• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Hồi Kết

0 Bình luận - Độ dài: 6,993 từ - Cập nhật:

Chiếc tách sứ xương màu trắng chứa đầy trà tỏa ánh vàng óng ánh, bên cạnh là chiếc đĩa sứ nhỏ đặt bánh nướng xốp có rưới chút rượu hoa hồng.

Văn phòng hiệu trưởng Học viện Cassell. Cách qua một chiếc bàn làm việc rộng lớn, Lộ Minh Phi và hiệu trưởng Anjou đang ngồi đối diện nhau, cùng thưởng thức trà chiều.

Được hiệu trưởng mời uống trà chiều là vinh dự mà khiến người ta ao ước hơn cả học bổng ở Học viện Cassell. Chỉ là khi toàn thân bị băng gạc quấn kín như cái bánh ú, chỉ lộ ra hai con mắt đảo qua đảo lại, trông chẳng khác nào Chainsaw Sisters trong Resident Evil, thì Lộ Minh Phi cảm thấy mình chẳng có chút dáng vẻ và phong thái nào của một người đang thưởng trà chiều cả.

"Đây là truyền thống Anh quốc tốt đẹp từ thời Victoria," hiệu trưởng nói. "Em thử xem trà Darjeeling loại số hai đi, rất tuyệt đấy."

Lộ Minh Phi cầm tách sứ lên nhấp một ngụm, đồng thời quan sát xung quanh. Văn phòng hiệu trưởng nằm không xa Điện Anh Linh, là một tòa nhà hai tầng trông khá tầm thường, bị cây cối bao quanh, nhìn từ bên ngoài giản dị chẳng khác gì một gara. Nhưng bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác.

Cả căn phòng chính là một giá sách khổng lồ. Tầng một và tầng hai được thông với nhau, ở trên khoảng giếng trời trung tâm có một khung cửa sổ lớn làm bằng kính mờ, bên trên phủ đầy lá rụng từ mùa thu năm ngoái mà chẳng có ai quét dọn. Ánh mặt trời buổi chiều rực rỡ chiếu xuống khiến Lộ Minh Phi cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Bốn bức tường, ngoài tranh sơn dầu thì chính là những giá sách cao tận trần, trên đó chất đầy những bộ sách bìa cứng và các bản sao cổ tịch. Những bậc thang và bệ đứng dọc theo giá sách được sắp đặt ở độ cao khác nhau, tạo điều kiện cho người ta có thể leo lên leo xuống trong căn phòng sách khổng lồ này.

"Em thích văn phòng của thầy à?" Hiệu trưởng lộ ra vẻ đắc ý.

"Vâng." Lộ Minh Phi gật đầu.

"GPA học kỳ một của em là 4.0, đây là bảng điểm chính thức. Thầy đã giữ lời hứa. Chúc mừng em, trong lịch sử Học viện Cassell, số người đạt điểm tuyệt đối trong môn thực tập không nhiều đâu." Hiệu trưởng đẩy một phong bì về phía Lộ Minh Phi, trên mép dán có chữ ký bay bướm của giảng viên hướng dẫn, giáo sư Guderian.

"Trước đây thực tập thường làm gì ạ?"

"Tùy tình hình. Nếu đúng lúc có long tộc thức tỉnh, sinh viên sẽ được phân vào một đội hành động nào đó. Nếu không, thì có thể đi khai quật di tích long tộc. Còn chẳng có gì để làm thì đến sở thú Chicago làm tình nguyện viên chăm sóc hồ cá sấu, tiện thể nghiên cứu lịch sử tiến hóa của loài bò sát cũng không tệ." Hiệu trưởng nói. "Em thật may mắn, có cơ hội tốt thế này. Nhưng phải bù bài luận thực tập, thầy đã nghĩ sẵn đề tài cho em rồi— Long Tộc Tứ Đại Quân Chủ Thiển Tích"

"Nghe có vẻ học thuật quá… em sợ mình không viết nổi." Lộ Minh Phi nói.

"Em không cần viết quá học thuật đâu. Em đã chứng minh được hai điều thông qua thực tiễn. Thứ nhất, 'Tứ Đại Quân Chủ' được nhắc đến trong Băng Hải Tàn Quyển thực sự tồn tại, bọn chúng là long tộc sơ đại chủng, thế hệ đầu tiên do Hắc Vương Nidhogg trực tiếp sinh ra. Thứ hai, 'trên mỗi vương tọa có một cặp song sinh', Vua của Đồng và Lửa thực ra là hai anh em." Hiệu trưởng nói. "Đây là phát hiện chấn động thế giới. Nếu có thể công bố, thầy đã nhận giải Nobel từ lâu rồi."

"Nói nghe có vẻ học thuật lắm nhỉ… nhưng thật ra toàn là lao động chân tay." Lộ Minh Phi gãi đầu.

"Thầy nhìn ra em có điều muốn hỏi, cứ hỏi đi." Hiệu trưởng chống hai khuỷu tay lên bàn làm việc, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn Lộ Minh Phi.

Lộ Minh Phi suy nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu lên: "Long vương ấy… tại sao lại mang hình dạng trông giống con người vậy ạ?"

Hiệu trưởng gật đầu: “Trước đây, khi nghĩ đến chuyện đồ long, đối với em có lẽ hình dung nó là việc giết chết một con quái vật khổng lồ. Nhưng thực tế, rồng hoàn toàn có thể xuất hiện dưới dáng vẻ con người. Tuy nhiên, chúng vẫn là dị tộc, cách chúng nhìn nhận thế giới khác hẳn chúng ta, không thể xem như con người được.”

Một phong bì lớn được đẩy đến trước mặt Lộ Minh Phi. Cậu mở ra, bàn tay khẽ run lên—bên trong là một bức ảnh của Lão Đường. Trong ảnh, Lão Đường đang chơi bài với một nhóm người bên một chiếc bàn, bối cảnh là một quán cà phê, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ sát đất, rọi lên gương mặt trẻ trung của cậu ta, rực rỡ như ánh mặt trời.

“Tên thật của cậu ta là Ronald Đường, một người Mỹ gốc Hoa, được nhận nuôi từ nhỏ. Không ai biết cha mẹ ruột của cậu ta là ai. Cậu ta bỏ học từ cấp ba, sống ở trong một khu nghèo tại Brooklyn, New York, làm thuê những công việc bí mật để kiếm tiền sống.” Hiệu trưởng hạ giọng nói. “Thực ra trước khi các em lên đường, trường đã nắm được đầy đủ thông tin về cậu ta, nhưng lại giữ im lặng không nói với em, bởi vì biết hai em là bạn thân quen nhau trên mạng.”

"Tại sao ông ấy lại biến thành Long Vương ạ?”

“Không phải biến thành—cậu ta vốn dĩ đã là Long Vương.” Hiệu trưởng đáp. “Theo ghi chép trong Băng Hải Tàn Quyển, cặp anh em này ban đầu từng sống tại cung điện Thanh Đồng ở Bắc Âu. Nhưng kể từ một thời điểm nào đó trước Công nguyên, không còn bất kỳ ghi chép nào về họ nữa. Bây giờ xem ra, họ đã vượt qua lục địa Á-Âu, tiến về Trung Quốc. Không ai biết cuộc di cư này kéo dài bao lâu. Khi họ đến Trung Quốc, Vương Mãng đã cướp ngôi nhà Hán, thiên hạ rơi vào chiến loạn. Người anh trai lấy tên là Lý Hùng, dùng sức mạnh của Long tộc để giành được sự tín nhiệm của quân phiệt Công Tôn Thuật ở Tứ Xuyên, giúp Công Tôn Thuật xưng đế và trở thành một trong những cận thần quan trọng nhất của ông ta

“Tại sao họ lại làm vậy?” Lộ Minh Phi hỏi.

“Không rõ, hẳn là có mục đích quan trọng nào đó. Nhưng chẳng ai biết được nữa.” Hiệu trưởng nói tiếp. “Mười hai năm sau, nhờ vào sức mạnh của một số gia tộc đồ long, Hoàng đế Lưu Tú đánh bại Công Tôn Thuật và cặp anh em này. Khoảnh khắc trước khi chết, họ đã hoàn thành 'kén hoá’. Chiếc bình đó thực ra không phải là một bình cốt, mà là một ‘trứng’ được Long Vương dùng để tái sinh thân thể mới. Quá trình nở có nhanh có chậm, tốc độ phát triển của người em không bằng người anh. Người anh là người rời khỏi ‘trứng’ trước, nhưng lại không thể khôi phục ký ức. Bề ngoài của hắn chỉ trông như một thanh niên ngoài hai mươi, nhưng thực tế có thể còn lâu hơn thế. Khi khu vực đó vẫn chưa xây đập Tam Hiệp, hắn đã rời đi. Không rõ bằng cách nào, hắn trôi dạt đến Mỹ và được nhận nuôi. Hắn đã sống như một con người trong hơn hai mươi năm và cũng tin rằng mình là con người—cho đến khi người em trai thức tỉnh sau đó và đánh thức hắn.”

“Những chuyện này đều chỉ là phỏng đoán sao ạ?”

“Chỉ là suy luận thôi, vì bọn họ đã chết rồi. Không còn ai biết được câu chuyện của họ nữa.”

“Rồng không phải là bất tử sao?”

“Thông thường là vậy. Đối với Long tộc cấp cao, chỉ cần chuẩn bị sẵn ‘trứng’ trước khi chết, hoàn thành 'kén hoá’ thì có thể tái sinh.” Hiệu trưởng nói. “'Trứng' được giấu ở đâu, đó là bí mật lớn nhất của Long tộc. Nhưng lần này thì khác. Ngay từ đầu, Norton chưa bao giờ có ý định 'kén hóa’. Hắn ta đã tuyệt vọng đến mức phải chọn cách dung hợp với Long Thị, nếu thành công, hắn có thể giải phóng ngôn linh hệ hỏa mạnh nhất từng được biết đến—‘Chúc Long’.”

“‘Chúc Long’ có tác dụng gì ạ?” Lộ Minh Phi hỏi.

“Không ai biết. Ngôn linh số 114, cực kỳ bất ổn.” Hiệu trưởng nói. “Theo suy đoán, lần cuối cùng Norton giải phóng ngôn linh này, nó đã hủy diệt Bạch Đế Thành. Trong lịch sử, vị trí chính xác của Bạch Đế Thành vẫn luôn là một điều bí ẩn, bởi thành trì này đã bị ‘Chúc Long’ thiêu rụi ngay sau khi được xây dựng.”

"Nghe có vẻ cứ như chết cũng không hối cải vậy... Hắn thù hận con người đến vậy sao?" Lộ Minh Phi nghĩ đến Lão Đường, không—phải gọi là Long Vương Norton, ánh mắt cuối cùng của hắn ta.

Cuối cùng, hắn đã không còn nhận ra mình nữa. Hoặc có lẽ đúng như hiệu trưởng nói, loài rồng chính là loài rồng, một khi đã khôi phục ký ức, hắn sẽ không còn xem mình là bạn bè nữa.

"Hắn muốn báo thù. Để bảo vệ hắn, Constantine cũng đã từ bỏ 'kén hóa', điều đó đồng nghĩa với việc Constantine sẽ không bao giờ có thể hồi sinh." Hiệu trưởng thở dài. "Chúng ta luôn không biết liệu loài rồng có tình cảm huynh đệ hay không, nhưng xem ra chúng thực sự có. Đây là điểm hiếm hoi mà chúng giống với con người."

"Em nghe mà cảm thấy bọn họ... thật thảm." Lộ Minh Phi khẽ nói.

Hiệu trưởng đứng dậy, bước đến phía sau cậu, vỗ nhẹ lên vai cậu: "Đây là cuộc chiến giữa hai chủng tộc. Ngay từ đầu, tất cả mỗi chúng ta đều đã chọn sẵn vị trí riêng của mình."

Lộ Minh Phi gật đầu, ngắm nhìn tấm ảnh trong tay lần cuối, rồi đặt nó trở lại phong bì và đẩy về phía trước. Cậu không muốn giữ bức ảnh này, không muốn giữ lại một nụ cười rạng rỡ của một Long Vương khi hắn còn tin mình là con người. Đó là một khuôn mặt không hề có chút uy nghiêm nào, dù biết hắn là loài rồng, nhưng dù có căng mắt nhìn thế nào cũng chẳng thể nhận ra.

"Chúng ta làm ầm ĩ như vậy ở Trung Quốc, có làm kinh động đến ai không ạ?" Lộ Minh Phi hỏi.

Hiệu trưởng nhún vai: "Lần này còn ổn, lúc đó trên mặt sông không có tàu thuyền nào khác, tầm nhìn cũng bị hơi nước che khuất. Nhưng theo đà hoạt động của chúng ta, bí mật này có thể giữ được bao lâu thì thầy cũng không chắc. Chỉ mong trước khi nó xuất hiện trên trang nhất của báo chí, chúng ta có thể kết thúc cuộc chiến này."

"Tại sao phải giữ bí mật? Để toàn dân đồ long chẳng phải cũng rất tốt sao ạ?"

"Suốt hàng ngàn năm qua, các gia tộc đồ long chưa từng công bố những bí mật này. Lý do rất phức tạp, nhưng quan trọng nhất là chẳng ai muốn làm lung lay những giá trị nhận thức của nhân loại về thế giới này cả." Hiệu trưởng giang tay, "Loài người và loài rồng có cách nhìn nhận thế giới hoàn toàn khác nhau. Con người đã sống với niềm tin của mình suốt bao năm trời, nếu niềm tin đó bị phá vỡ, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra. À phải rồi, thầy có một lá thư không rõ nơi gửi này của em, so với GPA 4.0 và lời mời uống trà chiều của hiệu trưởng, thầy nghĩ thứ này sẽ làm em vui hơn đấy."

Ông lấy từ trong túi ra một phong bì, đặt trước mặt Lộ Minh Phi.

Một phong bì màu trắng, không dán tem, cũng chẳng có dấu bưu điện gì cả. Mặt sau được niêm phong bằng sáp đỏ, đây là một cách niêm phong thư rất cổ xưa. Mặt trước có mấy chữ viết tay mềm mại:

"Hiệu trưởng Anjou chuyển cho Lộ Minh Phi (người nhận)"

Lộ Minh Phi cảm thấy môi mình khô khốc, khi vươn tay ra cầm phong bì, tay cậu hơi run lên.

Cậu nhìn chằm chằm vào phong bì màu trắng. Lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng cậu vẫn cẩn thận mở ra. Những dòng chữ viết tay mềm mại hiện ra trước mắt, và trong giây lát, hơi thở của cậu như nghẹn lại...

---

Minh Phi:

Hôm nay, cha mẹ đã nhận được bản sao bảng điểm của con. Con làm rất tốt, thậm chí còn xuất sắc hơn cả mẹ và cha con ngày trước. Con có biết mẹ tự hào đến nhường nào không? Khi nhìn những con số ấy, mẹ chỉ ước gì mình có thể ngay lập tức ở bên con, đặt một nụ hôn lên trán con như khi con còn bé, rồi nắm lấy bàn tay đã lớn của con, để chàng trai mười tám tuổi của mẹ ký tặng mẹ một chữ.

Nhưng mẹ không thể.

Những việc mẹ và cha đang làm, chúng ta đã kiên trì suốt hai mươi năm rồi. Và bây giờ, thời gian còn lại không còn nhiều nữa...

Là một người mẹ, mẹ biết mình không thể ở bên con như những người mẹ khác, không thể chứng kiến con trưởng thành từng ngày, không thể nấu cho con những bữa cơm nóng hổi hay vỗ về con những khi con mệt mỏi. Nhưng mẹ tin rằng một ngày nào đó, khi con đủ trưởng thành, con sẽ hiểu vì sao mẹ lại lựa chọn như vậy.

Con đã bước những bước đi đầu tiên của tuổi trưởng thành thật vững vàng. Mẹ tin rằng con rồi sẽ trở thành một người khiến mẹ có thể yên lòng. Và rồi, con cũng sẽ hiểu cha mẹ.

Mười tháng mang thai con là mười tháng vất vả nhất, nhưng cũng là mười tháng mẹ trân quý nhất. Mỗi ngày, mẹ đều tưởng tượng con sẽ lớn lên như thế nào, sẽ có nụ cười của ai, sẽ thích những gì... Rồi mười tám năm trôi qua, mẹ không thể ở bên con, nhưng chưa từng có ngày nào mẹ không nghĩ về con.

Mẹ đã chọn một ngày để gặp lại con—năm con hai mươi hai tuổi, ngày con tốt nghiệp Học viện Cassell. Cha và mẹ đã lên kế hoạch từ rất lâu để có mặt trong ngày đó, để được nhìn thấy đứa con trai duy nhất của chúng ta khoác lên bộ lễ phục cử nhân, để dù chỉ một lần trong đời, mẹ có thể đứng trước con, tự hào nói rằng:

"Con trai của mẹ đã trưởng thành rồi."

Cha mẹ yêu con, suốt đời.

Mẹ,

Giovanni

P.S. Cha con vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn mẹ viết lá thư này. Ông ấy đang nướng một con thỏ, tay đầy dầu mỡ nên không cầm bút được. Ông ấy đã lải nhải rất nhiều, bắt mẹ viết lại cho con, nhưng mẹ thấy toàn những lời thừa thãi nên không ghi hết. Chỉ có một câu mẹ thấy đáng để viết lại:

"Con trai, con đã mười tám tuổi, đã trưởng thành rồi... Nếu con thật sự muốn tìm một cô bạn gái, cha cũng không tiện quản con nữa..."

---

Lộ Minh Phi vuốt phẳng nếp gấp của bức thư, đặt lại vào phong bì, tìm cách nhét nó vào túi áo. Nhưng trên người cậu chẳng có cái túi nào, đành phải kẹp nó vào lớp băng quấn trước ngực.

"Mỗi người đều tồn tại trong ánh nhìn của người khác," hiệu trưởng vỗ nhẹ lên vai Lộ Minh Phi, "Vẫn luôn có người dõi theo và cổ vũ cho những nỗ lực của em."

"Vâng." Lộ Minh Phi gật đầu.

"Chuyện cuối cùng," hiệu trưởng nhìn thẳng vào mắt cậu, "Điều lệ Học viện Cassell, Chương 15, Điều 4: Những người tham gia hành động không được phép tiết lộ chi tiết nhiệm vụ với nhau. Sau khi hành động kết thúc, mọi thứ đều được niêm phong trong hồ sơ. Vì vậy, những gì em không muốn nói với thầy... cũng đừng nói với ai khác. Không vấn đề gì chứ?"

Lộ Minh Phi giật mình: "Những... chi tiết gì cơ?"

"Theo báo cáo, ngư lôi phong bạo của Caesar đã giết chết Long Vương Norton, nhưng trường không tìm thấy hài cốt của hắn. Theo lời kể của Trần Mặc Đồng, dưới nước em ấy đã bị một thứ gì đó—có thể là Long Vương Norton—tấn công. Bất kể đó có phải Norton hay không, em ấy đã bị thương rất nặng. Vậy thì, nếu Trần Mặc Đồng bị tấn công, tại sao em lại bình an vô sự?" Hiệu trưởng thản nhiên nói.

"Nhưng thầy không muốn hỏi. Bất kể có điều gì trường chưa biết, hay em có lý do gì để không nói," hiệu trưởng bổ sung, "cá nhân thầy vẫn tin em, vậy nên là thầy sẽ không hỏi nữa."

"Vâng, em hiểu rồi." Lộ Minh Phi đứng dậy, vò vò tóc.

Nhìn theo bóng cậu bước xuống cầu thang, hiệu trưởng lấy từ tập hồ sơ ra một xấp giấy trắng, từng tờ từng tờ đều vẽ nguệch ngoạc như tranh vẽ của học sinh tiểu học. Đến trang cuối cùng, phong cách bỗng thay đổi, những nét vẽ sắc sảo, sống động như thật.

Trên trang giấy ấy, có hai cậu thiếu niên, một cao một thấp, ngồi trên bậu cửa sổ, dây leo xanh rủ xuống xung quanh, cùng nhau ngắm nhìn tòa tháp cao phía xa. Cậu cao hơn mặc đồng phục học viện, cậu thấp hơn mặc bộ vest chỉnh tề và đi đôi giày da vuông vắn. Bốn bàn chân cùng đung đưa lơ lửng ngoài cửa sổ.

“Lâu rồi không gặp.” Hiệu trưởng nhìn bức tranh, khẽ nói.

Ông lấy bật lửa ra, châm ngọn lửa lên xấp giấy trắng, nhìn chúng dần biến thành tro bụi trong lò sưởi.

---

Trong ký túc xá khu 1, phòng 303, Finger nhập tiêu đề trang chủ của bản tin nội bộ trường vào máy tính xách tay:

“Học sinh cấp S xuất viện, xác ướp tái xuất!”

Ảnh đính kèm là Lộ Minh Phi quấn đầy băng gạc ngồi bên cửa sổ, tạo dáng với dấu hiệu chữ "V" một cách già dặn.

“Cái tiêu đề quái gì vậy, anh đùa em à?” Lộ Minh Phi đứng sau lưng anh ta phản đối.

“Đó là tên một bộ phim, tiếng Anh là The Mummy Returns, diễn viên chính là Brendan Fraser.” Finger không buồn ngẩng đầu, “Trong đó có cả đống xác ướp, và từng cái đều giống hệt em.”

“Cút đi!” Lộ Minh Phi nói, “Anh dùng ảnh của em, có trả tiền không đấy?”

“Anh đang lăng xê em thành nhân vật nổi tiếng trong học viện đây, em phải trả tiền cho anh mới đúng chứ. Nói theo cách của người Trung Quốc, anh là chuyên gia marketing mạng thành công nhất trong trường này đấy.” Finger đáp.

“Vớ vẩn!” Lộ Minh Phi giật lấy con chuột trên tay Finger, kéo trang xuống dưới. Tin đứng thứ hai là:

“Lần hành động đầu tiên của học sinh cấp S—Cậu ta đã làm gì dưới đáy nước?”

“Toàn bài viết nói em run rẩy sợ hãi dưới nước, đây là tin tiêu cực gì vậy?” Lộ Minh Phi trừng mắt, đáng tiếc lông mày của cậu đã bị che dưới lớp băng, “Sao chẳng có bức ảnh nào ghi lại khoảnh khắc anh hùng của em chứ? Lúc em thảm hại thì lúc nào cũng có máy ảnh đuổi theo!”

Bức ảnh đi kèm là Lộ Minh Phi co rúm trong góc khoang thuyền, mặt tái mét, ôm hộp cơm nôn thốc nôn tháo.

“Chỉ là say sóng thôi mà!” Lộ Minh Phi nói, “Say sóng có gì lạ lắm à?”

“Trên tàu có một phóng viên bán thời gian của chúng ta, cậu ấy chỉ chụp được những bức như thế này… còn mấy bức khác trông còn thảm hơn.” Finger nói, “Nhưng như vậy cũng tốt rồi, hiện tại mức độ nổi tiếng của cậu gần bằng cả Caesar và Sở Tử Hàng.”

“Nhưng tin tức của Caesar toàn ngầu lòi như thế này!” Lộ Minh Phi kéo tiếp, tin đứng thứ ba là:

“Caesar Gattuso—Nhà độc tài tỏa sáng rực rỡ.”

Bức ảnh đi kèm là Caesar giương súng bắn tỉa trên boong tàu, ánh lửa phía trước phản chiếu lên bộ đồ tác chiến đen tuyền của anh ta, tôn lên đường nét cơ bắp hoàn hảo. Đôi mắt xanh băng giá cùng với vẻ cắn chặt răng, không rõ là tàn nhẫn hay kiên định. Dù sao thì đây cũng là kiểu ảnh khiến con gái phải hét lên vì phấn khích.

---

"Đúng là nhìn trông có vẻ hơn em rất nhiều, nhưng em và anh ấy đi hai con đường khác nhau. Caesar Gattuso đã xây dựng hình tượng công tử hào môn suốt 20 năm qua, còn em thì phải tìm một lối đi riêng! Hình tượng anh nghĩ ra cho em có thể tóm gọn trong hai chữ. Chữ đầu tiên là ‘mạnh’! Mạnh mẽ vô địch!" Finger nói.

"Nghe cũng không tệ, thế chữ thứ hai là gì vậy?" Lộ Minh Phi hiếm khi được ai khen một chữ "mạnh".

"‘Quê’! Quê mùa rớt cả ra! Hình tượng của em chính là… quê mạnh, quê mạnh đấy!"

"Em đi mua chai bia đây…" Lộ Minh Phi xoay người.

"Mua giúp anh một chai luôn nhé." Finger nói.

"Một chai là đủ rồi," Lộ Minh Phi nói, "Đổ hết ra, rồi cầm cái chai đập ‘cốp’ vào đầu anh!"

Có người gõ cửa bên ngoài.

"Ai đấy hả?" Lộ Minh Phi bước tới mở cửa.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi đồng tử băng lam của Caesar không có chút biểu cảm nào, khiến Lộ Minh Phi hít sâu một hơi. Là thành viên mới của Hội học sinh, cậu cũng không đến nỗi sợ hãi khi đối diện với hội trưởng. Nhưng khi đối diện với Caesar—người đang quấn khăn trên đầu, đeo tạp dề, tay xách một con dao thép—thì lại là chuyện khác.

"Không biết bên cậu có hạt tiêu không?" Caesar nói. "Nếu có thì anh không muốn ra ngoài mua nữa."

"Có… có có có!" Lộ Minh Phi vội vàng gật đầu. Ký túc xá của học viện có phòng vệ sinh và bếp nhỏ đi kèm. Tuy rằng anh và Finger chưa từng động tay vào bếp, nhưng muối và hạt tiêu thì vẫn có, để rắc vào súp cà chua lúc gọi đồ ăn khuya.

Lộ Minh Phi run run đưa lọ hạt tiêu qua, Caesar lịch sự gật đầu, rồi xoay người đi vào ký túc xá đối diện.

"Chuyện gì đây? Là tình huống gì thế này?" Lộ Minh Phi vò đầu. "Chẳng phải anh ấy sống trong biệt thự Amber trong khuôn viên trường sao? Chẳng lẽ gia tộc anh ấy phá sản rồi sao? Anh ấy phải chuyển vào ký túc xá thường, lại còn tự mình nấu ăn nữa chứ?"

Bên ký túc xá đối diện vang lên một tiếng "xoẹt" — âm thanh của lưỡi dao rời khỏi vỏ, làm Lộ Minh Phi giật bắn người.

Cửa ký túc xá đối diện không đóng, cậu tò mò thò đầu nhìn qua, rồi lập tức cảm thấy thế giới quan của mình bị đảo lộn. Hội trưởng Sư Tâm Hội, Sở Tử Hàng, rút thanh katana "Thôn Vũ" vốn hiếm khi rời thân, đứng quay lưng lại với Caesar, cổ tay khẽ rung. Sau đó, với động tác mạnh mẽ và chuẩn xác, anh hạ thanh katana… từng nhát từng nhát phi lê con cá hồi trên bàn trước mặt.

Trong khi đó, Caesar nhanh nhẹn thái cà chua bằng một tay, tay còn lại rắc hạt tiêu vào nồi súp đang sôi sùng sục.

Hai người vẫn như mọi khi, mặt không chút biểu cảm.

"Thật hả trời! Bọn… bọn mình xuyên không rồi à? Bọn mình xuyên đến một thế giới nơi Caesar và Sở Tử Hàng chung sống hòa bình! Họ còn ở chung… còn cùng nhau nấu ăn!” Lộ Minh Phi lập tức lao về ký túc xá của mình, túm lấy cổ áo Finger.

“Em vẫn chưa biết vì sao à?” Finger rất bình tĩnh.

“Không biết! Có mấy nam chính trong tiểu thuyết xuyên không biết được tại sao họ xuyên đâu chứ?”

“Là do ký túc xá bị điều chỉnh lại. Ban đầu phòng được phân theo niên khóa, nhưng giờ đã bị xáo trộn. Caesar và Sở Tử Hàng đúng là kẻ thù không đội trời chung trong chính trị học sinh, nhưng trùng hợp thay, bạn gái dễ thưong của họ lại ở chung một phòng ký túc xá, cũng chính là phòng đối diện chúng ta—phòng 304.”

“Bạn gái?” Đầu óc Lộ Minh Phi trống rỗng.

“Hội trưởng! Cậu thái xong giăm bông chưa? Pizza của tôi chuẩn bị xong rồi, sắp nướng được rồi đấy!” Một cô gái mặc tạp dề caro, tay bưng khay bột đã cán sẵn, vừa nói vừa từ cầu thang đi lên.

Cô nhìn thấy Lộ Minh Phi đang trợn tròn mắt, ý thức được mình nói hơi to, lập tức thu lại dáng vẻ ban nãy, mím môi cười nhạt, rồi nhanh chóng lách vào phòng đối diện.

Lộ Minh Phi chớp mắt mấy lần, cảm giác như có cả đàn quạ nhỏ đang bay vù vù trên đầu mình… bay qua… bay qua… bay qua…

Cậu nhận ra cô gái xinh đẹp có mái tóc đen ấy. Cậu từng bắn cô ấy một phát, đó chính là Tô Thiến—người từng phục kích NoNo trong “Ngày Tự Do.”

“Phó hội trưởng Sư Tâm Hội, Tô Thiến, nữ sinh Trung Quốc, năm ba, là bạn cùng phòng của NoNo từ trước đến nay. Nghe nói cô ấy là bạn gái bí mật chưa công khai của Sở Tử Hàng, dù cả hai đều phủ nhận trong các sự kiện chính thức.” Finger dựa vào tường, uống một lon cola. “Là người phụ trách chuyên mục giải trí của trang tin tức học viện, anh là một tay săn tin không tệ đâu.”

“Cái này cũng ấm áp quá rồi đấy chứ?”

“Caesar và Sở Tử Hàng đúng là đấu nhau rất căng, nhưng có ai nói là họ cứ gặp nhau là phải rút đao chém nhau đâu… Bình thường có lẽ họ sẽ không chịu làm vậy, nhưng hôm nay là Ngày Valentine Trắng ấy. Vì các cô gái có vẻ không muốn ra ngoài, nên Caesar và Sở Tử Hàng đành ủy khuất một chút thôi.”

“Ngày Valentine Trắng?”

“Một ngày lễ phổ biến ở Nhật mà người Nhật thích tổ chức, 14 tháng 3, là ngày con gái tặng quà đáp lễ cho con trai.” Finger nói. “Em từng nhận được viên chocolate nào chưa?”

“Chưa, làm gì có chứ.” Lộ Minh Phi cụp đầu xuống.

Valentine? Giáng sinh? Valentine Trắng? Là một thành viên trung thành của hội “Đi Chết Đi,” Lộ Minh Phi ghét nhất mấy ngày lễ kiểu này.

“Vậy để chị tặng em một viên nhé.” Có người nói.

Lọt vào tầm mắt của Lộ Minh Phi là một đôi chân dài và thon gọn, đi dép xỏ ngón đế gỗ, mắt cá chân cô ấy buộc một sợi chỉ đỏ, trên đó treo một mặt ngọc phỉ thúy.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc dây chuyền cỏ bốn lá nạm bạc và viên chocolate được bọc trong giấy gói màu vàng.

NoNo đang dựa vào khung cửa phòng đối diện, mặc quần short ngắn và áo thun trắng bó sát, trên người vẫn còn quấn băng gạc.

Lộ Minh Phi xoa xoa tay, nhe răng cười toe toét.

Ai làm cái bảng phân chia ký túc xá thế? Tận tâm quá rồi đấy! Lần đầu tiên trong đời cậu nhận được chocolate từ một cô gái vào ngày lễ tình nhân, mặc kệ nó là Valentine Đen hay Trắng, nhưng chocolate này là do một cô gái chân dài mặc quần short nóng bỏng đích thân đưa tận tay! Đây chính là vận may đã đến chăng? Kiểu vận may gì vậy này? À không, vận đào hoa!

"Nè! cũng ngon lắm đấy.” NoNo nói, “không lừa em đâu, thề.”

"Này, có phần nào của anh không vậy?” Finger hỏi.

“Ồ,” NoNo nói, “chờ một chút.”

Cô quay vào phòng, lát sau lấy ra một miếng chocolate đen rồi đưa cho Finger.

“Hôm nay là ngày trọng đại đấy!” Finger vỗ mạnh vào vai Lộ Minh Phi, “miếng chocolate đầu tiên trong đời em nhận được từ một cô gái!”

“Xạo quá!” Lộ Minh Phi nghĩ bụng, “nếu không có anh xen vào thì miếng chocolate này còn có ý nghĩa hơn đấy! Cái này tính là gì? Em và Finger nhận chocolate từ cùng một cô gái à?”

Nhưng dù vậy, khi cầm miếng chocolate trong tay, cậu vẫn cảm thấy từng lỗ chân lông trên người mình đều tràn ngập niềm vui.

“Còn cố tình mua hai loại khác nhau nữa, chu đáo thật đấy!” Finger nói.

“NoNo, cậu phá bức tường chocolate rồi à?” Giọng Tô Thiến vọng ra từ bên trong.

“Ừ, Caesar không ăn chocolate, anh ấy chỉ quan tâm đến việc dùng chocolate xếp thành tên của mình thôi, dù sao thì cũng nhìn thấy rồi.” NoNo nói.

Finger và Lộ Minh Phi cùng thò đầu nhìn vào phòng 304, thấy một bức tường chocolate cao ngang người, được ghép từ hai loại chocolate màu vàng và đen, xếp thành cái tên của Caesar—“Caesar”.

Bây giờ một góc của bức tường chocolate đã bị dỡ đi hai miếng, lót bên dưới là một lon Coca.

“Trái tim anh tan nát rồi, tình cảm em dành cho anh chưa bằng một phần trăm so với Caesar.” Finger nói.

“Tôi có thể xếp anh vào danh sách chờ của các đối tượng theo đuổi đấy.” NoNo nói.

Trong lúc họ nói chuyện, Lộ Minh Phi nhìn bức tường chocolate, gãi đầu, lè lưỡi, rồi xoay người định trở về ký túc xá của mình.

“Cảm ơn em nhiều.” NoNo nói sau lưng cậu.

“A… không có gì.” Lộ Minh Phi giật mình, quay đầu lại.

Cậu không biết NoNo đang cảm ơn mình vì điều gì. Chuyện dưới nước, cậu chỉ kể một phần với hiệu trưởng, chẳng lẽ lại nói rằng mình đã bán linh hồn hoặc cơ thể để rồi bị quỷ nhập, một đòn K.O Long Vương sao? Thế nên cả chuyện Ngôn Linh bí ẩn bằng tiếng Anh kia cũng không nhắc đến. Xét cho cùng, đáng ra người nói lời cảm ơn phải là cậu, chứ không phải NoNo.

“Em không hỏi chị cảm ơn em vì cái gì sao?” NoNo nghiêng đầu nhìn cậu.

“Finger, anh có thể qua trông giúp tôi cái pizza một chút không? Sắp nướng xong rồi, lát nữa mời anh ăn.” Tô Thiến từ trong phòng nói vọng ra.

“Không vấn đề! Để anh nói cho em biết, đàn anh năm tám đáng tin cậy đây hơn mấy cậu nhóc năm dưới nhiều!” Finger vặn vẹo người rồi chạy tọt vào phòng 304.

Hành lang vắng lặng, chỉ còn lại Lộ Minh Phi và NoNo. Lộ Minh Phi há miệng, định nói gì đó.

"Lộ Minh Phi có bưu kiện.” Một bảo vệ bước ra từ cầu thang.

Lộ Minh Phi ký vào đơn nhận hàng. Đó là một phong bì lớn của FEDEX, địa chỉ gửi từ Anh. Cậu lắc nhẹ để cảm nhận bên trong có gì.

"Không lẽ... lại là điện thoại nữa sao?" Lộ Minh Phi bỗng nghĩ đến điều đó. Phong bì FEDEX, cảm giác này, giống hệt lần đầu tiên cậu nhận thư từ Học viện Cassell.

Cậu xé phong bì, đổ ra… một chiếc iPhone.

"Quà Valentine à?" NoNo tò mò hỏi.

Lộ Minh Phi cũng thấy khó hiểu. Bên trong phong bì không có gì ám chỉ danh tính người gửi. Điện thoại còn nửa pin, danh bạ trống trơn, tin nhắn cũng chỉ có một tin duy nhất, từ “Số lạ”.

---

Kính gửi anh trai Lộ Minh Phi thân mến:

Từ giờ trở đi, em sẽ xem anh là khách hàng. Cảm ơn anh đã tin tưởng sử dụng dịch vụ của em. Trong trận tiêu diệt Long Vương Norton, chúng ta đã hợp tác rất vui vẻ. Hy vọng những lần sau cũng vậy (ý em là, mong anh triệu hồi em thật nhiều để sớm hoàn thành khế ước).

Em biết anh luôn thiếu một chiếc điện thoại phù hợp, nên em xin gửi tặng anh chiếc iPhone này như một món quà nhỏ, cũng là để anh có thể tiện liên lạc với em bất cứ lúc nào. Xin anh hãy giữ lại tin nhắn này, nếu có vấn đề gì, chỉ cần nhắn tin trả lời, em sẽ có mặt ngay khi nhận được yêu cầu của anh. Vì em không phải là nhà mạng China Mobile, nên dịch vụ tin nhắn này hoàn toàn miễn phí, sẽ không tiêu hao linh hồn… hoặc thể xác của anh đâu.

Và đổi lại, em sẽ lấy đi một phần tư sinh mệnh của anh.

Xin nhận!

Em trai của anh, Lộ Minh Trạch

Hôm nay

---

Vừa đọc xong tin nhắn, màn hình điện thoại lập tức chuyển sang một giao diện mới. Một vòng quay cổ xưa bằng đồng thau xoay tít trên màn hình.

Ngón tay Lộ Minh Phi vừa chạm vào, vòng quay liền giảm tốc. Khi nó dừng lại, kim chỉ số "75%".

Lòng bàn tay Lộ Minh Phi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Em không sao chứ?" NoNo hỏi.

Lộ Minh Phi vội vàng tắt màn hình điện thoại, quay sang hỏi: "Sao chị lại cảm ơn em?"

Cậu không muốn NoNo biết chuyện này, dù là trò đùa hay sự thật.

"Vì nếu không có em, chắc chị đã chết rồi." NoNo nói.

"Hả?" Lộ Minh Phi sững người.

"Ừ, lúc chị ngất đi ở đập, chị thấy rất mệt, chỉ muốn ngủ thôi. Nhưng chị đã nghe loáng thoáng thấy tiếng em gọi tên chị." NoNo nói, "Lúc đó chị lờ mờ nghĩ, chắc Lộ Minh Phi sợ chết khiếp rồi, nếu không thì sao lại gọi mãi như vậy?"

Sau một lúc im lặng, Lộ Minh Phi gật đầu: "Vâng, sợ chết khiếp luôn."

"Nếu em không gọi chị, chắc chị đã ngủ thiếp đi mất rồi. Mà ngủ thiếp rồi có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa." NoNo nói, "Nên là cảm ơn em."

"À... không có gì." Lộ Minh Phi lặp lại câu nói ban nãy.

"Vì chị nhớ ra là đã hứa sẽ che chở bảo vệ cho em, nên chị nghĩ mình không được ngủ." NoNo cau mày, "Đừng có phiền phức nữa! Đừng cứ nói 'không có gì' mãi nữa! Cứ lặp đi lặp lại hoài! Từ khi nào mà em trở nên lịch sự vậy?"

"Ừm... vậy em biết rồi." Lộ Minh Phi nói.

Hóa ra, khi đã hứa sẽ che chở cho một người, lại có thể nghiêm túc đến vậy.

Nói bao nhiêu câu vớ vẩn, bao nhiêu lời đùa giỡn, đến mức chính bản thân cậu cũng chẳng phân biệt được câu nào là thật lòng. Ấy vậy mà, lại có người coi chúng một cách nghiêm túc như thế.

Hóa ra, NoNo... cũng chỉ là một đứa trẻ cứng đầu.

Thế là cậu bật cười, đưa tay gãi đầu. NoNo cũng cười, vươn tay ra, cùng cậu biến cái đầu thành tổ quạ.

"Không sao, chẳng có chuyện gì cả..." Lộ Minh Phi ngẩng đầu lên, nhìn NoNo, nở một nụ cười ngốc nghếch, "Chị đừng lo lắng."

"Chị không lo." NoNo nhún vai, "Chỉ là thấy lúc nãy mặt em trông hơi kỳ lạ. Nè, có muốn cùng ăn pizza không? Một lát nữa sẽ có rất nhiều người đến, tối nay là một bữa tiệc đó."

"À thôi, em còn có việc, chị cứ ăn đi, em đi trước đây." Lộ Minh Phi nói.

"Vậy gặp lại sau nhé." NoNo nói.

"Vâng, gặp lại chị sau." Lộ Minh Phi quay người rời đi.

"Này!" NoNo gọi với theo cậu.

"Gì vậy ạ?" Lộ Minh Phi quay đầu lại.

"Tối nay các em có ồn lắm không? Chị và Tô Thiến đều sợ tiếng ồn."

"Chị yên tâm đi, chỉ cần em bịt miệng Finger rồi quăng anh ta vào chăn, thì sẽ chẳng có tiếng động nào đâu." Lộ Minh Phi nói.

"Nói được thì làm được đấy." NoNo quay người về phòng.

Trong phòng, Finger đang lớn tiếng nói chuyện với Tô Thiến.

Dưới cầu thang vang lên tiếng người ồn ào, chắc là khách đến dự tiệc.

Lộ Minh Phi rẽ qua một góc hành lang, nhổ một bãi nước bọt về phía chiếc điện thoại: "Phì! Xàm xí! Ông còn chưa sống đủ đâu, bán mạng cho cậu á? Ông đập nát luôn!"

Cậu do dự, định vung tay ném chiếc điện thoại đi, đập vỡ ô cửa kính đối diện, thế là nó sẽ biến mất, đến chính cậu cũng chẳng tìm thấy nữa.

Nhưng cuối cùng, cậu chỉ tắt nguồn điện thoại, nhét nó vào túi.

"Lộ Minh Phi," cậu khẽ thì thầm với chính mình, giọng nói nhẹ tựa gió thoảng, "quyền lực với sức mạnh... chỉ cần không chạm vào là xong. Nếu làm được, từ giờ có thể mãi mãi... mãi mãi cứ như thế này, sống ngay bên cạnh mọi người... chẳng phải cũng rất tốt sao?"

Một tràng cười vang lên, mơ hồ như vọng lại từ quá khứ, văng vẳng trong tâm trí. Tiếng cười trẻ con ấy không rõ là thiện ý hay chế giễu, chỉ có cậu nghe thấy.

---

Nhật ký của Lộ Minh Phi

Ngày 23 tháng 4 năm 2010 – Học viện Cassell – Trời nắng chuyển nhiều mây

Một ngày trôi qua, chẳng có gì đặc biệt.

Phả hệ Long tộc nhập môn, hai tiết. Cảm giác y hệt môn lịch sử cấp ba.

Thiết kế học ma động cơ giới cấp một, hai tiết. Nghe ngầu đấy, thực ra chỉ là vẽ kỹ thuật.

Buổi tối, tiết thực hành Luyện kim hóa học. Ngọn lửa hydro hừng hực cháy, và thầy giáo dạy thực hành vẫn cái điệp khúc dọa người quen thuộc:

"Nếu bình khí hydro phát nổ, nó sẽ đập xuyên qua sàn nhà như một chiếc máy đóng cọc, rơi xuống tầng hầm, đập xuống nền đất cứng mà dẹt thành một tấm thép —— mà các em sẽ chẳng bao giờ thấy được tấm thép đó đâu, vì lúc ấy chắc chắn là các em đã chết sạch rồi."

Tôi cầm súng phun lửa run bần bật, suýt nữa đốt cháy tóc của Linh. Kết quả, tôi hứa mời cậu ấy đi ăn tôm hùm đuôi để xin lỗi.

Tính ra nếu tốn 100 đô, khoản nợ thẻ tín dụng của tôi sẽ thành 4,850.45 đô. Mà phần lớn số tiền đó là do mua đồ ăn khuya cho Finger.

Học bổng tháng này vẫn chưa được phát. Vì tôi quên nộp bài tập Phả hệ Long tộc nhập môn.

Giáo sư Guderian bảo tôi phải đến văn phòng của thầy nói chuyện, rồi mới phát học bổng.

Tôi thực sự không muốn đi, thầy nói nhiều quá đi mất!

... Nhưng trước khi tôi còn có thể quẹt thẻ, tốt nhất đừng đến tìm ông thầy lắm lời đó thì hơn.

Đây là học kỳ thứ hai của cuộc đời đại học nhàm chán của tôi, và sự nhàm chán ấy vẫn sẽ tiếp diễn.

Nhưng hôm nay, khi tôi đi ngang qua phòng tập thể dục, tôi đã nhìn thấy NoNo mặc váy ballet trắng.

Cô ấy xoay người, từng động tác nhẹ nhàng như một làn gió, váy trắng bồng bềnh giữa không trung, tựa như cánh hoa trong một buổi chiều thu chậm rãi.

Thế giới bỗng chốc tĩnh lặng.

Tôi đứng đó, nhìn không chớp mắt.

Trong một khoảnh khắc, mọi thứ đều tan biến. Chỉ còn lại hình bóng ấy, trong ánh sáng nhạt nhòa của buổi hoàng hôn.

Váy ballet trắng...

Váy ballet trắng, xin hãy phù hộ tôi.

Ngày mai xin đừng có bài kiểm tra Luyện kim hóa học...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận