Quyển 03: Cao Trung
Chương 95: Đến làm công cho em đi! (C225)
25 Bình luận - Độ dài: 2,622 từ - Cập nhật:
Kể ra mà nói thì Mai Nguyệt đã trải qua một cái Tết khá vui vẻ tại quê nhà ở huyện Bạch Mai.
Cả nhà được sum vầy bên nhau; được trở về nơi quê nhà của tuổi thơ, được chứng kiến sự thay đổi của thị trấn nhỏ; được nhìn thấy bố mẹ chọn cách "lá rụng về cội" [note71896], quay về quê hương an dưỡng tuổi già; được ngắm nhìn mấy đứa em khỏe mạnh trưởng thành. Đặc biệt nhất chính là biết được chuyện: hóa ra thằng cu em họ nhà mình lại có một cặp tiểu thanh mai tình cảm tốt đẹp đến vậy. Tất cả đều là những chuyện rất vui vẻ, đáng mừng.
Điều duy nhất khiến cô cực kỳ không vui chính là đối tượng mà cô dự định chính thức hẹn hò, hóa ra lại là một tên tra nam cặn bã. Nếu không có cậu em họ bên cạnh giúp đỡ kiểm tra, thì khéo chút nữa cô phải chịu thiệt thòi rồi.
Haiz...
Cái vận đen này cứ thế kéo dài đến tận sau Tết, làm cho cô lúc nào cũng gặp toàn mấy chuyện không đâu, bị ba cái chuyện phiền phức quấy rầy. Có điều đã hẹn gặp mặt nhau rồi thì giờ cũng không hủy được nữa. Thôi thì coi như nhân dịp gặp mặt mấy đứa em cho đầu óc khuây khỏa.
Mai Nguyệt lái xe đến trường Sư Nhất Phụ Giang Thành. Sau khi đậu xe xong, đi vào trường thì gặp ngay nhóm Mai Phương đang bước nhanh tới.
"Chị Nguyệt Nguyệt!"
Hạ Duyên từ xa nhìn thấy Mai Nguyệt liền nhiệt tình vẫy tay chào. Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào tươi sáng như vậy, áp lực tích tụ bấy lâu trong lòng Mai Nguyệt lập tức tan biến đi phần nào.
Cô cũng bước nhanh tới phía trước, vỗ vai Hạ Duyên, nở nụ cười rạng rỡ:
"Mấy tháng không gặp, mấy đứa trông trưởng thành hơn nhiều rồi!"
"Mà cũng phải nói, ba đứa em giỏi thật đấy! Đặc biệt là em đấy Duyên Duyên. Cái video quảng bá em đăng trên trang C thật sự quá xuất sắc. Bạn bè của chị nghe nói chị quen biết em còn định nhờ chị xin chữ ký hộ đấy!"
"Hehe... Chữ ký gì thì còn lâu lắm... Chưa đến mức đó đâu ạ."
Hạ Duyên ngượng ngùng kéo tóc mình, Mai Nguyệt đột nhiên áp sát vào tai cô, "Vậy em và Tiểu Phương Tử nhà chị, bây giờ đến mức nào rồi nhỉ? Đến mức có thể song ca hát tình ca rồi à..."
"Không, không có chuyện đó đâu ạ!"
Hạ Duyên hoàn toàn không biết chuyện mình và Mai Phương hôn nhau đã bị cô ấy nhìn thấy, chỉ biết ra sức giải thích, "Em và A Phương chỉ là quan hệ thanh mai trúc mã thôi."
"Hi hi, đúng là quan hệ『thân』[note71897] thiết từ nhỏ nhỉ?"
"Á!"
Lâm Hữu Hề và Mai Phương lúc này cũng dần bước tới, Hạ Duyên lúng ta lúng túng nói thêm vài câu rồi lảng sang chuyện khác, "À phải rồi, chị Nguyệt Nguyệt, chị lái xe xa thế này chắc đói rồi nhỉ?! Nào... Hôm nay để bọn em mời chị đi ăn nhé."
"Ồ, còn định mời chị Nguyệt Nguyệt đi ăn cơ à? Tiền sinh hoạt mấy đứa nhóc ranh các em có đủ xài không đấy?"
Mai Nguyệt vỗ đầu Mai Phương, cậu cũng không né tránh, chỉ ngẩng đầu lên đáp lại:
"Chị Nguyệt Nguyệt bây giờ không có việc làm, thành người thất nghiệp rồi. Phận làm em thì phải nghĩ cách tiết kiệm tiền cho chị chứ."
"Thằng nhóc ranh này..."Mai Nguyệt đối với Hạ Duyên thì thân thiết, còn đối với Mai Phương thì không khách khí gì mà thẳng tay đánh vào đầu, "Dù chị có hơi nghèo thì cũng là người đi làm rồi đấy nhé?! Đâu có nghèo tùng như em nói chứ. Mau kiếm xem quán nào đắt nhất khu này đi, chị Nguyệt Nguyệt sẽ khao mấy đứa một bữa thật ngon!"
Nói thì nói vậy, nhưng Mai Phương và mọi người vẫn chọn một quán Tứ Xuyên có phong cách trang trí khá ổn ở gần đó, vào một phòng nhỏ để cùng nhau dùng bữa.
"Nào... mấy đứa gọi món trước đi."
Mai Nguyệt liếc nhìn thực đơn. Dù là món Tứ Xuyên gia đình nhưng giá cả cũng không hề rẻ, cô hơi xót ruột rồi đưa cho Mai Phương. Mai Phương rất tự nhiên đưa thực đơn cho Lâm Hữu Hề và Hạ Duyên.
Hai người ngồi sát vào nhau xem thực đơn, gọi vài món trông rất thuần thục, sau đó lại đưa cho Mai Phương. Mai Phương không thèm nhìn mà đưa thẳng cho Mai Nguyệt.
"Ừm... xem ra mấy đứa thường xuyên tới đây nhỉ?"
Mai Phương chống cằm nói, "Cũng không thường xuyên lắm. Tuần trước có dẫn mẹ của Hữu Hề đến đây ăn một lần. Chị Nguyệt Nguyệt xem có cần gọi thêm gì không?"
"Không cần đâu, mà mấy đứa đã gọi đồ uống chưa? Đồ Tứ Xuyên chắc sẽ rất cay đấy."
"Quán này cay vừa thôi, bọn em có gọi nước ép mận khô [note71898] rồi."
"Ừm, vậy thì tốt."
Mai Nguyệt kêu nhân viên để gọi món, sau đó cùng mọi người trò chuyện về quá trình sáng tác bài hát.
"Thật á... Tiểu Phương Tử còn biết viết lời sáng tác nhạc cơ à? Em học được trò này từ khi nào đấy? Sao chị chẳng biết gì cả thế?"
"Em cũng mới bắt đầu tiếp xúc với âm nhạc từ năm lớp 8 thôi, tất nhiên là nhờ có Duyên Duyên ủng hộ và động viên em cả."
Hạ Duyên hơi ngại ngùng cười khẽ, "Nói cho chị biết nhé, trong số những bài hát này có hai bài thực ra là quà sinh nhật A Phương tặng tụi em đấy, chị Nguyệt Nguyệt có đoán được là bài nào không?"
"Hmm... Bài của Hữu Hề chắc chắn là《Nam Sơn Ức》rồi, còn bài của Duyên Duyên..."
Mai Nguyệt mỉm cười nhìn Hạ Duyên, "Là《Mặt Mộc》hay《Tớ Sẵn Lòng》đây nhỉ?"
Hai bài này đều thuộc thể loại tình ca ngọt ngào, Hạ Duyên vội vàng giải thích:
"Sai rồi sai rồi, là bài《Ở Nơi Không Xa Xôi Ấy》cơ!"
"Là bài đó sao! Thật không ngờ luôn đó."
...
Có vẻ như chị Nguyệt Nguyệt hơi thân thiết quá với Hạ Duyên rồi.
Không biết là học từ Tiểu Nhã, hay là tự chị ấy phát hiện ra điều gì đó vậy nhỉ?
Lúc này Mai Phương đã kích hoạt kỹ năng "rót nước cân bằng" của mình, trông thấy Hữu Hề đang cúi đầu xem điện thoại có vẻ hơi cô đơn, liền đến gần trò chuyện cùng cô.
"Hữu Hề, đang chơi gì thế?"
"Đang tán nhảm với con trai."
Câu trả lời nhẹ tênh của Lâm Hữu Hề khiến Mai Phương cảnh giác. Cậu vội vàng nhìn vào màn hình điện thoại của cô, cô cũng không giấu giếm mà đưa thẳng cho cậu xem.
Rồi Mai Phương thấy Lâm Hữu Hề đang nhắn tin riêng cho tài khoản của cậu.
【A Phương à, tớ đói quá đi mất】
Cách nói chuyện này hoàn toàn khác với phong cách thường ngày của Lâm Hữu Hề, giống như kiểu đang học theo Hạ Duyên làm nũng hơn. Mai Phương thấy vậy cũng cảm thấy hơi thú vị, liền cùng Lâm Hữu Hề nhắn tin qua lại với nhau.
【Vậy cậu ăn chút gì đi, ở đây có đậu phộng này.】
【Tớ không muốn động tay động chân đâu. Cậu mau đút cho tớ ăn đi.】
【Ờm cái này... Cậu coi chị Nguyệt Nguyệt của tớ không tồn tại à?】
【Không muốn đút thì thôi. Dù sao tớ cũng không thèm ăn lắm, tớ cũng không có đói.】
Tin nhắn riêng của Lâm Hữu Hề mang đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng bên ngoài thì trông cô kiểu "mặt lạnh như tiền" [note71899]. Vừa chơi điện thoại vừa thi thoảng nói chuyện với chị Nguyệt Nguyệt, cứ như thể người vừa nhắn tin cho Mai Phương không phải là cô ấy vậy.
Cái cô nhóc này...
Mai Phương vô thức sờ mũi, rồi cậu gắp một hạt đậu phộng, do dự một hồi cũng bỏ vào miệng mình, giả vờ ăn ngon lành.
Rồi cậu lại liếc nhìn Mai Nguyệt. Lúc này cô đang chăm chú nghe Hạ Duyên kể về quá trình sáng tác của mình. Mai Phương liền chọt chọt vào Lâm Hữu Hề bên cạnh, rồi nhanh chóng gắp một hạt đậu phộng, đút nhanh vào miệng cô ấy.
Lâm Hữu Hề cũng không làm khó Mai Phương. Cô nhanh chóng ngậm lấy hạt đậu phộng. Sự phối hợp của hai người diễn ra suôn sẻ như không có gì.
......
......
Và toàn bộ cảnh tượng này đều bị Hạ Duyên ở phía đối diện nhìn thấy.
Ơ Ơ Ơ! Hai người bọn họ sao mà phách lối thế!
"Sao vậy?"
Mai Nguyệt chống cằm nghe Hạ Duyên kể chuyện, có vẻ như không để ý đến hành động nhỏ của hai người kia, chỉ tò mò trước thái độ thay đổi đột ngột của Hạ Duyên.
"Không, không có gì ạ..." Hạ Duyên gãi đầu, "Sao đồ ăn vẫn chưa lên vậy thế nhỉ? Để em đi hối bọn họ làm nhanh."
"Không cần không cần, để chị đi cho. Hôm nay là chị khao mà."
Mai Nguyệt đứng dậy, bước ra ngoài gọi nhân viên. Hạ Duyên lập tức nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Hữu Hề và Mai Phương.
"A Phương, Hữu Hề, hai người đang làm gì vậy?! Hôm nay chúng ta còn có chuyện chính cần bàn mà..."
"Bình tĩnh đi Duyên Duyên." Mai Phương tỏ ra thoải mái, "Đây chỉ là buổi họp mặt gia đình thôi. Với cả công việc cũng không có gì khó khăn cả, chị Nguyệt Nguyệt chắc chắn sẽ giúp chúng ta làm việc thôi."
"Cậu tin tưởng sức hút của chúng ta đến vậy sao? Chưa chắc chị Nguyệt Nguyệt chịu giúp chúng ta nhiều chuyện phiền phức như vậy đâu."
"Cứ tin tớ đi."
Mai Nguyệt cùng ba bạn nhỏ ăn uống vui vẻ no say. Mấy món mà Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề gọi đều là đặc sản của quán, hương vị cực kỳ thơm ngon.
"Hít hà hít hà [note71900]... Món thịt bò sốt cay này ăn đã quá, hít hà... Lâu lắm rồi mới được ăn món Tứ Xuyên chính hiệu như thế này."
"Vì vậy bọn em mới giới thiệu mà haha! Nhưng có vẻ như chị Nguyệt Nguyệt không giỏi ăn cay cho lắm nhỉ?"
"Không phải là chị không ăn được cay, mà tại cuộc sống đã làm chị mất đi sở thích đó rồi, hu hu."
Mai Nguyệt làm bộ mặt đáng thương, uống nước mận như thể đang say rượu vậy, "Chị thi chứng chỉ kế toán biết bao lâu nay, chuẩn bị thi CPA [note71901] cả rồi, cuối cùng vất vả mãi cũng tìm được một công ty kiểm toán [note71902] tốt. Tưởng rằng có thể yên ổn làm việc ở Giang Thành, nào ngờ lại gặp phải tên tra nam cặn bã đó..."
"Tên tra nam?" Mai Phương ngạc nhiên, "Là cái tên trong điện thoại hôm trước, lừa chị nói là giám đốc công ty internet gì đấy phải không..."
"Chứ còn ai trồng khoai đất này nữa... Trước đây anh ta từng đến gần công ty rủ chị đi uống trà. Sau Tết chị đi làm thì anh ta lại tìm đến, nói muốn xin lỗi chị. Rồi bảo rằng khi đó nói mấy câu kỳ quặc do uống rượu say..."
"Lại còn đuổi đến tận công ty nữa, đáng sợ thế!"
Hạ Duyên cảm thấy khó tin.
"Sự xuất hiện của anh ta khiến đồng nghiệp nhìn chị như đang xem trò hề. Sau đó anh ta lại đến hàng ngày, khiến cả chị lẫn sếp đều chán ngán, cuối cùng chị đành phải nghỉ việc, dọn nhà luôn để tránh dính dáng đến tên đó nữa."
"Cắt đứt sớm là tốt rồi." Mai Phương gật đầu, "Như vậy cũng là xem rõ bản chất của người đó hơn."
"Ừ... May mà chị vẫn luôn đề phòng, chưa bao giờ để anh ta đưa về nhà. Không thì chắc sẽ còn nhiều chuyện phiền phức hơn nữa."
Mai Nguyệt chống cằm nói, "Tên mắc dịch đó đúng là hết nói nổi, tự làm tự chịu. Có điều công việc của chị thực sự là một công việc tốt, chỉ là bị tên đấy làm hỏng cả."
"Chị Nguyệt Nguyệt, trước đây chị làm một tháng được bao nhiêu?"
Mai Nguyệt đắc ý nói, "Chị đây là phụ nữ có chứng chỉ CPA cả đấy. Tuy kinh nghiệm làm việc mới chỉ có 2 năm, nhưng đã có thể kiếm được mức lương 10 vạn một năm rồi đấy!"
"Tức là lương tháng cỡ 8 nghìn thôi à? Còn là trước thuế nữa."
Mai Nguyệt nghe giọng điệu của Mai Phương có vẻ như đang coi thường mình, lập tức tức giận:
"Em nghĩ là ít á? Đây mới chỉ là lương cơ bản thôi, đợi đến khi nhận tiền thưởng quý và tiền hoa hồng, chị còn nhận được nhiều hơn cơ. Tính ra thì thực tế một năm có thể lên đến 15, 16 vạn đấy."
"Đúng là một công việc tốt, bỏ đi thật tiếc."
"Chị nói đúng chứ?! Ban đầu chị chỉ cần thêm một năm nữa là có thể nhảy sang công ty khác làm trưởng phòng tài chính rồi, nào ngờ lại gặp phải chuyện này... Giờ đã là cuối tháng tư rồi, xem như đang ế nhân lực, công việc phù hợp thực sự khó tìm..."
"Vậy để em giới thiệu cho chị Nguyệt Nguyệt một công việc nhé. Trưởng phòng tài chính lương 2 vạn một tháng, bao ăn ở, muốn tăng ca thì tăng, chỉ cần chịu trách nhiệm với sếp thôi, chị làm không?"
Mai Nguyệt nghe xong bật cười, "Haha, thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Đừng nói là tăng ca, bắt chị làm thâu đêm cũng được..."
"Sao chị dễ thỏa mãn thế? Vậy cuối năm em khỏi chia lợi nhuận cho chị cũng được chứ? À mà thôi, vẫn nên chia một ít vậy, không thì khó làm sổ sách lắm."
Hạ Duyên bên cạnh đá A Phương nhắc nhở, "A Phương, cậu trả lương cao quá rồi! Cậu trả chị Nguyệt Nguyệt 1 vạn là đủ rồi, sao lại trả 2 vạn? Cuối năm chia thêm một chút là được rồi."
"Sau này chị Nguyệt Nguyệt còn phải làm pháp nhân công ty, cũng là sếp trên danh nghĩa nữa, trả ít tiền quá cũng không phù hợp. Chúng ta không làm chuyện khó coi như vậy được."
Lâm Hữu Hề gắp một miếng thịt bò nhúng lẩu từ từ cho vào miệng, vừa ăn vừa nhẹ nhàng nói. Bầu không khí này khiến Mai Nguyệt cũng hoang mang.
"Chị nói mấy đứa này... Đừng nói mấy đứa thật sự đang giới thiệu, sắp xếp công việc cho chị đấy chứ? Mấy đứa đang nói công ty nào vậy? Là do chú (Mai Lợi Quân) giới thiệu sao? Hay là do bố Duyên Duyên giúp đỡ giới thiệu đấy..."
"Đều không phải." Mai Phương mỉm cười lắc đầu, "Bọn này đang muốn mời chị đến làm việc cho em đấy, chị Nguyệt Nguyệt."


25 Bình luận
"Sao nó cứ nhức nhức cái đầu ?"