• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Màn 4: Thanh Đồng Thành - Phần Ba

0 Bình luận - Độ dài: 3,689 từ - Cập nhật:

Vào giữa màn đêm cuồng nộ, chiếc tàu kéo "Maniakh" quằn quại chao đảo dữ dội trên dòng sông Trường Giang.

Đây là cơn mưa lớn xối xả hiếm thấy vào mùa thu, mưa rơi như trút xuống nước, gió rít mạnh lên tới cấp 5, đến mức khiến bề mặt con sông cuộn trào, tất cả các tàu thuyền khác đều đã vội vã vào bờ tránh gió, trên mặt nước đen kịt loang lổ chỉ còn có ánh đèn xenon đơn độc của tàu "Maniakh" rọi xuyên qua trong màn mưa dày đặc, chớp lóe lên.

Giáo sư Mance, người cũng là thuyền trưởng của chiếc tàu này, đứng trước cửa sổ phòng lái. Những cơn mưa ào ạt đập vào kính cửa sổ dày đặc rồi vỡ tung ra, gió rít gào thét, thân tàu rung chuyển lắc lư theo từng đợt sóng cuộn, nhưng Mance vẫn vững vàng đứng đó, lặng lẽ, vững vàng, ông hút xì gà, chờ đợi tin tức. Trong ánh sáng lập lòe của những màn hình điều khiển, điếu xì gà trên môi ông bập bùng cháy đỏ, tỏa ra những làn khói uốn lượn.

Từ phía sau khoang tàu, có tiếng khóc của trẻ con vang vọng ra, yếu ớt nhưng không ngừng. Mance nhíu mày, giọng trầm thấp, "Đi xem đứa bé sao rồi, suốt ngày khóc, các cậu không ai biết dỗ trẻ con sao?"

"Giáo sư, các thành viên chủ chốt của Bộ Chấp Hành đều chưa kết hôn, ông hy vọng chúng tôi học cách chăm sóc trẻ con từ đâu?" Cô gái ngồi trước màn hình không ngẩng đầu lên, nói.

"Các cậu gọi tôi là thuyền trưởng, ngay bây giờ tôi là thuyền trưởng của 'Maniakh', không phải là giáo sư dạy thay của các cậu." Mance nhả ra một làn khói xì gà, đôi mắt phản chiếu ánh sáng màn hình, "Mỗi người phải ở lại vị trí của mình. Nếu chỉ có tôi là người đã kết hôn, vậy thì tôi sẽ đi xem đứa bé. Selma, chú ý theo dõi tín hiệu sinh học của hai người họ, nếu có bất cứ sự thay đổi bất thường nào, lập tức cắt đứt kết nối!"

"Hiểu rồi!" Cô gái Latinh Selma gật đầu trả lời.

"Thuyền trưởng, đã nhận được tín hiệu từ Cục Hàng Hải Sông Trường Giang, trong nửa đêm nay, bão sẽ tiếp tục mạnh, gió có thể sẽ tăng lên tới cấp 10, lượng mưa có thể lên đến 200mm. Đây là cơn bão lớn hiếm thấy, có thể sẽ kèm theo cả hiện tượng dông bão. Họ đang điều động trực thăng cứu hộ và khuyên chúng ta bỏ tàu ngay lập tức." Thuyền phó thứ ba nhấc tai nghe xuống nói.

Mance vẫn không quay đầu lại. Giọng ông vang lên, bình tĩnh, không một chút dao động:

"Trả lời họ rằng tàu Maniakh của chúng ta có độ chìm sâu, thân tàu hiện tại vẫn ổn định, có thể chịu được cơn bão, trên tàu có một vài bệnh nhân, không nên bỏ tàu." Mance nói rồi nhấc điếu xì gà khỏi môi, "Các cậu cũng không cần lo lắng, đây là tàu 'Maniakh', nó không phải là một con tàu kéo, nó là một chiếc chiến hạm, bão cấp 12 cũng không phải là vấn đề." Ông ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa, im lặng một lúc rồi tự lẩm bẩm, ánh mắt ông trầm xuống, "Nhưng cơn bão này làm tôi nhớ lại vùng biển băng ở Greenland mười năm trước... Mỗi lần gần những thứ này đều có cảm giác như sắp gặp đại họa." Ông khẽ thì thầm, giọng nói lẫn vào tiếng gió rít bên ngoài.

Không nói thêm một lời, ông sải bước rời khỏi khoang lái, đi về phía khoang tàu phía sau, khoang trước rất yên tĩnh, mọi người đều là những sinh viên của Học viện Cassell đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, mắt dán chặt vào màn hình, thao tác nhanh chóng và không tiếng động.

Trong tai nghe vang lên đều đặn tiếng nhịp tim của hai người, trong màn hình theo dõi nhịp tim của Selma, hai chấm sáng màu xanh lá vẫn đang liên tục nhấp nháy, cho thấy hai trái tim khỏe mạnh của họ vẫn đang đập bình thường.

… ít nhất là ở thời điểm hiện tại.

---

Dưới mặt nước, độ sâu 50 mét.

Ánh sáng từ đèn pha của họ không thể xuyên qua được nhiều khoảng cách trong nước sâu, chỉ có một dải ánh sáng xám xanh lơ lửng mờ ảo. Tầm nhìn chưa đầy ba mét, mọi chuyển động đều mang theo cảm giác chậm chạp. Hình dáng thanh mảnh của Sakatoku Aki nổi trên mặt nước ngay trước mặt Diệp Thắng, anh chỉ cần vươn tay ra là có thể nắm lấy cô ấy.

cbdb7848-595e-4f5b-b02f-2670914836fd.jpg

Diệp Thắng, Sakatoku Aki, đây lần hợp tác dưới nước thứ 27 của họ. Họ là bạn học cùng lớp tại Học viện Cassell, cùng vào Bộ Chấp Hành, đã làm đồng đội phối hợp lặn với nhau suốt năm năm, họ có thể đọc hiểu được suy nghĩ và trái tim của nhau chỉ qua một cái ánh mắt mà không cần nói một lời.

"Nghe nói tân sinh viên 'S' Lộ Minh Phi đã bắn hạ Caesar và Sở Tử Hàng ngay trong ngày đầu nhập học ở 'Ngày Tự Do'," Diệp Thắng nói, giọng Diệp Thắng vang lên qua hệ thống liên lạc, mang theo âm thanh rè rè đặc trưng của sóng âm dưới nước, "Lúc phỏng vấn, cậu ta không có biểu hiện gì cho thấy tiềm năng như vậy."

Aki không quay đầu lại, nhưng từ vị trí của mình, anh có thể thấy đôi mắt sau lớp kính lặn phản chiếu ánh sáng xanh của đại dương.

"Không biết NoNo đã dùng cách gì để thuyết phục cậu ấy." Giọng cô vang lên, bình tĩnh nhưng mang theo chút suy tư, "Bình thường cô ấy toàn nói linh tinh, nhưng đôi khi lại có nhiều ý tưởng hay."

Giữa họ có một đường truyền tín hiệu riêng, gắn chặt hai người lại với nhau.

Quả thật, NoNo đã từng nói linh tinh về một chuyện: Diệp Thắng và Aki không phải là người yêu, và theo quy định của Bộ Chấp Hành thì điều đó bị cấm. Bởi vì lặn sâu là một công việc cực kỳ nguy hiểm đến chết người, mỗi nhịp thở đều dựa vào bình dưỡng khí và một bộ đồ lặn làm từ vật liệu nano để chống lại áp suất nước tương đương hàng chục khí quyển đè nặng lên cơ thể họ. Họ chỉ có một sợi dây tín hiệu mỏng manh để duy trì liên lạc với thế giới con người, tâm trạng dễ trở nên căng thẳng. Chỉ cần một chút dao động trong tâm lý, chỉ cần một khoảnh khắc mất tập trung vì một cảm xúc sai lầm, nếu giữa đồng đội còn có thêm yếu tố tình cảm, sẽ dẫn đến những hậu quả không thể đoán trước.

Kỷ luật của Bộ Chấp Hành cấm tuyệt đối các thợ lặn làm việc chung dưới nước cùng nhau nảy sinh tình cảm cá nhân giữa nam và nữ, và quy định rằng việc vi phạm chính điều này đã dẫn đến thiệt hại nghiêm trọng trong chiến dịch tại vùng biển băng Greenland mười năm trước. Không ai biết rõ hành động năm đó là gì, nhưng hiện tại trong Bộ Chấp Hành không còn ai từng tham gia chiến dịch ấy, cho thấy kết luận có thể đưa ra là đội lặn đó đã thiệt mạng toàn bộ.

Diệp Thắng không biết những người đó đã trải qua điều gì.

Nhưng ngay lúc này, giữa dòng nước tối đen, anh cảm thấy một luồng hơi lạnh vô hình lướt qua da mình.

Họ đã đến đáy nước. Cơn bão dữ dội trên mặt nước vẫn đang gào thét, sấm chớp xé ngang bầu trời, vọng xuống qua lớp nước dày đặc 50 mét phía trên, mọi thứ chỉ còn lại những gợn sóng nhẹ nhàng mờ ảo. Khu vực này bị nhấn chìm do hồ chứa Tam Hiệp tích nước, vốn là một vùng đồi núi, những viên đá bị dòng nước mài mòn qua nhiều năm đã trở thành những hình tròn trơn láng, rất khó đứng vững. Diệp Thắng bật móc thép từ chân vịt, nhẹ nhàng đứng trên một tảng đá lớn, ánh sáng yếu ớt từ đèn lặn quét qua bề mặt trơn nhẵn, để lộ những vết rạn nứt mờ nhạt. Anh cúi xuống thò tay vào lớp bùn dưới đáy.

Anh giơ lên trước mặt Aki thứ mình vừa tìm được: một mảnh gốm cũ kỹ, rạn nứt theo thời gian với hoa văn cổ xưa, ánh sáng từ đèn lặn quét qua bề mặt sứt mẻ, làm nổi bật những hoa văn mờ nhạt – những dấu vết của một nền văn minh đã biến mất từ hàng thiên niên kỷ trước.

Aki vươn tay nhận lấy mảnh gốm để kiểm tra, lật qua lật lại trong lòng bàn tay, "Ít nhất cũng phải hơn một nghìn năm lịch sử, là thứ thuộc về văn hóa Thục trước khi bị văn hóa Trung Nguyên đồng hóa. Có khả năng đây là di vật của Bạch Đế Thành." Giọng cô lặng lẽ vang lên trong tai nghe.

"Lượng oxy không còn nhiều, đây có phải vị trí đã định không? Nhưng em không thấy bất cứ dấu vết nào của di tích Bạch Đế Thành." Aki nhìn thoáng qua chỉ số trên màn hình hiển thị, cô đảo mắt nhìn quanh, nhưng không thấy bất kỳ thứ gì có thể được gọi là "thành phố". Tất cả những gì hiện ra trong tầm nhìn chỉ là những tảng đá trơn láng, những dải cát mịn bị dòng nước cuốn trôi. Không có tàn tích đổ nát, không có dấu vết kiến trúc… Chỉ là một vùng đáy hồ lạnh lẽo và trống rỗng.

Bạch Đế Thành thực sự chìm dưới này sao?

"Norma, tôi cần quét địa hình bằng sonar." Diệp Thắng gọi.

"Đã rõ, chuẩn bị quét bằng sonar." Bộ xử lý trung tâm ở Mỹ ngay lập tức đáp lời.

Dưới ánh sáng lờ mờ, bản đồ sonar 3D được vẽ bằng những đường đồng mức màu xanh lá đậm dần hiển thị trên màn hình của Diệp Thắng và Aki, tạo nên một bức tranh ba chiều. Trong nước, sóng âm hiệu quả hơn ánh sáng rất nhiều.

Diệp Thắng trầm ngâm nhìn chằm chằm vào bản đồ sonar.

"Mặc dù chúng ta không nhìn thấy gì," Diệp Thắng giơ tay chỉ vào màn hình, "nhưng phía đông bắc và đông nam đều là núi, phần lộ ra khỏi mặt nước chính là Bạch Đế Sơn, còn phần chìm dưới nước là núi Xích Giáp Sơn, hai dãy núi này tạo thành một cấu trúc 'cửa'. Đối diện là một vùng trũng – nơi từng là sông Thảo Đường, chạy qua một vùng thung lũng rộng lớn. Theo phong thủy Trung Quốc, đây là nơi sơn long và thủy long giao nhau, tập trung khí âm dương, là nơi tốt để xây dựng thành phố. Di tích Bạch Đế Thành có thể ở đây, nhưng chúng ta phải tìm ra được lối vào." Anh ngẩng lên, nhìn sâu vào bóng tối trước mặt.

"Cho dù có lối vào, thì sau hàng ngàn năm, nó cũng đã bị phù sa phủ dày đến vài mét rồi." Aki mỉm cười, "Vì vậy, để tiết kiệm thời gian, vẫn cần nhờ anh đấy, làm ơn nhé."

"Mỗi lần xong đều mệt muốn kiệt sức." Diệp Thắng thở dài càu nhàu, "Anh cần một điểm cố định." Anh lẩm bẩm, kiểm tra thông số trên bộ đồ lặn.

"Chẳng phải em luôn là điểm cố định của anh sao?" Aki cười nhẹ, bơi ra phía sau lưng anh, cô bật móc thép từ chân vịt, bám chặt vào tảng đá gần đó, rồi vòng tay ôm lấy eo Diệp Thắng từ phía sau.

Không có một chút do dự.

Không có một giây chần chừ.

Đây là sự ăn ý tuyệt đối. Khi Diệp Thắng kích hoạt "rắn," anh sẽ trở nên mong manh yếu ớt hơn bất kỳ ai như một đứa trẻ sơ sinh, cơ thể anh gần như bị tê liệt, ý thức chìm sâu vào một trạng thái khác, một tầng nhận thức không thuộc về con người, có thể bị dòng nước cuốn đi hoặc bị dây tín hiệu quấn lại gây nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy, mỗi lần Aki đều ôm chặt lấy anh như vậy.

Diệp Thắng nhắm mắt lại. Trong "linh thị" của anh, một con rắn bất an đang quằn quại trong đầu, những lớp vảy lấp láng trong bóng tối ánh lên một màu xanh lạnh lẽo. Cơ thể Diệp Thắng khẽ run lên.

Anh hít sâu.

Ngôn Linh · Rắn

Diệp Thắng ra lệnh cho những con "rắn" trong suy nghĩ của mình. Từ sâu thẳm trong ý thức, đàn rắn tràn ra, chúng len lỏi luồn qua tứ chi, từng thớ thịt, từng mạch máu, từng đốt xương, và rồi cuối cùng ào ạt phóng ra ngoài và biến mất trong dòng nước.

Tàu Maniakh lập tức phát hiện một dòng điện sinh học mạnh mẽ bùng nổ tại một điểm dưới nước.

"Rắn" là năng lực Ngôn Linh của Diệp Thắng, đồng thời cũng là công cụ hỗ trợ của anh. Bình thường, chúng ẩn sâu trong ý thức của anh, chỉ khi được triệu hồi mới thức tỉnh. Như những trinh sát, chúng dò xét và khám phá mọi ngóc ngách xung quanh anh. Chúng không có hình thể thực, nhưng chúng tồn tại. Theo giải thích khoa học, "rắn" là một loại dòng điện sinh học, nhưng dưới góc nhìn của loài rồng, chúng giống như những nô lệ bị Diệp Thắng chế ngự, bị ép buộc phục vụ cho chủ nhân của mình.

Và trong môi trường dẫn điện tốt này, sức mạnh của "rắn" trở nên mạnh mẽ hơn nhiều lần. Hiện tại, khối nước khổng lồ của hồ chứa đã khuếch đại năng lực này, giúp anh giám sát mọi thứ trong phạm vi bán kính 5 km.

Chúng luồn lách, bò trườn trong màn đêm dưới đáy hồ, quấn quanh từng khe đá, thọc sâu vào lớp phù sa ngàn năm, xuyên qua những kẽ hở nhỏ nhất.

Chúng nhìn.

Chúng cảm nhận.

Ý thức của Diệp Thắng theo dòng chảy của những con rắn luồn sâu vào từng khe nứt dưới đáy hồ, xuống từng khe đá, thọc sâu vào lớp phù sa ngàn năm, xuyên qua những kẽ hở nhỏ nhất. Khi mở mắt, đôi mắt ánh lên màu vàng nhạt. Thông qua mắt của "rắn", thế giới trong mắt anh hiện lên như một mạng lưới chằng chịt những đường ống nhỏ li ti vô hình giao nhau, phân nhánh rồi kéo dài vô tận. Những con rắn len lỏi, trườn đi trong các đường ống ấy, vẽ nên một bức tranh hoàn toàn khác về thế giới dưới đáy hồ. Một màn sương xám dày đặc quánh.

Aki cảm nhận cơ thể Diệp Thắng trở nên lạnh ngắt. Đây là thời điểm anh yếu nhất: nhịp tim anh giảm xuống còn 30 nhịp/phút, nhiệt độ cơ thể hạ thấp đến mức báo động, và màu sắc trên khuôn mặt sau lớp mặt nạ lặn đã nhợt nhạt đến mức chỉ còn lại một sắc xám chết chóc, chỉ còn đôi mắt vàng nhạt là vẫn còn lóe sáng đầy bất an. Aki ôm chặt Diệp Thắng, cố truyền hơi ấm của mình cho anh. Cô luôn làm vậy mỗi khi anh kích hoạt "rắn", bởi cô hiểu rõ lúc này anh cần được bảo vệ.

Nhưng lần này…

Cô có cảm giác…

Họ đã đánh thức một thứ gì đó dưới đáy hồ.

---

Trên tàu Maniakh:

"Thuyền trưởng, Cục Hàng hải Trường Giang thông báo khu vực này có khả năng xảy ra động đất dưới nước cấp 5!"

Ngay lúc đó, tàu rung chuyển dữ dội. Màn hình sonar nhấp nháy loạn xạ, tín hiệu bị kéo giãn thành những đường cong méo mó.

"Chết tiệt, dự báo của họ lần này chính xác đến đáng sợ..." Mance nghiến răng.

---

Dưới nước:

"Ở phía dưới chúng ta khoảng 40 mét có một khối kim loại khổng lồ. Các con rắn của anh di chuyển cực kỳ nhanh ở đó, chứng tỏ đó là một khối vật liệu có tính dẫn điện rất cao," Diệp Thắng thông báo, giọng căng thẳng.

"40 mét bên dưới? Nhưng dưới đó toàn là đá, không cách nào có thể xuyên qua được lớp đá dày như vậy!" Aki kinh ngạc.

Đúng lúc đó, đáy hồ bắt đầu rung chuyển. Động đất dưới nước đã xảy ra. Cả Diệp Thắng và Aki đều cảm nhận được những cơn chấn động dữ dội từ khối đá dưới chân, và bụi mù từ đáy nước che khuất tầm nhìn của họ.

----

"Rút lên ngay! Đưa họ lên mặt nước!" Trên tàu Maniakh, Mance gầm hét lên khi thấy những đường rung động ngày càng mạnh trên màn hình sonar. "Thu dây! Nhanh lên!"

Động cơ quay rít lên trong cơn bão, sợi dây cứu sinh và dây tín hiệu màu đen bắt đầu thu lại với tốc độ tối đa. Nhưng lúc này, Mance nghe thấy tiếng sắc lạnh của kim loại đứt gãy phát ra từ ngoài, hòa cùng âm thanh của gió bão gào thét và tiếng mưa quất vào thân tàu, ngay sau đó, tốc độ quay của động cơ bắt đầu quay cuồng, mất kiểm soát. Mance sững người, đột nhiên thay đổi sắc mặt, ông lập tức nhận ra điều tồi tệ nhất đã xảy ra, tốc độ động cơ mất kiểm soát là do không còn lực kéo tác động lên nó, dây cứu sinh đã bị đứt.

---

Ánh sáng của đèn chiếu trong môi trường nước đục ngầu này chỉ như một đốm lửa nhỏ, chỉ đủ để chiếu sáng hai khuôn mặt tái nhợt. Diệp Thắng chỉ có thể ôm chặt Aki trong tay, cả hai đang rơi nhanh xuống với tốc độ kinh hoàng.

Ngay lúc này, một vết nứt khổng lồ lộ ra rõ ràng từ xa nhanh chóng tiến lại gần, như một lưỡi dao vô hình cắt xuyên qua, lớp đá dày hàng mét bị xé toạc và sụp xuống. Động đất đã xé toạc đáy nước, Diệp Thắng và Aki không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một lực áp suất khổng lồ từ trên đổ xuống, như một con sóng thần ngầm cao hàng chục mét ập xuống đầu họ.

Dưới đáy nước, áp suất từ bốn phía vốn là đồng đều, chỉ có một khả năng duy nhất khiến áp lực trên đầu đột ngột tăng lên, đó là dưới chân họ xuất hiện một hốc lớn. Hàng triệu tấn nước đang tràn xuống vào hốc đó, cuốn lấy họ và cả những tảng đá vào trong. Dây cứu sinh bằng vật liệu nano cũng không thể chống lại sức mạnh tự nhiên này mà bị xé nát như một sợi chỉ mong manh.

Không đường lui. Không lối thoát.

---

Phòng lái trên tàu Manikah yên lặng đến đáng sợ, Mance hai tay vắt chặt tóc kéo ra phía sau, cảm giác đau nhói tận gốc tóc, nhưng chẳng hề bận tâm.

Âm thanh từ loa phát ra tiếng rít điện gãy vụn không ổn định, tín hiệu bị mất, không rõ tình trạng sống chết của họ. Dây cứu sinh cũng là tín hiệu duy nhất kết nối họ với Diệp Thắng và Aki, đã bị xé toạc như một sợi tơ mong manh. Mance có thể đã mất đi hai học trò mà ông tự hào nhất, dù ông đã sớm nhận thức được khả năng này, vì đã từng xảy ra một sự kiện tương tự cách đây mười năm.

Tình hình dưới nước không rõ, liệu có nên cử người đi thăm dò cứu hộ? Hay là im lặng bỏ qua như lần ở biển băng Greenland? Mance căng thẳng suy nghĩ.

“Nếu thầy nhìn thấy một bức tường, không thể nhìn thấy điểm cuối, không thể chạm đến biên giới, thì đó là gì?” Ngay lúc ấy, một giọng nói bình tĩnh vang lên trong khoang tàu.

Mance giật mình ngạc nhiên ngẩng đầu, đó là giọng nói của Diệp Thắng.

Không thể nào!

“Đó là cái chết, em đã đọc trong một cuốn sách, bây giờ em hiểu rồi. Đây là Diệp Thắng, Aki và em vẫn sống, em đang dùng dòng điện của 'rắn' để giao tiếp với thầy. Chúng em đã đến cung điện của vua Đồng và Lửa Norton, xin trả lời.”

Đây là cách sử dụng đặc biệt của "rắn”, hiện chúng đang mang tín hiệu giọng nói của Diệp Thắng đi qua lại giữa đáy nước và tàu Maniakh như một sứ giả.

“Xác nhận thật không?” Giọng Mance khàn đặc, có lẫn chút run rẩy.

“Giáo sư, nếu thầy nhìn thấy bức tường đồng trước mặt em, thầy cũng sẽ tin mà thôi,” Diệp Thắng nói.

Bên dưới đáy nước, Diệp Thắng và Aki nắm chặt tay nhau, lơ lửng trong làn nước xanh lục u ám, ngước lên nhìn trên cao, ánh sáng đèn chiếu bị lạc trong dòng nước tối, bốn phía đều như nhau, không có phương hướng, không thấy điểm kết thúc. Chỉ có phía trước, nơi đó đứng sừng sững một bức tường đồng khổng lồ, kéo dài ra trên, dưới, trái, phải, trông không có lối ra, không có biên giới, vô hạn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận