"Wow! Quả nhiên là trường quý tộc! Dù em đã chuẩn bị tinh thần sẽ nghỉ học vào ngày mai rồi, nhưng chỉ cần vì bữa ăn này thôi, em lại có chút dao động.” Lộ Minh Phi trố mắt nhìn bữa tiệc trước mặt, ánh nến lung linh phản chiếu trong đôi mắt đầy xúc động của cậu.
Nói xong, cậu dùng dĩa đâm thẳng vào ngực con ngỗng quay với một sự tàn nhẫn đáng kinh ngạc, vui vẻ ngắm nhìn dòng dầu mỡ vàng óng ánh chảy ra như thể đó là kho báu bí mật.
Finger hài lòng gật đầu: “Ăn đi! Người là sắt, cơm là gang, không ăn thì đói meo. Ăn no rồi nghĩ đến kỳ thi 3E sau. Xe đến núi tự khắc có đường, ra ngoài dựa vào huynh đệ, có anh đây!” Dứt lời, Anh nhấc ổ bánh mì nấm truffle lên, ngấu nghiến cắn một miếng to như thể ngày mai không còn bánh mì nữa. “Cứ tự nhiên!”
“Những câu nói sáo rỗng này của anh lưu loát thật đấy!” Tâm trạng Lộ Minh Phi thoải mái hơn hẳn, xé một chiếc đùi ngỗng ăn ngon lành, hào phóng đưa chiếc đùi còn lại cho Finger.
“Học tiếng Trung tốt nhất là lên diễn đàn đọc bài và trả lời bình luận mà!” Finger nhướng mày đầy tự hào rồi nhận lấy chiếc đùi ngỗng, hai người bật cười đầy rạng rỡ rồi vui vẻ cụng ly dưới ánh nến lấp lánh.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm tĩnh lặng. Bên trong ký túc xá, hai tên sinh viên vẫn đang tận hưởng bữa ăn khuya xa hoa như những ông hoàng, chẳng màng đến ngày mai sẽ ra sao.
---
Lúc này, giáo sư của hai kẻ háu ăn ấy, Giáo sư Guderian, đang lật tài liệu trong thư viện. Khu vực sách cổ của thư viện có những giá sách cao tận trần, được làm bằng gỗ cứng Myanmar, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng và màu sắc như kim loại. Trên giá sách là hàng loạt cuốn sách bìa cứng khổng lồ không thấy điểm dừng, bên trong là những túi niêm phong trong suốt được hút chân không, bảo quản các cuộn sách đồng cổ đại, gọi chung là Băng Hải Tàn Quyển. Những cuộn sách đồng này từng bị chôn vùi dưới băng giá biển sâu hàng ngàn năm, đến nay vẫn chưa được giải mã hoàn toàn.
Guderian đứng trên thang, cố rướn tay lấy một cuốn sách một cách cẩn thận.
“Thức đêm đọc tài liệu à?” Một giọng nói vang lên dưới chân thang.
Guderian khẽ giật mình, cúi đầu nhìn xuống và thấy một vật thể bóng loáng phản chiếu ánh sáng lấp lánh như thể một ngọn đèn trần.
“Manstein, sao muộn thế này mà ông cũng ở đây?” Guderian tỏ vẻ ngạc nhiên.
Hội trưởng Uỷ ban Kỷ Luật, Giáo sư Manstein, đưa tay chậm rãi xoa cái đầu trọc bóng loáng của mình. “Tôi cũng đến tra tài liệu, về cậu sinh viên mới của ông – Lộ Minh Phi.”
“Ồ? Thật sao? Đúng là một trường hợp đáng nghiên cứu mà.” Guderian khựng lại một thoáng rồi trả lời lấp lửng.
“Là một tân sinh viên, đối mặt với Hoàng Kim Long Đồng của Sở Tử Hàng, vậy mà cậu ta không hề sợ hãi mà thậm chí còn dám nổ súng. Sở Tử Hàng là người mang dòng máu rồng tinh khiết nhất mà chúng ta từng tìm thấy, đã bộc lộ đặc tính sinh lý của loài rồng – Long Đồng. Dưới ánh nhìn của cậu ấy, người thường sẽ cảm thấy kính sợ, nhưng sinh viên của ông, Lộ Minh Phi, lại hoàn toàn không cảm nhận được gì. Rất thú vị.” Manstein lạnh lùng gật đầu nói, ánh mắt lướt qua giá sách cổ kính.
Manstein ngước nhìn Guderian chằm chằm, giọng nói trầm xuống: “Giải thích đi.”
“Em ấy là học sinh cấp S mà, chuyện gì xảy ra với cấp S cũng đều có khả năng cả.” Guderian thoáng bối rối nhưng lập tức cười gượng, lấp liếm vội vàng.
"Ông rất hài lòng với tân sinh viên này, định đào tạo cậu ta trở thành người trẻ tuổi xuất sắc nhất của học viện Cassell, đúng không?” Manstein hỏi.
“Đúng thế, đúng thế.” Guderian cười gượng, gãi đầu. “Như vậy, tôi cũng sẽ được nhận vị trí giáo sư trọn đời.”
“Guderian, từ khi chúng ta còn ở chung ký túc xá tại Harvard đến giờ, mỗi khi ông nói dối là lại gãi đầu. Ông không thể kiềm chế một chút sao?” Manstein khoanh tay, lắc đầu thở dài.
Sắc mặt Guderian chợt thay đổi. Không còn cách nào khác, ông im lặng một lúc rồi thành thật trèo xuống thang. Khi chân vừa chạm đất, ông nhìn thẳng vào Manstein, giọng nói hạ thấp đến mức gần như thì thầm. "Ông đã biết được những gì?”
“Cậu ta không có cộng hưởng với Ngôn Linh • Hoàng Đế, đúng không?” Manstein nhìn thẳng vào mắt Guderian không chớp, đôi mắt xám xanh của người Aryan ánh lên vẻ lạnh lùng như kim loại.
"Ông biết được điều này bằng cách nào?" Giáo sư Guderian hạ giọng hỏi.
"Tin tức này đã được đăng trên mạng tin tức của học viện, trở thành tiêu đề chính của buổi tối hôm nay. Người đăng tin là học trò của ông, Finger: 'Tin sốc: Sinh viên cấp S Lộ Minh Phi không có phản ứng với ngôn linh của Long Hoàng, ban giám hiệu đang điều tra nguyên nhân!'. Hiện tại thì cả học viện đều đã biết chuyện này." Manstein liếc nhìn Guderian, giọng nói lạnh băng
"Finger?" Guderian sững người, chết lặng.
"Chuyên ngành của ông là nghiên cứu Long Tộc Phả Hệ. Mặc dù ông có chút lơ đễnh, nhưng trong chuyên môn, ông vẫn luôn giỏi hơn tôi và sẽ không tùy tiện đưa ra kết luận 'đột biến huyết thống'. Ông rõ ràng biết rằng huyết thống long tộc cực kỳ mạnh mẽ, dù trải qua hàng chục thế hệ lai tạo, nó cũng không thể bị loại bỏ hoàn toàn bởi huyết thống con người. Càng không thể có trường hợp đột biến. Nhưng ông lại nói với các học sinh rằng Lộ Minh Phi là một trường hợp 'biến dị'. Từ khoảnh khắc đó, ông đã cố gắng che giấu điều gì đó, đúng chứ?” Manstein chậm rãi nói.
Guderian im lặng hồi lâu, rồi cuối cùng thở dài gật đầu, thừa nhận: “Tôi đã niệm 'Ngôn Linh • Hoàng Đế', câu chú 'Ngợi ca sự thức tỉnh của Đức Vua , hủy diệt chính là tái sinh'. Nhưng em ấy hoàn toàn không có bất kỳ sự cộng hưởng nào. Đây là trường hợp đầu tiên từ trước đến nay trong lịch sử: một huyết mạch long tộc không phản ứng với 'Hoàng Đế'. Nhưng em ấy thực sự có huyết thống long tộc. Nếu không, dưới sức áp chế từ 'Hoàng Kim Long Đồng' của Sở Tử Hàng, em ấy rất khó có thể phản kháng. Tôi không chỉ dựa vào đánh giá cấp S của hiệu trưởng để kết luận em ấy có huyết thống long tộc.”
Manstein im lặng một lúc lâu, rồi trầm giọng nói: “Long Hoàng Nidhogg là tổ tiên duy nhất của long tộc, và 'Ngôn Linh: Hoàng Đế' là lời chú tối cao khống chế mọi hậu duệ của ông ta. Bất kỳ hậu duệ nào nghe được lời chú này đều sẽ cảm nhận được sự triệu hồi từ Long Hoàng. Nhưng Lộ Minh Phi lại bảo ông đang hát. Đây không phải là chuyện nhỏ.” Ông dừng lại, ánh mắt sắc lạnh quét qua Guderian.
Guderian căng thẳng nắm chặt tay, im lặng không nói gì.
“Băng Hải Tàn quyển, ký hiệu AD0099. Tôi đã tìm ra tài liệu mà ông cần.” Manstein đưa cho Guderian một cuộn đồng được niêm phong cẩn thận trong ống thủy tinh hình trụ.
“Tàn quyển ký hiệu AD?” Guderian ngạc nhiên, mắt ông mở to. “Đây là tài liệu tuyệt mật!”
“Chỉ có những tài liệu cổ xưa nhất mới ẩn chứa những bí mật cấp cao nhất.” Manstein nói, “'Ngôn Linh • Hoàng Đế' có tác dụng với tất cả những hậu duệ thần phục Long Hoàng, nhưng thực sự có một dòng máu không quy phục Long Hoàng.”
“Bạch Vương được nhắc đến trong 'Long Tộc Sự Điển: Chương Bí Mật'.” Không khí như ngưng đọng. Guderian nhìn thẳng vào mắt Manstein nói khẽ, giọng nói thấp xuống, chỉ còn là tiếng thì thầm giữa những giá sách cổ.. “Đây từng là chủ đề nghiên cứu chung của chúng ta.”
“Đúng vậy. Trong học viện này, chỉ có hai chúng ta là hiểu rõ nhất về lịch sử của Bạch Vương. Ngôn Linh • Thần Dụ của Bạch Vương là Ngôn Linh duy nhất chúng ta biết có thể khắc chế Hoàng Đế. Sau khi phản bội Hắc Vương, Bạch Vương đã từng sử dụng Thần Dụ lên toàn bộ hậu duệ của mình.”
“Ý ông là Lộ Minh Phi là… hậu duệ của Bạch Vương?” Guderian cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Manstein khẽ gật đầu rồi bình thản nói, nhưng trong mắt ông ta, ánh lên một tia cảnh giác sâu sắc. “Tôi không thể nghĩ ra lời giải thích hợp lý nào khác.”
Guderian im lặng hồi lâu rồi nói, “Hậu duệ của Bạch Vương chỉ là một truyền thuyết. Theo ghi chép trong Băng Hải Đồng Trụ Biểu, Hắc Vương Nidhogg đã dùng sức mạnh vô song tiêu diệt Bạch Vương, ăn thịt nó, biến xương nó thành băng vụn. Sau đó, ông ta nung chảy băng và đổ xuống núi lửa, hoàn toàn hủy diệt thân xác và linh hồn của Bạch Vương. Như vậy, Bạch Vương đã không còn tồn tại, và Ngôn Linh của nó cũng đã mất đi sức mạnh.”
“Cuộc nổi loạn của Bạch Vương là cuộc nổi loạn lớn nhất trong lịch sử long tộc. Một phần ba long tộc đã gia nhập quân nổi loạn. Sau khi Hắc Vương đàn áp cuộc nổi loạn, ông ta đã ghi lại số phận của quân phản loạn trên cột đồng khổng lồ, chính là Băng Hải Đồng Trụ Biểu mà chúng ta tìm thấy ở Greenland.” Manstein nhún vai nói. “Điều đó có nghĩa là Đồng Trụ Biểu được viết từ góc nhìn của phe Hắc Vương. Nếu long tộc có toan tính chính trị, Hắc Vương chắc chắn sẽ nhấn mạnh rằng thủ lĩnh quân phản loạn đã bị hủy diệt hoàn toàn. Nhưng với tư cách là một nguyên thủy chủng, hậu duệ thuần khiết nhất của long tộc, liệu linh hồn của Bạch Vương có thực sự dễ dàng bị hủy diệt đến vậy? Có lẽ nó vẫn còn sống, đang ngủ đông ở đâu đó, giống như những thân vương khác của long tộc.”
“Chúng ta từ trước đến nay chưa từng phát hiện bất kỳ hậu duệ nào của Bạch Vương! Bạch Vương là một nhánh của long tộc gần gũi với con người. Nếu Lộ Minh Phi là hậu duệ của Bạch Vương, điều đó chưa chắc đã là chuyện xấu.” Guderian nói.
Manstein móc ra chiếc tẩu, châm lửa và hút vài hơi sâu, làn khói mờ che khuất một phần khuôn mặt của ông, ông khẽ cười khổ: “Guderian, đừng tự lừa mình nữa. Cả tôi và ông đều không tin rằng Bạch Vương sẽ giúp đỡ con người. Nguyên tắc đầu tiên của long tộc là: rồng và con người là hai sự tồn tại hoàn toàn khác biệt. Khoảng cách giữa chúng ta và long tộc còn sâu hơn cả mối thù giữa Hắc Vương và Bạch Vương. Trong Băng Hải Đồng Trụ Biểu, có ghi rằng Bạch Vương ‘nhuốm máu của kẻ hạ dân để nhuộm đỏ ngai bạc’, ngụ ý rằng Bạch Vương rất bạo ngược. Bạch Vương có lẽ chỉ lợi dụng con người để bù đắp những thiếu sót của mình. Nó được Hắc Vương tạo ra, sức mạnh kém hơn Hắc Vương, nhưng nó vẫn là một dị loại. Không đời nào nó thực sự cảm thông với con người.”
Guderian tái mặt, im lặng. Đồng hồ cổ trên tường vẫn “tích tắc” vang vọng trong không gian.
“Thực ra, chúng ta cũng không phải là con người hoàn chỉnh.” Một lúc sau, ông nói khẽ: “Hậu duệ Hắc Vương hay Bạch Vương có thực sự quan trọng đến thế không? Có cần phải áp đặt lý thuyết huyết thống lên những đứa trẻ không?”
Manstein hít mạnh thêm vài hơi từ chiếc tẩu: "Ông bao che cho học sinh của mình, nhưng đã nghĩ đến hậu quả chưa? Nếu Bạch Vương thực sự là ‘Hung Vương’ như Hắc Vương nói, ai mà biết được hậu duệ của Bạch Vương sẽ đối xử với con người thế nào. Khi huyết thống thức tỉnh, Lộ Minh Phi có thể trở thành kẻ thù của chúng ta. Ngay cả Hoàng Kim Long Đồng của Sở Tử Hàng cũng không thể áp chế cậu ta. Có thể cậu ta sở hữu tiềm năng không gì sánh được. Ai dám để cậu ta tiếp tục sống trong học viện này chứ?”
“Ý ông là gì?” Guderian ngẩng đầu lên, hỏi lớn.
“Viết báo cáo, nộp lên hiệu trưởng.” Manstein nói nhỏ.
Guderian cảm thấy lạnh cả người, cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đông cứng lại: “Hậu quả của việc nộp báo cáo như vậy sẽ là gì?”
“Cách ly Lộ Minh Phi, nghiên cứu cậu ta. Đó là cách duy nhất. Cậu ta không thể là một học sinh, cũng không thể rời khỏi học viện. Cho đến khi thân phận của cậu ta được làm rõ. Đừng chần chừ nữa, gọi điện ngay bây giờ đi. Đừng tự đẩy mình vào rắc rối.” Manstein rút điện thoại ra từ túi, đưa về phía Guderian.
Guderian im lặng hồi lâu, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Ngón tay ông run lên nắm lấy tay Manstein, từ từ nhưng kiên quyết đóng điện thoại lại.
Manstein sững người. "Guderian, ông đang làm gì vậy?"
“Lộ Minh Phi…” Guderian ngập ngừng thở dài, nhìn xuống hai bàn tay mình. Giọng ông trầm hẳn xuống, như thể đang nói chuyện với chính mình, cuối cùng cũng nói ra lời ông đã nghĩ từ lâu, “Là một đứa trẻ tốt.”
Manstein bối rối, khẽ cau mày. Trong lĩnh vực học thuật, ông luôn không bằng Guderian. Từ thời đại học, ông đã sao chép bài tập của Guderian, đến tận khi tốt nghiệp tiến sĩ. Ông biết rằng một câu nói bất chợt của người bạn thân này có thể chứa đựng ý nghĩa sâu xa, lúc này tuyệt đối không được tỏ ra lơ đễnh. Ông cúi đầu, trầm tư. Chiếc đồng hồ trên tường vẫn “tích tắc” đếm ngược thời gian.
“Ý ông là… lòng tốt của cậu ấy, phần nhân tính của cậu ấy sẽ chống lại sự thức tỉnh của máu Bạch Vương?” Mansteim tỏ vẻ không chắc chắn. “Thôi được rồi, tôi chịu thua. ông nói cho tôi đáp án đi.”
Guderian gãi đầu cười khẽ, nhưng nụ cười ấy mang theo sự cay đắng vô hạn: “Tôi… không có ý gì đặc biệt cả. Tôi chỉ nhớ NoNo từng kể rằng em ấy đã khóc như mưa trong nhà vệ sinh nữ khi nhận được thư từ bố mẹ. Có lẽ em ấy vẫn còn đủ nhân tính để chống lại dòng máu đang chảy trong người mình."
“Điều đó liên quan gì đến huyết thống Bạch Vương?”
“Không có gì cả. Nhưng xét trên góc độ một đứa trẻ, tôi cảm thấy em ấy rất cô đơn, cũng rất tốt bụng. Em ấy là một đứa trẻ tốt. Chúng ta không thể tước đoạt cơ hội của em ấy, phải không? Ai muốn trở thành một mẫu vật chứ?” Guderian nhìn thẳng vào mắt bạn mình. “Chúng ta vẫn còn nhớ tuổi thơ của mình, đúng chứ? Chúng ta cũng từng là những mẫu vật kia mà. Lúc đó, chúng ta cách nhau bởi những song sắt, cố gắng vươn tay ra để nắm lấy nhau… Khi đó, chẳng lẽ ông không cảm thấy đau lòng sao?”
Manstein ngây người, cúi đầu, im lặng nhìn vào chiếc điện thoại trong tay, đôi mắt trống rỗng, tiếng quát tháo từ nhiều năm trước vẫn văng vẳng bên tai ông:
“Đưa hai đứa nhóc điên kia ra! Chúng nó đang làm cái quái gì vậy?”
Những âm thanh thô bạo vang vọng trong tâm trí, hòa vào tiếng loảng xoảng của dây xích. Bàn tay gầy guộc, xanh xao của hai đứa trẻ vươn qua song sắt, cố gắng nắm lấy nhau giữa khoảng trống ngăn cách. Nhưng chưa kịp chạm vào, một cú giật mạnh đã kéo chúng ngược lại.
“Chết tiệt! Buông ra! Tao cảnh báo mày đừng tự chuốc rắc rối!”
Manstein cảm thấy hơi thở mình trở nên dồn dập. Ông nhớ rõ sự bất lực, nỗi sợ hãi, và cả ánh mắt tuyệt vọng của cậu thiếu niên đứng đối diện mình – Guderian.
“Đến giờ trị liệu điện rồi! Lôi chúng ra! Đưa chúng vào phòng trị liệu điện!”
Tiếng la hét hoảng loạn xé toạc không gian.
Cả cơ thể Manstein siết chặt. Ông vẫn nhớ cơn đau điên cuồng của liệu pháp điện, như thể những mảnh dao vỡ đang cắt xé cơ thể, mỗi lần giật mạnh, đều nghe thấy mùi khét nhẹ, nhớ cả giọng gào thét đầy sợ hãi của Guderian bên kia bức tường. Cơn đau như xuyên thủng linh hồn, như muốn nghiền nát bất kỳ niềm tin nào còn sót lại. Lúc đó, Manstein không khóc, ông chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ô cửa nhỏ duy nhất trên bức tường xi măng xám xịt trong phòng giam, khao khát được bay tự do như một con chim, khao khát một thứ gì đó rơi từ trên trời xuống, thay đổi cuộc đời mình, kéo ông ra khỏi địa ngục này. Nhưng không có gì đến cả. Chỉ có bóng tối và sự tuyệt vọng.


0 Bình luận