhà, sao lại không nhận ra chứ? Nhưng mà… như Lộ Minh Trạch nói, khoảng cách giữa họ xa đến mức như từ sao Hỏa đến Trái Đất. Khoảng cách ấy, có cố gắng thế nào cũng không thể rút ngắn được, có chạy thế nào cũng không đuổi kịp. Caesar thì tốt biết bao… Nếu anh ta là con gái, chẳng lẽ cậu có thể nhẫn tâm mà đá bay anh ta đi, chỉ vì anh ta để mắt đến cậu, Lộ Minh Phi sao?

Nhưng… cậu vẫn muốn cô ấy sống!

Lộ Minh Phi đặt tay lên cửa chuông lặn, môi mấp máy như thì thầm với chính mình: “Black Sheep Wall.”

“Cạch.” Một âm thanh nhỏ vang lên.

Cậu tung chân đá mạnh vào cửa, cơn thủy triều hung hãn nuốt trọn mọi thứ. Trong khoảnh khắc ấy, Lộ Minh Phi lao ra, ôm chặt lấy NoNo. Nhưng qua lớp đồ lặn lạnh lẽo, cậu không còn cảm nhận được chút nhiệt độ nào từ cơ thể cô. Nếu là trước đây, chỉ cần cậu dám ôm NoNo kiểu này, chắc chắn cô sẽ đáp lại bằng một cú đá tiễn cậu bay ra xa. Nhưng giờ đây, dù cậu có "lợi dụng" thế nào, cô cũng chẳng thể phản ứng nữa.

Bởi vì…

Cô đã không còn động tĩnh.

Lộ Minh Phi siết chặt cánh tay, giọng khản đặc: “Nhưng mà, em không thích con gái lạnh ngắt thế này đâu.”

“The Gathering.”

Những hình ảnh lóe lên như tia chớp xé rách bóng tối—Một con rồng khổng lồ giương cánh trên vách núi ven biển. Cây Thế Giới vươn cao đến tận thiên không. Chú gà trống trên ngọn cây cất tiếng gáy bi thương. Con rắn biển khổng lồ trồi lên từ lòng đại dương. Trên con thuyền nhỏ dập dềnh giữa cơn bão tố, một đôi mắt cô độc nhìn về phía xa.

Tại sao lại cô đơn đến vậy? Ai mới là người cô đơn đây?

Đôi mắt ấy… vô cùng quen thuộc.

Giống hệt NoNo!

Bàn tay Lộ Minh Phi vô thức siết chặt, như muốn vắt kiệt chút hơi ấm cuối cùng từ cơ thể cô để chứng minh rằng cô vẫn còn sống.

“Đừng… chết!” Cậu gào lên như một đứa trẻ ngang bướng.

Dù là một phần tư hay một phần ba sinh mệnh, dù là toàn bộ thân xác hay linh hồn—tất cả đều không quan trọng nữa. Cứ để khế ước chết tiệt đó có hiệu lực đi!

Thế giới như ngừng trôi trong một giây. Lộ Minh Phi cảm nhận được một thứ gì đó từ cậu lan ra bốn phương tám hướng, như những đợt sóng vô hình khuấy động cả đại dương—"Vực".

Máu tan vào nước, như vệt mực đỏ loang lổ trong màn đêm. Nhưng rồi chúng đột ngột rung lên, bị một sức mạnh khổng lồ hút ngược trở về vết thương của NoNo!

Lộ Minh Phi chết sững, không thể tin vào mắt mình. Trong thoáng chốc, cậu chẳng thể phân biệt đây là một ngôn linh chữa trị hay một sức mạnh thao túng thời gian. Tất cả trước mắt cậu chẳng khác nào một cuộn phim đang tua ngược—

Cây đuôi nhọn cắm vào tim NoNo bắt đầu rung lên. Long Vương đã nhận ra điều bất thường. Hắn đang vận dụng sức mạnh vô song của mình, muốn xé nát cô một lần nữa!

"Bớt đùa!” Lộ Minh Phi rống lên, âm thanh như xé rách làn nước.

Ngay khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận được—NoNo đã cử động.

Cơ thể cô chợt nóng rực lên, như thể trong huyết quản không còn máu mà là dung nham sôi sục. NoNo mở mắt! Cô giơ tay ra sau lưng, ngón tay siết chặt quanh chiếc đuôi xương đang cắm sâu vào tim mình, từng chút một… rút nó ra!

Tiếng xương nứt lách cách vang khắp toàn thân cô, xương cốt như đang nứt toác. Cô bóp mạnh—chiếc đuôi cứng như sắt bị bẻ gãy trong tay cô, rồi cô lạnh lùng thả nó trôi theo dòng nước.

“Cái… cái này… hiệu ứng gì thế này? Đây chẳng phải là ngôn linh kiểu ‘Hãy ban cho ta sức mạnh! Ta là She-Ra!’ trong Công chúa quyền năng sao?” Lộ Minh Phi chết lặng, tròn mắt sững sờ.

NoNo không nói gì. Cô chỉ nhẹ nhàng tựa vào vai Lộ Minh Phi, hai tay buông xuống, một lần nữa nhắm mắt, rơi vào hôn mê.

5d4547a7-666f-48af-ac1e-bd2990927b80.jpg

Lộ Minh Phi khẽ đè lên vết thương của cô, cúi đầu nhìn gương mặt say ngủ dưới ánh sáng mờ ảo của cô rồi thở dài. Khuôn mặt cô lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ..

"Này này, chị đừng có làm mấy chuyện khoa trương xong rồi lăn ra ngủ ngay như thế được không? Giỏi thì đi xử luôn con rồng kia rồi hãy ngủ chứ, sư tỷ!" Lộ Minh Phi nhìn về phía xa, nơi bóng đen mờ ảo của con rồng đang lượn lờ dưới nước bỗng duỗi dài ra, sau đó lao đi với tốc độ kinh hoàng mà biến mất. Lộ Minh Phi đương nhiên không nghĩ rằng nó bị thương rồi sẽ bỏ chạy. Loài này có cách tấn công rất giống cá mập trắng khổng lồ—luôn ẩn nấp trong điểm mù rồi bất ngờ phát động đòn công kích. Việc nó biến mất chỉ là màn dạo đầu cho một đợt tấn công mới.

NoNo bắt đầu ho sặc sụa, cơ thể cô run lên từng chập, nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Bọt khí trào ra từ khóe môi, đôi môi cô tái nhợt vì thiếu oxy

Lộ Minh Phi chẳng còn cách nào khác—Cậu lập tức tháo thiết bị thở của mình, nhét vào miệng NoNo, ép cô hít lấy chút oxy ít ỏi còn lại.

Cậu ngoái đầu nhìn về phía sau—ở đó, chiếc chuông lặn vẫn lơ lửng trong bóng tối. Một ý nghĩ lóe lên! Không chút do dự, cậu vặn chốt dây neo trên chuông lặn, tháo bỏ sợi dây nặng nề để nó chìm xuống đáy biển. Chiếc chuông lặn biến mất trong màn nước tối đen, mang theo sức nặng khổng lồ từng ghìm chặt sợi dây.

Lộ Minh Phi xiết chặt NoNo trong tay, tay còn lại dùng toàn bộ sức mạnh còn sót lại kéo lấy sợi dây.

"Mau lên nào! Các huynh đệ ở trên đó còn sống thì ráng kéo mạnh một chút đi chứ!" Lộ Minh Phi hét lên.

---

Caesar từ từ mở mắt, Anh không nhớ mình đã ngất từ khi nào. Thứ đánh thức anh không phải là âm thanh, không phải là ánh sáng—mà là một lực kéo. Sợi dây thừng nối với chuông lặn trong tay anh—nó vẫn ở đó! Ngay cả khi bất tỉnh, phản xạ trong cơ thể anh vẫn không chịu buông tay. Dây thần kinh căng cứng đến đau nhói, nhưng anh vẫn giữ chặt lấy nó bằng tất cả sức lực còn lại.

Caesar quay sang nhìn về phía Linh đang bất tỉnh bên cạnh, cơ thể cô gái Nga này không cứng rắn như vẻ mặt của cô, nhưng cô cũng không hề buông tay khỏi sợi dây thừng. Bàn tay cô vẫn siết chặt sợi dây thừng, khớp xương trắng bệch vì áp lực.

"Người cứng đầu trong cái học viện này đúng là không chỉ có một hai kẻ nhỉ." Caesar thầm nghĩ, cười nhạt.

Anh nghiến chặt răng, siết chặt sợi dây thừng! Cơn đau trên cơ thể anh vẫn chưa tan, cả tứ chi như muốn gãy vụn. Nhưng anh vẫn kéo. Từng chút một, từng centimet một. Điều khiến anh ngạc nhiên là—sợi dây nhẹ hơn hẳn so với trước đó! Không còn cảm giác như đang kéo theo cả một chiếc chuông lặn khổng lồ nữa.

Điều đó giúp anh kéo nhanh hơn rất nhiều.

---

"Ai mà đáng tin cậy dữ vậy?" Lộ Minh Phi mừng rỡ thốt lên.

Cơ thể bọn họ đang dần trồi lên trên. Nếu cứ theo đà này, trước khi lượng oxy còn sót lại trong bộ đồ lặn của cậu cạn kiệt—họ sẽ kịp thoát ra!

Nhưng khi cúi nhìn xuống dưới chân, trái tim Lộ Minh Phi như bị bóp nghẹt.

Dưới vực sâu đen ngòm, một luồng sáng màu vàng kim đang chảy xiết.

Thứ ánh sáng ấy chắc chắn không phải ánh nắng, không phải kho báu từ đáy biển, cũng không phải là ảo giác do thiếu dưỡng khí

Và cậu biết—chỉ có một kẻ duy nhất có thể phát ra thứ ánh sáng đó dưới biển sâu.

Long Vương Norton!

---

Hắn di chuyển xuống phía dưới Lộ Minh Phi, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công.

Lộ Minh Phi đã xem Discovery, biết rằng cá mập cũng hành động như vậy—ẩn mình trong vùng nước sâu, rồi đột ngột trồi lên, há miệng cắn "cạch cạch" vào chân người bơi, khó lòng phòng bị.

50 hải lý/giờ, còn nhanh hơn cả cá mập, mà hàm răng sắc bén kia thì chẳng biết mạnh hơn cá mập bao nhiêu lần. Lộ Minh Phi không tin rằng mình có thể thoát được—thứ bên dưới đó có trí tuệ còn vượt xa con người.

"Thôi nào, thật ra ta cũng đoán được rồi. Cũng giống như khi ngươi chơi nhiệm vụ đơn của StarCraft, ngay lúc bắt đầu, hệ thống sẽ cho ngươi ba đơn vị—một Marine, một Vulture, và một Tàu tuần dương. Nếu hệ thống đã đưa ra, vậy thì nghĩa là tất cả ba thứ đó chắc chắn đều sẽ phải dùng tới." Lộ Minh Phi hít sâu một hơi. "Ngươi nghĩ ngươi micro tốt đến mức nào? Chỉ dựa vào lính súng máy mà nghĩ có thể qua màn sao?"

Cậu nắm lấy sợi dây, siết chặt quanh cổ tay NoNo, thắt một nút thật chặt. Cuối cùng, suy nghĩ một lát. Trong khoảnh khắc, cậu đưa tay vỗ nhẹ lên mặt cô—lợi dụng được chút nào thì cứ lợi dụng, có lẽ đây là lần cuối cùng rồi.

"Sư tỷ à... lần này em thật sự thấy mình rất có nghĩa khí đấy..." Giọng cậu nhẹ bẫng. "nhưng chị có thể mở mắt ra nhìn em một chút không?" Cậu buông thả sợi dây trong tay, ngửa đầu nhìn NoNo như một thiên sứ bay lên thiên đường, còn bản thân cậu thì bị quả chì ở thắt lưng kéo chìm xuống địa ngục nước sâu đen kịt.

"NoGlues!" Cậu nói, khai mở Ngôn Linh thứ hai—đặc quyền đánh đổi bằng chính sinh mệnh.

Một nguồn sức mạnh vô song bùng phát từ tận sâu trong cơ thể và linh hồn cậu, cảm giác được thứ quyền năng cao vời, thậm chí còn siêu việt hơn cả thế giới, khiến cậu không khỏi cảm thấy niềm vui sướng tràn ngập trong từng mạch máu. Cậu vươn tay ra, chậm rãi siết chặt nắm đấm.

Lộ Minh Trạch từng nói rằng quyền và lực... giống như có thể bóp nát thứ gì đó trong lòng bàn tay.

Ánh sáng rực rỡ phía dưới đột nhiên yếu đi, dường như có thứ gì đó đang kìm hãm sức mạnh của Long Vương, khiến hắn không còn có thể dễ dàng bùng lên rồi phun ra ngọn lửa đủ sức để nung chảy mọi thứ kim loại như trước. Long Vương vùng vẫy điên cuồng vặn vẹo cơ thể, nhưng không tài nào thoát khỏi sự trói buộc của nguồn sức mạnh kia.

"Rất tốt, vậy thì so sức như những hiệp sĩ đi." Lộ Minh Phi nghiến chặt răng, đôi mắt bừng cháy. "May mà ta có món này, còn ngươi thì không!"

Cậu giật lấy chiếc hộp cổ xưa từ trên lưng, khẽ vuốt ve rồi lướt qua lớp vỏ ngoài lạnh lẽo.

"Đã là bảo đao chuyên dụng để đồ long, thì nhất định phải có phong thái của một 'Võ Lâm Chí Tôn' đấy nhé... đừng làm ta thất vọng!" Lộ Minh Phi nắm chặt hai bên hộp, cậu dốc hết sức lực kéo mạnh.

Lại kéo! Kéo thêm lần nữa! Dùng hết sức bình sinh mà kéo... nhưng nó không nhúc nhích.

Lộ Minh Phi cuống đến mức muốn nhảy cẫng lên, nhưng dưới nước thì chẳng thể có chân mà nhảy. "Khỉ thật! Bao nhiêu bí kíp hoành tráng đều đã dùng cả rồi, vậy mà lại không có cái nào giúp mình khỏe hơn một chút sao? Còn ký khế ước nữa chứ, kiểu dịch vụ này, chẳng nhân văn chút nào! Cái hộp nặng như thế, ai mà mở ra được đây?"

Dòng nước cuộn trào dữ dội, có một bóng đen khổng lồ đang điên cuồng lao đến với tốc độ cao.

"Haizz..." Tiếng thở dài của Lộ Minh Trạch không biết vang lên từ đâu. "Trên nắp hộp có một chỗ ẩn có thể bật ra đấy."

"Trên nắp hộp sao? Có hướng dẫn sử dụng đáng tin chút không đấy?" Lộ Minh Phi trố mắt, vừa lầm bầm với tốc độ nhanh nhất có thể, vừa mò mẫm trên nắp hộp.

Một rãnh lõm nhỏ—cậu thực sự sờ thấy điểm ẩn rồi!

"Kách!" Một âm thanh giòn tan vang lên, theo động tác bật miếng kim loại ẩn trong rãnh của Lộ Minh Phi, những linh kiện bên trong phát ra những âm thanh trong trẻo, rồi lập tức trượt ra ngoài, xếp thành hình cánh quạt.

"Một bộ... siêu đại hào Thụy Sĩ quân đao?" Lộ Minh Phi trố mắt, tim như đập loạn nhịp.

Bảy thanh đao kiếm—từ trọng đao có tạo hình trảm mã đao, đến trường đao Atkan lưỡi cong, kiếm thẳng cổ điển, cho đến đoản đao chỉ dài bằng cẳng tay—tất cả đều có đủ. Mỗi thanh danh đao cậu biết đến trên thế giới này, đều có một phiên bản tương ứng trong bộ đao kiếm này. Chúng hoàn toàn không giống như được rèn từ hai ngàn năm trước. Ngoại trừ những hoa văn phức tạp và thâm sâu trên bề mặt, thì ánh sáng ám kim sắc trên lưỡi đao, đường nét ngưng luyện trên thân kiếm, cùng với bộ cơ cấu tinh vi có thể chứa trọn bảy thanh đao kiếm—tất cả đều tinh xảo đến mức giống như bộ máy bên trong một chiếc đồng hồ cơ khí.

Một bộ siêu đại hào Thụy Sĩ quân đao, chuyên dụng để đồ long!

Lộ Minh Phi đưa tay rút thanh nặng nhất. Đao một lưỡi rộng ngang lòng bàn tay, sống đao thẳng tắp, chuôi dài đủ để hai tay cầm nắm—so với những thanh còn lại, đây mới thật sự mang phong thái của một thanh bảo đao chuyên dùng để đồ long.

"Chết tiệt! Cái này nặng kinh khủng thật đấy!" Cậu rút hai lần vẫn không được, sốt ruột đến mức suýt buột miệng chửi thề.

"Không sao, dù sao chỉ cần là vũ khí luyện kim là được đúng không? Kích cỡ không quan trọng, cứ kệ nó đi." Cậu đổi sang rút thanh ngắn nhất.

Dài hơn một thước, thân đao hơi cong, lưỡi đao có độ cong hoàn hảo, trên sống đao có một tia sáng lạnh lẽo lướt qua... Cầm lên cảm giác rất vừa tay, Lộ Minh Phi lắc lắc thử, cảm thấy cực kỳ thích hợp để... cứa ngang bụng mình.

"Sao... nhìn trông giống một thanh Wakizashi (Trảm Phúc Đao) thế này?"

Thanh đao này cực kỳ giống Wakizashi của các võ sĩ Nhật Bản dùng để mổ bụng tự sát. Bảy thanh đao kiếm, vậy mà thanh duy nhất cậu có thể cầm lên lại là thứ đồ đen đủi này.

"Thứ này... chẳng lẽ để dùng khi đồ long thất bại, thì tận trung tuẫn quốc à?" Bàn tay cậu run lên.

Thanh đao bắt đầu đập nhịp.

Không phải ảo giác—sự rung động từ thân đao không phải tiếng kim loại ngân vang, mà giống như bên trong nó có một trái tim đang đập.

Luồng ánh sáng màu vàng kim trên thân đao lưu chuyển ngày càng nhanh, sự rung động cũng trở nên mạnh mẽ hơn, đến mức Lộ Minh Phi bắt đầu hoài nghi—thứ cậu đang cầm trong tay không phải một thanh đao, mà là một con rồng!

Cậu sững sờ, thế giới bên tai bỗng chốc thay đổi. Một cảm giác vô cùng đáng sợ—từng tấc không gian khổng lồ xung quanh, từng dòng chảy tí hon vờn qua đầu ngón tay, từng âm thanh vặn mình nhỏ nhất của đại dương đều ùa thẳng vào trong não bộ, vang vọng không ngừng. Dòng nước cọ xát. Nhịp tim thoi thóp của đàn cá lẩn khuất đâu đây. Những bong bóng khí lặng lẽ nổi lên. Dưới một làn nước yên tĩnh như cõi chết, bỗng nhiên trở nên ồn ào chẳng khác gì một sân khấu náo nhiệt, gào thét với tiếng chiêng trống vang trời.

"'Liêm Dứu ư'?" Cậu chợt hiểu ra rồi—ngay khoảnh khắc cậu rút đao, "Liêm Dứu" đã được giải phóng.

Nhưng cậu lại không thể xác định được vị trí chính xác của Long Vương. Cậu đã dùng một cách nào đó để "đánh cắp" loại năng lực này, có thể cảm nhận được mọi thứ, nhưng lại không biết sử dụng nó. Lượng thông tin khổng lồ tràn vào đầu chẳng khác gì hàng triệu con dao nhọn cắt xé ý thức, chỉ khiến cậu càng thêm đau đầu, choáng váng đến mức súyt buông đao.

"Anh rút nhầm đao rồi, không nên dùng 'Tham Lam'." Giọng nói không biết đến từ đâu của Lộ Minh Trạch đột nhiên vang lên, quét sạch tất cả những tạp âm điên cuồng trong não cậu.

"Nói thì dễ lắm đấy, nhưng không rút ra nổi thì làm sao?" Lộ Minh Phi gào lên với gã môi giới ác quỷ vô hình chẳng biết đang ở đâu.

"Không kịp đổi nữa rồi, 'Thất Tông Tội' đã bị phong bế, tập trung tinh thần đi, 'Liêm Dứu' nằm trong phạm vi anh có thể điều khiển đấy." Lộ Minh Trạch nói, giọng không chút dao động. "Tập trung tinh thần!"

“Làm sao mà tập trung tinh thần được? Tôi sắp chết rồi!”

“Không, anh sẽ không chết đâu, Lộ Minh Phi… anh chắc chắn có thể làm được.” Giọng nói của Lộ Minh Trạch vang vọng trong hư không. “Chỉ cần nghĩ xem, lý do khiến anh phải làm như vậy.”

Mọi thứ trở về tĩnh lặng. Giọng nói của Lộ Minh Trạch, cả tiếng ồn ào do "Liêm Dứu” mang lại, đều biến mất. Lộ Minh Phi trôi nổi trong khoảng không trống rỗng, một nơi hoàn toàn tịch mịch, không còn âm thanh nào lọt vào tai.

“Này, Lộ Minh Trạch? Nói rõ ràng chút đi chứ?” Lộ Minh Phi dò dẫm lên tiếng.

Không ai trả lời cậu.

“Dịch vụ hậu mãi kiểu gì mà tệ thế này?” Lộ Minh Phi lẩm bẩm.

Lý do phải làm như vậy ư? Haiz... lý do thực ra rất đơn giản—chỉ là muốn ra vẻ một chút trước mặt người mà mình để tâm thôi, dù giữa họ chẳng có bao nhiêu liên quan.

Nhưng… đó đã là lý do rồi.

Vậy đã đủ chưa? Đủ không? Không đủ sao?

Nhưng đây chính là cuộc đời của cậu mà. Một cuộc đời được xây dựng chỉ từ chừng đó lý do thôi. Như một người làm vườn chẳng có lấy một chút tài cán, chỉ trồng được một bông hoa duy nhất... mà lại trồng ở tận vườn nhà người khác, trên sao Hỏa. Nhưng dù vậy, người ấy vẫn sẽ ôm chặt lấy chiếc kính thiên văn, ngày ngày dõi mắt ngóng nhìn xem bông hoa đó có còn tồn tại trong bóng tối lạnh lẽo của vũ trụ không, phải không? Bởi vì ngoài nó ra, họ chẳng còn gì cả. Chính vì thế, nó trở nên vô cùng quý giá, dù khoảng cách giữa họ xa tận từ Trái Đất đến sao Hỏa.

Lộ Minh Phi mở mắt.

Những âm thanh cuộn trào như sóng biển dữ xô bờ lại tràn vào tai, vang dội như tiếng trống trận giữa chiến trường nổi lên, như hàng ngàn đàn quạ cùng lúc vỗ cánh bay vút lên bầu trời. Một thứ hỗn loạn khủng khiếp đè ép lên màng nhĩ cậu, tựa như hàng triệu tảng đá khổng lồ rơi xuống từ hư không. Nhưng đâu đó giữa những tạp âm ấy, có một thanh âm khác biệt.

Lộ Minh Phi dốc hết sức lực, điên cuồng cố gắng tách từng âm thanh ra. Chắc chắn phải có một âm thanh bất thường nào đó. Bởi chính từ hướng đó, Long Vương Norton sẽ lao đến với tốc độ 50 hải lý/giờ. Giữa hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu âm thanh, nhất định phải có một âm thanh thuộc về nó. Giống như những nhà thiên văn học kiên trì quan sát bầu trời hàng chục năm chỉ để tìm kiếm một thiên thể mới. Nhưng cậu chỉ còn lại vài giây mà thôi.

Những giây cuối cùng, một cậu bé nâng kính thiên văn lên, dõi theo quan sát bông hoa mà mình đã trồng trên sao Hỏa xa xôi. Cậu có thể nhìn thấy nó không?

Liêm Dứu bay lượn, bầy quạ quay về tổ.

Mọi âm thanh đều bị loại bỏ.

Lộ Minh Phi ngẩng đầu, dường như trông thấy con Liêm Dứu cuối cùng... đang bay trở về trên bầu trời, mang theo một âm thanh cuối cùng.

Và ngay giây phút đó, đứa trẻ kia... thông qua kính thiên văn đã nhìn thấy bông hoa mà mình chăm sóc, nó đang nở rộ trên sao Hỏa xa xôi!

Lộ Minh Phi nắm chặt chuôi đao bằng cả hai tay—và đâm thẳng mạnh vào bụng mình!

Cậu bị một cú va chạm trực diện, cơn đau bùng nổ như thể bị một quả đại bác bắn trúng ngực cậu, khiến toàn bộ ngũ tạng lục phủ đều đảo lộn như bị xé toạc. Cậu bị hất văng ra sau với tốc độ cực nhanh đến mức giống như thể đang lao ngược trên một chiếc tàu lượn siêu tốc mất kiểm soát.

“AAAAAA—!!” Lộ Minh Phi hét lên bằng tất cả sức lực.

Không phải vì tốc độ kinh hoàng đáng sợ của cú va chạm kia, mà vì cậu đang ôm chặt một sinh vật có làn da xám xanh.

Ôm một người không có gì to tát cả. Nhưng điều tồi tệ hơn là... bên dưới “người” này lại còn mọc ra một cái đuôi rồng…

Cậu đã ôm chầm lấy Long Vương Norton.

Mà Long Vương Norton cũng đang ôm chặt cậu.

Nếu là những bộ móng vuốt khổng lồ kia, chỉ cần hơi siết một chút thôi, toàn bộ xương cốt của Lộ Minh Phi sẽ vỡ vụn như cát bụi. Nhưng ngay trong khoảnh khắc va chạm, con Liêm Dứu cuối cùng đã mang về thông tin chính xác.

Lộ Minh Phi co người lại, trong từng mili giây ngắn ngủi, tinh chỉnh từng góc độ hoàn mỹ nhất, với một tư thế tinh tế nhất—cậu đối đầu trực diện với Long Vương! và ôm chặt lấy cơ thể của nó.

Điểm yếu duy nhất của Long vương... chính là bản thân hắn.

Dù sao cũng chỉ là dung hợp, chứ không phải trực tiếp sinh ra, cơ thể con người vẫn là cơ thể con người, xương cốt và cơ bắp cũng không hề trở nên bất hoại. Hai người họ ôm chặt lấy nhau như những người bạn cũ, nhưng lại không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào. Cái đuôi dài nguy hiểm kia e ngại thân thể Long vương, chỉ dám vung vẩy xung quanh mà không dám tiếp cận.

Đúng là bạn cũ, Lộ Minh Phi nhận ra gương mặt ấy.

"Lão Đường! Là tôi đây!" Lộ Minh Phi hét lên với Long vương, cậu không cần biết Lão Đường có nghe hay không, chỉ cần hét ra, chỉ cần gọi tên ấy… "Sao ông lại ở đây?! ông còn nhớ tôi là ai không?!"

Đôi đồng tử vàng rực đầy phẫn nộ của Long vương trừng mắt nhìn thẳng vào cậu, như thể muốn nuốt chửng cậu ngay lập tức.

"Lão Đường… sao ông lại thành ra thế này? Ông…" Lộ Minh Phi run lên. Cậu không sợ. Không phải vì Long vương đáng sợ. Mà vì…

Người này, chính là Lão Đường sao?

Lộ Minh Phi cảm thấy tất cả chuyện này thật đau lòng, giữa cơn hỗn loạn trong tâm trí, cậu buột miệng nói năng lộn xộn, "Ông nhìn xem... ngay cả quần áo ông cũng không mặc nữa..."

Bàn tay Long vương siết chặt cổ họng cậu, gần như bóp nát khí quản của cậu.

Lộ Minh Phi không thể nói được nữa, sắc mặt dần tái nhợt.

Cậu không kịp thở. Không kịp vùng vẫy. Chỉ thấy ánh mắt lạnh băng của hắn, trống rỗng đến đáng sợ.

Hắn đã không còn là Lão Đường nữa.

Hắn… là Long Vương.

Hai người bọn họ lăn lộn giằng co giữa dòng nước đen ngòm, thân thể không biết sẽ trôi dạt về đâu. Trong cơn choáng váng, Lộ Minh Phi bỗng nhớ ra – lẽ ra họ không nên ở đây. lẽ ra bọn họ phải đang ngồi ở trên một chuyến xe khách Greyhound chạy dọc băng qua những con đường cao tốc liên bang bất tận ở nước Mỹ, vừa đi vừa hát những bài hát dở tệ, cũng không biết điểm đến là đâu. Đến thị trấn nào đó đẹp thì họ sẽ nhảy xuống xe dạo một vòng, mua một cái xúc xích nóng ngồi xổm giữa khói xe mà ăn, rồi lại đợi chuyến Greyhound khác tiếp theo chở họ để tiếp tục trôi dạt đến một nơi xa hơn nữa. Lão Đường từng nói... Greyhound và xúc xích nóng là hai thứ mà cậu ấy có thể đảm bảo.

Thế mà giờ đây, hắn đang bóp cổ cậu.

Sao lại thành ra thế này? Lão Đường sao lại không để ý đến cậu nữa?

---

Không biết đã trôi qua bao lâu, bọn họ lơ lửng trong làn nước sông, thân thể cậu mềm nhũn, chỉ còn đôi mắt xám chì vô hồn của Long vương đang lặng lẽ nhìn Lộ Minh Phi. Rồi... hắn chậm rãi buông tay, thả Lộ Minh Phi ra.

Cậu vươn tay, nhưng chỉ nắm được khoảng không.

"Xin lỗi ông… ý tôi là… tôi thật lòng không cố ý." Giọng Lộ Minh Phi khô khốc, vỡ vụn như một lời thú tội "Thật sự không cố ý mà…"

Cậu cởi dây lưng, dây lưng mang theo quả chì kéo nó chìm xuống đáy nước, còn cậu thì... từ từ lặng lẽ trôi nổi lên, ngày càng rời xa Long vương.

Máu đen như mực loang ra dần trong dòng nước, cơ thể lạnh lẽo nặng nề của Long vương chầm chậm chìm xuống. Trên bụng hắn, một thanh đoản đao màu vàng thẫm đang cắm sâu vào.

Lộ Minh Phi nghẹn thở. Cậu muốn hét lên. Muốn làm gì đó. Nhưng không kịp nữa. Bỗng nhiên cảm thấy đau lòng đến mức muốn khóc.

Lão Đường không còn nữa.

---

Caesar dùng chút sức lực cuối cùng kéo NoNo ra khỏi mặt nước. Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt xanh băng của anh bỗng sáng rực lên như bốc cháy. Anh không nói một lời, chỉ lao tới ôm chặt lấy cô vào lòng, toàn thân thể khẽ run rẩy.

"CÓ AI KHÔNG?! CÓ AI KHÔNG?!" Anh hét lớn, "BỘ CẤP CỨU! CẦN BỘ CẤP CỨU NGAY!!!"

Trên mặt nước không xa, một cái đầu người trồi lên, giơ tay cao hét lớn: "Có người đây! Có người đây!"

Lộ Minh Phi bám lấy mạn thuyền thở hổn hển, thực sự là đã dốc cạn hết sức lực, ngay cả sức để trèo lên thuyền cũng không còn. Caesar nhìn cậu từ trên xuống dưới, bộ đồ lặn trên người Lộ Minh Phi rõ ràng nhỏ hơn một cỡ, còn NoNo thì được vớt lên chỉ mặc mỗi bộ bikini, lộ ra một mảng làn da thịt lớn nhợt nhạt dưới ánh trăng.

"Chúng tôi ở dưới nước… đổi quần áo một chút… nói chung tình huống rất phức tạp! Có cơ hội sẽ kể sau!" Lộ Minh Phi thở dốc căng thẳng, cố nói một câu giải thích.

Những người mang hộp cứu thương chạy ào lao đến vây quanh Caesar và NoNo, không ai buồn để ý đến Lộ Minh Phi. NoNo toàn thân đẫm máu trở thành người được ưu tiên cứu chữa.

Hai cánh tay Lộ Minh Phi mềm nhũn như sợi mì, thử mấy lần cũng không thể leo lên thuyền, chỉ có thể nổi lập lờ trong nước, cố gắng vươn cổ ra nhìn NoNo qua khe hở giữa đám người.

"Cô ấy tỉnh rồi! Cô ấy tỉnh rồi!" Có người hét lên.

Giữa ánh lửa, NoNo chậm rãi mở mắt, tựa như thể một linh hồn từ cõi chết trở về. Caesar mừng rỡ ôm chặt lấy cô trong vòng tay, trái tim anh rối loạn, NoNo nhìn anh rất lâu, dường như cuối cùng cũng nhận ra anh là ai, rồi... cô nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve má anh, khẽ mỉm cười.

"Anh ở đây à." NoNo nhẹ giọng nói xong câu này, rồi lại ngất đi một lần nữa. Caesar ôm lấy đầu cô vào lòng, một giọt nước mắt nóng bỏng bất giác lăn xuống trên gò má anh.

Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều vỗ tay. Hội trưởng hội học sinh Caesar Gattuso—người có thể đối mặt với Long vương với nét mặt vô cảm mà không chớp mắt—giờ đây lại rơi nước mắt.

"Đến đoạn nam chính và nữ chính cảm động hôn nhau kết phim hoành tráng rồi... Người không liên quan thì nên tránh sang một bên thôi..." Lộ Minh Phi nghĩ thầm, nở nụ cười nhạt, trong lòng chua chát có chút cay đắng, "Nhưng mà ai kéo tôi lên với chứ..."

---

Sakatoku Mai giơ ống nhòm hồng ngoại lên, nhìn về phía làn hơi trắng. Lờ mờ trong màn sương, có thứ gì đó nổi lên trên mặt sông, quằn quại gắng sức vặn vẹo cơ thể bơi về phía bờ bên kia.

"Bị trúng trực diện một quả ngư lôi phong bạo mà vẫn còn sống được, có lẽ thật sự chỉ có thanh 'Phẫn nộ' mới có thể giết chết được hắn mà thôi?" Mai tán thành khẽ nói, "Sinh mệnh cứng cỏi mãnh liệt thật đấy."

"Nhưng đến đây là kết thúc rồi!"

Viên đạn màu đỏ sẫm lướt vào trong nòng súng, kim hỏa kích phát, một tia lửa mảnh dài lóe lên rồi vụt tắt nơi đầu nòng. Mang theo tiếng rít chói tai, viên đạn xé gió lao thẳng vào màn sương trắng.

Mai không cầm nhìn kết quả nữa, cô mở điện thoại, bấm số gọi đi:

"Nhiệm vụ hoàn thành. Vua Đồng và Lửa—Norton, tận diệt. Lộ Minh Phi, còn sống sót."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận