Trùng Sinh Rồi Mới Phát H...
Tào Man Quân | 曹瞒君
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 03: Cao Trung

Chương 76: Có các cậu ở đây, thật tốt quá! (C206)

7 Bình luận - Độ dài: 2,228 từ - Cập nhật:

    Sau khi ba bạn nhỏ Mai Hữu Duyên cùng nhau ăn sáng xong, họ tản bộ một vòng trên phố. Gần đến rằm tháng Giêng, không chỉ những người đi làm xa quay trở lại thành phố, mà ngay cả một số học sinh sinh viên cũng bắt đầu lần lượt lên đường trở về trường. Vì vậy so với mấy ngày trước, đường phố giờ đã vắng vẻ hơn nhiều.

    Mai Phương cùng Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề vào cửa hàng bách hóa Tam Phúc [note71340] mua một ít đồ trang sức nhỏ, sau đó chuẩn bị về nhà làm bài tập.

    Trên đường về, Mai Phương hỏi hai đứa: "Ngày 17 tháng Giêng là khai giảng rồi, các cậu định đi vào ngày nào?"

    "Chẳng phải đã định là sẽ cùng về sao?"

    Mai Phương giải thích: "Ngày mai tớ đi rồi, tớ phải đến Bạch Châu ở một ngày, sau đó sáng sớm bố tớ sẽ đưa tớ đi."

    "Vậy... Hữu Hề, cậu và dì Lương, à không, cùng mẹ cậu đi với tớ nhé. Bố tớ sẽ lái xe đưa chúng ta đến Giang Thành."

    Lâm Hữu Hề mỉm cười lắc đầu: "Không cần vội, mẹ tớ chưa đi sớm thế đâu."

    "Thế... cậu sẽ đến Giang Thành muộn hơn sao?"

    Vậy thì, chẳng phải mình và A Phương có thể ở nhà riêng với nhau sao?

    "Không phải đâu." Lâm Hữu Hề lắc đầu, "Mẹ tớ còn có việc phải xử lý ở nhà, tớ phải đi trước, nên sẽ đi nhờ xe nhà cậu."

    "Thế... à..."

    "Nghe cậu có vẻ hơi thất vọng nhỉ, Duyên Duyên?"

    Hạ Duyên bị Lâm Hữu Hề chọc trúng tim đen, lập tức cãi lại: "Đâu có, Hữu Hề, cậu nhạy cảm quá đấy."

    "Xem kìa, tai cậu đỏ lên rồi."

    Lâm Hữu Hề mỉm cười nói: "Bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn không biết nói dối nha."

    "Ừm..."

    Hạ Duyên lẩm bẩm không nói gì, Mai Phương bên cạnh vỗ đầu cô: "Đi nhanh về làm bài tập đi, chắc cậu còn cả đống chưa làm nhỉ?"

    "Cũng gần như vậy... Còn cậu?"

    "Tất nhiên là tớ chưa đụng tay vào rồi," Mai Phương mỉm cười, "Nhưng tớ sẽ chép bài của hai cậu."

    "Tự làm đi chứ! Lười thế."

    Lâm Hữu Hề mỉm cười nhìn Hạ Duyên và Mai Phương đùa giỡn, rồi đột nhiên xen vào: "À này A Phương, trước khi cậu đi, chiều nay có muốn đi cùng tớ đi tảo mộ không? Đã lâu lắm rồi cậu chưa gặp lại mẹ tớ, mà hình như Duyên Duyên cũng chưa có cơ hội đi."

    "Tớ thì chưa đi bao giờ." Hạ Duyên gật đầu, "Nhưng tảo mộ vào tháng Giêng có ổn không? Tớ nhớ người lớn trong nhà nói, tảo mộ tháng Giêng sẽ làm nhạt đi vận may gì đó... À, tất nhiên tớ không có ý là không đi đâu, nếu các cậu không ngại thì tớ cũng đi."

    "Tớ không quan tâm lắm. A Phương chắc cũng thế."

    "Tất nhiên là tớ không ngại rồi."

    Mai Phương mỉm cười, "Đi một lần cũng tốt."

    "Mẹ của Hữu Hề à..."

    Hạ Duyên thở dài, "Đúng là nên đến thăm một chút."

    Ba bạn nhỏ làm bài tập ở nhà Hạ Duyên, trưa đến nhà Mai Phương ăn cơm, sau đó đi xe buýt đến nghĩa trang Thiên Đường.

    Quang cảnh nơi đây đúng như lời Hạ Duyên nói, tháng Giêng không có nhiều người đi tảo mộ, chỉ có vài người qua lại thưa thớt.

    Ba người mua hương nhang, giấy vàng, hoa giấy cùng một số đồ cúng và trái cây, rồi theo sự dẫn dắt của Lâm Hữu Hề, họ bước đi về phía trước.

    Hạ Duyên chạy bước nhỏ bên cạnh Mai Phương, ngẩng đầu hỏi cậu:

    "A Phương trước đây đã từng đi tảo mộ cùng Hữu Hề rồi phải không?"

    Mai Phương gật đầu, "Trước đây cũng đã đến đây hai ba lần rồi."

    "Tớ đều không biết..."

    "Cũng có thể coi là tình cờ thôi, giải thích cũng hơi..."

    Vừa dứt lời Mai Phương, Lâm Hữu Hề đi phía trước đột nhiên nói lớn.

    "Lần đầu tiên là khi học lớp bốn, tớ cùng A Phương đến bệnh viện thăm bà ngoại của cậu ấy. Lúc đó tớ nhìn thấy một nạn nhân tai nạn giao thông, đột nhiên nhớ đến chuyện của mẹ tớ hồi đó."

    Lâm Hữu Hề vừa nói vừa quay người lại, đi giật lùi, hai tay đặt sau lưng, mỉm cười nhìn Hạ Duyên.

    "Lúc đó tớ rất sợ, nhưng A Phương lại không chịu đến ngay, khi cậu ấy đến thì tớ cứ vô cớ đánh cậu ấy, rồi cãi nhau ầm ĩ trong bệnh viện."

    Mai Phương cười lắc đầu, "Cậu nhớ rõ thế cơ đấy."

    "Về sau thì sao? Sau đó thế nào?" Hạ Duyên sốt ruột hỏi tiếp.

    "Về sau à..." Lâm Hữu Hề nhẹ nhàng nói, "A Phương vốn định bỏ đi vì tức giận, nhưng cuối cùng cậu ấy quay lại dỗ dành tớ, nói rằng sẽ đi cùng tớ bất cứ đâu. Thế là tớ khóc lóc nói với cậu ấy rằng tớ muốn gặp mẹ."

    Hạ Duyên nghe đến đây, ánh mắt trở nên dịu dàng, "Sau, A Phương đã dẫn cậu đi rồi đúng không..."

    "Ừ, đó là lần đầu tiên cậu ấy đến thăm mẹ tớ."

    Lâm Hữu Hề dừng chân bên cạnh một con sư tử nhỏ đổ ngã nằm trên đất, "Mẹ tớ ở đây."

    Lâm Hữu Hề dẫn Hạ Duyên và Mai Phương đến trước mộ của mẹ cô.

    Hình ảnh mẹ ruột của Lâm Hữu Hề trên bia mộ vẫn tươi cười rạng rỡ, chỉ là bia mộ và tấm ảnh đã có dấu vết của thời gian.

    Tuy nhiên, giấy vàng và hoa giấy cúng trên bia mộ đều rất mới, Lâm Hữu Hề đã cùng bố đến đây trước đó vào dịp Tết.

    "Hữu Hề, cậu giống mẹ cậu quá! Đặc biệt là đôi mắt, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác nhau luôn..."

    "Nhưng nếu nói thì khí chất của Hữu Hề hồi tiểu học cũng khá giống mẹ cô ấy."

    Mai Phương đứng bên cạnh, thắp hương rồi cắm vào lư hương trước bia mộ. Khi cậu định trải túi ni lông để quỳ lạy, Lâm Hữu Hề kéo cậu lại, "Các cậu chỉ cần vái vài cái thôi, không cần phải khách sáo như vậy mỗi lần đến đây."

    Lâm Hữu Hề vỗ tay, chắp tay trước ngực, một mình quỳ xuống trước mộ mẹ, tư thế cầu nguyện:

    "Mẹ ơi, con dẫn A Phương và Duyên Duyên đến thăm mẹ rồi đây."

    "A Phương thì mẹ đã gặp rồi, con không cần giới thiệu nữa. Còn đây là Duyên Duyên..."

    Lâm Hữu Hề đang nói, Hạ Duyên bên cạnh vẫn kiên quyết quỳ xuống. Cô quỳ bên cạnh Lâm Hữu Hề, bắt chước tư thế của cô ấy, chắp tay trước ngực, nở nụ cười.

    "Dì ơi, cháu là Hạ Duyên... Xin lỗi vì giờ mới đến thăm dì, cháu là thanh mai trúc mã của Hữu Hề, chúng cháu lớn lên cùng nhau, là bạn thân nhất của nhau..."

    Hạ Duyên ngừng lại một chút, sau đó mỉm cười nói, "Cũng là người thân thiết nhất."

    "Duyên Duyên, những chuyện này không cần phải nói đâu."

    "Ơ! Không cần nói sao? Tại sao vậy?" Hạ Duyên vừa mới vào guồng cảm xúc, giờ bầu không khí bị phá vỡ, cô cảm thấy hơi gượng gạo.

    "Từ khi còn rất nhỏ, tớ đã luôn nhắc đến tên cậu trước mặt mẹ tớ, chuyện của cậu mẹ tớ đều biết cả."

    Hạ Duyên hơi tinh nghịch thè lưỡi: "Vậy tớ đến gặp mẹ cậu muộn như thế này, có phải là hơi không thích hợp không?"

    "Cũng không sao đâu... Mẹ tớ chắc cũng không để ý đâu. Ừm... nhìn khí chất của bà ấy là biết."

    Lâm Hữu Hề thực ra cũng không hiểu rõ mẹ mình là người như thế nào.

    Trong ký ức của bố cô, Lâm Quốc Xuyên, thì bà ấy luôn là một người vợ hiền lành, vui vẻ và nhiệt tình.

    Mai Phương đứng bên cạnh đợi hai cô bạn quỳ lạy xong, cuối cùng cũng nghĩ lại và quỳ xuống lạy theo.

    Mai Phương và Hạ Duyên đều phần nào hiểu được ý định của Lâm Hữu Hề khi đặc biệt đến đây để tế lễ mẹ mình.

    【Mẹ】là thực thể mà từ khi có nhận thức và ký ức đến nay, Lâm Hữu Hề chưa từng một lần được chạm vào theo đúng nghĩa.

    Dù Hướng Hiểu Hà có thể cho cô một chút quan tâm gần giống với mẹ, dù Lương Mỹ Quyên có thể bù đắp phần nào tình mẫu tử mà cô thiếu hụt trong thời thanh xuân, nhưng Hạ Duyên và Mai Phương đều hiểu rằng...

    Tình mẫu tử thiếu hụt từ thuở nhỏ, dù có dành cả đời cũng không thể bù đắp được.

    Lâm Hữu Hề đã từng khóc và ngủ thiếp đi trong vô số những đêm nhớ mẹ. Nỗi nhớ mẹ gần như đã trở thành một trong những điểm tựa tinh thần quan trọng nhất của cô.

    Đó là phần mềm yếu nhất, cũng là phần thiêng liêng không thể xâm phạm trong trái tim cô.

    Sau khi Mai Phương lạy xong, Lâm Hữu Hề khẽ nói:

    "Thực ra... lúc đầu tớ rất rất ghét việc mẹ Mỹ Quyên bước vào gia đình mình, vì tớ sợ bà ấy sẽ thay thế người mẹ mà tớ ngày đêm nhớ nhung. Như tớ đã nói với A Phương trước đây, tớ sợ mẹ tớ sẽ vì thế mà bị bố quên lãng, bị tớ quên lãng, bị mọi người quên lãng, và rơi vào cái chết thực sự."

    "Nhưng trong những năm qua, mẹ Mỹ Quyên không chỉ đối xử rất tốt với tớ, bà ấy còn coi tớ như con gái ruột của mình. Ngoài ra, bà ấy cũng rất tôn trọng mẹ tớ."

    "Trước đây tớ luôn có ác cảm với bà ấy, luôn nghĩ rằng bà ấy chỉ đang giả vờ để làm hài lòng tớ... Nhưng giờ tớ không nghĩ như vậy nữa."

    Lời nói của Lâm Hữu Hề không chỉ nói cho Hạ Duyên và Mai Phương nghe, mà còn là nói cho mẹ cô.

    "Tớ dần dần hiểu ra rằng, thực ra không ai có thể thay thế ai, chỉ là mình tự tìm cớ để không yêu thương thôi."

    "Giờ đây mỗi năm tớ vẫn đến thăm mẹ, mỗi năm sáu lần, bảy lần. Điều thay đổi duy nhất là... giờ tớ có hai người mẹ."

    "Một người, ở trên thiên đàng bảo vệ tớ... và một người, ở nhân gian bên cạnh tớ."

    Hạ Duyên là người cực kỳ nhạy cảm, nghe xong lời của Lâm Hữu Hề, cô không kìm được cảm xúc, liền ôm chặt lấy Lâm Hữu Hề và dính chặt vào nhau.

    "Hữu Hề, nói hay lắm."

    Hạ Duyên nghẹn ngào nói với Lâm Hữu Hề, "Câu này... câu này cậu cũng phải nói với dì Lương đấy, dì ấy chắc chắn sẽ rất vui cho mà xem."

    "Không... Cái đó thì thôi được không?"

    Lâm Hữu Hề vỗ nhẹ vào lưng Hạ Duyên, "Như vậy thì ngại quá..."

    "Đây là những lời chỉ có thể nói ra trước mặt các cậu thôi, phải giữ bí mật thật kỹ đấy."

    "Ừm ừm, biết rồi..."

    Lâm Hữu Hề, người sẵn sàng hướng về phía trước, khiến Mai Phương cảm thấy cô ấy đang tỏa sáng lấp lánh.

    Có lẽ Lâm Hữu Hề không phải sinh ra đã xuất sắc, ở kiếp trước, sự trưởng thành của cô luôn đi kèm với những khổ đau.

    Cô trải qua cái chết của mẹ, sự ra đi của người bạn thân, Mai Phương trong hành trình cuộc đời cô không hề có sự giao thoa.

    Khi những ánh sáng trong cuộc đời dần tắt lịm, cô còn phải đối mặt với học hành, cuộc sống, và sự bóc lột của người cậu đối với gia đình.

    Nhưng những khổ đau đó sẽ không đánh gục cô, nó chỉ khiến cô trở nên kiên cường và mạnh mẽ hơn.

    Bất kể là【Hạ Duyên】có ngày ngày kề cạnh hay không.

    Bất kể là【Mai Phương】có luôn vì cô mà đưa tay ra giúp đỡ hay không.

    A...

    Đúng lúc Mai Phương đang nghĩ như vậy, Lâm Hữu Hề vừa ôm lấy Hạ Duyên, vừa gọi Mai Phương lại.

    "Sao vậy?"

    "Tớ muốn ôm cả hai cậu một lúc." Lâm Hữu Hề nói nhẹ nhàng, "Được không, A Phương?"

    "Ừm, được chứ..."

    Thế là Mai Phương từ từ lại gần ngồi xổm xuống, Lâm Hữu Hề dang tay ôm chặt lấy Mai Phương. Ban đầu Mai Phương còn hơi không quen, Hạ Duyên thấy vậy liền đưa một cánh tay ra ôm lấy Mai Phương, đồng thời lau nước mắt lên mặt cậu.

    Ba người họ cứ thế ôm lấy nhau, ôm rất lâu rất lâu.

    "Có các cậu ở đây, thật tốt quá!"

    Trong giọng nói của Lâm Hữu Hề, mang theo sự dịu dàng vô hạn mà cô dành riêng cho Mai Phương và Hạ Duyên.

Ghi chú

[Lên trên]
Ừm trước đây mình có dịch 1 cửa hàng không tên nọ là cửa hàng cao cấp, vì raw nó đại loại là cửa hàng tinh phẩm. Nhưng nay khi có cái tên Tam Phúc này rồi thì mình mới biết là mình nhầm. Tam Phúc hay Sanfu ngoài đời là 1 chuỗi cửa hàng kiểu như bách hóa nhưng chủ yếu bán đồ như quần áo, phụ kiện. Dễ hình dung thì giống như Miniso
Ừm trước đây mình có dịch 1 cửa hàng không tên nọ là cửa hàng cao cấp, vì raw nó đại loại là cửa hàng tinh phẩm. Nhưng nay khi có cái tên Tam Phúc này rồi thì mình mới biết là mình nhầm. Tam Phúc hay Sanfu ngoài đời là 1 chuỗi cửa hàng kiểu như bách hóa nhưng chủ yếu bán đồ như quần áo, phụ kiện. Dễ hình dung thì giống như Miniso
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Giờ âm phủ à thớt?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
âm phủ tới sáng nhé :))
Xem thêm
@WanVultz: Thế là thành người âm rồi =)))
Xem thêm