• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Màn 2: Hoàng Kim Đồng - Phần Bốn

0 Bình luận - Độ dài: 3,543 từ - Cập nhật:

Ngọn lửa rồng nhỏ bé loé lên trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng tắt ngấm. Dung dịch formalin tràn vào cổ họng con rồng non, khiến nó quằn quại ho sặc sụa như người đang bị đuối nước. Đồng thời, nó cũng chẳng thể phá vỡ được chiếc bình thủy tinh. Dù mạnh mẽ vẫy đôi cánh màng, nhưng khi va đập vào thành bình thủy tinh, thậm chí không để lại một vết trầy xước, không vết nứt, không chút rung chuyển. Cuộc thức tỉnh kéo dài hàng trăm năm kết thúc nhanh chóng như khi nó bắt đầu. Không lâu sau, con rồng non đột ngột ngừng giãy giụa rồi lại cuộn tròn, hai mí mắt mỏng khẽ khép xuống, trở về dáng vẻ yên bình ban đầu, một lần nữa chìm vào giấc ngủ như thể chưa từng có gì xảy ra.

“AAAAAAAAAAAAA!” Cuối cùng, Lộ Minh Phi cũng hét lên được, lao vụt về phía sau như bị đạn bắn, ngón tay run rẩy chỉ vào chiếc bình thủy tinh.

“Đừng hét.” Giáo sư Guderian thì thào.

“THẦY KHÔNG THẤY SAO? THẦY KHÔNG THẤY SAO? VỪA RỒI NÓ SỐNG DẬY! NÓ SỐNG DẬY! LÀ RỒNG SỐNG! RỒNG THẬT!” Lộ Minh Phi gần như túm cổ áo ông già kia mà lay mạnh hét lớn, đầu óc cậu xoay cuồng như một vòng đu quay bị mất kiểm soát.

“Thấy rồi,” Giáo sư Guderian bình thản đáp, quay sang nhìn giáo viên Toyama Masashi, “Ông cũng thấy rồi, đúng không?”

Toyama Masashi tái nhợt mặt mày, chỉ biết gật đầu như gả mổ thóc, “Đúng vậy... nhưng đây thật sự không phải ý định của tôi, tôi không biết nó sẽ thức tỉnh ngay lúc này...” Đột nhiên, ông ta tăng âm lượng, gần như hét lên như thể bị ai đó giẫm vào đuôi, “CHUYỆN Gì ĐÂY? ĐÁM NGƯỜI Ở KHO TƯ LIỆU DÁN NHẦM NHÃN RỒI SAO? NGÀY THỨC TỈNH CỦA NÓ LẼ RA PHẢI LÀ NĂM 2077! HỌ DÁN NHÃN BỪA BÃI NHƯ VẬY SẼ HẠI CHẾT CHÚNG TA! VỪA RỒI NÓ PHUN LỬA RỒNG! LỬA RỒNG ĐẤY!”

“Cũng thật may là từ năm kia trường đã thay bình chứa bằng vật liệu nano, nếu không thì vừa rồi chắc chắn chúng ta đã bị nướng thành thịt xiên hết rồi...” Giáo sư Guderian đổ mồ hôi lạnh trầm ngâm. “Trời ạ, ngày thức tỉnh của nó là do tôi và giáo sư Manstein tính toán, không thể nào sai được... Trừ khi... trừ khi là 'Triệu hồi huyết thống’!”

Ông đột nhiên quay phắt lại, nhìn chằm chằm Lộ Minh Phi.

"Triệu hồi huyết thống sao?” Toyama Masashi sững sờ, rồi cũng quay sang nhìn chằm chằm Lộ Minh Phi.. Ánh mắt đó hoàn toàn là ánh mắt dành cho một quái vật.

Lộ Minh Phi cảm thấy như mình vừa bị ném vào trung tâm một bộ phim khoa học viễn tưởng.

“Khoan khoan khoan khoan—” Cậu vội vàng giơ tay. “Cái gì mà 'Triệu Hồi Huyết Thống’? Nghe giống chiêu thức trong game quá vậy?”

“Ngoài triệu hồi huyết thống ra, còn điều gì có thể khiến rồng thức tỉnh sớm chứ?” Giáo sư Guderian không để tâm đến sự kháng cự yếu ớt của cậu, kích động vỗ mạnh vào vai Lộ Minh Phi, ánh mắt rực cháy như đèn pha ô tô., “Chính huyết thống mạnh mẽ của em đã triệu hồi nó đấy, Lộ Minh Phi! Giờ thì em đã biết mình là một nhân vật vĩ đại thế nào chưa?”

Cả bả vai của Lộ Minh Phi như muốn sụp xuống vì bị ông ta vỗ mạnh Cậu há miệng, rồi lại ngậm vào, não bộ hoàn toàn quá tải, “Khoan! Khoan đã! Cái gì vậy? Đừng đổ lỗi cái sự cố nguy hiểm chết người này lên đầu em! Em đâu có làm gì!”

“Long hoàng chỉ cần nhìn vào đã có thể khiến con người khuất phục. Em không cần làm gì cả, vì em là một hậu duệ lai mang năng lực của rồng thế hệ thứ hai!” Giáo sư Guderian với giọng đầy tự hào hăng hái gật đầu.

“Lai cái gì? Cha em là con người, mẹ em cũng là con người! Thầy đọc ‘Liêu Trai Chí Dị’ nhiều quá à? Nghĩ rằng ở Trung Quốc toàn người rồng sinh con chắc? Đừng có nhìn em như thể em là sinh vật lạ ngoài hành tinh chứ!” Lộ Minh Phi phản bác.

“Không, cha mẹ em đích thực là con người, nhưng cả hai đều là hậu duệ mang huyết thống lai của rồng. Vì thế, huyết thống của em có chứa một tỷ lệ lớn huyết thống rồng.” Giáo sư Guderian và Toyama Masashi nhìn nhau, gật gù đầy thấu hiểu, “Dù sao thì em cũng sẽ biết sớm thôi. Ở học viện này, phần lớn mọi người đều là hậu duệ lai của rồng. Em biết trường phân cấp bậc thế nào không? Cái gọi là cấp bậc, chính là cấp bậc huyết thống! Sở dĩ em là cấp ‘S’, là vì huyết thống rồng trong em có độ tinh khiết cao!”

Lộ Minh Phi ngây người. Trong mắt cậu, Giáo sư Guderian bỗng hóa thành một con rồng già, sẵn sàng phun ngọn lửa chết người thẳng vào mặt cậu.

Còn Toyama Masashi… trông như một con rồng non sắp khóc.

Đây là nơi nào? Một học viện toàn hậu duệ lai của rồng? Thế khác gì cái tổ rồng chính hiệu? Còn cậu lại là... một con thỏ trắng nhỏ bé bị quăng nhầm vào trong tổ rồng! Huyết thống rồng của cậu tinh khiết? Sao một thanh niên thuộc loài có vú, trưởng thành lên dưới lá cờ đỏ, sao bỗng dưng đùng một cái lại bị xem là loài bò sát?!

"Nhưng tỷ lệ huyết thống rồng của em không vượt quá 50%, mà những học sinh có tỷ lệ vượt quá 50% sẽ không được nhận vào trường. Mặc dù họ có tiềm năng vượt xa người thường, nhưng huyết thống rồng sẽ dần đồng hóa họ, biến họ thành kẻ phục tùng loài rồng." Giáo sư Guderian giải thích.

Lộ Minh Phi hít sâu. "Các người có thù với rồng sao?”

"Không chỉ trường này, mà toàn nhân loại đều có thù với loài rồng," ánh mắt của giáo sư Guderian lóe sáng đầy bí ẩn, "Điều này sẽ được giải thích chi tiết trong môn học 'Long Tộc Phả Hệ'. Bây giờ em đã biết đến sự tồn tại của rồng rồi, có muốn tìm hiểu thêm không? Trường có cách! Mỗi môn học đều chứa đựng kiến thức về loài rồng. Thế nào? Hay là chọn môn học ngay từ bây giờ nhé?"

"Em không muốn tìm hiểu thêm! Có thể xin nghỉ học không?" Lộ Minh Phi giơ tay.

Giáo sư Guderian rõ ràng rất thất vọng, "Ừm... có thể thôi, nhưng trong thỏa thuận em vừa ký có điều khoản 'xóa ký ức'. Nếu rút lui, đoạn ký ức này của em sẽ bị xóa sạch. Em đã nhìn thấy thế giới thật, chẳng lẽ em không cảm thấy tiếc nuối sao?"

"Tiếc nuối cái gì chứ?" Lộ Minh Phi hỏi.

Toyama Masashi trợn tròn mắt.

"Ai mà không muốn biết thế giới thật chứ? Đó là một thế giới bao la mà cậu không thể tưởng tượng được. So với nó, thế giới mà cậu biết chỉ là một hạt gạo nằm trên cánh đồng hoang mà thôi." Toyama Masashi kêu lên.

Lộ Minh Phi đứng ngây người một lúc như thể sét đánh ngang tai, rồi lập tức lắc đầu, "Không, em không muốn! Em chẳng ngại làm một con sâu gạo béo ú đâu."

"Không chỉ xóa ký ức đâu nhé," giáo sư Guderian vỗ vai cậu một cách đầy ẩn ý, "Em thử nghĩ mà xem, bố mẹ em là hậu duệ rồng, chú dì em không thích em, thành tích học tập cũng chẳng có gì nổi bật, em chẳng có sở trường gì. Nếu giờ em bị xóa ký ức và bị gửi trả về Trung Quốc, rồi em sẽ phải học lại một năm để thi đại học. Đến lúc đó, em sẽ trở thành một con ma vật lý, một bóng ma lảng vảng giữa các lớp học, không ai biết vì sao em đột nhiên mất một năm cuộc đời."

Lộ Minh Phi lập tức cảm nhận được nỗi sợ hãi thực sự—nó không phải đến từ rồng, mà đến từ... thi lại đại học! Tưởng tượng cảnh mình vùi đầu vào sách vở, ôn luyện ngày đêm, đấu tranh với những con số vô hồn, cậu rùng mình.

Lão già này đánh trúng điểm yếu nhất trong lòng Lộ Minh Phi. So với những điều to lớn như "thế giới thật", áp lực học lại để thi đại học đối với cậu mới là thứ đáng sợ nhất, đáng sợ đến mức run rẩy.

Cậu ủ rũ, nói bằng giọng yếu ớt,, "Thôi được rồi, em sẽ học thử vài ngày vậy..."

"Tuyệt vời!" Giáo sư Guderian hứng khởi gần như reo lên, đôi mắt sáng rực như thể vớ được báu vật, "Thầy đã chuẩn bị sẵn kế hoạch đào tạo cho em từ lâu rồi! Học kỳ đầu tiên, thầy gợi ý em chọn các môn chuyên ngành như 'Long Tộc Phả Hệ Nhập Môn', 'Thiết kế ma động cơ giới cấp một', 'Hóa học luyện kim cấp một'. Môn ngoại ngữ thì học 'Cổ ngữ Nors'. Còn môn thể chất thì có thể chọn 'Thái cực quyền'. Như vậy em sẽ có được tổng cộng 13 tín chỉ, đảm bảo không ai trong tân sinh viên sánh bằng. Thầy sẽ biến em trở thành sinh viên cấp 'S' đầu tiên xứng đáng trong suốt 40 năm qua của Học viện Cassell!"

"Yêu cầu cao thế? Bố mẹ em đâu có hiểu con trai mình gì cả! Chẳng lẽ họ nghĩ em sinh ra là thần đồng sao?" Lộ Minh Phi cảm thấy hoàn toàn bất lực, nhìn chằm chằm ông già trước mặt, nghi ngờ liệu có phải ông ta đang lập kế hoạch biến cậu thành nô lệ học tập hay không. "Thôi được rồi, đừng vòng vo nữa. Vậy nếu em rớt môn thì sao?"

"Chỉ cần học lại thôi, miễn là không vi phạm nghiêm trọng nội quy thì Học viện Cassell không đuổi học ai cả. Có học sinh rớt môn suốt vài năm mà vẫn được thi lại đấy." Giáo sư Guderian nói với giọng an ủi, "Em còn nhớ Finger không? học năm tư suốt 4 năm rồi vẫn chưa tốt nghiệp... cũng chẳng ai đuổi cả."

Lời này không phải an ủi, mà là lời đe dọa công khai trắng trợn. Finger từng là một học sinh cấp 'A' đầy triển vọng, giờ bị hành hạ biến thành một kẻ lưu ban lang thang bệ rạc, còn đàn anh cấp 'S' thì tự sát bằng súng. Ở đây, logic dường như là: cấp bậc càng cao, chết càng nhanh! Lộ Minh Phi nghĩ thầm, có dự cảm không lành.

"Được rồi, em đồng ý, em ký đây. Nhưng còn một câu hỏi cuối cùng: Tại sao trường lại bắt buộc học tiếng Trung? Tại sao mọi người ở đây đều nói tiếng Trung? Lẽ nào rồng cũng vậy sao?" Lộ Minh Phi hỏi.

"Câu hỏi rất hay," giáo sư Guderian gật đầu. "Bởi vì theo kết luận của bộ phận nghiên cứu, những nhân vật tầm cỡ cấp vương hầu của long tộc, nơi chúng ngủ yên đều nằm ở Trung Quốc, và không lấu nữa chúng sẽ thức tỉnh. Vì vậy, Học viện Cassell đã đưa tiếng Trung trở thành môn học bắt buộc từ mười năm trước. Mỗi người trong các em đều gánh vác nhiệm vụ thâm nhập sâu vào lãnh thổ Trung Quốc để tìm và tiêu diệt Long Vương!"

"Không trách được sau khi tốt nghiệp lại là được phân công việc làm... Công việc này, chắc chắn tuyển dụng không ra người đâu!" Lộ Minh Phi kinh hãi nói.

"Nhưng chế độ đãi ngộ của trường rất tốt đấy! Trường thậm chí còn đóng bảo hiểm y tế cho em nữa!" giáo sư Guderian nói.

"Xin lỗi! Làm công việc đồ long mà không có bảo hiểm y tế thì sống sao nổi? Thế giới này còn công bằng không vậy? Công việc này nguy hiểm chết người! Giới hạn bảo hiểm cao nhất là bao nhiêu vậy? 50 triệu đô à?"

Giáo sư Guderian ho nhẹ một tiếng. "Không, là... vận chuyển thi thể em miễn phí về Trung Quốc."

"Cái gì?" Lộ Minh Phi trừng to mắt, chợt tưởng tượng ra cảnh một thi thể được phủ tấm khăn trắng, bị khiêng xuống máy bay, trên đầu dán một tấm thẻ nhỏ ghi cái tên quen thuộc: "Lộ Minh Phi".

Lộ Minh Phi bị giáo sư Guderian và Toyama Masashi mỗi người giữ một bên, áp giải ra khỏi văn phòng như một phạm nhân vừa bị tuyên án chung thân. Hai người này còn tỏ ra đầy hào hứng, vừa đi vừa vỗ vai cậu liên tục như thể đang cổ vũ một vận động viên trước trận đấu quan trọng, còn cậu thì cúi gằm đầu, lết từng bước một trông như một con gà ủ rũ bị vặt sạch lông, hoàn toàn không có ý chí phản kháng. Một nhóm công nhân mặc đồng phục sửa chữa hối hả xách hộp dụng cụ nặng trịch lướt ngang qua họ, có vẻ đang đi sửa chiếc cửa sổ vừa bị một khẩu súng PPK gắn theo súng máy bắn thủng một lỗ lớn bằng nắm tay. Rõ ràng, cái học viện này không chỉ có rồng mà còn có cả một đống vũ khí hạng nặng!

Ra khỏi tòa nhà mang phong cách thời trung cổ, bên ngoài là ánh mặt trời chiếu xuống bãi cỏ xanh mướt, con đường rải đá cuội đỏ thẫm uốn lượn giữa những tòa nhà tráng lệ trông như lâu đài. Xa xa, trên đỉnh nhà thờ, chim bồ câu nhàn nhã bay lên đậu xuống, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn trong tòa nhà. Đứng dưới ánh mặt trời, Lộ Minh Phi ít nhất cũng hồi phục được chút sức sống, chí ít là cậu vẫn cảm thấy  mình đang sống giữa nhân gian và vẫn còn sống và chưa bị ai ném vào chuồng rồng làm bữa trưa.

"Mẹ em..." Lộ Minh Phi hít một hơi sâu, chậm rãi mở lời.

Giọng cậu có chút run rẩy.

Cậu cảm thấy mình phải hỏi rõ ràng rốt cuộc cha mẹ cậu đóng vai trò gì trong vụ nhập học đầy hỗn loạn này. Cha mẹ nào lại nhẫn tâm đến mức nỡ đẩy đứa con trai duy nhất của mình vào chỗ chết? Hay là cậu được nhặt về nuôi từ một vụ tai nạn rồng tấn công? Nhưng hồi nhỏ đâu có cảm thấy gì khác lạ đâu.

Tiếng còi báo động chói tai bất ngờ vang lên, xé toang không gian, như hàng trăm bóng ma gào thét, âm thanh vang vọng khắp khuôn viên trường. Lộ Minh Phi sững người lại, còn giáo sư Guderian và Toyama Masashi ngay lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, rõ ràng tình hình rất căng thẳng. Không khí như đông cứng.

"A lô? Là không kích à?" Lộ Minh Phi đảo mắt nhìn trái nhìn phải. "Rồng tấn công à? Rồng biết không kích sao? À mà đúng rồi, chúng bay được mà!"

Lời vừa thốt ra xong, cậu mới nhận ra mình đã tiếp nhận hoàn toàn tư tưởng "thế giới này thật sự có tồn tại rồng" của học viện Cassell, đồng thời nhận thấy một điều kỳ lạ hơn là: khuôn viên trường rộng lớn như vậy, mà lại vắng lặng, không một bóng người, chỉ có cậu, giáo sư Guderian và Toyama Masashi đứng trơ trọi bên bãi cỏ. Dù đang trong kỳ nghỉ hè, sự yên tĩnh này cũng quá vô lý.

"Chết tiệt... Quên mất hôm nay là ngày gì rồi... Tìm nơi ẩn nấp mau! Bọn họ sắp bắt đầu rồi!" Toyama Masashi nghiến răng hét lên.

"Hay là quay lại văn phòng trốn đi!" Giáo sư Guderian nghiêm mặt hét lên.

Nhưng đã quá muộn, trên cầu thang của tòa nhà nhỏ phía sau họ xuất hiện một nhóm người mặc đồng phục tác chiến màu đen xông ra, tay cầm súng M4. Những công nhân bảo trì từ văn phòng lao ra, có vẻ định ngăn chặn, nhưng đối phương không nói không rằng, lập tức giương súng bắn. Những người thợ bảo trì cao lớn như đặc nhiệm vừa lao ra khỏi văn phòng đã lần lượt ngã xuống, máu trào ra trên bãi cỏ xanh mượt.

Cậu đờ người, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Cậu nghĩ rằng chế độ bảo hiểm vận chuyển thi thể về Trung Quốc của mình chắc sắp có dịp sử dụng rồi.

Trước khi nhóm người đó chĩa súng vào Lộ Minh Phi, Toyama masashi đã nhanh tay kéo cậu cùng giáo sư Guderian lùi vào một con hẻm nhỏ. Những kẻ xâm nhập mặc đồng phục tác chiến đen hoàn toàn phớt lờ ba người họ, nhanh chóng lướt qua con hẻm, trong khi từ nhà thờ đối diện lại tràn ra một nhóm khác mặc đồng phục tác chiến màu đỏ sẫm. Khuôn viên học viện vốn tĩnh lặng bỗng chốc trở thành chiến trường. Từng nhóm người từ các tòa nhà đổ ra như suối, chia thành các nhóm theo màu đồng phục, ai cũng cầm vũ khí trong tay. Họ gặp nhau là bắn ngay không chút do dự. Những viên đạn vạch ngang trời, xác người liên tục đổ xuống. Mùi khét của thuốc súng trộn lẫn với mùi máu tươi lan ra trong không khí. Rất nhiều người bị hạ ngay khi vừa xuất hiện. Tiếng súng vang rền dữ dội đến mức Lộ Minh Phi cứ ngỡ mình vừa bị ném vào một bộ phim chiến tranh lấy bối cảnh Bắc Phi thời Thế chiến II.

Cậu hoàn toàn không thể thốt nên lời, chỉ biết hoảng loạn quay sang trợn tròn mắt nhìn giáo sư Guderian.

"Hội trưởng hội học sinh định làm cái quái gì vậy? Tên cậu ta là gì ấy nhỉ? Cậu ta không sợ bị trừ điểm à?" Giáo sư Guderian vừa bịt tai vừa hét lên với Toyama masashi.

"Cậu ta từng để tâm sao, điểm trung bình của cậu ta vốn đã thảm hại rồi!" Toyama musashi gào lên, đồng thời nhanh chóng cúi rạp xuống. Tiếng rít của viên đạn xé gió lướt ngay trên đầu Toyama Masashi. Lộ Minh Phi nghĩ đó chắc chắn là một viên đạn thật, và chỉ cần Toyama Masashi chậm một tích tắc thôi thì có lẽ ông ấy cũng sẽ ngã xuống như những công nhân bảo trì khi nãy kia. Hội trưởng hội học sinh nổi loạn? Đám học sinh ở đây lấy bạo lực làm lẽ sống hay sao?

"Cậu ta tên là Caesar Gattuso!" Toyama masashi nghiến răng đứng thẳng dậy, phẫn nộ hét lớn. "Thằng công tử nhà giàu lái Bugatti Veyron kia!"

Dứt lời, ông rút từ trong áo ra khẩu PPK gắn thêm một khẩu pháo phòng không cỡ nhỏ, nhanh chóng thay một băng đạn mới, ánh mắt sắc bén tràn đầy quyết tâm như một lính đặc nhiệm sắp bước vào địa ngục.

"Thầy sẽ nhớ cậu ta! Nếu cậu ta dám chọn lớp thầy dạy, thầy sẽ cho cậu ta biết tay!" Giáo sư Guderian hét lên, vẻ mặt đầy giận dữ.

Ngay khi ông vừa nói dứt câu, sinh mệnh của ông cũng kết thúc. Một viên đạn với động năng khổng lồ bay tới xuyên thẳng qua cơ thể ông, để lại một lỗ đạn đen kịt bốc khói trên bộ vest nhàu nát, máu bắn ra tung tóe như suối. Giáo sư Guderian loạng choạng lùi lại một bước, cúi đầu xuống, cố gắng nhìn vào lỗ đạn đang bốc khói trên người mình như thể vẫn chưa tin nổi chuyện gì vừa xảy ra, kéo chặt tay Lộ Minh Phi lại và chỉ nói một câu: "Phiếu chọn môn học... nhớ điền cho đầy đủ!"

Giáo sư Guderian đổ gục xuống đất. Toyama masashi định lao lên cứu trợ thì bị bắn từ sau lưng, giống như bị ai đó đẩy mạnh một cái. Ông ngã chúi về phía trước, loạng choạng vài bước rồi đổ gục xuống đất ngay bên cạnh giáo sư Guderian, không bao giờ đứng dậy nữa.

Trong khoảnh khắc đó, Lộ Minh Phi không còn nghe thấy gì ngoài tiếng đập thình thịch của trái tim mình. Máu nóng chạy rần rật khắp cơ thể, đầu óc trống rỗng.

Hai giáo sư vừa bị bắn chết ngay trước mắt cậu.

Học viện Cassell... rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy này?!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận