Một bức tượng người mặt rắn khổng lồ ngồi dựa vào bức tường thanh đồng, hoàn toàn khác với những bức tượng trước đó. Nó cao tới 20 mét, giống như tượng thần trong đền thờ Hy Lạp cổ đại. Dù đứng cách xa, Lộ Minh Phi và NoNo vẫn phải ngẩng đầu nhìn lên, như những người hành hương chiêm bái thần linh.
"Nếu những người mặt rắn lúc nãy đại diện cho các nguyên tố kim loại khác nhau," NoNo khẽ nói, "thì bức tượng này có lẽ là chủ nhân của chúng – Long Vương Norton. Nhìn kỹ đi, thiết kế của hắn khác với những bức tượng khác, chú ý hoa văn trên cánh tay – đó cũng là long văn, những ký hiệu có thể triệu hồi sức mạnh như ngôn linh. Người thời Trung Cổ từng nói rằng phù thủy có những hoa văn bí ẩn trên cơ thể, chính là thứ này."
"Chị thấy chưa, em đã nói đến đúng chỗ rồi mà! Mau lấy bom ra, gài vào rồi biến đi thôi! Hay chị còn định muốn bơi qua đó để khắc 'NoNo đã ghé thăm' lên tượng sao hả?" Lộ Minh Phi nói.
"Đúng vậy." NoNo đột nhiên đá vào mông Lộ Minh Phi, đẩy cậu xuống nước, rồi nhảy xuống theo. Cô túm lấy cậu, không cho cậu bơi ngược lại bờ. "Bơi qua đó xem thử đi."
Lộ Minh Phi hết cách, đành để cô kéo đến giữa hồ. Họ bơi cho đến khi vệt màu mà họ thả xuống không còn trôi đi nữa.
"Nhìn đường màu kia." NoNo đeo mặt nạ lặn, lặn xuống nước.
Lộ Minh Phi cũng làm theo. Cậu lúc này mới hiểu vì sao NoNo nhất quyết kéo cậu đến giữa hồ. Vệt màu không phải dừng lại, mà là đi thẳng xuống đáy.
"Dòng nước ở đây chảy xuống, bên dưới chắc chắn có một cửa thoát nước. Em còn nhớ bản đồ thành phố đồng mà em giải mã được không? Đi xuống mãi sẽ có một lối ra, mà trên đường xuống đó, Diệp Thắng và Aki chắc đã đi qua tẩm cung." NoNo nói.
"Tẩm cung không phải ở đây sao?" Lộ Minh Phi trồi lên mặt nước, nhìn bức tượng người mặt rắn khổng lồ. "Chị nhìn xem, tượng của chủ nhân đặt ở đây, chắc chắn đây là tẩm cung rồi. Cũng giống như người ta treo ảnh cưới trong phòng ngủ vậy… Đúng không? Lý luận này nghe hợp lý đấy chứ!"
"Cút đi!" NoNo quát. "Đừng nói nhảm nữa. Đây là nơi người xưa hành hương đến diện kiến Long Vương. Trong Băng Hải Tàn Quyển có ghi chép rằng họ đi bè vào đây và nhìn thấy vị hoàng đế thanh đồng khổng lồ ngồi dưới bầu trời. Hẳn là chỉ nơi này. Nhưng đây không phải tẩm cung thực sự, mà là thần điện – nơi để đúc tượng thần mà họ tôn thờ. Không có ghi chép nào nói rằng từng có ai tận mắt nhìn thấy Long Vương."
"Hắn đúng là phiền thật. Ở trong cung điện khổng lồ đã đành, còn dựng cả thần điện lẫn tẩm cung nữa chứ." Lộ Minh Phi thất vọng khi biết không thể đơn giản đặt bom rồi rời đi. Cậu uể oải nói: "Trong tẩm cung thì có gì chứ? Hắn và cô rồng nhỏ đáng yêu của hắn à?"
"Trong tẩm cung, các em có thể tìm thấy 'trứng'." Giọng của Manstein vang lên.
"Trứng rồng sao? Nó có to không?" Lộ Minh Phi tò mò.
"To à?" Manstein trầm ngâm một lúc. "Ồ, em đang nói về sự 'tĩnh lặng'? Ừm, nó sẽ rất tĩnh lặng, vì nó vẫn chưa đến lúc nở."
"Cái gì cũng có thể bị thầy giải thích theo cách đó à… Em phục thầy thật đấy!" Lộ Minh Phi nói.
"Xuống nước đi! Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?" NoNo đè đầu Lộ Minh Phi xuống nước.
"Nhưng khi trộm cọp con thì cọp mẹ không có nhà! Còn đây là khi lão rồng đang ở nhà đấy!" Lộ Minh Phi thở dài.
Trên tàu Maniakh, tầm nhìn của Manstein theo sát camera trên mũ bảo hộ của NoNo khi họ lặn xuống. Hồ nước xanh thẫm này trong veo, ánh đèn chiếu không thấy chút phù du nào, cũng chẳng có lấy một con cá. Đây là một vùng nước chết, không có chút sinh khí nào.
“Kyaaaaaa!” Lộ Minh Phi hét thảm.
“Sao vậy? Trả lời đi! Lộ Minh Phi, trả lời ngay!” Manstein hoảng hốt.
"Hét cái gì mà hét? Đừng có túm chặt lấy chân chị! Lấy can đảm của em ra đi!” Giọng NoNo đầy tức giận.
Linh liếc nhìn Caesar, thấy anh ta vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.
“Để em chỉnh lại hướng camera.” NoNo nói. Dưới sự trấn áp đầy bạo lực của cô, Lộ Minh Phi dường như đã bình tĩnh lại một chút.
Khi hình ảnh hiển thị trên màn hình, tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.
Dưới đáy nước là vô số bộ xương trắng chất chồng, dày đặc đến mức gần như không có chỗ đặt chân. Những hộp sọ và xương sườn có đặc điểm rõ ràng, chứng tỏ tất cả đều là hài cốt của con người. Hàng chục ngàn người đã chết ở đây, xác của họ lắng đọng dưới đáy nước suốt hàng ngàn năm.
“Em đã bảo đặt bom rồi rời đi là xong mà! Chị cứ nhất quyết lặn xuống, giờ thì lặn ngay vào nghĩa địa rồi này!” Lộ Minh Phi than thở.
“Oa, xung quanh đáng sợ quá, toàn là bộ xương người! Em nhắm mắt lại đi, đừng có mở ra, để bà sư tỷ này nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em dắt đi nhé?” NoNo trêu, rồi lập tức “phì” một tiếng. “Xương thì có gì đáng sợ đâu? Ngâm dưới nước mấy ngàn năm rồi, chẳng lẽ còn sống lại được chắc?”
“Nghe thì có lý đấy, nhưng làm ơn đi, với tư cách là một tiểu thư, nhìn thấy cả đống xương người chẳng lẽ chị không hét lên vài tiếng sao?” Lộ Minh Phi nói. "Chị bình tĩnh đến mức cứ như pháp y vậy!”
“Em hét hộ chị rồi, cảm ơn nhé!”
NoNo ngồi xổm xuống đáy nước, bới đống xương, nhặt lên một khúc xương đùi xem xét, rồi lại nhặt một mảnh xương sườn. Lộ Minh Phi hoàn toàn không hiểu nổi cô đang nghĩ gì.
“Xem ra Long Vương đã ăn thịt người? Ai đến hành hương là bị ăn luôn sao? Phải mất bao nhiêu năm mới ăn được nhiều xương thế này? Mà hắn ăn cũng sạch sẽ thật.” Lộ Minh Phi nhìn xung quanh.
“Mấy người này đều là quân nhân.” NoNo chìa ra một vật vừa lấy được từ đống xương.
Đó là một mảnh kim loại hoen gỉ, hình chữ nhật, bốn góc có lỗ nhỏ.
“Là giáp phiến – mảnh giáp tiêu chuẩn của triều Hán. Thứ này còn gọi là ‘giáp trát’, được xâu lại bằng dây thừng để tạo thành áo giáp. Giáp trát được chế tạo rất tinh xảo, đây chắc chắn là trang bị quân đội.” NoNo nói. “Dưới đống xương này toàn là giáp phiến, vốc một nắm là đầy tay. Nhìn sang bên kia kìa.” Cô xoay đèn chiếu về một bộ xương gần đó. “Đó là một thanh Hoàn Thủ Đao, vũ khí thường dùng của quân đội Đông Hán. Những người này đều là quân nhân, quân chính phủ.”
“Phải gọi là quan quân! Cái gì mà quân chính phủ chứ?” Lộ Minh Phi phản bác. “Long Vương chuyên ăn quan quân à? Nghe cứ như hắn đứng về phía giai cấp lao động vậy! Hắn định giúp nông dân khởi nghĩa hay gì đây?”
“Em đừng có chọc ngoáy mọi lúc có được không? Em tưởng mình là máy phát ngôn tự động à?” NoNo vỗ một cái lên trán cậu. “Hơn ngàn quân Đông Hán chết ở đây, hơn nữa có vẻ chết cùng một lúc… Là tế phẩm sao? Thật kỳ lạ.”
Cô nhấc lên một khung xương ngực, quan sát kỹ rồi lắc đầu bỏ xuống, tiếp tục kiểm tra cái khác. Sau khi xem xét mấy bộ xương, cô đành từ bỏ.
“Không có vết thương nào cả, hoàn toàn không nhìn ra nguyên nhân tử vong.”
"Tạm thời bỏ qua việc khảo cổ đi, hai em đã tìm thấy lối vào bên dưới chưa?" Manstein hỏi.
"Em đang đứng ngay trên nó đây!" NoNo đáp.
Lộ Minh Phi cúi xuống nhìn dưới chân, sợi dây nhuộm màu huỳnh quang vàng quả nhiên chui thẳng vào đống hài cốt gần đó.
"Dọn bớt xương ra đi, tìm xem cửa ở đâu." NoNo vừa nói vừa bắt đầu dời những bộ xương dưới chân.
Tầng tầng lớp lớp hài cốt, những người này lúc mới chết hẳn đã chồng chất lên nhau. Lộ Minh Phi cùng cô dọn dẹp, vừa làm vừa tưởng tượng ra cảnh tượng kinh hoàng khi ấy.
"Lúc những người này chết... nơi này có nước không vậy?" Cậu bỗng dưng nghĩ đến một điều.
NoNo cau mày suy nghĩ một lát rồi đáp: "Chắc là có. Theo ‘Băng Hải Tàn Quyển', trong thành phố đồng phải có nước, con người mới có thể chèo thuyền đến diện kiến Long Vương."
"Nhưng khi họ chết, nơi này không có nước." Lộ Minh Phi nói. "Chị nghĩ xem, nếu lúc đó có nước, thi thể của họ hẳn sẽ nổi lên, trôi dạt khắp nơi rồi mới phân hủy thành bộ xương mà chìm xuống. Nhưng chị nhìn quanh đi, tất cả đều tập trung ở đây. Điều đó có nghĩa là họ đã ở đây khi chết, và bằng cách nào đó, họ chết cùng một lúc. Không thể nào họ lặn xuống đây được, vì thời đó đâu có đồ lặn, có nhịn thở cũng chết trước rồi."
"Đây không phải một nghi lễ mà là cuộc..." NoNo khẽ run lên, "tấn công!"
Cô rùng mình không phải vì lạnh, mà vì suy nghĩ đó quá đáng sợ. Khi Long Vương Norton xây cung điện ở Bắc Âu, con người tôn sùng hắn như thần linh. Nhưng hàng nghìn binh sĩ lại tấn công lãnh địa của thần, giống như cuộc chiến trong truyền thuyết cổ đại nhằm giết Hắc Vương. Không thể tưởng tượng được đó là cảnh tượng như thế nào – vào một ngày nào đó hai nghìn năm trước, nước ở nơi này cạn khô, quân đội nhân loại nhân cơ hội đó xông vào thành phố đồng. Đó là cuộc chiến giữa con người và thần linh. Ở nơi từng diễn ra những buổi hành hương trang nghiêm, giờ đây lại vang lên tiếng hò hét xung trận. Đội quân này xông thẳng vào tẩm cung, và tại đây, họ đã gặp phải vận mệnh bi thảm – chết sạch trong nháy mắt.
"Có ai từng xâm nhập vào tẩm cung chưa?" Lộ Minh Phi hỏi.
"Câu hỏi hay đấy. Chúng ta sẽ sớm biết thôi." NoNo nói. "Nè, em chìa tay ra cho chị đi!"
"Để làm gì vậy ạ?" Lộ Minh Phi vừa hỏi vừa ngoan ngoãn đưa tay ra.
Găng tay của cậu có một vết rách do "Linh Thể Sống" cắn thủng, tạm thời chưa thể vá lại, chỉ có thể siết chặt tay thành nắm đấm để tránh rò rỉ khí áp trong đồ lặn. Nuo Nuo nắm lấy cổ tay cậu, ép cậu mở tay ra. Khi nắm đấm vừa hé mở, một luồng bọt khí trào ra, đồng thời, cô nhấn tay cậu xuống đáy nước.
Vết thương chạm thẳng vào mặt đất, một cảm giác lạnh buốt đến tận xương khiến Lộ Minh Phi rùng mình.
"Chị làm gì vậy?" Cậu hốt hoảng.
"Ôm chặt lấy chị!" NoNo kéo lấy cổ tay cậu.
"Hả? Sao đột nhiên lại có câu thoại bùng nổ thế này?" Đôi mắt Lộ Minh Phi sáng rực.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, NoNo đã ôm chặt lấy cậu. "Đừng nhúc nhích!"
Cơn chấn động từ dưới chân truyền đến, giống như dấu hiệu của một trận động đất. Toàn bộ đáy nước bắt đầu dịch chuyển chậm rãi.
Ngay lúc đó, một cột xoáy nước mảnh dài xuất hiện trên đầu Lộ Minh Phi, phần đuôi sắc nhọn như mũi khoan chọc thẳng xuống.
Cậu còn chưa kịp hét lên, nền đất dưới chân bỗng biến mất.
Trước mắt cậu tối sầm, cơ thể lao xuống với tốc độ cực nhanh, bị cuốn vào vòng xoáy, xoay tròn, lộn nhào…
Cậu hiểu tại sao NoNo lại ôm chặt lấy mình. Sau khi dọn sạch đống hài cốt, bên dưới lộ ra một lối vào được canh giữ bởi một “Linh Thể Sống” khác. Đáy nước là một cấu trúc kim loại liền khối, và sau khi Linh Thể Sống hút máu, những tấm kim loại hình cánh quạt bên dưới bắt đầu dịch chuyển, để lộ một lối vào trong chốc lát. Dòng nước xoáy ngay lập tức hình thành, hút cả hai người vào bên trong. Nếu không ôm lấy nhau, rất có thể sau gáy bọn họ sẽ đập mạnh vào mép cửa khi bị cuốn vào.
Bên dưới là một máng trượt nhẵn bóng, uốn lượn xoắn ốc xuống dưới. Một trải nghiệm trượt nước đầy phấn khích mà Lộ Minh Phi chưa từng có bao giờ—hoàn toàn vượt xa những đường trượt “Thử Thách Dòng Nước” ở công viên nước.
Chỉ có một vấn đề: ở công viên nước, cuối đường trượt sẽ có nhân viên nở nụ cười chào đón bạn, còn dưới này thì ai mà biết được? Có khi lại là một cái miệng rồng đang há ra chờ đợi bữa khuya.
"Ui cha!"
Cậu đáp xuống—chính xác mà nói, là hạ cánh trên thứ gì đó. Đây là một cú tiếp đất vô cùng êm ái, thậm chí còn có chút nhẹ nhàng và thư thái. Nhưng cú rơi chưa dừng lại, họ tiếp tục trôi xuống dưới. Nếu như vừa rồi là “Thử Thách Dòng Nước”, thì bây giờ lại giống như “Đu Quay Khổng Lồ”.
Hai người liếc nhìn nhau, rồi cùng cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Họ đang ngồi cạnh nhau trên một bánh xe nước khổng lồ. Một chiếc cối nước bằng thanh đồng, bề mặt được bọc trong một lớp vải dày bí ẩn, còn mỗi tấm chắn hứng nước lại là một chiếc ghế ngồi cực kỳ thoải mái. Bánh xe nước từ từ đưa họ dọc theo một đường hầm tối tăm, xung quanh là tiếng nước chảy ào ạt.
Cuối cùng, ánh sáng hiện ra trước mắt. Lộ Minh Phi và NoNo cùng nhau nhảy xuống.
“Khoan đã… có khi nào chúng ta vừa... xông nhầm vào nhà dân không?” Lộ Minh Phi nhìn quanh, không thể tin vào mắt mình.
---
Cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một cung điện rộng lớn và huy hoàng, bên trong hẳn phải có những cây cột kiểu Hy Lạp cổ đại hoặc những trụ đá rồng cuộn mang phong cách Trung Hoa. Ngoài ra, còn có một mái vòm cực cao, với trần nhà trang trí bằng thanh đồng, chắc chắn có đầu rồng bằng đồng nào đó. Trên bệ cao đặt một ngai vàng, bốn phía xung quanh nên có đầy tượng người mặt rắn. Nếu sàn nhà có thủy ngân chảy khắp nơi, núi non đúc bằng đồng, cùng những ngọn đèn trường minh đốt bằng dầu mỡ người cá chứa đầy trong hàng chục chum lớn, thì mới xứng với phong thái của Long Vương.
Thế nhưng, hiện tại bọn họ lại đang đứng trong một căn nhà nhỏ—một căn nhà cổ được đúc bằng thanh đồng, trừ chất liệu đặc biệt ra thì chẳng khác gì những ngôi nhà dân gian thời cổ đại mà cậu từng thấy trong sách lịch sử.
Thậm chí còn có cửa sổ, chỉ là bên ngoài cửa sổ lại là một bức tường kim loại đen kịt.
Ánh sáng đến từ một chiếc đèn nhỏ, cũng được làm bằng thanh đồng. Hình dáng của nó là một cung nữ đang quỳ trên bàn, một tay nâng đèn, tay còn lại có ống tay áo che phía trên chụp đèn.
“Đèn cung Trường Tín!” Lộ Minh Phi đã học về nó trong lớp lịch sử, món đồ này từng được khai quật từ lăng mộ của Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng.
“Là một chiếc đèn thời Hán, thiết kế hoàn mỹ, dầu chảy vào từ phía dưới, khói bay ra qua tay áo.” NoNo quan sát chiếc đèn rồi nói. “Nhưng nó mạnh hơn đèn cung Trường Tín rất nhiều, chắc chắn phải có một bể chứa dầu rất lớn và một thiết bị để hút dầu lên đây. Hơn một nghìn năm rồi mà vẫn chưa hút cạn.”
“Đây chính là tẩm cung của Long Vương sao?” Lộ Minh Phi lẩm bẩm. “Đồng chí Long Vương sống giản dị quá, hơn nữa trông có vẻ không to lắm nhỉ.”
Cậu thở phào nhẹ nhõm, ở đây không có thứ gì kỳ lạ, không có rồng, cũng không có quả trứng khổng lồ nào, ngược lại còn khá ấm áp.
“Lúc xuống đây, đường dây liên lạc bị cắt đứt rồi.” NoNo sờ sợi dây đen đứt đôi vẫn còn móc trên đai lưng. “Nhưng không sao, lát nữa chỉ cần dùng máu của em mở lối ra lại là được. Khi ra ngoài rồi thì nối lại dây thôi."
“A!” Lộ Minh Phi chợt giật mình nhớ ra, vội vàng cho ngón tay vào miệng.
“Đau lắm sao?” NoNo liếc nhìn cậu “Chỉ mượn có một chút máu thôi mà. Nhưng may mà có em ở đây, mẫu máu của em còn tiện hơn cả ‘chìa khóa’, thậm chí em còn tự bơi được luôn.”
“Không phải là vì đau, mà là để khử trùng!” Lộ Minh Phi lẩm bẩm qua kẽ răng. “Nước ở đây đã ngâm bao nhiêu xác chết rồi, ai biết có bao nhiêu vi khuẩn chứ. Nước bọt có thể sát trùng đấy.”
“Người ta đã chết cả ngàn năm rồi, hơn nữa đây là nơi kín hoàn toàn, chẳng còn sinh vật sống nào cả đâu. Vi khuẩn nếu có cũng chết sạch từ lâu rồi.” NoNo nói. “Hơn nữa, đã biết nước này từng ngâm xác người mà ek vẫn còn cho tay vào miệng ả?”
Dạ dày Lộ Minh Phi lập tức cuộn trào, cậu ợ liên tục mấy cái, vội rút ngón tay ra, nhổ nước bọt mấy lần mà vẫn cảm thấy mùi vị trong miệng rất kỳ lạ.
NoNo mặc kệ cậu, đưa tay chạm vào bức tường thanh đồng, chầm chậm tiến vào bên trong. Đây là nơi nằm dưới nước, lại hoàn toàn kín, nên dù đã qua hàng nghìn năm mà không hề có chút bụi bẩn nào.
Nội thất trong phòng vô cùng đơn giản, trong ba gian thì hai gian là phòng ngủ. Giường chiếu được làm bằng mây, vẫn còn chắc chắn, nhưng cuộn tranh treo trên tường thì không may mắn như vậy. Khi Lộ Minh Phi đưa tay quệt qua, những mảnh lụa lập tức vỡ vụn, chỉ còn lại một thanh trục gỗ trơ trọi lăn xa trên mặt đất.
Trên bàn thấp vẫn còn một bình hoa bằng gốm, bên trong cắm một bông hoa đã khô héo hoàn toàn, cành hoa đen như sợi thép. Hai bộ áo dài treo trên tường, đều màu trắng, thoạt nhìn giống như có hai người một cao một thấp đang đứng tựa vào vách.
Trong gian chính, một chồng giấy vàng úa đặt trên bàn thấp. Chữ viết trên đó vẫn rõ ràng, là kiểu chữ hán lệ nghiêm chỉnh. Lộ Minh Phi quét mắt qua, chỉ thấy một câu chưa hoàn chỉnh:
“Năm Long Hưng thứ mười hai, bói… không rõ…”
Căn phòng này mang đến cho cậu một cảm giác rất kỳ lạ, như thể thời gian đã đông cứng lại ở đây suốt hàng ngàn năm, vẫn còn vương vấn hơi thở của những người từng sinh sống nơi này.
NoNo trở nên lặng lẽ một cách bất thường, cô chăm chú quan sát từng món đồ, khiến Lộ Minh Phi không dám lên tiếng quấy rầy. Cậu chỉ lặng lẽ đi theo cô, cuối cùng cùng ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ.
"Em ngồi đối diện đi." NoNo nói.
"Ờ...." Lộ Minh Phi đành dịch sang phía đối diện.
Cậu nhìn cô, phát hiện ra ánh mắt cô mơ hồ, vô định.
"Không có gì, đừng nói chuyện, chị đang suy nghĩ." NoNo phất tay với cậu, nhưng ánh mắt vẫn xa xăm.
Trên chiếc bàn nhỏ ngoài chồng giấy thô còn có chén đĩa bằng sứ tinh xảo. NoNo chậm rãi đưa tay, một tay nhấc bình, một tay nhấc chén nhỏ, giả vờ rót nước. Bình rỗng, chẳng có giọt nước nào chảy ra, nhưng động tác của cô rất chân thực, ánh mắt dừng trên miệng chén, khiến người ta có cảm giác như cô thật sự đang nhìn thấy nước từ từ rót đầy. Sau đó, cô đặt chén xuống trước mặt Lộ Minh Phi, dùng giọng điệu dịu dàng của một người chị mà nói:
"Em có khát không? Uống chút nước đi."
"Sư tỷ, đừng dọa em… Chị có phát điên thì cũng đợi về hẵng phát chứ!" Lộ Minh Phi hoảng hốt.
"En mới phát điên đấy! Cả nhà em đều phát điên!" NoNo trừng mắt nhìn cậu. "Chị đã bảo em đừng nói chuyện rồi mà!"
"Ờ...." Lộ Minh Phi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cậu không hiểu cô đang làm gì, nhưng giọng điệu hung dữ ấy khiến cậu cảm thấy NoNo vẫn là chính mình.
"Sao em không nói gì vậy?" Ánh mắt cô lại trở nên mơ hồ.
Lộ Minh Phi rất muốn nói rằng, sư tỷ, nếu chị muốn diễn kịch thì đợi chúng ta về đã, lúc đó chị muốn đóng vai gì em cũng theo. Chị muốn làm Mục Quế Anh, em sẽ làm Dương Tông Bảo. Chị muốn làm Đường Tăng, em có thể làm Tôn Ngộ Không. Chị muốn đóng cảnh Trư Bát Giới ăn trộm dưa hấu, em có thể làm vị địa bảo nhỏ đến bắt tên trộm. Nhưng mà ngay lúc này, việc chúng ta nên làm là ném bom rồi rút ngay!
"Anh chỉ thấy hơi mệt thôi." Thế nhưng, lời vừa thốt ra từ miệng NoNo lại kỳ quái đến lạ, như thể một người vừa trở về nhà.
Cậu chợt nhớ đến hai bộ áo choàng trắng treo trên tường và bỗng hiểu ra cô đang làm gì. Căn phòng này từng có hai người sống ở đây! NoNo đang tái hiện lại cảnh hai người đó từng ngồi đây trò chuyện.
Long Vương Norton… là hai người!
Không trách được ở học viện, sau khi tiêu diệt một con rồng, cậu lại nhận thêm nhiệm vụ bí mật này—bởi vì vẫn còn một Norton nữa!
Có lẽ rất nhiều năm trước, trong căn "tẩm cung" đơn sơ này, hai vị Long Vương Norton đã từng ngồi đối diện nhau như thế này, cùng trò chuyện…
Hai phòng ngủ, hai bộ áo choàng trắng, hai con người. Một người trước mặt đặt chồng giấy, đang viết gì đó. Người còn lại rót nước, lặng lẽ quan sát.
NoNo nhẹ nhàng vuốt dọc mép bàn. Bỗng từ trong tường vang lên những âm thanh "cạch cạch", một bức tường mở ra, để lộ một hình nhân bằng đồng di chuyển theo đường ray, quỳ xuống bên bàn. Trên tay nó là một cái khay đựng những trái nho khô héo, gần như không thể nhận ra hình dạng ban đầu.
"Công nghệ cao như vậy sao? Hóa ra Long Vương còn là dân kỹ thuật!" Lộ Minh Phi trố mắt kinh ngạc.
NoNo đưa tay nhẹ nhàng nhón một quả trong khay đồng, rồi đưa một chùm nho mà cô tưởng tượng là xanh mướt, mọng nước đến trước mặt Lộ Minh Phi.
Vở kịch đã đến mức này, cậu cũng không thể không diễn tiếp. Lộ Minh Phi nhận lấy chùm "nho", khẽ nói:
"Em xin cảm ơn ạ."
"Anh trai.."
Một giọng nói vang lên phía sau cậu.
Lộ Minh Phi rùng mình, quay phắt đầu lại. Nhưng chẳng có gì cả, chỉ có ánh đèn khẽ rung rinh.
"Hai người... đều là thiếu niên... đã từng sống ở đây," NoNo nói khẽ. "Một người cao hơn người còn lại... nên áo choàng của người đó dài hơn. Có lẽ là huynh đệ. Cậu em rất trầm lặng, có thể đi lại không thuận tiện... nên người anh đã tạo ra nhiều thứ giúp đỡ cậu em."
NoNo nhắm mắt lại, trầm tư rất lâu.
"Họ dành rất nhiều thời gian trong căn phòng này. Người em viết chữ, người anh ngồi đối diện nhìn người em... Mùa xuân, ánh nắng sẽ rất đẹp, vì cửa sổ hướng về phía mặt trời... Mùa đông, họ sẽ đốt lò sưởi, quây quần bên nhau để sưởi ấm... Người anh rất yêu thương cậu em, nhưng cũng rất nghiêm khắc... rất cô độc... Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, hai người sẽ ngồi lặng lẽ rất lâu, không nói lời nào."
NoNo từ từ mở mắt ra. "Chỗ này chính là tẩm cung của Long Vương Norton. Chị tin vậy."
"Chị đoán mò à?"
"Không, đây là phác họa tâm lý. Một phương pháp thường dùng trong tâm lý học tội phạm, thông qua việc thu thập chứng cứ để suy luận tâm lý của tội phạm, tái dựng lại chân dung của hắn. Căn phòng này còn lưu lại rất nhiều dấu vết—hai bộ áo choàng treo trên tường, cùng chất liệu, cùng kiểu dáng; các cơ quan máy móc có thể thao tác; chồng giấy dày; chiếc bàn thấp... Khi đặt mình vào vị trí của chủ nhân nơi này để suy nghĩ, dần dần chị có thể hiểu được họ đã từng nghĩ gì. Đó chính là phác họa tâm lý." NoNo nói tiếp: "Cũng không biết tại sao, nhưng chị rất giỏi trong việc này. Không ai dạy chị cả, nhưng từ khi còn nhỏ, mỗi khi bước vào một căn phòng, chỉ cần ngồi trong đó vài tiếng, chị có thể đoán ra được những người từng sống ở đó là kiểu người như thế nào."
Cô ngẩng lên nhìn cậu. "Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Lộ Minh Phi ngẩn ra, rồi khẽ gật đầu.
"Em vẫn luôn thắc mắc tại sao chị giúp em đúng không? Chị vốn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, ngay cả Caesar cũng nói mình là người rất lạnh lùng."
"Ừ, đúng là có hơi tò mò." Lộ Minh Phi thừa nhận.
"Vì ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, chị cảm thấy rất quen thuộc." NoNo khẽ cười. "Trước khi bước vào, chị đã đứng từ xa nhìn em khóc. Chị đã nhìn rất lâu."
"Em đi phỏng vấn, nhưng ăn mặc không chỉnh tề, tóc tai cũng chẳng chải chuốt đàng hoàng, nghĩa là em không thực sự coi trọng buổi phỏng vấn đó. Mông em dính bụi, chứng tỏ em có thói quen ngồi bệt xuống đất—có thể là ở ven đường... hoặc là..."
NoNo nhắm mắt lại một lát, rồi mở ra. "Sân thượng đúng không?"
Mắt Lộ Minh Phi trợn tròn kinh ngạc. Quả thật, đêm trước ngày phỏng vấn, cậu đã ngồi trên sân thượng suốt mấy tiếng đồng hồ.
"Em luôn cúi đầu, chắc hẳn thường xuyên nhìn vào màn hình," NoNo nhẹ giọng nói tiếp. "Em dùng một chiếc laptop... Em thích một người, nhưng cô ấy không phải bạn gái em. Chỉ cần nhìn vào mắt em là mình biết. Chỉ như vậy thôi, chị đã hiểu em là kiểu người như thế nào rồi."
Cô chậm rãi đưa tay chạm vào mép bàn. "Giống như bây giờ, chị có thể tưởng tượng ra cảnh hai người đó từng sống trong căn phòng này... Rất yên bình, rất dịu dàng, nhưng cũng rất cô đơn."
"Nhưng chị nói cửa sổ phòng này hướng về phía mặt trời, chỗ này làm sao mà nhìn ra được?" Lộ Minh Phi kinh ngạc hỏi.
"Ở đây vẫn còn lưu lại mùi của ánh nắng," NoNo khẽ nói.
"Nói chung, giờ cứ đặt bom ở đây đã là được rồi đúng không?" Lộ Minh Phi nói. "Lượng oxy của chúng ta không còn nhiều, mò mẫm lung tung thế này không phải cách hay đâu."
"Phải!" NoNo gật đầu. "Cứ làm vậy đi! Đây từng là nơi ở của Long Vương, hắn rất coi trọng nơi này, có khi còn từng quay lại nữa..."
"Này! Đừng có hù dọa người khác như thế! Quay lại gì chứ? Lỡ một con rồng từ trên kia lao xuống thì chúng ta tính sao? Chẳng lẽ đứng đó rồu nói 'Xin chào, ngươi ăn cơm chưa?' hả?" Lộ Minh Phi vội vàng ngăn chặn suy nghĩ đáng sợ này. "Chúng ta đến đây để phá hoại, vậy thì mau ra tay đi!"
"Em nói đúng, chúng ta đến đây để phá hoại."
NoNo đặt chiếc hộp đen mang theo lên bàn thấp rồi mở nắp ra. Bên trong trông giống như là một thiết bị máy vô tuyến từ thế kỷ 19: một ống thủy tinh thổi bằng tay chứa chất lỏng đỏ đang chậm rãi sủi bọt kèm theo các loại dây dẫn nối loạn xạ. Nhìn thấy hệ thống dây này, Lộ Minh Phi chắc mẩm rằng người thiết kế nó chắc chắn kiểu gì cũng sẽ trượt môn Nguyên lý Điện Khí.
"Đừng có coi thường nó, đồ của Bộ Trang Bị thường rất đáng tin cậy đấy, chỉ là đôi khi uy lực hơi quá đà. Hiện tại không thể xin chỉ thị từ Giáo sư Schneider đượcq, hay là đặt hẹn giờ 45 phút đi?"
NoNo vặn chiếc đĩa đồng thau trên thiết bị, một bóng đèn nhỏ màu đỏ bắt đầu nhấp nháy từng nhịp một.
"Này! Cũng phải cho người ta chút thời gian chuẩn bị chứ? Sao chị cứ tùy tiện mà bấm luôn vậy?" Lộ Minh Phi giật mình, nhảy lên rồi chạy thẳng ra ngoài.
"Thời gian đủ mà. Dây liên lạc đã bị cắt đứt rồi, nhưng đầu còn lại vẫn ở bên ngoài. Chúng ta chỉ cần lần theo dây là có thể ra được thôi. Lúc vào chỉ mất 15 phút, cộng thêm 10 phút để trồi lên, vậy khi về đến tàu vẫn còn dư 20 phút, đủ thời gian chơi một ván StarCraft đấy."
Lúc đi ngang qua chiếc bàn nhỏ đặt chiếc đèn, NoNo rút con dao lặn từ sau lưng ra. "Cắt nó xuống mang về coi như để làm kỷ niệm đi."
"Chị có sở thích quái đản gì thế? Khách du lịch vô ý thức à?" Lộ Minh Phi bĩu môi.
"Nơi này sắp biến mất rồi. Tất cả dấu vết của cuộc sống nơi đây, căn phòng này, sẽ không còn tồn tại nữa. Ngay cả mùi hương còn sót lại cũng sẽ tan biến. Nghĩ vậy tự nhiên lại muốn giữ lại một chút gì đó làm kỷ niệm thôi."
NoNo nắm lấy phần thân chiếc đèn cung bằng đồng, nhưng đột nhiên sững người lại.
---
Ngọn đèn cung được cô ấy dễ dàng nhấc lên, không như tưởng tượng ban đầu rằng nó gắn liền với chiếc bàn bên dưới.
"Chị bị làm sao vậy?" Lộ Minh Phi hỏi.
NoNo nhìn Lộ Minh Phi, vẻ mặt kỳ lạ: "Em động não chút đi..."
"Đại não hay tiểu não vậy ạ?" Lộ Minh Phi nói. "Tiểu não thì em vẫn đang dùng đấy, như vậy em có thể chạy nhanh hơn."
"Thứ này chỉ là một chiếc đèn bình thường..." NoNo nói.
"Đèn bình thường thì sao?"
"Đèn bình thường có thể cháy suốt cả ngàn năm sao? Vậy ai… đã thêm dầu cho nó chứ?"
Lộ Minh Phi sững người, da đầu tê dại như có hàng vạn con sâu nhỏ đang bò trên đó. Cậu rùng mình một cái, đột ngột ngẩng đầu nhìn về chiếc guồng nước được dùng làm thang máy. Nó vẫn đang quay.
Ai thêm dầu cho nó sao? Chẳng lẽ là cô lao công à? Hay chủ nhân nơi này vừa mới rời đi?
Lộ Minh Phi và NoNo nhảy lên chiếc guồng nước bằng thanh đồng, một bên của guồng nước đang đi xuống, còn bên kia thì đi lên. Khi gần chạm đến đỉnh, họ thấy một tấm thanh đồng chạm nổi hình mặt người—đó là linh thể sống bảo vệ lối vào. Lần này, Lộ Minh Phi hoàn toàn tự giác, cậu cởi găng tay lặn, đưa tay quệt nhẹ lên môi của sinh linh đó.
Khi đang chạy trốn, cậu chẳng quan tâm gì đến chuyện hiến chút máu cả.
Tấm thanh đồng mở ra như thể tan chảy, đồng thời một luồng hút cực mạnh kéo cả hai người đi lên. Khi họ nhìn rõ xung quanh, họ đã lại ở dưới nước. Lộ Minh Phi vội vàng chạy trốn, thậm chí quên cả đeo mặt nạ dưỡng khí, kết quả là uống một ngụm nước mà cậu ghét nhất—loại nước ngâm xác chết—suýt nữa thì sặc chết. Cậu vội vàng đeo lại mặt nạ, kết nối ống dưỡng khí, rồi phát hiện NoNo đang lơ lửng trong nước, nhìn quanh bốn phía. Trong ánh đèn pin, sắc mặt cô ấy tái nhợt.
"Đi mau thôi!" Lộ Minh Phi nói.
"Đi đâu cơ?" NoNo hỏi. "Em vẫn chưa nhận ra sao? Dây liên lạc... biến mất rồi!"
Tim Lộ Minh Phi như ngừng đập. Lối vào của dây liên lạc của họ đã bị cắt đứt, đầu dây chắc hẳn vẫn còn ở bên ngoài. Nhưng bây giờ không còn gì cả, một sợi cũng không. Cậu và NoNo vẫn còn có thể nói chuyện là nhờ một đoạn dây ngắn kết nối hai người.
"Nước ở đây chảy rất chậm, đáng lẽ không thể cuốn trôi dây liên lạc được. Ai đó đã... lấy nó đi rồi." NoNo nói.
"Chị đừng nói mấy lời đáng sợ như vậy, cứ như có ma ấy! Chắc không thể nào là Long Vương làm chuyện này được, phải không? Nếu Long Vương muốn giết chúng ta, thì hắn chỉ cần phun lửa đốt là đủ xong rồi." Lộ Minh Phi cố tỏ ra mạnh miệng.
"Áp suất nước ở đây đã giảm." NoNo nói.
Lộ Minh Phi liếc nhìn đồng hồ áp suất, áp suất nước đã giảm đi một nửa, điều đó có nghĩa là mực nước phía trên họ đột nhiên cạn đi.
"Đang có chuyện gì đó xảy ra." NoNo nói.
"Có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?" Lộ Minh Phi dựng đứng đôi tai nhạy bén của mình.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy một âm thanh rất nhỏ—tiếng ma sát—càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một tiếng nổ ầm ầm như sấm sét. Lộ Minh Phi không thể xác định đó là âm thanh gì. Cậu cảm thấy như mình là một người tí hon bị lạc vào bên trong một chiếc đồng hồ cơ, lắng nghe âm thanh vận hành của nó—vô số bánh răng kim loại ăn khớp với nhau, vòng bi quay tròn, con lắc dao động. Những âm thanh nhỏ bé ấy đã được phóng đại lên gấp hàng ngàn lần.
"Thành phố đồng bắt đầu vận hành rồi!" NoNo nói. "Có ai đó đã kích hoạt nó! Mực nước giảm xuống, chứng tỏ là nước đã chảy ra từ nơi đâu đó khác, tạo ra động lực để làm vận hành thành phố đồng."
Một cái bóng khổng lồ, tròn trịa rơi xuống từ trên cao. Lộ Minh Phi nhìn thấy nó chìm xuống không xa mình lắm, rơi vào đống xương trắng, dễ dàng nghiền nát những bộ hài cốt đã ngủ yên hàng ngàn năm thành bột mịn. Đó là một bánh răng thanh đồng khổng lồ, to như một cối xay, nặng đến vài tấn.
Nhiều bánh răng thanh đồng khác tiếp tục rơi xuống, khuấy động cả khối nước. Tiếp theo là những mảnh vỡ thanh đồng lớn, trên đó khắc hoa văn hình cành cây, lá cây. Trần trên đỉnh cũng bắt đầu sụp đổ.
"Đùa kiểu gì vậy? Đây là vận hành à? Đây là sụp đổ thì có!" Lộ Minh Phi trợn mắt.
"Đây là cơ chế tự hủy sao?" NoNo hít sâu. "Norton từng kích hoạt cơ chế tự hủy của cung điện thanh đồng ở Bắc Âu, nhấn chìm nó xuống biển băng."
"Bây giờ không có thời gian để nghiên cứu lịch sử tàn phá của hắn ta đâu! Nhìn lên trên kìa!" Lộ Minh Phi hét lên.
NoNo ngẩng đầu lên và nhìn thấy một cảnh tượng ác mộng. Giữa những mảnh vỡ thanh đồng đang rơi lả tả, một khuôn mặt rắn khổng lồ dần hiện ra. Bức tượng của Long Vương Norton đang đổ xuống—một pho tượng cao bằng tám tầng lầu, cuốn theo dòng nước xiết lao thẳng xuống đầu họ.
"Mau đi xuống tầng dưới thôi!" Không để Lộ Minh Phi kịp phản ứng, NoNo đã nắm lấy tay cậu, ấn vào khuôn mặt của sinh thể sống dưới đáy nước.
Bị dòng nước cuốn đi, họ lại một lần nữa tiến vào tẩm cung của Long Vương. Một lát sau, phía trên truyền đến những tiếng nứt vỡ như động đất. Chắc hẳn bức tượng thanh đồng đã chìm xuống đáy, khiến cả căn phòng rung lắc dữ dội, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Bên dưới còn có lối đi!" NoNo hét lên. "Đó là con đường mà Diệp Thắng và Aki từng đi qua!"
Cánh cửa do linh thể sống bảo vệ đã nứt vỡ, ngay cả những bức tường được làm bằng kim loại tái sinh dẻo dai cũng không thể chống chịu nổi va đập dữ dội như vậy. Dòng nước xiết cuốn lấy bánh xe nước đồng xanh, kéo cả hai xuống sâu hơn. Bên dưới là một vùng nước tối đen không thấy đáy. Lộ Minh Phi còn chưa kịp quan sát xung quanh, thì trên đầu họ, dòng nước đã cuồn cuộn tràn xuống, xối thẳng vào cậu.
"Tầng trên đã ngập đầy nước rồi!" NoNo hét. "Chỗ này sẽ bị lấp đầy từng tầng một! Giống hệt như những gì Diệp Thắng và Aki đã trải qua! Em còn nhớ bản đồ Thành Phố Đồng lần trước em đã giải không?"
"Em không nhớ!" Trong lúc nguy cấp, Lộ Minh Phi không biết giải thích thế nào. "Chỉ có một cách—lặn xuống, cứ lặn xuống tiếp thôi!"
"Đành đánh cược vậy!" NoNo rút ra một dải băng cầm máu khẩn cấp, quấn chặt quanh cổ tay cậu, buộc thành một nút thắt. "Mở van oxy tối đa, điều chỉnh áp suất đi! Chúng ta có đủ oxy, khác với lần của Diệp Thắng và Aki. Tay em có thể lộ ra ngoài cũng không sao, nhưng đừng tháo nút này. Một khi oxy rò rỉ, em sẽ không còn cơ hội đâu! Hiểu chưa?"
"Ừm, em hiểu rồi!" Lộ Minh Phi gật đầu thật mạnh, cả người run lên như đang sốt rét.
"Bây giờ lặn xuống đi! Chị sẽ bảo vệ em." NoNo nhìn thẳng vào mắt Lộ Minh Phi. Trong đôi mắt ấy, linh hồn nhút nhát, nhát gan của cậu đang run rẩy.
NoNo đưa tay xoa nhẹ lên đầu Lộ Minh Phi, im lặng một lúc rồi nói:
"Có lẽ thực sự chị không nên để em xuống đây. Ban đầu chị cứ nghĩ là có chị thì chắc chuyện này dễ xử lý… Nhưng nhát gan chẳng có ích gì đâu. Còn nhớ lúc chị bước vào rạp chiếu phim không? Em đứng đó như một đứa cháu ngoan ngoãn, co rụt vai, cúi gằm đầu. Chị ghét nhìn thấy người khác như vậy lắm, bởi vì trước đây chị cũng từng như thế—co vai rụt cổ, đứng trong góc tối, nơi chẳng ai thèm nhìn chị… Nhưng làm vậy chẳng ích gì đâu, nó cũng không khiến em cảm thấy khá hơn."
"Dù có trong tình huống khó khăn nhất, em cũng phải tỏ ra phong thái như thể mình đang lái một chiếc Maybach đến đây!" NoNo mỉm cười nhẹ. Ánh đèn chiếu vào mặt cô, khiến khuôn mặt ấy trông tái nhợt.
"Chị có thể đừng nói như thể đây là lần cuối chúng ta gặp nhau được không ạ?" Lộ Minh Phi lên tiếng.
"Vớ vẩn! Chính vì không muốn đây là lần cuối nên mới phải lặn xuống chứ!" NoNo quát lớn.
---
Khoang trước của tàu Maniakh, một sự im lặng chết chóc bao trùm.
Trên màn hình giám sát, trạng thái kết nối vẫn bị gián đoạn. Liên lạc giữa tàu Maniakh và nhóm lặn đã bị cắt đứt, nguyên nhân chưa rõ. Hai người đang dán mắt vào màn hình là Manstein và Caesar. Kể từ khoảnh khắc tín hiệu mất đi, suốt mười lăm phút, ánh mắt họ chưa từng rời khỏi đó.
Góc môi Caesar siết chặt lại, hơi thở của Manstein trở nên nặng nề.
"Mười lăm phút đã trôi qua. Xác suất sống sót hiện tại cực kỳ thấp." Manstein nói khẽ.
"Bây giờ nên cử đội lặn thứ hai xuống." Caesar lạnh lùng nói. "Đội thứ hai có thể chỉ cần mình em, hoặc có thể điều thêm người khác. Oxy của họ ít nhất vẫn còn đủ trong một tiếng rưỡi nữa. Chừng nào oxy chưa cạn, họ vẫn chưa chết! Em đã sẵn sàng để lặn xuống ngay lập tức rồi"
"Em biết Ngôn Linh của thầy là gì không?" Manstein nhìn chằm chằm vào mắt Caesar. "Là 'Rắn', giống như Diệp Thắng. Nhưng phạm vi của thầy lớn hơn cậu ta, có thể chạm đến tận đáy nước. Em cũng cảm nhận được rồi đúng không? Dưới đáy đang có biến động dữ dội. Nước dẫn truyền âm thanh rất tốt. Ngôn linh 'Liêm Dứu' của em đã nghe thấy gì chưa?"
"Tiếng ồn, một thứ tiếng ồn kinh khủng." Caesar đáp.
"Thầy không thể xác định chính xác tình hình bên dưới, nhưng rất có thể Long Vương đã thức tỉnh. Bây giờ không thể lặn xuống được! Thầy cần mọi người giữ nguyên vị trí. Thầy đến đây là để giết Long Vương." Manstein nói. "Thầy sẽ đợi hắn ở đây. Caesar, em biết rõ điều gì sẽ xảy ra nếu một con rồng được thả vào thế giới loài người. Mọi thứ thuộc về Long Tộc đều phải bị phong ấn trong Hộp Đen. Đây là sứ mệnh của chúng ta!"
Caesar gườm gườm nhìn chằm chằm vào mắt Manstein, ánh mắt lạnh băng, không chút nhượng bộ. Cho đến khi một cán bộ hội học sinh bước lên, đặt tay lên vai anh.
"Caesar, trong mắt em, thầy thấy sự sợ hãi." Manstein liếc nhìn đồng hồ. "Nếu họ còn sống, oxy vẫn có thể duy trì thêm một tiếng rưỡi nữa. Một tiếng nữa, em có thể xuống cứu họ."
---
Dưới dòng nước xoáy cuồng nộ, Lộ Minh Phi và NoNo vẫn đang vật lộn để không bị cuốn trôi.
Hàng triệu tấn nước bên trong Thành Phố Đồng đang ào ào đổ xuống từ khắp các lối vào, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi. Dòng nước này vốn là động lực giúp thành phố vận hành, nhưng bây giờ nó lại đang tự hủy diệt chính nó. Thành phố khổng lồ, tinh xảo này dường như có sự sống riêng, và giờ đây, nó đang gào thét những tiếng than cuối cùng trước khi lâm chung.
Lộ Minh Phi siết chặt cổ tay của NoNo. Lúc này, thứ duy nhất kết nối sinh mạng cậu với thế giới chỉ còn là bàn tay của cô ấy.
Dưới đáy nước có vô số đường hầm, trông như một nhà máy hóa chất thời công nghiệp, với những van khóa kỳ dị liên tục mở ra đóng lại, các đường ống xoắn vào nhau rồi lại đứt đoạn, dẫn dòng nước chảy về những hướng hoàn toàn khác biệt. Những bánh xe nước khổng lồ được đẩy quay với tốc độ cao.
Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài lao vào đường hầm gần nhất. Chỉ chậm vài giây thôi, cánh cửa đồng khổng lồ phía sau đã đóng sập xuống, suýt nữa chặt đôi người họ. Đồng thời, áp lực nước khủng khiếp như muốn nghiền nát họ, và nước bắt đầu tràn vào đường hầm.
NoNo bơi nhanh như một con cá thu, còn Lộ Minh Phi thì chỉ có thể như máy móc đạp chân, cố gắng đóng góp chút sức lực cho cô.
Những đường ống đan xen như mạng nhện, tạo thành một mê cung ngập trong nước. Họ không thể cứ đi theo hướng "thẳng xuống dưới" mãi được, bởi trong thành phố luôn vận hành này, chẳng có con đường nào là cố định cả. Lộ trình mà Diệp Thắng và Aki từng đi qua chẳng còn tồn tại nữa, việc họ may mắn đi xuống thẳng lần trước chỉ là một sự trùng hợp.
Cả hai sắp kiệt sức. Cánh tay để trần của Lộ Minh Phi đã mất hết cảm giác vì bị siết chặt ở cổ tay và ngâm trong nước lạnh quá lâu, thậm chí cậu còn không cảm nhận được nó có còn tồn tại hay không.
Nhưng cũng chẳng sao cả, dù gì thì họ cũng sắp chết rồi.
Họ hoàn toàn mất phương hướng. Lộ Minh Phi cố gắng nhớ lại tấm bản đồ của thành phố thanh đồng, trong đó tất cả các cơ quan máy móc đều được phác họa chi tiết, như thể người vẽ đã tận mắt chứng kiến quá trình xây dựng thành phố này. Nhớ ra bản đồ có thể giúp ích đôi chút, nhưng còn cần phải hiểu quy luật vận hành của nó nữa. Mà đó là điều không tưởng!
Lần trước, cậu đã nhờ vào "chém gió" mà cứu được Aki, nhưng lần này, không thể dùng cách đó để cứu mình và NoNo nữa.
Nếu đường dây liên lạc chưa bị cắt đứt, cậu vẫn có thể gọi Finger. Finger hiện đang ngồi trước máy tính, sẵn sàng làm một hậu phương đáng tin cậy. Nhưng giờ thì hết cách rồi—dù hậu phương có là Finger hay một vị thần đi nữa, cậu cũng phải có đường liên lạc để cầu cứu thần chứ!
---
Có lẽ vẫn còn một cách cuối cùng! Một tia sáng lóe lên trong đầu Lộ Minh Phi. Có những chuyện không thể giải thích được, và lúc này, cậu chỉ có thể tin vào những thứ không thể giải thích!
“Black Sheep Wall!” Cậu hét lên.
Không biết có tác dụng không, vì theo lý thuyết, lệnh này phải được nhập sau khi nhấn “Enter”, mà vấn đề là giờ cậu còn chẳng có bàn phím.
Tiếng nổ lách tách vang lên bên tai—đó là âm thanh của dòng điện hỗn loạn truyền vào tai nghe.
“Lộ Minh Phi, Lộ Minh Phi, người sư đệ phế vật đáng yêu của anh, rốt cuộc em đang làm cái quái gì thế? Đây là lần gọi thứ 214 của vị sư huynh phế vật Finger của em đây, nhận được thì trả lời đi, nhận được thì trả lời đi…” Giọng nói lười biếng của Finger vang lên.
“Cái… cái này cũng được hả trời?” Lộ Minh Phi chết lặng.
“Mẹ kiếp, mau nhanh lên! Bọn em sắp chết đuối dưới nước rồi! Anh kiểm tra bản đồ thành phố đồng ngay cho em!” Lộ Minh Phi gào lên với tất cả sức lực của mình.
Âm thanh của cậu đồng thời vang vọng trong khoang trước của tàu Maniakh, khiến mọi người đều sững sờ.
“Cái…” Caesar lao từ chỗ mình ngồi đến bàn điều khiển.
Manstein siết chặt trán mình, trong đầu ông, đàn "rắn" đang rối loạn quẫy động Theo lý thuyết khoa học, “rắn” là một dạng dòng điện sinh học. Diệp Thắng từng dùng “rắn” để kết nối trực tiếp với hệ thống vô tuyến của Maniakh. Nhưng đối với Manstein, đàn rắn hư vô này là thuộc hạ trung thành của ông, chỉ nghe theo lệnh của ông mà thôi.
Nhưng bây giờ, đàn "rắn" đã mất kiểm soát!
“Rắn” lao ngược về với tốc độ kinh hoàng, trong nháy mắt xâm nhập vào ý thức của ông. Giọng nói của Lộ Minh Phi không chỉ vang lên trong loa mà còn vọng thẳng vào não ông.
Manstein cố gắng ra lệnh cho đàn rắn, nhưng vô ích.
“Rắn” đang truyền tín hiệu, còn ông thì… đã trở thành trạm trung chuyển giữa Lộ Minh Phi và Maniakh. Một mệnh lệnh không tưởng đã được ban ra, và năng lực Ngôn Linh của Manshtein bị ép buộc sử dụng!
“Đây là… gian lận đúng không?” Ông muốn nói.
Năng lực này đã vượt qua mọi quy tắc đã biết.
Trên màn hình, thông tin truyền về từ Lộ Minh Phi đã hiển thị trọn vẹn—một tấm bản đồ của thành phố đồng!
“Anh Finger! Mau lục lại bản đồ cũ! Xác định vị trí hiện tại! Chúng em lạc đường rồi! Lạc ngay giữa Thành Phố Thanh Đồng, ngay trong nhà của Long Vương luôn rồi đây này!” Mỗi tiếng hét của Lộ Minh Phi đều như sấm sét trong đầu Manstein, khiến ông tê liệt ngã xuống ghế.
“Khoan khoan khoan đã! Anh phải… anh phải in ra trước đã!” Finger bùng nổ trong văn phòng đầy máy tính của tờ báo trường, gào vào micro.
Những tay săn tin vốn đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh đều bỗng giật mình tỉnh dậy. Họ vẫn đang chờ tin tức từ Trung Quốc để cập nhật lên website.
“In đi! Lấy phim chiếu! In ngay cho tôi!” Finger nhảy dựng lên giữa đống máy tính.
Đội săn tin thể hiện tốc độ và tinh thần làm việc chuyên nghiệp ở mức tối đa. Hai tấm phim chiếu trong suốt vừa in ra đã nhanh chóng được đưa đến tay Finger.
Anh ta chồng hai tấm phim lên nhau, giơ lên sát ánh đèn.
“Finger, sao anh lại ở trong kênh liên lạc?” Caesar lớn tiếng chất vấn. “Anh xâm nhập vào kênh bảo mật, điều này vi phạm quy tắc của trường đấy!”
“Bớt nói lại đi, năm ba! Nếu tôi không xâm nhập, thì bạn gái cậu và thằng sư đệ phế vật của tôi đã chết chung rồi!” Finger hiếm khi cứng rắn như vậy.
Caesar lập tức im lặng.
“Đừng lo về quy tắc nữa! Mau tìm vị trí đi! Finger, em đạt điểm tuyệt đối môn Ma động cơ giới mà, chuyện này không thể làm khó được em đâu!” Giọng của giáo sư Guderian vang lên trong kênh, ông lão này đang nhảy dựng lên trong phòng điều khiển ở thư viện, hệt như có lò xo gắn dưới chân.
"Thầy đừng nói nữa! Em đang tìm đây, đang tìm đây!” Finger đổ mồ hôi lạnh.
“Nhanh lên nữa đi!” Caesar lại kết nối vào. “Giáo sư Manstein sắp đạt đến giới hạn rồi.”
“Rõ!” Finger nghiến răng, mặt mày căng thẳng. “Nghe đây, sư đệ phế vật! Vị trí hiện tại của em là một đường hầm hình tròn, đường kính khoảng 2 mét. Em vừa đi qua một cửa xả nước, trước đó có rất nhiều bánh răng, phải không?”
“Đúng vậy!”
“Anh đã phân tích ra rồi! Theo nguyên lý Ma động cơ giới, cơ chế vận hành của Thành phố Thanh Đồng không khác gì lần trước, chỉ là lần này hướng quay bị đảo ngược. Em có học phần hướng dẫn nhập môn Hóa học luyện kim đúng không? Biểu tượng của thuật giả kim là ngôi sao năm cánh. Ngày xưa, khi các pháp sư thực hiện nghi thức ‘Triệu hoán Hỏa thần’, họ sẽ vẽ ngôi sao từ trên xuống dưới phải. Ngược lại, nếu vẽ từ dưới phải lên trên, đó là ‘Khu Trục Hỏa thần’.
“Bây giờ Thành phố Thanh Đồng đang vận hành theo cách thứ hai, nghĩa là nó đang tự hủy!”
“Bây giờ là lúc anh giảng bài à?” Lộ Minh Phi hét lên. "Sư huynh, anh tỉnh táo lại đi!”
“Anh nói nguyên lý để em tin anh thôi! Thành phố này mà tiếp tục vận hành thì sẽ bị phá hủy hoàn toàn! Phải thoát ra ngay!
“Đi thẳng về phía trước, hướng xuống dưới, sẽ có một cái giếng hình vuông! Trong vòng vài phút nữa, nó sẽ thu hẹp và biến mất. Đó là lối thoát của em! Anh sẽ hướng dẫn bước tiếp theo ngay!” Finger ngồi trước màn hình máy tính, liên tục gõ phím. “Cần sự hỗ trợ của Norma… chết tiệt, anh chỉ có quyền hạn truy cập cấp F thôi!”
“Dùng lấy quyền của thầy đi,” giọng giáo sư Guderian vang lên. "Thầy có quyền truy cập cấp B, mật khẩu của thầy là…”
“Em không cần đâu! Em đang truy cập bằng quyền hạn cấp A rồi!”
“Em… đang hack hệ thống của nhà trường à?” Guderian hỏi.
“Thời khắc quan trọng thế này, hack hay không hack có quan trọng gì đâu… miễn là dùng được là được!” Finger nhấn phím Enter, màn hình nhanh chóng thay đổi. Quyền hạn cấp A đã được chấp nhận. Cơ sở dữ liệu mở khóa, tài nguyên tính toán được ưu tiên, băng thông tăng vọt, một loạt tính năng đặc biệt chỉ dành cho cấp A xuất hiện trong bảng điều khiển vốn chỉ có thể dùng để tra cứu điểm số và đặt suất ăn của Finger.
“Norma, tất cả trông cậy vào cô đấy.” Finger thở dốc.
“Tôi sẽ tạm dừng tất cả các tác vụ khác, ưu tiên tính toán quy trình vận hành của Thành phố Thanh Đồng và cung cấp thông tin theo thời gian thực.” Giọng Norma vang lên bình thản. “Hãy tin tôi, tôi là một GPS tốt.”
“Caesar, nhìn ra ngoài kìa!” Ai đó đột nhiên hét lên.
Caesar ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ khoang tàu. Bên ngoài chỉ còn một màn sương trắng dày đặc, tầm nhìn giảm xuống như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày cộm. Hồ chứa nước giờ chẳng khác gì một cái nồi đang sôi, phun ra hơi nước ngày càng đặc quánh, trắng đục như sữa.
"Hắn đến rồi. Norton, Vua của Đồng và Lửa, đã đun nóng dòng sông, tạo ra một lượng lớn hơi nước. Chúng ta đã bỏ qua nhiệt kế. Nhiệt độ nước bên ngoài đã gần 50 độ rồi, nóng đến mức tắm suối nước nóng cũng quá sức chịu đựng.” Linh nói. “Xem ra hắn có kế hoạch. Hắn đến để săn chúng ta.”
“Giáo sư Manstein?” Caesar lay mạnh vai Manstein.
Toàn thân Manstein rũ rượi, chỉ có con ngươi là co rút nhanh chóng. "Ngôn linh · Rắn" đang vận hành với tần suất vượt mức, toàn bộ ý thức còn sót lại của ông ta đều tập trung vào việc duy trì liên lạc. Người phụ trách “Chiến dịch Thanh Đồng” đã hoàn toàn mất khả năng hành động. Caesar đảo mắt nhìn quanh, phần lớn những người còn lại là học sinh, đều là những tinh anh mà anh đã chọn lựa từ Hội học sinh.
"Đại phó Grayson, anh có chấp thuận để tôi tiếp nhận vị trí thuyền trưởng không?” Caesar hỏi.
"Chấp thuận." Grayson đáp ngay lập tức.
“Từ giờ tôi sẽ tiếp nhận nhiệm vụ của thuyền trưởng Manstein. Grayson cầm lái, Granner theo dõi sonar, Kumagai đảm bảo nhiên liệu cho khoang động cơ, Pacino kiểm tra khoang ngư lôi, chuẩn bị phóng Ngư lôi Phong Bạo.” Caesar ra lệnh dồn dập. “Linh, cô phụ trách phóng ngư lôi.”
“Tôi sao?" Linh hỏi bằng giọng lạnh tanh.
“Việc này nên giao cho người bình tĩnh không sợ chết như cô. Chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất.” Caesar quét mắt nhìn mọi người. “Tất cả, không được hoảng loạn! Chúng ta có thể thấy hắn trên sonar, rồi phóng ngư lôi vào hắn. Đơn giản vậy thôi!”
“Anh vừa biết bạn gái mình an toàn là lập tức hăng hái hẳn lên nhỉ.” Zero bình thản nói.
“Chuyện đó không liên quan. Tôi chỉ đơn giản là thích những đối thủ mạnh thôi.” Caesar vừa đáp, vừa nhét từng viên đạn vào khẩu súng bắn tỉa đã được chuẩn bị sẵn. Đầu đạn ánh lên sắc đỏ thẫm nguy hiểm. Bộ phận trang bị đã cung cấp đủ đạn dược luyện kim, như họ đã nói, con tàu này giờ đã vũ trang đến tận răng.
Rầm!
Thân tàu rung mạnh, từ khoang dưới vang lên một tiếng nổ trầm đục.
Sắc mặt Caesar lập tức thay đổi. Tiếng nổ đó đến từ khoang ngư lôi.
“Khoang ngư lôi vừa bị phá hỏng! Đầu đạn đã bị tiêu hủy!” Giọng đại phó gào lên trong tai nghe.
Ngay lúc này, tại khoang ngư lôi, đại phó không thể tin vào mắt mình—một vật thể đen nhánh, sắc nhọn như ngọn giáo đã đâm xuyên từ dưới khoang tàu lên, chọc thủng lớp thép dưới đáy tàu, phá hủy khoang ngư lôi, thậm chí còn xuyên qua cả đầu đạn của Ngư lôi Phong Bạo.
Rầm!
Lại một tiếng nổ trầm đục khác vang lên.
“Khoang kín nước số ba bị ngập!” Lần này là tiếng hét của kỹ sư trưởng. “Có người bị thương!”
“Là Long Vương! Hắn đang tấn công khoang dưới từ dưới tàu!”
Rầm!
Tiếng nổ thứ ba vang lên liên tiếp.
Thân tàu bắt đầu nghiêng về một phía.
“Khoang kín nước số hai bị ngập! Đường ống nhiên liệu bị rò rỉ!”
“Cháy rồi! Khoang sau đang cháy! Dập lửa ngay! Mau lên!”
Linh và Caesar nhìn nhau.
Tàu Maniakh có tổng cộng sáu khoang kín nước, giờ đã có hai khoang bị ngập. Nếu thêm hai khoang nữa gặp sự cố, con tàu sẽ mất lực nổi và chìm xuống.
“Khởi động động cơ, tăng tốc đi!” Caesar gầm lên. “Dừng lại chỉ khiến chúng ta trở thành mục tiêu của hắn thôi!”
Tiếng động cơ của tàu Maniakh gầm rú, con tàu lướt đi trên màn sương trắng của dòng sông, lao đi theo hình chữ “Z” với tốc độ cao.
Phía sau, trong làn nước, một đường nước sắc bén đuổi sát theo.
“Lái hết cỡ sang trái!” Caesar ra lệnh.
Đại phó cầm lái, nghiến răng dốc hết sức vặn mạnh bánh lái sang trái, tàu Maniakh rẽ ngoặt, vẽ một vòng cung lớn trên mặt nước.
“Mở tăng lực động cơ! Lái hết cỡ sang phải!” Caesar lại tiếp tục ra lệnh.
Đại phó lại vặn bánh lái hết cỡ sang phải, khiến thân tàu nghiêng mạnh. Một cú chuyển hướng hoàn hảo, nhưng ngay khoảnh khắc đó, khoang dưới lại vang lên một tiếng nổ trầm đục—lại thêm một khoang kín nước bị rò rỉ.
“Động cơ sắp quá nhiệt rồi!” Kỹ sư trưởng gào lên từ khoang máy nóng hầm hập.
“Mặc kệ đi! Mở tăng lực tối đa!” Caesar quát lớn.
Anh biết không thể chậm trễ, dù chỉ một giây. Những người khác không nhìn thấy, sonar cũng không quét được, nhưng Liêm Dứu của anh biết rõ—cái bóng nguy hiểm dưới nước đang truy đuổi tàu Maniakh với tốc độ 50 hải lý/giờ. Anh không biết chiến thuật né tránh này có thể duy trì bao lâu, nhưng đợt tấn công vừa rồi của đối phương quá bất ngờ, ngay cả sonar cũng không phát hiện được Long Vương đang áp sát từ dưới đáy tàu.
“Tại sao sonar lại không thấy gì?” Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Caesar.
“Kiểm tra sonar ngay!” Anh hét lên với thuyền phó thứ hai Granner.
Granner khởi động chương trình tự kiểm tra sonar. Chỉ mười mấy giây sau, sắc mặt anh ta tái nhợt.
“Chúng ta… không còn sonar nữa! Chương trình kiểm tra cho thấy bộ phát sonar đã bị tháo gỡ!”
“Sao có thể chứ?” Thuyền phó thứ ba Pacino trợn tròn mắt. “Trước khi rời bến đã kiểm tra rồi mà! Với lại, ai lại đi tháo sonar chứ?”
“Tôi biết.” Linh trầm giọng, chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
Tất cả quay đầu nhìn theo—và chết sững.
Bên ngoài cửa sổ, một người đàn ông trần trụi, toàn thân phủ một màu xám sắt, đang sải bước đi qua. Hắn nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt vô cảm, khiến người ta có cảm giác như gặp ma quỷ. Khi ngang qua khoang trước, hắn tiện tay ném một vật vào bên trong.
Grannar lập tức nhận ra.
“Bộ phát sonar!” Chính là bộ phát sonar bị mất tích của họ.
Người đàn ông xám sắt đột nhiên tăng tốc, ánh sáng như ngọn lửa cuộn trào khắp cơ thể hắn. Khi đến mũi tàu, hắn bật người lên bằng một cú lộn tuyệt đẹp, rồi lặn xuống nước.
“Đó chính là…” Caesar hít sâu một hơi. “Long Vương Norton!”
Từ mũi tàu nhìn ra, cái bóng sáng chói kia đang bơi trong lòng sông, ngày càng rời xa tàu Maniakh.
"Đưa tôi ống nhòm.” Caesar đưa tay ra.
Có người lập tức đưa ống nhòm cho anh. Caesar chỉnh tiêu cự, bắt trọn hình ảnh của sinh vật kia.
“Hắn đang định làm gì vậy?” Pacino hỏi.
“Tôi không biết, nhưng tôi sắp biết rồi…” Caesar vừa nói dứt câu, cả người chợt run lên.
Trong tầm nhìn qua ống nhòm, một thân hình khổng lồ từ từ trồi lên khỏi mặt nước. Lớp vảy đen kịt trên thân nó bung ra, rồi rung mạnh một cái.
Sau đó, nó ngẩng đầu lên trời, rít dài.
Không cần đến ống nhòm, tất cả mọi người đều có thể thấy rõ hình dáng của con rồng đang vươn mình trên mặt nước—hệt như một hình vẽ cổ xưa được khắc trên vách đá.
Bóng người rực sáng bơi về phía cự long. Con rồng uốn cong chiếc cổ dài, hắn nắm lấy tấm mặt nạ sắt của nó, được nhấc khỏi mặt nước, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp rồi đáp xuống, cưỡi trên cổ rồng.
"Chịu cực khổ cho ngươi rồi, Samson, đã bao nhiêu năm trôi qua.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm mặt nạ sắt của con rồng. Giọng nói dịu dàng trầm ấm. Long thị Samson cất lên tiếng gầm trầm thấp đáp lại.
Sau đó, hắn nhìn về con tàu xa xa, nở một nụ cười lặng lẽ.
Caesar nhìn thấy nụ cười ấy qua ống nhòm, hắn biết Long Vương đang cười với mình. Không hiểu vì sao, nụ cười ấy khiến hắn lạnh toát cả người.
Long Vương chậm rãi gỡ bỏ mặt nạ sắt của Long thị, giơ cao hai tay, trong tay hắn ánh lên ngọn lửa rực cháy. Đột nhiên, hắn đâm thẳng hai tay vào đầu Long thị. Cự long toàn thân run rẩy dữ dội nhưng vẫn kiên trì chịu đựng. Nó phát ra tiếng rên rỉ hấp hối, chậm rãi khép lại đôi mắt vàng kim. Đôi cánh từng thu lại giờ mở rộng, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, giữ vững thăng bằng.
“Đây là… phản bội trong nội bộ sao?” Trên tàu Maniakh, mọi người kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ngọn lửa bừng bừng trong tay Long Vương đang thiêu rụi bộ não của cự long. Cự long gánh chịu nỗi đau khủng khiếp nhưng vẫn bất động, cho đến khi tất cả kết thúc. Dù đã hóa thành xác chết cứng đờ, tư thế của nó vẫn không thay đổi.
Long Vương đứng dậy, bước một bước, giẫm lên hộp sọ trống rỗng của Long thị. Hắn giơ cao hai tay lên trời. Ánh sáng rực rỡ từ toàn thân hắn tràn vào thân rồng, cột lửa bắn thẳng lên bầu trời. Trong tiếng gầm khàn khàn của hắn, thân rồng bỗng chấn động dữ dội, đôi mắt khổng lồ mở ra, trong đồng tử đã lụi tàn, một ngọn lửa vàng kim le lói như ngọn đèn cô độc.
Tiếng gầm của Long Vương dâng cao, ngọn lửa vàng cũng bùng cháy dữ dội, nhanh chóng thắp sáng đôi mắt khổng lồ của rồng.
Con rồng lại một lần nữa dang rộng đôi cánh, toàn bộ vảy cũng dựng lên, phát ra âm thanh chói tai như kim loại ma sát. Trái tim khổng lồ đã ngừng đập giờ đây vang lên như tiếng trống trận. Thân rồng uốn lượn vươn mình, như thể muốn cất cánh bay lên. Long Vương Norton, sau nghìn năm ngủ yên, lại một lần nữa thống trị thế gian với dáng vẻ của một bậc đế vương. "Chúng... đã dung hợp rồi sao!?" Caesar khẽ nói.
---
“Đúng là một nghi lễ hiến tế khiến người ta đau lòng.”
Cách đó hai cây số, trên một cồn đất giữa sông, Sakatoku Mai đặt ống nhòm xuống. Bộ chiến phục đen bó sát tôn lên dáng người thon gọn của cô.
Cô mở chiếc vali lớn màu bạc, lấy ra từng bộ phận kim loại màu đen, lắp ráp thành một khẩu súng bắn tỉa đen kịt. Sau đó, cô lại mở một chiếc vali bạc nhỏ hơn, bên trong là một ống thạch anh hình trụ chứa một viên đạn đỏ sẫm. Đầu đạn giống như một tinh thể thô ráp, bên trong nó chảy xuôi thứ ánh sáng đỏ như máu.
Mai cẩn thận lắp viên đạn vào khoang chứa, rồi gọi điện thoại: “Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, tôi đã sẵn sàng rồi.”
“Norton đã xuất hiện chưa?”
“Xuất hiện rồi, nhưng hắn không nở mà chiếm lấy thân thể của Long thị Samson.”
“Dung hợp trực tiếp thì tiết kiệm thời gian hơn, chỉ là phải hy sinh một tộc duệ cường đại. Đám người ở Học viện Cassell đúng là hiểu biết hạn hẹp về Long tộc, xem ra họ hoàn toàn không biết đến khái niệm dung hợp này.”
“Thật khiến tôi buồn nôn, như một loài ký sinh trùng vậy.”
“Samson sẽ cam tâm tình nguyện thôi. Long thị có thể làm bất cứ điều gì vì quân chủ, mà báo thù chính là một trong những điều họ thích làm nhất.” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói, “Nhắc lại mệnh lệnh, Lộ Minh Phi nhất định phải sống sót, còn Vua Của Đồng Và Lửa Norton sống chết ra sao cũng không quan trọng.”
"Hiểu rồi." Mai cúp máy, giơ ống nhòm lên nhìn về phía tàu Maniakh giữa lớp sương mù, khẽ mỉm cười.
"Năm ba, anh phải cố mà trụ thêm một chút đấy. Tôi rất mong chờ anh!”


0 Bình luận