• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Màn 4 : Thanh Đồng Thành - Phần Năm

0 Bình luận - Độ dài: 3,662 từ - Cập nhật:

Sau khi khuôn mặt đồng hấp thụ máu, nó im lặng một lúc, rồi rẩ chậm rãi, từ từ mở miệng, giống như đang ngáp. Âm thanh đáng sợ chói tai của kim loại bị nung nóng, vỡ vụn và gào thét từ sâu trong tường đồng vang lên từ sâu trong bức tường, một lỗ hổng đen kịt có đường kính khoảng một mét xuất hiện trên tường đồng, trên và dưới lỗ hổng là những chiếc răng của khuôn mặt đồng, chúng chắc chắn không phải là răng người, mỗi chiếc đều sắc bén như dao găm.

"Đây là lối vào." Diệp Thắng thì thầm, giọng khô khốc.

"Thành tựu vĩ đại của thuật giả kim, dùng vật chất tinh khiết nhất để chứa đựng tinh thần, và sau đó làm thủ vệ cho nơi này," Mance không tỏ ra ngạc nhiên. Ông quan sát lỗ hổng một lúc, rồi nói, "Đây không chỉ là một cánh cửa. Nó là một linh thể sống, chỉ có máu của loài rồng thuần chủng mới có thể tạm thời làm nó thỏa mãn, các em có khoảng hai tiếng đồng hồ, linh thể sống này sẽ đóng cửa." Ông chạm nhẹ vào thành kim loại, đôi mắt phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ đèn pha.

"Khoảng hai tiếng?" Diệp Thắng cau mày nói, "Vậy mà lại không chính xác đến vậy sao? Nếu là khám phá mặt trăng, thầy có thể sẽ nói 'khoảng hai tiếng nữa chúng ta sẽ đến mặt trăng' à? Nơi này còn nguy hiểm hơn cả mặt trăng nữa đấy!"

"Vậy thì tiết kiệm một phút để thảo luận đi," Mance nhún vai nói, "Thầy sẽ giải trừ ngôn linh, sau khi đường hầm ngập đầy nước, các em có thể vào."

Đôi mắt vàng nhạt của đứa bé đã phai đi ánh sáng lấp lánh. Nó giơ ngón tay đang băng bó lên trước mặt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm một lúc, và rồi đột nhiên há miệng khóc lớn, tiếng khóc vang rền như tiếng sấm, đau lòng đến mức không thể tả.

"Ôi ôi ôi, đừng khóc nữa, bé yêu, cháu vất vả rồi." Mance thở dài như một người cha bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đưa tay vỗ về đứa bé, đặt nó trở lại trong túi bụng bộ đồ lặn, siết chặt khóa kéo. Tiếng khóc ngừng bặt, nhưng dư âm của nó vẫn còn vang vọng trong nước.

"Nhớ đấy, hai tiếng." Mance nhìn vào mắt Diệp Thắng, nhắc lại lần nữa, "Long vương Norton chưa đến giờ thức tỉnh, mục tiêu là tìm thấy trứng của nó, nhưng nếu không thể mang đi, thì phá hủy ngay." Ông ta đưa một chiếc hộp nhỏ bằng sắt đen cho Diệp Thắng, "Đây là thiết bị đặc chế từ bộ phận trang bị, thiết bị giả kim, có thể phá hủy trứng, tránh xa ít nhất 50 mét trước khi kích nổ nó."

Diệp Thắng nhận lấy thiết bị, cảm nhận sức nặng trong tay. Anh không nói gì, chỉ giơ ngón cái lên, Mance lại lặng lẽ đội mũ lặn. Ngôn Linh được giải trừ, quả cầu không khí khổng lồ quanh họ vỡ tan thành vô số bọt khí trắng xoá, nhanh chóng bốc lên trên, dòng nước ào ào đến khiến Diệp Thắng và Aki gần như không thể thở được. Thế nhưng, Mance, với tư cách là giáo sư, lại linh hoạt như cá, dùng sức đẩy vào tường đồng, lao lên mặt nước, đồng thời kích hoạt thiết bị hỗ trợ áp suất nước ở sau lưng, nhanh chóng rời đi.

Aki ngẩng đầu nhìn Mance dần dần biến mất ở xa, bóng tối trở lại, ánh sáng duy nhất là từ đèn pha trên mũ lặn của Diệp Thắng.

Aki đột nhiên cảm thấy lạnh, cái lạnh có thể phá hủy con người, cái lạnh của tận cùng thế giới.

Nơi này giống như một lối vào địa ngục.

Aki hít sâu, nhưng không thể xua đi cảm giác kinh hoàng đang dâng lên trong lòng.

"Diệp Thắng!" Cô vô thức quay lại gọi.

"Anh đây." Diệp Thắng đưa tay ra, bắt lấy tay cô qua lớp găng tay dày, cười.

Cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ anh.

Trước mặt họ, cái miệng trên bức tường đồng vẫn mở rộng, những chiếc răng kim loại sắc bén.

Bên trong—một đường hầm sâu hun hút, đen kịt.

Tựa như một cổ họng khổng lồ, sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai bước vào.

Aki nuốt nước bọt.

"Sẵn sàng chưa?"

Diệp Thắng không đợi câu trả lời. Anh đạp chân một cái, lao về phía trước.

Aki hít sâu, rồi cũng theo sau.

Họ lướt qua hàng răng kim loại, chui vào đường hầm đen kịt.

Ngay khi cả hai vừa lọt vào trong—

Cánh cửa phía sau họ đóng sập lại.

---

Mance leo lên mép tàu, những giọt nước từ bộ đồ lặn nhỏ xuống boong tàu thành từng vệt dài, ông tháo vây chân, không kịp cởi đồ lặn, chỉ giật mạnh chiếc mặt nạ lặn ra rồi vội vàng lao vào khoang trước.

“Tình hình?” Giọng ông sắc bén, đầy căng thẳng.

"Thông số sinh học bình thường, tín hiệu thông suốt, họ đã đi vào sâu bên trong, có rất nhiều tượng đồng, hành lang giống như một trạm vũ trụ, và còn có… nói chung là những thứ mà thầy không thể tin được, trời ạ, những ai chưa thấy tận mắt sẽ không bao giờ tin nổi được đâu!" Selma vội vàng chạy tới, mắt sáng rực, mặt đầy phấn khích.

"Chiếu lên màn hình lớn đi." Mance gạt phắt những lời hoa mỹ rồi nói.

Một đoạn video màu xanh đậm xuất hiện trên màn hình lớn, đó là những cảnh quay từ dưới nước mà Diệp Thắng và Aki gửi về. Trong tia sáng nhoè nhoẹt từ đèn pha, những gợn sóng nhấp nhô chiếu lên một món đồ đồng khổng lồ không thể tin nổi, hình tròn, xung quanh là một vòng cấu trúc sắc bén như nanh sói, vừa nhìn thấy đã khiến người ta liên tưởng đến nếu nó được ném đi, nó sẽ vẽ ra một đường cong kỳ lạ, xoay tròn trên cổ kẻ thù.

“Công nghệ thật kỳ diệu.” Mance nói nhỏ.

“Trông như một loại vũ khí xoay giống phi tiêu cắt cổ.” Selma nói.

“Không phải vũ khí, mà là bánh răng, một phần của hệ thống nào đó.” Mance chớp mắt rồi lắc đầu nói nhỏ.

Máy quay tiếp tục zoom ra, dường như là Diệp Thắng đang mang theo máy quay trên mũ lặn, từ từ di chuyển ra xa, đồng thời máy quay đã lên trên mặt nước.

“Bên trong vẫn còn một lượng không khí lớn, điều này sẽ giúp chúng ta có thêm thời gian.” Mance nói.

“Không, tỷ lệ oxy trong không khí rất thấp, sự đóng kín quá lâu khiến oxy bị tiêu hao bởi sự oxy hóa của kim loại.” Đại phó nói, “Oxy trong bình của họ vẫn chỉ đủ hỗ trợ 1 giờ 35 phút... không, 33 phút nữa.”

Chiếc bánh răng đồng thứ hai xuất hiện trong ống kính, sau đó là chiếc thứ ba, thứ tư... vô số báng răng đồng phủ đầy một bức tường đồng khổng lồ cao mấy chục mét, những chiếc bánh răng đồng cắn vào nhau, tạo thành một hệ thống cơ khí tinh vi đến mức siêu thực. Mance ngạc nhiên, liếc nhìn xuống cổ tay mình, ông đeo một chiếc đồng hồ Omega máy cơ.

“Đây là Diệp Thắng đang báo cáo trực tiếp, em cảm giác như mình đang bơi trong bộ máy của một chiếc đồng hồ.” Tín hiệu truyền về từ Diệp Thắng vang lên.

Mance hít sâu. “Đây là một cơ khí luyện kim,” Ông nói, "Nếu nhìn vào mức độ phức tạp này của nó, thì Long Vương Norton gần như là một kỹ sư cơ khí. Tuy nhiên điều này cũng không kỳ lạ, vì có ghi chép trong lịch sử Trung Quốc rằng người xưa có thể chế tạo ra những con chim gỗ biết bay trên không trung không bao giờ rơi. Chỉ còn 50 phút nữa, Diệp Thắng, Aki, nhanh chóng tìm kiếm tẩm cung đi.”

"Đã rõ, em cảm giác vị trí con 'rắn' đang quay gần em.” Giọng Diệp Thắng vang lên, căng thẳng hơn.

---

Anh sờ tay vào chiếc hộp sắt đen, quay đầu lại nói với Aki, “Em ở lại đây quay phim và lấy mẫu, anh sẽ đi tìm vị trí của con ‘rắn’ dưới chúng ta. Lưu ý dữ liệu sinh mạng của anh, nếu anh gặp vấn đề, không cần cứu anh, đầu tiên hãy rút lui ngay. Đây là mệnh lệnh của nhóm trưởng.”

“Vâng.” Aki đáp, ánh mắt đầy lo lắng nhưng vẫn kiên định.

“Em là thành viên nhóm, tuy có hơi ngốc, nhưng lợi thế lớn nhất của em là rất ngoan ngoãn.” Diệp Thắng mỉm cười, giơ ngón cái, rồi đạp mạnh chân, lộn người và lặn xuống dưới nước. Thanh Đồng Thành dưới nước là một loạt các lỗ hổng, mỗi lỗ hổng được nối với nhau bằng những đường hầm đồng, và phần lớn các đường hầm sau khi bị ngập nước đều nằm dưới mặt nước, như một tổ mối ngập nửa trong nước.

Aki ngẩng đầu nhìn lên, chiếu đèn pin lên trên, nhìn lên lỗ hổng này, không gian rộng lớn như một cung điện của một người khổng lồ, trần nhà được khắc đầy những hoa văn cổ xưa, đó là những cành lá của một cái cây cổ thụ khổng lồ, lá và cành uốn cong lại thành những ký tự bí ẩn không thể giải mã. Chúng không chỉ là hoa văn—chúng di chuyển chậm rãi.

“Long văn?” Aki bỗng nhiên hiểu ra đó là gì.

Cô lấy chiếc máy quay chống nước trong túi ra, cắt trần thành những mảng nhỏ và bắt đầu chụp ảnh, dữ liệu lập tức được truyền về tàu Maniakh.

“Sao lưu! Sao lưu! Đây là một phát hiện lớn bất ngờ!” Mance vui mừng xoa tay, sau Nicolas Flamel, đây là lần đầu tiên con người có được một khối lượng dữ liệu Long văn khổng lồ như vậy. Mặc dù tạm thời chưa thể giải mã, nhưng đối với Long Tộc, nơi mà sức mạnh được truyền tải qua chữ viết, đây là một báu vật vô cùng quý giá.

Những hoa văn phức tạp liên tục hiện lên trong màn hình quan sát của Aki. Những hoa văn này làm cô nhớ lại những gì mình thấy khi "Linh Thị" trong kỳ thi 3E, nhưng mức độ phức tạp còn lớn hơn, lá cây tụ lại giống như những khuôn mặt người, tách ra thì lại chính là những chữ cổ xưa đã biến mất từ lâu, quay ngược chiều kim đồng hồ trên trần. Cô muốn chụp thêm một số bức ảnh, nên giảm áp suất khí trong bình oxy, như vậy có thể kéo dài thêm một chút thời gian, và đợi Diệp Thắng.

Cô giảm lượng oxy xuống, tim cô đập nhanh hơn, không khí loãng đi, khiến đầu cô hơi choáng váng. Những hoa văn trên vòm trần trở nên mờ nhạt. Cô tạm dừng việc chụp ảnh, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ tỉnh táo.

“Aki, nhịp tim của cô đang tăng nhanh, cô ổn chứ?” Giọng nói gấp gáp lo lắng của Selma vang lên trong tai nghe.

“Không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi.” Aki đáp.

Cô nhét con dao gấp trở lại túi, mở mắt lần nữa rồi bơi nhanh về phía rìa hang động.

---

“Mất tín hiệu rồi!” Trên tàu Maniakh, Selma thốt lên hoảng hốt. Trên màn hình trống rỗng, dữ liệu truyền từ bộ đồ lặn của Aki đột ngột cắt đứt, không còn dấu hiệu nào. “Chúng ta vừa mất kết nối dữ liệu với Aki!”

Bên cạnh cô, Mance đứng sững lại trong giây lát, rồi lập tức hét lên: “THU DÂY! THU DÂY NGAY! CẢNH BÁO DIỆP THẮNG!”

Bộ máy ở đuôi tàu bắt đầu quay, thu hồi dây cứu sinh của Aki, bánh răng kim loại rít lên khi dây cáp bắt đầu quay trở lại. Mọi ánh mắt đều dán chặt vào màn hình.

"Không có lực kéo!” Selma ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt tái nhợt. “Dây cứu sinh của Aki lại bị đứt rồi!”

---

Diệp Thắng trồi lên khỏi mặt nước ngay cạnh Aki, nhanh chóng đỡ lấy cánh tay cô, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

“Anh quay lại rồi? Nhiệm vụ kết thúc rồi à? Em không nghe thấy tiếng nổ nào cả.”

Aki thở phào, ánh mắt cô quét qua khuôn mặt quen thuộc của đồng đội, cảm giác bất an vừa rồi ngay lập tức dịu lại.

“Vụ nổ diễn ra dưới nước, sẽ không gây ra động tĩnh lớn.” Diệp Thắng đáp, giọng điềm tĩnh. “Anh đã giải quyết xong. Thu thập nốt mẫu vật, rồi chúng ta rút lui. Thời gian không còn nhiều nữa.”

“Được thôi, em đã chụp xong toàn bộ hoa văn trên vòm trần.”

“Hãy thu thập thêm một số mẫu đồng nữa, mang về phân tích thành phần.” Diệp Thắng gật đầu rồi chỉ hướng về phía một bức tượng trên bức tường đồng cách đó không xa. “Chúng ta có thể thử mang thứ này về. Kiểu tượng này không giống các tác phẩm điêu khắc cổ đại Trung Quốc, mà có nguồn gốc từ châu Âu.”

“Được.” Aki để Diệp Thắng kéo mình bơi về phía bức tượng. Dòng nước lướt qua bộ đồ lặn của cô, mang theo hơi ấm nhẹ nhàng.

Bức tượng cao chưa đến một mét, hoàn toàn không thể so sánh với những bức tượng cao bằng người mà họ nhìn thấy khi bước vào Thanh Đồng Thành. Nó khoác một bộ trường bào phong cách Trung Hoa cổ đại, tay cầm một cây nha hốt chạm khắc long văn và đứng trên một cây cột đồng hình vòm. Đầu nó hơi cúi xuống, tỏ vẻ cung kính như một quý tộc lịch thiệp hành lễ. Nhưng điều kỳ lạ nhất là phần đầu: không phải đầu người, mà là một con rắn hổ mang. Cái cổ dài ngoằn ngoèo vươn ra từ cổ áo, trông vừa đột ngột vừa quái dị.

Một người có khuôn mặt rắn.

“Cái quái gì đây?” Aki quay sang hỏi Diệp Thắng.

“Anh cũng không biết. Có thể là một loại totem của loài rồng. Nhưng cứ mang nó về, sẽ có ích thôi. Em tháo nó xuống đi.”

Aki gật đầu, bơi về phía bức tượng. Khi đối diện với nó, cô bất giác sửng sốt—đôi mắt của tượng người mặt rắn được làm bằng bạc nguyên chất. Trên nền đồng đen sẫm, ánh bạc sắc lạnh khảm trên bức tượng chợt lóe sáng lên, như thể đôi mắt ấy vừa chớp lên một cái.

Aki cố gắng xua đi suy nghĩ kỳ quái. Chỉ là phản xạ ánh sáng thôi, cô tự nhủ. Khi làm việc dưới nước, điều quan trọng nhất là phải giữ bình tĩnh.

Cô vươn tay định nắm lấy cổ tượng người mặt rắn. Nó không nặng như cô tưởng—không mất nhiều sức, cô đã nhấc được nó lên.

Ngay lúc đó, một cái bóng bất ngờ trồi lên từ phía sau cô, đưa bàn tay lạnh lẽo chộp lấy cổ cô với tốc độ kinh hoàng đến khó tin.

Với kinh nghiệm nhiều năm làm việc dưới nước và khóa huấn luyện thể chất nghiêm ngặt tại Học viện Cassell, Aki không hề do dự—cô rút con dao gấp từ túi đồ lặn và xoay người chém thẳng vào cái bóng kia.

Đồng thời, cô hét lên: "DIỆP THẮNG! CẨN THẬN!"

Diệp Thắng mang theo một khẩu súng ngắn SSP-1 do bộ trang bị cải tiến của Nga.

Nhưng cái bóng kia còn nhanh hơn cả Aki và Diệp Thẳng. Hắn dùng một món vũ khí trong tay chặn lại con dao gấp của Aki, rồi giáng một đòn nặng nề vào đỉnh mũ lặn của cô, lực va đập choáng váng, nước lạnh tràn vào giác quan khiến cô lập tức mất đi khả năng phản kháng, tinh thần cô chao đảo. Theo phản xạ, cô lật người ra sau để tránh đòn tiếp theo, nhưng đã bị đối phương ôm chặt.

"DIỆP THẮNG! BẮN ĐI!" Aki hét lớn lên.

"Bắn ai cơ?" Cái bóng kia hỏi, một giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên tai.

Aki sững người. Đó là giọng của Diệp Thắng.

Trước đây, trong một buổi huấn luyện ở rạn san hô Great Barrier, bình dưỡng khí của cô từng gặp trục trặc dưới nước. Ngay khoảnh khắc sắp ngạt thở, chính giọng nói của Diệp Thắng đã kéo cô trở lại ý thức, cứu cô thoát khỏi cái chết.

Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cái bóng đen đang ôm chặt mình. Ánh sáng yếu ớt từ mũ lặn soi rọi lên khuôn mặt-đó là Diệp Thắng.

"Sao lại có hai Diệp Thắng?" Một nỗi sợ hãi khủng khiếp bùng nổ trong tâm trí cô.

Cô quay đầu lại, nhưng "Diệp Thắng" vừa đưa cô tới đây đã biến mất. Lơ lửng trong nước chỉ còn lại bức tượng đồng cao ngang người một bức tượng rắn mặt người. Không ai biết vì sao một bức tượng đồng lại có thể trôi nổi trong nước. Đôi mắt bạc được khảm trên khuôn mặt tối đen ấy lấp lánh một ánh sáng kỳ dị, còn miệng đầy răng nanh dường như đang cười nhạo.

Diệp Thắng thật rút khẩu súng SSP-1 ra, nổ súng bắn thẳng vào mặt bức tượng. "Khi anh quay lại, anh thấy em bơi đến đây, còn thứ đó cứ lặng lẽ trôi theo sau lưng em. Anh không hiểu vì sao, nhưng nó cứ theo em mãi, cho đến khi em chạm vào hệ thống đó."

Aki lúc này mới nhận ra dây cứu sinh và đường truyền dữ liệu của mình đã bị cắt đứt. Cô lần theo dây cứu sinh, sờ thấy một vết cắt mịn màng trên dây, không hề có gờ nhám-rõ ràng là bị cắt bằng dao.

Cô sờ đến thắt lưng của mình và bỗng nhớ ra... chính cô đã rút dao ra và tự tay cắt đứt dây cứu sinh!

"Trời ơi!" Aki run lên. "Là ảo giác sao?"

"Có thể là do những Long Văn kia," Diệp Thắng chỉ lên vòm hang. "Em liên tục chụp ảnh, tức là vô tình đọc chúng theo một thứ tự nào đó, dẫn đến việc em rơi vào trạng thái 'Linh thị', khiến tinh thần mất kiểm soát."

"Loại 'Linh thị' này... thật kỳ quái."

Xung quanh chợt vang lên những âm thanh rợn người, như có ai đó dùng hai tấm sắt gỉ cọ xát vào nhau ngay bên tai họ. Lúc này, âm thanh ấy đã khuếch đại lên hàng trăm, hàng ngàn lần.

Cả hai nhìn về phía bức tường đồng. Hàng vạn bánh răng đồng khổng lồ bắt đầu quay chậm rãi. Tiếng chuông lớn vọng khắp lòng hang, còn lớp gỉ sắt trên bánh răng không ngừng bong tróc. Những chiếc răng cưa cắn chặt vào nhau, phát ra âm thanh ken két đáng sợ.

Diệp Thắng ngước nhìn lên bóng tối sâu thẳm phía trên. Một quả chuông khổng lồ với hình dáng chưa từng thấy đang rung lên. Chiếc quả lắc bằng đồng xoay quanh trục, dao động qua lại.

Tượng rắn mặt người trên bức tường đồng cũng bắt đầu cử động. Chúng giơ những nha hốt trong tay lên, những chiếc cổ dài ngoằn ngoèo ngẩng lên nhìn chằm chằm vào vòm hang, tựa như một nghi thức hành hương cổ đại.

"Em đã kích hoạt hệ thống rồi." Diệp Thắng nhìn thanh đồng mà Aki vừa đẩy trước đó. "Anh không biết nó là gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt... Đây là một cái bẫy!"

Diệp Thắng siết chặt nắm tay.

Trong lòng anh dâng lên một cảm giác lạnh buốt.

Anh cảm nhận được con "rắn" mà mình để lại đang trốn chạy. Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Con "rắn" vốn là nô lệ trung thành của anh, luôn cư ngụ sâu trong ý thức của anh. Nhưng lúc này, một nỗi sợ hãi khủng khiếp đang buộc nó phải bỏ chạy khỏi chủ nhân.

Cơn đau dữ dội ập đến trong đầu Diệp Thắng. Ở nơi sâu thẳm trong ý thức của anh, những con rắn khác cũng đang hoảng loạn, cuống cuồng bò trốn, như thể muốn xé toạc đầu anh ra.

Phải rút lui ngay lập tức, đó là trực giác của Diệp Thắng.

Anh rút con dao gấp từ thắt lưng của Aki, đâm vào khe hở giữa hai chiếc bánh răng. Sức mạnh này thật đáng kinh ngạc, lưỡi dao của con dao gấp nano cũng cực kỳ sắc bén, con dao găm vào sâu hai inch vào bức tường đồng, hai chiếc bánh răng bị kẹp chặt vào con dao, không thể quay được. Cái chuông đồng khổng lồ lập tức chậm lại, nó mất đi động lực.

"Dù là cơ khí gì đi nữa, đều cần có động lực, cơ khí giả kim cũng không ngoại lệ." Diệp Thắng lớn tiếng nói, "Nhưng nhanh lên! Cả thành phố... hình như đã bắt đầu chuyển động rồi!"

Con dao gấp rơi xuống, chuông đồng khổng lồ phục hồi động lực, vang lên tiếng ầm ầm.

Cả thành phố đang sống dậy

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận