Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

The Novel's Extra
Jee Gab Song 지갑송
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Main Story (Từ chương 203)

Chương 271: Ý Nghĩa Của Những Cảm Xúc (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,889 từ - Cập nhật:

Chương 271: Ý Nghĩa Của Những Cảm Xúc (1)

Tôi điều hướng Linh Lực lên não và cảm nhận được một sự thay đổi hoàn toàn. Chính xác hơn, nó biến thành… ngôn từ.

[Đang cấu trúc Linh Lực…]

Những ký tự màu vàng hiện lên giữa không trung như một bảng thông báo.

[Hoàn tất.]

Về bản chất, Linh Lực bắt nguồn từ linh hồn và phản ánh kinh nghiệm tích lũy của mỗi người qua năm tháng. Do đó, cách sử dụng và số lượng Linh Lực sẽ khác nhau tùy vào cuộc đời mà một người đã sống, cũng như những giá trị mà họ theo đuổi.

Nhưng Linh Lực của tôi lại được đo lường theo một tiêu chuẩn mang tính logic hơn nhiều.

[Kỹ Thuật Phong Phú Linh Lực ▷ Linh Lực của bạn sẽ vận hành như một hệ thống phần cứng với thuật toán cụ thể.][Bạn có thể tạo ra và sử dụng "Phép Màu Lý Trí", tương tự như phần mềm của cơ thể bạn.][Tuy nhiên, do giới hạn của bộ não, bạn chỉ có thể lưu trữ tối đa 4 phép màu.]

Cách vận hành này xuất hiện vì kinh nghiệm trước đây của tôi với tư cách là một nhà văn. Ý thức về nghề viết vẫn còn trong tôi, vì tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ một cuốn tiểu thuyết, và tôi đang mang trên vai trách nhiệm của nó. Linh Lực của tôi phản ánh đúng bản chất ấy.

[Vui lòng nhập: ① Mô tả kỹ năng, ② Điều kiện kích hoạt, ③ Giá trị tiêu hao, ④ Khả năng và hiệu ứng.]

Linh Lực hóa thành một bàn phím, và ngón tay tôi bắt đầu lướt trên đó một cách điêu luyện như thể có ai đó điều khiển. Ý chí của tôi được chuyển hóa thành ngôn từ, và cuối cùng hình thành nên một phép màu.

[Bạn đã tạo thành công phép màu đầu tiên.]

Trải nghiệm một lần là đủ để tôi nắm được quy trình. Tôi có thể xóa hoặc chỉnh sửa phép màu mà không cần SP, nên cũng không cần quá lo lắng về lần đầu tiên này.

[Mô tả — Triệu hồi một búp bê linh hồn hấp thụ năng lượng của đối thủ.][Điều kiện kích hoạt — Phải đọc to tên kỹ năng trước mặt đối thủ.][Giá trị tiêu hao — Mất 0.5% Linh Lực mỗi giây.][Khả năng — Búp bê bám vào đối thủ và hút năng lượng của họ.][Hiệu ứng — Hồi phục 0.25% Linh Lực và giảm 0.5% năng lượng của đối thủ mỗi giây.][Tạo phép màu hoàn tất.]

Bộp!

Lần đầu tiên kích hoạt, phép màu sẽ được khởi động tự do. Một con búp bê mang hình dáng quỷ dữ hiện ra giữa không trung.

Sveck, sweck.

Nó trông giống như một con lửng… hoặc một con gấu mèo.

“Cái gì thế này?” Boss mở to mắt nhìn sinh vật kỳ lạ.

“Ừm… Nó là Tiểu Kim Hajin.”

[Hình phạt vì đặt tên tệ hại — Hiệu suất kỹ năng giảm mạnh.]

“Không không, chờ đã, không phải thế!”

Tôi suy nghĩ một chút rồi đổi sang một cái tên nghe có vẻ ổn hơn.

“Hút Máu Tẩy Sạch.”

[Tên đơn giản — Hiệu suất kỹ năng giữ nguyên.]

“Không, gọi là Vampire Scavenger đi.”

[Tên tốt hơn — Hiệu suất kỹ năng tăng nhẹ.]

“Gì vậy?”

“Ờ thì, đây là kỹ năng chỉ tồn tại trong đầu tôi thôi.”

Tôi gắn Vampire Scavenger lên Boss. Nó bám chặt vào cánh tay cô ấy rồi phát ra những tiếng cười kỳ lạ.

Huhuhung, huhuhung.

“Cái gì… Hả?”

Boss khẽ rùng mình khi cảm nhận được năng lượng của mình đang bị hút đi.

“Cảm giác thế nào?”

“Lạ quá… uuuu!”

“Sao không thử gỡ nó ra đi?”

Boss vung vẩy cánh tay có Vampire Scavenger bám trên đó. Một lần, hai lần, ba lần… nhưng con búp bê không hề nhúc nhích.

“Chắc cô không thể gỡ nó ra chỉ bằng sức mạnh thuần túy đâu.”

Chỉ có Linh Lực mới có thể chống lại Linh Lực. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi sử dụng Linh Lực, và mọi chuyện đang diễn ra khá thuận lợi.

“Huup!”

Boss kích hoạt Vô Hạn Ảnh. Một chiếc bóng khổng lồ gần như bao phủ Vampire Scavenger, nhưng tôi nhanh chóng phản ứng lại.

[Thêm Khả Năng — Vô hiệu hóa Gift của mục tiêu.][Cảnh báo — Giá trị tiêu hao sẽ tăng gấp 100 lần.]

Nếu vô hiệu hóa được Gift, Vampire Scavenger sẽ trở thành một vũ khí lợi hại, nhưng rủi ro cũng không nhỏ. Tôi thêm một điều kiện để cân bằng lại.

[Điều kiện — Phải quan sát đối thủ ít nhất 360 giờ.][Vận may của bạn đã kích hoạt. Tiêu hao Linh Lực chỉ tăng gấp đôi.]

Tôi đã quan sát Boss đủ 360 giờ, nên kỹ năng này có hiệu lực ngay lập tức.

“…Hả?”

Boss kinh ngạc khi những chiếc bóng xung quanh cô ấy biến mất. Cô nhìn tôi với vẻ bối rối.

“Có chuyện gì sao?” Tôi giả vờ ngây thơ hỏi.

“…Đây là Linh Lực sao?”

“Ừ.”

“Lạ thật. Bóng của tôi không thể xuất hiện.”

“Tất nhiên rồi, vì tôi đang hấp thụ Gift của cô mà.”

“Hấp thụ?”

Boss cau mày khi thấy tôi cười gian xảo. Bất giác, tôi nảy ra ý định trêu cô ấy.

“Đây gọi là kế thừa. Gift của cô bây giờ là của tôi.”

“Đừng đùa. Anh nghĩ tôi ngu chắc?”

Tôi không đáp lại trong 10 giây, và Boss bắt đầu lo lắng.

“…Gỡ con gấu mèo này xuống đi.”

“…”

“Đó là lệnh!”

“Haha, tôi chỉ đùa thôi.”

“Mau gỡ nó ra!”

Tôi bật cười rồi tháo Vampire Scavenger khỏi tay Boss. Cô ấy nhìn chằm chằm vào nó với vẻ khó chịu. Sau đó, Vampire Scavenger tan vào không khí và trở lại thành Linh Lực.

“Thế đó gọi là Linh Lực à?”

“Ừ, đại khái là vậy.”

“Nó giống mấy kỹ năng trong tháp nhỉ.”

“Ồ, cô nói cũng đúng.”

Linh Lực chính là nền tảng tạo nên các kỹ năng trong Tòa Tháp.

“Mmm…”

Boss nhìn tôi rồi kích hoạt Gift của mình lần nữa. Cô ấy tự do điều khiển bóng của mình trở lại, thở phào nhẹ nhõm. Còn tôi, lại bắt đầu chuẩn bị một phép màu khác để thử nghiệm.

Tôi nghĩ đến Viên Đạn Linh Hồn, một loại đạn tác động lên hệ thần kinh và làm rối loạn chuyển động cơ thể.

===

[Biển Đông, Học Viện Anh Hùng Quân Sự.]

Nhiều anh hùng đã lâu chưa quay lại trường cũ. Thông thường, người ngoài không thể vào Cube do các cuộc xâm nhập thường xuyên của Ma Nhân, nhưng hôm nay, các cựu học viên đã tụ họp vì một lý do trọng đại. Chính phủ tài trợ một kỳ thi tuyển chọn đội đặc nhiệm tinh nhuệ để đối phó với Orden.

“Mọi người kéo đến đông thật đấy.”

Tổng cộng có 9.000 người từ khắp nơi trên thế giới đăng ký. Họ tình nguyện vì một mục tiêu cao cả, nhưng phần thưởng cũng là một yếu tố hấp dẫn.

Phần thưởng đầu tiên là quyền cư trú vĩnh viễn hoặc nhập tịch Hàn Quốc. Đặc quyền này cũng sẽ mở rộng cho gia đình của anh hùng tham gia. Hầu hết những ứng viên từ nước ngoài đều nhắm đến phần thưởng này.

Phần thưởng thứ hai là khoản tiền đặt cọc 10 tỷ won, kèm theo mức lương hàng tháng 5 tỷ won (hiệp hội dự đoán nhiệm vụ này sẽ kéo dài). Sau khi nhiệm vụ kết thúc, các anh hùng cũng sẽ được thưởng thêm lên đến 300 tỷ won tùy theo mức đóng góp.

Phần thưởng thứ ba cho phép những ai vượt qua vòng kiểm tra được chọn một món Cổ vật ngay lập tức.

Với những phần thưởng hậu hĩnh như vậy, ai nấy đều vô cùng hào hứng.

“Chậc…”

Dĩ nhiên, vẫn có người chẳng quan tâm mấy, như Chae Nayun. Cô nàng chán chường nhìn quanh. Anh hùng từ khắp nơi trên thế giới, Pháp, Đức, Nga, v.v., tụ họp về đây, nhưng không ai thu hút được sự chú ý của cô.

— “Leclace, cậu cũng đến à?”

— “Tôi còn lựa chọn nào khác đâu. Đây là cơ hội duy nhất sau khi trượt kỳ thi xét duyệt cư trú vĩnh viễn.”

— “Cậu cũng thế à? Uahahaha.”

Leclace đến từ Pháp, còn Levellock đến từ Nga. Cả hai đều khá nổi tiếng với tư cách là anh hùng cấp cao, hạng 2. Nhưng Chae Nayun lại chẳng có chút ấn tượng gì. Nếu là trước đây, có thể cô đã bất ngờ, nhưng giờ thì khác rồi.

“Chán quá đi. Khi nào mới tới lượt mình đây?”

Mọi thiết bị điện tử đều bị cấm, đồng nghĩa với việc không có đồng hồ thông minh hay máy chơi game. Chae Nayun cảm thấy như sắp chết vì buồn chán trong lúc chờ đợi.

Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Sao thế?”

Một người đàn ông tiến đến gần cô. Dù giọng nói khá quen thuộc, nhưng vẻ ngoài lại có phần khác biệt.

Chae Nayun nheo mắt nhìn rồi bật cười.

“Ê, râu dê.”

“…Râu dê?”

“Đúng thế, nhìn cậu kìa. Nào, kêu thử đi. Bê—eee.”

“Bê… Không, khoan.”

Shin Jonghak cau mày, đứng cạnh cô. Chae Nayun nhìn hắn chằm chằm. Có lẽ do bộ râu xấu xí kia mà trông hắn già đi nhiều.

“Nhìn gì?”

“Chả có gì. Cậu làm xong bài kiểm tra rồi à?”

“Không. Tôi là giám khảo.”

“Hả? Thật á? Bằng cách nào?”

Shin Jonghak nhếch mép cười, lấy ra thẻ ID anh hùng của mình.

[Cấp Cao, Hạng 1 – Shin Jonghak (Hạng 315)][Phó Đội Trưởng – Cô Nguyệt]

Chae Nayun trợn tròn mắt.

“Gì cơ? Sao cậu lại lên cấp cao, hạng 1? Không, khoan đã, cậu đứng hạng 315 á? Đút lót ai đấy?”

“Hừ, đơn giản thôi. Tôi chỉ cần đánh bại một anh hùng cấp cao, hạng 1 khác.”

Chae Nayun câm nín trước sự tự tin của hắn.

Đúng lúc đó, một thông báo vang lên.

— “Tiếp theo, Chae Nayun. Cấp Trung, Hạng 2.”

So với Shin Jonghak, cấp bậc của cô thật thảm hại. Tự nhiên, cả phòng chờ xôn xao.

— “Có cả một hạng trung à? Sao người này không bị loại từ vòng xét duyệt nhỉ?”

— “Này, chẳng phải Chae Nayun, cháu gái của Chae Joochul sao?”

— “Không đời nào. Cùng tên thôi chứ sao Chae Nayun lại chỉ ở cấp trung được…”

Chae Nayun thở dài.

“Cậu vẫn còn ở cấp trung á?”

Shin Jonghak nhìn cô đầy khó hiểu.

“Ừ thì sao? Tôi có thể đánh bại cậu bất cứ lúc nào. Chẳng qua tôi chưa kiểm tra chính thức thôi!” Chae Nayun mạnh miệng.

Shin Jonghak chỉ cười khẩy. Thấy vậy, cô bực tức đứng bật dậy.

“Tôi đi đây.”

Cộp, cộp.

Ngay lúc cô định rời đi, Shin Jonghak lẩm bẩm phía sau.

“Kim Hajin sẽ không đến đâu.”

Chae Nayun khựng lại. Shin Jonghak chỉ nhún vai.

“Tôi chỉ nói cho cậu biết thôi.”

“…Tôi biết.”

Cô quay đầu nhìn Shin Jonghak, rồi tiếp tục bước vào phòng thi.

Khi mở cánh cửa, một khung cảnh lạ lẫm hiện ra trước mắt.

“Chae Nayun đây.”

Phòng kiểm tra là một vùng đất rộng lớn trải dài vô tận, đủ để thí sinh phô diễn toàn bộ khả năng.

— “Bắt đầu đánh giá Chae Nayun, Cấp Trung, Hạng 2.”

Phía đối diện, hai giám khảo ngồi chờ sẵn. Cô biết cả hai người này—Aileen và Yoo Sihyuk.

Chae Nayun khẽ nhếch môi nhìn sư phụ mình.

“Bỏ ngay cái vẻ mặt đó đi. Thể hiện xem trò có gì nào.”

Yoo Sihyuk, một anh hùng cấp Bậc Thầy, hạng 23, nghiêm giọng nói. Nhưng với Chae Nayun, ông trông chẳng có gì đáng sợ cả.

“Rồi, rồi.”

Chae Nayun rút thanh kiếm của mình ra.

Thanh cự kiếm dài hai mét sừng sững trên tay cô. Ma lực dần rót vào lưỡi kiếm mà cô đã lấy từ Tháp Điều Ước.

Kwoaaaaaa…

Ma lực bùng lên quanh cự kiếm, khiến nó lớn dần, cao đến tận 10 mét, gần chạm đến bầu trời. Yoo Sihyuk khẽ cười, còn Aileen thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm.

“Đây mới chỉ là 30%… Tôi lên đây!”

Chae Nayun hét lên, vung kiếm.

BOOM!

Sức nóng cuồn cuộn bùng nổ, cuốn theo cơn gió mạnh quét thẳng về phía hai giám khảo. Nhưng ngay khi đòn tấn công chuẩn bị chạm tới họ…

“Dừng lại.”

Một giọng nói nhỏ vang lên, chặn đứng lưỡi kiếm của cô. Một phần nhỏ bé trong Ngôn Linh của Aileen hóa thành một sức mạnh khổng lồ, trói chặt Chae Nayun. Aileen nhìn chằm chằm vào chiến binh trước mặt và lạnh lùng tuyên bố:

“Trung cấp bậc 2, Chae Nayun, cô qua.”

===

Tôi nằm dưới bầu trời đêm, nơi ánh trăng và những vì sao tỏa sáng rực rỡ. Cơn gió nhẹ mơn man lướt qua má, còn những ngọn cỏ mềm mại chạm vào lưng tôi. Bầu trời trông như một bức tranh tuyệt đẹp, với những vệt sáng rải rác trên nền tối. Một khung cảnh giản dị như thế này không tồn tại ở nơi tôi từng sống. Mà đúng hơn, khi còn ở đó, tôi chưa từng thực sự ngước nhìn bầu trời.

“Hôm nay tập luyện cũng vui đấy chứ.”

Khung cảnh đẹp đẽ đưa tôi chìm vào suy nghĩ, cho đến khi một giọng nói kéo tôi trở lại thực tại. Boss vẫn bình thản như mọi khi, trong khi tôi thì nằm dài vì kiệt sức sau buổi huấn luyện.

“Ừ.”

Tôi nở một nụ cười nhẹ. Suốt một tuần qua, chúng tôi đã tập luyện cùng nhau. Boss là đối thủ hoàn hảo để tôi thử nghiệm Linh Lực của mình. Tôi không cần phải nương tay, vì cô ấy có thể chặn bất kỳ đòn tấn công nào. Đôi lúc, tôi còn trêu chọc cô ấy một chút, dù rằng cô ấy dường như chẳng bao giờ nhận ra.

“Ngày mai tập tiếp nhé?”

“…”

Tôi không trả lời ngay, mà chợt nhớ lại những gì đã xảy ra hôm nay. Tôi từng dùng [Viên Đạn Linh Hồn] để làm tóc Boss xù lên như kiểu tóc afro, thao túng hệ thần kinh khiến tay và chân cô ấy đảo ngược tín hiệu, rồi bắt cô ấy trồng chuối đi bằng tay.

“Mai tập tiếp nhé.”

Boss lặp lại. Tôi tưởng cô ấy sẽ thấy phiền, nhưng bằng cách nào đó, cô ấy lại thích việc này.

“Chúng ta đã tập suốt 12 tiếng mỗi ngày cả tuần nay rồi đấy.”

“Vậy cậu không muốn tập tiếp à?”

Boss phụng phịu. Tôi chỉ mỉm cười.

“Giờ cô có thể bỏ cái đầu gấu đó ra được chưa?”

Cả tuần qua, ngày nào Boss cũng đội cái đầu gấu đó. Tôi chẳng hiểu sao cô ấy lại thích nó đến vậy.

“Nó vẫn dùng được mà.”

Boss lắc đầu.

“Dùng được cái gì chứ? Cô có thể chọn một cái mũ giáp tốt hơn mà?”

“Cường hóa nó đi, dùng Cường Hóa Tứ Sắc ấy. Kỹ năng đó hữu dụng mà.”

“Tôi thà dùng nó cho một món đồ khác còn hơn. Sao lại phải cường hóa cái thứ này?”

Boss bỗng dưng im lặng. Cô ấy cắn môi, vẻ mặt hờn dỗi, rồi kéo khóa miệng con gấu lên. Khuôn mặt cô ấy biến mất sau lớp mặt nạ.

Tôi bật cười, hướng mắt trở lại bầu trời. Đột nhiên, tôi chợt nhớ đến [Kính Lúp Thần Bí].

“Boss?”

— Gì.

[Kính Lúp Thần Bí][Ma Cụ Cấp Đỉnh]▷ Nhận Diện Điểm Yếu — Tiêu hao Ma Lực để xác định điểm yếu của mục tiêu.▷ Nhận Diện Cảm Xúc — Tiêu hao Ma Lực để xác định cảm xúc của mục tiêu đối với người dùng. (Kết quả có thể không chính xác nếu Ma Lực của người dùng quá thấp.)

Tôi tò mò muốn biết Boss đang nghĩ gì và cảm thấy thế nào. Nhếch môi, tôi cầm chiếc kính lúp lên.

“Chờ một chút, tôi chỉ tò mò thôi.”

— Hửm?

Tôi cần dùng cả 5 vệt Dấu Thánh để tìm ra điểm yếu của Boss. Nhưng chỉ để xem cảm xúc hiện tại của cô ấy, chắc tốn ít hơn. Tôi truyền 2 vệt Dấu Thánh vào kính lúp.

“…”

Chẳng mấy chốc, những dòng chữ hiện lên trên kính.

— Cái gì vậy?

Giọng Boss vang vọng bên trong chiếc mũ gấu. Một cơn gió lạnh thổi tung mái tóc cô ấy. Tôi khựng lại, im lặng nhìn những chiếc lá khô bay tán loạn xung quanh.

— Sao thế?

Chỉ có ba cụm từ xuất hiện trên thấu kính. Nhưng tôi không thể phớt lờ chúng được.

[Tội lỗi, Mong muốn được ở bên, Trìu mến.]

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận